Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 129

"Ý của các ngươi là, muốn ta trở thành thiết bị bắt giữ bản thể Hắc khối Rubik?"

Vào lúc kế hoạch còn chưa bắt đầu, Biên Tẫn đã hỏi về vấn đề cốt lõi của kế hoạch.

Ngụy Khoáng và Thẩm Phù Tô cũng nói thẳng, không hề e dè mà nói cho nàng tất cả chi tiết.

Ngụy Khoáng: "Đúng vậy. Hắc khối Rubik nhất định sẽ biến đổi ra trí tuệ, bất luận biến đổi đến trình độ nào, có được trí tuệ đã nói, chúng có được bản tính tìm lợi tránh hại. Hiện giờ các chi nhánh Hắc khối Rubik rơi rớt ở khắp nơi, không ngừng ở Đường Pro, khắp đại lục nơi nơi đều là dấu tích Hắc khối Rubik, từng cái đi bắt giữ phi thường khó khăn.

"Cho nên, phương pháp tốt nhất chính là dẫn đầu bắt giữ bản thể Hắc khối Rubik. Một khi bắt được bản thể Hắc khối Rubik, thiết bị bắt giữ liền sẽ mở ra tính năng phong tỏa, đem Hắc khối Rubik hoàn toàn khóa chặt ở bên trong thiết bị bắt giữ. Khống chế được bản thể, liền có thể càng thêm dễ dàng mà dụ hoặc các chi nhánh khác, rốt cuộc chi nhánh có bản năng đi theo bản thể.

"Hệ thống bắt giữ còn có thể xây dựng bản đồ bắt giữ, quét lớn nhất bán kính 30km. Chỉ cần nhánh Hắc khối Rubik tiến vào đến 30km, liền sẽ bị bản đồ bắt giữ cảm giác được,

"Lợi dụng hai tác dụng của thiết bị bắt giữ và bản thể Hắc khối Rubik, bắt giữ các chi nhánh Hắc khối Rubik rơi rớt ở các nơi trên đại lục, với năng lực của ngươi có lẽ không đến 5 năm là có thể hoàn thành. Sau khi bắt giữ thành công 100%, mô-đun sẽ tự động khóa chặt, khởi động quá trình tự phá hủy cuối cùng. Đến lúc đó, chúng ta liền xem như hoàn toàn chiến thắng Hắc khối Rubik.

"Chuyện này nghe thì giống như thực nhẹ nhàng, nhưng trừ bỏ ngươi, không ai có thể chịu tải năng lượng cực lớn của thiết bị bắt giữ. Ngay cả những người có thiên phú chiến đấu cấp S cũng có thể bị quá tải mà chết ngay khi thiết bị bắt giữ tiếp cận bản thể Hắc khối Rubik. Dù có thể miễn cưỡng chịu đựng, họ cũng không thể giam cầm bản thể Hắc Khối Rubik. Cần thiết là ngươi, chỉ có ngươi, cường giả thiên phú chiến đấu cấp SS này, mới có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ gian nan này."

Thẩm Phù Tô: "Bổ sung thuyết minh một chút, làm vật dẫn của thiết bị bắt giữ, yêu cầu sau khi thu thập tất cả virus Hắc khối Rubik thì tự mình mở ra trình tự phá hủy cuối cùng. Đến lúc đó, cái chết là điều không thể tránh khỏi."

Nghe được mấy chữ "chết là điều không thể tránh khỏi" này, thần sắc Biên Tẫn không có gì biến hóa.

Nàng vừa trở về từ cõi chết, đã xem như là người từng trải qua tử vong, nên nó không còn là một vực sâu vô định đối với nàng.

Hơn nữa, nàng mang trong mình một động lực mạnh mẽ, một sự cám dỗ lớn lao, thôi thúc nàng chủ động bước vào vực sâu ấy.

