Kế hoạch của Đệ Ngũ Khuyết quả thực vô cùng táo bạo.
Đến Hạ Lan Trạc nghe được chắc chắn cũng sẽ trực tiếp trói nàng lại không cho ra khỏi cửa với cái kiểu táo bạo này.
Có thể phát hiện ra Hướng Tri Phiên không hề dễ dàng, cơ hội thoáng qua trong chớp mắt, cần phải cắn chặt lấy hắn.
Chỉ có khống chế được hắn, mới có khả năng tìm được tung tích của muội muội A Ban của Hạ Lan Trạc.
Cứu được A Ban, Hạ Lan Trạc mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của lão thiến cẩu, có được tự do.
Chính là việc theo dõi Hướng Tri Phiên rất dễ bị phát hiện.
Đệ Ngũ Khuyết gan dạ cẩn trọng, nàng tính toán giả bộ như vô tình, chủ động lộ diện trước mặt Hướng Tri Phiên, để Hướng Tri Phiên bắt giữ nàng.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Đệ Ngũ Khuyết thân phận đặc thù, vừa có thâm tình với Hạ Lan Trạc, lại là đích nữ của Đệ Ngũ gia tộc. Hướng Tri Phiên muốn tiếp tục khống chế Đệ Ngũ gia tộc, mượn uy thế của Đệ Ngũ gia tộc nắm giữ Mục Châu, thậm chí lợi dụng nàng để làm tan rã liên minh giữa Hạ Lan Trạc và Lý Cực, Đệ Ngũ Khuyết đều tự nhận mình là một quân cờ vô cùng hữu dụng.
Nàng có lòng tin, chỉ cần lộ diện trước mặt Hướng Tri Phiên, Hướng Tri Phiên chắc chắn sẽ muốn bắt giữ nàng.
Thẩm Nghịch giữa mày chưa từng giãn ra, "Ngươi đúng là gan lớn, nhưng cũng quá lớn gan rồi. Ngươi so với ta rõ ràng hơn, thiên phú tinh thần muốn khống chế một người, áp dụng chính là thôi miên sâu. Thuật thôi miên cũng không khác gì mấy so với tẩy não, ngươi muốn giả bộ bị hắn khống chế, nhân cơ hội điều tra tung tích muội muội Hạ Lan Trạc, biện pháp này là hay. Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, nhỡ ngươi thật sự bị Hướng Tri Phiên tẩy não thì sao?"
Đệ Ngũ Khuyết cười hì hì nói: "Chẳng phải còn có ngươi sao? Ngươi không thể giúp ta chế tạo ra một vật gì đó để ngăn cách tinh thần lực bên ngoài sao?"
Thẩm Nghịch đem cuốn sách trong tay cuộn thành hình bánh quai chèo ném về phía đầu Đệ Ngũ Khuyết.
"Đợi ta ở chỗ này sao? Cảm giác như thể Hạ tỷ tỷ ngươi vừa đi, chỉ số thông minh của ngươi ngẫu nhiên lại có thể một lần nữa đạt tới đỉnh cao."
Đệ Ngũ Khuyết: "Là mắng ta không mang theo chữ thô tụ.c đúng không?"
Thẩm Nghịch uống một ngụm trà Tằng Khuynh Lạc mua tới, hương trà nồng đậm, tương đối giải khát, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít.
"A Khuyết, ngươi trước ngồi xuống đã. Chúng ta đều không phải là thiên phú tinh thần, đối với thiên phú tinh thần không hiểu rõ lắm, hiện tại bên cạnh cũng không có một thiên phú tinh thần nào để làm thực nghiệm, không nên mạo hiểm. Ngươi nói ta chế tạo ra một vật gì đó để ngăn cách tinh thần lực bên ngoài, ta có thể giúp ngươi chế tạo, nhưng ta đối với tinh thần lực hiểu biết có hạn, nhỡ như ngăn cách không được thì sao? Vậy chẳng phải ngươi thật sự đem mình dấn thân vào rồi sao? Cơ hội chỉ có một lần, không phải trò đùa."
Đậu Toàn Cơ từng trải qua việc bị tinh thần lực thao túng, cũng khuyên Đệ Ngũ Khuyết: "Tinh thần lực không dễ dàng ngăn cách như vậy đâu."
Một người khác cũng là nạn nhân của tinh thần lực, Tằng Khuynh Lạc cũng lên tiếng, "Hơn nữa tinh thần lực khi nào xuất hiện khiến người ta sinh ra ảo giác, ngươi căn bản không thể nào phân biệt được, rất khó phòng bị."
