Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 127

Trước khi cùng Lý Tư trở về phủ Tướng quân, Đậu Toàn Cơ phải trở lại Lệ Cảnh Môn một chuyến.

Lý Tư đại khái đoán được nàng muốn đi làm gì, nói: "Ta đi cùng ngươi."

Đậu Toàn Cơ không từ chối.

Hai người cùng nhau trở lại Lệ Cảnh Môn, nơi này vẫn còn giữ nguyên bộ dạng đổ nát sau trận đại chiến với Đan Anh.

Điều khiến Đậu Toàn Cơ cảm thấy kỳ lạ chính là, vẫn không có ai trở về.

Đậu Toàn Cơ xem xét hệ thống nhiệm vụ, nàng cũng không nhận được bất kỳ thông báo nhiệm vụ nào.

Thật kỳ quái.

Lý Tư đứng trước một đống đổ nát, chỉ một hướng nói: "Chỗ này là phòng ngủ của ngươi, cách vách là phòng của Phòng Phán, đúng không."

"Đúng vậy."

"Bắt đầu đào từ đâu, ngươi chỉ điểm đi, ta dùng cánh tay máy móc tìm kiếm, rất nhanh."

Đúng là rất nhanh, khoảng cách thời gian Biên Tẫn giao việc cho nàng rất gần, nàng đã lặng lẽ bố trí một nửa, phần còn lại chỉ chờ thời cơ đến.

Đậu Toàn Cơ nghĩ nghĩ, nói: "Chỗ này đi."

Lý Tư không nói hai lời lập tức bắt tay vào làm.

Hai người phối hợp đào một lát, phát hiện xà ngang chịu lực và tường vẫn còn, xà ngang rơi xuống vừa lúc đè lên tường chịu lực, hình thành một khu vực an toàn hình tam giác, đồ đạc bên dưới không bị hư hại.

Hộp cơm mà Phòng Phán mang về cho nàng vẫn còn ở đây.

Trên túi hộp cơm phủ một lớp bụi dày, nhưng Phòng Phán gói rất kỹ, nửa hạt bụi cũng không lọt vào.

Đậu Toàn Cơ mở túi hộp cơm ra, là bánh mì kẹp thịt bò dùng túi giữ ấm.

Mặc dù đóng gói rất dụng tâm, nhưng dù sao cũng đã nguội.

Đậu Toàn Cơ dùng sức cắn một miếng, mỡ đã đông lại, nhưng mùi thịt và hương bánh mì vẫn rất tuyệt vời.

Là sao chứ.

Hốc mắt Đậu Toàn Cơ đỏ lên.

Ăn nguội cũng rất ngon.

Đậu Toàn Cơ ăn hết hai chiếc bánh mì kẹp thịt bò, Lý Tư một bên nhìn lén nàng, một bên dọn dẹp phòng ngủ của nàng và Phòng Phán.

Lý Tư hỏi: "Muốn mang gì đi không?"

"Muốn."

Đậu Toàn Cơ lôi hết mấy ngăn kéo bị kẹt ra, may mắn là viên đá Toàn Cơ Thạch mà Lý Tư cho nàng vẫn bình yên vô sự.

Đậu Toàn Cơ nói với Lý Tư: "Lần này là gặp may mắn, lần tới không biết có thể hoàn hảo không bị tổn hại hay không. Hay là ngươi vẫn nên lấy về đi."

Lý Tư thấy nàng lấy nó từ sâu trong ngăn kéo ra, còn dùng hai lớp vải bọc cẩn thận, liền biết nàng rất quý trọng nó.

Lý Tư: "Tặng cho ngươi chính là của ngươi, nó đi theo ngươi có thể bình yên vô sự đó là ngươi chiếu cố, vỡ cũng là số mệnh của nó, nó đều phải nhận."

Đậu Toàn Cơ nghĩ nghĩ, nói: "Được, vậy nó sẽ đi theo ta."

Lý Tư không ngờ nàng lại nói lưu loát như vậy, tận mắt nhìn thấy nàng đeo viên đá Toàn Cơ Thạch lên thắt lưng.

Hình ảnh viên đá Toàn Cơ Thạch xinh đẹp lắc lư bên hông Đậu Toàn Cơ, khiến Lý Tư thoáng ngẩn ngơ.

Nàng đeo lên "Tín vật" này, có phải là có ý nghĩa......

Đậu Toàn Cơ không nói gì thêm, đi đến phòng của Phòng Phán tìm kiếm.

Lý Tư thu lại những suy nghĩ không đứng đắn, hiện tại không phải là lúc để nghĩ đến những điều đó, tiếp tục theo sau Đậu Toàn Cơ hỗ trợ.

Mặc kệ hơn 300 năm sau Phòng Phán có thể sống lại hay không, nhỡ đâu bên cạnh lại không có một chút kỷ niệm nào, chẳng phải quá tịch mịch sao? Là cộng sự, Đậu Toàn Cơ tính toán dọn dẹp một số đồ cũ có giá trị kỷ niệm, để lại cho tương lai của nàng.

Đậu Toàn Cơ tìm kiếm một lát, không nói nên lời.

Trong phòng của Phòng Phán thật sự có đủ thứ đồ rách nát.

Lần trước nàng đến tá túc một đêm đã phát hiện, phòng ngủ nhỏ của Phòng Phán chất đầy đồ linh tinh.

Nếu nói Đậu Toàn Cơ theo phong cách tối giản, thì Phòng Phán chính là phong cách cực kỳ rườm rà.

Cái gì cũng giữ lại, cái gì cũng không nỡ vứt bỏ.

Đậu Toàn Cơ cư nhiên tìm lại được con châu chấu nàng từng tùy tay tết bằng cỏ dại.

Sao đến cả thứ này cũng giữ lại?

Không chỉ có châu chấu tết bằng cỏ, Đậu Toàn Cơ còn phát hiện chiếc khăn tay nàng từng tùy tay vứt bỏ, bức tranh nguệch ngoạc vẽ vội con chó lúc làm nhiệm vụ, thậm chí là chậu nguyệt quế bị nàng làm chết, Phòng Phán cư nhiên lại giúp nàng nuôi sống, chẳng qua lúc này nó bị hai khối gạch đè nặng, xiêu xiêu vẹo vẹo, trông lại là bộ dạng nửa chết nửa sống.

Đậu Toàn Cơ không biết nói gì, dở khóc dở cười.

Còn có một tờ giấy tuyên truyền 《Kim Phong Ngọc Lộ》 được gấp chỉnh tề.

Đậu Toàn Cơ nhớ lại đêm đó khi nói đến tuổi thơ của mình thì Phòng Phán đã thế nào, nếu nàng có thể biểu cảm, lúc ấy chắc chắn là vẻ mặt đắc ý.

Vừa cầm tờ tuyên truyền lên, bên trong rơi ra một tấm ảnh chụp.

Trong ảnh là một cặp phu thê trẻ ôm một tiểu nữ đồng ba, bốn tuổi.

Tiểu nữ đồng có một khuôn mặt tròn tròn mũm mĩm, cười rất đáng yêu.

Ánh mắt Đậu Toàn Cơ không thể rời đi.

Đây là...... Phòng Phán lúc nhỏ sao?

Vẫn còn phụ mẫu yêu thương, vẫn chưa bị thế giới tàn nhẫn này làm tổn thương.

Có lẽ khi đó, nàng vẫn còn một cái tên riêng, một cái tên thật sự thuộc về chính mình.

Đậu Toàn Cơ thật cẩn thận kẹp bức ảnh trở lại.

Những đồ vật nhỏ còn nguyên vẹn đều được đóng gói, tính mang đi.

Gói được một nửa, bỗng nhiên nghĩ đến mình là muốn đến nhà người khác làm khách, mang nhiều đồ linh tinh như vậy, chủ nhân có thể sẽ ghét bỏ.

Vừa nhìn về phía Lý Tư, Lý Tư liền nói: "Cứ việc mang, muốn mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, có chỗ cho ngươi để."

Đậu Toàn Cơ cười đem tay nải buộc lại, Lý Tư gọi xe ngựa của phủ Tướng quân đến, giúp nàng bỏ tay nải vào.

Vừa muốn lên xe, một tiếng thét chói tai xé tan màn đêm.

Hai người lập tức nhạy bén rút vũ khí ra.

Lý Tư kéo khóa an toàn của súng, cảnh giác đẩy Đậu Toàn Cơ lên xe ngựa.

Có một người từ một góc tối lảo đảo đi ra, phát hiện Lý Tư và Đậu Toàn Cơ.

"Có thể cho ta đi nhờ xe một đoạn được không? Ta sẽ dùng nó để đổi với các ngươi."

Giơ lên một vật hình tròn, ý là dùng nó để đổi.

Bầu không khí quỷ dị này khiến Đậu Toàn Cơ nghĩ đến Đan Anh, dùng sức túm lấy tay áo Lý Tư, ý bảo nàng không thể đáp ứng.

Lý Tư trả lời: "Ngươi vẫn là tìm xe ngựa khác đi, xe ngựa của ta nhỏ, không ngồi được người thứ ba."

Người nọ chậm rãi đi về phía các nàng, cười hì hì nói:

"Không sao, chen chúc một chút cũng không sao đâu."

"Có sao nha!" Lý Tư thúc xe ngựa.

Người nọ cư nhiên chạy như điên về phía các nàng, Lý Tư trực tiếp bắn một phát súng, trúng vào đầu người nọ, b.ắn ra một đám máu me màu đen.

"Đau quá!" Đối phương thân mình lệch sang một bên, phẫn nộ hô to một tiếng, lại không dừng bước chân, nhắm về phía các nàng với tốc độ ngược lại càng nhanh hơn, "Đều nói rồi, chen chúc một chút cũng không sao đâu!"

Người nọ nhảy lên cao, giơ cao vật hình tròn trong tay lên trên đỉnh đầu, đối với xe ngựa của Lý Tư dùng sức ném mạnh, trong miệng còn hô to:

"Không sao đâu——!"

Cú nhảy này trực tiếp nhảy vào nguồn sáng.

Lý Tư thấy rõ bộ dạng của hắn thì kinh hãi.

Người nọ mọc ra một cái đầu chó, trên miệng toàn là máu, rõ ràng là vừa ăn thịt người.

Vật thể ném về phía các nàng chính là một cái đầu người!

Lý Tư lập tức đóng cửa xe lại, đầu người đập vào cửa xe, trực tiếp tạo ra một cái hố máu.

Lý Tư vừa kêu lên "Cái quái gì vậy!" vừa bắn thêm vài phát súng.

Người nọ bị bắn nát thành từng mảnh, rơi trên mặt đất sau đó rất nhanh bị một đám loạn thể màu đen bao phủ, hai tay hai chân biến thành loạn thể, co rút lại thành hình dạng móng vuốt. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, bốn chân cuồng đạp, hoàn toàn biến thành một con dã thú tốc độ cực nhanh, đuổi theo xe ngựa không buông tha.

Xe ngựa của Lý Tư là loại mui trần, ngày thường nàng thích nhất là lái xe đón gió, không thích kiểu xe ngựa kín mít như bình thường.

Hiện giờ thì sao, thật sự là quá kí.ch th.ích.

Tốc độ xe ngựa được đẩy đến mức lớn nhất, quái vật phía sau cư nhiên chạy càng lúc càng nhanh hơn.

Quái vật nhảy lên một cái, muốn nhảy vào trong xe, Đậu Toàn Cơ đạp lên ghế dựa nghênh đón nó, hung hăng chém cho nó một đao.

Lưỡi thanh đao điện chém vào miệng nó, cứng rắn cắt miệng nó ra làm đôi.

Quái vật rầm rì một tiếng, ngã xuống ven đường.

Ánh mắt Lý Tư bị nó thu hút, "Đây là cái quái gì vậy! Điên điên khùng khùng!"

Đậu Toàn Cơ lại là ánh mắt ngưng lại, hô lớn: "Cẩn thận!"

Phía trước xe ngựa, một con dao cầu màu đen to lớn từ trên trời giáng xuống, Lý Tư hoàn toàn bị màn ma huyễn này làm choáng váng.

Mặc dù đang ở trạng thái cực kỳ kinh hãi, bản năng ứng phó nguy cơ khiến nàng một chân đạp ga đến cùng, xe ngựa gào thét sượt qua mép dao cầu.

Dao cầu trực tiếp chém mặt đường thành hai đoạn. Sau đó, dao cầu bắt đầu biến hình, co giật, run rẩy, biến thành một người, vẫn là một người mặc quan phục của đội hộ vệ Nam Nha.

Đậu Toàn Cơ nói: "Bọn họ đều là người bị nhiễm Hắc khối Rubik mới nhất. Ta và Phòng Phán lúc trước chính là gặp phải một con quái vật như vậy. Loại Hắc khối Rubik này không giống với trước đây, không những có thể duy trì lý trí, còn có thể tăng năng lực của vật chủ lên gấp nhiều lần."

Lý Tư: "Nhưng bọn họ vẫn là hình dáng con người!"

"Không sai." Đậu Toàn Cơ nói, "Đây là điều khó giải quyết nhất."

Vốn tưởng rằng những dị thú hình người này cư nhiên trắng trợn xuất hiện ở ngõ nhỏ đã rất quỷ dị, mà khi xe ngựa của các nàng tiến vào đại lộ, các nàng mới kinh ngạc phát hiện tình huống so với các nàng tưởng tượng còn tồi tệ hơn gấp trăm lần.

Toàn bộ thành Trường An lửa cháy ngút trời.

Trên đại lộ tất cả đều là thi thể.

Tiếng kêu sợ hãi từ bốn phương tám hướng truyền đến, đám người tán loạn, khắp nơi đều chạy trốn.

Người nghênh diện mà đến bỗng nhiên rút ra loạn thể, chém giết bừa bãi trong đám người như cắt đậu hũ.

Không ai bảo vệ sự an toàn của kinh thành, hộ vệ Nam Nha thậm chí còn giết hại lẫn nhau.

Lý Tư nhất thời ngây ngẩn.

Đây hoàn toàn không phải là thành Trường An mà nàng quen thuộc.

Sao chỉ trong một đêm mà biến thành bộ dạng này?

Hai con phố bên ngoài.

Thẩm Nghịch điều khiển tàu bay, thoát khỏi sự vây ráp của đám quái vật, một tia sáng màu đen đỏ chiếu vào mắt trái của nàng.

Lên cao, lại lên cao, Thẩm Nghịch từ chỗ cao nhìn xuống toàn bộ thành Trường An.

Tĩnh An Hầu phủ đến Đại Minh Cung, chỉ cần rẽ một cái là đến, sau đó chính là con đường thẳng tắp.

Con đường lớn này từ cổng nam của thành Trường An nối thẳng vào cổng nam của Đại Minh Cung, là trục trung tâm phồn hoa của Trường An, cũng là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.

Nam Nha Thập Nhị Vệ mỗi ngày đều phải tuần tra ở đây, đừng nói là dị thú, ngay cả người đánh nhau gây chuyện cũng sẽ bị bắt tại chỗ.

Nơi này là lưng của Đế quốc, mặt mũi phồn hoa, giờ phút này cư nhiên chất đầy thi thể.

Khắp nơi đều là hỏa hoạn, vô số người đang chạy trốn khỏi thành Trường An.

Trên mặt đất, trên không trung, nối liền không dứt, giao thông đã sớm tê liệt.

Tiếng thét chói tai, tiếng cầu cứu, tiếng loa và tiếng chửi rủa nổi lên bốn phía.

Gió rít gào thổi trên người Thẩm Nghịch, bay phất phới.

Mặc dù ở Bắc Cảnh, nàng cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng tận thế như vậy.

Trên tường thành ở xa.

Một tiểu cô nương chạy nhanh đến bên người Lộ Thương Ngô.

"Nương!"

Nữ nhi nắm lấy tay Lộ Thương Ngô, có chút sợ hãi nói:

"Bọn họ đều chạy, chúng ta không đi sao?"

Lộ Thương Ngô hút xong ngụm thuốc lá điện tử cuối cùng, dập tắt.

"Đều trốn không thoát đâu, ngoài thành cũng có virus. Hà tất lãng phí sức lực này."

Lộ Thương Ngô sờ sờ đầu nữ nhi.

"Sợ sao?"

Nữ nhi kỳ thật là sợ.

Nhìn thấy đường ray bị chặt đứt, đoàn tàu từ trên cao rơi xuống, ầm ầm nổ mạnh.

Lầu vũ sụp đổ, dị thú hoành hành.

Thân thể huyết nhục tựa như con kiến trên dây thừng trên cao, làm sao không sợ?

Chính là.

Tiểu cô nương nắm lấy bàn tay đầy vết chai của Lộ Thương Ngô, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

"Người vốn dĩ sẽ chết, sớm muộn gì thôi. Ở cùng nương, ta không sợ."

Lộ Thương Ngô sờ sờ đầu nữ nhi, giúp nàng buộc lại mái tóc rối bù.

Có đôi khi Lộ Thương Ngô cũng sẽ hâm mộ thời đại sách sử hưng thịnh không có chiến tranh.

Thiên hạ thái bình, tứ hải thái bình, đêm không cần đóng cửa, đó là cuộc sống như thế nào? Có thể sao?

Lộ Thương Ngô không thể tưởng tượng được.

.

Thẩm Nghịch một đường hướng Đại Minh Cung đi tới.

Đi đến Hàm Hoa Điện dọc theo con đường, Thẩm Nghịch vừa điều khiển tàu bay, vừa truyền phát tin tức trên mạng Vạn Duy.

Từ Trường An đến Lạc Dương, từ Yến Lạc xuống Mục Châu, toàn diện luân hãm.

Không chỉ có Đường Pro, cả đại lục tràn ngập dị thú hình người không thể phân biệt.

Chờ nàng đến trước Đại Minh Cung, phát hiện cửa Đại Minh Cung dày nặng đã hoàn toàn khép kín.

Thẩm Nghịch dừng lại tàu bay, một chân chạm đất.

Đại Minh Cung đã khởi động hình thức phòng vệ cấp giáp, cũng là hình thức phòng vệ đỉnh cấp, từ mặt đất đến không trung mở ra lớp chắn bảo vệ kiên cố.

Ngày thường phòng thủ nghiêm ngặt đại môn, giờ phút này không có nửa bóng người.

Ngay khi Thẩm Nghịch suy tư bằng không trực tiếp đá cửa đi vào, thì cửa hông mở ra, bốn nữ quan Lệ Cảnh Môn vô cùng lo lắng chạy tới.

Các nàng cả người đều là máu, trong đó một người cánh tay cũng không còn, cảnh tượng vội vàng, cúi đầu khẩn cấp nghị luận:

"Không thể nói thật với Tĩnh An hầu, chỉ nói phu nhân của nàng ở Hàm Hoa Điện, muốn gặp nàng."

"Đúng vậy, Tĩnh An hầu xảo trá, nếu nói tình hình thực tế, nàng chắc chắn sẽ không tới."

Thẩm Nghịch:......

Xấu hổ.

Môn chủ các ngươi không dạy qua các ngươi, lúc mưu đồ bí mật, ít nhất cũng phải tìm chỗ có thể che mắt thiên hạ mà mưu đồ bí mật sao?

Một người trong bốn người phát hiện Thẩm Nghịch, đột nhiên ho khan một tiếng nhắc nhở.

Ba người còn lại hoàn hồn, ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Nghịch.

Thẩm Nghịch chỉ có thể làm bộ như hoàn toàn không nghe thấy âm mưu của các nàng.

"Xin hỏi chư vị nữ lang, có hay không nhìn thấy phu nhân nhà ta? Ta tìm nàng khắp nơi mà không thấy."

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, đại sự quan trọng, chỉ có thể đành vậy.

Một nữ quan tiến lên hướng Thẩm Nghịch hành lễ, nói: "Phu nhân đang ở trong Hàm Hoa Điện, muốn gặp ngài, chúng ta chính là đến để mời ngài."

Thẩm Nghịch không có sức lực đi quản các nàng rốt cuộc đang tính toán gì, chỉ coi các nàng là công cụ mở cửa dẫn đường, cứ vào Đại Minh Cung rồi tính sau.

Gió thu quét ngang cung cấm, trong tiếng cảnh báo chói tai đột ngột vang lên, Thẩm Nghịch bị nữ quan Lệ Cảnh Môn vây quanh, xuyên qua hành lang dài đi vào trước Hàm Hoa Điện.

Trên cột sơn son có một vết máu kinh người bắn tung tóe lên tấm biển cao nhất.

Trong lòng Thẩm Nghịch đánh trống ngực.

Nàng cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý vạn toàn.

Nhưng khi nàng bước vào trong Hàm Hoa Điện, thấy Biên Tẫn ngồi trên long ỷ, bắt cóc Lý Nhược Nguyên, cảnh tượng này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của nàng.

Tóc đen của Biên Tẫn búi cao, trên má có một vết máu, máu nhuộm nửa vạt áo, không thấy nàng có nửa điểm động dung.

Nàng khoác trên mình bộ thu sam xanh trúc, chính là chiếc áo mà Ngàn Tư Lâu gửi tới.