Lấy thân thể Biên Tẫn làm vật dẫn của thiết bị bắt giữ, bắt giữ tất cả virus Hắc khối Rubik trên mảnh đại lục này, rồi hoàn toàn phá hủy, đây chính là kế hoạch của Thẩm Phù Tô và Ngụy Khoáng.

Mục đích Biên Tẫn trở về thành Trường An, là để Thẩm Nghịch chữa trị thân thể, đổi mới ngọc bích có thể điều khiển thiết bị bắt giữ, đem bản thể Hắc khối Rubik cùng với toàn bộ các chi nhánh Hắc khối Rubik bên trong thành Trường An hút vào thiết bị bắt giữ, mang khỏi Trường An.

Bán kính bắt giữ 30km cũng là bán kính của thành Trường An.

Một hơi mang đi bản thể Hắc khối Rubik cùng tất cả các chi nhánh bên trong thành Trường An, sau đó lợi dụng phòng thủ thành phố để hoàn toàn phong bế thành trì, ừ đó kinh đô của Đế quốc Đường Pro sẽ không còn tai họa virus.

Đại lục này cần một mồi lửa tinh khiết, và Trường An chính là mồi lửa mà họ đã chọn.

Kế hoạch này, Biên Tẫn đích xác đã lợi dụng Thẩm Nghịch.

Nếu Thẩm Nghịch lại thành thục hơn một chút, có lẽ sẽ phát hiện sự tồn tại của thiết bị bắt giữ, và sẽ nhận ra Biên Tẫn đang thực hiện kế hoạch này, đổi lấy mạng sống của chính mình.

Trong mắt Thẩm Phù Tô và Ngụy Khoáng, Thẩm Nghịch vẫn còn quá trẻ, đắm chìm trong tình cảm thuần túy và nóng bỏng với Biên Tẫn, không thể nhìn được Biên Tẫn chịu khổ, không thể cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, bức thiết muốn chữa trị cho nàng, tác phẩm kinh thế được chế tạo ra từ mười mấy năm tâm huyết không hề nghĩ ngợi liền đưa cho nàng sử dụng. Hoàn toàn không nghĩ tới điều này, bản thân nó chính là một cái bẫy, là con đường chết không thể vãn hồi.

......

Lý Tư thấy Thẩm Nghịch không động tĩnh, sợ tới mức không nhẹ.

"Sẽ không, chết rồi chứ?"

Đậu Toàn Cơ xem xét miệng vết thương của nàng, dù chưa nhìn thấy quá trình Thẩm Nghịch bị thương, nhưng vị trí và thủ pháp vết thương này nàng quá quen thuộc. Giống như đao mà Biên Tẫn đã đâm nàng lúc trước như đúc.

Đậu Toàn Cơ nói: "Không có quan hệ, vết thương này nhìn như nghiêm trọng, kỳ thật không có thương tổn đến tính mạng, nghỉ ngơi mấy ngày liền không có việc gì."

Lý Tư nghe nàng nói như vậy, hơi chút nhẹ nhàng thở ra.

Đậu Toàn Cơ lại quan sát một phen, nói: "Như thế nào cảm giác còn có thuốc gây tê? Bằng không sẽ không hôn mê hoàn toàn đến như vậy, có khả năng vũ khí có thuốc tê."

Hàm Hoa Điện đã sụp thành một mảnh phế tích, Lý Tư thấy tình hình trong điện thật sự kỳ quái, nàng làm Đậu Toàn Cơ chiếu cố Thẩm Nghịch, chính mình đi vào trong điện chỉ huy cấp dưới đem người bệnh nâng đi, trong miệng không ngừng chỉ huy, ánh mắt lại gắt gao dính ở trên bộ thi thể khô kia.

Bộ thi thể kia ngồi ở giữa đại điện sụp đổ, đầu hơi rũ, làn da giống như da cây chết, đen sạm nứt nẻ, tử khí trầm trầm.

Người kia là ai?

