Hàn Phục là một dị loại của thời đại này.
Thế giới với cơ giới hóa cao độ, theo đuổi sức mạnh tột cùng làm biến dạng nền văn minh, nếu không có Hắc khối Rubik xuất thế, có lẽ đã sớm đi càng xa trên con đường sùng bái máy móc.
Có người nói Hàn Phục cổ hủ, nói nàng ngốc, ý nghĩ kỳ lạ.
Nội lực cổ xưa làm sao có thể chống lại động cơ máy móc?
Người khác nói cứ để người khác nói, Hàn Phục một lòng giữ vững bản tâm, tuyệt không cải tạo, cho đến nay trong người không có bất kỳ một con ốc nào.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ lúc nương còn sống, nhiều lần phát những đoạn video cảnh tượng phụ thân bị người nhà bệnh nhân đánh chết. Mục đích của nương rất đơn giản, chỉ là muốn cho nàng đời này không cần đi lên con đường làm thầy thuốc, cảnh cáo nàng học y không có kết cục tốt.
Hàn Phục đích xác không có làm thầy thuốc, cũng không phải bởi vì nương nàng phản đối, mà do nàng đối với cứu người đích xác không có hứng thú.
Ngược lại, những loại kịch độc giết người càng làm cho nàng hưng phấn hơn.
Bất quá những video tàn khốc kia vẫn ở trong lòng nàng gieo một viên hạt giống.
Một viên hạt giống đối với thế giới máy móc cực đoan chán ghét.
Ngửi được mùi động cơ đều sẽ làm nàng buồn nôn.
Phụ thân của nàng chính là bị mấy người nhà bệnh nhân trang bị cơ thể máy móc tra tấn mà chết.
Những người đó thậm chí không có căm hận phụ thân nhiều, chẳng qua là tìm cái cớ báo thù cho người nhà, mượn cơ hội thể hiện cơ thể máy móc của mình lợi hại cỡ nào.
Mọi người đều biết, quê hương của Hàn Phục, Lan Lăng là một nơi hoang dã khó chịu sự quản chế của pháp luật.
Hàn Phục từ nhỏ liền khinh thường những kẻ dùng nhiều tiền đắm chìm vào cơ thể máy móc để nâng cấp bản thân.
Chỉ cần có đủ tiền, là có thể so với người khác lợi hại, đó là uy lực của tiền, uy lực của máy móc, không phải năng lực của chính hắn.
Chỉ có sức mạnh từ chính bản thân, mới là bản lĩnh thực sự thuộc về chính mình.
Lớn lên trong sự giễu cợt, Hàn Phục chung quy cũng tìm ra một con đường thuộc về chính mình.
Nàng chán ghét văn minh máy móc, chỉ có Lý Nhược Nguyên mới có thể làm nàng an tâm.
Lý Nhược Nguyên có cơ thể máy móc hay không, Hàn Phục không xác định, nhưng trên người nàng đích xác không ngửi được một tia mùi động cơ nào.
Chỉ là, giờ phút này nàng nâng cái đầu gì?
Cái đầu này rời khỏi thân mình, còn có thể động, còn có thể nói?
"A Phục......"
Tiểu ma chủng phát hiện tình huống của mình, hoàn toàn luống cuống.
Nàng rõ ràng bị Biên Tẫn vặn gãy đầu, lại vẫn còn tồn tại.
Trong điện quan viên đều kinh hãi.
Đầu và người của Thiên tử ở hai nơi, vừa vặn cái đầu cư nhiên đã tách ra mà còn hoạt động.
Hơn nữa không có máu, một giọt máu cũng không có.
Như thế nào như thế nào......
Hay là Thiên tử, không phải người?
Tiếng bàn luận hoảng loạn tràn ngập Hàm Hoa Điện.
Ý thức của Thẩm Nghịch đã lung lay, trong lúc trời đất quay cuồng, nàng nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt.
Lượng lớn nọc độc phun ra về phía Biên Tẫn, Biên Tẫn bỏ xuống thân mình của tiểu ma chủng, xoay người đứng lên, nọc độc ăn mòn long ỷ, độc khí nồng nặc sặc sụa tràn ngập trong đại điện.
