Vân Y mắt ngấn lệ cùng tỷ tỷ nàng chen chúc trên một cái giường không nói, cả đêm đều có thể cảm giác được khí trường lạnh như băng của Bạch ngự sử kia. Vân Y cả người cứng đờ, xoay người hai cái còn bị tỷ tỷ toàn thân nằm thẳng bên cạnh ghét bỏ mà "Chậc" một tiếng, khiến cho nàng đều muốn lên nóc nhà hóng gió ngủ.
Biên Tẫn không có buồn ngủ gì, không tiếng động từ trên giường xuống, ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra xa dưới lầu đêm tuyết trắng càng thêm lộng lẫy ánh đèn dầu.
Một đầu khác, Thẩm Nghịch gọi món xong ở khách điếm xoay ba vòng, nhưng không tìm được bóng dáng Biên Tẫn.
Tằng Khuynh Lạc đều tò mò ra tìm nàng.
Sao thức ăn rượu đều đưa đến trong phòng rồi mà người lại không thấy.
Thẩm Nghịch bị Tằng Khuynh Lạc kéo về phòng, cả ngày chạy đường không được ăn gì tử tế, lúc này mọi người đều đói bụng, ăn uống một bữa sơn hào hải vị.
Đệ Ngũ Khuyết nhìn mặt mình trong gương, sao cảm thấy béo lên một vòng?
Quay đầu lại muốn gặp Hạ tỷ tỷ, có thể hay không nàng ấy cảm thấy bỏ rơi người trong lòng, nhưng người trong lòng lại sống còn rất dễ chịu?
Ban đêm tuyết lớn bay tán loạn, nhưng vì chợ ma nửa tháng một lần sắp khai trương, toàn bộ trấn nhỏ náo nhiệt phi thường.
Thẩm Nghịch ở trên ám võng đặt hàng một đám tài liệu, đối phương cho nàng hai địa điểm giao hàng, một cái ở chợ ma Lan Lăng, một cái liền ở chợ ma Thạch Xuyên.
Vậy vừa vặn, Thẩm Nghịch tính toán một chuyến đi chợ ma lấy hàng.
Ba người còn lại cũng rất tò mò về chợ ma, đến cũng đã đến rồi, tính cùng Thẩm Nghịch đi xem.
Chợ ma giống như là ám võng ngoại tuyến cỡ lớn, bán đủ thứ, càng có một số lái buôn chuyên buôn bán tình báo.
Nghe nói tai mắt của lái buôn thông suốt bốn phương, chỉ cần tiền bạc đúng chỗ, cái gì tình báo cũng có thể moi ra.
Đệ Ngũ Khuyết muốn đi dạo, xem có thể thăm dò được tin tức về Hạ Lan Trạc hay không.
Nàng thấu hiểu tận đáy lòng, có thể cảm nhận được hy vọng tìm nàng ấy của mình đang dần lụi tàn.
Đệ Ngũ Khuyết tự nhận kỹ năng tìm người của mình không hề kém cạnh ai, nhưng khi còn ở trong thành Trường An, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy Hạ Lan Trạc, trong khi Hạ Lan Trạc lại có thể xuất hiện ngay lúc nàng gặp nguy hiểm, chứng tỏ người kia vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa từng rời đi. Chỉ là nàng không lộ diện, nên Đệ Ngũ Khuyết không thể nào tìm ra.
Hạ Lan Trạc rời khỏi thành Trường An là để chuẩn bị kế hoạch "Chết chung" với Hướng Tri Phiên, đồng thời chờ thời cơ hành động, nên lộ trình của nàng càng trở nên bí ẩn, khó mà lần theo dấu vết.
Đệ Ngũ Khuyết vốn tính tình lạc quan, đã chuẩn bị tâm lý cho việc không thể tìm thấy Hạ Lan Trạc, trong lòng lại tự an ủi mình:
Dù sao thì kỹ năng tìm người của nàng cũng là do Hạ Lan Trạc dạy, muốn dùng chính kỹ năng của lão sư để chống lại lão sư, e là không có hy vọng.
Nhưng đám lái buôn bán tin tức lại không nghĩ như vậy, biết đâu họ có thể tìm ra được manh mối nào đó.
Trước khi xuất phát, Đệ Ngũ Khuyết kéo Thẩm Nghịch vào một góc nhỏ, hai tay chắp lại đặt dưới cằm, đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Nghịch đầy vẻ đáng yêu.
