Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 146

Thẩm Nghịch đến từ lúc nào, Biên Tẫn thế nhưng không hề hay biết.

Có lẽ là kỹ thuật tiềm hành của Thẩm Nghịch đã tăng lên, cũng có thể là do Biên Tẫn dồn hết tâm trí vào cuộc chiến với Bàng Thống, hoặc cũng có thể là do bản thể Hắc khối Rubik đang ảnh hưởng đến tâm trí nàng.

Vô luận là loại tình huống nào, đều không quan trọng.

Bởi vì Thẩm Nghịch chắc chắn đã nhìn thấy.

Từ góc nhìn của Thẩm Nghịch nhất định đã nhìn thấy cây đại thụ loạn thể khô héo kia, cũng nhất định thấy nàng đã dùng thủ đoạn hung tàn như thế nào để giết Bàng Thống.

Đây đều là những điều nàng không muốn cho Thẩm Nghịch nhìn thấy nhất.

Điều khiến nàng khó xử nhất, lại bị Thẩm Nghịch nhìn thấy mà không hề có bất kỳ sự ngăn cản nào, ngay từ lần gặp lại đầu tiên.

Thẩm Nghịch đã thấy tất cả, nhưng không hỏi gì.

Chỉ là chăm chú nhìn nàng.

Đôi mắt vốn dĩ tươi đẹp động lòng người, luôn chứa đựng ba phần ý cười kia, giờ phút này chỉ còn lại sự ủy khuất, chờ đợi và quyến luyến nồng đậm.

Ánh mắt phủ một tầng hơi nước, ngược lại càng thêm sáng ngời trong trẻo, khiến lòng người rung động.

Đầu ngón tay hồng nhạt của Thẩm Nghịch vu.ốt ve "Người thắng", hàng mi rậm rạp bị nước mắt thấm ướt thành từng cụm, hốc mắt đỏ đến mức như thấm máu, nhưng không để nước mắt thật sự rơi xuống.

Không hỏi vì sao lúc trước lại làm tổn thương nàng, không hỏi vì sao lại để lại những lời tuyệt tình kia. Càng không hỏi hiện tại nàng đang làm gì, vì sao dùng loạn thể giết người, rốt cuộc là người hay là dị thú.

Chỉ dùng đôi mắt có thể khiến trái tim Biên Tẫn tan nát thành ngàn mảnh kia, lặng lẽ nhìn nàng, thấp giọng hỏi nàng:

"Còn muốn hay không?"

Còn muốn "Người thắng" hay không, còn muốn nàng hay không.

Biên Tẫn mím chặt môi, biểu cảm như bị đóng băng.

Im lặng vài giây, bỗng nhiên phía sau một trận không khí bị xáo trộn, có vật gì đó rất lớn từ trên cao rơi xuống.

Thẩm Nghịch còn chưa kịp quay đầu lại, Biên Tẫn theo bản năng ôm chặt lấy vai nàng, ngay lập tức đổi vị trí, đem nàng chặt chẽ bảo vệ trong lòng ng.ực mình.

Ầm ——

Loạn thể khô héo gãy rời, rơi xuống đất, tạo nên một tiếng vang nặng nề.

Hai người đồng thời nhìn lại.

Nguyên lai là......

Biên Tẫn im lặng mà nhắm mắt.

Muốn buông ra, người trong lòng ng.ực lại không đồng ý.

Biên Tẫn muốn gỡ đôi tay đang ôm lấy mình ra thì bị Thẩm Nghịch giữ lại, một lần nữa vòng trở lại bên hông nàng.

Biên Tẫn:......

Thẩm Nghịch gối lên vai nàng, ăn vạ trong lòng ng.ực nàng, đồng thời đem "Người thắng" một lần nữa cài lên thắt lưng nàng.

"Ta biết đáp án rồi."

Những giọt nước mắt vẫn luôn không thể rơi xuống, giờ phút này trượt qua khóe miệng mang theo ý cười của Thẩm Nghịch.

Hai tay Biên Tẫn không biết đặt ở đâu mới phải, cuối cùng rũ xuống bên người.

Cảm nhận được vai áo bị nước mắt làm ướt, ý niệm muốn rời đi vốn dĩ lung lay sắp đổ, nửa ngày cũng không thể cất bước.

Đám người Đệ Ngũ Khuyết đang đuổi theo lên núi, từ xa xa mà thấy được cây quỷ dị kia.

Đệ Ngũ Khuyết: "Đó là cái gì?"

Tằng Khuynh Lạc: "Nhìn qua rất giống...... Loạn thể."