Thẩm Nghịch buông tay, làm một bộ biểu cảm "Ngươi xem đó".
Đệ Ngũ Khuyết ừng ực ừng ực uống hết một ly trà, lại rót thêm cho mình một cốc nước lớn.
Thẩm Nghịch nói: "Trước khi hành động tốt nhất là đi tìm một người có thiên phú tinh thần để nói chuyện. Người thi triển thôi miên chắc chắn sợ nhất bị thôi miên, người có thiên phú tinh thần chắc chắn có thuật đối kháng tinh thần lực. Hơn nữa người này phải đáng tin cậy, không thể tin lời nói bừa bãi, cũng không thể quay đầu lại bán đứng chúng ta."
Đệ Ngũ Khuyết suy tư, theo thói quen dùng ngón tay chọc chọc mặt mình.
"Ta...... Có một người quen có thiên phú tinh thần, ngay ở Thạch Xuyên."
Thẩm Nghịch và hai người còn lại đồng thanh hỏi: "Sao trước đây không nghe ngươi nói?"
Đệ Ngũ Khuyết ấp úng nói: "Người này, thân phận có chút đặc thù......"
Sáng sớm.
So với đêm khuya náo nhiệt của phố phường, ban ngày khi chợ ma đóng cửa, toàn bộ trấn Thạch Xuyên hiện lên vẻ tiêu điều, xơ xác không chút che đậy.
Rác rưởi đầy đất, thùng rác bị tắc đến không thể đậy nắp, trên con phố đen kịt tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, xe chạy ra khỏi hơn nửa con phố mới nhìn thấy một nam nhân say rượu ngã vật bên đường.
Đệ Ngũ Khuyết vừa đối chiếu bản đồ, vừa chỉ đường cho Thẩm Nghịch lái xe.
Xe chậm rãi chạy về hướng tây.
Chỉ khi không còn nhìn thấy viên hòn bi thật lớn trên tường thành trấn nhỏ nữa, lúc đó mới thực sự ra khỏi thành.
Các nàng đến một chân núi, Đậu Toàn Cơ nói: "Chúng ta bị theo dõi."
Đệ Ngũ Khuyết: "Bình thường thôi, đến cửa vào thành phố ngầm thì gần đây đều là người của thành phố ngầm."
Đậu Toàn Cơ uống sữa đậu nành hỏi: "Thành phố ngầm?"
Thạch Xuyên gần Mục Châu, Đệ Ngũ Khuyết không ít lần đến đây làm việc vặt, nên hiểu biết về nơi này hơn ba người còn lại một chút.
Đệ Ngũ Khuyết nói: "Đừng nhìn trấn Thạch Xuyên nhỏ bé, đó chính là nơi ẩn chứa nhiều điều bất ngờ. Trên mặt đất có chợ ma, dưới lòng đất có một thành phố ngầm khổng lồ."
Tằng Khuynh Lạc cắn bánh mì thịt bò nói: "Ta từng nghe nói về thành phố ngầm này, nghe nói nơi đây chứa chấp những kẻ bị truy nã và những người kỳ quái không được xã hội chấp nhận."
"Không sai."
Thẩm Nghịch: "Vậy chúng ta muốn đến tìm không phải là......"
Đệ Ngũ Khuyết đẩy cửa xe ra, "Chính là lão đại của thành phố ngầm này."
Dưới nền tuyết có không ít vệ binh của thành phố ngầm mai phục, Đệ Ngũ Khuyết xuống xe, giơ hai tay lên tỏ ý thiện ý, nói với xung quanh: "Ta là bằng hữu của lão đại các ngươi, hôm nay có việc muốn nhờ đặc biệt đến thăm hỏi —— xin chư vị thông báo giúp!"
Sau khi nàng nói xong, quả nhiên từ trên nền tuyết thò ra mấy cái đầu, những vệ binh thành phố ngầm này đều rất hung dữ, tay lăm lăm súng, chĩa vào đầu Đệ Ngũ Khuyết nói:
"Đây không phải là nơi các ngươi nên đến, cút đi."
Đối mặt với sự địch ý không chút nể nang, Đệ Ngũ Khuyết lại tỏ ra cứng rắn.
"Về nói với lão đại các ngươi, người của Đệ Ngũ gia tộc đến tìm nàng."
