Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 121

Khi tàu bay chở Thẩm Nghịch và những người khác trở lại mặt đất, Lộ Thương Ngô mình đầy máu đang chỉnh đốn quân ngũ.

Tả Kiêu Vệ không hổ là một trong những đội quân dũng mãnh nhất trong cấm quân, thương vong thảm thiết, nhưng không thấy vẻ mặt bọn họ có gì thay đổi.

Lộ Thương Ngô với tư cách là lữ soái đã phân công nhiệm vụ, bao gồm việc thu dọn thi thể, thu thập vật chứng và ghi chép hiện trường.

Thẩm Nghịch kiểm tra đầu gối của Tằng Khuynh Lạc, xác định vẫn có thể chữa trị, liền tạm thời yên tâm, quay đầu lại gọi một tiếng "Lộ tướng quân".

Lộ Thương Ngô áo giáp rách tả tơi, đầu bị rạch một đường, máu chảy không ngừng, tùy thân mang theo bình xịt cầm máu phun vài lớp, căn bản vô dụng.

Đang có chút bực bội, lười quản đến nữa, thì nghe được Thẩm Nghịch gọi nàng.

"Lộ tướng quân bị thương không nhẹ, phải lập tức khâu lại, nếu không máu này một chốc không cầm được." Thẩm Nghịch nói, "Nếu Tướng quân yên tâm, ta sẽ giúp ngươi xử lý."

Lộ Thương Ngô mỉm cười nói: "Ai mà không biết y thuật của Hầu quân tinh xảo, có Hầu quân giúp ta khâu lại, là vinh hạnh của ta."

Lộ Thương Ngô không phải là người thích náo nhiệt, tính tình có phần lạnh lùng, ngày thường lời nói cũng không nhiều lắm. Bất quá lăn lộn quan trường nhiều năm như vậy, lời xã giao như thế nào cũng sẽ nói chút. Huống chi Thẩm Nghịch một phen hảo ý, vẫn là sư tỷ kiêm quan trên của Tằng Khuynh Lạc, nàng nào có đạo lý không nhận ân tình.

Thẩm Nghịch thuần thục giúp nàng khâu lại xong, còn từ tàu bay lấy ra một lọ thuốc đặc trị xóa sẹo.

"Lọ này dùng xong, bảo đảm nửa điểm vết sẹo cũng không thấy."

Lộ Thương Ngô thân là võ tướng, trên người thương tích không lành hẳn là chuyện thường, sao để ý lưu hay không lưu sẹo.

Nhìn vị máy móc sư này lớn lên xinh đẹp như vậy, môi hồng răng trắng da thịt non mịn, Lộ Thương Ngô cười cảm tạ, nhận lấy.

Hai người lại hàn huyên vài câu.

Thẩm Nghịch tò mò muốn biết đánh giá của Lộ Thương Ngô về Hồ Kiều Giác. Dù sao thì, Lộ Thương Ngô đã quan sát toàn bộ trận chiến và chiến đấu với Hồ Kiều Giác, hơn nữa lại là một vị tướng dày dặn kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có những nhận xét sâu sắc hơn.

"Hầu quân là muốn nghe lời thật sao?"

Lộ Thương Ngô châm điếu thuốc điện tử, mùi thuốc lá cùng hương bạc hà nhàn nhạt tràn ngập trong không khí đầy mùi máu tanh.

Thẩm Nghịch: "Đương nhiên."

Lộ Thương Ngô thoải mái nhả ra một ngụm khói, ngữ khí không đổi.

"Thành Trường An sắp không xong rồi."

.

Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán hôm nay nghỉ phép, Phòng Phán nói muốn đi ăn một nhà quán cơm Tây Bắc mà nàng muốn ăn từ lâu, Đậu Toàn Cơ không có hứng thú, Phòng Phán liền tự mình đi.

Đậu Toàn Cơ hẹn Lý Tư.

Đi vào một trà thất hẻo lánh ở thành Nam, Lý Tư nói đây là một biệt viện nhỏ của nàng, không có người khác. Đến trước cửa, nàng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình lên hệ thống cổng và quét, cửa liền mở.

Đậu Toàn Cơ đến trước cửa và cũng quét mặt, quả nhiên là mở cửa trực tiếp.