Đệ Ngũ Khuyết: "Loạn thể? Một cái loạn thể lớn như vậy, phải đến dị thú cấp Ứng Long mới có thể tạo ra được. Nãi nãi nó, trên đó còn treo thi thể."

Đậu Toàn Cơ dẫn đầu rút ra thanh đao điện, ba người lặng lẽ hướng vào trong rừng cây.

Trên đường đi ngang qua đám người say xỉn bị Biên Tẫn đánh ngã hôn mê, Đệ Ngũ Khuyết không cẩn thận dẫm phải tay một người trong đó, người nọ bị đau tỉnh, tiếng kêu rên tê tâm liệt phế truyền khắp nửa đỉnh núi.

Biên Tẫn bị tiếng kêu này đánh thức, lúc này thanh âm người hầu từ kênh bí mật truyền đến:

"Bạch ngự sử, phát hiện Hắc khối Rubik mới, xin chi viện."

Thẩm Nghịch vừa mới cài lại "Người thắng", ánh mắt dừng lại trên Cốt Tiên ở bên hông nàng một lát.

Biên Tẫn xoay người rời đi.

Thẩm Nghịch đối với bóng lưng nàng nói: "Thân thể của ngươi chỉ có ta mới có thể chữa khỏi. Ngươi không thể rời xa ta."

Thân ảnh Biên Tẫn trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm.

Thẩm Nghịch như cũ không nhìn ra người trước mắt là Biên sư tỷ hay là Tẫn sư tỷ.

Loại cảm giác trải qua biến cố cuộc đời dày nặng và lãnh khốc phi thường rõ ràng.

Chính là, lúc bảo vệ nàng, cái ôm chặt chẽ vẫn như cũ dịu dàng.

Có thể xác định, người đã trực tiếp vặn gãy đầu của Thiên tử đương triều trước mặt chúng thần ở Hàm Hoa Điện ngày đó chính là cùng một người.

Thẩm Nghịch suy đoán, ngay cả Cốt Tiên cũng đã tìm trở về.

Khó trách lúc trước như thế nào đều tìm không thấy, nguyên lai là sư tỷ tự mình cất giấu.

Nói như vậy, sư tỷ hẳn là đã tìm về ký ức ba năm đã mất, cùng lúc đó, tất cả những gì đã xảy ra ở thành Trường An năm đó vẫn như cũ khắc sâu trong cuộc đời nàng.

Đôi mắt Thẩm Nghịch kiên định.

Biên sư tỷ cùng Tẫn sư tỷ đã hợp làm một.

Đây mới là con người thật sự của nàng, con người hoàn chỉnh của nàng.

Ngọn lửa lập lòe dưới lớp băng, cực kỳ nguy hiểm, cực hạn mê người.

Gió còn vương lại hơi thở của nàng, Thẩm Nghịch vu.ốt ve cây đại thụ màu đen đã khô héo, trong lòng không ngừng run rẩy.

Nàng còn sống, còn sống......

......

Cách đó trăm mét, là lối vào hoa lâu chuyên cung cấp sương phòng cho khách quý.

Các khách nhân bị người hầu của Biên Tẫn và đám người Hoàng Không Đáng ngăn cản bên ngoài, Biên Tẫn một mình lên lầu dọn dẹp Hắc khối Rubik.

Hoàng Không Đáng cùng các thuộc hạ kéo dây cảnh giới, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Cấp dưới của Hoàng Không Đáng là một võ tướng có thiên phú chiến đấu cấp A, từ trước đến nay chinh chiến đều là tiên phong, hiện giờ biết Hắc khối Rubik ở ngay trên lầu, hắn lại chỉ có thể ở dưới lầu kéo một ít dây cảnh giới, cả người nóng nảy khó chịu.

Hắn đối với Hoàng Không Đáng nói: "Thứ sử, thật sự không thể để ta cũng lên lầu sao? Vị Bạch ngự sử kia nhìn thân thể không đủ rắn chắc, nhỡ xảy ra chuyện gì bên trong thì sao? Như vậy thì khó mà báo cáo kết quả công việc với Thống Trị Tư."

Hoàng Không Đáng còn chưa mở miệng, một đám ma men xem náo nhiệt mang theo mùi rượu nồng nặc tới gần, lớn tiếng hỏi nàng:

"Hoàng thứ sử, nơi này làm gì mà không cho người vào? Chẳng lẽ đã xảy ra án mạng?"

Một ma men khác nói: "Là xảy ra án mạng hay là thật sự có Hắc khối Rubik?"

