Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 130

Diễn xuất kiểu "mặt dày mày dạn" của Lý Cực khiến Tằng Khuynh Lạc không biết phải đáp lại thế nào.

Lý Tư ở bên cạnh ho khan một tiếng, nói: "Chúng ta đưa Thẩm Nghịch vào trước đã."

Nàng cùng Đậu Toàn Cơ vừa đi, Vạn cô cô cùng đám người cũng thức thời rời đi.

Tằng Khuynh Lạc lo lắng cho an nguy của Thẩm Nghịch, muốn đi qua người Lý Cực, nhưng bị Lý Cực túm chặt lấy cổ tay.

"Ta muốn thành thân."

Lý Cực nói đột ngột, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Tằng Khuynh Lạc, ý đồ tìm kiếm một tia để ý trong đôi mắt nàng.

Tằng Khuynh Lạc đẩy tay nàng ra, vốn định nói "Liên quan gì đến ta", nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra, im lặng một lát sau, buông ra hai chữ không nóng không lạnh:

"Chúc mừng."

Không có dấu vết để ý, vẫn là lãnh đạm cùng xa cách.

Lý Cực chặn nàng lại, "Ta cứu cả phủ Tĩnh An hầu, ngươi đối xử với ta như vậy sao?"

Lý Cực áp sát quá gần, lại là đôi mắt bức thiết muốn nhận được phản hồi, được chú ý, được yêu thương từ nàng, giống như nàng nợ Lý Cực mấy đời tình duyên, đời này nhất định phải dây dưa đòi lại cho bằng được.

Tằng Khuynh Lạc lòng có chút loạn, dùng cánh tay chắn trước người Lý Cực, không muốn thân hình mềm mại nóng bỏng kia dán vào mình, mày gắt gao khóa chặt, nhìn về phía xa nói:

"Vậy An Vương điện hạ muốn hạ quan làm gì?"

Trong quá trình cứu phủ Tĩnh An hầu, chờ đợi Tằng Khuynh Lạc trở về, Lý Cực thực sự đã nghĩ đến vô số khả năng.

Tằng Khuynh Lạc có lẽ sẽ cảm kích, cảm động, rơi lệ nhìn nàng......

Đương nhiên, khả năng này cực kỳ nhỏ, có khả năng nhất chính là tiếp tục lãnh đạm, chính là tình huống trước mắt.

Lý Cực đã nghĩ đến, nhưng khi tưởng tượng biến thành hình ảnh chân thật, rõ ràng bày ra trước mắt, vẫn khiến tim nàng đau nhói.

Lý Cực: "Ngươi biết ta muốn thành thân với ai không?"

Trong không khí vẫn còn thoảng mùi máu tươi cùng mùi khét lẹt sau vụ cháy, Tằng Khuynh Lạc có chút muốn ho khan.

"Lý Cực." Tằng Khuynh Lạc rũ mắt xuống, đó là một kiểu né tránh. "Chúng ta từ trước đến nay không phải là người cùng đường."

Lý Cực cắt ngang lời nàng, "Ta muốn cùng, Đệ Ngũ tỷ tỷ của ngươi, thành thân."

Tằng Khuynh Lạc ngẩng đầu trong kinh ngạc.

Khi ánh mắt chạm nhau, Lý Cực cuối cùng cũng đạt được điều mình muốn, có được sự chú ý của nàng.

Cảm xúc tự giễu cuộn trào trong lòng.

Quả nhiên, nàng nói thành thân, Tằng Khuynh Lạc không hề để ý, nhưng khi nói đến Đệ Ngũ Khuyết, nàng ấy liền sốt ruột.

Vết thương lòng của Lý Cực, vết thương vẫn chưa lành hẳn, co rút đau đớn.

Tằng Khuynh Lạc nắm chặt lấy cổ tay nàng, "Ngươi uy hiếp Đệ Ngũ Khuyết?"

Lý Cực cảm thấy buồn cười mà "Ha" một tiếng: "Ngươi còn thích nàng."

Đột nhiên bị vạch trần chuyện xưa thầm mến, Tằng Khuynh Lạc có chút xấu hổ bực bội, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã trực tiếp trả lời:

"Không có."

Sau khi nói xong, nàng hơi dừng lại, không ngờ mình lại thật lòng trả lời Lý Cực.

Chính nàng cũng ảo não vì sao lại nói thật lòng với Lý Cực, thấy Lý Cực mặc cho nàng siết chặt cổ tay mình, ánh mắt vừa rồi còn sắc bén bức người, nay lại trở nên dịu dàng, giọng nói cũng ôn hòa như đang khẩn cầu một kết quả.

Lý Cực: "Vậy ngươi thích ta sao?"