Vừa rồi Lý Tư chỉ nhìn thoáng qua một góc, người này cùng Biên Tẫn đánh nhau, cả người đều là loạn thể Hắc khối Rubik bị Biên Tẫn mang đi sau liền thành dáng vẻ này.

Vậy, Biên Tẫn lại đi nơi nào?

Lý Tư ngẩng đầu nhìn lên hướng Biên Tẫn biến mất.

Giờ phút này nàng nhìn không thấy bầu trời đêm cũng không nhìn thấy Biên Tẫn, nhìn đến chỉ có một tầng vỏ kim loại màu đen bên ngoài. Đó là vòng bảo hộ sau khi phòng thủ thành phố khởi động.

Khi đó Lý Tư còn không biết tất cả virus Hắc khối Rubik bên trong thành Trường An đã bị Biên Tẫn mang đi, còn buồn bực, phòng thủ thành phố như thế nào liền mở ra, hiện tại dị thú hình người như vậy hung hăng, thành trì khép lại, chẳng phải là trốn cũng không thể trốn, mọi người đều ở trong thành chờ chết sao?

Hô ——

Suy nghĩ của Lý Tư bị bộ thi thể khô trước mắt kéo lại.

Bộ thi thể khô kia cư nhiên còn không phải là thi thể, nàng còn có hơi thở cuối cùng, còn đang hô hấp.

Lý Tư tò mò hỏi nàng: "Ngươi là ai?"

Đôi mắt đờ đẫn của Lý Nhược Nguyên vẫn không nhúc nhích.

Ta là ai?

Ta là ai......

Cách đó không xa Hàn Phục thu hồi độc võng, như cũ ôm chặt đầu tiểu ma chủng.

Hàn Phục hỏi nàng: "Thân thể đâu?"

Tiểu ma chủng nhìn thân thể đã bị kịch độc ăn mòn lại bị đám người giẫm đạp nát vụn, sâu xa nói: "Đã hỏng rồi, không cần tìm."

Hàn Phục theo quán tính mà vâng theo mệnh lệnh của nàng.

"Vâng."

Lý Nhược Nguyên nhìn bóng dáng Hàn Phục ôm tiểu ma chủng rời đi, trong đôi mắt còn sót lại một tia khát khao cháy bỏng, sinh mệnh của nàng dường như ngưng đọng lại trong sự im lặng.

Thiên chi kiêu tử năm nào, giờ đây thân đầy bụi trần, không tên không họ, lặng lẽ bước đi trên mảnh đất hoang tàn, đến tận cùng của thời gian.

......

Lý Tư ở thời khắc cuối cùng sinh mệnh của Lý Nhược Nguyên, làm một chuyện lớn.

Vừa rồi cảnh tượng Hàn Phục mang đầu tiểu ma chủng rời đi, Lý Tư cũng thấy được, thật sự là không thể hiểu được, Hàn Phục sao dám mang đầu Thiên tử đi.

Lý Tư trong đầu đầy rẫy nghi hoặc, lại quay sang nhìn thi thể khô quắt kia, trong lòng dâng lên một cảm giác hỗn loạn, giằng co không yên.

Bộ thi thể khô kia mặc áo ngủ của hoàng thất, mạc danh xuất hiện ở trong Hàm Hoa Điện, Lại Bộ mấy người kia còn đối với nàng như hổ rình mồi, liền biết thân phận này không phải là nhỏ.

Lý Tư thâm nhập vào mô đun ký ức của bộ thi thể khô, hỏa tốc đem ký ức phục chế ra.

Từ khi Thẩm Nghịch dạy nàng kỹ thuật hacker này, Lý Tư thường xuyên lấy hộ viện trong phủ cùng cấp luyện tập, lần nào cũng đúng.

Có đôi khi gặp được cá nhân có tường lửa kín mít, xác thật không thể thâm nhập vào, nhưng trước mắt người sắp chết này lại không có khó khăn.

Vấn đề duy nhất là ký ức có khả năng thiếu hụt cùng hư hao, bất quá điều này không quan trọng, có thể chữa trị.

Phục chế xong ký ức, bộ thi thể khô hoàn toàn đứt khí, Lý Tư lập tức hủy diệt mô-đun ký ức, lại mạnh mẽ chỉ huy cấp dưới mang thi thể đi, không cho Lý Chử bọn họ sờ chạm.

Lý Chử đối với hành vi của Lý Tư tương đối bất mãn, nhưng ngại với việc Lý Tư suất lĩnh Kim Ngô Vệ kịp thời đuổi tới đem bọn họ toàn bộ cứu ra, có thể nói là trở thành đại ân nhân của toàn bộ Đế quốc, hôm nay đại công lao này, Lý Chử mặc dù đối với nàng có một bụng oán hận, cũng không có lập trường mở miệng.

Giờ phút này, ngoài điện.

Đậu Toàn Cơ vẫn luôn canh giữ ở bên người Thẩm Nghịch đang hôn mê, chờ Lý Tư trở về.

Bỗng nhiên, một người cải trang thành võ vệ vội vã chạy tới, báo rằng Lý Tư gặp rắc rối, bảo Đậu Toàn Cơ mau chóng vào giúp nàng.

Đậu Toàn Cơ nghe được Lý Tư xảy ra chuyện, có chút sốt ruột.

Mặc dù Hàm Hoa Điện đã bị hủy một nửa, nhưng bức tường đổ sập vẫn còn một phần khá cao. Đứng bên ngoài điện, nàng không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Đậu Toàn Cơ mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên ý thức được không đúng.

Dù Lý Tư thực sự gặp chuyện, nàng chắc chắn cũng sẽ sai Kim Ngô Vệ đến báo tin. Làm sao có thể để một võ vệ xa lạ truyền lời được?

Vừa quay đầu lại, liền thấy hai kẻ mang trang phục tùy tùng đang lén lút tiến gần Thẩm Nghịch.

Cả hai đều là người của Lý Chử.

Hàm Hoa Điện chấn động, Lý Chử lập tức ngửi ra mùi vị của cơn giông tố sắp ập đến. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, chính mình lại một lần nữa đứng trước cơ hội xoay chuyển trời đất.

Ánh sao băng rơi rụng, Biên Tẫn biến mất, Tĩnh An Hầu Thẩm Nghịch chính là người duy nhất có thiên phú cấp SS.

Cục diện chính trị của Đế quốc sau này sẽ chuyển biến như thế nào, Tĩnh An Hầu được coi là nhân vật quan trọng nhất.

Giờ phút này, thừa lúc nàng hôn mê mà bắt cóc, khống chế nàng, bất luận là đối với con đường đăng cơ sau này, hay là báo thù rửa hận, đều là thời khắc tốt nhất không thể bỏ lỡ!

Đậu Toàn Cơ thấy đám thất phu này lại dám tính kế ngay trước mắt mình, coi mình là kẻ ngốc để đùa giỡn, cơn giận từ tâm mà ra, liền muốn rút thanh đao điện ra thì hai người bọn họ đột nhiên kêu lên một tiếng, bị người phía sau đá bay.

Người đá chính là Tằng Khuynh Lạc.

Tằng Khuynh Lạc lắc lắc cái chân vừa đá người. Nàng tự mình thử vận công một chút, không được ổn lắm, vẫn không có sức lực, bất quá đối phó hai con tép riu này là đủ rồi.

Thẩm Nghịch từ Hầu phủ ra ngoài thì Tằng Khuynh Lạc đã phát hiện, lập tức đi theo ra cửa, sợ Tiểu sư tỷ xảy ra chuyện.

Không ngờ Thẩm Nghịch cưỡi lên tàu bay liền đi, Tằng Khuynh Lạc lái xe ngựa theo sát phía sau, dọc đường nhìn thấy thành Trường An biến loạn, trong lòng càng thêm bất an.

