Mặt đất rung chuyển khiến lòng người hoảng loạn.
Bỗng nhiên một trận rung lắc dữ dội, Đệ Ngũ Khuyết tung một quyền đánh trúng Hướng Tri Phiên.
Vai trái của Hướng Tri Phiên nổ tung, bắn ra vô số mảnh vỡ loạn thể, những mảnh kim loại đen nhỏ li ti ly tán vào không trung.
Găng tay mà Thẩm Nghịch thiết kế riêng cho Đệ Ngũ Khuyết có thể kích phát 100% tiềm năng của nàng, mặc dù là Hướng Tri Phiên đã dị thú hóa, mỗi một quyền giáng xuống người hắn, đều có thể tạo ra một lỗ hổng lớn.
Nếu là Hướng Tri Phiên chưa bị dị hóa, chỉ sợ đã bị Đệ Ngũ Khuyết đánh choáng váng, nhưng hiện tại, tên nửa người nửa thú này, dù bị đánh nát vụn đến đâu, tất cả những mảnh vỡ bay lả tả trên không trung đều sẽ lại tụ hợp trở về.
Đó là do sự chấp nhất của Hướng Tri Phiên đối với "Sự hoàn chỉnh", Hắc khối Rubik đã khuếch đại sự "Chấp nhất" này lên vô hạn.
Đánh không chết, tiêu diệt không xong.
Hướng Tri Phiên vẫn rất khó đối phó, tiếng nỉ non lúc cao lúc thấp của Lận Vịnh Minh càng giống như một lời chú ngữ, luôn quẩn quanh bên tai Đệ Ngũ Khuyết, kí.ch th.ích thần kinh nàng, quấy rối suy nghĩ của nàng, quấy nhiễu phán đoán của nàng về đòn tấn công vào Hướng Tri Phiên.
Đệ Ngũ Khuyết bị hất văng, đập vào giữa đống y phục, khiến một đống y phục thủ công bị rơi vãi tan tác.
Vai nàng bị loạn thể đâm thủng, đã máu thịt mơ hồ.
Nàng khó khăn đứng lên, phát hiện loạn thể của Hướng Tri Phiên ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, chụp xuống nóc nhà nơi Lý Cực và Tằng Khuynh Lạc đang ở.
Không biết vì sao, Lý Cực và Tằng Khuynh Lạc dường như hoàn toàn không phát hiện ra nguy cơ, vẫn không nhúc nhích.
Đệ Ngũ Khuyết hét lớn một tiếng "Nguy hiểm!", dùng sức đá một cây cột gỗ nặng nề về phía bàn tay loạn thể.
Bàn tay loạn thể mạnh mẽ chộp lấy, tóm trúng cột gỗ.
Cây cột gỗ khiến chân Đệ Ngũ Khuyết sưng lên, bàn tay loạn thể chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, giống như vo viên giấy vụn, nghiền nát nó.
Đệ Ngũ Khuyết: "Con quái vật này......"
Đệ Ngũ Khuyết nhân cơ hội này che chân cắn răng nhảy lên nóc nhà, một tay nhấc Lý Cực lên, đối nàng kêu: "Chạy mau!"
Lý Cực phản ứng lại chậm chạp không giống nàng, Đệ Ngũ Khuyết lúc này mới phát hiện nàng đầy mặt nước mắt, gắt gao ôm lấy Tằng Khuynh Lạc vẫn không nhúc nhích.
Một trận lạnh lẽo ập đến trong lòng Đệ Ngũ Khuyết, không kịp suy nghĩ nhiều, bàn tay loạn thể khổng lồ xòe ra năm ngón tay, từ trên cao chụp xuống.
Uy áp của cự vật rơi xuống với tốc độ cao khiến da đầu Đệ Ngũ Khuyết tê dại, nàng đẩy Lý Cực và Tằng Khuynh Lạc ra ngoài, bản thân lăn người tránh né.
Nàng dự đoán là đã lăn đến chỗ an toàn, nhưng bỗng nhiên loạn thể kéo dài ra sau đó nắm lấy mắt cá chân của nàng, quấn lấy như dây thừng, dùng sức kéo trở về.
Bàn tay loạn thể hướng về phía Đệ Ngũ Khuyết chộp tới, Đệ Ngũ Khuyết trở tay đánh một quyền.
Bàn tay loạn thể bị đánh dội trở về, ngón áp út bị đánh gãy, nhưng trong nháy mắt lại ngưng tụ ra ngón tay mới, tiếp tục chộp xuống.
Mỗi lần Đệ Ngũ Khuyết đấm một quyền, bàn tay loạn thể lại bị đánh nát một lần, nhưng thời gian nó tái tạo lại càng lúc càng nhanh. Khuôn mặt Đệ Ngũ Khuyết đã bị bóng tối của bàn tay loạn thể hoàn toàn bao phủ.
Lý Cực cầm lấy súng của Tằng Khuynh Lạc, điên cuồng quét về phía bản thể của Hướng Tri Phiên.
Khuôn mặt của Hướng Tri Phiên bị đánh đến máu thịt mơ hồ, tiếng khóc kêu của Lận Vịnh Minh càng lớn hơn, từng tiếng "Quý phi" đâm vào đại não Lý Cực.
Ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn!
Căn bản không thể đánh tan hắn, dù bao nhiêu viên đạn, bao nhiêu sức mạnh oanh tạc, Hướng Tri Phiên đều có thể khôi phục lại ngay lập tức.
Lý Cực đứng yên tại chỗ, loạn thể văng ra cắt vào mặt, cổ và mu bàn tay nàng, chiếc váy dài tiên dật trong nháy mắt bị nhuộm đỏ máu, viên đạn trong tay không ngừng bắn ra, đôi mắt đỏ ngầu không hề chớp, điên cuồng như muốn oanh tạc hắn lần nữa.
Lý Cực làm chậm tốc độ của bàn tay loạn thể, Đệ Ngũ Khuyết đánh không tan được cái tay kia, không rảnh lo thở d.ốc, lập tức đi túm lấy loạn thể đang quấn lấy mắt cá chân nàng.
Loạn thể chết tiệt này vô cùng cứng rắn, Đệ Ngũ Khuyết dùng hết sức lực, lòng bàn tay bị vết cắt sâu hoắm, ngón tay cũng bị chặt đứt mới miễn cưỡng xé được nó ra.
Nhưng đã muộn rồi.
Bàn tay loạn thể khổng lồ tóm lấy thân hình nàng, chộp vào trong tay, dùng sức nghiền nát.
Đệ Ngũ Khuyết chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều muốn vỡ vụn.
Trong cơn đau nhức, vô số loạn thể từ lòng bàn tay vươn ra, dán lên người nàng ngo ngoe rục rịch, ngay sau đó sẽ cắt rách làn da nàng, chiếm lấy thân hình nàng.
Đệ Ngũ Khuyết chỉ cảm thấy ghê tởm đến quá sức, cố tình dù dùng cách nào cũng không thể thoát khỏi, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, ý thức cũng rời rạc, trước mắt là Hướng Tri Phiên lại một lần nữa được tái tạo.
Trời ơi, Đệ Ngũ Khuyết không muốn chết vào lúc nhìn thấy gương mặt này, nếu không thì dù xuống suối vàng cũng sẽ phải phàn nàn một trận nên thân.
Không có cách nào...... Dù thế nào cũng không thể tránh thoát.
Chẳng lẽ phải dùng đến biện pháp đó sao?
Bên tai vang lên lời Thẩm Nghịch nói khi đưa cho nàng găng tay.
"Nhớ kỹ, nhất định phải đến vạn bất đắc dĩ mới có thể sử dụng, nếu không tính mạng của ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Ngay lúc ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ, muốn dùng đến biện pháp nguy hiểm kia, nàng nhìn về phía chân trời.
Trong đêm tối xuất hiện hai mặt trăng.
Có phải là ảo giác trước khi chết hay không, vì sao lại có hai mặt trăng?
Một vầng trăng lớn, một vầng trăng nhỏ.
Đệ Ngũ Khuyết tò mò nhìn vầng trăng nhỏ kia, không chói mắt, thực đẹp thực ôn nhu, vầng sáng bao phủ lên người nàng, cơn đau cốt tủy cư nhiên đều thần kỳ biến mất.
Nàng như thế nào rơi vào một vòng tay ấm áp, không nhớ rõ.
Chỉ nhớ rõ thân mình mình thoát ly khỏi bàn tay loạn thể làm nàng buồn nôn, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, từ không trung chậm rãi rơi xuống.
Trên đỉnh đầu, chiếc dù đen đang nhẹ nhàng xoay tròn, vầng trăng nhỏ liền ở trước mắt nàng.
Nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thì ra vầng trăng nhỏ kia chính là con ngươi bên mắt phải của Hạ Lan Trạc.
Hạ Lan Trạc không đeo kính bảo vệ mắt, ánh sáng từ mắt phải của nàng trông như ảo ảnh, nhìn kỹ thì thấy nó không thực sự phát sáng, nhưng lại trong trẻo tinh khôi, phảng phất như viên đá quý lộng lẫy, khiến Đệ Ngũ Khuyết ngây ngốc nhìn.
Gió lay động mái tóc đen của Hạ Lan Trạc, nàng ôm Đệ Ngũ Khuyết đặt bên cạnh Tằng Khuynh Lạc.
Hạ Lan Trạc liếc nhìn Tằng Khuynh Lạc, tình hình không tốt lắm, tạm thời dùng tinh thần lực giúp nàng giảm đau, làm chậm cơn đau, vừa rồi nàng cũng đã làm như vậy để giúp Đệ Ngũ Khuyết giảm bớt đau đớn.
Hạ Lan Trạc đôi mắt vẫn chưa động đậy, nói với Đệ Ngũ Khuyết bên cạnh:
"Đừng nhìn ta, suy nghĩ của ngươi sẽ bị ta ảnh hưởng."
Đệ Ngũ Khuyết cắn môi, nước mắt rơi thẳng xuống, ôm chặt lấy nàng, "Ngươi cứ ảnh hưởng ta nhiều hơn nữa đi......"
Khụt khịt vài tiếng, lại ủy khuất nói: "Ngươi cuối cùng cũng chịu gặp ta."
Hạ Lan Trạc chóp mũi cay cay, than nhẹ một tiếng, "Sao lại làm ngươi khóc rồi."
Vừa nhìn thấy tiểu hài tử không được khỏe khóc, lại bị thương nặng như vậy, Hạ Lan Trạc nhẹ nhàng ôm đầu nàng vào lòng một chút.
Đệ Ngũ Khuyết được nàng ôm như vậy, khóc càng dữ dội hơn.
Hạ Lan Trạc thu dù lại, Hướng Tri Phiên xoắn cổ nhìn về phía các nàng.
Hạ Lan Trạc sờ sờ khuôn mặt Đệ Ngũ Khuyết, "Bảo bối, ngươi sợ sao?"
Đệ Ngũ Khuyết lau sạch nước mắt, không kìm lòng được nhìn về phía đôi mắt Hạ Lan Trạc.
Đôi mắt nàng thật sự quá đẹp, Đệ Ngũ Khuyết quên mất đau đớn, quên mất sợ hãi, chỉ muốn để Hạ Lan Trạc ảnh hưởng suy nghĩ của mình, hận không thể hòa làm một với nàng.
"Có ngươi ở đây, ta còn có gì phải lo lắng nữa?"
"Ngoan."
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Lan Trạc khẽ nhếch lên, hai ngón tay khép lại đè lên mí mắt trái đã mất đi thị lực.
Vừa rồi vẫn luôn mở to mắt trái, chính là làm mù một bên mắt để ít nhiều ức chế bớt tinh thần lực, đây là kỹ xảo mà nàng vừa mới nghiên cứu ra trong thời gian gần đây.
Không có gì quá lớn lao, thực tế, chỉ là để Đệ Ngũ Khuyết có thể an tâm hơn mà nhìn nàng, ngắm xem nàng rốt cuộc trông như thế nào.
Lý Cực đã nói với nàng rồi, A Ban đã được tìm thấy, còn sống.
Những ngày đêm căng thẳng thần kinh cuối cùng cũng được buông lỏng, Hạ Lan Trạc lần đầu tiên trong đời cảm thấy vui sướng đến vậy.
Nàng cũng vậy.
Có Đệ Ngũ Khuyết ở bên, còn gì phải sợ?
Hạ Lan Trạc đưa tay ra trước mắt Đệ Ngũ Khuyết.
Dù không cần dùng mắt để nhìn, nhưng vào khoảnh khắc tinh thần lực của Hạ Lan Trạc đột nhiên bùng nổ, nàng vẫn cảm nhận được luồng sóng khí khiến nàng nghẹt thở. Phảng phất như khu rừng hoang vắng, cô tịch trong nháy mắt bừng sáng.
Mấy ngày nay Hạ Lan Trạc đã dần dần xâm nhập suy nghĩ của Hướng Tri Phiên, điều khiển giấc mơ của hắn, đã biết được điều hắn sợ hãi nhất là gì.
Giờ phút này càng thêm nắm chắc điểm yếu đáng sợ của hắn, toàn lực xé rách thế giới tinh thần của hắn.
Đối với thiên phú tinh thần mà nói, điều Hắc khối Rubik thay đổi lớn nhất chính là tạo ra đại não, có đại não liền có nghĩa là thiết lập thế giới tinh thần, thiết lập con đường bị phá hủy.
Hạ Lan Trạc đã thử phá hủy thế giới tinh thần của dị thú, cũng giống như phá hủy con người.
Thế giới tinh thần sụp đổ, dị thú liền trở nên vô tri vô giác, thành một bộ vỏ rỗng, muốn lấy nội hạch của chúng dễ như trở bàn tay.
Nhưng Hướng Tri Phiên vốn dĩ có tinh thần lực cấp S, thêm vào bị lây nhiễm Hắc khối Rubik, khiến tinh thần lực của hắn tăng lên một đoạn cực kỳ lớn, mặc dù Hạ Lan Trạc biết được chỗ yếu ớt nhất của hắn là gì, có thể vô hạn phóng đại sự sợ hãi, nhưng vẫn không thể trực tiếp xé toạc phòng tuyến tinh thần của hắn.
Hạ Lan Trạc càng thêm nóng nảy, bỗng nhiên không khí ngưng đọng lại, xung quanh tối tăm mờ mịt một mảnh, không có âm thanh cũng không có không khí, cảm giác nghẹt thở siết chặt cổ họng nàng. Đúng lúc này, mặt đất dưới chân nứt ra một vực sâu khổng lồ, cảm giác không trọng lượng khiến nàng không thể khống chế được rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ngã xuống, nàng phát hiện mình cư nhiên bị thôi miên!
Ngay lúc sắp rơi tan xương nát thịt, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ nhảy vào ý thức nàng, phá vỡ vực sâu, lớn tiếng gọi tên nàng ——
"Hạ Lan Trạc!"
Hạ Lan Trạc cả người mồ hôi lạnh đột nhiên tỉnh dậy, nàng ở thời điểm dốc toàn lực xé mở phòng tuyến tinh thần của Hướng Tri Phiên cư nhiên bị phản công xâm lấn.
Suy nghĩ hồi phục lại, loạn thể đã lao đến trước mặt nàng, ngay lúc sắp đâm vào thân thể nàng, thì nó bị Đệ Ngũ Khuyết bắt lấy, ngược hướng tàn nhẫn nghiền nát, cứng rắn vặn gãy.
"A Khuyết!"
Đệ Ngũ Khuyết đứng không vững, toàn thân không có mấy cái xương cốt còn nguyên vẹn, nhưng vẫn kịp thời cứu Hạ Lan Trạc. Vừa vui mừng vừa quay đầu lại nháy mắt với nàng, "Có muốn lấy thân báo đáp không?"
Hạ Lan Trạc:......
Đây là lúc để nói mấy lời này sao?
Nàng đã tháo kính bảo vệ mắt, đang ở trạng thái tinh thần lực đỉnh cao, nhưng vẫn không thể khống chế được Hướng Tri Phiên đã bị nhiễm Hắc khối Rubik.
Nhưng người vừa rồi đánh thức Hạ Lan Trạc khỏi cơn thôi miên không phải là Đệ Ngũ Khuyết, mà là một luồng tinh thần lực khác. Đệ Ngũ Khuyết không thể nào đánh thức được Hướng Tri Phiên đang thôi miên.
Luồng tinh thần lực mang theo sát khí sắc bén này là của ai?
Hạ Lan Trạc kinh ngạc nhìn Lý Cực, là nàng!
Lý Cực trước giờ chỉ có tinh thần lực cấp C, muốn thôi miên cũng cần tiếp xúc thân mật nhiều lần mới có thể vô thức thay đổi đối phương. Nàng không có khả năng thôi miên tức thời, càng không thể đánh thức Hướng Tri Phiên đang bị thôi miên.
Vậy nên, Lý Cực lúc này đã không còn là tinh thần thiên phú giả cấp C nữa.
Hạ Lan Trạc đã nhận ra năng lượng khác thường trên người Lý Cực. Luồng tinh thần lực mênh mông và xa lạ đang sôi trào trên người nàng.
Lý Cực cũng cảm nhận được bản thân đã đột phá giới hạn thiên phú trong lúc mất kiểm soát vì bi phẫn, nhưng nàng không hề phấn chấn.
Nàng có rất nhiều cấp dưới, rất quen thuộc với việc phân cấp thiên phú tinh thần.
Lúc này, bản thân mình không phải cấp B thì cũng là cấp A.
Sẽ không cao hơn được nữa.
Thiên phú tinh thần khác với hai loại thiên phú còn lại, cảm xúc và trải nghiệm sẽ mang đến cho họ khả năng vượt cấp.
Nhưng dù có lên tới cấp A thì có thể làm gì?
Trước mặt cường giả tuyệt đối vẫn chỉ là phế vật.
Nàng và Hạ Lan Trạc cùng nhau chống cự lại tinh thần lực của Hướng Tri Phiên, tạm thời chỉ có thể cầm cự ngang tay.
Nhưng các nàng là người, tinh thần lực sẽ cạn kiệt.
Hướng Tri Phiên đã là dị thú, tinh thần lực của hắn cuồn cuộn không ngừng, phảng phất như vô tận.
Đại não Hạ Lan Trạc như bị ngàn đao xẻo thịt, nàng đã sớm vượt qua giới hạn, thị lực của con mắt phải còn lại cũng dần dần suy yếu.
Cứ tiếp tục như vậy, tinh thần lực của nàng và Lý Cực sẽ cạn kiệt, mà Hướng Tri Phiên còn có thể nghiền áp chiến đấu thiên phú của các nàng.
Phải làm sao bây giờ?
Hạ Lan Trạc lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh không biết phải làm sao.
Trong lúc tầm mắt lúc sáng lúc tối, sau khi phóng thích tinh thần lực mạnh nhất, loạn thể đâm vào đùi Hạ Lan Trạc, thân thể mệt mỏi ngã xuống đất, vô số loạn thể không thể chờ đợi được cuốn lên thân thể nàng.
Hạ Lan Trạc ngước mắt, bỗng nhiên phát hiện Đệ Ngũ Khuyết không biết từ lúc nào đã nhảy đến trước mặt Hướng Tri Phiên, tiến vào phạm vi cực kỳ nguy hiểm.
Hạ Lan Trạc không hiểu rõ hành động của Đệ Ngũ Khuyết lúc này.
Nàng gỡ xuống găng tay, gấp găng tay lại thành hai viên cầu nhỏ, đặt vào trước ngực Hướng Tri Phiên.
Thẩm Nghịch chế tạo riêng cho nàng găng tay, không chỉ giúp nàng giải phóng toàn bộ tiềm năng, mà còn có thể trở thành sát chiêu chí mạng trong những thời khắc nguy cấp.
——
Sau khi gấp lại, sẽ trở thành hai quả bom định vị vô cùng mạnh mẽ.
Cái gọi là định vị chính là đem tất cả uy lực nổ mạnh tập trung ở một điểm vị nào đó, vụ nổ sẽ không vượt quá không gian bán kính một trượng.
Lúc ấy Thẩm Nghịch đã nhắc lại: "Ta phải lại cùng ngươi nói một chút về tính nguy hiểm của bom định vị này. Nếu không thể trong nháy mắt chạy trốn tới khoảng cách ngoài một trượng, mặc dù là loại thân thể chiến đấu thiên phú cấp S như ngươi, cũng sẽ bị nổ đến tan xương nát thịt. Cho nên ta mới nói, không đến vạn bất đắc dĩ thì không nên sử dụng. Bất quá......"
Vừa rồi khi Đệ Ngũ Khuyết bị bàn tay loạn thể nắm lấy, nàng đã nghĩ đến việc sử dụng.
Nhưng lúc đó nàng bị nắm chặt, căn bản không thể chạy thoát, một khi sử dụng sẽ chết không toàn thây.
Nhưng hiện tại, là lúc sử dụng.
Mặc dù Hướng Tri Phiên vẫn luôn dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một con dị thú được tạo ra từ Hắc khối Rubik của thế hệ trước, sau khi bị thu hút sự chú ý, không phát hiện Đệ Ngũ Khuyết lặng yên không tiếng động đến gần hắn.
Uy lực nổ mạnh này đủ để phá hủy nội hạch, làm hắn mất đi năng lực sống lại.
Đệ Ngũ Khuyết thuận lợi đem bom đặt lên người hắn, làm tốt mọi thứ chuẩn bị thoát đi trong chớp mắt, khởi động bom.
Nàng chỉ có hai giây để thoát đi.
Cố tình vào lúc này, một cây loạn thể quấn lấy mắt cá chân nàng.
Cảm giác lạnh băng của cái chết ập đến trong lòng nàng, nàng theo bản năng nhìn về phía Hạ Lan Trạc.
Tình thế nguy cấp đánh trúng Hạ Lan Trạc, Hạ Lan Trạc thấp giọng hô lên: "Không được......"
Nếu trốn không thoát, vậy hãy dính chặt bom một chút.
Đệ Ngũ Khuyết đem bom gắt gao đè ở trước ngực Hướng Tri Phiên, hướng Hạ Lan Trạc đưa tới ánh mắt ôn nhu, như cũ cười đến tươi sáng ngây thơ:
"Ta có thể bảo vệ ngươi."
Đêm khuya trong thời gian quá ngắn hiện lên ánh sáng ban ngày cường liệt, đại địa ầm ầm rung chuyển.
Hạ Lan Trạc và những người khác bị sóng xung kích hất tung, trời đất quay cuồng, mặc dù ý thức đã khôi phục, nhưng vẫn còn hoảng hốt không thôi.
Hạ Lan Trạc loạng choạng đứng lên, thấy nửa người Hướng Tri Phiên bị nổ tan tành, nội hạch kim loại bị nổ đến rơi xuống đất.
Đây là đặc thù của phiên bản Hắc khối Rubik này, bên trong nội hạch có một bộ não nhỏ màu đen.
Mất đi nội hạch, Hướng Tri Phiên đã không còn là dị thú, thân thể bị phá thành mảnh nhỏ không thể tụ hợp lại được nữa.
Hướng Tri Phiên cư nhiên còn chưa chết, đang tê tâm liệt phế kêu rên.
Lý Cực đem nội hạch bỏ vào túi hư điện dung, còn Hạ Lan Trạc thì bất chấp tất cả, hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi.
"A Khuyết, A Khuyết!"
Đổ nát thê lương, không có bóng dáng Đệ Ngũ Khuyết.
Ngay cả phần còn lại của chân tay cụt cũng không tìm thấy.
Hạ Lan Trạc ngẩn ngơ tại chỗ.
Nàng đã thôi miên quá nhiều người, tạo ra vô số lần ảo giác, giờ phút này nàng cảm thấy chính mình mới là người đang ở trong ảo giác. Tất cả những gì đang xảy ra trước mắt nàng nhìn thấy được, lại hoang đường đến mức không thể tiếp thu.
Từ xa truyền đến tiếng xe ngựa chạy băng băng, cấp dưới của Hướng Tri Phiên đuổi đến Nghênh Thủy Lâu.
Bên trong bọn họ có vài cao thủ cấp S.
Mà đầu của Hướng Tri Phiên đã bị nổ không còn một nửa, vẫn còn thoi thóp, nổi điên đánh về phía Hạ Lan Trạc và Lý Cực.
Hạ Lan Trạc đứng trong phế tích, bi thương tột cùng trong nháy mắt bao phủ lấy ý thức nàng, ngọc bích chấn động mãnh liệt, trong thoáng chốc vượt qua tải trọng.
Ta không nên tiếp nhận nhiệm vụ Tiết độ sứ Mục Châu......
Ngươi không nên nhận thức ta......
Nếu không nhận thức ta, ngươi sẽ không khổ sở, mất mát, thương tích đầy mình......
Ngươi sẽ vui vẻ hơn sao?
Đôi mắt vốn đã hoàn toàn ảm đạm, bỗng nhiên lóe lên ánh sáng kinh người, cặp mắt đẹp nhất trên đời nở rộ ra ánh sáng cường quang đãng hồn nhiếp phách.
Hướng Tri Phiên và thuộc hạ của hắn trước nay chưa từng gặp qua loại ánh sáng đẹp đến say lòng người như vậy.
Cho nên bọn họ cũng không biết, đó là ánh sáng của tử vong.
Chỉ trong nháy mắt, thế giới tinh thần của Hướng Tri Phiên và các thuộc hạ đã bị hủy thành một mảnh phế tích.
Lý Cực ôm Tằng Khuynh Lạc, tránh khỏi đôi mắt của Hạ Lan Trạc.
Thứ ánh sáng rung động lòng người kia đẹp đến mức kh.ủng bố.
Lý Cực biết tinh thần lực cấp S là như thế nào, mà Hạ Lan Trạc giờ phút này hoàn toàn bất đồng.
Đó là tinh thần lực cấp SS.
Hạ Lan Trạc đã đạt đến giới hạn của mình, không thể đột phá thêm nữa.
Muội muội bị bắt cóc, chính mình bị uy hiếp, trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng, Hạ Lan Trạc vẫn luôn ở trong hoàn cảnh áp lực cực độ mà cẩn thận bước về phía trước.
Nỗi đau, sự tưởng nhớ, tuyệt vọng, gặp gỡ tình yêu khiến nàng mê muội nhưng chỉ có thể lựa chọn lảng tránh.
Đây đều là nguồn gốc thống khổ của nàng.
Giờ phút này, ngay lập tức mất đi Đệ Ngũ Khuyết, nguồn gốc thống khổ bùng nổ thành lũ lụt mãnh liệt, hướng tới giới hạn thiên phú bị phá hủy, trong tâm cảnh bi thương cực độ, Hạ Lan Trạc vượt cấp trở thành vị thiên phú tinh thần cấp SS duy nhất hiện có trên đại lục.
Sau khi quét ngang Hướng Tri Phiên cùng cấp dưới của hắn, tâm cảnh tro tàn khiến Hạ Lan Trạc hoàn toàn kiệt sức.
Suy yếu đến mức ngay sau đó liền ngã xỉu, nhưng nàng vẫn quỳ trên mặt đất, từng viên gạch từng viên ngói mà tìm kiếm, càng lúc càng nhanh, lật đến mười ngón tay máu thịt mơ hồ.
Có lẽ vẫn còn khả năng, chưa thấy được thi thể liền chưa chết.
Nàng ôm hy vọng, không muốn từ bỏ.
Ý thức hoảng hốt, tất cả lực chú ý đều ở dưới đống đổ nát, hoàn toàn không chú ý trên đầu có một cây thép sắp rơi xuống.
Lý Cực ôm Tằng Khuynh Lạc bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực của Hạ Lan Trạc, suy nghĩ hỗn loạn bất kham, nhìn thấy thép đối với đầu Hạ Lan Trạc nện xuống, bản năng hô một tiếng:
"Nguy hiểm!"
Thép rơi xuống, Hạ Lan Trạc nhận thấy được nguy hiểm thì đã muộn.
Mệt mỏi đến cực điểm, mất mát đến cực điểm nàng đã không còn sức lực trốn tránh.
Thép treo ở phía trên chỉ cách đầu nàng một tấc, không thật sự làm nàng bị thương.
Một tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền đến.
Hạ Lan Trạc chậm rãi ngẩng đầu, thấy được Đệ Ngũ Khuyết đang cười với nàng.
Đệ Ngũ Khuyết lành lặn.
Hạ Lan Trạc: "...... Ảo giác?"
Đệ Ngũ Khuyết một tay chống thép, nàng đã sớm không còn sức lực, miễn cưỡng đem thép đẩy sang một bên.
Nhấc lên bụi đất tràn ngập trước mắt, nụ cười của Đệ Ngũ Khuyết lại chân thật mà xuyên thấu tất cả.
"Không phải ảo giác."
Đệ Ngũ Khuyết một tay giữ chặt lấy mặt Hạ Lan Trạc.
"Ta còn sống!"
Khi Thẩm Nghịch "Nhắc lại" phương pháp sử dụng găng tay, còn có nửa đoạn đối thoại sau.
"Cho nên ta mới nói, không đến vạn bất đắc dĩ thì không thể sử dụng. Bất quá...... A Khuyết, ngươi thật sự quá lỗ m.ãng, cảm giác một khi khởi động bom, ngươi chắc không thể đào tẩu."
Đệ Ngũ Khuyết: "Uy!"
"Cho nên, ta đặc biệt vì ngươi làm thêm một tầng màng bảo vệ. Bom khởi động là lúc màng bảo hộ sẽ lập tức tách rời khỏi găng tay, tự động kiểm tra đo lường vị trí của ngươi, gắn vào trên người của ngươi. Bất quá ngươi nên ghi nhớ, màng bảo hộ này cũng không có khả năng ngăn trở sức mạnh nổ uy lực, ngươi trốn không kịp thời thì nó vẫn là sẽ làm ngươi bị thương. Cho nên, có thể chạy ngươi vẫn là cần thiết chạy, nghe được chưa?"
Nghe thì nghe được, nhưng chiến trường luôn đầy rẫy biến số, cuối cùng Đệ Ngũ Khuyết vẫn đưa cánh tay phải ra.
Hạ Lan Trạc nhìn về phía cánh tay phải trống rỗng của nàng.
Đệ Ngũ Khuyết cười, nói: "Không sao đâu, không sao đâu, lát nữa ta sẽ lại quấn lấy Nghịch Nghịch nhờ nàng giúp ta làm tay máy móc, biết đâu còn dùng tốt hơn trước kia ấy chứ......"
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Hạ Lan Trạc ôm chặt vào lòng.
Ôm chặt đến mức nàng đau điếng, không thở nổi.
Lại là cái ôm mà nàng tha thiết mong chờ.
Đệ Ngũ Khuyết vùi vào lòng Hạ Lan Trạc vừa cười vừa khóc, Hạ Lan Trạc lại nghe thấy tiếng bước chân.
Lộp cộp ——
Hạ Lan Trạc ngẩng đầu, thấy Lận Vịnh Minh đầu nghiêng ngả.
Lận Vịnh Minh trong vụ nổ lại bị tách ra khỏi cơ thể Hướng Tri Phiên.
Không ngờ hai người bọn họ dây dưa với nhau, nội hạch lại tách rời.
Nội hạch của Hướng Tri Phiên đã bị tiêu diệt, Lận Vịnh Minh vẫn còn.
Trên người bà ta vẫn còn loạn thể.
Đệ Ngũ Khuyết cũng quay đầu lại, mọi người đều nhìn về phía Lận Vịnh Minh, nhưng ai cũng không còn chút sức lực nào.
Đệ Ngũ Khuyết "Ha" một tiếng cười thảm, ngã vào lòng Hạ Lan Trạc.
"Hạ tỷ tỷ, ngươi hôn ta một cái đi, để ta vui vẻ trước khi chết......"
Hạ Lan Trạc bị nàng chọc cười, cũng thực sự lười nhúc nhích.
Nàng ôm chặt Đệ Ngũ Khuyết, không có sợ hãi cái chết, nàng chẳng sợ gì.
Loạn thể trên người Lận Vịnh Minh sắp đâm vào người các nàng, bỗng nhiên, loạn thể dừng lại giữa không trung.
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía loạn thể đang run rẩy, như thể bị một năng lượng vô hình nào đó khống chế.
Ngay sau đó, Lận Vịnh Minh thống khổ hét lên, loạn thể cùng năng lượng màu đen đột nhiên bay lên không trung, không chút lưu tình nào mà tách rời khỏi người bà ta.
Đệ Ngũ Khuyết kinh ngạc nói: "Đó là...... Hắc khối Rubik? Hắc khối Rubik bị hút đi?"
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, mà Lận Vịnh Minh đứng tại chỗ biến thành xác khô giống hệt Lý Nhược Nguyên trước khi chết, một cơn gió mạnh thổi qua ngã trên mặt đất, vỡ tan tành.
Lúc đó các nàng còn chưa biết, virus Hắc khối Rubik khắp đại lục đều bị hút sạch không còn một mảnh.
Loài người sống sót như vậy bước vào một thời đại mới —— thời đại hòa bình đêm không cần đóng cửa.
Chẳng qua ngay lập tức không ai biết được, một thời kỳ thịnh thế sắp đến, lại đến như thế nào.