Chưa kịp nói gì thì Thẩm Nghịch đã ấn tay lên mặt nàng và nói: "Được rồi, ta biết rồi, đừng có làm nũng với ta."
Bị Thẩm Nghịch chạm vào mặt, Đệ Ngũ Khuyết lập tức trở lại bình thường.
"Không phải, ta còn chưa nói gì mà ngươi đã biết ta muốn nói gì rồi?"
Thẩm Nghịch: "Ta còn lạ gì ngươi? Chẳng phải là muốn đến chợ đêm tìm lái buôn tin tức, rồi mượn ta ít bạc sao?"
Thẩm Nghịch biết Hạ Lan Trạc đã để lại cho Đệ Ngũ Khuyết một tấm thẻ, tiền trong thẻ đủ cho Đệ Ngũ Khuyết tiêu xài cả đời.
Nhưng đến giờ nàng vẫn chưa động đến một đồng nào, Thẩm Nghịch hiểu nàng muốn tìm Hạ Lan Trạc, muốn đem thẻ trả lại.
Đệ Ngũ Khuyết lại giả chết đào hôn, không dám liên lạc với người nhà, hiện giờ quan cũng không làm, muốn tìm Hạ Lan Trạc thì chỉ có cách tìm đến "Kim chủ tỷ tỷ" để mượn tiền.
Đệ Ngũ Khuyết: " Hầu quân tỷ tỷ sao mà thông minh thế! Cho ta mượn một ngàn lượng, quay đầu ta trả lại cho ngươi hai ngàn."
Thẩm Nghịch vốn đã cảnh giác, vẫn là bị nàng làm cho xiêu lòng, vội nói: "Không cần đâu, tỷ tỷ ta đưa cho ngươi."
Đệ Ngũ Khuyết còn tưởng rằng nàng muốn chuyển khoản cho mình, không ngờ Thẩm Nghịch lại bảo nàng cùng đến nhà xe lấy.
Thẩm Nghịch mang theo nhiều bạc như vậy bên mình sao?
Cũng phải, đường xá này tín hiệu internet quá kém, rất nhiều lúc không thể thanh toán trực tuyến được, có bạc bên người vẫn là chuẩn nhất.
Đệ Ngũ Khuyết vừa khen Thẩm Nghịch nhìn xa trông rộng, vừa giống như tiểu nô tài mở rộng hai tay ngoan ngoãn nhận lấy.
Keng.
Thẩm Nghịch trao cho nàng một chiếc hộp kim loại nhỏ nhắn, cỡ bằng móng tay cái.
Đệ Ngũ Khuyết: "Đây là vật gì?"
Thẩm Nghịch: "Một cân Ngân Hà Các Tố."
Đệ Ngũ Khuyết: "Cái gì —— sao!"
Vừa thốt lên một tiếng, nàng vội hạ giọng, khẽ khàng hỏi:
"Ngân Hà Các Tố? Ngươi lại cho ta một vật phẩm trân quý đến vậy?!"
Ai nấy đều hay, một cân Ngân Hà Các Tố có thể đổi lấy cả một quốc gia rộng lớn, sánh ngang mười hai châu của Bắc Cảnh, quả là vật phẩm vô giá.
Thẩm Nghịch khẽ gật đầu, đáp: "Chỉ cần là thương nhân buôn bán, ắt hẳn sẽ không từ chối nó đâu. Nếu như gặp phải kẻ lòng tham khó lường, ngươi cứ bảo rằng Ngân Hà Các Tố này đã qua tinh lọc phóng xạ, cứ thế mà an tâm sử dụng."
Tin tức Mục Châu trở mặt truyền đến tai Thẩm Nghịch, trên mặt nàng thoáng chút khó xử, dù sao thì chuyện này cũng liên lụy đến bằng hữu thân thiết của nàng, nhưng trong bóng tối, nàng liền hạ lệnh cho "Li Lực Khai Thác Cơ" ngày đêm không ngừng nghỉ, điên cuồng khai thác, thừa dịp Mục Châu đại loạn, đào vét sạch sẽ toàn bộ Hố Li Lực số 3.
Hiện giờ, toàn bộ Ngân Hà Các Tố ở Hố Li Lực số 3 đều nằm gọn trong tay Thẩm Nghịch.
"Kế hoạch thứ hai" đòi hỏi một lượng lớn Ngân Hà Các Tố, số còn lại dù có tích trữ cũng chẳng mang lại lợi ích gì đáng kể, Đệ Ngũ Khuyết muốn bao nhiêu, nàng sẽ cho bấy nhiêu.
Sự hào phóng của Thẩm Nghịch vượt quá mọi dự đoán của Đệ Ngũ Khuyết.
Đệ Ngũ Khuyết làm bộ như muốn sà vào lòng nàng, nức nở:
"Trên đời này, ngoài Hạ tỷ tỷ ra, người thương ta nhất chính là Nghịch Nghịch."
Thẩm Nghịch nhanh nhẹn nghiêng mình tránh thoát, khiến Đệ Ngũ Khuyết suýt chút nữa đập đầu vào tường.
Khi giờ Tý vừa điểm, chợ ma chính thức khai trương.
Ánh đèn dầu tựa như mạch sống hồi sinh giữa trời tuyết, trong nháy mắt bừng sáng cả đêm khuya tĩnh mịch.
Thẩm Nghịch và ba người cùng nhau tiến vào chợ ma.
Vừa muốn tìm người trên ám võng để lấy hàng, vừa là nhân vật có tiếng tăm trên mạng Vạn Duy, Thẩm Nghịch đành phải mang khẩu trang giống kiểu Biên Tẫn, khoác thêm chiếc áo choàng da cáo trắng muốt, vô cùng kín đáo.
Đệ Ngũ Khuyết và những người khác tuy không che mặt, nhưng khi đặt chân đến khu phố vừa đông đúc vừa tĩnh mịch đến quỷ dị này, cũng đều nâng cao cảnh giác.
Rốt cuộc thì đây cũng là chợ ma, hai mươi dặm đường dài này ngoài đường chính ra còn có vô số hẻm ngách, đường tắt ngoằn ngoèo, chẳng thể nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt thường thấy ở chợ, chỉ có tiếng thì thầm khe khẽ cùng những ánh mắt dò xét đầy cảnh giác, thật sự rất "Quỷ".
Thẩm Nghịch đến trước căn tiểu lâu giao hàng đã hẹn, quét mã giao tiếp trên ám võng rồi tiến vào.
Đệ Ngũ Khuyết và những người khác cũng muốn vào theo, nhưng bị hộ vệ trước tiểu lâu ngăn lại.
Thẩm Nghịch liền nói: "Không sao đâu, mọi người cứ tự do dạo quanh một lát, ta sẽ xuống ngay thôi."
Cả bốn người đều đã mang thiết bị định vị trên người, có thể theo dõi vị trí của nhau theo thời gian thực. Thẩm Nghịch cũng có bộ xương máy móc ngoài bảo vệ, nên cũng chẳng hề sợ hãi trước những hiểm nguy thông thường.
Huống chi, sư tỷ đang ở đâu đó trong trấn này, Thẩm Nghịch đi theo nàng cũng giống như về nhà mình, vô cùng an tâm.
Đệ Ngũ Khuyết nghe được có người xung quanh nhắc đến việc phía trước có tiệc trà của các lái buôn, nàng liền nói: "Ta sẽ qua đó xem sao."
"Đi thôi." Đậu Toàn Cơ quay đầu lại nói với Tằng Khuynh Lạc, "Ngươi cũng đi đi, đi cùng A Khuyết, có gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, ta ở đây chờ Thẩm Nghịch."
Trong lòng Tằng Khuynh Lạc muốn đi cùng Đệ Ngũ Khuyết để tìm hiểu tin tức hơn, miệng thì chưa nói ra, cũng như không có ý kiến gì, được Đậu Toàn Cơ nhắc đến một cách tri kỷ như vậy, nên thuận nước đẩy thuyền đi theo.
Cái gọi là tiệc trà của các lái buôn chỉ là nơi tụ tập một đám đồ đệ có tướng mạo đáng khinh, Đệ Ngũ Khuyết không trực tiếp hỏi họ manh mối mình muốn, mà chỉ tùy ý nhắc đến một vài chuyện mình biết về thành Trường An, để dò xét xem đối phương có thông tin gì không.
Không ngờ đối phương toàn đưa ra những cái giá trên trời, lại còn bộ dạng biết mà như không biết, khiến Đệ Ngũ Khuyết cảm thấy thực sự không đáng tin, vô cùng thất vọng.