Miễn cưỡng đuổi tới trước Đại Minh Cung, nhưng chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Nghịch cùng người của Lệ Cảnh Môn tiến vào cung, mà nàng thì bị chặn ngoài cửa, tìm mãi cũng không thấy cách vào, chỉ đành đứng ngoài nôn nóng chờ đợi.

Những gì xảy ra trong Hàm Hoa Điện, nàng hoàn toàn không chứng kiến. Mãi đến khi một đám triều thần đầy thương tích hoảng hốt chạy ra từ Đại Minh Cung, nàng mới nhân lúc hỗn loạn mà lách người tiến vào.

Vừa tiến vào liền nhìn thấy hai con chuột nhắt kia có ý đồ bất lợi với Thẩm Nghịch.

Đậu Toàn Cơ tức giận, lại đi lên bổ thêm hai chân, đạp cho hai người kia kêu cha gọi mẹ.

Lý Tư lúc này rốt cuộc cũng ra tới, ba người hợp lại, trước tiên đưa Thẩm Nghịch về Hầu phủ, đêm nay liền canh giữ ở Hầu phủ, miễn cho lại có người muốn thừa lúc vắng người mà vào thương tổn Thẩm Nghịch.

Trên đường về Hầu phủ, thấy trong thành vẫn còn vết máu và thi thể, lại cùng lúc đến hoàn toàn bất đồng.

Dị thú hình người toàn bộ biến mất, chỉ còn đội hộ vệ Nam Nha đang thu thập thi thể, tìm kiếm người bị thương.

Lý Tư nói: "Cảm giác toàn bộ thành Trường An trở nên thật yên tĩnh, chưa từng có sự yên tĩnh nào như vậy."

Đậu Toàn Cơ cầm thanh đao điện không rời tay, vẫn cảnh giác bốn phía, sợ lại đến một vị quái vật muốn dùng đầu người đổi vé xe.

"Đúng, quả thật yên tĩnh đến khác thường."

Không có tiếng ồn ào, không có tiếng thét chói tai, chỉ có tiếng khóc vì người thân bị giết quanh quẩn trong đêm tối.

Những chuyện vừa xảy ra trong đại điện, Lý Tư và Tằng Khuynh Lạc đều đã biết.

Tằng Khuynh Lạc khổ sở nhìn đỉnh điện, hai mắt sáng lấp lánh.

"Hắc khối Rubik có thể bị Đại sư tỷ mang đi không?"

Lý Tư: "Sao có thể."

Chính mình nói xong, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong Hàm Hoa Điện, cùng với việc Biên Tẫn đơn độc nói chuyện với nàng trợ giúp nàng đăng cơ, lại xem thành Trường An hiện nay, lại cảm thấy không phải là không có khả năng.

Vừa rồi Lý Tư từ miệng đám lão nhân mặt xám mày tro kia, nghe được chuyện Biên Tẫn vặn gãy đầu Lý Nhược Nguyên, chuyện này khiến người nghe kinh hãi.

Bất luận cái tiểu Lý Nhược Nguyên kia đến tột cùng là thân phận gì, có thể làm trò trước nhóm Vương gia cùng cả triều văn võ, mặt lạnh vặn rớt đầu Thiên tử, từ xưa đến nay chỉ sợ cũng chỉ có vị Biên nữ lang này làm được.

Nghĩ đến điều đó, việc Biên Tẫn mang toàn bộ Hắc khối Rubik đi cũng chẳng có gì lạ.

Dù gì, đó cũng là Biên Tẫn.

Chỉ là, Lý Tư lại có chút bất an.

Ngực dâng trào một cảm giác áy náy lạnh lẽo.

Người có thể vứt bỏ cả tính mạng để bảo vệ trời đất này như Biên Tẫn, giờ phút này còn sống hay không?

......

Xe ngựa của Lý Tư chở mọi người trở lại Hầu phủ, lại thấy trước cửa Hầu phủ vây quanh một loạt người xa lạ.