Hàn Phục lấy ngón cái chặn ngón trỏ và ngón giữa bắn ra, nọc độc giống như viên đạn từ đầu ngón tay phóng ra, một đường đuổi theo phía sau Biên Tẫn. Biên Tẫn thi triển khinh công, lướt trên mặt tường chạm khắc hình rồng vàng và mây.
Nọc độc làm hỏng những bức chạm khắc tinh xảo trên tường đại điện, những mảnh vỡ tường quý giá rơi lả tả, khắp nơi phun tung tóe nọc độc giống như mưa độc khủ.ng bố, trong nháy mắt ăn mòn quần áo và làn da của hoàng thân quốc thích cùng đình thần, phàm là dính lên da đều thấy cốt.
Tay áo Biên Tẫn bị thiêu rụi một đoạn, trong làn khói dày đặc, nàng xoay người trên không trung và ném ra một chữ:
"Trái."
Đầu Hàn Phục hơi nghiêng sang một bên.
Nàng thầm nghĩ, trái?
Ngay sau đó, roi của Biên Tẫn quất mạnh vào bên sườn trái của nàng.
Nếu không phải Hàn Phục kịp thời dùng nội lực phun ra một mạng lưới độc để ngăn chặn một phần thương tổn, lúc này chắc chắn xương sườn đã gãy.
Biên Tẫn lại nói: "Phải."
Hàn Phục lập tức hướng bên phải chống đỡ, lần này thứ quất tới không phải roi dài của Biên Tẫn, mà là chân nàng.
Lực va đập rất lớn đá Hàn Phục bay đi, liên tục đâm gãy mấy cây cột.
Biên Tẫn nhắc nhở phương hướng tấn công, đó là không muốn chiếm tiện nghi hai mắt mù của Hàn Phục.
Hàn Phục nghiến răng.
Lúc đối chiến còn cho nhắc nhở, đây là đang coi thường nàng.
Hàn Phục một tay ôm lấy cột trụ xoay người trên không trung, hai tay đồng thời phóng ra những viên đạn độc.
Đạn độc lao tới với tốc độ kinh hoàng, dệt thành một mạng lưới hỏa lực dày đặc lao về phía Biên Tẫn.
Roi dài của Biên Tẫn vung ra những bông roi sắc bén, giống như một tấm khiên kiên cố, đánh nát tất cả đạn độc.
Nọc độc vụn vặt bắn tung tóe lên búi tóc của Biên Tẫn, làm hỏng một nửa dây buộc tóc của nàng.
Tóc dài rụng vài sợi, da trên lông mày bị bỏng, đầy trời nọc độc cũng không làm nàng chớp mắt.
Nội điện các loại quan lại ôm đầu chạy trốn, trốn cũng không thể tránh.
Nhưng Thẩm Nghịch nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, lại không dính phải nửa phần nọc độc.
Biên Tẫn sau khi ném xong đoản tiên, bỗng nhiên rút ra một đạo roi dài, đồng thời thốt lên một chữ:
"Giữa."
Hàn Phục nghe được lời nhắc nhở của nàng, nhưng roi tới quá nhanh, căn bản không thể trốn tránh, bụng ở giữa một trận đau nhức.
Hàn Phục chịu đựng cơn đau, một phen túm chặt lấy roi của Biên Tẫn.
Hai người lấy lực giằng co, lẫn nhau lôi kéo.
Hai tay Hàn Phục túm chặt roi, mà Biên Tẫn chỉ dùng một tay.
Biên Tẫn: "Ngươi còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao? Kẻ địch của ngươi không phải là ta."
Chịu đủ tàn phá, hậu duệ quý tộc cùng các loại quan lại rốt cuộc bất chấp thanh danh phía sau, thừa dịp khoảng cách "Mưa độc" tiếp theo, mọi người hoang mang rối loạn mà hướng cửa ra đại điện chạy trốn.
Nhưng cửa không mở được.
Người xông lên trước nhất dùng sức kéo cửa, không hề lay chuyển.
Phía sau có người nóng nảy mà kêu hỏi, người kéo cửa gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, kéo đến độ đầu ngón tay đều sắp đứt, thậm chí cầm vũ khí của võ vệ tới chém, như cũ không hề lay chuyển.
