Hắc khối Rubik ở thành Long Tuyền đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Biên Tẫn cũng muốn đi đến địa điểm tiếp theo.
Khi Biên Tẫn rời khỏi thành Long Tuyền, Hoàng Không Đáng cùng thuộc quan, thủ vệ đều đứng trên tường thành nhìn theo nàng đi xa, chắp tay hành lễ rất lâu không dứt.
Hai người hầu của Biên Tẫn đều đã quen.
Bạch ngự sử của các nàng mỗi lần đều như vậy, đến chỗ nào đó lúc đầu cũng không được chào đón, đều tự nhận địa phận của mình không có Hắc khối Rubik, đối với những người cai trị, sự xuất hiện của Bạch ngự sử giống như tai tinh.
Chờ Bạch ngự sử dùng thủ đoạn lôi đình thu thập xong virus, lại bảo vệ một thành trì, mọi người liền sẽ vô cùng kính nể nàng.
Đi theo Biên Tẫn khắp nơi bắt giết Hắc khối Rubik, đây là một việc vô cùng nguy hiểm.
Hắc khối Rubik đã biến thành dị thú hình người, cực kỳ khó phân biệt.
Ngay từ đầu không ai nguyện ý tự nguyện đi theo Biên Tẫn làm Phó thủ.
Bản thân Biên Tẫn lại có tính tình quái gở, không ai đi theo cũng không sao, nàng một mình hành động có lẽ còn lưu loát hơn.
Trước khi nàng rời khỏi phủ Tiết độ sứ Tuyết Vực, Ngụy Khoáng dẫn tới một đôi tỷ muội, nói các nàng tuy chỉ là thiên phú chiến đấu cấp A, nhưng lớn lên trên chiến trường, kinh nghiệm so với một số người cấp S còn phong phú hơn, sẽ là trợ thủ đắc lực.
Năm đó Biên Tẫn nhậm chức Tổng đô đốc Bắc Cảnh, đã gặp qua đủ loại người, vừa nhìn đôi tỷ muội này liền biết vì sao Ngụy Khoáng lại đưa các nàng tới.
Không chỉ bởi vì kinh nghiệm phong phú, mà quan trọng hơn là trong mắt các nàng có hận, hận Hắc khối Rubik, hận không sợ chết.
Thiên phú giả cấp S tiếc mạng, quả thực so ra vẫn kém thiên phú giả cấp A nguyện ý đánh cược mạng mình.
Đôi tỷ muội này cả đời này có việc nhất định phải hoàn thành, để một niềm tin nào đó hoàn toàn viên mãn.
Giống như nàng.
Biên Tẫn không hỏi nửa câu, liền để đôi tỷ muội này đi theo.
Tỷ tỷ tên là Vân Thiền, muội muội tên là Vân Y.
Biên Tẫn xem người rất chuẩn, đôi tỷ muội này quả thực thân thủ lưu loát lại thông minh, gần như không cần thời gian làm quen là có thể phối hợp ăn ý với nàng, giúp nàng tiết kiệm rất nhiều phiền phức.
Mặc dù đôi tỷ muội này trừ lúc ngủ ra, lúc nào cũng đi theo bên người Biên Tẫn, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nửa trên khuôn mặt của vị "Bạch ngự sử" này.
Lạnh là thật lạnh, đẹp cũng là thật đẹp.
Ngoài thành không có internet, chỉ có thể điều khiển xe ngựa bằng tay.
Tỷ tỷ Vân Thiền một tay kéo dây cương, điều khiển bốn cỗ máy móc ngựa kéo xe ngựa rời khỏi thành Long Tuyền.
Ngồi bên cạnh nàng, muội muội Vân Y thường xuyên liếc nhìn vào trong xe.
Vân Thiền mắt nhìn phía trước nhắc nhở nàng: "Đừng nhìn, mặt nạ bảo hộ của Bạch ngự sử đã sửa xong rồi, mặt lại che đi kín mít."
"Hư, ngươi nói nhỏ chút." Vân Y hận không thể bịt miệng tỷ tỷ mình lại.
Vân Thiền lạnh mặt nói: "Tâm tư đừng chạy lung tung, chúng ta không phải ra ngoài du sơn ngoạn thủy. Trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ Bạch ngự sử, đừng tò mò về nàng. Hơn nữa, để ngươi quan sát xung quanh, chúng ta bị theo dõi từ lâu mà ngươi cũng không phát hiện ra sao?"