Đậu Toàn Cơ gặp Lý Tư tại một đình nhỏ ở cuối cầu phù kiều, câu đầu tiên liền hỏi nàng:

"Ngươi khi nào thì lấy được hệ thống nhận diện khuôn mặt của ta?"

Lý Tư chậm rãi pha một ấm trà màu hổ phách.

"Chuyện này có là gì đối với một máy móc sư?"

Kể từ khi học được nhiều kỹ thuật hack hơn từ Thẩm Nghịch, linh cảm của nàng bùng nổ, không thể không thử cái này một chút, gõ cái kia một chút, hiệu quả thực sự không tệ.

Đậu Toàn Cơ đang muốn mắng nàng, Lý Tư đã đi trước một bước:

"Đừng mắng, nói chuyện chính sự. Chuyện 'chết bình thường' ở Lệ Cảnh Môn, ta đã tìm được một số manh mối."

Đậu Toàn Cơ: "Ngươi điều tra?"

"Phải, ngươi không cần ta, một Kim Ngô Tướng quân, mà cứ phải đi tìm Hầu quân tỷ tỷ của ngươi. Vậy thì Hầu quân tỷ tỷ của ngươi chẳng phải sẽ tìm đến ta sao?" Lý Tư khó chịu nói, "Lần sau có thể trực tiếp đến tìm ta không? Ngươi và ta xa lạ lắm sao, còn phải nhờ xú hồ ly truyền lời."

Đậu Toàn Cơ ho nhẹ một tiếng, thực ra là vì nợ của nàng còn chưa trả xong, thiếu Lý Tư quá nhiều, không muốn làm phiền nàng ấy nữa.

Nhưng loại chuyện này không thể nói ra, e rằng nói ra sẽ khiến Lý Tư càng tức giận.

Đậu Toàn Cơ: "Trà này ta có thể uống không?"

Lý Tư liếc nàng, "Còn học được cách đánh trống lảng? Uống đi, ấm trà ngon này chẳng phải là vì ngươi chuẩn bị sao?"

Đậu Toàn Cơ cầm lấy chén trà, đôi mắt sắc bén của nàng từ trên chén trà xuyên qua, "Về cái chết thảm, ngươi tính sao?"

Lý Tư mang một số tài liệu vụ án đến trên bàn, "Về lý luận và tranh luận thì không ai bằng ngươi."

Đây đều là những văn kiện cơ mật của hoàng cung, Lý Tư dùng quyền hạn của mình cộng thêm một chút thủ đoạn nhỏ mới lấy được.

Lý Tư nói: "Ta đã sàng lọc danh sách tử vong của nữ quan Lệ Cảnh Môn trong mười năm qua, loại trừ những người có hồ sơ bệnh tật rõ ràng, còn lại 26 người này. Ngươi có phát hiện ra họ có điểm chung nào không?"

Đậu Toàn Cơ xem đi xem lại hồ sơ của 26 người vài lần, ngẩng đầu:

"Bọn họ...... trước khi vào Lệ Cảnh Môn, đều không có bất kỳ thiên phú nào."

"Đúng vậy."

Lý Tư tiếp tục rót trà cho nàng.

"Ta tiếp tục điều tra, trong 26 người này có mười lăm người có thể tìm được thông tin gia tộc. Ngươi biết đấy, phương hướng thức tỉnh thiên phú và cao thấp có liên quan mật thiết đến gen —— mặc dù quy luật này rất phiền phức, nhưng lại là sự thật. Sau đó, ta truy tìm gia tộc của mười lăm người này, trong số họ hàng gần có rất ít người có thiên phú, trong số cực kỳ ít người có thiên phú đó chỉ có một thiên phú cấp C về máy móc. Nói cách khác, 26 người này rất có thể đều là những người cả đời không thể thức tỉnh thiên phú trước khi vào Lệ Cảnh Môn. Sau đó, vào Lệ Cảnh Môn, chưa đầy một năm, tất cả bọn họ đều liên tục thức tỉnh, và đều là thiên phú cao cấp từ cấp B trở lên. Vì Lệ Cảnh Môn làm trâu làm ngựa, rồi sau đó, trong vòng chưa đầy một năm đến mười năm, vào một ngày nào đó, đột nhiên chết một cách bí ẩn, không có quy luật nào cả."

