Đậu Toàn Cơ rời đi, Thẩm Nghịch một mình lười tìm nơi ngủ trọ, liền quay lại phòng xe để nghỉ ngơi.
Biên Tẫn đến thì Thẩm Nghịch vừa từ phòng làm việc trên lầu xuống, tiện tay đóng cửa phòng.
"Thuốc cho ngươi."
Biên Tẫn đưa thuốc mỡ tới.
Tối qua xoa bóp mắt cá chân cho nàng, thấy cũng đỡ, nhưng phải xoa thêm mấy ngày.
Thẩm Nghịch không nhận, đóng cửa xe lại, kéo Biên Tẫn ngồi xuống sô pha, gác chân lên đùi nàng, chỉ vào mắt cá chân.
"Sư tỷ xem giúp ta, vẫn còn sưng."
Biên Tẫn: "Thuốc mỡ ở đây."
Ý là ngươi tự mà xoa đi.
Thẩm Nghịch: "Hồi nhỏ toàn là ngươi giúp ta tắm rửa, hài tử mình nuôi lớn có gì mà ngại?"
"Không giống nhau."
"Ha, ta trưởng thành rồi, cái gì cũng không giống nhau."
Biên Tẫn nghĩ miên man theo lời Thẩm Nghịch, không kìm được mà nghĩ về từ "Trưởng thành".
Tối hôm qua.
Xoa chân cho Thẩm Nghịch xong, nàng liền ăn vạ không chịu về phòng.
Biên Tẫn nhắc: "Khuya rồi."
Thẩm Nghịch nghe hiểu ý tứ, nhưng cố tình lái sang chuyện khác:
"Ừ, khuya rồi, nên ngủ."
Song thê ngủ chung là chuyện thường ngày.
Thẩm Nghịch vừa hé môi, Biên Tẫn đã nghiêng mặt tránh, lúc Thẩm Nghịch nhíu mày kêu "Đau" thì nàng lại hỏi:
"Chân bị thương mà?"
Thẩm Nghịch vòng tay qua cổ nàng, "Thì tại ngươi né ta, ta đuổi theo nên đau. Ngươi không né ta không đuổi thì không đau."
Thẩm Nghịch cố tình gây sự, Biên Tẫn biết thừa, nhưng vẫn chiều theo.
Lại một lần nữa dùng đôi tay nuôi nàng lớn chạm vào da thịt nàng, ôm lấy eo nàng, hơi ấm lan ra từ lòng bàn tay.
Trong đêm buông thả, nàng dịu dàng như một nữ nhân trưởng thành, với thân hình đầy đặn và sức quyến rũ chết người.
Cuối cùng Thẩm Nghịch ngủ luôn ở phòng Biên Tẫn, cũng vì quá mệt, cuộn tròn trong ngực nàng ngủ đến sáng.
Sáng ra tiễn Đậu Toàn Cơ, đi được vài bước thì quên luôn chuyện chân đau, nhưng Biên Tẫn vừa đưa thuốc thì nàng lại nhớ ra, chân lại bắt đầu đau.
Thẩm Nghịch cứ gác chân lên đùi Biên Tẫn không chịu xuống.
Biên Tẫn hết cách, đành cởi giày cởi tất cho nàng, nâng bàn chân ngọc trắng nõn lên, tay kia lấy thuốc mỡ xoa lên chỗ sưng đỏ.
Thuốc mỡ mát lạnh chạm vào da thịt, khiến nàng rùng mình.
Biên Tẫn nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau, "Đau thì nói ta."
Thẩm Nghịch: "Đau chết đi được, không lái xe được, cũng không đi nổi, sư tỷ có thể cõng ta luôn không?"
Biên Tẫn mặt vẫn lạnh như băng, nhưng đầu ngón tay lại càng nhẹ hơn.
"Chắc ngươi cũng nhận ra rồi."
"Ừ."
Biên Tẫn chưa nói rõ nhận ra gì, Thẩm Nghịch đã hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.
"Nếu còn đi theo ta, đừng nói nguy hiểm bên ngoài, ta còn có thể mất khống chế làm ngươi bị thương."
Thì ra Biên Tẫn cũng nhận ra mình bị Hắc khối Rubik ảnh hưởng.
Thẩm Nghịch không để bụng: "Thế thì tốt, làm ta bị thương thì ngươi nợ ta, còn hơn nợ người khác. Ngươi nợ ta, sau này ta càng có cớ làm mưa làm gió ở chỗ ngươi. Ta không muốn ngươi nợ ai khác."
"A Diêu, ta đang nói nghiêm túc."
"Biên Tẫn, ta cũng vậy."
Thẩm Nghịch rất ít khi gọi thẳng tên của Biên Tẫn, phần lớn đều tôn xưng nàng là "Sư tỷ", lúc hài hước hoặc diễn trò thì gọi là "Phu nhân".
Lúc này, việc trắng trợn gọi tên nàng khiến có cảm giác dĩ hạ phạm thượng, vượt qua giới hạn, như thể mối quan hệ này đã quá quen thuộc, không còn giữ sự xa lạ nữa.
Biên Tẫn bị ánh mắt sáng quắc của Thẩm Nghịch làm cho tim đập loạn nhịp.
Thẩm Nghịch nói: "Lý Tư đã phục chế mô-đun ký ức của Lý Nhược Nguyên trước khi chết, ta đã thấy được cách nàng giải phóng Hắc khối Rubik, lại thấy được nàng giãy giụa thống khổ cùng Hắc khối Rubik cộng sinh như thế nào. Đến cuối cùng, nàng thậm chí không thể xác định được những quyết định đó là do chính mình đưa ra, hay là đến từ Hắc khối Rubik. Nàng là thiên phú tinh thần cấp SS, đối đầu với bản thể Hắc khối Rubik còn chưa biến đổi đã như vậy, hiện giờ ngươi bị Hắc khối Rubik mạnh mẽ hơn nuốt chửng ý thức, khống chế thân thể chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu không có ta ở bên cạnh ngươi, đêm qua ngươi có thể đã giết cả đoàn tàu rồi."
Mi mắt Biên Tẫn khẽ run rẩy.
Thẩm Nghịch phóng thích sự kiên định và d.ục v.ọng chiếm hữu không hề che giấu.
"Vẫn là câu nói đó, chỉ có ta mới có thể chữa khỏi cho ngươi. Bạn đường của ngươi chỉ có thể là ta."
.
Sắc trời đã tối, dân làng trong thôn sớm đã đóng cửa không ra, một góa phụ trẻ tuổi dẫn nữ nhi về phòng.
Thời gian còn quá sớm, nữ nhi còn chưa buồn ngủ, nhưng tiền mạng quá đắt, cột sóng tín hiệu lần trước bị dị thú phá hoại đến giờ vẫn chưa có ai sửa. Không thể lên mạng cũng không có TV để xem, góa phụ liền kéo nữ nhi lên giường, định kể chuyện xưa dỗ dành nàng ngủ.
Nữ nhi nói: "Vậy nương kể cho ta nghe chuyện về Tây Thi bán rau đi!"
Góa phụ không nói gì, còn nhỏ mà đã nghe chuyện Tây Thi bán rau, thật là hư hỏng.
Nhưng nếu không kể cho nàng nghe, chắc là tiểu tổ tông này không chịu ngủ, góa phụ đành phải lấy chuyện Tây Thi bán rau ra, bỏ đi những điều không nên, chỉ kể đại khái.
Nữ nhi còn chưa ngủ, đột nhiên một tiếng trầm đục từ xa truyền đến.
"Nương ơi......" Nữ nhi sợ hãi ôm lấy góa phụ.
Góa phụ rút con dao găm dưới gối đầu ra, nói: "Không có gì đâu, nương bảo vệ ngươi, đừng sợ."
Tiếng trầm đục này không phải do Hắc khối Rubik gây ra.
Mà là trong viện cách đó không xa, Đệ Ngũ Khuyết cùng Lý Cực, Tằng Khuynh Lạc nội ứng ngoại hợp bắt giữ Nghênh Thủy Lâu.
Cuộc tập kích bất ngờ ban đêm diễn ra vô cùng nhanh chóng, chưa đến mười lăm phút đã khống chế toàn bộ Nghênh Thủy Lâu.
Đám người Khang Dật hoặc bắt hoặc giết những hộ vệ và người canh gác.
Quản sự bị Đệ Ngũ Khuyết trói thì chửi ầm lên: "Ta biết ngay ngươi là đồ tai họa mà!"
Đệ Ngũ Khuyết gõ đầu hắn, "Ai là tai họa chứ, ta chưa cho ngươi vác hàng? Chưa cho ngươi làm cu li? Chưa cho ngươi kiếm bạc? Làm ta eo giờ còn đau đây này!"
Quản sự bị gõ đến mắt hoa lên, không dám nói gì nữa.
Tằng Khuynh Lạc kéo hắn vào phòng nhỏ, ép hỏi hắn có biết A Ban ở đâu không.
Quản sự ấp úng nói: "A Ban? Ai là A Ban? Ta không biết."
"Thật sao, vậy ngươi cũng nên biết Nghênh Tiếng Các ở đâu chứ?"
"Nghênh Tiếng Các? Cái gì Nghênh Tiếng Các, ta......"
Quản sự còn muốn ấp úng, Lý Cực bên cạnh liền đâm dao vào đùi hắn.
Lý Cực: "Phu nhân ta hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đó."
Tằng Khuynh Lạc liếc mắt nhìn nàng một cái.
Diễn vai song thê cũng diễn đến nhập tâm quá rồi.
Hơn nữa thủ đoạn vừa ương ngạnh vừa tàn nhẫn này, khiến Tằng Khuynh Lạc lại tìm về cảm giác chân thật của Bùi Tịch, An Vương.
Quản sự kêu thảm thiết còn bị Đệ Ngũ Khuyết đá một chân, đau đến đầu đầy mồ hôi, không dám chậm trễ nữa.
"Nghênh, Nghênh Tiếng Các ta biết, nhưng A Ban mà ngươi nói ta thật sự không biết!"
Lý Cực xoay người, ghé tai Tằng Khuynh Lạc nói nhỏ.
"Cũng có thể, Hướng Tri Phiên có rất nhiều con tin trong tay, xem ra là phân bố ở vài cứ điểm khác nhau, hắn ta có thể không biết."
Tằng Khuynh Lạc mở bản đồ ra trước mặt hắn, "Nghênh Tiếng Các ở đâu?"
Con ngươi quản sự đảo tròng, dùng cằm chỉ một hướng.
Tằng Khuynh Lạc: "Chỗ này?"
"Đúng vậy, chính là chỗ này."
Lý Cực lại một lần nữa hỏi: "Ngươi đã chắc chắn?"
Quản sự đáp: "Chắc chắn rồi... chắc chắn."
"Được, cả hai phía trái phải đều đang thẩm vấn, nếu như vị trí ngươi chỉ ra khác với họ......" Lý Cực rút thanh đao từ đùi hắn ra, khiến quản sự lại r.ên rỉ một tiếng. Lý Cực dùng mũi đao huơ huơ trước yết hầu hắn, "Vậy thì không biết lưỡi đao này sẽ dừng lại ở đâu nữa."
Quản sự mồ hôi lạnh ướt đẫm vạt áo, thấy Lý Cực và những người khác chuẩn bị rời đi, hắn run rẩy nói:
"Xin chờ một chút......"
Ba người quay đầu lại, hắn vẻ mặt như đưa đám nói: "Ta, ta tuổi cao mắt mờ, vừa rồi hình như đã chỉ sai vị trí. Có thể cho ta một cơ hội nữa, để ta chỉ lại lần nữa được không?"
......
Kết quả thẩm vấn được so sánh với kết quả của Khang Dật và tổ thẩm vấn còn lại, vị trí của Nghênh Tiếng Các được xác định.
Trong số những người bị thẩm vấn nghiêm ngặt, có một người tiết lộ rằng hắn từng đi qua Nghênh Tiếng Các và hình như biết có một tiểu nương tử tên là A Ban.
Tằng Khuynh Lạc lập tức chuẩn bị phái chim trinh sát đến Nghênh Tiếng Các để tìm hiểu sự thật.
Tằng Khuynh Lạc dự định cho chim trinh sát trực tiếp xâm nhập Nghênh Tiếng Các. Nếu thực sự tìm thấy A Ban, đó sẽ là một tin vui lớn. Như vậy, Hạ Lan Trạc có thể hành động chống lại Hướng Tri Phiên.
Đệ Ngũ Khuyết đã nghe Lý Cực kể về kế hoạch của nàng và Hạ Lan Trạc, nàng lo lắng đến mức đi quanh tại chỗ.
Tằng Khuynh Lạc vốn cho rằng Đệ Ngũ Khuyết sẽ lập tức đi tìm Hạ Lan Trạc, lời khuyên của nàng đã ở bên miệng, nhưng Đệ Ngũ Khuyết không hề lỗ m.ãng hấp tấp chạy đến đó.