Vân Y lập tức nhìn vào kính chiếu hậu trên tai ngựa.
Trong tuyết trắng xóa, tuy mắt thường không thể thấy bất kỳ ngựa xe nào, nhưng vết bánh xe để lại trên nền tuyết là không giả.
Vẫn là chiếc xe có thể ẩn thân.
Bị tỷ tỷ trừng mắt lạnh lùng, Vân Y nhớ lại cảnh tượng phụ mẫu bị dị thú gi.ết ch.ết thảm thương, trong lòng không khỏi nắm chặt, kính cẩn nghe theo mà nói:
"Ta sai rồi. Ta đi thông báo cho Bạch ngự sử một tiếng."
Vừa dứt lời, Biên Tẫn trong xe liền nói: "Không có gì, không cần phải để ý đến xe phía sau."
Thẩm Nghịch đi theo nàng ra khỏi thành, mặc dù xe đã mở chế độ ẩn thân, nhưng Biên Tẫn là người đầu tiên nhận ra.
Thiết bị định vị bị trả về, Thẩm Nghịch vẫn có thể đi theo nàng, xem ra Thẩm Nghịch đã nắm giữ phương thức định vị khác.
Có lẽ là thông qua Hắc khối Rubik trong cơ thể nàng.
Thẩm Nghịch cũng lười ẩn thân, dù sao Biên Tẫn cũng có thể phát hiện ra.
Vân Y âm thầm quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thẩm Nghịch liền đóng chế độ ẩn thân của xe, trắng trợn đi theo.
Biên Tẫn:......
Thẩm Nghịch không chỉ trực tiếp đi theo, còn liên tục gửi tin nhắn cho Biên Tẫn.
Sau khi Biên Tẫn rời khỏi thành Trường An, thư từ Thẩm Nghịch gửi đến cho nàng không ngừng.
Mỗi một phong thư Biên Tẫn đều nhận, không xóa, nhưng cũng chưa bao giờ mở ra xem.
Giờ phút này Thẩm Nghịch lại gửi tới một tin.
Đầu ngón tay Biên Tẫn dừng một chút, không nhịn được, mở ra xem.
Không có văn tự gì, chỉ có một biểu tượng chống cằm cười.
Vô cùng khiêu khích.
Biên Tẫn đeo đôi găng tay đen, ngón tay khẽ động đậy, nhắm mắt lại rồi mở ra, đối diện với vẻ mặt gian xảo kia.
Ting ——
Ngồi ở ghế phó lái của xe, Thẩm Nghịch kinh ngạc, cư nhiên nhận được hồi âm của Biên Tẫn.
Trong lòng thình thịch loạn nhịp, không biết sư tỷ sẽ trả lời gì.
Chỉ cần đừng ngăn cản nàng đi theo là được.
Hít sâu, rồi mở tin nhắn.
【 Đừng đi theo, nếu không ta sẽ trói ngươi về thành Trường An. 】
Thẩm Nghịch:......
Nói sao nhỉ, nàng hiểu sư tỷ của mình quá rõ rồi.
Ting ——
Biên Tẫn nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Nghịch.
Click mở xem, biểu cảm gian xảo vừa rồi với nụ cười chống cằm lập tức biến đổi hoàn toàn, hướng nàng cười một cách hùng hổ.
Biên Tẫn:......
Hai tỷ muội nghe thấy động tĩnh trong xe ngựa, liền liếc nhìn nhau.
Bạch ngự sử vậy mà lại dùng tin nhắn để nhắn tin, thật là không ngờ tới. Còn tưởng rằng đôi tay kia của nàng trừ việc giết người ra thì căn bản sẽ không gõ chữ.
Xem ra người ngồi xe phía sau là người quen của Bạch ngự sử.
Mức độ quen thuộc này còn có chút gì đó hơi sai sai.
Vân Y tuổi còn nhỏ, lòng hiếu kỳ rất lớn, đặc biệt muốn biết một người quạnh quẽ đến mức bạc tình như Bạch ngự sử, cũng sẽ có tình cảm vướng mắc với ai sao?
Chỉ là vị tỷ tỷ dữ dằn kia đang ngồi ngay bên cạnh, mỗi lời nói hành động đều bị giám sát, Vân Y không dám làm chuyện riêng nữa, tiếp tục giúp tỷ tỷ dò đường, đồng thời chú ý nhất cử nhất động xung quanh.