Không mua được tin tức gì, Đệ Ngũ Khuyết ủ rũ rời khỏi tiệc trà.
Tằng Khuynh Lạc đi mua mấy chén trà ấm người, đưa cho Đệ Ngũ Khuyết một chén, mình cầm một chén, còn mang theo hai chén nữa, chuẩn bị cho Thẩm Nghịch và Đậu Toàn Cơ.
Tằng Khuynh Lạc an ủi nàng: "Ít nhất là đến giờ vẫn chưa có tin xấu gì, chứng tỏ Hạ Tiết độ sứ đã ẩn mình rất kỹ, người khác không thể phát hiện ra nàng, Hướng Tri Phiên chắc cũng không tìm được đâu."
Đệ Ngũ Khuyết nhìn những bông tuyết không ngừng rơi xuống phía chân trời, khẽ thở dài một tiếng.
"Hy vọng là vậy......"
Ánh mắt nàng còn chưa kịp thu về, Tằng Khuynh Lạc đột nhiên dùng thân mình đẩy nàng vào tường.
Chén trà trong tay Đệ Ngũ Khuyết suýt chút nữa bị đổ.
"Sao vậy?"
Nhét hết trà vào lòng ng.ực Đệ Ngũ Khuyết, Tằng Khuynh Lạc lập tức thả một con chim trinh sát nhỏ xíu ra ngoài, rồi nói nhỏ với Đệ Ngũ Khuyết một câu, khiến cả người Đệ Ngũ Khuyết hưng phấn dựng hết cả lông tơ.
"Ta hình như nhìn thấy thuộc hạ của Hướng Tri Phiên."
Đệ Ngũ Khuyết phấn chấn đến suýt chút nữa thì "Oa" lên một tiếng, nhưng nàng lập tức im bặt.
Chim trinh sát mà Tằng Khuynh Lạc thả ra là phiên bản đơn giản của chim trinh sát của Thẩm Nghịch, nó nhỏ hơn, dễ dàng mang theo hơn, tính năng cũng ít hơn, chỉ có chức năng theo dõi, sau khi xác định mục tiêu sẽ chuyển sang trạng thái ẩn thân, bám sát mục tiêu, đồng thời truyền vị trí và hình ảnh trinh sát về cho Tằng Khuynh Lạc.
Tằng Khuynh Lạc điều khiển chim trinh sát xác định một người trong đám đông, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Đệ Ngũ Khuyết biết đó là ai.
Đệ Ngũ Khuyết xác định được nam nhân trong đám đông đang đội khăn xếp mềm mại.
Nam nhân trông rất vội vàng, tay cầm một cái túi lớn len lỏi trong đám đông, đụng vào người khác cũng không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Đệ Ngũ Khuyết: "Ngươi chắc chứ?"
Tằng Khuynh Lạc: "Ta chắc chắn. Người này ta đã thấy hai lần rồi."
Sợ Đệ Ngũ Khuyết nóng lòng muốn đuổi theo, Tằng Khuynh Lạc khuyên nàng:
"Đệ Ngũ tỷ tỷ, người này trông như là đi mua đồ, có lẽ hắn sẽ quay về tìm Hướng Tri Phiên. Hướng Tri Phiên có tinh thần lực cấp S, nếu bại lộ ở gần hắn thì rất dễ bị phát hiện, nếu làm kinh động đến hắn thì sau này muốn theo dõi hắn sẽ rất khó."
Đệ Ngũ Khuyết: "Ừ, chúng ta đừng theo, chim trinh sát cũng giữ khoảng cách. Nếu Hướng Tri Phiên ở gần đây, vậy các nàng cũng có thể đã đến trấn này rồi."
Nghe được hai chữ "Các nàng", lòng Tằng Khuynh Lạc phảng phất như bị ai đó nắm lấy.
"Các nàng" này đương nhiên là chỉ Lý Cực và Hạ Lan Trạc.
Các nàng cũng sẽ ở đây sao?
Trong đầu nàng hiện lên một cảm xúc khó tả, khiến nàng cảm thấy cả trấn nhỏ dường như trở nên sống động hơn.
Đệ Ngũ Khuyết nói: "Ngươi ở đây nhận tín hiệu của chim trinh sát, ta đi dạo xung quanh xem có thể tìm được tung tích của các nàng không."
Tằng Khuynh Lạc: "Được!"