Sắc mặt Đậu Toàn Cơ dần dần trắng bệch, suy nghĩ cũng có chút rối loạn.

"Điều này...... giải thích điều gì?"

"Trừ khi Lệ Cảnh Môn là một vùng đất phong thủy tuyệt thế, có thể khiến những người hoàn toàn không có thiên phú vừa bước vào cửa đã thức tỉnh thiên phú một cách đồng loạt, nói cách khác chỉ có một khả năng khác ——

có người dùng một số thủ đoạn bạo lực không biết là gì, cưỡng ép họ thức tỉnh."

Đậu Toàn Cơ há miệng, nhất thời không nói gì.

Lý Tư cười khẩy nói: "E rằng kẻ mù khắp nơi tìm kiếm những tiểu nữ hài mồ côi không nơi nương tựa, lấy danh nghĩa ân huệ, đưa vào Lệ Cảnh Môn, sau đó dùng thủ đoạn không rõ tên để khiến họ thức tỉnh thiên phú. Nhưng loại thức tỉnh phi tự nhiên này gây tổn thương cực lớn cho cơ thể. Trong 26 người này, thời gian tử vong dài nhất sau khi vào Lệ Cảnh Môn là mười năm, ngắn nhất chưa đến một năm. Cho dù họ chết vì lý do gì, với tư cách là cô nhi không có gia tộc che chở, chết là chết, không ai sẽ truy tìm. Một câu của kẻ mù, cũng không ai dám nhắc đến. Vì vậy, vẫn luôn chưa bị vạch trần ra ngoài."

Hô hấp của Đậu Toàn Cơ dồn dập, nửa chữ cũng không nói nên lời.

Lý Tư thấy dáng vẻ này của nàng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nắm lấy cổ tay nàng vội vàng hỏi:

"Ngươi, trước khi vào Lệ Cảnh Môn có thiên phú không?"

Đậu Toàn Cơ mặc nàng nắm, thất thần nói: "Ta, là tự mình thức tỉnh thiên phú một tháng trước khi vào Lệ Cảnh Môn."

Lý Tư thở phào nhẹ nhõm, "Làm ta sợ muốn chết, vậy ngươi làm cái bộ dạng này làm gì!"

Hai tay Đậu Toàn Cơ đan vào nhau, nắm chặt đến xương ngón tay trắng bệch.

Lý Tư lại hỏi: "Chính là, ngươi đều đã thức tỉnh thiên phú rồi, vì cái gì còn muốn đi theo kẻ mù tới cái Lệ Cảnh Môn xui xẻo này? Ra ngoài tự mình làm thợ săn tiền thưởng còn hơn làm nữ quan Lệ Cảnh Môn."

"Lúc ấy, chỉ là......"

Lý Tư nghĩ nghĩ, chua chát nói: "Ồ...... Muốn báo đáp ân tình của Môn chủ các ngươi đi, được, đã biết."

Suy nghĩ của Đậu Toàn Cơ vẫn dừng lại ở chuyện thức tỉnh thiên phú này.

Nàng là tự mình thức tỉnh, không hề nghi ngờ.

Chính là, chính là......

Trong lòng bàn tay lạnh băng đang siết chặt lấy nhau, bỗng nhiên chui vào một luồng ấm áp.

Lý Tư cau mày tách hai tay nàng ra, thanh âm mềm mại, đau lòng nói:

"Sao lại thế này, làm mình thành ra như vậy......"

Tay Lý Tư có chút thô ráp, nhưng rất khô ráo và ấm áp.

Một tia ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến trái tim Đậu Toàn Cơ, khiến nhịp tim hỗn loạn của nàng dần dần bình phục.

Đậu Toàn Cơ từ từ thu tay lại, "Ta...... ta phải về Lệ Cảnh Môn một chuyến."

Lý Tư đại khái có thể đoán được vì sao nàng lại mất hồn mất vía như vậy, một đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, lo lắng nói:

"Ta cùng ngươi đi."

Sự tồn tại của Lý Tư, khiến Đậu Toàn Cơ cảm nhận được một loại cảm giác an toàn khó nói rõ, bản năng muốn ỷ lại nàng.