Thẩm Nghịch chẳng hề sợ nàng, ở phía sau càng lúc càng không kiêng dè gì, tâm trạng vui vẻ đắc ý cũng truyền đến chỗ Biên Tẫn.
Biên Tẫn hít sâu một hơi, tay tự nhiên mà đè lên túi gấm bên hông.
Thẩm Nghịch chắc chắn đã có tính toán của riêng mình, Biên Tẫn tạm thời nhìn không thấu, cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm.
Nhưng ngay lúc này đây, khi đang vội vã đến một nơi nào đó không biết, nghĩ đến việc Thẩm Nghịch nhất quyết muốn đi theo phía sau nàng, giống như một cái đuôi nhỏ không thể nào rũ bỏ, khiến nàng vừa bất lực lại vừa không thể phủ nhận rằng trong lòng mình có thêm một tia ấm áp và cảm giác an toàn.
Trong giấc mơ nhợt nhạt, nàng trở về Song Cực Lâu.
Dù đi đâu, cái đuôi nhỏ kia vẫn theo đuổi không rời.
Cái đuôi nhỏ duỗi tay muốn nàng dắt, muốn nàng ôm.
Trong mơ, nàng ôm lấy tiểu A Diêu của mình, ngắm hoa xem tuyết, hết năm này đến năm khác.
Giấc mơ rất ngắn, khi tỉnh lại thì trời đã xế chiều, các nàng đã đến một thị trấn nhỏ tên là Thạch Xuyên.
Thị trấn Thạch Xuyên diện tích không lớn, nhưng rất nổi tiếng. Nằm trên đường đi bắt buộc phải qua giữa thành Long Tuyền và Thuận Châu, là nơi tập trung của chợ ma lớn nhất Vạn Dặm Tuyết Vực.
Thị trấn Thạch Xuyên vào ban ngày là một trạm trung chuyển phồn hoa, ngựa xe tấp nập, còn vào mùng một và mười lăm mỗi tháng thì đó là ngày chợ ma khai trương. Hai mươi dặm đường dài rộng lớn suốt đêm đèn đuốc sáng trưng, tất cả đều là thương nhân và người mua đến đào hàng, những thứ không tìm thấy trên thị trường, không có cách nào tìm được đều có thể đến đây một chuyến, chắc chắn sẽ có bất ngờ. Đây càng là địa điểm tụ tập hàng đầu của giới người dùng ám võng.
Đi đường ban đêm không an toàn, đoàn người của Biên Tẫn liền nghỉ lại ở thị trấn nhỏ.
Trước khi đến thị trấn Thạch Xuyên, Vân Thiền đã đặt phòng ở khách điếm trước.
Nhưng bởi vì ngày mai vừa đúng ngày mười lăm, chợ ma khai trương, mặc dù đã đặt phòng trước, phòng cho khách vẫn rất khan hiếm, chỉ đặt được hai phòng, một phòng nhỏ và một phòng đôi, vẫn là phải tăng giá mới lấy được, các khách điếm khác đều đã chật kín.
Bạch ngự sử nhất định phải ở một mình một phòng, nàng thích yên tĩnh, phòng nhỏ dành cho nàng.
Vân Thiền và Vân Y thì ở chung phòng đôi.
Khi Biên Tẫn đến nơi, thấy phía sau có rất nhiều người đến tìm chỗ trọ, lão bản thật sự khó xử, nói quán đã hết phòng.
Các khách nhân buồn bã nói: "Sao chỗ nào cũng hết phòng vậy? Cả trấn không còn chỗ nào để ở sao?"
Biên Tẫn hỏi Vân Thiền: "Thật sự hết phòng sao?"
Vân Thiền liền kể cho nàng nghe chuyện chợ ma.
Những khách nhân muốn tìm chỗ trọ cũng oán giận nói: "Nghe nói tối nay sẽ có trận bão tuyết lớn."
Người đi cùng than thở: "Thật là muốn đông chết người! Nếu không phải vì chợ ma, ai lại chọn cái thời tiết quỷ quái này mà đến đây chịu khổ!"
Ánh mắt Biên Tẫn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen hoàn toàn, khắp nơi đều là xe ngựa và tiếng người ồn ào.