"Sao có thể chứ, chẳng phải Hoàng thứ sử đã sớm nói thành Long Tuyền chúng ta không có Hắc khối Rubik sao?"

"Chẳng lẽ là virus do Bạch ngự sử của Thống Trị Tư mang đến?"

"Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà phải tự mình lên lầu làm việc, không cần người giúp sao? Đúng là dũng cảm quá, không biết tiền thù lao có được gấp đôi không."

Nói xong đám ma men cười ha hả.

Những tên ma men sống mơ màng này rất vô duyên, vừa trào phúng Hoàng Không Đáng đồng thời cũng không kiêng nể gì mà trêu chọc Bạch ngự sử và Thống Trị Tư.

Hoàng Không Đáng thật sự không muốn đôi co với đám ma men, vừa muốn quay đầu, đột nhiên một cái đầu từ trên trời giáng xuống, rơi ở giữa bọn họ.

Mọi người hoảng sợ, kinh hồn táng đảm nhìn cái đầu kia.

Có người nhận ra, "Đây không phải là Tần công tử sao?"

Tần công tử là phú hộ trong thành, cũng là kim chủ của đám ma men này.

Đám ma men thấy kim chủ bị giết, nhất thời luống cuống, muốn tiến lên vì hắn nhặt xác.

Không ngờ cái đầu kia đột nhiên mở mắt, loạn thể tràn ra từ hốc mắt, khiến đám ma men vừa định tiến lên thì chân trượt, vội vàng lùi lại thì bị loạn thể quấn lấy mắt cá chân, sống sờ sờ kéo ngã.

Đám ma men hô to "Cứu mạng", những người đồng bạn vừa cùng hắn trào phúng không một ai dám lên trước, người thì sợ hãi mà ngã sấp mặt xuống đất, người thì liên tục lùi ra phía sau.

Hoàng Không Đáng lập tức rút vũ khí ra. Người cấp dưới vừa rồi muốn lên lầu hiệp trợ kia cũng rút ra song đao, dùng sức chém vào loạn thể. Loạn thể không hề sứt mẻ, đao của hắn ngược lại bị cong lưỡi.

Người cấp dưới kia mắt đều trợn tròn.

Hoàng Không Đáng hô lớn: "Lùi lại phía sau ——"

Lời của Hoàng Không Đáng còn chưa dứt, loạn thể trên cao kéo lên một trận lốc xoáy màu đen, lan can đá cứng đờ như đậu hũ bị loạn thể cắt đến rơi rớt tan tành.

Mọi người kinh ngạc nhìn cơn lốc kia, căn bản không kịp phản ứng.

Ngay khi cơn lốc muốn chém ngang mọi người, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một tay quấn lấy loạn thể.

Ánh sáng màu đen và màu trắng đan xen đối chiến, đôi mắt đã qua cải tạo của Hoàng Không Đáng đều không theo kịp tốc độ.

Khi nàng nhìn rõ thì tất cả loạn thể đều đã bị chém thành mảnh vụn.

Biên Tẫn đứng trước mảnh vụn toàn thân là máu, chuyển mắt, đuôi mắt một hàng vết máu phun tung tóe, khiến đôi mắt lạnh lùng của nàng càng thêm lạnh lẽo, khó có thể thân cận.

Găng tay đều là máu và mảnh vỡ loạn thể, Biên Tẫn mặt vô biểu tình bỏ găng tay, ném vào cái đầu đã không động đậy của Tần công tử, che phủ khuôn mặt tan nát kia.

Biên Tẫn không nói một lời mà rời đi, đám ma men vừa rồi còn chua ngoa cũng đều sợ hãi tỉnh táo lại, sắc đỏ trên mặt chưa kịp tan hết đã chuyển thành trắng bệch vì kinh hãi.

Người cấp dưới kia nhìn con dao bị cong lưỡi của mình, may mắn là mình không thật sự lên lầu. Ngay cả cái đầu cũng không đối phó được, lên rồi chỉ sợ đầu mình phải bỏ mạng ở kia. Hắn thấp giọng cảm khái nói: "Đây thật không phải là việc người thường có thể làm."

Hoàng Không Đáng liếc mắt nhìn đám ma men chỉ biết kêu "Cứu mạng" khi gặp nguy hiểm, bọn họ thật sự thức thời, đã dìu nhau bỏ chạy.

Người hầu của Biên Tẫn bắt đầu thu thập chiến trường, bảo đảm quét sạch sẽ tất cả Hắc khối Rubik.

Biên Tẫn nói với Hoàng Không Đáng: "Ngươi có thể nói với người dân của ngươi rằng, hiện tại, thành Long Tuyền đích thực không có Hắc khối Rubik."

