Tuyết lớn cuối cùng cũng ngừng rơi.
Thẩm Nghịch tỉnh dậy trong vòng tay Biên Tẫn, hé một góc rèm cửa sổ xe, ánh nắng sớm ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, tất cả những gì có thể nhìn thấy đều là một màu trắng xóa của tuyết.
Nếu không phải Biên Tẫn còn cần phải đi tiếp, Thẩm Nghịch thực sự lười rời giường, hận không thể cùng nàng ở nơi không người này sống những ngày bình dị.
Xe sưởi ấm lên, làm tan lớp tuyết bao phủ xung quanh, gió cũng lặng im.
Trời trong xanh vạn dặm, lại là một ngày nắng đẹp.
Không gian rộng rãi cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.
Trên tầng phòng làm việc cất giấu nữ nhân không mặt và những đồ vật khác mà Biên Tẫn không được phép nhìn thấy, cửa tạm thời khóa chặt, nhưng vẫn có thể bày ra chiếc sô pha ngoài trời, hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa đặt một chiếc bếp lò nhỏ để nướng thịt.
Biên Tẫn nhìn Thẩm Nghịch mang thịt và các loại rau củ từ tủ đông ra, giữa trời băng tuyết, mùi hương nướng thịt lại càng thêm phần hấp dẫn.
Trên đầu, chim ưng và chim chuẩn đều bị mùi hương này làm cho buồn bực mà xoay vòng.
Thẩm Nghịch biết khẩu vị của Biên Tẫn thanh đạm, chuyên tâm chuẩn bị cho nàng một chiếc bát nhỏ, nấu một bát cháo rau củ, thêm trứng vào, cùng với chiếc muỗng nhỏ đưa cho Biên Tẫn.
Biên Tẫn khẽ cảm tạ, cháo ấm thanh đạm vào bụng, thực sự thoải mái.
Khi hành động đơn độc hoặc đi cùng tỷ muội Vân thị, nàng thường chỉ tùy ý ăn chút đồ ăn cho qua bữa, thường là bánh mì nguội cứng, chỉ cần ăn no là được, cũng không để ý có hợp khẩu vị hay không. Chỉ có Thẩm Nghịch ở bên cạnh, mới có thể lo lắng cho nàng ăn uống thế nào.
Có thê tử ở bên cạnh, mới có sự ân cần và ấm áp của gia đình.
Biên Tẫn hỏi nàng: "Sao ngươi lại mua sắm nhiều đồ ăn như vậy?"
Thẩm Nghịch lật mặt miếng thịt đang nướng.
"Trên đường đi đều tự bổ sung đồ ăn cho tủ đông, vốn dĩ A Khuyết, Khuynh Lạc, Toàn Cơ đã rất dễ ăn, nuôi ba nàng ấy cũng chẳng khác gì nuôi một đội quân. Chỉ sợ đi một chuyến đường dài không có thôn trước không có quán sau sẽ bị đứt lương, nên phải lo trước. Ta còn muốn hỏi ngươi đấy, không phải những người có thiên phú chiến đấu đều ăn rất nhiều sao, ta thấy A Khuyết hận không thể dùng chậu để ăn cơm, sao Biên Tẫn ngươi lại ăn thanh đạm như vậy?"
Từ khi bắt đầu gọi "Biên Tẫn", dường như đã trở thành thú vui của Thẩm Nghịch, thích chêm hai chữ này vào giữa những dòng chữ.
Vị tiểu sư muội không lớn không nhỏ của Song Cực Lâu, xem ra đã rèn luyện bản lĩnh mắt cao hơn đầu đến mức thuần thục tinh thông.
"Ta không có d.ục v.ọng ăn uống."
Biên Tẫn chậm rãi uống cháo, từng ngụm từng ngụm rất chậm, giữa trời tuyết trắng rực rỡ, nàng thanh lịch ưu nhã, ngay cả chiếc bát dùng một lần trong tay cũng trở nên đắt giá. Khí chất ung dung nhẹ nhàng trên người nàng, khiến những lời này của nàng càng thêm đáng tin.