Người tốt kẻ xấu lẫn lộn không nói, tuyết đích xác càng rơi càng lớn.
Thẩm Nghịch và những người khác theo sát phía sau, trời tối đen kịt, tự nhiên cũng dừng chân ở đây.
Khách điếm ở thành Long Tuyền đặt phòng quá dễ dàng, khiến các nàng hoàn toàn không ngờ tới một trấn nhỏ như vậy mà tất cả các khách điếm đều có thể chật kín.
Thẩm Nghịch lên mạng tìm kiếm một vòng, vốn dĩ còn hai phòng cuối cùng, nhưng khi Thẩm Nghịch trả tiền thì lại không có, nàng trơ mắt nhìn hai phòng cuối cùng bị người khác đặt mất.
Lúc đầu nàng còn không hiểu tại sao lại như vậy.
Cái vùng đất phong thủy gì mà khách điếm lại hút khách như vậy?
Tằng Khuynh Lạc cũng vừa mới tìm hiểu trên mạng Vạn Duy, "Sư tỷ, chúng ta vừa lúc gặp phải chợ ma khai trương, đừng nói là Tuyết Vực, người Mục Châu và Bắc Cảnh đã nhiều ngày đều ở đây dựng trại đóng quân."
Thẩm Nghịch: "...... Ta đã nói rồi mà."
Đệ Ngũ Khuyết không cho là đúng, "Chúng ta có xe lớn như vậy thì sợ gì, không đặt được khách điếm thì cứ chen chúc trong xe là xong."
Thẩm Nghịch và những người khác dùng ánh mắt khó nói hết nhìn nàng.
Một mình ngươi chiếm một cái giường lớn, ba người còn lại chia nhau hai cái sô pha nhỏ sao?
Đệ Ngũ Khuyết: ?
Chủ yếu là cái thời tiết quỷ quái này không thể cắm trại bên ngoài, không có khách điếm để trọ thì cũng không phải là không được, chỉ là phải ở trong xe một đêm. Cả đêm không ngủ ngon thì ngày hôm sau chắc chắn sẽ mệt mỏi.
Khi Thẩm Nghịch tiếp tục lướt web, Đậu Toàn Cơ nói: "Ta cứ ngủ gật trên ghế điều khiển là được, mọi người đi ngủ đi."
Thẩm Nghịch: "Như vậy sẽ rất mệt mỏi."
Đậu Toàn Cơ: "Trước kia ta làm ca đêm còn có thể ngủ được, huống chi ghế điều khiển còn có thể hạ xuống. Thôi được rồi đừng dài dòng nữa, đi ngủ đi."
Đậu Toàn Cơ ôm gối đầu liền đi đến chỗ điều khiển.
Thực ra đêm nay nàng không tính ngủ.
Cái trấn Thạch Xuyên nhỏ này không có bất kỳ sự kiểm tra nào đối với Hắc khối Rubik và việc phân biệt người lạ, ai cũng có thể vào, trong thành cũng không giống như thành Long Tuyền có vệ binh tuần tra ban đêm.
Nơi này khó trách có thể kinh doanh được chợ ma, nơi này chính là vùng đất không người quản của Tuyết Vực.
Trên con đường này, xe ngựa lui tới không ngừng, đủ loại người đều có, nếu các nàng không tìm được khách điếm tử tế để trọ, chỉ có thể ở bên ngoài neo đậu, ban đêm có thể có nguy hiểm hay không cũng chưa biết được.
Đậu Toàn Cơ tính toán thức một đêm để theo dõi động tĩnh, ngày mai ngủ bù là được.
Thẩm Nghịch đang muốn liên hệ trực tuyến với lão bản khách điếm, thử xem tăng giá có thể đặt được phòng hay không.
Thùng thùng ——
Có người gõ cửa xe.
Ở bên cửa xe, Tằng Khuynh Lạc cảnh giác rút súng ra, chậm rãi đẩy cửa.
Ngoài cửa không một bóng người, chỉ có một cái thẻ phòng của khách điếm.
Tằng Khuynh Lạc nghi hoặc cầm lấy thẻ phòng, mọi người khó hiểu, chỉ có Thẩm Nghịch lộ ra nụ cười hiểu ý.
Người vừa nhắn tin hung dữ với ta, nói muốn đem ta trói về thành Trường An, bây giờ lại tới đưa thẻ phòng.