Ngoài điện.
Lý Tư dùng quyền hạn của Kim Ngô Tướng quân mở ra cửa Đại Minh Cung, dẫn đầu mấy nghìn Kim Ngô Vệ, rốt cuộc ở canh giờ Biên Tẫn báo cho đuổi tới ngoài Hàm Hoa Điện.
Trên đường đi này, Lý Tư bị dị thú hình người điên cuồng đuổi theo, căn bản không có thời gian về phủ Tướng quân, trực tiếp trực tuyến điều khiển tất cả Kim Ngô Vệ, cùng Đậu Toàn Cơ cùng mở một đường máu, chạy đến Hàm Hoa Điện.
Biên Tẫn từng nói với nàng: "Muốn làm Hoàng đế, hãy tập hợp tất cả binh lực có thể tập hợp trước giờ Hợi canh ba đến Hàm Hoa Điện, cứu người. Như vậy, ngươi đã đặt một nửa thân mình vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế này."
Lý Tư rất khó tin vào lời dụ dỗ này của nàng, nhưng dù thấp thỏm, nàng vẫn muốn thử một lần.
Biên Tẫn nói cứu người...... Đến Hàm Hoa Điện cứu người, chẳng lẽ là muốn cứu Thiên tử?
Trên đường đi vẫn là đầu óc mơ hồ, mà khi nàng thật sự đến Hàm Hoa Điện, phát hiện toàn bộ Hàm Hoa Điện bị đám loạn thể màu đen bao vây mấy vòng, khóa chặt cửa lớn.
Bên trong truyền đến tiếng kêu rên kinh thiên động địa.
Đôi mắt lạnh lùng của Biên Tẫn lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
"Cứu người."
Lý Tư nhiệt huyết dâng trào, một tiếng hiệu lệnh, xách theo Gatling dẫn đầu tấn công đám loạn thể, Kim Ngô Vệ theo sát bước chân quan trên.
Ngoài điện loạn thể bay tứ tung, trong điện, Hàn Phục vẫn đang giằng co với Biên Tẫn bỗng nhiên trong lúc hỗn loạn nghe được một trận hô hấp vẩn đục.
Trầm trọng, suy yếu, không biết từ đâu mà đến.
Hàn Phục nghe được chính là hơi thở của Lý Nhược Nguyên.
Nàng vẫn luôn giấu mình ở phía sau đại điện, trong một góc khuất mà không ai nhìn thấy, điều khiển tiểu ma chủng, "Buông rèm chấp chính".
Buổi lễ Kim Thu long trọng gần ngay trước mắt, Lý Nhược Nguyên vốn định ở buổi lễ long trọng tuyên bố thoái vị, truyền ngôi cho Lý Mộc, nhưng Hắc khối Rubik cố tình tối nay khiến dị thú tấn công thành Trường An, khắp nơi gây rối.
Hắc khối Rubik đáng chết, sau lưng muốn đảo loạn bố cục của nàng.
Lý Nhược Nguyên nhẫn nhịn.
Không sao cả.
Chỉ cần nàng đoạt lại quyền khống chế ý thức, tạm thời áp chế Hắc khối Rubik, những chi nhánh nổi điên kia cũng có thể ngoan ngoãn hơn.
Lầu vũ bị phá hủy có thể xây lại, người chết cũng có thể tái sinh, hết thảy đều có thể làm lại, chỉ cần Lý Mộc thuận lợi đăng cơ, chỉ cần con rối mới của nàng lên sân khấu.
Nhưng Biên Tẫn cố tình chọn tối nay để phá hủy tất cả.
Roi dài bị đứt đoạn, thân hình Biên Tẫn loạng choạng, roi hướng sâu trong đại điện, quét mạnh vào bức bình phong nguy nga kia.
Bình phong bị quét đến nát vụn, rèm trướng bị sức gió cuốn theo, bay lên giữa không trung.
Phía sau rèm trướng có một đoàn bóng dáng khổng lồ.
Bóng dáng kia chỉ có một nửa là hình người, một nửa kia lại giống như loạn thể.
Không giống dị thú, cũng không giống quái vật hình người mới biến đổi.
Biên Tẫn nói để giải thích nghi hoặc cho mọi người.
"Rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi, Lý Nhược Nguyên."
"Cái gì? Lý Nhược...... Thiên tử?"
"Sao có thể! Thiên tử không phải vừa mới bị nàng ta vặn gãy cổ sao?"
"Nhưng, Hàm Hoa Điện này sao lại có một không gian ẩn nấp?"
Cả điện ồ lên, tiếng bàn luận lại nổi lên.
Sau tấm rèm trướng, Lý Nhược Nguyên chậm rãi đứng lên.
Kế hoạch khổ tâm tính kế mấy chục năm cứ như vậy bị hủy hoại.
Biên Tẫn, Biên Tẫn......
Lý Nhược Nguyên cười thảm một tiếng.
Từng bước một, tiến đến trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn về phía nàng.
Quên mất đào tẩu, quên mất tranh đấu, ánh mắt mọi người đều bị nữ nhân không giống người không giống quỷ này hấp dẫn.
Lý Nhược Nguyên với một nửa thân thể người kéo theo đám loạn thể khổng lồ hỗn độn, khó khăn đi đến trước đại điện, đứng ở phía sau long ỷ.
Đã bao nhiêu năm rồi, nàng lần đầu tiên xuất hiện trước mặt huynh đệ tỷ muội cùng thần tử của mình.
Đám loạn thể lan tràn kh.ủng bố, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng đã bị Hắc khối Rubik lây nhiễm.
Mà nửa khuôn mặt giống với tiểu ma chủng kia, lập tức khiến mọi người trong lòng có suy đoán.
Chẳng lẽ...... Nàng mới là Thiên tử?
Khó trách nói dối mình còn nhỏ tuổi đã mắc bệnh quái lạ, dung mạo không thay đổi.
Nguyên lai là bị Hắc khối Rubik lây nhiễm, không thể lấy lại bộ mặt thật.
Kẻ bị vặn đầu bất quá chỉ là thế thân của nàng!
Đế quốc mấy lần Bắc phạt, hao hết sức người sức của để tiêu diệt Hắc khối Rubik, Hắc khối Rubik thế nhưng lại ở trong bụng kinh thành, chính là Đương kim Thiên tử!
Chuyện xưa nay chưa từng có, để lại tiếng xấu cho muôn đời, thật là hoang đường!
Ánh mắt Lý Nhược Nguyên quét về phía mọi người, từ trong ánh mắt của họ nhìn thấy sợ hãi, kinh ngạc cùng khinh thường.
Những người này đang liều mạng va chạm vào cửa lớn, ý đồ chạy trốn.
Có thể nghĩ, nếu để bọn họ chạy thoát, bí mật lớn nhất của Đế quốc sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Lý Nhược Nguyên khẽ cười.
Các ngươi sẽ không có cơ hội như vậy đâu.
Đám loạn thể phía sau Lý Nhược Nguyên mở ra đôi cánh chim khổng lồ, giống như mây đen đột nhiên kéo đến, muốn nuốt chửng tất cả mọi người trong đại điện.
Giờ khắc này, Lý Nhược Nguyên cùng tư duy của Hắc khối Rubik cuối cùng cũng hợp thành một thể.
Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Bên ngoài đại điện, Lý Tư nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong càng lớn hơn, lập tức nhanh tốc độ hơn tấn công đám loạn thể.
Đậu Toàn Cơ hung hăng chém một đao, chém đến cổ tay tê dại phát đau, đám loạn thể rốt cuộc có dấu hiệu buông lỏng.
Trong đại điện, đôi cánh chim do đám loạn thể tạo thành càn quét khắp nơi, hơn mười người trong khoảnh khắc bị lây nhiễm, ngọc bích cộng hưởng, loạn thể lan tràn.
Hàn Phục b.ắn ra mười mấy phát đạn độc, chỉ có thể làm tổn thương lớp ngoài của đám loạn thể.
Đây không phải là Hắc khối Rubik mà nàng từng biết.
Nàng cũng không biết, Hắc khối Rubik trước mặt ẩn chứa một sức mạnh càng cổ xưa, thâm hậu hơn. Nếu như Hắc khối Rubik mà nàng từng gặp là cành lá sum suê, thì trước mắt lại là gốc rễ không thể lay chuyển.
