Gió đêm lạnh thấu xương, cửa sổ lầu hai đóng chặt, lão bản còn đốt lò sưởi cho khách, trong nhà ấm áp như mùa xuân, rất thích hợp uống một ly rượu.
Thẩm Nghịch không buồn ngủ, không biết đang nghịch cái gì, đôi tay và mắt không rời khỏi màn hình.
Đệ Ngũ Khuyết nói đói bụng, Tằng Khuynh Lạc mở ứng dụng gọi đồ ăn trên bàn, hỏi mọi người muốn ăn gì.
Đệ Ngũ Khuyết nhìn thấy sao trời hiếm hoi nói: "Có rượu táo không?"
Tằng Khuynh Lạc biết Hạ Lan Trạc thích nhất là rượu táo, "Có, để ta gọi cho ngươi. Tiểu sư tỷ, Đậu nữ lang, hai ngươi uống gì?"
Đậu Toàn Cơ đang xem xét phí mạng ở Tuyết Vực, từ khi khu tự trị nơi này được thành lập thì ngay cả internet cũng phải trả phí riêng, hơn nữa các trạm cơ sở trong và ngoài thành bị phá hủy gần hết, tình trạng internet càng tệ, thường xuyên không có tín hiệu. Nàng vừa xem hướng dẫn sinh hoạt do lão bản khách điếm đưa tới vừa nói: "Ngươi uống gì thì gọi cho ta một ly."
Thẩm Nghịch vốn không có hứng thú với rượu, bỗng nhiên nhớ tới ly rượu ở quán rượu Vân Trung Nguyệt mà Biên Tẫn tùy tay bưng lên.
Hình như là "Bạch Đọa".
Nghe nói rượu Bạch Đọa được nhập khẩu này khi uống vào có vị ngọt thơm nhưng độ cồn cao, rất dễ say, Thẩm Nghịch chưa từng uống, giờ phút này cảm thấy cái tên này rất hợp với tâm trạng.
"Khuynh Lạc, cho ta một ly Bạch Đọa."
"Được."
Đậu Toàn Cơ hỏi cô: "Còn ngươi thì gọi gì?"
Tằng Khuynh Lạc: "Ta gọi Vong Ưu."
Đậu Toàn Cơ nhắc nhở nàng: "Đó cũng là rượu đó."
Tằng Khuynh Lạc chớp chớp mắt, "Đúng vậy."
Đậu Toàn Cơ: "Ta còn tưởng ngươi sẽ gọi nước trái cây chứ."
Trên đường đi Tằng Khuynh Lạc toàn uống nước hoặc nước trái cây, lại lớn lên ngoan ngoãn, Đậu Toàn Cơ vẫn luôn cho rằng nàng sẽ không uống rượu, sợ nàng uống nhầm.
Tằng Khuynh Lạc thật ra biết uống rượu, thường xuyên đến quán rượu nghe ngóng tin tức, ít nhiều gì cũng sẽ uống một chút để che mắt người khác. Chỉ là vì làm thám tử, yêu cầu thường xuyên giữ cho đầu óc tỉnh táo, nên có thể không uống thì tận lực không uống.
Tối nay không thể nói là có tâm trạng gì, nhìn thấy Tiểu sư tỷ cuối cùng cũng tìm được Đại sư tỷ, Đại sư tỷ thật sự còn sống, Tằng Khuynh Lạc vô cùng vui vẻ.
Chỉ là trong niềm vui chân thành này, có thêm một chút cảm giác trống rỗng cô đơn.
Tằng Khuynh Lạc không muốn nghĩ lại cảm giác cô đơn này rốt cuộc từ đâu mà đến, Hắc khối Rubik ở thành Long Tuyền đã bị Đại sư tỷ dọn sạch, trong hoàn cảnh tuyệt đối an toàn này, tối nay muốn uống rượu, nàng liền nuông chiều bản thân một chút.
Tằng Khuynh Lạc hỏi Đậu Toàn Cơ: "Vậy có cần đổi cho ngươi một ly nước trái cây không?"
Đậu Toàn Cơ gật gật đầu, "Giúp ta một ly nước chanh, cảm ơn."
Mọi người đều uống rượu, luôn có một người phải giữ cho mình hoàn toàn tỉnh táo, Đậu Toàn Cơ chọn làm người tỉnh táo tuyệt đối đó.
Vô số đêm trước đây nàng đều như vậy, nàng quen với việc giữ tỉnh táo khi mọi người đều say, để phòng ngừa tình huống đột xuất.
Thẩm Nghịch thấy Đậu Toàn Cơ xem đi xem lại bảng giá cước mạng, mày không giãn ra, có thể thấy nàng không hài lòng với việc phí mạng ở đây quá đắt.
Thẩm Nghịch nói: "Dùng tài khoản của ta đi, ta vừa mới làm gói cước không giới hạn dung lượng."
Ánh mắt Đậu Toàn Cơ dừng lại trên giá cước không giới hạn dung lượng.
Ôi trời, chỗ này là gói cước không giới hạn dung lượng tính theo ngày, mỗi ngày mười lượng bạc.
Sau khi Lệ Cảnh Môn tồn tại trên danh nghĩa, Đậu Toàn Cơ liền bị cắt bổng lộc, bên ngoài còn nợ nần, trong tay không có tích lũy, chi tiêu đều phải tính toán tỉ mỉ, đương nhiên không nỡ chi tiền cho phí mạng.
Thẩm Nghịch hào phóng như vậy, Đậu Toàn Cơ cung kính không bằng tuân lệnh.
Vừa kết nối internet, thông báo tin nhắn và thông báo về virus vang lên không ngừng.
Thư tín như thủy triều ùa vào, Thẩm Nghịch, Đệ Ngũ Khuyết và Tằng Khuynh Lạc đều hướng mắt ngưỡng mộ về phía nàng.
Ngay cả những khách nhân đi ngang qua cũng tò mò nhìn về phía nàng.
Đậu Toàn Cơ: "...... Khụ."
Thẩm Nghịch trêu chọc nói: "Bệ hạ của chúng ta thật đúng là rất nhiệt tình."
Đậu Toàn Cơ không thể phủ nhận.
Oanh tạc hộp thư của nàng chính là Lý Tư.
Khắp nơi đều là Lý Tư.
Tiếng "Leng keng" làm nàng muốn ù tai, cuối cùng cũng dừng lại.
Đậu Toàn Cơ mở một bức thư, những lời nhớ nhung âu yếm bên trong khiến mặt nàng đỏ bừng.
Tưởng tượng đến người viết những lời âu yếm buồn nôn này cho nàng là Đương kim Thiên tử, cảm giác sai lệch kỳ lạ khiến nàng không biết theo ai, vành tai đỏ hơn phân nửa, cúi đầu xem trộm.
Xem thời gian gửi thư, hẳn là Lý Tư tranh thủ lúc bận rộn được rảnh viết vài chữ rồi gửi cho nàng, linh tinh vụn vặt.
Khả năng giao tiếp bằng văn bản không cần gặp mặt hay ngôn ngữ đối thoại trực tiếp, kiểu giao tiếp lạc hậu này sẽ khiến tình cảm con người thể hiện ra ngoài nhiều hơn.
Lý Tư nói mỗi ngày xem tấu chương đến mắt đều muốn thành nòng nọc.
Nàng nói rằng mỗi ngày đều đến xem tiến độ của Phòng Phán, kể cho đại não đang được trùng kiến kia nghe vài câu chuyện nhỏ về tiểu cộng sự trước đây, hy vọng có thể dùng ký ức để kí.ch thí.ch trí não hoạt động trơn tru hơn.
Nói nàng đoán kích cỡ của Đậu Toàn Cơ, muốn đi may hỉ phục.
Nói tối qua mơ thấy nàng.
Nói muốn nàng......
Không có nói yêu, nhưng từng câu từng chữ đều tràn ngập yêu thương.
Đậu Toàn Cơ một tay chống lên vành tai đã nóng bừng.
Giữa những hàng chữ phác họa ra một Lý Tư tịch mịch, khiến trái tim Đậu Toàn Cơ dâng lên cảm giác chua xót xa lạ, cảm thấy mình rời khỏi thành Trường An thật sự là quá đáng với Lý Tư.
Đầu ngón tay Đậu Toàn Cơ dừng lại nửa ngày, gõ tiếp vài chữ.
【 Ta thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến ngươi. 】
Gõ xong nhìn lại một lần, cư nhiên có thể vừa giả vờ vừa có vẻ vô tình đến vậy.
Xóa hết chữ, suy nghĩ nửa ngày thật sự buồn rầu.
Mắng người nàng có thể lưu loát viết ba trang không trùng lặp.
Nói lời hay ý đẹp thật sự làm khó nàng.
Cuối cùng Đậu Toàn Cơ thật sự hết cách, gọi Thẩm Nghịch và những người khác lại, chụp một tấm ảnh chung rồi gửi về.
Giờ phút này Lý Tư còn đang phê tấu chương, mí mắt hoàn toàn dựa vào nghị lực chống đỡ.
Bỗng nhiên nhận được hồi âm của Đậu Toàn Cơ, tâm trạng phiền muộn bị xua tan, Lý Tư vui mừng khôn xiết vươn tay về phía chiếc đồng hồ điện tử đang cản trở công việc của nàng bị sung quân đến góc bàn, chồng tấu chương chợt sụp xuống.
Lý Tư ngồi giữa đống tấu chương lộn xộn mở thư của Đậu Toàn Cơ.
Cư nhiên còn có ảnh chụp!
Lý Tư vui vẻ dang đôi chân dài, hai tay dang ra ngoài, trải rộng tấm giấy viết thư điện tử trên toàn bộ tầm nhìn.
Khi nàng thấy rõ toàn bộ bức ảnh, nụ cười chậm rãi đọng lại trên mặt.
Gương mặt mà nàng muốn nhìn nhất mơ hồ tránh ở một góc, còn rất keo kiệt chỉ lộ ra một nửa.
Mà Thẩm Nghịch, Đệ Ngũ Khuyết và Tằng Khuynh Lạc chụp lại vô cùng rõ ràng.
Đệ Ngũ Khuyết còn vươn tay trên nửa đầu của Đậu Toàn Cơ, dơ chữ "V", gắn cho Đậu Toàn Cơ hai cái tai thỏ.
Lý Tư:......
Được thôi, coi như chỉ có nửa khuôn mặt, có còn hơn không.
Quan trọng nhất là, Đậu Toàn Cơ trông rất ổn, không bị thương.
Bốn người các nàng vẻ mặt vui vẻ, không giống đi tìm người, mà giống như đi du lịch.
Đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, rốt cuộc tình hình thế nào, người tìm được chưa, sao không hề đề cập tới, chỉ gửi ảnh.
Không có cách nào với Đậu Toàn Cơ, dù chỉ là nửa khuôn mặt mơ hồ cũng khiến nàng ngắm đi ngắm lại suốt nửa ngày.
Xem ra Đậu Toàn Cơ cuối cùng cũng có thể thuận lợi lên mạng, có thể tiếp tục làm phiền nàng.
Rốt cuộc cũng có thể làm phiền mà thấy được một bức chính diện!
......
Tiểu nhị của quán đưa đồ ăn và rượu lên lầu, bày đầy một bàn.
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.
Đề cập đến chuyện Hạ Lan Trạc và Lý Cực thiết kế Hướng Tri Phiên.
Lúc ấy hai người mưu tính toàn bộ quá trình Tằng Khuynh Lạc đều ở đó, thông qua lời kể của nàng, những nghi hoặc của Đệ Ngũ Khuyết và Thẩm Nghịch đến nay cuối cùng cũng được giải đáp.
Đệ Ngũ Khuyết mạnh tay ném mười cái thịt xiên trên bàn.
"Ta đã nói mà, sao nàng lại làm việc cho An Vương! Thì ra là muội muội bị bắt, bị ép buộc! Thật không biết xấu hổ!"
Mắng xong, Đệ Ngũ Khuyết bồi thêm một câu với Tằng Khuynh Lạc: "Ta mắng Hướng Tri Phiên, không phải An Vương điện hạ của ngươi."
Tằng Khuynh Lạc:......
Vốn định giải thích "Không phải An Vương của ta", nhưng nghĩ lại, giải thích nhiều cũng chẳng ích gì, nên chỉ cười gật đầu nói:
"Ta hiểu ý của ngươi mà."
Trong lòng Đệ Ngũ Khuyết, việc mặc nhiên cho rằng Hạ Lan Trạc chỉ là tình thế bắt buộc và thực sự xác định nàng bị ép buộc là hai cảm xúc hoàn toàn khác biệt.
Không biết Hạ Lan Trạc và muội muội bị bắt tách ra bao nhiêu năm, một người lãnh đạm tự chủ như vậy, cư nhiên sẽ vì mơ thấy muội muội mà mất kiểm soát cảm xúc, tình cảm hai tỷ muội nhất định vô cùng sâu đậm.
Ở góc khuất Đệ Ngũ Khuyết không nhìn thấy, nàng thấu hiểu được người mình yêu sâu đậm đến tột cùng đã phải gánh chịu bao nhiêu gánh nặng sinh mệnh, cho đến tận hôm nay nàng mới tính là nhìn trộm được một góc nhỏ.
Đệ Ngũ Khuyết chỉ cảm thấy chua xót đau lòng dâng lên trong lòng, liên tiếp uống năm ly rượu táo mới miễn cưỡng áp xuống được một ít.
Tằng Khuynh Lạc khuyên nàng: "Đừng uống say lúc khổ sở, chỉ khiến sầu thêm sầu."
Thẩm Nghịch bị ly rượu Bạch Đọa kia cay đến mức giống như bị tiểu đao rạch họng, chỉ có thể từ từ nhấm nháp, thật sự không hiểu sao lại có người thích uống thứ này.
Nàng vỗ vỗ Đệ Ngũ Khuyết nói: "Rượu có gì ngon, ngươi ăn xong hai trăm xiên thịt xiên của ngươi rồi nói."
Đệ Ngũ Khuyết là người nghe lời khuyên, Thẩm Nghịch nói gì nàng làm nấy, Thẩm Nghịch bảo nàng ăn xiên, khóe miệng nàng suýt chút nữa bắn ra tia lửa.
Thịt xiên ở thành Long Tuyền lớn gấp đôi thành Trường An, thịt dê chỉ thơm không tanh, nướng đến ngoài giòn trong mềm, thơm đến khiến người ta muốn bay lên.
Đồ ăn vặt không làm tốt lắm, nhưng đồ nướng thì thật không có gì để chê.
Ngoại trừ Thẩm Nghịch, ba người còn lại đều là người có thiên phú chiến đấu, sức ăn cực kỳ đáng sợ.
Thẩm Nghịch ăn mười xiên là no, ba người họ ăn 190 xiên, Đệ Ngũ Khuyết còn gọi thêm các loại cánh gà nướng, mì căn nướng, rau hẹ nướng, cà tím nướng, bánh bao nướng......
Thẩm Nghịch nhìn các nàng ăn mà cũng thấy no đến hoảng hốt.
Tinh ——
Ám võng vẫn luôn treo truyền đến tin nhắn đầu tiên.
Hai mắt Thẩm Nghịch sáng lên, ôm cây đợi thỏ cả đêm, cuối cùng cũng tới.
Đệ Ngũ Khuyết các nàng còn đang ăn khuya nói chuyện phiếm, Thẩm Nghịch hưng phấn nói đi trước.
Đệ Ngũ Khuyết: "Đi đâu?"
Thẩm Nghịch vui mừng ra mặt, "Ngủ!"
Con thỏ con sư tỷ này cuối cùng cũng bị nàng đợi được, đương nhiên phải đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đệ Ngũ Khuyết các nàng nhìn bóng dáng Thẩm Nghịch, thấy thế nào cũng không giống như là đi ngủ, rõ ràng là muốn đi leo lên nóc nhà lật ngói.
Ngày hôm sau.
Biên Tẫn theo thời gian đi vào y sở tư nhân đã hẹn trước.
Nàng liên hệ với máy móc sư trên ám võng và hẹn gặp nhau ở đây.
Khớp xương cánh tay trái và mô-đun thính giác có chút hư hao, còn một số chỗ vụn vặt muốn xem có thể chữa trị được không.
Về phần Nghịch Tâm, nàng cũng không trông chờ những máy móc sư cấp S này có thể chữa trị, hơn nữa nàng cũng không muốn người khác lung tung chạm vào Nghịch Tâm.
Đến phòng khám đã hẹn trước, mở cửa là một vị máy móc sư nữ nhân trung niên.
Biên Tẫn đã xem qua các giao dịch và trường hợp trước đây của bà trên mạng, là một máy móc sư rất có kinh nghiệm và cũng rất thận trọng.
Hoàng Không Đáng cũng là máy móc sư cấp S, chỉ là Biên Tẫn cảm thấy nàng vẫn còn nóng nảy, hơn nữa nửa sống nửa chín, làm phẫu thuật sẽ xấu hổ.
Biên Tẫn trước tiên ký thỏa thuận bảo mật với đối phương, sau đó máy móc sư đưa nàng đến phòng chuẩn bị phía sau.
Bước vào phòng chuẩn bị, sạch sẽ tinh tươm, thậm chí còn thoang thoảng hương hoa quế.
Người có thói quen sạch sẽ như nàng, ở một nơi xa lạ ngửi được mùi hương yêu thích, thả lỏng hơn rất nhiều.
Bên ngoài phòng chuẩn bị.
Máy móc sư trung niên đẩy cửa văn phòng, nữ nhân trẻ tuổi bên trong đã đeo khẩu trang.
"Vất vả rồi."
Nữ nhân có đôi mắt phượng nhỏ dài, quyến rũ hơi cong lên.
"Tiền đặt cọc đã chuyển cho ngươi, nửa còn lại ta sẽ đưa cho ngươi sau khi xong việc."
Máy móc sư trung niên liếc nhìn chuyển khoản, tròng mắt đều trợn tròn.
Bà nhìn chằm chằm nữ nhân trẻ tuổi trước mắt, "Ngươi có phải là, Thẩm......"
Người này tự nhiên là Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch cười và ra hiệu "Suỵt", cài cúc áo, rồi ra cửa.
Biên Tẫn mặc áo phẫu thuật, nhắm mắt, nằm lên xe đẩy chờ đợi.
Đây là một cuộc phẫu thuật rất nhỏ, trong tình huống bình thường chỉ có máy móc sư và cánh tay máy móc phụ trợ hoàn thành.
Máy móc sư đến, không nói chuyện, trực tiếp đẩy nàng vào phòng phẫu thuật.
Biên Tẫn thích người sạch sẽ và ít nói.
Vị máy móc sư này rất hợp ý nàng.
Thẩm Nghịch đeo khẩu trang đẩy nàng vào phòng phẫu thuật, rũ mắt nhìn người trước mắt.
Tối hôm qua.
Trên ám võng, một tài khoản nhỏ mới đăng ký đã gửi tin nhắn cho Thẩm Nghịch, hỏi về kinh nghiệm, chi phí phẫu thuật và thời gian.
Người gửi tin nhắn tự nhiên là Biên Tẫn.