Người như Lý Cực, luôn cuồng vọng và kiêu ngạo, bỗng chốc lại trở nên chuyên chú và dịu dàng, khiến Tằng Khuynh Lạc thoáng chốc có cảm giác không thật, rơi vào một loại cảm xúc không rõ ràng.

"Không......"

Lời đáp vẫn kiên định như trước, nhưng nội tâm nàng lại lặng lẽ dao động, chỉ có chính nàng mới hiểu rõ.

Nghe được câu trả lời dứt khoát, chút dịu dàng và khẩn cầu trong mắt Lý Cực lập tức biến mất, ánh nhìn sắc bén trở lại, ném mạnh tay Tằng Khuynh Lạc ra.

"Vậy ngươi quản ta có uy hiếp ai hay không làm gì?"

"Ngươi......"

Tằng Khuynh Lạc thật sự không thể lý giải được tính khí thất thường của nàng.

"Là hậu duệ quý tộc mà lại ngang ngược vô lý như vậy, ta và Đệ Ngũ tỷ tỷ tuy, tuy không có loại tình nghĩa kia, nhưng cũng là cùng ở Bắc Cảnh kề vai chiến đấu chiến hữu, ngươi nếu uy hiếp nàng, ta tự nhiên ——"

Lý Cực: "Tự nhiên muốn đến giết ta? Vì người khác mà đến giết ta đúng không, tùy thời hoan nghênh."

Đối diện với đôi mắt đỏ như máu của Lý Cực, ngực Tằng Khuynh Lạc phập phồng một chút, không thể nói ra bất cứ chữ nào.

Lý Cực giận dỗi quay đầu bước đi, đi được vài bước, vẫn không thấy nữ nhân phía sau có ý định đuổi theo, cơn phẫn uất trong lòng càng dâng cao, chỉ có thể cắn răng đi nhanh hơn.

Lý Cực ép chặt vết thương bên hông, bước nhanh ra khỏi phủ Tĩnh An hầu, Vạn cô cô cùng đám người cung tiễn An Vương đều kinh hồn bạt vía.

An Vương điện hạ lúc trước nhìn không thấy người, thực không vui, nói là muốn ở trong phủ chờ Tằng nữ lang.

Như thế nào lúc này chờ được người, càng không cao hứng?

Ở Tĩnh An Hầu phủ vỏn vẹn hai canh giờ, cảm xúc thay đổi tám trăm kiểu.

Mỹ nhân tuyệt sắc có phải tính tình đều khó đoán như vậy không?

Dù sao thì, Lý Cực cũng đã đi rồi, bất luận là tức giận đùng đùng mà đi hay là vui vẻ mà đi, Vạn cô cô cuối cùng cũng tiễn được vị Phật sống này đi.

Chỉ là thực thấp thỏm.

Vạn cô cô hỏi Tằng Khuynh Lạc, Hầu quân vì sao lại bị thương thành như vậy, phu nhân vì sao không cùng nhau trở về.

Tằng Khuynh Lạc không biết nên nói với Vạn cô cô thế nào, ấp úng vài câu, Vạn cô cô nắm lấy tay nàng, đôi mắt ửng hồng, đã đại khái đoán được, không cho nàng nói.

Vạn cô cô không ngừng than thở, "Hầu quân của chúng ta...... phải làm sao bây giờ......"

......

Thẩm Nghịch không hề báo trước mà tỉnh lại.

Nàng nằm trong phòng ngủ của mình, cảnh tượng quen thuộc đột nhiên đập vào mắt, mang theo cảm giác trống rỗng lạnh lẽo xa lạ.

Sờ so.ạng bên người, trống không.

Thẩm Nghịch xoay người ngồi dậy, vết thương ở ngực bị liên lụy, đau đớn khiến trán nàng rịn một tầng mồ hôi lạnh.

Tóc đen xõa xuống, trong mặt đầy sự hoảng sợ.

—— ta từ trước đến nay đều chỉ lợi dụng nàng mà thôi, sao phải để ý đến sống chết của nàng.

Những hình ảnh ở Hàm Hoa Điện hiện về trong lòng, giọng nói của Biên Tẫn vẫn còn bên tai.

Thẩm Nghịch ôm lấy vết thương, máu tươi thấm ra nhỏ giọt trên giường.

Đau đớn khiến nàng tỉnh táo.

Đây là vết thương sư tỷ cho nàng, không phải mộng.

Thẩm Nghịch khoác áo ngủ, còn chưa kịp thắt lưng, đã xuống giường.

Hai chân mềm nhũn mất kiểm soát, Thẩm Nghịch lảo đảo suýt ngã, kịp thời chống tay vào bàn, không thật sự quỳ xuống.

Tiếng động do bàn nghiêng đổ đánh thức ba người vẫn luôn canh giữ trong viện.