Đệ Ngũ Khuyết nói: "Nàng đã tính toán, ẩn mình lâu như vậy, hành động thận trọng như thế, chính là để chờ đợi một cơ hội tốt nhất. Ta hiện tại không thể tùy tiện đến quấy rầy nàng. Ta sẽ chờ, ta cần phải kiên nhẫn chờ đợi, đến khi nàng thực sự quyết định hành động, ta sẽ đến giúp một tay."
Lý Cực: "Trông thì ngốc nghếch, nhưng không ngờ cũng có chút đầu óc."
Đệ Ngũ Khuyết "Hừ" một tiếng nói: "Trước mặt mọi người tự vạch trần chuyện xấu của mình, không biết ai mới là người ngốc."
Lý Cực cười nhạt nói: "Dù sao cũng hơn ngươi chết trong nhà xí."
Tằng Khuynh Lạc cạn lời, "Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, nói chuyện chính sự. Ta hiện tại sẽ phái chim trinh sát đến Nghênh Tiếng Các, nhưng A Ban trông như thế nào? Chẳng lẽ bắt chim trinh sát đi hỏi người sao? Bùi Tịch, ngươi liên lạc với Hạ Tiết độ sứ xem có thể lấy được ảnh chụp của A Ban không."
Lý Cực: "Không cần đâu, ta biết mặt nàng ta, ta sẽ chiếu hình cho các ngươi xem."
Tằng Khuynh Lạc không hỏi nhiều, Lý Cực cũng không nói rõ mình biết được điều đó bằng cách nào.
Trước đây, Lý Cực từng dùng ảnh chụp và video của A Ban để uy hiếp Hạ Lan Trạc, nên nàng biết rõ tiểu nương tử đó trông như thế nào.
Sau khi có được hình dáng của A Ban, Tằng Khuynh Lạc điều khiển chim trinh sát bay về hướng Nghênh Tiếng Các.
Nghênh Tiếng Các là một thư viện, là nơi duy nhất trong vùng thôn trang có thể đọc sách.
Giống như Nghênh Thủy Lâu, Nghênh Tiếng Các cũng là một địa điểm dạy học và giáo dục đứng đắn. Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không thể nhận ra đây là một cứ điểm giam giữ con tin.
Tằng Khuynh Lạc cùng hai người còn lại đứng trước màn hình, chăm chú quan sát hình ảnh từ mọi góc độ.
Đột nhiên, Đệ Ngũ Khuyết lên tiếng: "Khoan đã, ngươi hãy cho chim trinh sát quay trở lại. Tiểu nương tử đang quét tuyết kia trông rất giống!"
Chim trinh sát lượn vòng rồi dừng lại trên một cành cây, vừa vặn đối diện với tiểu nương tử.
Tiểu nương tử trông chừng tuổi với Tằng Khuynh Lạc, mặc bộ quần áo tạp dịch của thư viện, đang cẩn thận dọn tuyết trên thềm đá sang một bên. Gương mặt thanh tú của nàng quả thực rất giống Hạ Lan Trạc.
Đệ Ngũ Khuyết phấn khích nói: "Thật tốt quá! Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi! Đúng là nàng!"
Tằng Khuynh Lạc cũng thở phào nhẹ nhõm. Lý Cực lập tức gửi tin nhắn cho Hạ Lan Trạc:
【 A Ban đã được tìm thấy, có thể hành động. 】
Hạ Lan Trạc, người vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, nhận được tin nhắn này từ Lý Cực, tay nàng run lên.
A Ban vẫn còn sống......
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Hạ Lan Trạc kìm nén sự run rẩy phấn khích, lập tức nói với Phồn Chi:
"Chuẩn bị dầu hỏa, đêm nay hành động."
Hình ảnh trinh sát vẫn tiếp tục.
Một tiểu nương tử trạc tuổi từ phía sau đi tới, vỗ vai A Ban.
A Ban quay đầu lại, tiểu nương tử kia đưa cho nàng một chiếc bánh bao nóng hổi, cười nói: "Ăn nhanh đi!"
A Ban nói: "Cảm ơn."
Đệ Ngũ Khuyết: "Mọi người xem dáng vẻ của nàng, có phải không giống như bị thôi miên không?"
Lý Cực không cho là đúng: "Với trình độ điều khiển tinh thần của Hướng Tri Phiên, thôi miên sâu chỉ có thể khiến người ta lặp lại một sự kiện nào đó để tẩy não, chẳng hạn như biến người thân thành kẻ thù, hoặc là tuyệt đối không rời khỏi một chỗ nào đó. Còn lại hành động và tư duy logic đều có thể hoàn toàn bình thường, không thể nhìn ra dấu vết bị thôi miên."
Đệ Ngũ Khuyết: "Những người có thiên phú tinh thần thật đáng sợ."
Tằng Khuynh Lạc: "Vậy A Ban đã bị tẩy não như thế nào?"
Tằng Khuynh Lạc vừa mới đặt câu hỏi thì đã có câu trả lời.
Tiểu nương tử hỏi A Ban: "Không phải nói hôm nay gia gia của ngươi sẽ đến thăm ngươi sao? Sao ngươi còn ở đây dọn tuyết?"
A Ban buồn bã nhìn về phương xa: "Không biết nữa...... Gia gia không trả lời tin nhắn của ta."
Tằng Khuynh Lạc hỏi Đệ Ngũ Khuyết: "Hai tỷ muội các nàng còn người thân nào không?"
Đệ Ngũ Khuyết: "Trước nay chưa từng nghe nàng nhắc đến chuyện nhà."
Lý Cực nghĩ đến việc Hướng Tri Phiên có nhận nghĩa tử, nghĩa nữ hắn yêu thích, lúc trước Hà Vọng phiền phức kia chính là nghĩa tử của hắn.
Sắc mặt Lý Cực có chút khó coi: "Không ổn rồi."
.
Hành khách ở Cao Phong Lâm đông đúc làm tắt nghẽn nghiêm trọng, Vân Y đi mua vé tàu không được, phà cũng hết chỗ, thậm chí vé xe buýt công cộng cũng bán hết.
Mãi mới gọi được một chiếc xe ngựa, Biên Tẫn cùng hai tỷ muội đứng bên đường đợi nửa ngày, chủ xe ngựa đột nhiên hủy đơn đặt hàng.
Vân Y lập tức gọi điện thoại tới truy vấn, chủ xe ấp úng nói có người trả giá cao để mua xe của hắn, hiện tại hắn không còn là chủ xe nữa.
Vân Y: "Ngươi phải nói sớm chứ, ta cũng có thể trả giá cao —— "
Không đợi nàng nói xong thì đối phương đã cúp máy.
Vân Y nhịn rồi lại nhịn, mới không chửi tục trước mặt Bạch ngự sử.
Mắt thấy mây đen nghịt trời từ đỉnh núi phía xa kéo đến, tuyết lớn sắp trút xuống, Biên Tẫn nói: "Chúng ta về khách điếm trước, từ từ nghĩ cách."
Ba người vừa muốn quay về thì phía sau có tiếng còi xe trong trẻo.
Tích ——
Biên Tẫn quay đầu lại, thấy Thẩm Nghịch đeo kính râm thò đầu ra từ ghế lái của một chiếc xe.
"Thời tiết xui xẻo này, xe không dễ bắt nhỉ."
Thẩm Nghịch than một tiếng.
"Bạch ngự sử, đi đâu? Ta người đẹp lòng tốt, miễn phí chở các ngươi đi."
Vốn tưởng rằng Biên Tẫn sẽ do dự, ít nhất cũng phải đấu khẩu vài câu mới chịu đáp ứng.
Không ngờ Biên Tẫn lại dứt khoát nhét chiếc rương da hành lý nhỏ vào từ cửa sổ xe, quay đầu lại nói với Vân Thiền và Vân Y:
"Mấy ngày nay vất vả rồi, hành trình tiếp theo vô cùng gian nan, không cần làm những việc không đáng hy sinh, các ngươi trở về đi."
Ý tứ trong lời nói của Biên Tẫn rất rõ ràng.
Tiến độ dụ bắt Hắc khối Rubik đã gần 100% thời khắc nguy hiểm sắp đến, hai thiên phú của các nàng có lẽ không thể gánh chịu những biến số sau này.
Vân Thiền luôn bình tĩnh và kiềm chế hiếm khi nào mất kiên nhẫn, "Chỉ là Bạch ngự sử, nếu chúng ta không ở bên cạnh người, ai sẽ giúp ngươi và bảo vệ ngươi?"
Tay Biên Tẫn đặt trên vai Thẩm Nghịch, "Thê tử của ta sẽ luôn ở bên ta."
Ý tứ là, có Thẩm Nghịch ở bên là đủ.
Đôi mắt Thẩm Nghịch sau cặp kính râm hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh, lại bị vui sướng lấp đầy.
Vân Thiền thực mất mát. Vân Y trong lúc mất mát, không hiểu sao lại thấy hình ảnh trước mắt này ngọt đến khóe miệng cong lên.
Biên Tẫn kéo cửa xe, ngồi vào bên người Thẩm Nghịch.
Biên Tẫn muốn nói gì đó với hai tỷ muội Vân thị, nhưng nàng luôn luôn vụng về ăn nói, cuối cùng đem mặt nạ bảo hộ mở ra, lấy gương mặt thật đối diện.
Biên Tẫn: "Có duyên gặp lại."
Hai tỷ muội Vân thị trong lòng rung mạnh.
Không ai không quen biết Biên Tẫn, nàng chính là Bạch nguyệt quang của cả Đế quốc.
Nói như vậy, "Thê tử" của nàng khó trách sẽ quen mắt, đúng là Tĩnh An hầu Thẩm Nghịch.
Vân Thiền trân trọng hướng các nàng hành lễ, Vân Y cũng theo tỷ tỷ chắp tay.
"Có duyên gặp lại."
Bão tuyết quả nhiên lại đến, bật đèn xe phá tan màn tuyết, trong một mảnh hắc ám, xe vững vàng lên đường.
Thẩm Nghịch cắn cắn môi đầy ý cười, hỏi người bên cạnh:
"Bạch ngự sử, ngươi muốn cùng phu nhân đi đâu?"
Biên Tẫn liếc nàng, "Vùng biên giới Tây Bắc có một nguồn năng lượng Hắc khối Rubik kỳ dị đang kích động, tựa hồ đang thôn tính đồng loại, tiếp tục phát triển xuống chỉ sợ sẽ sinh ra dị thú cấp Ứng Long trở lên, điều này làm ta phi thường để ý."
"Vùng biên giới Tây Bắc, đó là......"
"Huyền Nhật quốc."
Biên Tẫn muốn đi Huyền Nhật quốc.
Thẩm Nghịch mới không thèm để ý nàng muốn đi đâu, dù sao nàng cũng sẽ ở bên người nàng.
Bật radio phát nhạc.
Âm nhạc vui vẻ trào dâng tràn ngập không gian xe ấm áp, băng thiên tuyết địa bên ngoài phảng phất không liên quan gì đến các nàng.
Thẩm Nghịch: "Vì cái gì?"
Không có lời mở đầu và lời kết, chỉ cần ba chữ, Biên Tẫn cũng biết nàng đang hỏi cái gì.
Vì cái gì không hề đuổi nàng, vì cái gì nguyện ý cùng nàng đồng hành.
Bên ngoài xe, bóng tối cuồng bạo như mạt thế dường như nuốt chửng hình dáng Biên Tẫn, nhưng vẫn không thể che lấp đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn tình nàng dành cho Thẩm Nghịch.
"Ngươi nói đúng, ta không thể rời xa ngươi. Nếu phải có kẻ thua thiệt, ta chỉ nguyện thua thiệt ngươi. Hơn nữa...... Ta không thể kháng cự ngươi, ngay cả trong mộng, ta cũng chỉ mơ thấy ngươi."
Lời âu yếm bộc bạch thẳng thắn khiến tim Thẩm Nghịch như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.
Trong chiếc xe xám xịt giữa khung cảnh tuyết rơi vô tận, Thẩm Nghịch cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ mà nàng hằng khao khát.
Gió thổi mạnh mẽ, xe dừng lại trong một hang động tránh gió.
Sau nụ hôn nồng nàn, Thẩm Nghịch vu.ốt ve khuôn mặt Biên Tẫn và hỏi nàng:
"Ngươi có biết ý nghĩa của những lời ngươi vừa nói là gì không?"
Lông mi Biên Tẫn vương chút hơi nước, cửa sổ lưu ly phủ mờ sương ấm, khiến trời đất như tan biến. Trong tầm mắt, chỉ còn lại hai người các nàng.
Thẩm Nghịch chạm vào cằm Biên Tẫn và nói: "Có nghĩa là từ nay về sau, dù ngươi có nói dối điều gì, cũng không thể lừa gạt được ta."
Biên Tẫn ôm người trong ngực, ôm lấy giấc mộng cuối cùng của mình.
"Ta chưa bao giờ lừa được ngươi mà, không phải sao?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Xông thẳng qua cọc buộc ngựa, đi thẳng đến cầu để tỏ tình [che mặt ngại ngùng] [che mặt ngại ngùng].