Nhưng chuyện này, trước mắt không thể cho người khác biết được.

"Không cần, ta tự mình đi."

Lý Tư cũng không ép buộc, nàng nhẹ nhàng uốn lượn ngón tay, nói: "Có việc gì thì liên hệ ta. Ta tùy thời chờ lệnh."

.

Đậu Toàn Cơ trở lại cổng lớn Lệ Cảnh Môn, vừa lúc gặp Phòng Phán.

Phòng Phán trong tay xách theo túi đựng cơm hộp, vui vẻ nói: "Mang về cho ngươi chút điểm tâm! Quán bọn họ ăn ngon thật sự, ngươi nhất định phải nếm thử. Mau ăn khi còn nóng, để nguội không ăn được đâu."

Đậu Toàn Cơ cũng là phục nàng đầu óc chỉ toàn là ăn, kéo nàng vào phòng ngủ, túi cơm hộp ném lên bàn, nhìn ra ngoài viện:

"Là ta ảo giác sao? Sao không có ai?"

Đi ra ngoài, thấy trong viện vắng vẻ, tĩnh lặng đến cực kỳ, không phải người bệnh thì là tiểu hài nhi mới nhập môn, lực lượng chủ yếu đều đi hết rồi.

"Có nhiệm vụ khẩn cấp gì sao?"

Phòng Phán mở hệ thống nhiệm vụ ra xem xét.

"Đích xác có, chợ phía tây có tình huống khẩn cấp đột phát. Má ơi, tình huống nguy hiểm ngang với dị thú cấp Côn Bằng, toàn bộ đều đi tiếp viện."

Đậu Toàn Cơ buồn bực, "Cái gì mà tình huống nguy hiểm ngang? Ý tứ là...... không phải dị thú? Vậy có thể là cái gì?"

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một trận ho khan kịch liệt.

Đậu Toàn Cơ suy nghĩ căng thẳng, lập tức tìm đến chỗ phát ra tiếng ho khan.

Có một tiểu nương tử đang quét lá rụng, chống cây chổi ho đến trời đất u ám.

Đậu Toàn Cơ nhận ra nàng, là tiểu hài nhi mới nhập môn năm trước, tên là Bách Lý, nghe nói là Môn chủ nhặt được từ một thôn rách nát ngoài thành.

Bách Lý ho đến khó chịu, đấm ngực, muốn dùng cách này để giảm ho.

Đậu Toàn Cơ hỏi nàng: "Sao ngươi ho nghiêm trọng vậy?"

Bách Lý thở hổn hển hai cái, "Ta, ta cũng không biết, ho...... ho...... chắc là cảm lạnh thông thường?"

Đậu Toàn Cơ: "Bắt đầu ho từ khi nào?"

"Từ, từ đầu hè? Không sao đâu Đậu đội trưởng, năm ngoái ta cũng vậy, qua mùa hè là khỏi."

Đậu Toàn Cơ nắm lấy cánh tay nàng hỏi: "Ngươi trước khi vào Lệ Cảnh Môn, có phải không có thiên phú không?"

Tiểu hài nhi không khỏi tự ti vì chuyện không thức tỉnh được thiên phú, vội vàng nói:

"Ta hiện tại có mà! Uống thuốc Môn chủ cho ta là có!"

Hô hấp của Đậu Toàn Cơ ngưng lại một khoảnh khắc.

"Môn chủ cho ngươi uống thuốc...... thuốc gì?"

Tiểu hài nhi bị dáng vẻ này của Đậu Toàn Cơ dọa sợ, ấp úng nói:

"Ta, ta uống hết rồi."

Vừa nhìn là biết nàng nói dối.

Phòng Phán không biết Đậu Toàn Cơ đang làm gì, nhưng phỏng chừng là tra ra chuyện gì, dù sao trước giúp nàng đưa tiểu hài tử vào chỗ khuất đã.

Vừa lúc hiện tại bên trong không có người, nàng liền kéo Bách Lý đến một góc hẻo lánh.

Đậu Toàn Cơ: "Ngươi tốt nhất là nói thật cho ta."