Biên Tẫn lặng lẽ rời đi.

Nàng bị thương, cần nghỉ ngơi thật tốt, rồi lại lao tới thành trì tiếp theo.

Hoàng Không Đáng nhìn theo bóng dáng nàng, trong lòng dâng lên niềm vui sướng lớn lao.

Đường cùng ngõ cụt gặp được cứu tinh, ngăn cơn sóng dữ, là chuyện may mắn lớn nhất của thời đại này.

......

Đi dọc theo thềm đá xuống núi, quán rượu đã không còn cảnh náo nhiệt như vừa rồi.

Đám đông đã tản đi, sân nhảy trống trải đầy những ly rượu, bình rượu bị lật úp, giống như một bãi rác khổng lồ.

Biên Tẫn theo thói quen sờ hướng bên hông, chạm vào "Người thắng" mà Thẩm Nghịch đã một lần nữa treo lên cho nàng.

Lúc trước nàng rời khỏi phủ Tĩnh An hầu, quần áo cũng không mang theo một bộ, ngay cả "Người thắng" cũng tháo xuống.

Muốn cắt đứt tất cả hơi thở của Thẩm Nghịch.

Mà khi nàng cô độc một mình, lại đối diện với cái chết một mình có một chút cảm giác tịch mịch.

Nếu như chuyến này nàng thật sự không thể chống nổi cái chết vào khoảnh khắc dụ bắt bản thể Hắc khối Rubik, một mình bước lên con đường hoàng tuyền, thân không vướng bận nửa điểm, thật sự trở thành một con cô hồn dã quỷ, vậy thì ngay cả đường về nhà nhìn Thẩm Nghịch một cái cũng không tìm thấy.

"Người thắng" bị tháo xuống vẫn bị nàng mang trở về bên hông.

Trong lần đầu tiên đối kháng với bản thể Hắc khối Rubik, tạo ra một lượng lớn loạn thể, Biên Tẫn đã trải qua cửu tử nhất sinh để sống sót.

Khi tỉnh lại, cảm giác trong lòng bàn tay có vật gì đó.

Mở ra nhìn, lại là "Người thắng".

Nàng đã không nhớ rõ là khi nào nắm chặt "Người thắng".

Đem "Người thắng" kề sát vào lồng ng.ực phập phồng.

Một tia ánh mặt trời dừng lại trên mu bàn tay nàng, da thịt phiếm lên hơi nóng chân thật.

Là Thẩm Nghịch đã tìm được nàng, mang nàng trở về nhân gian.

"Người thắng" nhỏ nhắn xinh xắn dính chút vết bẩn, Biên Tẫn tự tay lau chùi nó trở lại vẻ sạch sẽ không tì vết.

Sau này "Người thắng" liền không còn bị tháo xuống khỏi thắt lưng nàng nữa.

Cho đến đêm nay.

"Người thắng" bị đánh rơi, rồi lại bị Thẩm Nghịch nhặt về.

Định mệnh đáng sợ.

"Sao ngươi lại đánh mất ta?"

Ánh mắt như hồ thu cùng câu nói kia, vẫn luôn treo lơ lửng trong lòng Biên Tẫn.

Cho đến khi khuôn mặt Thẩm Phù Tô xuất hiện trên bảng tin trạm dịch.

Biên Tẫn cũng chưa phát hiện mình đang hồi tưởng lại những kỷ niệm về Thẩm Nghịch, thất hồn phách lạc mà đi tới một nơi xa lạ.

Trạm dịch đêm khuya vắng vẻ, ngoại trừ nàng và tấm bảng thông báo cũ kỹ, tản ra ánh sáng chói mắt, chỉ có những vật bị gió lạnh cuốn tới vứt bỏ.

Bảng thông báo trạm dịch nhấp nháy chập chờn, khiến âm thanh của Thẩm Phù Tô bị ngắt quãng.

"Ngươi nên để nàng chữa trị Nghịch Tâm cho ngươi."

Biên Tẫn vừa cởi khẩu trang vừa nói: "Nàng sẽ trực tiếp gỡ xuống toàn bộ mô-đun dụ bắt, đến lúc đó Hắc khối Rubik sẽ nhân cơ hội đào tẩu."

Thẩm Phù Tô: "Ngươi không hiểu gì về mô-đun dụ bắt."

Biên Tẫn ngước mắt, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt nàng.

"Ngươi không hiểu gì về nàng."

Thẩm Phù Tô trầm mặc.

