Cuộc trò chuyện của Đệ Ngũ Khuyết và Tiểu cô cô ngay từ đầu đã nói về vị Quốc sư tiền nhiệm của gia tộc, sư tỷ của Tần Vô Thương.
Tiểu cô cô có chút mơ hồ về chuyện này, nói năng ngập ngừng.
Đệ Ngũ Khuyết cũng không vội, vất vả lắm mới đợi được Tiểu cô cô khẳng định là sẽ nói hết, một bên vu.ốt ve mái tóc của Hạ Lan Trạc trong ngực, một bên nói:
"Không sao, người cứ từ từ nhớ lại."
Tiểu cô cô hỏi những người thân thích khác bên cạnh, sau một hồi đối thoại, Tiểu cô cô quay lại nói tiếp:
"Ta nhớ ra người mà ngươi nói rồi, nàng đích xác từng làm Quốc sư nhiều năm, ôi chao, thật là xưa, đó đều là chuyện thời Tiên đế. Nhưng nghe nói nàng ngầm qua lại rất gần với Đoan Vương."
Đệ Ngũ Khuyết: "Đoan Vương?"
Thanh âm của Tiểu cô cô nhỏ đi rất nhiều, "Chính là Thiên tử hiện tại đó, lúc ấy nàng còn chưa đăng cơ, vẫn là Đoan Vương."
Quả nhiên là vậy.
Đệ Ngũ Khuyết tiếp tục hỏi: "Sau này thì sao? Nàng mất như thế nào?"
Tiểu cô cô: "Cái này ta không rõ lắm, nghe nói nàng ta mất ở Trường An, khi đó đang là tuổi tráng niên đó, thật đáng tiếc, mắc bệnh hiểm nghèo, người đột nhiên liền không còn."
"Mắc bệnh hiểm nghèo, đột nhiên liền không còn? Tiểu cô cô, người có biết nàng mắc bệnh hiểm nghèo gì không?"
Tiểu cô cô nói: "Cái này ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng là họ hàng xa...... Ơ? À, ngươi biết sao?"
Nửa câu cuối của Tiểu cô cô là nói với người bên cạnh.
Đường cô mẫu bên cạnh trực tiếp lại đây nói chuyện với Đệ Ngũ Khuyết.
Đường cô mẫu đối với những chuyện lớn nhỏ của gia tộc trong ba mươi năm trở lại đây rõ như lòng bàn tay, Quốc sư lúc trước tuy chết ở thành Trường An, nhưng trong nhà vẫn có người vội vã trở về chịu tang, nhờ đó ít nhiều truyền lại một số tin tức.
"Thi thể biến dạng, không giống người bình thường?"
"Đúng vậy, nghe nói lúc đó muốn tìm cho nàng một cái quan tài thích hợp cũng tìm không thấy, cuối cùng chỉ có thể cắt thành từng khối, bỏ vào trong quan tài. Ôi, thật là làm bậy."
Đệ Ngũ Khuyết: "Vậy chẳng phải là đã nhiễm Hắc khối Rubik, thân thể bị xoắn đến lung tung rối loạn sao?"
"Cũng không hẳn vậy, Hắc khối Rubik còn chưa xuất hiện vào thời điểm đó. Để ta tính xem ngày tháng...... Ừm, là mười mấy năm sau khi nàng qua đời, virus Hắc khối Rubik mới xuất hiện lần đầu tiên."
Mười mấy năm sau khi qua đời?
Đệ Ngũ Khuyết vừa nghe, vừa dùng bút điện tử ghi lại những thông tin quan trọng trên màn hình.
"Còn gì khác không?"
"Chỉ có nhiêu đó thôi, dù sao năm đó ta cũng không có đến thành Trường An để chịu tang, đều là nghe người khác nói lại."
Chắc là cũng không hỏi được gì khác, Đệ Ngũ Khuyết cảm tạ Tiểu cô cô và Đường cô mẫu, tiện tay đem những thông tin vừa ghi chép được gửi cho Thẩm Nghịch.
Đường cô mẫu cười nói: "Ôi chao, cảm tạ gì chứ, sau này cả Đệ Ngũ thị chúng ta đều phải nhờ vào ngươi giúp đỡ, kéo dài hy vọng!"