Đám thủ vệ không nói không rằng, tựa hồ đang cân nhắc.
Đệ Ngũ Khuyết: "Còn không mau đi?"
Một lát sau, tên thủ vệ bấm vào đồng hồ điện tử, lẩm bẩm mấy câu.
Thủ lĩnh thành phố ngầm: 【Cho một mình nàng vào.】
Tên thủ vệ chĩa họng súng vào Đệ Ngũ Khuyết: "Ngươi, một mình vào trong."
Đệ Ngũ Khuyết: "Ta muốn vào cùng với bằng hữu ta."
Tên thủ vệ thật sự hết sức kiên nhẫn, đến bái phỏng thủ lĩnh mà cũng cò kè mặc cả được sao?
Tên thủ vệ đành liên hệ lại với thủ lĩnh.
Thủ lĩnh thành phố ngầm: 【...... Đúng là người của Đệ Ngũ gia tộc, phiền phức thật. Cho hai người vào, không thể nhiều hơn. Đầu óc toàn bã đậu, coi chỗ này là thắng cảnh chắc? Còn tổ chức đi theo đoàn thể nữa? 】
Tên thủ vệ biết thủ lĩnh đang mắng người họ Đệ Ngũ kia, chỉ là Đệ Ngũ thị không nghe được, chỉ có hắn nghe được, thành ra mắng hắn.
Tên thủ vệ tức giận truyền đạt lại lời của thủ lĩnh cho Đệ Ngũ Khuyết.
Thẩm Nghịch nói: "Ta đi cùng ngươi. Khuynh Lạc, Toàn Cơ, hai người chờ một lát."
.
Nhìn từ bên ngoài, các nàng chỉ là đi vào một cái hang động bình thường, men theo con đường núi gập ghềnh tối tăm đi vào trong, dọc đường chỉ có một hàng đèn chiếu sáng.
Đi khoảng một chén trà nhỏ thì đến thang máy, rồi đi xuống.
Thẩm Nghịch tính ra đại khái đã xuống khoảng hai dặm.
Khi cửa lại mở ra, bên ngoài thang máy hiện ra một tòa thành trấn phồn hoa.
Từng hàng phòng ốc chỉnh tề, trên đường phố xe ngựa qua lại không ngừng. Ngoại trừ phía trên đầu không nhìn thấy bầu trời, chỉ có một tầng đèn kim loại che kín phía trên cùng với quả cầu năng lượng trung tâm đang vận hành, còn lại đều không khác gì so với thành trì bình thường.
Nếu không phải thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thực vật mọc ra từ khe hở xi măng sắt thép, tản ra ánh huỳnh quang đặc trưng của thực vật dưới lòng đất, thì rất khó ý thức được mình đang ở không gian ngầm.
Trong suốt quãng đường còn lại, bốn tên thủ vệ đều dùng súng chĩa vào đầu các nàng, thúc giục các nàng đi tới.
Thẩm Nghịch hỏi Đệ Ngũ Khuyết: "Lão đại thành phố ngầm này là bằng hữu hay là kẻ thù của ngươi?"
Đệ Ngũ Khuyết: "Trước kia là bằng hữu, bây giờ là kẻ thù."
Thẩm Nghịch: "...... Ta là quỷ mới tin ngươi, rốt cuộc là ai?"
Vừa nói chuyện, các nàng đã đi vào một phủ đệ.
Cửa lớn rộng mở, thủ lĩnh thành phố ngầm đang ngồi trên ghế sofa thoải mái ăn nho chờ các nàng.
Đệ Ngũ Khuyết: "Là Đại tỷ tiền nhiệm của ta."
Thẩm Nghịch: ......
Thủ lĩnh thành phố ngầm trông không quá 30 tuổi, trên trán có một vết sẹo đáng sợ kéo dài đến chân tóc, mặc một thân áo khoác giữ ấm, khuôn mặt xinh đẹp nhưng tướng mạo hung ác.
Đệ Ngũ Khuyết nói ngọt: "Ta nhớ rõ Tuyết Hoài tỷ tỷ ngươi là một thiên phú tinh thần vô cùng lợi hại, đi ngang qua nơi đây, có một số việc muốn nhờ tỷ tỷ giúp đỡ."
Đối phương liếc nhìn Đệ Ngũ Khuyết, tựa hồ cũng không ngạc nhiên lắm, nhả vỏ nho ra rồi cầm lấy ly rượu, vừa nhấp môi vừa thản nhiên buông một câu:
"Ngươi còn mặt mũi nào đến tìm ta?"