Thẩm Nghịch theo dõi ban ngày, kết hợp vị trí địa lý hiện tại của Biên Tẫn và dấu chân trên internet có thể kết luận, đây là tài khoản nhỏ của Biên Tẫn.
Trong khi Đệ Ngũ Khuyết và những người khác đang ăn xiên que, Thẩm Nghịch đã xem nhật ký tài khoản nhỏ của Biên Tẫn, đoán ra nàng có thể muốn tìm máy móc sư để trị liệu.
Ha, không cần lão bà phóng khoáng của mình, mà lại đi tìm người khác làm việc.
Thẩm Nghịch trong lòng tức giận, nhưng không sao, nàng đã chuẩn bị từ trước.
Trước đây Thẩm Nghịch đã tạo ra một vài tài khoản máy móc sư địa phương, loại tài khoản này muốn bao nhiêu nàng cũng có thể tạo ra hàng loạt, đủ loại hình dáng, đủ loại cấp bậc thiên phú, tính cách, kinh nghiệm, giá cả...... Chỉ có Biên Tẫn không nghĩ ra chứ không có gì mà Thẩm Nghịch không thể tạo ra.
Không sợ Biên Tẫn không chọn, chỉ sợ nàng chọn đến hoa mắt.
Vô luận nàng chọn ai, cuối cùng chọn đến đều là Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch chi trả một khoản tiền lớn, mượn y sở tư nhân tại địa phương.
Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay Thẩm Nghịch.
Cửa phòng phẫu thuật khép lại, Thẩm Nghịch trong khi khử trùng cho chính mình, ánh mắt thường xuyên dừng lại trên mặt Biên Tẫn.
Nhớ tới lần chữa trị vào mùa đông lạnh giá trước kia, khi còn ở Tĩnh An Hầu phủ ở Trường An.
Đông, đông, đông......
Trong quá trình tiêm thuốc mê, tim Thẩm Nghịch đập có chút nhanh.
Giữa mày Biên Tẫn trong nghi hoặc chậm rãi nhăn lại.
Không xong.
Cộng hưởng tình cảm này, thứ quái quỷ xui xẻo này, lại rung động vào lúc không nên rung.
Biên Tẫn mở mắt ra, nhìn thấy người đứng bên cạnh nàng là Thẩm Nghịch.
Cho dù chỉ lộ ra một đôi mắt, Biên Tẫn cũng có thể lập tức nhận ra nàng.
Đối diện nhau, vô cùng xấu hổ.
Nếu đã xấu hổ như vậy, chi bằng hỏi rõ ràng thì hơn.
Thẩm Nghịch: "Thật sự có duyên, nhanh như vậy lại gặp mặt."
Thuốc gây tê còn chưa có hiệu lực, Biên Tẫn xuống giường liền muốn đi mở cửa.
Thẩm Nghịch chậm rì rì mà mang găng tay nói: "Ta đã ở cửa cài thiết bị cảm ứng, hợp với bom trên người ta, trước khi giải phẫu xong mà mở cửa từ trong phòng, ta sẽ nổ banh xác."
Biên Tẫn:......
Biên Tẫn ngoái đầu nhìn lại, "Đừng giở trò trẻ con."
Thẩm Nghịch: "Không tin ngươi cứ thử xem."
Tay Biên Tẫn đã nắm ở tay nắm cửa, bất đắc dĩ mà trầm mặc nửa ngày, chung quy không mở.
Mặc dù nàng biết là âm mưu nhỏ của Thẩm Nghịch, nhưng rốt cuộc không mạo hiểm một phần vạn kia.
Biên Tẫn nhìn chằm chằm Thẩm Nghịch, đối với nàng không thể làm gì.
"Ấu trĩ."
"Phu nhân nói ta là cái gì thì ta là cái đó."
Thẩm Nghịch thong dong gật đầu, nhận lời.
"Ta ấu trĩ, ta là người ấu trĩ nhất thiên hạ."
Biên Tẫn:......