Thẩm Nghịch trong lòng "Ừ" một tiếng.
Không có dụ.c vọ.ng ăn uống, tất cả dục niệm đều chỉ dừng lại ở trên người ta.
"Gọi tên ngươi có phải không quen?"
"Có một chút."
"Vậy ta nên gọi nhiều lần, để ngươi làm quen."
Thẩm Nghịch ngoài miệng không ngừng chiếm tiện nghi, rõ ràng có hai chỗ ngồi, nàng còn muốn chen vào lòng ng.ực Biên Tẫn, nhất quyết phải ngồi giữa hai đầu gối nàng.
"A Diêu." Mơ hồ mang theo chút uy nghiêm của Đại sư tỷ, cảm giác tiếp theo liền phải giáo huấn nàng.
Tuy nhiên, vì đã bị Thẩm Nghịch thổ lộ quá nhiều, mọi thứ dường như không thể che giấu được nữa. Cuối cùng, những lời dạy bảo cũng trở nên vô ích.
"Ta lạnh."
Ngang ngược vô lý, vừa nghe liền biết là nói dối, nhưng dù vậy, Biên Tẫn vẫn là mở ra vòng tay, đem nàng ôm vào trong áo choàng ấm áp của mình.
"Đã đỡ hơn chưa?"
Thẩm Nghịch được Biên Tẫn nuông chiều đến mức trong lòng nóng lên, quay đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng ấy, đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng bị nàng hôn ấm lên.
"Ngươi nói trong giấc mơ đều là ta, ngươi mơ thấy gì?"
Thẩm Nghịch ghé vào tai Biên Tẫn hỏi.
Biên Tẫn rũ mắt cười nhạt, không nói gì.
Thẩm Nghịch cắn vành tai nàng, "Mơ thấy những điều này sao?"
Biên Tẫn để mặc nàng cắn, đành phải "Ừ" một tiếng.
Sự thẳng thắn thành khẩn của Biên Tẫn khiến Thẩm Nghịch trong lòng bùng cháy, chiếc lưỡi mềm mại không kiêng nể gì mà khiêu khích giữa môi răng nàng. Hơi thở hai người giao hòa, càng thêm nặng nề.
Cảm nhận được Biên Tẫn vì mình mà nhanh chóng động tình, sự động tình ấy lại lặng lẽ, vành tai trước mặt ửng hồng, bàn tay ôm lấy nàng sau đó nóng bỏng.
Thẩm Nghịch được Biên Tẫn ôm xoay người lại, mặt đối mặt, hôn sâu hơn.
Thẩm Nghịch ngồi trên đùi phải Biên Tẫn, hôn đến cả người nóng ran, váy dài rơi xuống đất, đầu ngón chân run rẩy gần như không chạm đất.
Bàn tay xoa đến vòng eo mềm mại đến mức không thể đứng dậy, Thẩm Nghịch nằm trên vai Biên Tẫn thở d.ốc khó khăn.
Gió lạnh thổi qua vành tai ửng hồng, mồ hôi nóng khiến nàng khó chịu.
Biên Tẫn không muốn nàng bị thổi gió lạnh, ôm nàng vào trong xe.
Liền lấy tư thế ngồi đối diện bế lên, không để Thẩm Nghịch động đậy.
Chiếc áo choàng rộng thùng thình bao lấy nàng và Thẩm Nghịch sạch sẽ, cánh tay phải vòng qua dưới mông Thẩm Nghịch, vững vàng nâng trọng lượng cơ thể, tay trái ôm lấy phía sau lưng, giữ cho người trong ngực được cân bằng.
Đây rõ ràng là tư thế ôm nàng khi nàng còn bé nhiều năm về trước.
Khi còn ở Song Cực Lâu, Thẩm Nghịch còn chưa trưởng thành, nhỏ nhắn xinh xắn thích đi theo Biên Tẫn, Biên Tẫn đi đâu nàng cũng nhất quyết đi theo đó. Đi mệt muốn ngủ, Biên Tẫn sẽ như vậy ôm nàng, dùng đôi tay tạo thành chiếc nôi.