Thẩm Nghịch ghé sát tai Đệ Ngũ Khuyết hỏi nhỏ: "Ân oán gì vậy?"
Đệ Ngũ Khuyết nhỏ giọng nói với Thẩm Nghịch: "Năm đó nàng với Đại tỷ của ta yêu nhau sống chết, còn đính hôn rồi, ai ngờ Đại tỷ ta lại bỏ chạy."
Thẩm Nghịch: "Hóa ra đúng là kẻ thù."
Đến đây, Đệ Ngũ Khuyết chợt nhớ ra mình từng cảm thấy Hạ Lan Trạc giống Đại tỷ của nàng.
Giờ so sánh lại, sao mà không giống chứ, giống như đúc ấy chứ.
Thủ lĩnh thành phố ngầm tên là Đậu Tuyết Hoài, đúng là hậu duệ chân chính của Lan Lăng Đậu thị, một trong tứ đại thế gia thuở nào, nhưng không có quan hệ huyết thống gì với Đậu Toàn Cơ.
Từ khi Lan Lăng Đậu thị suy thoái, dòng chính đã dời đến Trường An để mưu sinh, những người khác thân ai nấy lo. Đậu Tuyết Hoài theo phụ mẫu đến Mục Châu, sau đó trải qua mối tình chấn động với Đại tỷ của Đệ Ngũ Khuyết ở Mục Châu, trong lòng đầy oán hận, thất hồn lạc phách, thêm việc phụ mẫu qua đời, nàng dứt khoát rời khỏi Mục Châu, một mình đến Tuyết Vực lang bạt.
Hiện giờ, thành phố ngầm khổng lồ này là do một tay nàng gây dựng nên, lười biếng trở về chốn trần thế ô trọc kia, dưới lòng đất tự xưng vương cũng sống rất tiêu dao sung sướng.
Đệ Ngũ Khuyết cười nói với Đậu Tuyết Hoài: "Tuyết Hoài tỷ tỷ đừng hung dữ với ta như vậy, trước kia ta có gì ngon đều để dành cho ngươi một phần, thư tình ngươi viết cho Đại tỷ cũng là do ta trộm đưa đi mà. Lúc nhỏ chẳng phải ngươi rất thích ta sao? Hơn nữa, là Đại tỷ bỏ rơi ngươi chứ không phải ta, tình cảm của chúng ta không thể vì Đại tỷ mà đoạn tuyệt được."
Đậu Tuyết Hoài cười lạnh nói: "Trước kia ta là yêu ai yêu cả đường đi, hiện tại, hận người đến cả cái phòng cũng chẳng ưa."
Đệ Ngũ Khuyết lập tức nói: "Ta biết mấy năm nay ngươi vẫn luôn muốn biết Đại tỷ ta ở đâu. Ta lấy tung tích của nàng đổi với ngươi."
Thẩm Nghịch trong lòng một trận vô ngữ.
Đệ Ngũ Khuyết, ngươi thật sự là muội muội tốt của Đại tỷ ngươi, nói bán là bán ngay.
Chỉ là, đối phương sẽ tin sao?
Đậu Tuyết Hoài cảm thấy buồn cười: "Bao nhiêu năm nay ngươi vẫn là bán Đại tỷ ngươi một cách dứt khoát như vậy. Nhưng ai biết được tung tích của nàng, biết đâu nàng đã chết rồi thì sao."
Đậu Tuyết Hoài hiểu rõ Đệ Ngũ Khuyết, thật sự tin nàng có thể bán đứng Đại tỷ mình.
Trước kia Đệ Ngũ Khuyết và Nhị tỷ luôn là kết phường làm yêu, gặp chuyện gì nhất định trước tiên đẩy lên đầu Đại tỷ, chuyện Đại tỷ không hiểu ra sao bị nương mắng một trận nên thân, còn rõ ràng trước mắt.
Đậu Tuyết Hoài cũng chưa phát hiện khóe miệng mình nhếch lên một tia ý cười, rất nhanh, lại ép trở về.
Đệ Ngũ Khuyết: "Tuyết Hoài tỷ tỷ, bao nhiêu năm như vậy Đại tỷ cũng nên đối mặt với những sai lầm năm đó rồi, ta đây là thay trời hành đạo."