Lý Tư khâu lại vết thương cho Thẩm Nghịch xong thì không đi, Đậu Toàn Cơ cũng ở lại đây, cùng Tằng Khuynh Lạc ngồi trong viện uống trà, đồng thời thu thập tình hình khắp nơi, tập hợp lại với nhau. Muốn biết hiện giờ thành Trường An đến tột cùng cục diện ra sao, thảo luận bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Không rời nửa bước, tự nhiên cũng là sợ có người thừa cơ hội mà vào hãm hại Thẩm Nghịch.

Nghe được động tĩnh trong phòng, ba người lập tức đẩy cửa ra, còn chưa nói nửa câu, đã bị Thẩm Nghịch lao tới đâm cho tan tác.

Ba người thế nhưng đuổi không kịp một người bị thương.

Thẩm Nghịch như một cơn gió ngồi lên tàu bay, trực tiếp lên không, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Lý Tư xoa xoa bả vai bị đâm đau mắng: "Xú hồ ly chết tiệt, rốt cuộc có bị thương hay không vậy, chạy nhanh quá!"

Mà Đậu Toàn Cơ cùng Tằng Khuynh Lạc hai người không rảnh lo nhiều lời, nhanh chóng lên xe ngựa.

Lý Tư:......

Không nói gì thêm, Lý Tư đành phải nói: "Các ngươi lên xe ngựa của ta đi, xe ngựa của ta đã được cải trang, có thể theo kịp nàng."

Quả nhiên là miễn cưỡng theo kịp, cả bọn đi theo Thẩm Nghịch đến cửa nam thành.

Giờ phút này, Thiên tử băng hà chưa quá một ngày, thành Trường An tiến vào một giai đoạn chưa từng có, như rắn mất đầu, cung vua còn chưa kịp phản ứng, ngay cả Tướng quân Kim Ngô Vệ Lý Tư cũng ở Tĩnh An Hầu phủ cả ngày, cửa nam thành này không có ai trực.

Lý Tư từ xa nhìn thấy tàu bay của Thẩm Nghịch hạ xuống, còn đang ngẩn người.

"Nàng muốn làm gì, trong chế độ im lặng này, ai cũng không thể ra khỏi cửa thành."

Không ngờ Thẩm Nghịch quẹt thẻ, một cửa nhỏ mở ra, Thẩm Nghịch nhẹ nhàng ra khỏi thành, sau đó cửa nhỏ lập tức đóng lại.

Lý Tư: ?

Tằng Khuynh Lạc nói: "Hệ thống phòng thủ thành phố là do Tiểu sư tỷ thiết kế, nàng chắc chắn đã để lại quyền hạn cho mình."

Lý Tư: "...... Ta xem thử cái hệ thống phòng thủ thành phố chết tiệt này có phá được không."

Lý Tư tiến lên sờ so.ạng nửa ngày, ngay cả chỗ quẹt thẻ cũng không tìm thấy.

Đối diện với ánh mắt trầm mặc của Đậu Toàn Cơ, Lý Tư xấu hổ mà hắng giọng nói:

"Cũng khá là kín đáo......"

Đậu Toàn Cơ cầm thanh đao điện chém vài nhát, tia lửa thiếu chút nữa bắn vào mắt, tường cao phòng thủ thành phố không hề bị tổn thương.

Nhưng thật ra nàng cũng yên tâm hơn về hệ thống phòng thủ thành phố, quả là kiên cố thật sự.

Chỉ là, trạng thái của Thẩm Nghịch khiến nàng lo lắng.

Tằng Khuynh Lạc cũng cau mày lo lắng: "Ngoài thành không biết tình hình thế nào, nếu Đại sư tỷ thật sự mang Hắc khối Rubik đi, chẳng phải ngoài thành sẽ vô cùng nguy hiểm sao?"

Lời của Tằng Khuynh Lạc khiến Đậu Toàn Cơ lo lắng cắn môi, đến mức muốn cắn rách cả môi mình. Lý Tư không đành lòng, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, nhắc nhở nàng đừng làm tổn thương bản thân.

Lý Tư nói: "Đừng nóng vội, ta đi xin giấy phép ra khỏi thành, chắc là ổn thôi, các ngươi ở đây chờ ta một lát."

......

Tích ——

Tích ——

Khoảng cách đến nơi Biên Tẫn định vị càng ngày càng gần.

Thẩm Nghịch tăng tốc độ tàu bay đến mức tối đa, lướt trên mặt hồ, tạo nên một chuỗi bọt nước.

Tiếng ồn ào của màn đêm tràn ngập mọi loại âm thanh, tiếng nổ của tàu bay xé tan màn đêm quỷ dị.

Khi nàng càng đến gần mục đích, tim đập càng khó kiểm soát.