Giờ Thẩm Nghịch đã 23 tuổi, Biên Tẫn vẫn là như vậy ôm nàng.
Thẩm Nghịch nắm chặt áo choàng, dù đang ở nơi hoang vu, nàng cũng không có thói quen để thân mình tr.ần tr.ụi dưới trời. Làn da trơn bóng cọ vào quần áo Biên Tẫn, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Thẩm Nghịch buồn bã trong lòng ng.ực Biên Tẫn, "Ta sẽ tự mình đi."
Trong lòng Biên Tẫn ấm áp dễ chịu, nhịn không được hôn lên trán nàng, nuông chiều nàng, nhưng cũng chế nhạo.
"Mắt cá chân không phải sưng đến đi không được sao?"
Thẩm Nghịch:......
Biên Tẫn ngẫu nhiên chọc người một câu, là thật sự chọc rất tàn nhẫn.
Bên trong xe, những khối mây chì lớn bị cơn gió mạnh thổi qua, ánh mặt trời bị tầng mây u ám cắt thành từng mảng, tựa như một chiếc đèn khổng lồ trên bầu trời đang dịch chuyển góc độ.
Ánh sáng lướt qua không gian tĩnh lặng của xe, đôi lúc chiếu qua khung cửa sổ, phản chiếu bóng dáng mờ ảo của hai nữ nhân đang cuồng nhiệt hôn nhau.
Biên Tẫn bị ép phải ngẩng môi đón nhận, còn Thẩm Nghịch hôn lúc sâu lúc cạn, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối Biên Tẫn.
Tại một khoảnh khắc nào đó, trong cổ họng Biên Tẫn mơ hồ phát ra âm thanh, nhẫn nhịn vui thích, giấu trong cổ họng.
Thẩm Nghịch cắn vào yết hầu của Biên Tẫn, để lại những dấu hôn không theo trật tự trên làn da trắng nõn của nàng, những hành động này như muốn khiến Biên Tẫn phát ra tiếng, nhưng đồng thời cũng thể hiện sự chiếm hữu, như một cách để ghi lại dấu vết của sự thân mật này.
Biên Tẫn mặc cho nàng ở trên người mình làm xằng làm bậy.
Cho đến khi mệt đến hai người đều không nhúc nhích được, Thẩm Nghịch thở phì phò nằm trong lòng ng.ực Biên Tẫn, Biên Tẫn vu.ốt ve đùa giỡn mái tóc dài của nàng.
"Là cực quang."
Xuyên thấu qua giếng trời trong suốt, Biên Tẫn thấy được cực quang đồ sộ di chuyển trong trời đêm.
Thẩm Nghịch chuyển thân, cùng nàng nhìn về phía bầu trời đêm.
"Ngươi thích cực quang?"
"Ừ, những năm tháng đánh giặc ở Bắc Cảnh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cực quang. Mỗi lần nhìn thấy cực quang là có thể cảm nhận được vũ trụ bao la. Đặt mình trong vũ trụ, bất luận có cái gì thống khổ cùng sợ hãi đều trở nên nhỏ bé."
Thẩm Nghịch dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên xương quai xanh của Biên Tẫn, vẽ một hình bán nguyệt bằng móng tay.
Nàng liền biết, đối với người khác mà nói, Biên Tẫn mạnh mẽ và kiên cường là thế, nhưng Biên Tẫn cũng sẽ đau khổ, cũng sẽ sợ hãi.
Thẩm Nghịch gắt gao ôm chặt lấy Biên Tẫn, đem mặt vùi vào trong lòng ng.ực Biên Tẫn.
Biên Tẫn có chút khó hiểu, nhưng cũng nhẹ nhàng xoa xoa lên người Thẩm Nghịch đang làm nũng.
"Ta thích ngươi."
Thẩm Nghịch thanh âm buồn bã.
"Ngươi là người quan trọng nhất trong đời ta. Ngươi đi nơi nào, ta cũng muốn đi theo nơi đó."
Lời thổ lộ không một chút sai lệch, lại một lần nữa tiến vào lòng Biên Tẫn.