Đệ Ngũ Khuyết trên mặt treo nụ cười giả tạo ngoan ngoãn, kỳ thật trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Đệ Ngũ thị sao lại trông chờ vào nàng?
Nếu như đặt hy vọng vào nàng, một người ham chơi, lêu lổng, ăn chơi trác táng để gánh vác gia tộc, thì Đệ Ngũ thị cách ngày phá sản cũng không xa.
Đệ Ngũ Khuyết cười nói: "Cô mẫu nói gì vậy, ta nào có bản lĩnh đó."
"Ôi chao, An Vương phi của chúng ta còn khiêm tốn sao? A Khuyết, Đệ Ngũ thị đã mười năm rồi không có Vương phi nào, ngươi cũng thật là làm rạng danh cho Đệ Ngũ thị chúng ta!"
Động tác vuốt tóc Hạ Lan Trạc của Đệ Ngũ Khuyết dừng lại, nhìn về phía người trong ngực, nữ nhân trong ngực mỗi lần sau đại chiến đều sẽ chìm vào một giấc ngủ thật sâu.
Nhẹ nhàng ôm Hạ Lan Trạc lên giường, không tiếng động mà đẩy cửa ban công ra, Đệ Ngũ Khuyết đứng ở trên ban công gọi xong cuộc điện thoại này.
Gió đêm thổi bay mái tóc dài màu đỏ sẫm đậm của nàng, lộ ra một đôi mắt vô cùng hoang mang.
"Lý Cực muốn cưới ta?" Đệ Ngũ chờ mong xem xét hoặc khó hiểu, "Có bệnh gì sao?"
Đệ Ngũ Khuyết ở ban công vò đầu bứt tai, video của mẫu thân cũng gọi lại đây, nàng đang muốn hỏi mình vì sao lại thành An Vương phi, không ngờ mẫu thân đã tự chọn lễ phục cưới cho nàng.
Đệ Ngũ Khuyết: ?
Mẫu thân ở bên đó khí thế hừng hực, khiến cho Đệ Ngũ Khuyết phiền lòng, không đợi đối phương nói xong đã trực tiếp cúp máy.
Đệ Ngũ Khuyết hai tay chống ở trên lan can, trong chốc lát đá chân trái, trong chốc lát đá chân phải.
Trong đầu trong nháy mắt lóe lên 500 con đường tư duy.
Nàng đương nhiên không thể làm An Vương phi gì đó, nàng có người mình chung tình rồi.
Cho dù nàng và Hạ Lan Trạc chưa bao giờ nói rõ ràng mối quan hệ của nhau, ngoài miệng luôn nói giỡn chỉ là bạn giường mà thôi, nhưng Hạ Lan Trạc có bao nhiêu thích nàng, nàng đều rõ ràng.
Trong lòng nàng cũng chỉ có một bảo bối như vậy.
Đệ Ngũ Khuyết đang suy xét xem mình có bao nhiêu tiền bạc để có thể trốn chạy thì nhận được một tin nhắn từ người lạ.
【 Đến tầng cao nhất của khách điếm, để ngươi hiểu rõ hơn về một mặt khác của Hạ nữ lang. 】
Tin nhắn khó hiểu, không có chữ ký, không biết là ai.
Giữa những hàng chữ đầy ác ý, tâm tư không cần quá rõ ràng.
Nàng vẫn là đi đến tầng cao nhất.
Không vì cái gì khác, chỉ là sợ có người đang ấp ủ âm mưu gì đó, làm phiền Hạ Lan Trạc.
Hạ Lan Trạc ở bên ngoài kinh doanh các công việc quan gia, nàng cũng biết. Có công việc kinh doanh thì dễ xảy ra tranh cãi, cũng không biết đối phương có ý đồ gì, nếu có thể thì nàng sẽ trực tiếp tống cổ đi.
Tới rồi tầng cao nhất, giấu mình ở chỗ tối quan sát một lát, không dễ dàng hiện thân.
Đợi một lát, không thấy được kẻ xấu, cư nhiên thật sự chờ được Hạ Lan Trạc.
Thấy Hạ Lan Trạc vào gian phòng cho khách kia.
Mặc dù đóng cửa phòng lại, nhưng thanh âm nói chuyện của người trong phòng vẫn thực hồn hậu vang dội.
Đệ Ngũ Khuyết nghe rõ ràng.