Thẩm Nghịch vui vẻ nói: "Đi, dừng xe!"
Tìm kiếm vị trí của khách điếm này, đem xe đỗ vào chỗ đậu xe trong sân.
Khách điếm này rất lớn, có sân trong để trông coi, so với việc tùy tiện tìm một chỗ bên đường để dừng lại thì an toàn hơn nhiều.
Thẩm Nghịch đưa thẻ phòng cho Tằng Khuynh Lạc và Đậu Toàn Cơ, bảo hai người đi trọ.
Thẩm Nghịch: "Ta ở lại với A Khuyết quyết một trận sinh tử."
Đệ Ngũ Khuyết: ?
Tằng Khuynh Lạc và Đậu Toàn Cơ cũng chưa nhận thẻ phòng.
Hai người thấy khóe miệng Thẩm Nghịch sắp cong lên tận trời, tự nhiên hiểu rõ có người ở phía sau cưng chiều nàng.
Ngoài Biên Tẫn thì còn có thể là ai?
Đậu Toàn Cơ nói: "Thẩm Nghịch, ngươi và Khuynh Lạc đến khách điếm ở đi, đến lượt ta cùng A Khuyết một trận tử chiến."
Đệ Ngũ Khuyết: "Ôi! Ta là thế lực tà ác hay sao?"
Đậu Toàn Cơ vốn gọi Thẩm Nghịch là "Hầu quân", bị Thẩm Nghịch ghét bỏ, "Sao còn gọi Hầu quân nghe lạ vậy", sau này liền gọi thẳng tên.
Thẩm Nghịch tâm tình tốt, liền không từ chối khách khí nữa, lôi kéo Tằng Khuynh Lạc cùng nàng đi.
Hai người vào khách điếm, phát hiện khách điếm này vẫn là khách điếm tốt nhất toàn trấn.
Phòng cho khách ở tầng trên cùng, một phòng nhỏ, trong phòng ngủ có một giường lớn, phòng khách và sân phơi đều có sô pha mềm mại, phòng tắm còn có một bồn tắm rất lớn.
Thời tiết này mà ngâm mình trong nước ấm rồi đi ngủ thì còn gì thoải mái hơn.
Thẩm Nghịch khá bất ngờ với cách bố trí phòng ốc ở đây.
"Kê sô pha vào phòng khách, tha hồ ngủ bốn người. Đi, gọi hai người kia cùng đến ngủ chung."
Tằng Khuynh Lạc: "Để ta đi gọi."
"Được, vậy ta đi xem có gì ăn uống không, làm tạm một cái thực đơn lót dạ, đói chết mất."
Chia nhau ra làm hai việc, Thẩm Nghịch vừa đi gọi món vừa đảo mắt nhìn quanh khách sạn.
Nếu Biên Tẫn đưa thẻ phòng cho các nàng, vậy chắc chắn nàng cũng ở trong khách điếm này.
Thẩm Nghịch đoán không sai, người đến đưa thẻ phòng chính là Biên Tẫn, Biên Tẫn giờ phút này cũng ở trong khách điếm.
Ngay ở dưới lầu.
Đang đi đến phòng khách của hai tỷ muội Vân gia.
Vân Thiền và Vân Y hai tỷ muội đã lâu không được ngủ chung phòng.
Tỷ tỷ quá nghiêm túc, Vân Y buổi tối nghỉ ngơi còn phải cùng nàng một phòng, cảm giác giống như bị ép tăng ca, trong lòng không cam lòng, cũng không muốn.
Nhưng nghĩ lại, cùng phòng với tỷ tỷ cũng tốt, dù sao cũng hơn là ở chung phòng với Bạch ngự sử ít nói ít cười kia.
Ở chung với Bạch ngự sử, thật đúng là muốn chết, chắc là buổi tối đều sẽ gặp ác mộng.
Vân Y chưa bao giờ "Tâm tưởng sự thành" như vậy.
Vừa mới thầm cảm thấy may mắn xong, Bạch ngự sử liền tới gõ cửa.
"Phòng khách của ta nhường cho bằng hữu rồi, đêm nay cùng các ngươi chen chúc một chút, làm phiền."
Vân Y:......?
Chú thích:
"Tâm tưởng sự thành" (心想事成) có nghĩa là "mong muốn điều gì thì sẽ thành hiện thực".