Tằng Khuynh Lạc lập tức nhảy xuống xe ngựa, nhờ ánh đèn trước cửa Hầu phủ, phát hiện những người này nàng đều đã gặp qua, là võ vệ đi theo bên người Lý Cực!

Lý Cực vì cái gì ở đây?

Tằng Khuynh Lạc lập tức cảnh giác rút vũ khí ra.

Chẳng lẽ là muốn thừa dịp các sư tỷ không ở phủ, chiếm đoạt Hầu phủ, bắt cóc con tin?

Tằng Khuynh Lạc vừa mới bày ra binh khí, liền nghe được một tiếng cười nhạo.

Lý Cực dựa vào phía sau cửa có võ vệ, mắt lạnh nhìn Tằng Khuynh Lạc.

"Cuối cùng cũng trở lại rồi sao? Còn rút súng ra, chẳng lẽ ngươi cảm thấy với mấy kẻ có thiên phú cấp thấp như các ngươi, có thể ngăn cản được đám tướng cấp S dưới trướng ta sao?"

Lý Cực khoác một bộ áo bào màu hồng rời rạc và đầy phong tình, hai tay khoanh trước hông, chậm rì rì đi đến trước mặt Tằng Khuynh Lạc.

Tằng Khuynh Lạc lập tức nâng thanh súng trong tay lên, chĩa vào trán Lý Cực.

Mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt nhuốm màu bệnh trạng, lại mang theo một loại ảo giác như bị nhu hòa.

Tựa hồ dù có bị Tằng Khuynh Lạc dùng súng chỉ thẳng vào trán, nàng cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.

"Đến đi."

Lý Cực đẩy thanh súng của Tằng Khuynh Lạc.

"Ngươi muốn giết ta sao."

Không giống như là thật sự muốn Tằng Khuynh Lạc giết nàng, ngược lại giống như đang làm nũng.

Tằng Khuynh Lạc đang muốn nói "Ngươi cho rằng ta không dám" thì Vạn cô cô từ bên trong cánh cửa thò đầu ra.

Tằng Khuynh Lạc cùng Vạn cô cô đối diện, trong lòng đầy khó hiểu.

Lý Cực nhân cơ hội vây khốn Hầu phủ, vì cái gì Vạn cô cô còn có thể hành động tự nhiên?

Vạn cô cô nhỏ giọng nói: "Kia...... Tằng nữ lang, An Vương điện hạ là tới bảo hộ Hầu phủ."

Tằng Khuynh Lạc: ?

Vạn cô cô nói: "Lúc trước đột nhiên có mấy con dị thú kh.ủng bố muốn xông vào trong phủ, may mắn An Vương điện hạ kịp thời đuổi tới, nếu không toàn phủ chúng ta trên dưới đều sẽ gặp nguy hiểm."

Tằng Khuynh Lạc nhất thời cứng họng, cư nhiên là như thế này.

Lý Cực mới sẽ không thừa nhận nàng là phát hiện tình huống đột biến bên trong thành Trường An, lo lắng an nguy của Tằng Khuynh Lạc, không màng thể diện mà dẫn người lại đây muốn bảo hộ Tằng Khuynh Lạc.

Không ngờ Tằng Khuynh Lạc căn bản không ở trong phủ, cũng không ai biết nàng đi nơi nào.

Vị An Vương điện hạ tôn quý còn vì chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ một trận long trời lở đất.

Cấp dưới thấy nàng sinh khí như vậy, muốn khuyên nàng đi, nàng lại không đi, chính là chờ đến khi Tằng Khuynh Lạc trở về.

Tằng Khuynh Lạc nắm súng trong tay có chút bất an mà nới lỏng.

Lý Cực "Hừ" một tiếng, ngẩng cằm lên nhìn về phía nơi khác.

"Còn muốn giết ta sao? Không giết ta thì ta đi đây."

Bình Luận (0)
Comment