Hạ Lan Trạc sắp ra tới, Đệ Ngũ Khuyết đang nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, thậm chí muốn rời đi, đừng để Hạ Lan Trạc phát hiện nàng, đừng làm cho Hạ Lan Trạc khó xử.
Nhưng chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, nửa điểm đều nhúc nhích không được.
Ngay khoảnh khắc Hạ Lan Trạc mở cửa, Đệ Ngũ Khuyết đã nghĩ đến vô số điều, muốn biết cảm xúc của nàng, nàng đang suy nghĩ gì, liệu có bị ép buộc, có sợ hãi hay khổ sở hay không.
Mong muốn được nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nhưng thứ hiện ra trước mắt lại chỉ là một lớp kính bảo vệ dày cộp, vĩnh viễn giữ khoảng cách ngàn dặm với người khác.
Hạ Lan Trạc nhìn thấy Đệ Ngũ Khuyết cao hơn mình hẳn một cái đầu, đứng ngay trước mặt, chưa kịp nói nửa lời, hai mắt đã ngập nước. Trông nàng lúc này chẳng khác nào một con chó nhỏ đáng thương, dầm mưa suốt đêm chờ đợi chủ nhân.
"Đi theo ta."
Hạ Lan Trạc trấn định mà giữ chặt tay nàng, mang nàng xuống lầu, trở về phòng của hai người, giữ cửa khép lại.
Xác định không có người theo kịp, Hạ Lan Trạc xoay người, thấy Đệ Ngũ Khuyết nửa bước cũng không nhúc nhích, vẫn đứng ở chỗ vừa rồi kéo nàng vào, hai mắt huyết hồng, không chớp mắt mà nhìn người trước mắt.
Hạ Lan Trạc đang muốn mở miệng, Đệ Ngũ Khuyết đi lên phía trước một bước, trực tiếp đem Hạ Lan Trạc che ở trong phạm vi của mình.
"Ngươi đừng mở miệng, ta hỏi, ngươi trả lời."
Rõ ràng đáng thương vô cùng, lại mang theo một sự cường thế khó hiểu.
"Ngươi là người của An Vương sao......"
Vừa nói lời này, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
Ngày thường Đệ Ngũ Khuyết vô tâm vô phổi một chút việc nhỏ có thể vui cả nửa ngày, một nụ hôn cũng có thể vui vẻ cả ngày, đến khi khổ sở thành cái dạng gì mới có thể khóc?
Cũng thật là muốn mạng người.
Hạ Lan Trạc cảm giác hô hấp thực khó khăn, ngực bị khí áp nặng nề đè nén, thấp thấp mà "Ừ" một tiếng.
Đệ Ngũ Khuyết đôi môi run rẩy, lại hỏi: "Vẫn luôn là sao?"
Hạ Lan Trạc lại "Ừ" một tiếng.
Đệ Ngũ Khuyết cắn môi, lông mi đều bị làm ướt, ủy khuất hỏi:
"Chúng ta gặp nhau, là do An Vương sắp đặt sao? Ngươi cố ý tiếp cận ta sao?"
"Không phải."
Ngực Đệ Ngũ Khuyết kịch liệt phập phồng một chút, vội hỏi: "Vậy ngươi có lợi dụng ta không?"
"Chưa từng."
So với giọng nói run rẩy của Đệ Ngũ Khuyết, giọng nói của Hạ Lan Trạc bình tĩnh đến lạnh lùng.
Câu trả lời cực kỳ ngắn gọn, nhưng hai, ba chữ ngắn ngủi đó đã cứu mạng Đệ Ngũ Khuyết.
Đệ Ngũ Khuyết lao vào Hạ Lan Trạc, dùng hết sức lực ôm chặt nàng vào lòng, thở phào nhẹ nhõm thật dài, xoa xoa mái tóc đen của nàng:
"Vậy là tốt rồi, không có gì, không có gì......"
Ngực Đệ Ngũ Khuyết áp sát vào Hạ Lan Trạc, tiếng tim đập khẩn trương cách lớp da đâm vào lồng ng.ực Hạ Lan Trạc, khiến ngực nàng nóng lên.
Thật ngốc.
Hạ Lan Trạc nghĩ thầm trong lòng, ta nói gì ngươi cũng tin sao?
Ngay cả việc hoài nghi ta lừa ngươi cũng chưa từng sao?