Bách Lý sợ hãi đến mức chân có chút run rẩy, nói: "Ta, thực ra chỉ uống nửa bình, còn để lại một nửa. Ta định để lại cho muội muội ta...... Nàng rất giỏi, nhưng không có thiên phú, nên không có cách nào tìm được việc làm tốt. Ta, ta chỉ muốn lo cho nàng một tương lai."

Đậu Toàn Cơ: "Uống thuốc nhất định có thể thức tỉnh thiên phú?"

Phòng Phán bỗng nhiên tiếp lời, "Hình như là có chuyện như vậy."

Đậu Toàn Cơ nghe được những lời này của nàng, tim đột nhiên chìm xuống, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, đối với Bách Lý nói: "Nửa bình còn lại, cho ta."

Bách Lý: "Hả? Nhưng mà......"

Đậu Toàn Cơ rút đao ra, "Cho ta!!"

Bách Lý sợ hãi vô cùng, chỉ có thể chạy vào trong phòng lấy ra, luyến tiếc không rời mà đưa cho nàng.

Đậu Toàn Cơ một phen đoạt lấy, kéo Phòng Phán liền hướng phòng ngủ đi.

Cửa vừa đóng lại, Đậu Toàn Cơ dùng giọng nói hơi run rẩy hỏi Phòng Phán:

"Ngươi là...... gia nhập Lệ Cảnh Môn chín năm trước?"

"Cũng sắp mười năm rồi."

"Vậy, có phải hay không...... sau khi vào Lệ Cảnh Môn mới thức tỉnh thiên phú? Loại thuốc này, ngươi cũng đã uống?"

"Có chút giống, nhưng khi đó Môn chủ cho ta chỉ là dịch dinh dưỡng."

Phòng Phán xem túi cơm hộp, không buộc chặt, đi giúp Đậu Toàn Cơ buộc kín lại một chút, nếu không thật sự sẽ nguội mất.

"Có phải ngươi đã tra ra cái gì?"

Đậu Toàn Cơ giống như bị nước đá dội từ đầu xuống, lạnh đến phát run.

Dịch dinh dưỡng cao cấp, thuốc có thể thức tỉnh, đều chỉ là lời nói dối được thiết kế riêng, bao bọc lấy viên kẹo độc.

Lừa gạt hết tiểu hài tử này đến tiểu hài tử khác đang cố gắng sống sót trên thế gian này.

Tay Phòng Phán đang buộc túi bỗng nhiên bị Đậu Toàn Cơ nắm lấy.

Phòng Phán vừa quay đầu lại, thấy Đậu Toàn Cơ hai mắt đỏ hoe, nước mắt đang không thể khống chế mà rơi xuống.

Phòng Phán "Ôi" một tiếng, lập tức xoay người đối mặt với nàng, hoảng loạn nói: "Sao, sao lại khóc......"

Hai người là cộng sự nhiều năm như vậy, Phòng Phán vô số lần thấy nàng đổ máu.

Rơi lệ, đây là lần đầu tiên.

Tìm nửa ngày cũng không thấy giấy ở đâu, Phòng Phán chỉ có thể vụng về dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nàng.

"Sao vậy, sao còn khóc cả mũi? Hả?"

Đậu Toàn Cơ lắc đầu, cúi mặt không tiếng động mà khóc, không dừng được.

Nhớ tới những đồng liêu miệng mũi trào máu mà chết, Phòng Phán trong lòng có chút dự cảm không tốt, trong lòng cũng loạn thành một đoàn.

Nhưng nước mắt của Đậu Toàn Cơ mới là chuyện quan trọng nhất, tới tới lui lui chỉ biết hỏi nàng "Sao vậy", đối với mình thì hoàn toàn bất lực.

Chân tay luống cuống, cuối cùng đành phải ôm lấy nàng, vỗ vỗ sau lưng nàng, ngây ngốc mà an ủi nói:

"Toàn Cơ, đừng khóc, đừng khóc được không......"

Đậu Toàn Cơ không thể tự chủ được mà khóc trong chốc lát, trấn tĩnh lại rồi lau sạch nước mắt.

Hiện tại không phải là lúc bi thương.

Các nàng đã tìm được thuốc, tìm được nguồn gốc, có lẽ vẫn còn biện pháp cứu vãn.

Đúng, nhất định là còn biện pháp cứu vãn!