Đệ Ngũ Khuyết đi tìm người, Tằng Khuynh Lạc một bên điều khiển chim trinh sát giữ khoảng cách, một bên gửi tin nhắn cho nhóm bốn người của Thẩm Nghịch.
Khi nhận được tin nhắn thì Thẩm Nghịch vừa lúc lấy xong hàng, lưng đeo một chiếc rương nhỏ đi xuống lầu, vừa chạm mặt Đậu Toàn Cơ, cả hai đều nhìn thấy tin nhắn của Tằng Khuynh Lạc.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức đi đến chỗ hẹn với Tằng Khuynh Lạc.
Khi tìm được Tằng Khuynh Lạc thì Đệ Ngũ Khuyết đã quay trở lại.
Cả bốn người đứng trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Đệ Ngũ Khuyết thấp giọng nói: "Ta đã nhìn thấy Hướng Tri Phiên, chỉ nhìn thoáng qua từ xa, biết hắn ở trọ ở khách điếm nào, sợ bị phát hiện nên đã quay về trước."
Thẩm Nghịch hỏi nàng: "Hướng Tri Phiên ở đây, vậy Hạ tỷ tỷ và An Vương có thể cũng ở gần đây không?"
Đệ Ngũ Khuyết lắc đầu, "Ta đã tìm một vòng rồi, không thấy ai cả. Có lẽ lão thiến cẩu Hướng Tri Phiên đã cắt đuôi được các nàng rồi......"
Tằng Khuynh Lạc bổ sung thêm một câu, "Ta vừa rồi cũng đã nhắn tin cho Bùi Tịch rồi, nhưng nàng vẫn chưa trả lời. Có thể là chỗ của các nàng không có internet."
"Bùi Tịch?" Đậu Toàn Cơ nghi hoặc hỏi một câu.
Thẩm Nghịch giải thích: "Nghệ danh của Lý Cực."
Đậu Toàn Cơ chưa bao giờ để ý đến giới nghệ thuật nên không hiểu lắm, sao còn dùng cả nghệ danh nữa, nhưng cũng "Ồ" lên một tiếng.
Đệ Ngũ Khuyết hai mắt sáng lên như tuyết, giống như sói đói: "Hướng Tri Phiên đang ở ngay trước mắt, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Ta có một kế hoạch......"
Giữa dòng người qua lại, Thẩm Nghịch ra dấu im lặng, "Về khách điếm rồi nói."
Bốn người trở lại khách điếm, đóng cửa lại, Đệ Ngũ Khuyết nói ra kế hoạch của mình.
Thẩm Nghịch không mấy tán thành, "Quá mạo hiểm."
Đệ Ngũ Khuyết: "Nếu không mạo hiểm một phen, để Hướng Tri Phiên chạy thoát thì tiếc quá. Có thể may mắn gặp được hắn một lần, chưa chắc đã có cơ hội thứ hai đâu. Nghịch Nghịch, ngươi hiểu ta mà, dù nàng cả đời không gặp lại ta, ta cũng nhất định phải làm cho tốt chuyện của nàng. Trước mắt là cơ hội tốt nhất, ta không thể bỏ lỡ, nếu không sẽ hối tiếc cả đời!"
Thẩm Nghịch nghe nàng nói vậy thì trong lòng cũng không dễ chịu.
Nghĩ bụng ta ra bụng người, chẳng phải chính mình cũng có tính toán như vậy sao?
Liều mạng để giải nguy cho người trong lòng, đến chớp mắt cũng không dám chớp.
"...... Được." Thẩm Nghịch hít một hơi thật sâu, nói, "Ta giúp ngươi."
Đệ Ngũ Khuyết cười nhéo nhéo tay Thẩm Nghịch.
"Được được được, nếu ta có thể sống sót trở về, nửa đời sau sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi."
Thẩm Nghịch "Xì" một tiếng: "Ai cần ngươi làm trâu ngựa. Ngươi chỉ cần sống sót trở về là được."
Đậu Toàn Cơ không thể nhìn được cảnh bằng hữu tốt giằng co nhau mãi, bèn xoay người sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.
Thẩm Nghịch nhìn Tằng Khuynh Lạc trầm mặc nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, biết nàng đang suy nghĩ gì, bèn nhéo nhéo vai nàng nói: "Khuynh Lạc, kế hoạch này rất nguy hiểm, hay là ngươi cứ đi theo A Khuyết đi, để còn âm thầm giúp đỡ nàng?"