Đệ Ngũ Khuyết kéo nàng đến bên cửa hôn, hôn đến khi chính mình khó kiềm lòng nổi, lại phát hiện Hạ Lan Trạc căn bản chưa nhập tâm, thậm chí có chút khó chịu đẩy nàng ra một chút.
Đệ Ngũ Khuyết trong lòng nóng nảy, sức lực liền lớn hơn, phỏng chừng đã làm đau Hạ Lan Trạc.
Đệ Ngũ Khuyết có chút lo lắng, nàng nói với Hạ Lan Trạc: "Chúng ta rời khỏi Trường An, sống một cuộc sống bình dị, không quay về Mục Châu, đi đến một nơi không ai biết chúng ta. Ở nông thôn hay nơi xa lạ, đi đâu cũng được."
Hạ Lan Trạc: "Không lo cho An Vương phi, còn người nhà ngươi thì sao?"
Đệ Ngũ Khuyết không ngờ điều đầu tiên Hạ Lan Trạc nghĩ đến lại là người nhà nàng.
"Đệ Ngũ gia chúng ta nhiều đích nữ như vậy, thiếu một người như ta cũng chẳng sao. Phía trên ta còn năm tỷ tỷ, các nàng còn chưa thành thân, sao ta dám vượt mặt các nàng?"
Hạ Lan Trạc: "Gia đình nuôi nấng ngươi bao nhiêu năm, chỉ nuôi ra một con bạch nhãn lang như vậy thôi sao?"
Đệ Ngũ Khuyết nghẹn họng.
Hạ Lan Trạc giữ chặt mặt nàng, đẩy nàng ra phía sau, nói: "Không đáng vì một người bạn giường mà nói đến chuyện bỏ trốn cùng nhau. Cho dù ngươi có thể buông, ta còn rất nhiều việc chưa làm, không thể đi theo ngươi."
Đệ Ngũ Khuyết còn muốn nói gì đó, Hạ Lan Trạc từ bên người nàng đi qua, lúc đi vào trong phòng, quay lưng về phía nàng nói:
"Ngươi có phải đã quên, lúc trước khi chúng ta mới quen nhau, ta đã từng nói, đừng thật lòng, lúc đó ngươi cũng nên biết điều rồi. Bây giờ nói những chuyện vớ vẩn này, quá ngây thơ rồi Đệ Ngũ Khuyết."
Hạ Lan Trạc đứng ở trước bàn, ngữ khí tùy ý lại lạnh băng, giống như một lưỡi dao băng, tùy ý đâm vào người Đệ Ngũ Khuyết.
Hạ Lan Trạc trong tay nghịch chiếc bật lửa thon dài.
Tách, tách, tách.
Ánh lửa bập bùng, lúc sáng lúc tối.
Thanh âm của Hạ Lan Trạc còn lý trí và vô tình hơn cả máy móc.
"Ngươi làm vậy khiến ta rất áp lực, thật vô vị. Sau này đừng gặp lại nữa."
.
【Đã quét xong】
【Thời gian ước tính cho việc tái tạo đại não là: 361 năm 6 tháng 15 ngày 3 canh giờ 3 khắc】
【Dưới đây là danh sách tài liệu ——】
Tiếp theo, màn hình hệ thống liền như bị nhiễm virus, liệt kê hơn 80 trang danh sách tài liệu.
Đậu Toàn Cơ:......
Lý Tư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cùng Đậu Toàn Cơ đều há hốc mồm.
Đôi mắt Thẩm Nghịch ánh lên ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình, "Xem ra tình huống lạc quan hơn so với ta tưởng tượng."
Lý Tư: "Như vậy mà còn lạc quan?"
Thẩm Nghịch trong lòng nghĩ, thời gian ước tính của hệ thống thường là "Không biết", bởi vì phương án điều trị này gần như là không thể thành công.
Tuy nói yêu cầu hơn ba trăm năm, nhưng cũng đã đưa ra thời gian. Cũng không biết có thực sự gom đủ tất cả tài liệu tiêu tốn mấy trăm năm để tái tạo đại não hay không, cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào.
Thẩm Nghịch nói: "Thời gian của ta ước tính còn lâu hơn thế nhiều."
Đậu Toàn Cơ theo bản năng lặp lại: "361 năm......"