Đầu của tiểu ma chủng ở phía sau Hàn Phục giúp nàng báo trước phương hướng tấn công của đám loạn thể, Hàn Phục vài lần khó khăn lắm mới tránh thoát, đều là nhờ lời nhắc nhở của tiểu ma chủng.
Trong đại điện, tiếng la hét và tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng khắp nơi. Hàn Phục nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến về phía tiểu ma chủng.
Tiểu ma chủng nhìn thấy bàn chân chỉ cách mặt mình một gang tấc, là một bộ cơ thể máy móc nặng trịch.
Chỉ cần giẫm nhẹ một cái, đầu của nàng e là khó giữ được.
Tiểu ma chủng gắt gao nhắm mắt lại, muốn nhịn xuống cú đạp thì Hàn Phục một tay ném người nọ đi, nhặt đầu của tiểu ma chủng lên, dựa vào tường mà đứng, lại ở trước mặt mở ra một mạng lưới kịch độc dày đặc, không ai dám tới gần nửa bước, ngay cả loạn thể cũng có thể ăn mòn.
Tiểu ma chủng ngơ ngác nhìn Hàn Phục, không nói gì, một lát sau nói:
"A Phục, ta không phải Thiên tử của ngươi."
Hàn Phục cắn chặt má, "Không, ngươi là."
Quá khứ đủ loại hiện lên trong lòng.
Bất luận người này là thật hay giả, là người hay quái, đối với Hàn Phục mà nói, đều là người năm đó mang nàng rời khỏi Tử thành, nói "Ngươi sau này sẽ đi theo ta".
Chính là Thiên tử của nàng.
.
Đúng lúc đó, đôi cánh chim khổng lồ của loạn thể từ hai bên sườn vây quanh, hướng về phía Thẩm Nghịch đang nằm bất động trên mặt đất.
Ngay khi đôi cánh do đám loạn thể tạo thành sắp chạm vào Thẩm Nghịch, chúng bị hai bàn tay chặn lại.
Biên Tẫn đứng trước mặt Thẩm Nghịch, nửa bước cũng không lùi.
Phía sau Lý Nhược Nguyên, một lượng lớn loạn thể phun ra, như sóng triều màu đen, ngưng tụ trên đôi cánh do đám loạn thể tạo thành.
Đôi cánh đột nhiên trở nên lớn hơn nữa, che kín bầu trời và đất đai ập tới.
Máu từ đôi găng tay màu đen của Biên Tẫn chảy xuống ào ạt, nhưng nàng vẫn đứng trước mặt Thẩm Nghịch, vẫn không lùi nửa bước.
Đám loạn thể rung lên "keng keng" và run rẩy, đột nhiên tách ra hai lưỡi dao sắc bén từ phía trên và phía dưới, đâm vào cơ thể Biên Tẫn từ bụng và lưng.
Trong mắt Lý Nhược Nguyên, niềm vui tham lam thúc giục hàm răng không ngừng va vào nhau.
Môi Biên Tẫn đầy máu, vết đâm càng sâu, máu chảy càng nhiều.
Đám loạn thể thậm chí bao vây lấy nàng.
Lý Nhược Nguyên phấn khích cười lớn: "Hai ngôi sao cấp SS, cơ thể mà ta hằng mơ ước, chất dinh dưỡng của ta! Ta sẽ không chết, trời xanh cũng chiếu cố ta!"
Đám loạn thể tùy ý đi qua cơ thể Biên Tẫn, máu chảy đầm đìa tự nhiên mà tích tụ dưới chân.
Đã như vậy rồi, vì sao vẫn không thể vượt qua được ranh giới tử vong mà Biên Tẫn đã tạo ra bằng chính cơ thể mình?
Vẫn không thể chạm vào Thẩm Nghịch phía sau nàng dù chỉ một chút.
Biên Tẫn nhìn nàng như nhìn một kẻ đáng thương.
"Lý Nhược Nguyên, ngươi nên nhìn xem bộ dạng hiện tại của ngươi."
Mặt bàn lưu li vỡ nát phản chiếu khuôn mặt của Lý Nhược Nguyên.
Lý Nhược Nguyên cảm thấy kỳ lạ, không đúng...... Nửa bên mặt của ta đâu?