Biên Tẫn ôm chặt ái nhân vào lòng, ngắm nhìn sắc thái mê huyễn của cực quang phủ lên khuôn mặt người ấy, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt, tựa như những giọt lệ nóng rực đang khẽ rung động, đẹp đến mức mê hồn đoạt phách.
Thật tốt khi còn tồn tại.
Biên Tẫn muốn tiếp tục sống, dù thế giới này có vỡ nát, nàng cũng muốn cùng Thẩm Nghịch sống sót bên nhau.
......
.
Hướng Tri Phiên đã nhiều ngày liền buổi tối cơ hồ không thể ngủ được.
Mới chợp mắt một lát đã bị ác mộng đánh thức, tim đập đến khó chịu mà ức chế, dù ăn gì, uống thuốc gì hay dùng dịch dinh dưỡng cũng không ăn thua.
Hắn hoài nghi có người đang tiến hành quấy nhiễu tinh thần đối với hắn.
Nhưng nếu có tinh thần lực nhiễu loạn tư duy của hắn, sao hắn có thể không phát hiện ra?
Chẳng lẽ là dùng một biện pháp mà hắn không thể tưởng tượng được......
Vài đêm liên tục không thể ngủ được khiến Hướng Tri Phiên dần dần suy nhược thần kinh. Việc không tìm thấy Lý Cực càng khiến hắn thêm nóng nảy, tâm hỏa khó tiêu.
Còn có một chuyện chôn sâu trong lòng, đến nay chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai, cũng không ngừng tra tấn hắn.
Khi quyết định rời khỏi thành Trường An để đuổi theo Lý Cực, Hướng Tri Phiên đã nói với Lận Vịnh Minh rằng không cần theo hắn, vì ngoài thành bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải dị thú, dù không có dị thú thì cũng có đạo phỉ hoành hành, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Lận Vịnh Minh vẫn không yên tâm.
"Điện hạ là huyết mạch duy nhất của Quý phi, ta sao có thể mặc kệ nàng được? Ta muốn đưa người trở về, ta muốn nhìn thấy nàng đăng đế! Tất cả vẫn còn kịp!"
Chấp niệm của Lận Vịnh Minh không hề thua kém Hướng Tri Phiên, thậm chí đã đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Hướng Tri Phiên không thể ngăn cản Lận Vịnh Minh, cũng thực sự không có tinh lực để đôi co với Lận Vịnh Minh, Lận Vịnh Minh muốn ra thành thì cứ ra, không cần nhiều lời.
Khi ra đến ngoài thành, quả nhiên gặp phải dị thú.
Hướng Tri Phiên vì đuổi theo Lý Cực, đã trơ mắt nhìn Lận Vịnh Minh bị dị thú bắt đi.
Trong tiếng kêu khóc kinh thiên động địa, hắn không hề quay đầu lại.
Giây phút Lận Vịnh Minh chết, cuối cùng hắn cũng trút được một gánh nặng trong lòng.
Hắn biết, chuyện cũ trong cung đối với Lận Vịnh Minh mà nói là một đoạn ký ức nhơ nhuốc, là bất đắc dĩ của kẻ không quyền thế để có thể sống sót.
Đó là điều mà Lận Vịnh Minh không muốn nhắc đến, đối với Hướng Tri Phiên mà nói cũng là một vết nhơ khó phai.
Chết rồi thì tốt, sau khi chết, một trong những đoạn ký ức quẫn bách nhất trong đời hắn sẽ không còn ai biết đến, vĩnh viễn bị chôn vùi.
Hướng Tri Phiên cho rằng mình cuối cùng đã thoát khỏi Lận Vịnh Minh, từ nay về sau sẽ không bao giờ nhớ đến bà ta nữa.
Những ngày tháng sau đó, quả thực hắn chưa từng một giây phút nào nhớ đến nữ nhân đó, nhưng đến đêm khuya, trong những giấc mộng bất chợt ập đến, ký ức ùa về sự bất lực khi xưa, ánh mắt kinh hoàng lại oán độc của Lận Vịnh Minh khi bị dị thú kéo đi, hết lần này đến lần khác khiến hắn tỉnh giấc.