Lý Tư trêu chọc nói: "Đợi tiểu Phòng sống lại, nói không chừng sẽ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới đấy, một thế giới mới tốt hơn bây giờ ngàn vạn lần."
Đậu Toàn Cơ buồn bã không nói gì, Lý Tư có chút xấu hổ, Thẩm Nghịch người đẹp lòng tốt tiếp lời:
"Đúng vậy, biết đâu chừng 300 năm sau sẽ không còn Hắc khối Rubik, không còn mối đe dọa tử vong, cũng chẳng cần phải phòng thủ thành phố nữa. Nàng có thể muốn đi đâu thì đi, muốn ăn gì thì ăn, sống một cuộc đời tự do tự tại."
Đậu Toàn Cơ biết những lời này chỉ là an ủi, nhưng vẫn không kìm được mà tưởng tượng theo, hình dung ra cảnh Phòng Phán được bao quanh bởi đồ ăn ngon.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên.
Nhìn thấy Đậu Toàn Cơ lại nở nụ cười, Lý Tư cuối cùng cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tư lặng lẽ nói với Thẩm Nghịch: "Tiền vật liệu và các chi phí khác chúng ta sẽ lo riêng."
Thẩm Nghịch không khách khí với Lý Tư: "Được thôi, sau này Lý Tư tướng quân sẽ là người ở của Hầu phủ ta."
Lý Tư:......
Suy nghĩ của nàng không biết vì sao lại chuyển đến những lời mà Biên Tẫn đã nói với nàng lúc nãy.
Vừa rồi.
Biên Tẫn: "Ngươi muốn làm Hoàng đế sao?"
Lý Tư bị câu hỏi bất ngờ này làm cho phun cả dịch dinh dưỡng, ho khan một hồi mới nói được:
"Không phải, ta làm hoàng đế á? Hả? Ý gì? Là cái ý mà ta đang nghĩ sao?"
Biên Tẫn: "Đúng vậy, theo nghĩa đen."
Lý Tư:......
Cảm thấy đầu óc quá tải.
Lý Tư xoa mặt một cái: "Không phải, chờ đã...... Ta làm Hoàng đế á?"
Biên Tẫn: "Đúng vậy, Lý Tư, nữ nhi của Quận vương Lạc Dương, ngươi sẽ làm Hoàng đế."
Những lời mà Biên Tẫn nói với nàng sau đó càng khó tin hơn.
Không có đầu đuôi, cũng không nói rõ hậu quả.
Lý Tư vô cùng hoang mang: "Chỉ cần làm như vậy là có thể...... Làm Hoàng đế?"
"Đúng vậy," Biên Tẫn nói, "Còn một việc nữa cần làm."
"Việc gì?"
"Giữ bí mật. Trước khi thành công thì không được nói cho ai biết."
Lý Tư cảm thấy đúng là như vậy.
Biên Tẫn trước mắt quả thật không giống với người mà nàng từng thấy trước đây.
Không thể nhìn thấu, đoán không ra, như thể trong lòng chất chứa cả một thế giới chưa ai biết đến.
......
Đậu Toàn Cơ muốn một bản danh sách vật liệu, nàng sẽ thu thập tất cả các vật liệu cần thiết.
Thẩm Nghịch liếc mắt nhìn Lý Tư đang tính toán riêng với người khác, trêu ghẹo nói: "Đại bộ phận vật liệu ở đây ta đều có, chỉ thiếu một số vật liệu quý hiếm thôi, không cần lo lắng, chúng ta còn hơn 300 năm để từ từ tìm mà."
Hy vọng dù mong manh cũng vẫn là hy vọng.
Hơn 300 năm dài đằng đẵng, nếu thực sự có thể khiến Phòng Phán sống lại, sinh sống ở một thế giới tươi đẹp hơn, Đậu Toàn Cơ cảm thấy cũng không đến mức quá khổ sở.
Khi Lý Tư và Đậu Toàn Cơ cùng nhau bước ra khỏi phủ Tĩnh An hầu, vừa lúc một trận mưa thu vừa tạnh, màn đêm nặng nề, hơi lạnh bủa vây bốn phía, không biết từ lúc nào đã trở nên như vậy.
Lý Tư hôm nay đã chịu không ít kinh hãi, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, chuyên tâm đối mặt với những người trước mắt.