Đậu Toàn Cơ dùng tay áo mạnh mẽ lau hai mắt, cố gắng kìm nén nước mắt, không khóc.

Phòng Phán vẫn rất lo lắng cho nàng, nhưng thấy nàng có vẻ không muốn nói gì, cũng không truy hỏi, chạm vào mu bàn tay nàng, nói:

"Mắt đỏ quá rồi, khó chịu không?"

Đậu Toàn Cơ lắc đầu, nàng nào có yếu đuối như vậy.

Cầm lấy nửa bình chất lỏng không rõ, tính lập tức đi tìm Thẩm Nghịch một chuyến.

Không biết nàng có thể cứu Phòng Phán một mạng không.

Đậu Toàn Cơ kéo Phòng Phán, "Ngươi cũng đi cùng ta."

Vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, lại thấy một nữ nhân đứng ở cửa.

"Vội vội vàng vàng, hai vị đây là muốn đi đâu vậy?"

Là Đan Anh.

Nhưng lại có chút không giống nàng.

Thái dương hai bên nổi lên, cả khuôn mặt bị kéo giãn ra, quái dị thật sự.

Đậu Toàn Cơ đang muốn nói "Liên quan gì đến ngươi", bỗng nhiên trước mắt tối sầm, một lực đánh cực lớn đâm thẳng về phía nàng và Phòng Phán, còn chưa kịp nhìn rõ kẻ tấn công các nàng là ai, vòng tay kim loại mang trên cổ tay chấn động mạnh mẽ, trong thời gian ngắn mở ra một tấm lá chắn năng lượng cực lớn, bảo vệ Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán.

Năng lượng hỗn loạn hướng bốn phương tám hướng phân tán, thổi bay căn phòng nhỏ cũ nát của Lệ Cảnh Môn.

Trong chớp mắt, Lệ Cảnh Môn chỉ còn lại một nửa.

Bụi bặm vàng thau lẫn lộn, tường đổ ngói vỡ ngổn ngang, Đan Anh ngả ngớn "Ồ?" một tiếng.

"Không ngờ nha, còn cất giấu dụng cụ bảo hộ lợi hại như vậy sao?"

Phòng Phán, thậm chí cả Đậu Toàn Cơ cũng không phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra.

Phía sau dãy phòng, hàng loạt gian ngủ liên kết với nhau nay đã hóa thành đống đổ nát.

Những tổn thương do khủn.g bố gây ra khiến người ta không thể phản ứng, là do Đan Anh dùng thanh đao màu đen trong tay chém ra sao?

Nhớ rõ nàng chỉ là một thiên phú giả tinh thần cấp B, khi nào có chiến lực cường đại như vậy?

Vậy, cứu mạng hai nàng là......

Đậu Toàn Cơ nhìn về phía cổ tay nóng rực.

Là chiếc vòng tay kim loại mà Lý Tư đưa cho nàng, đang bốc khói, rõ ràng đã hỏng.

—— Thần khí bảo mệnh. Có thể giúp ngươi ngăn cản một lần thương tổn cấp S.

Lúc ấy Đậu Toàn Cơ miễn cưỡng nhận lấy, đeo vào rồi cũng không tháo ra.

Không ngờ sẽ vào thời điểm bất ngờ như vậy, cứu nàng và Phòng Phán một mạng.

Phòng Phán túm lấy Đậu Toàn Cơ một cái, nhắc nhở: "Trên người nàng có loạn thể Hắc khối Rubik!"

Bị Phòng Phán nhắc nhở như vậy, Đậu Toàn Cơ cũng đã nhìn ra.

Những vật thể nổi lên trên thái dương Đan Anh, thật sự là vật kim loại màu đen, loạn thể Hắc khối Rubik.

Mà thanh đao vừa rồi tấn công các nàng, cũng là loạn thể.

Ngay cả đồng tử của Đan Anh cũng đang run rẩy, đồng thời, từng đợt sóng gợn màu đen vô định tràn ra xung quanh.




Chú thích:

Phù kiều (桥): là cầu phao hoặc cầu nổi, một loại cầu được xây dựng trên mặt nước, thường dùng bè, thuyền hoặc vật liệu nổi để nâng đỡ.

Bình Luận (0)
Comment