Đã bao nhiêu ngày đêm đều ở cùng Hắc khối Rubik giằng co, chính là vì giữ được nửa khuôn mặt kia, bằng chứng duy nhất cho việc mình từng là con người.
Nhưng hiện tại, mặt của nàng đã hoàn toàn bị đám loạn thể màu đen bao phủ, ngay cả con ngươi cũng là một màu đen đặc kh.ủng bố.
Hắc khối Rubik đã hoàn toàn nuốt chửng nàng.
Ngay khi Lý Nhược Nguyên hoảng sợ ngơ ngẩn, linh hồn xuất hiện một tia khe hở, Biên Tẫn an tĩnh nhìn về phía Thẩm Nghịch phía sau, khắc hình bóng của nàng vào sâu trong sinh mệnh.
Rồi sau đó, khởi động "Mô-đun kế hoạch".
Thiết bị bắt giữ, mở ra ——
Lý Tư một chân đá tung cửa lớn Hàm Hoa Điện, một đám người chật vật không chịu nổi toàn thân bị bỏng kêu thảm chạy ra khỏi đại điện.
Phía sau bọn họ có một đám người đã bị nhiễm Hắc khối Rubik cũng muốn lao tới, bị Gatling của Lý Tư bắn thành bột mịn.
Lý Tư muốn tiến vào điện, một ông lão bổ nhào vào lòng ng.ực nàng, nửa bên mặt đều bị thối rữa, khóc lóc nói "Kim Ngô Tướng quân cứu, cứu lão phu", Lý Tư lại bị đẩy ra ngoài.
Nơi đây thật sự hỗn loạn, các đình thần nối đuôi nhau mà ra, trong đó lại lẫn lộn người lây nhiễm, Lý Tư trong khe hở đám đông nhìn thấy Biên Tẫn bị loạn thể đâm thủng, trong lòng một trận ác hàn.
Biên Tẫn cũng bị nhiễm?
Vậy không phải là hoàn toàn xong rồi sao?
Ngay sau đó, đôi cánh do đám loạn thể tạo thành như bị một lực hút không thể cưỡng lại hút vào cơ thể Biên Tẫn, Lý Nhược Nguyên cảm giác như mình bị xé nát, Hắc khối Rubik liền bị kéo ra khỏi cơ thể nàng, Hắc khối Rubik phát ra tiếng kêu to kh.ủng bố lại trốn vào cơ thể nàng, còn chưa kịp bám vào người nàng, lại một lần nữa bị một sức mạnh cực lớn kéo ra ngoài.
Thân thể Lý Nhược Nguyên bị phảng phất như lôi kéo, sinh mệnh từ khe hở thể xác không chịu khống chế mà chạy trốn.
Là Biên Tẫn, chính Biên Tẫn đang dùng một phương pháp không rõ tên, cưỡng ép tách Hắc khối Rubik ra khỏi thân thể Lý Nhược Nguyên.
Lý Nhược Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được Hắc khối Rubik ở trong trạng thái mất khống chế, trong sợ hãi, rồi lại giống như bị bệnh tâm thần khó có thể chống cự mà dũng mãnh lao vào cơ thể Biên Tẫn.
Hắc triều dần rút khỏi khuôn mặt Lý Nhược Nguyên, để lộ làn da khô héo, nhăn nheo chằng chịt.
"Không được ——"
Tiếng kêu khàn đặc của Lý Nhược Nguyên vang lên trong vô vọng.
"Không cần......"
Hắc khối Rubik tách rời khỏi da thịt, xương cốt, máu huyết của nàng, mang đi tất cả sinh mệnh.
Lý Nhược Nguyên, như một chiếc lá thu tàn úa, bị Hắc khối Rubik vứt bỏ, quỳ gối giữa Hàm Hoa Điện.
Tiếng rít gào, hoan hô, hưng phấn, nhưng cũng đầy thống khổ, oanh tạc vào cơ thể Biên Tẫn, đâm vào bên trong thiết bị bắt giữ.
Biên Tẫn cảm thấy cơ thể mình như ngập trong dung nham nóng bỏng, tất cả các bộ phận cơ thể đều gào thét, ý thức dần chìm vào hỗn loạn.
Hệ thống bắt giữ hiện lên một hàng chữ trước mắt Biên Tẫn:
【Độ hoàn thành bắt giữ Hắc Khối Rubik: 68%.】
【Đang phân tích......】
【Đang xây dựng bản đồ bắt giữ Hắc khối Rubik......】
【Đang bắt giữ các chi nhánh Hắc khối Rubik trong phạm vi 30km......】
Giờ phút này Biên Tẫn đã không thể đọc bất kỳ văn tự nào.
Nghịch Tâm đang chấn động mãnh liệt, cột sống điên cuồng run rẩy, hắc khí lan tràn như sóng biển trong đôi mắt nàng.
Lý Tư và Đậu Toàn Cơ đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Bên cạnh Biên Tẫn đang quá tải, tóc dài của nàng co rút lại thành hình dạng loạn thể.
Trong đám người, tròng mắt Lý Chử chuyển động, hoảng sợ mà hô to:
"Biên Tẫn hành thích vua! Hòa làm một với Hắc khối Rubik!"
30km, bao trùm toàn bộ thành Trường An.
Tất cả các chi nhánh Hắc khối Rubik bên trong thành từ bốn phương tám hướng nhắm về phía Hàm Hoa Điện, giống như sao băng màu đen xẹt qua bầu trời đêm kinh thành đẫm máu, bắn thủng tường vây Hàm Hoa Điện, nổ tung vào trong cơ thể Biên Tẫn.
Như Thẩm Phù Tô đã liệu, năng lượng đủ để hủy thiên diệt địa này chỉ có cơ thể Biên Tẫn mới có thể chứa nhận, chỉ có Nghịch Tâm mới có thể chuyên chở.
Lực đánh vào cực lớn hất tung Lý Tư và Đậu Toàn Cơ cùng những người khác, đồng thời, Đậu Toàn Cơ cư nhiên nhìn thấy Thẩm Nghịch không thể nhúc nhích cũng bị hất lên không trung.
Đậu Toàn Cơ lập tức tiếp được nàng, che chở nàng rơi xuống mặt đất.
Đậu Toàn Cơ thấy trước ngực Thẩm Nghịch có một vết máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt như tờ giấy.
Nhưng Thẩm Nghịch đã không cảm giác được đau đớn.
Nàng trơ mắt nhìn Biên Tẫn cuốn lấy tất cả Hắc khối Rubik của thành Trường An, nhảy lên phía chân trời.
Rồi càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Người nàng yêu, cứ thế, lại một lần nữa rời xa nàng.
Trong lòng Thẩm Nghịch bị một khoảng không cực lớn chiếm cứ.
Những người xung quanh là ai, đang nói gì, Thẩm Nghịch đều không thể, cũng chẳng muốn phân biệt.
Trước khi chìm vào cơn hôn mê sâu thẳm, Thẩm Nghịch hướng mắt về phương trời nơi Biên Tẫn biến mất, tự hỏi, liệu trong kế hoạch đã được ấp ủ từ lâu này, sư tỷ của nàng có từng, dù chỉ một khoảnh khắc, cảm thấy không nỡ?
Thậm chí, cũng không thể trách cứ những lời nói dối mà nàng từng nói.
Bởi lẽ, nàng đã dùng chính thân mình làm vật chứa, trước khi tận thế ập đến mang đi Hắc khối Rubik, để đổi lấy một ngày mai tươi sáng cho nhân loại.
Chỉ là......
Người nàng yêu đã bị bỏ lại ở ngày hôm qua.
Trong khi ý thức của Thẩm Nghịch tan biến trong bóng tối hôn mê, ở Bắc Cảnh xa xôi, một hacker trầm mặc đã khởi động hình thức im lặng của hệ thống phòng thủ thành Trường An.
Bức tường phòng hộ vừa mới xây dựng xong thậm chí còn chưa mở thang, ầm ầm ầm đóng kín từ trên xuống dưới.
Thành Trường An biến thành một quả cầu kim loại khổng lồ hoàn toàn thoát khỏi Hắc khối Rubik, ngâm trong vị máu còn chưa tan, vẫn còn vương mùi máu tanh, sừng sững giữa vùng đất hoang vu rộng lớn.