Cuối cùng, tàu bay lơ lửng trên một bãi rác khổng lồ.

Bật đèn chiếu xuống, nhưng không phải bãi rác, mà là một vùng loạn thể rộng lớn không thấy đầu cuối.

Những loạn thể này trông như đã tách ra từ vật chủ, đã chết.

Ngực Thẩm Nghịch đập thình thịch, da đầu tê dại.

Tàu bay hạ xuống, nàng từ tàu bay bước xuống, đưa tay chạm vào loạn thể.

Cảm giác lạnh lẽo lan tràn trong lòng bàn tay run rẩy.

Sự sống và cái chết đối lập nhau, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thẩm Nghịch mặc bộ giáp xương máy móc rồi bắt đầu đào, đào xung quanh, vẫn luôn đào, đào không biết bao lâu, đào đến cả người dính đầy dơ bẩn, cuối cùng cũng đào được đến máy định vị.

Tích ——

Tích ——

Nàng đã tìm trùng khớp với định vị, sư tỷ đáng lẽ phải ở chỗ này.

Nhưng, sư tỷ đâu?

Sư tỷ đâu?

Thẩm Nghịch quỳ gối trên đống loạn thể cao như núi gọi sư tỷ, gọi đến khàn cả giọng, cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Tiếng vọng tĩnh mịch nói cho nàng biết, nơi này chỉ có một mình nàng.

......

Trong thành, Lý Tư sau một hồi tìm kiếm và thậm chí rút cả vũ khí, mới lấy được giấy phép ra khỏi thành từ chỗ Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, nhưng cũng phải đi cùng một đội giám sát, chỉ cho phép nàng một mình ra khỏi thành làm việc trong vòng hai canh giờ, quá thời gian sẽ không đợi.

Ngoài thành hiện tại như thế nào cũng chưa biết được, đơn độc đi ra ngoài rất nguy hiểm.

Đậu Toàn Cơ muốn nói lại thôi, Lý Tư nói với nàng: "Yên tâm, nhất định sẽ mang Hầu quân tỷ tỷ của ngươi về."

Lý Tư chuẩn bị ra khỏi thành, bỗng nhiên cảm giác bầu trời trên đỉnh đầu có biến hóa.

Những đốm sáng lấp lánh trên vòng bảo vệ kim loại, một dải ngân hà mô phỏng vụt qua bầu trời.

Những người trong thành còn chưa ngủ đều ngẩng đầu lên trong khoảnh khắc này, nhìn thấy dải ngân hà hoàn toàn mới sáng bừng.

Ngoài thành, Thẩm Nghịch tâm và thể xác đều mệt mỏi nằm trên đống loạn thể, thất thần.

Hệ thống phòng thủ thành phố được kết nối với mô-đun của nàng truyền đến thông báo

——

【Hệ thống Sao Trời đã được kích hoạt】

Bầu trời rực rỡ, rộng lớn, ánh sáng tỏa rạng như xua tan mọi hỗn loạn và hoảng hốt trong lòng người giữa biến cố.

Vũ trụ giả thuyết sâu xa ngược lại mang đến cảm giác kiên định, một loại kiên định rằng sống ở giờ phút này đã là một kỳ tích.

Giờ phút này, những người ngẩng đầu nhìn lên trời cao đều bị dải ngân hà cuốn hút, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm khái. Mấy ngày qua, gươm đao loang loáng, sinh tử chỉ trong gang tấc, vậy mà lúc này đây, họ mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.

Chưa bao giờ họ thấy may mắn đến vậy, bởi giữa vũ trụ bao la, họ chỉ như hạt bụi nhỏ bé, nhưng vẫn còn sống, vẫn có thể khóc, có thể cười, có thể vì một khoảnh khắc ngắn ngủi mà lệ ướt bờ mi.

—— không có người xẻ mây, sao trời vĩnh viễn chẳng thấy. Ta không bảo vệ trời đất này, thà rằng hóa tro bụi nơi Tử Thành.

Những lời Biên Tẫn từng nói trước đây như cơn thủy triều, mạnh mẽ tràn qua lồng ng.ực Thẩm Nghịch, bóp nghẹt hơi thở, để lại trong tim một nỗi quặn đau không sao diễn tả.

Bàn tay Thẩm Nghịch áp lên vết thương, dòng lệ nóng bỏng lặng lẽ chảy xuống từ đôi mắt sâu thẳm tựa vực đen.

"Đây là những ngôi sao ta tạo ra cho ngươi. Sư tỷ......"

Những lời thì thầm yếu ớt, vụn vỡ, rất nhanh đã bị gió cuốn đi, hòa vào màn mưa phùn se lạnh của trời thu, tan biến vào cõi hư vô.

Bình Luận (0)
Comment