Đậu Tuyết Hoài liếc xéo nàng một cái, tùy ý ném ly rượu, dựa lưng vào ghế:
"Nói đi, có chuyện gì."
Đệ Ngũ Khuyết mừng rỡ: "Vậy là ngươi đồng ý rồi?"
Đậu Tuyết Hoài đáp: "Khi ta chưa đổi ý thì cứ nói đi."
Một nén hương sau.
Nghe xong kế hoạch của Đệ Ngũ Khuyết, Đậu Tuyết Hoài hỏi: "Ngươi nói cái tên họ Hướng kia là cấp bậc thiên phú gì?"
"Thiên phú tinh thần cấp S, còn có một thiên phú chiến đấu cấp S."
"Nếu ngươi không muốn thực sự bị thôi miên, ta có một cách, cũng là biện pháp tự bảo vệ của những người có năng lực tinh thần chúng ta. Ta sẽ cấy cho ngươi một mầm mống tinh thần trong thiên phú tinh thần, chỉ cần ngươi nhìn thấy mầm mống này, là có thể ngay lập tức tỉnh táo lại. Ngươi có thiên phú chiến đấu cấp S, tinh thần lực cũng mạnh hơn người bình thường một chút, khả năng tỉnh táo lại càng cao."
Đậu Tuyết Hoài dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn.
"Nhưng có một điều ta phải nói rõ với ngươi. Đối phương là thiên phú tinh thần cấp S, ta là cấp A, mầm mống ta cấy cho ngươi trước sự tấn công tinh thần của đối phương, có thể chỉ là một quả bóng nhỏ trôi nổi trên mặt nước, gặp phải sóng lớn là sẽ bị cuốn trôi ngay lập tức. Mất đi mầm mống, ngươi có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa."
Đậu Tuyết Hoài nói rất thẳng thừng, rất đáng sợ, nhưng Đệ Ngũ Khuyết cũng không sợ.
Đệ Ngũ Khuyết cười nói: "Nói như vậy, chỉ cần cấy mầm mống đúng chỗ, tỉnh lại được là không có gì đáng lo."
Ánh mắt Đậu Tuyết Hoài hơi khựng lại.
Tỷ muội Đệ Ngũ gia tộc này thật sự rất giống nhau.
Sự lạc quan ngây thơ này khiến người ta muốn hận cũng không thể thực sự nhẫn tâm mà hận.
Đệ Ngũ Khuyết nhìn về phía Thẩm Nghịch, "Nghịch Nghịch, ngươi cảm thấy tìm cái gì làm mầm mống thì thích hợp?"
Thẩm Nghịch suy tư, nhìn về phía Đậu Tuyết Hoài, "Cái gọi là mầm mống chính là dấu hiệu tinh thần, thông qua mầm mống để phá giải thôi miên, bất kể lúc nào cũng có thể ngay lập tức đánh thức ý thức."
Đậu Tuyết Hoài bĩu môi.
Thẩm Nghịch nói với Đệ Ngũ Khuyết: "Nên là một vật gì đó rất có ý nghĩa đối với ngươi."
Một vật rất có ý nghĩa?
Thẩm Nghịch và Đệ Ngũ Khuyết đồng thời nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía con sâu nhiều chân xấu xí mà Hạ Lan Trạc tặng cho nàng.
......
Sau khi ra khỏi thành phố ngầm, Đệ Ngũ Khuyết và Tằng Khuynh Lạc không đi cùng đường với Thẩm Nghịch và những người khác.
Sợ Hướng Tri Phiên chạy mất, Đệ Ngũ Khuyết và Tằng Khuynh Lạc quyết định tranh thủ từng giây, lập tức bắt đầu bố cục.
Tằng Khuynh Lạc vốn còn chút do dự, nhưng lời nói của Thẩm Nghịch đã khiến nàng hạ quyết tâm.
"Có người vừa gặp đã như quen, có người lâu ngày mới nảy sinh tình cảm, lại có kẻ phải trải qua bao phen trắc trở mới nhận ra chân tình. Đời người ngắn ngủi, điều khó nhất chính là tìm được tấm chân tình thuộc về mình. Nếu đã may mắn gặp được, xin đừng để nó vụt qua, bằng không cả đời sẽ tiếc nuối khôn nguôi."
Tằng Khuynh Lạc bỗng nhiên hiểu được vì sao Tiểu sư tỷ lại kiên định như vậy.
Bởi nàng hiểu rằng, giữa dòng hồng trần cuồn cuộn như ba ngàn con sông, ai mới là người trân quý nhất đối với nàng.
Tằng Khuynh Lạc dường như nhìn thấy một trái tim, một trái tim bị chôn vùi dưới lớp bùn lầy dơ bẩn, mông lung tối tăm, e rằng ngay cả chủ nhân của nó cũng không chắc chắn về nó.
Không biết nó có chân thành tha thiết hay không, không biết nó có thể bền lâu hay không, thậm chí có khả năng lại là một giấc mộng.
Chính bởi vì không xác định, Tằng Khuynh Lạc muốn thử một lần, muốn nắm bắt lấy.
Nàng quyết định cùng Đệ Ngũ Khuyết cùng nhau hành động.
Đệ Ngũ Khuyết không cho Thẩm Nghịch và những người khác đi theo, ít người sẽ không dễ bị phát hiện.
Thẩm Nghịch cũng có kế hoạch của riêng mình cần hoàn thành.
Bốn người cứ thế đứng ở ngã rẽ chia đôi.
Giờ phút chia ly này, trong lòng mỗi người đều có một loại luyến tiếc không muốn rời, ngoài miệng không nói, trong lòng ít nhiều đều nghĩ, lần gặp mặt này có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời.
Thẩm Nghịch không hề nói những lời sinh ly tử biệt, chỉ là giữa chốn hợp tan này, hật lâu mà chăm chú nhìn Đệ Ngũ Khuyết và Tằng Khuynh Lạc, không muốn cúi đầu trước vận mệnh, cố chấp mà giữ lại một tia hy vọng ấm áp:
"Đợi đến khi oanh ca hót vang trên đồng cỏ xanh, chúng ta sẽ gặp lại ở Trường An."
......
Thẩm Nghịch và Đậu Toàn Cơ quay trở lại khách điếm.
Trên đường đi, Thẩm Nghịch định nói với Đậu Toàn Cơ, bảo nàng quay về thành Trường An, nhưng Đậu Toàn Cơ không cho nàng cơ hội, trực tiếp lên lầu.
Thẩm Nghịch biết Đậu Toàn Cơ tính tình quật cường, cũng không nói gì thêm.
Không rõ sư tỷ khi nào sẽ ra tay, nàng đang tranh thủ thời gian tiến hành thêm vài thí nghiệm liên quan đến "Kế hoạch thứ hai".
Tại tầng sáu của khách điếm lúc này
Sau khi Thẩm Nghịch chữa trị Nghịch Tâm cho Biên Tẫn, hai ngày nay Hắc khối Rubik không có cơ hội quấy phá.
Cảm ứng về các chi nhánh của Hắc khối Rubik cũng trở nên thoải mái và rõ ràng hơn.
Vân Thiền đều nói sắc mặt nàng nhìn qua đã tốt hơn.
Biên Tẫn đang cảm ứng phương hướng di chuyển của chi nhánh Hắc khối Rubik gần họ nhất, từ phía đông với tốc độ tương đối đều đều tiến về phía họ.
Biên Tẫn mở bản đồ điện tử, ngòi bút vẽ lên trên một đường tơ hồng.
Đó là vị trí di chuyển ước chừng của nhánh Hắc khối Rubik.
Vân Thiền nói: "Đây là tuyến đường Sương Mù Tuyết."
Biên Tẫn: "Tốc độ di chuyển ổn định, hẳn là ở trên tàu."
Vân Y hiểu ý, lập tức đi tra lịch tàu.
Cái gọi là tuyến Sương Mù Tuyết, đó là con đường quan đạo xuyên qua toàn bộ Tuyết Vực đi thông thành Sương Mù. Ban đầu mỗi ngày có mười mấy chuyến tàu, sau khi Hắc khối Rubik xuất hiện, số người dám ra ngoài giảm hẳn, số chuyến tàu cũng giảm bớt, miễn cưỡng duy trì hoạt động, đổi thành hai ngày một chuyến.
Vân Y nói: "Tối nay tàu sẽ đến Thạch Xuyên, Bạch ngự sử, đã đặt vé chưa?"
Biên Tẫn: "Đặt rồi."
Chi nhánh Hắc khối Rubik gần nhất đang ở trên tàu, tàu hai ngày một chuyến e là những người lữ hành sẽ không ít.
Thêm việc những người lữ hành lên xuống tàu, muốn trong không gian kín mà không làm ai bị thương để bắt giết Hắc khối Rubik, độ khó không nhỏ.
Vé đã lấy, tối nay họ sẽ rời khỏi Thạch Xuyên.
Biên Tẫn đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống bãi đậu xe dưới lầu.
Tốc độ của tàu rất nhanh, Biên Tẫn thầm nghĩ, xe của Thẩm Nghịch sẽ đuổi không kịp.
Lần này, coi như là biệt ly cuối cùng.
Một bóng đen quen thuộc từ ngoài cửa sổ chợt lóe qua, quấy rầy suy nghĩ của Biên Tẫn.
Biên Tẫn cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Nữ nhân không mặt?
Bước nhanh hơn đến bên cửa sổ, quả nhiên là nữ nhân không mặt, nó cư nhiên xuất hiện ở bên xe Thẩm Nghịch.
Cách đó không xa, Thẩm Nghịch cùng Đậu Toàn Cơ nói gì đó, Đậu Toàn Cơ lên lầu trước, Thẩm Nghịch một mình đi về hướng xe.
Chẳng lẽ là Tần Vô Thương đã sửa chữa nữ nhân không mặt xong?
Hay là lại tạo ra một nữ nhân không mặt khác?
Khi nữ nhân không mặt "Theo đuôi" Thẩm Nghịch vào xe, Vân Thiền chỉ cảm thấy cửa sổ đột nhiên mở rộng ra, gió lạnh đột ngột ùa vào phòng.
"Bạch ngự sử!"
Vân Y trơ mắt nhìn Biên Tẫn nhảy ra cửa sổ, nhảy xuống!
Chẳng lẽ nơi này có Hắc khối Rubik?
Thẩm Nghịch đang ngồi xếp bằng trên giường trong xe, bên ngoài gió lớn, nàng lười nhác không muốn động đậy, liền điều khiển nữ nhân không mặt giúp nàng làm chút việc, tranh thủ lúc rảnh rỗi lại làm thêm vài thí nghiệm.
Trong lúc suy nghĩ miên man, nàng thầm nghĩ không biết sư tỷ giờ phút này đang làm gì.
Nữ nhân không mặt vừa lên xe, Biên Tẫn liền xông tới mở toang cửa sổ xe, đột ngột ôm chầm lấy Thẩm Nghịch vào lòng ng.ực.
Thẩm Nghịch giật mình, suýt chút nữa thì tung ra một phát pháo điện từ.
Đợi đến khi nàng nhìn rõ người đột ngột xông vào xe là Biên Tẫn, nàng càng thêm khó hiểu.
"Sư tỷ?"
Biên Tẫn một tay ôm chặt nàng trong ngực, đồng thời Cốt Tiên đã xoay quanh trong không gian xe chật hẹp, để chống đỡ nữ nhân không mặt tấn công.
Nhưng ngay lúc này, Biên Tẫn nhìn thấy tay trái nữ nhân không mặt cầm mười xiên thịt nướng.
Biên Tẫn: ?
Tay phải cầm một lọ dịch dinh dưỡng hương quýt.
Biên Tẫn:......
Thậm chí trên cánh tay còn treo một túi bánh rán.
Biên Tẫn đuôi mắt giật giật.
Hết thuốc chữa rồi, lò luyện đan ở chỗ Thẩm Nghịch, với năng lực của nàng thì việc sửa chữa nữ nhân không mặt và thu phục nó làm thuộc hạ cũng không phải là việc khó gì.
Biên Tẫn âm thầm nắm chặt tay, sao nàng lại kích động như vậy......
Giờ phút này hai người đang ở trên giường, cái ôm này thật không rõ ràng.
Biên Tẫn đứng lên muốn đi, tay áo lại bị Thẩm Nghịch nắm lấy.
"Có thể ở lại với ta một lát được không?"
Giọng nói của Thẩm Nghịch có chút nhẹ, ngữ điệu mang theo một loại gì đó không rõ ràng, chỉ có Biên Tẫn mới có thể cảm nhận được sự khổ sở.
Biên Tẫn chậm rãi chớp chớp mắt, xoay người, đóng cửa sổ xe đang mở toang lại.
Gió đã ngừng, nữ nhân không mặt không biết đã rời đi từ lúc nào.
Trong không gian kín chỉ có hai người các nàng.
Chú thích:
"Kết phường làm yêu" (结朋作妖): "Kết bè kết phái làm loạn", "Cùng nhau giở trò quậy phá".