Đêm nay hắn vẫn bị ác mộng đánh thức, khi tỉnh lại thì áo ngủ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Uống trà an thần đến phát cáu, hắn giận dữ ném vỡ chén trà, cấp dưới vừa lúc nghe được tiếng chén vỡ cùng với tiếng gầm nhẹ mất kiểm soát của Hướng Tri Phiên, do dự một lúc mới cẩn thận gõ cửa.
"Hướng công...... có tin khẩn cấp."
Rất lâu sau, Hướng Tri Phiên mới mở cửa.
Cấp dưới nhìn thấy Hướng Tri Phiên, nửa thân trên không khỏi run rẩy, có chút hoảng loạn.
Cũng chẳng trách hắn sợ hãi, Hướng Tri Phiên cả người gầy gò tái nhợt, hai mắt đầy tơ máu, tóc tai bù xù, giống như một con quỷ đứng sừng sững ở cửa phòng u ám.
"Nói."
Hướng Tri Phiên xoay người đi vào phòng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Cấp dưới thấp giọng nói: "Nghênh Thủy Lâu bị phá rồi."
Hướng Tri Phiên đột nhiên xoay người lại, một lúc sau, cả người hắn run rẩy lên, tê tâm liệt phế nói:
"Là Lý Cực...... là nàng làm! Bắt nàng về cho ta!"
Mồ hôi lạnh chảy ra trên trán cấp dưới.
Nghênh Thủy Lâu vừa mới bị phá, tình hình bên trong như thế nào đều không rõ, hơn nữa bên cạnh An Vương điện hạ cao thủ như mây, làm sao mà bắt được? Bắt được thì đã sớm bắt rồi.
"Còn không mau đi!"
Hướng Tri Phiên gào thét lớn.
Cấp dưới phát hiện hắn khác thường, không dám nhiều lời, "Vâng" một tiếng rồi nhanh chóng biến mất.
Hướng Tri Phiên gào đến đầu mình ầm ầm vang lên.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được, nếu không người đang âm thầm xâm chiếm suy nghĩ của hắn sẽ đắc ý.
Ngay lúc Hướng Tri Phiên trực tiếp cầm ấm trà đổ mạnh nước trà vào bụng, bên ngoài phòng, dầu hỏa đã được bố trí xong.
Hạ Lan Trạc thật ra muốn dùng bom trực tiếp, đáng tiếc tuần tra của Hướng lão tặc nghiêm ngặt, bom quá dễ bị phát hiện, mà dầu hỏa nguyên thủy lại có thể luồn lách qua một vài lỗ hổng.
Nếu Hướng lão tặc bị thiêu chết trong phòng thì mọi việc sẽ tốt đẹp. Nếu hắn muốn chạy ra ngoài, Hạ Lan Trạc cũng đã chuẩn bị sẵn các loại cạm bẫy dành riêng cho hắn.
Không thiêu chết, cũng có thể sống sờ sờ tra tấn hắn đến chết.
Ngọn lửa rất nhanh đã lan dọc theo chân tường vào trong.
Có người phóng hỏa!
Khi Hướng Tri Phiên vừa định ra ngoài thì trong bóng tối có một bóng đen nữ nhân đứng đó, gọi một tiếng:
"Hướng Tri Phiên ——"
Hướng Tri Phiên dưới chân đột nhiên dừng lại, do dự một lát rồi quay đầu nhìn lại.
"Hướng Tri Phiên......" Bóng dáng nữ nhân từ trong bóng tối bước về phía hắn, thanh âm chói tai rách nát, không giống người thường, nhưng Hướng Tri Phiên vẫn nghe ra, đó là thanh âm của Lận Vịnh Minh.
Hướng Tri Phiên nghi ngờ lại cảnh giác nhìn về phía Lận Vịnh Minh đang bước đi quỷ dị.
"Ngươi, chưa chết?"
Lận Vịnh Minh đi đến chỗ có ánh sáng, khuôn mặt vỡ vụn cùng thân hình đã bị loạn thể nghiền nát đến hoàn toàn thay đổi.
"Ngươi còn chưa chết, sao ta có thể chết được chứ?"
......
Hạ Lan Trạc trong đầu "Ong" một tiếng đau nhức.
Nàng cảm nhận được một cơn đau đớn dữ dội, một lượng lớn tinh thần lực điên cuồng bộc phát, tấn công tất cả mọi người xung quanh tòa nhà, không phân biệt gì cả.
Trước mắt người có thể phóng thích một lượng lớn tinh thần lực như vậy, chỉ sợ chỉ có Hướng Tri Phiên mà thôi.
Vì cái gì Hướng Tri Phiên lại đột nhiên mất kiểm soát và phóng thích một lượng lớn tinh thần lực như thế?
Giống như là giãy giụa trước khi chết.
Hạ Lan Trạc lập tức liên hệ Phồn Chi, yêu cầu hắn chỉ huy cấp dưới toàn bộ lui đến phạm vi ở ngoài nguy hiểm.
Phồn Chi lại dẫn đầu liên hệ Hạ Lan Trạc nói: "Hướng Tri Phiên chạy thoát rồi."
Hạ Lan Trạc: "Chạy thoát? Chạy trốn đi đâu?"
Phồn Chi: "Hắn từ bẫy rập số một xông ra ngoài, bị đánh gãy chân, nhưng tốc độ cực nhanh, còn làm chúng ta bị thương hai người......"
Chân bị gãy, tốc độ còn có thể "Cực nhanh"?
Hạ Lan Trạc có dự cảm chẳng lành, lập tức cắt ngang lời Phồn Chi, "Cho ta phương hướng hắn thoát đi."
Hạ Lan Trạc vẫn luôn cùng Lý Cực duy trì liên hệ, liếc mắt một cái liền nhận ra Hướng Tri Phiên chạy về phía vị trí của Lý Cực, Nghênh Thủy Lâu.
Cùng lúc đó, Phồn Chi chuyển cho nàng một đoạn video do cấp dưới chụp được về Hướng Tri Phiên.
Hướng Tri Phiên đang chạy như điên trên mái hiên, chân bị đánh gãy đã bị loạn thể nghiền ra chi mới.
Nàng đã nghĩ tới vô số loại khả năng, tỉ mỉ mưu tính bố cục, kiên nhẫn chờ đợi cú đánh cuối cùng.
Lại không thể dự đoán được ở khâu quan trọng nhất, Hướng Tri Phiên sẽ bỗng nhiên bị lây nhiễm Hắc khối Rubik.
Virus từ đâu mà đến, đã không có thời gian đi truy cứu, Hạ Lan Trạc lập tức gửi tin cho Lý Cực, đồng thời nhanh chóng đuổi theo Hướng Tri Phiên.
.
Mô hình bên trong Nghênh Tiếng Các được xây dựng rất nhanh.
Lý Cực cho Khang Dật và vài tên chiến đấu thiên phú lão luyện mặc quần áo hộ vệ và người trông coi của Nghênh Thủy Lâu, lái xe ngựa của chúng đến Nghênh Tiếng Các trước.
Nhất định phải một lần là bắt được, cứu ra A Ban.
Khang Dật lĩnh mệnh rời đi, Lý Cực không muốn ở lại Nghênh Thủy Lâu lâu hơn, cảm thấy không an toàn, liền bố trí một bộ phận cấp dưới thừa dịp đêm tối di chuyển tù binh, các nàng cũng rời đi nơi đây, chuẩn bị nhận được tin tức của Hạ Lan Trạc liền đi chi viện nàng.
Tằng Khuynh Lạc vẫn luôn vẽ bản đồ xây mô hình, cũng không ngủ ngon giấc, vừa đứng lên trước mắt bỗng nhiên trắng bệch, suýt nữa té ngã.
May mắn Lý Cực kéo nàng một phen.
"Ngươi quá mệt mỏi, ta đưa ngươi đi ngủ một lát."
Lý Cực lôi kéo Tằng Khuynh Lạc hướng xe ngựa ngoài viện đi, Tằng Khuynh Lạc còn nhớ thương chuyện vây sát Hướng Tri Phiên, "Hạ Tiết độ sứ truyền tin tới chưa? Động thủ chưa?"
Đệ Ngũ Khuyết ở một bên nôn nóng chờ đã nửa ngày, Hạ Lan Trạc vẫn chưa trả lời tin tức, chỉ có thể chờ tin tức từ Lý Cực.
Đồng hồ điện tử của Lý Cực rung lên một chút.
Là tin tức của Hạ Lan Trạc.
Trong lúc Lý Cực cúi đầu xem tin, không biết vì sao Tằng Khuynh Lạc bỗng nhiên xoay người, dùng sức một tay đẩy nàng trở về nhà ở.
Lý Cực hoàn toàn không nhớ rõ mình đã bị ném xuống đất như thế nào, chỉ cảm thấy một luồng tinh thần lực kh.ủng bố không biết từ đâu đến giống như đạn pháo, suýt chút nữa oanh tạc vào đầu óc nàng trước một khắc, lại bị thứ gì đó ngăn cản.
Mặc dù bị ngăn cản phần lớn, Lý Cực vẫn đau đầu muốn nứt ra, cả người ngây ngốc nửa ngày, mới nghiêng ngả lảo đảo ngồi dậy.
Nàng rốt cuộc có tinh thần lực cấp C, mặc dù bị tinh thần lực nghiền ép ô nhiễm, vẫn có thể nhanh chóng cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại.
Đợi nàng lấy lại tinh thần, nghe thấy ngoài phòng tiếng đánh nhau kịch liệt.
Loạn thể quét ngang, trực tiếp phá hủy căn nhà nơi nàng ở, váy của Lý Cực bị xé rách, nếu không phải nàng trốn nhanh, suýt chút nữa đã mất một chân.
Loạn thể đúng là đến từ Hướng Tri Phiên.
Chính xác mà nói, nên là đến từ Hướng Tri Phiên và Lận Vịnh Minh.
Bởi vì Hắc khối Rubik đã đưa bọn họ nghiền nát lại với nhau.
Hướng Tri Phiên bị Hắc khối Rubik cắn nuốt trong giây lát, đã mở ra tất cả tinh thần lực để duy trì thần chí, tinh thần lực cấp S của hắn thậm chí ảnh hưởng Hắc khối Rubik.
Hắc khối Rubik mà bọn họ gặp phải đến từ dã ngoại, là loại virus còn chưa biến đổi ra trí tuệ.
Sự chấp nhất của hắn và Lận Vịnh Minh đối với Lý Cực, đã ăn sâu vào đại não vô cùng đơn giản của con dị thú mới mẻ này, không màng tất cả, sát hướng Nghênh Thủy Lâu, chỉ muốn Lý Cực!
Hắc khối Rubik đã tăng lên rất lớn năng lực của Hướng Tri Phiên, Khang Dật mang theo một phần lớn cao thủ đến Nghênh Tiếng Các, những người còn lại thậm chí còn chưa đến được trước mặt Hướng Tri Phiên, đã bị tinh thần lực cường đại của hắn phá hủy tất cả tư duy, hai mắt trống rỗng ngã trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, biến thành một khối vỏ rỗng không có tư tưởng.
Cố tình hắn còn có được chiến đấu thiên phú cấp S.
Đệ Ngũ Khuyết rõ ràng đã xé nát loạn thể của hắn, ngay sau đó loạn thể thế nhưng trở nên càng nhiều hơn, từ dưới đất trồi ra từng cây gai nhọn, buộc Đệ Ngũ Khuyết liên tục lui về phía sau. Mà khi nàng tránh thoát khỏi gai nhọn, phía sau lưng lại bị loạn thể tàn nhẫn quất, đau đến nàng nhe răng trợn mắt, lúc này mới phát hiện gai nhọn vừa rồi cư nhiên đều là ảo giác.
Tinh thần lực và sức chiến đấu hỗ trợ lẫn nhau, phi thường khó chơi.