Xanh lẫn đỏ đan xen, sắc màu rực rỡ đến chói mắt, đâm vào đôi mắt Thẩm Nghịch một cơn đau nhói.

Biên Tẫn bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Lý Nhược Nguyên, trong điện đầy võ vệ đều ngã trên mặt đất, ngay cả Hàn Phục cũng ngồi dưới đất, khóe miệng toàn là vết máu, dùng sức ấn vào vết thủng trên ngực.

Còn có một đám Vương gia cùng quan văn run rẩy.

Lý Mộc, Lý Chử và năm vị Vương gia khác đều ở đây. Toàn bộ triều đình quan văn từ Tứ phẩm trở lên sau giờ Ngọ bị đưa từ Quảng Thiện Cung trở về, tụ tập tại đây cùng Lý Nhược Nguyên, trên mặt đất còn vương vãi công văn của buổi lễ Kim Thu, tựa hồ là đang thảo luận phương án cho buổi lễ.

Bọn họ muốn rời khỏi Hàm Hoa Điện, nhưng Thiên tử đã bị bắt, bọn họ nếu mặc kệ Thiên tử như vậy mà đào tẩu, chỉ sợ sẽ mang tiếng xấu muôn đời, thể diện của người đọc sách quan trọng hơn tất cả.

Đôi mắt lạnh lẽo của Biên Tẫn chuyển hướng Thẩm Nghịch.

Bốn người Lệ Cảnh Môn lập tức tiến lên, rút đao ra, kề binh khí lên cổ Thẩm Nghịch.

"Buông bệ hạ ra, nếu không chúng ta sẽ giết Tĩnh An hầu!"

Mí mắt Thẩm Nghịch không khống chế được mà nhảy lên.

Đối diện với Biên Tẫn trong chốc lát, Thẩm Nghịch thậm chí không phân rõ đây là Biên sư tỷ hay là Tẫn sư tỷ.

Chưa kịp để nàng nghĩ nhiều, Biên Tẫn đã xoay người ra, một vật nào đó từ ngực Thẩm Nghịch xuyên qua, đâm xuyên qua, cùng với những nữ quan Lệ Cảnh Môn đứng phía sau.

Thân mình Thẩm Nghịch run lên, sờ lên ngực, là máu.

Một ít vết máu trên mặt đất, cảm giác tê mỏi nhanh chóng chiếm lấy thân hình nàng.

Mất khống chế ngã trên mặt đất, Thẩm Nghịch không thể nhúc nhích cũng không thể nói nên lời, khó khăn nhìn về phía Biên Tẫn.

Thanh âm bình tĩnh của Biên Tẫn vang vọng trong đại điện.

"Bắt nàng lại thì có ích gì, ta từ trước đến nay đều chỉ lợi dụng nàng mà thôi, sao phải để ý đến sống chết của nàng."

Thẩm Nghịch che ngực, ngơ ngác nhìn Biên Tẫn.

Nàng đã không thể làm ra bất kỳ biểu cảm gì, chỉ có nước mắt từ khuôn mặt trắng sứ lã chã rơi xuống.

Biên Tẫn toàn bộ quá trình đều không nhìn về phía Thẩm Nghịch, ánh mắt quay trở lại người Thiên tử trẻ con kia —— chính xác hơn, là tiểu ma chủng.

"Lấy gương mặt thật của ngươi ra đi, Lý Nhược Nguyên."

Khuôn mặt tiểu ma chủng vốn dĩ không dễ dàng che đậy vết nứt nẻ, bỗng chốc lại nứt ra một góc.

Hàn Phục vận dụng nội lực để tụ khí, âm thầm ngưng tụ một lượng lớn nọc độc. Khi đã xác định được vị trí của Biên Tẫn, chuẩn bị liều một phen được ăn cả ngã về không, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh rợn người vang lên, tiếng xương cốt gãy vụn.

Cả điện kinh hãi.

Tiếng kinh hô này trước nay chưa từng có, tựa như đã xảy ra một chuyện cực kỳ bất ngờ và khủ.ng bố.

Đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Phục nghiêng ngả lảo đảo đứng lên.

"Bệ hạ ——"

Hàn Phục vừa hô lên thì bên chân lăn tới một vật gì đó.

Nàng ngẩn ra, ngồi xổm xuống, sờ vào vật kia.

Sờ thấy đầu của tiểu ma chủng.

Bình Luận (0)
Comment