Lý Tư nói với Đậu Toàn Cơ: "Lúc ta đến thì thấy Lệ Cảnh môn đã bị phá hủy, khoảng thời gian này khắp nơi đều không an toàn, Hắc khối Rubik cũng không biết đã biến thành bộ dạng quỷ quái gì...... Ngươi ở bên ngoài ta thật sự không yên tâm, đến phủ ta ở có được không? Ít nhất ta có thể chăm sóc ngươi."
Nói xong, Lý Tư lại bồi thêm một câu: "Ta, sẽ thu dọn riêng một gian phòng cho khách cho ngươi."
Đậu Toàn Cơ thấy khóe miệng Lý Tư có vết máu bắt mắt, trên người phỏng chừng còn có vết thương do nàng dùng khuỷu tay gây ra, màn đêm mênh mông, nàng mất phương hướng, như một lữ khách lang thang, không biết đi về đâu.
Chỉ có một người còn nhớ đến nàng.
Lý Tư còn muốn khuyên nhủ tiểu hài tử bướng bỉnh này, không ngờ ngay sau đó đã nghe thấy Đậu Toàn Cơ nói một cách bằng phẳng:
"Được, cảm ơn."
Thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, không biết vì sao, trong lòng Lý Tư một trận chua xót khó chịu.
Tiểu hài tử bướng bỉnh dường như trong chốc lát đã trưởng thành.
.
Sau khi Lý Tư và Đậu Toàn Cơ rời đi, Thẩm Nghịch trở lại phòng làm việc, Biên Tẫn không có ở đó.
Lại đi phòng ngủ, vẫn là không thấy bóng dáng nàng đâu.
Phủ Tĩnh An hầu to lớn như vậy đột nhiên thiếu đi một chút hơi thở.
Kỳ quái.
Thẩm Nghịch đứng sững tại chỗ, làn váy bị gió đêm từ hành lang cuốn lên.
Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một tia dự cảm quỷ dị, đột nhiên xoay người, suýt chút nữa đã đụng ngã Vạn cô cô đi ngang qua.
Nàng như một cơn gió lao vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, trái tim hoảng loạn đập nhanh, theo ánh mắt nhanh chóng lướt qua những bộ quần áo đôi. Sau đó, cũng chính trong khoảnh khắc ánh mắt dừng lại đột nhiên im lặng.
Thiếu một bộ quần áo.
Bộ quần áo đặt may do Ngàn Tư Lâu đưa tới, nàng và sư tỷ mỗi người một bộ cùng kiểu, bộ của sư tỷ không thấy.
Những đồ vật khác đều không thiếu, tất cả vật dụng hàng ngày của Biên Tẫn đều còn ở.
Thẩm Nghịch liên tiếp lùi hai bước, đứng ở mép giường.
Gió lạnh buốt thổi mang theo mùi hư thối của thảm thực vật úa tàn trong hoa viên.
Thẩm Nghịch ngẩn người một lát, mở đồng hồ điện tử, mở phiên bản đơn giản của hệ thống Nghịch Tâm.
Tích ——
Một trái tim nhỏ màu hồng đang nhảy lên, bên dưới trái tim nhỏ, trải ra một bản đồ điện tử rộng lớn.
Thẩm Nghịch đối với kế hoạch của sư tỷ biết chút ít, cũng đã sớm đoán được sư tỷ sẽ không từ mà biệt.
Cho nên, nàng đã gắn thiết bị định vị ẩn giấu trong người Biên Tẫn.
Bất luận sư tỷ đi đâu, Thẩm Nghịch đều có thể dễ dàng tìm được nàng.
Lúc gắn thiết bị định vị, trong lòng Thẩm Nghịch còn có chút ý nghĩ giận dỗi.
Lúc trước ở Bắc Cảnh, nói bị sư tỷ xách về liền bị xách về, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Nhưng hiện tại, nàng đã trưởng thành.
Đừng hòng dễ dàng vứt bỏ nàng.
Vốn tưởng rằng sư tỷ sẽ che giấu thật kỹ, không ngờ......
Hai ngón tay Thẩm Nghịch mở ra, phóng to định vị, lại phóng to.
Không nhìn lầm.
Cảm giác bất an đột nhiên dâng cao.
Sư tỷ giờ phút này cư nhiên ở Đại Minh Cung, Hàm Hoa Điện.