Gáy của Hướng Tri Phiên mọc ra khuôn mặt của Lận Vịnh Minh, hai mắt Lận Vịnh Minh nhắm nghiền, không ngừng khóc kêu "Quý phi".
Lý Cực đẩy cửa phòng ra thì thấy một cảnh tượng kinh tởm, từ dưới đất rút ra một thanh kiếm đâm thẳng về phía Lận Vịnh Minh.
Lận Vịnh Minh đột nhiên mở mắt, dùng răng cắn lấy thanh kiếm.
Một đôi mắt giận dữ trợn trừng không hề chớp mắt, loạn thể đen kịt bám vào miệng, cắn chặt lấy kiếm của Lý Cực.
Lý Cực rút kiếm không ra, Hướng Tri Phiên đột nhiên quay đầu lại, thân kiếm bị bẻ gãy, một khuôn mặt biến dạng với ngũ quan hỗn loạn khiến Lý Cực trong lòng chìm xuống.
Vô số viên đạn bắn vào mặt Hướng Tri Phiên, khiến mặt hắn nhất thời bị oanh tạc nát bấy.
Tằng Khuynh Lạc một tay lấy súng một tay ôm lấy Lý Cực, xoay người nhảy lên nóc nhà.
Hướng Tri Phiên bị đập nát ngũ quan, thế nhưng biến thành Lận Vịnh Minh.
Ngũ quan ban đầu của Hướng Tri Phiên dịch ra phía sau đầu.
Tằng Khuynh Lạc buông Lý Cực ra, nói: "Ngươi ở đây đừng nhúc nhích."
Tằng Khuynh Lạc muốn đi, Lý Cực bỗng nhiên giữ chặt lấy tay áo nàng, nắm chặt đến khớp xương phát ra tiếng động, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
"Tiểu Mãn, ngươi làm sao vậy?"
Tằng Khuynh Lạc còn nghi hoặc, ta làm sao vậy?
Thanh âm của Lý Cực mang theo sự run rẩy không thể tự chủ, Tằng Khuynh Lạc nhớ ra, đang muốn nói "Không có gì, chỉ là vừa rồi đẩy ngươi vào nhà, đã chặn lại tinh thần lực của Hướng Tri Phiên".
Nhưng những lời này từ trong đầu lướt qua một lần, mỗi một chữ đều rối loạn trình tự, miệng nàng há ra, không thể mở miệng.
Có một chất lỏng nóng bỏng từ khuôn mặt chảy xuống, nàng sờ so.ạng một chút, là máu.
Máu tươi từ hai mắt và hai lỗ tai của Tằng Khuynh Lạc cuồn cuộn chảy xuống, lau rồi lại lau, không thể lau hết.
Lý Cực giữ lấy vai nàng, "Vừa rồi, ngươi đã chắn tinh thần lực của Hướng Tri Phiên cho ta?"
Tinh thần lực cấp S mãnh liệt kia, có thể trong nháy mắt phá hủy thế giới tinh thần của người khác, Tiểu Mãn hoàn toàn giúp nàng chặn lại?
Sắc mặt Lý Cực trắng bệch, nàng nâng khuôn mặt Tằng Khuynh Lạc, hoảng sợ đến toàn thân nổi da gà run rẩy điên cuồng.
Tằng Khuynh Lạc muốn nói gì đó, suy nghĩ lại biến mất với tốc độ khó hiểu.
Ngơ ngác nhìn người trước mắt, khuôn mặt Lý Cực mỗi lúc một trở nên xa lạ hơn.
Lý Cực căn bản không phát hiện nước mắt của mình không ngừng rơi xuống, thanh âm đã vỡ nát.
"Tiểu Mãn, Tiểu Mãn! Ngươi đừng làm ta sợ......"
Trong lòng tự nhủ tìm kiếm suốt nửa ngày, từng chữ, từng chữ khó khăn được nhặt lên từ đống phế tích trong thế giới tinh thần, cuối cùng Tằng Khuynh Lạc lên tiếng:
"Ta ra thành Trường An...... là vì tìm ngươi."