Người hầu đánh xe ngựa thong thả tới muộn, Biên Tẫn ngồi vào thùng xe, ủ rũ cuộn tròn lại, phát hiện ngoài cửa sổ xe có một con quạ đen thuần trắng không biết đã theo dõi nàng bao lâu. Con trinh sát thú mắt đỏ này chính là con ngươi của Tần Vô Thương, vẫn luôn âm thầm theo dõi.

Thanh âm của Tần Vô Thương thông qua quạ đen truyền đến: "Bảo bối, ngươi hiện tại không tới tìm ta, lúc mất đi lý trí cũng sẽ dừng lại trong tay ta......"

Biên Tẫn không nhìn hướng quạ đen, bên hông như có như không sợi dây nhỏ chợt lóe lên, quạ đen liền bị Cốt Tiên quất nát.

Tần Vô Thương ở Huyền Nhật quốc "Chậc" một tiếng.

"Sao cứ hễ không hợp lời là lại làm hỏng quạ đen của ta, nghiên cứu chế tạo ra một con thực sự rất tốn kém!"

Biên Tẫn chống một bên thái dương đang ẩn ẩn đau nhức.

Tần Vô Thương dây dưa không thôi đích xác phiền, nhưng có chuyện nàng nói rất đúng.

Lúc này, bên trong khách điếm phía đông.

Thẩm Nghịch ngồi vào lầu hai của khách điếm, khi mở đồng hồ điện tử, thấy ba người đối diện đều dùng ánh mắt tò mò nhìn mình.

Thẩm Nghịch: "Ánh mắt các ngươi là sao đây?"

Đệ Ngũ Khuyết nói: "Chúng ta đều cho rằng cuối cùng ngươi cũng được gặp tức phụ trong mộng, chắc chắn sẽ ba chân bốn cẳng quấn lấy nàng, không ngờ lại đã trở lại rồi, thật không giống ngươi."

"Ta là người như vậy sao?" Thẩm Nghịch cười đầy ẩn ý, ngón tay khẽ chạm, màn hình chiếu xuất hiện một bản đồ điện tử, một chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ chậm rãi di chuyển.

Tằng Khuynh Lạc vừa nhìn liền hiểu, "Ngươi đang theo dõi Đại sư tỷ?"

Thẩm Nghịch ném một viên đậu phộng vào miệng, "Không sai."

Nhai hai miếng, vẻ mặt rất không hài lòng.

"Đậu phộng ở đây thật khó ăn."

Thật nhớ tay nghề của Vạn cô cô.

Đệ Ngũ Khuyết: "Theo dõi á? Còn đáng sợ hơn dây dưa nữa."

Thẩm Nghịch:......

Đậu Toàn Cơ tò mò hỏi Thẩm Nghịch: "Ngươi đã gắn máy định vị lên người nàng từ khi nào?"

Thẩm Nghịch mở túi giữ tươi mang đến, bên trong toàn là đồ ăn vặt Vạn cô cô chuẩn bị cho nàng.

Đổ ra một bàn lớn toàn là khoai tây chiên, Thẩm Nghịch cười thần bí với Đậu Toàn Cơ:

"Đương nhiên là lúc thần không biết quỷ không hay."

Máy định vị trước đây giấu trên người Biên Tẫn đã bị loạn thể làm văng ra ngoài, khiến nàng mất dấu Biên Tẫn một thời gian dài.

Lần này gặp lại, đương nhiên phải gắn lại.

Vị trí gắn phải không để sư tỷ tinh ranh phát hiện, mà còn phải luôn ở bên cạnh nàng.

Thẩm Nghịch cất máy định vị vào trong "Người thắng".

Thật ra, khi nhặt được "Người thắng" bị Biên Tẫn làm rơi, nàng đã không cần Biên Tẫn dùng miệng trả lời bất cứ vấn đề gì.

Việc "Người thắng" do chính tay nàng đan được Biên Tẫn mang theo bên mình, đó là bằng chứng tốt nhất cho thấy Biên Tẫn khó có thể dứt bỏ nàng.

Miệng có thể nói dối, nhưng hành động thì không.

Mỗi người đều có con đường mình muốn đi, chấp nhất tín niệm.

Thẩm Nghịch yêu Biên Tẫn, nhớ nhung suy nghĩ của nàng, cũng tôn trọng tất cả quyết định của nàng.

Bất quá......

Thẩm Nghịch cắn một miếng khoai tây chiên, ánh mắt sáng quắc.

Nếu không thể bỏ xuống được ta, vậy đừng hòng lại vứt bỏ ta lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment