Vài ngày trước.
Nếu có ai đó sống khổ sở hơn cả Hướng Tri Phiên, thì đó chắc chắn là Tần Vô Thương ở Huyền Nhật quốc.
Hướng Tri Phiên bị ác mộng giày vò, còn Tần Vô Thương thì hưng phấn đến không ngủ được.
Tần Vô Thương liên tục theo dõi động thái của Biên Tẫn bằng điều tra thú, nhìn nàng từng bước đến gần Huyền Nhật quốc, lòng tràn ngập niềm vui sướng khó tả ——
Bảo bối của ta cuối cùng cũng đến tìm ta rồi.
Tần Vô Thương luôn muốn hợp nhất Thẩm Nghịch và Biên Tẫn lại với nhau, hai thiên phú giả cấp SS chắc chắn sẽ luyện ra được dị thú cấp Thái Hư trong truyền thuyết.
Đây là trí tưởng tượng và mục tiêu theo đuổi của một máy móc sư, cũng là lòng hận thù chất chồng từ tận đáy lòng nàng.
Người nàng hận nhất không phải là Hắc khối Rubik đã hành hạ nàng bao nhiêu năm qua, mà là Đường Pro.
Từ khi còn nằm trong tã lót, nàng đã bị nhiễm Hắc khối Rubik, cả đời sống trong đau khổ do nó mang lại.
Hai vị sư tỷ đã đưa nàng rời khỏi Đường Pro liên tục cho nàng xem hình chiếu ký ức về cái chết thảm thương của Đệ Ngũ Tuyển sư tỷ, kể lại cho nàng nghe về sự suy tàn của sư môn từng hưng thịnh. Họ lặp đi lặp lại rằng, nếu không phải Lý Nhược Nguyên nhất quyết mở chiếc hộp ma quái kia, Đại sư tỷ đã không chết, Đại sư tỷ không bị nhiễm Hắc khối Rubik, nàng cũng sẽ không bị nhiễm Hắc khối Rubik, cuộc đời nàng đã hoàn toàn khác biệt.
Chính Lý Nhược Nguyên, chính Đường Pro đã hủy hoại cả cuộc đời nàng.
Điều giúp nàng sống sót trong đau khổ không phải là hy vọng, mà là hận thù.
Hủy diệt Đường Pro chỉ là chuyện tiện tay, nàng hao tâm tổn sức luyện ma chủng, thuần hóa dị thú, không vì gì khác, chỉ muốn đại lục này chìm trong khói lửa, rơi vào địa ngục.
Nàng đã xấu xí, đau khổ như vậy, tại sao trên đời này vẫn còn người hạnh phúc?
Nhưng nàng cảm thấy mình thật sự rất xui xẻo.
Ai có thể ngờ được, bảo bối vất vả lắm mới luyện thành lại bị Thẩm Nghịch cướp mất, chiếc lò luyện đan mà nàng hằng mong có lại cũng rơi vào tay Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch thậm chí còn dùng chiếc lò luyện đan đó để luyện lại ma chủng Biên Tẫn.
Tần Vô Thương không phải chưa từng thử trộm ma chủng Biên Tẫn về, nhưng Thẩm Nghịch thật sự quá tinh ranh, chiếc xe kia có hệ thống chống trộm cực kỳ cao, hơn nữa ma chủng đã bị nàng ta mã hóa lại, căn bản không thể ra lệnh được nữa.
Ma chủng do nàng luyện ra, cứ thế mà thành đồ của Thẩm Nghịch!
Tần Vô Thương nghiến răng nghiến lợi —— Đó là của ta! Của ta! Vô sỉ! Vô sỉ!
Trong khoảng thời gian này, Tần Vô Thương liên tục phái điều tra thú theo sát Biên Tẫn, muốn thừa lúc nàng bệnh mà đoạt mạng nàng.
Nhưng dù Biên Tẫn bị thương nặng bao nhiêu lần dưới tay Hắc khối Rubik, Thẩm Nghịch cũng sẽ chữa lành cho nàng bấy nhiêu lần.
Hai người vốn đã tan vỡ, vậy mà lại kỳ tích hòa giải, thậm chí còn cùng nhau đến Huyền Nhật quốc.
Tần Vô Thương đã từng vô số lần đứng bên bờ sinh tử, nhưng chưa có lần nào cái chết lại hiện hữu như vậy.
Nàng biết không thể ly gián hai người này nữa, với năng lực hiện tại của nàng càng không thể luyện hai người họ lại với nhau.
Dị thú cấp Thái Hư, bảo bối hằng mơ ước, sao lại có thể tan biến như ảo ảnh?
Loạn thể mọc ra từ trán Tần Vô Thương, ngay giữa hai mắt nàng.
Nàng nhìn vào khối loạn thể kia, thứ quái vật ghê tởm đã đồng hành cùng nàng hơn ba mươi năm, ngây ngốc cười.
Tẩm điện trống rỗng vang vọng tiếng cười thảm thiết của nàng.
Cuối cùng nàng cũng sẽ chết, không phải bị Biên Tẫn hút đi Hắc khối Rubik, sinh mệnh khô kiệt mà chết, thì cũng là bị Hắc khối Rubik chiếm lấy thân thể, hoàn toàn mất đi ý thức mà chết.
Dù tất cả những điều này đều sẽ không xảy ra, trăm năm sau nàng cũng sẽ biến thành một bộ xương trắng không ai đoái hoài.
Con người rồi cũng phải chết thôi, vậy còn gì đáng luyến tiếc?
Thế gian này cũng chẳng có ai quan tâm đến nàng.
Vẽ bùa nhiều năm như vậy, mệt mỏi đến ghê tởm.
Cuối cùng cũng có thể dừng lại.
Nàng đem tất cả ma chủng đã luyện được ném vào chiếc lò luyện đan được chế tác phỏng theo kiệt tác của sư tỷ, sau đó hoan hô nhảy vào trong.
Trong lò luyện đan điện tử đang sôi trào, nàng biến mình thành vật mẫu, vô số ma chủng của những người có thiên phú cao khác làm chất dinh dưỡng, cấy vào gen của mình.
Tần Vô Thương đem bản thân cùng vạn ma chủng hiến tế cho Hắc khối Rubik, nàng muốn bản thân mình trở thành dị thú cấp Thái Hư.
Nàng cảm nhận được niềm vui sướng vô tận lần đầu tiên kể từ khi chào đời ——
Bảo bối, ta sẽ chờ ngươi đến, chúng ta cuối cùng cũng có thể hòa làm một.
......
Con đường dài xám xịt tiến lên trên mặt đường uốn lượn, hai bên đường hẹp thường có thể nhìn thấy mộ.
Mộ ngày càng dày đặc.
Có vài ngôi mộ chỉ đơn giản cắm một tấm ván gỗ ghi tên. Có vài ngôi mộ lại càng đáng sợ hơn, bị đào rỗng từ bên trong, bên trong mộ trống không.
Bên ngoài xe âm khí dày đặc, bên trong xe Thẩm Nghịch thoải mái dễ chịu ôm lấy tiểu hoàng tước ngủ một giấc ngon lành.
Tỉnh dậy, nàng nghi hoặc nhìn tiểu hoàng tước, "Sao ngươi lại ở đây?"
Tiểu hoàng tước là nàng mang từ Hầu phủ ra.
Nàng quen ôm thú bông khi ngủ, vốn dĩ tiểu hoàng tước là để vơi bớt nỗi nhớ Biên Tẫn khi nàng ấy không ở bên cạnh. Lúc trước ôm vài lần, sau khi Biên Tẫn trở lại, nàng liền cất tiểu hoàng tước đi, chuyên tâm ôm Biên Tẫn.
Lúc này Biên Tẫn không ở bên cạnh, đang lái xe, sợ Thẩm Nghịch trong mộng thiếu cảm giác an toàn, liền lấy tiểu hoàng tước thay thế mình, nhét vào lòng ng.ực Thẩm Nghịch.
Trong lòng ng.ực đầy đặn, Thẩm Nghịch quả nhiên ngủ rất say.
Nàng vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh quan xa lạ cho Thẩm Nghịch biết, các nàng đã đi qua lãnh thổ một nước.
Địa hình gập ghềnh, ánh mặt trời chẳng thể xuyên qua màn u ám, trên vùng đất lạnh lẽo khắp nơi đầy rẫy thi thể mục nát.
Nơi này là Huyền Nhật quốc.
Trước kia cảm thấy Đường Pro không có ánh nắng mặt trời, một năm 365 ngày thì 300 ngày đều là âm u. Nhưng so với Huyền Nhật bây giờ, thời tiết ở Đường Pro lại có vẻ thoáng đãng hơn nhiều.
Đi đến khoang điều khiển, thấy Biên Tẫn đang lái xe.
Biên Tẫn đem mái tóc dài đen nhánh búi lên đ.ỉnh đầu, tùy ý búi tóc, mang kính râm của Thẩm Nghịch.
Kính râm này không những có thể che đậy ánh mặt trời, mà cũng có năng lượng tính năng trinh thám, có thể kịp thời phát hiện dị thú đột nhiên xuất hiện.
Thẩm Nghịch ngồi vào ghế phụ, ngáp dài nhìn Biên Tẫn.
Biên Tẫn mang kính râm, tóc dài búi gọn trông rất giỏi giang và đáng tin cậy. Nàng liếc nhìn Thẩm Nghịch một cái, hỏi: "Ngủ ngon giấc chứ?" rồi nhanh chóng quay lại tập trung vào tình hình giao thông phía trước.
"Ừ, ngủ rất ngon."
Có Biên Tẫn ở bên, Thẩm Nghịch không cần thay phiên lái xe, muốn ngủ bao lâu cũng được.
Nàng hôn lên má Biên Tẫn.
"Cảm ơn phu nhân."
Biên Tẫn khẽ cười, có vẻ đã quen với việc Thẩm Nghịch gọi mình là "Phu nhân" hay "Lão bà".
Thẩm Nghịch rửa mặt xong, muốn lái xe thay cho Biên Tẫn.
Biên Tẫn nói: "Không cần đâu, ta không buồn ngủ. Vào địa phận Huyền Nhật rồi ta cũng không thể ngủ."
Thẩm Nghịch hỏi nàng: "Có phải ngươi đã đến Huyền Nhật từ trước rồi không?"
Biên Tẫn biết nàng đang muốn hỏi gì.
"Chuyện ở Bắc Cảnh, ngươi có muốn biết không?"
Thẩm Nghịch lập tức ngồi thẳng lưng, "Muốn chứ."
"Sau khi ta kể cho ngươi nghe, ngươi có làm ầm lên với ta không?"
Thẩm Nghịch nói rất có lý: "Lúc trước ngươi đánh ta mười roi, xách ta về Trường An, còn bắt ta ở riêng 6 năm, bây giờ ta làm ầm ầm lên một chút thì sao?"
Biên Tẫn:......
6 năm xa cách mà nàng nói thành "Ở riêng" luôn.
Nàng kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Thẩm Nghịch nghe.
Chỉ trừ chuyện về thân thế của Thẩm Nghịch.
Về chuyện thân thế này, Biên Tẫn không chắc Thẩm Nghịch có muốn biết hay không, nên tạm thời gác lại, chờ mọi việc đã xong xuôi sẽ tìm cơ hội nói bóng nói gió hỏi ý kiến của Thẩm Nghịch.
Mưa phùn tí tách rơi trên kính chắn gió, mà cơn mưa này lại có màu nâu.
Kính chắn gió được làm từ vật liệu đặc biệt, nước không thể đọng lại trên bề mặt, nên dù trời mưa lớn đến đâu, tầm nhìn của Thẩm Nghịch và Biên Tẫn vẫn rất rõ ràng.
Nghe Biên Tẫn kể xong, Thẩm Nghịch kinh ngạc thốt lên: "Ngươi vậy mà đã lên một kế hoạch hoàn hảo như vậy."
Biên Tẫn đáp: "Cũng không hẳn là hoàn hảo, trong đó cũng có một phần là do may mắn."
"Ví dụ như...... Chuyện ngươi dùng ma chủng của Lưu Cát để tiến vào thành Trường An? Chuyện đó thật sự rất mạo hiểm. Cho dù hắn có dễ dàng bị xử lý đi chăng nữa, thì đó vẫn là một nước cờ nguy hiểm." Thẩm Nghịch suy nghĩ một lát rồi xoay người đối diện với Biên Tẫn, "Chẳng lẽ việc ta đến cửa hàng hoa mua hoa cũng nằm trong kế hoạch của ngươi?"
Thực ra ma chủng của Lưu Cát là do Thẩm Phù Tô chuẩn bị.
Biên Tẫn nói: "Không hẳn là vậy. Hắn vốn dĩ là một con tiểu ma chủng ở nghĩa trang cách kinh thành Huyền Nhật vạn dặm. Về việc hắn vì sao lại rơi vào tay Tần Vô Thương thì ta cũng không rõ. Thân phận của hắn ta đã điều tra qua, nhà hắn là cửa hàng hoa ở khu náo nhiệt, nếu xảy ra chuyện thì rất dễ bị phát hiện. Chẳng qua là......"
"Chẳng qua là, ngươi vẫn cài thêm một tầng bảo hiểm, dùng Băng Lam Dạ Đàm dẫn ta đến cửa hàng hoa đó. Băng Lam Dạ Đàm cực kỳ hiếm thấy, là ngươi, hay đúng hơn là Biên sư tỷ đã bí mật cung cấp cho cửa hàng hoa của nhà Lưu Cát, chọn đúng thời điểm tung tin để ta biết được. Ngươi thích Băng Lam Dạ Đàm, nên biết rất có thể ta sẽ đến cửa hàng hoa. Gặp phải loại Hắc khối Rubik như Lưu Cát thì có thể dễ dàng đối phó."
Thẩm Nghịch vừa ăn thịt bò khô vừa khen:
"Hay thật, như vậy thì Hắc khối Rubik sẽ không lan tràn trong thành, mà ta lại trở thành người đầu tiên tiếp xúc với Hắc khối Rubik trong thành, khiến cho việc phòng thủ thành phố phải nhanh chóng được triển khai. Ngoài ta ra thì còn ai có thể đảm nhiệm chức vụ Tổng giám sự phòng thủ thành phố chứ?"
Nàng đã bắt đầu tự mãn rồi.
Biên Tẫn đổi tay trái cầm lái, tay phải xoa xoa mu bàn tay Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch muốn chọc cho Biên Tẫn mắng mình, dù là để lấy lòng thì nàng cũng muốn nói tiếp.
"Ngồi trên vị trí Tổng giám sự phòng thủ thành phố, đương nhiên sẽ phải giao tiếp với Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, mà chiếc lò luyện đan trong Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao đó sớm muộn gì cũng sẽ lọt vào mắt ta. Lúc đó ngươi đã bắt đầu nghi ngờ Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao cất giấu bí mật rồi sao? Nếu ngươi đã vất vả ở Huyền Nhật quốc lâu như vậy, chẳng lẽ chuyện về chiếc lò luyện đan này ngươi đã biết từ chỗ Tần Vô Thương rồi?"
Biên Tẫn "Ừ" một tiếng, đầu ngón tay chạm vào đốt ngón tay trỏ của Thẩm Nghịch, rồi lại chạm vào đốt ngón tay giữa.
Thành thật khai báo, nhưng cũng âm thầm dỗ dành.
"Hơn nữa, tai mắt của ta ở Bắc Cảnh cũng là ngươi đúng không, Biên sư tỷ. Ngươi vẫn luôn dùng thân phận tai mắt để liên lạc với ta, chính là muốn đưa cho ta vài ám chỉ, dẫn ta đi vào kế hoạch của ngươi. Đến thời điểm cần thiết thì sẽ dời đi sự chú ý của ta. Chẳng trách tai mắt thường xuyên bị mất liên lạc, thì ra là do ý thức Biên sư tỷ đã ngủ say, không xuất hiện."
Biên Tẫn không có ý kiến gì, nhưng hành động chạm vào Thẩm Nghịch đã đổi thành nắm lấy tay nàng.
Bị Biên Tẫn ngầm nuông chiều, Thẩm Nghịch ngoài miệng trách cứ những hành động vô nhân đạo trước đây của nàng, nhưng thật ra trong lòng không hề trách cứ thật lòng, chỉ là muốn chọc nàng, đồng thời tận hưởng sự bao dung của nàng.
Thẩm Nghịch: "Vậy, vị máy móc sư bí ẩn hợp tác với ngươi, có liên quan đến ta không?"
Biên Tẫn: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Nếu không thì vì sao ngươi không nói cho ta biết người đó là ai? Chắc chắn là người có liên quan đến ta." Thẩm Nghịch tay nghịch ngợm, bốn ngón tay lung tung điểm trên mu bàn tay Biên Tẫn, có ý gì đó, nhưng chỉ nói, "Kỳ lạ, ta chỉ là một tiểu nữ hài mồ côi, trên đời này ngoài ngươi ra, lại còn có người liên quan đến ta sao?"
Thẩm Nghịch biết Biên Tẫn khó trả lời, sau khi nói cho đã miệng thì vui vẻ thưởng thức vẻ mặt muốn nói lại thôi của Biên Tẫn, gắp cho nàng một miếng thịt bò khô.
Môi Biên Tẫn rất nhanh đỏ lên, nàng hít hai hơi, nói: "Cay quá."
Thẩm Nghịch đưa nước cho nàng, "Đại sư tỷ Song Cực Lâu không sợ trời không sợ đất, chút cay này cũng ăn không nổi."
Thẩm Nghịch trêu chọc nàng, nàng cam tâm tình nguyện chịu, nhận lấy nước ừng ực ừng ực uống hơn nửa bình.
Đi một đoạn đường trong lãnh thổ Huyền Nhật quốc, trạng thái con đường càng thêm khó đi.
Thẩm Nghịch mở ra thiết bị dò xét của mình, phát hiện một vùng năng lượng Hắc khối Rubik phản ứng lớn.
Ngoài dự đoán, vùng năng lượng Hắc khối Rubik phản ứng này còn liên tục mạnh lên, những Hắc khối Rubik khác ở gần nó đều bị nó nuốt chửng.
Thẩm Nghịch cau mày, "Hắc khối Rubik nuốt lẫn nhau?"
Biên Tẫn "Ừ" một tiếng nói: "Hành vi rất kỳ lạ, cảm giác của ta cũng rất khác biệt. Năng lượng của nó quá lớn. Giống như là, một bản thể Hắc khối Rubik khác."
Thẩm Nghịch nghe được lời này, mở miệng đều chậm lại, "...... Không có khả năng đi."
Biên Tẫn: "Lý luận là không có khả năng, dù sao tiến độ dụ bắt chỉ còn lại 15% cuối cùng, mặc dù Hắc khối Rubik còn lại tất cả chi nhánh tập trung ở bên nhau, cũng chỉ có cường độ năng lượng 15%."
Biên Tẫn đã cùng Thẩm Nghịch nói thẳng kế hoạch của chính mình, lời này cũng không cần lại quanh co lòng vòng.
Huống chi mặc dù nàng không nói, Thẩm Nghịch cũng đã đoán được.
Thẩm Nghịch hiểu rõ về hiểu rõ, nghe được hai chữ "Dụ bắt" này, vẫn là trong lòng cười một chút.
Thẩm Nghịch: "Vậy đó là cái gì?"
Ánh mắt Biên Tẫn lại ở ngoài cửa sổ xe quét nhìn, "Ngươi có hay không phát hiện chỗ quỷ dị nơi đây?"
Thẩm Nghịch hướng nơi xa hơn nhìn ra xa, "Có đường có mộ, còn có thôn xóm, chính là lái nửa ngày xe, như thế nào......"
Thẩm Nghịch tiếp theo lời nàng nói: "Một người đều không có gặp được."
Cảm giác bánh xe nghiền áp bỗng nhiên thay đổi.
Tay Biên Tẫn nắm tay lái chặt lại.
Trước mắt, cơn gió rét quét qua con đường nhỏ, biến nơi đây thành một chiến trường đẫm máu, xe đang chạy trên núi xác chết.
Bánh xe lăn qua, nghiền nát một cái đầu.
"Tổng đô đốc ——"
Tiếng khóc than thảm thiết đâm vào màng tai Biên Tẫn.
Vạn người hò hét, mười vạn người oán hận, trăm vạn người khóc than thảm thiết.
Đây là Bắc Cảnh, là nơi nàng đã gi.ết ch.ết trăm vạn đại quân.
Hô hấp dần dần đình trệ, tay lái trong tay Biên Tẫn biến thành một đầu người.
Đầu người máu thịt mơ hồ, thống khổ xin tha: "Đừng giết ta...... Ta muốn về nhà, phụ mẫu còn đang chờ ta, xem ta đi theo ngươi nhiều năm như vậy, đừng giết ta!"
Cốt Tiên trong tay nàng đã bị máu nhuộm thấu, cả người nàng cũng bị nhuộm thấu.
Đầu ngón tay khẽ run.
Vì không để Hắc khối Rubik dị hóa, Biên Tẫn đã tự tay đồ sát trăm vạn đại quân dưới trướng mình.
Đó là nỗi đau đen tối nhất trong cuộc đời nàng, là cơn ác mộng mà cả đời này nàng cũng không thể quên được.
Hiện giờ đột nhiên lại hiện về trước mắt.
Thanh âm roi quất sắc bén vang lên đột ngột, lưng Biên Tẫn đau dữ dội, roi Cốt Tiên quất vào người nàng.
Vết thương sau lưng sưng đỏ khó coi, rất nhanh đã chảy máu.
Cốt Tiên: "Ngươi không xứng sống trên đời này."
Cốt Tiên như thể có ý thức của riêng mình, có ý thức căm hờn Biên Tẫn, từng roi từng roi điên cuồng quất vào người nàng.
"Ta phải về nhà —— ta phải về nhà ——"
"Sao ngươi có thể đối xử với chúng ta như vậy! Sao ngươi nhẫn tâm như vậy!"
"Ác ma máu lạnh!"
Cốt Tiên liên tục gào thét quất tới, Biên Tẫn toàn thân là máu, giơ tay bắt lấy nó.
Cốt Tiên cứng rắn đâm vào lòng bàn tay nàng, máu tươi nhỏ giọt xuống.
Cốt Tiên giằng co với nàng, Biên Tẫn như thể không cảm thấy đau đớn, tiếp tục nắm chặt, kéo mạnh.
Cảm giác trong lòng bàn tay thay đổi, không còn là vật vô cơ lạnh lẽo cứng ngắc, mà là một cái cổ mềm mại yếu ớt.
Nàng đang bóp cổ Phó tướng của mình.
Phó tướng mặt đỏ bừng, khóc lóc cầu xin nàng: "Tổng đô đốc, tha cho ta...... Ngươi biết đấy, nữ nhi ta mới vừa sinh ra...... Ta còn chưa kịp gặp mặt nàng một lần, xin hãy buông tha cho ta, để ta về nhà......"
Biên Tẫn đối diện với đôi mắt thống khổ kia, động tác khựng lại một chút.
Phó tướng lại rút ra con dao giấu bên hông, đột nhiên đâm về phía Biên Tẫn.
Biên Tẫn: "Ảo giác nhàm chán."
Dao còn chưa đâm tới người nàng, Biên Tẫn đã hung hăng quật "Phó tướng" trong tay xuống đất.
Mảnh xương vỡ vụn bắn ra, "Phó tướng" còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Biên Tẫn một chân đạp trở về.
"Bọn họ chết thảm thiết, nhưng ta chưa bao giờ hối hận. Dù có làm lại ngàn lần vạn lần, ta cũng sẽ làm như vậy."
Máu bắn lên khuôn mặt lạnh băng của Biên Tẫn, phơi bày trước mắt nàng sự tức giận ngút trời.
"Các tướng sĩ của ta vì sự an nguy của bá tánh Đế quốc tự nguyện hy sinh thân mình, vì gi.ết ch.ết Hắc khối Rubik mà hy sinh. Chưa bao giờ luồn cúi lấy lòng, không phải loại phế vật buồn cười này."
Biên Tẫn trở tay vung lên, Cốt Tiên vừa rồi còn mất khống chế lập tức trở lại trong tay nàng.
Nàng lại lần nữa trở thành chủ nhân của Cốt Tiên, tự nhiên mà quét ngang núi xác chết.
Núi xác chết bị quất nát bấy, ở giữa giấu ở trong đó một người nào đó.
Ảo giác vỡ thành mảnh nhỏ, người bị quất trúng thống khổ kêu rên.
Biên Tẫn: "Cút ra đây."
Núi xác chết không thấy, con đường nhỏ gập ghềnh cùng những ngôi mộ hỗn độn lại lần nữa xuất hiện trước mắt.
Người bị quất trúng ở cách đó không xa.
Vốn tưởng là một con dị thú, không ngờ, lại là một vị tiểu nương tử trẻ tuổi.
Tiểu nương tử ngồi trên một lá bùa khổng lồ, sắc vàng rực rỡ như một tấm thảm ma thuật. Nhìn qua có vẻ mềm mại uốn lượn, nhưng thực chất đó lại là một pháp khí phi hành, chế tạo từ kim loại thần bí, lơ lửng giữa không trung.
Nàng che lại cánh tay bị quất trúng, nhưng khi mở ra, trên da thịt lại không lưu lại dù chỉ một vết thương.
"Bảo bối, ta đã nói ngươi sẽ tìm đến ta mà. Bất quá thực đáng tiếc, ngươi còn vẫn duy trì lý trí. Ta thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dáng ngươi khi nổi điên nha......"
Mặc dù gương mặt trước mắt này làm Biên Tẫn xa lạ, bất quá nàng vừa mở miệng liền biết, người này là Tần Vô Thương không thể nghi ngờ.
Càng kỳ quái chính là, Tần Vô Thương rõ ràng là thiên phú máy móc, vì cái gì có thể sử dụng tinh thần lực?
Còn có thể làm Biên Tẫn sinh ra ảo giác chân thật như thế, tinh thần lực này chỉ sợ là trên cấp S.
Khác với Tần Vô Thương trong ký ức với khuôn mặt và cơ thể đầy những lá bùa, toàn thân chằng chịt vết khâu, nữ lang trước mắt không chỉ không có lá bùa hay vết thương, mà làn da cũng không thấy bất kỳ tì vết nào, lông mày lá liễu tinh xảo, lại có một khuôn mặt xinh đẹp nhu mì động lòng người.
Tần Vô Thương v.uốt ve khuôn mặt mình cười nói: "Sao ngươi lại có biểu cảm này, người ta vốn dĩ nên lớn lên xinh đẹp như vậy mà."
Biên Tẫn: "Lần đầu tiên thấy một dị thú hình người tự luyến như vậy."
Tần Vô Thương "Phì" một tiếng, "Ai là dị thú chứ."
Rồi nàng chỉ vào ngực mình.
"Nội hạch dị thú đã bị lá bùa của ta phong ấn, não của ta không bị ăn mòn, là ta đang điều khiển năng lượng Hắc khối Rubik. Không chỉ có thế, ta còn nuốt chửng tất cả Hắc khối Rubik xung quanh, biến chúng thành nô lệ tăng cường sức mạnh cho ta, ta là ——"
Cốt Tiên của Biên Tẫn "Bốp" một tiếng đánh vào mặt nàng, khiến da tróc thịt bong.
"Nói nhảm quá nhiều."
Tần Vô Thương:......
Tần Vô Thương quay đầu lại, vết thương trên mặt không chảy máu, vùng da bị tổn thương xung quanh mọc ra những loạn thể li ti, rất nhanh liền khôi phục lại như cũ.
Biên Tẫn: "Lá bùa của ngươi cũng chỉ có thể tạm thời áp chế Hắc khối Rubik, e là chưa đến nửa canh giờ sẽ bị Hắc khối Rubik thiêu hủy, đến lúc đó ngươi cũng chỉ là một con dị thú bị Hắc khối Rubik điều khiển mà thôi."
Tần Vô Thương khua khua hai ngón tay, từ kẽ hở giữa các ngón tay xuất hiện thêm một lá bùa.
Lá bùa che nửa dưới khuôn mặt nàng, nàng cười khanh khách nói: "Việc ngươi và ta hợp nhất để biến thành dị thú cấp Thái Hư trong truyền thuyết, chỉ cần nửa canh giờ nữa thôi, ta đã cảm thấy quá lâu rồi."
Biên Tẫn đảo mắt một vòng, nhìn về phía chiếc xe xiêu vẹo đỗ bên đường.
Biên Tẫn không nhớ rõ mình đã ra khỏi xe nhà như thế nào, còn A Diêu thì sao? Nàng có phải cũng bị thôi miên rồi không?
Liếc mắt nhìn, thấy Thẩm Nghịch vẫn còn ở trong xe.
Biên Tẫn hơi an tâm.
A Diêu luôn rất nhạy bén, ảo giác tầm thường chắc chắn không thể vây khốn được nàng.
Quả nhiên, Thẩm Nghịch thản nhiên ngồi ở ghế phó lái.
Nhưng lại ôm tiểu hoàng tước.
Biên Tẫn: ?
Thẩm Nghịch ôm chặt lấy tiểu hoàng tước, cả khuôn mặt vùi vào khuôn mặt lớn của tiểu hoàng tước, say mê không thôi, thoải mái mà lẩm bẩm: "Biên Tẫn, ngươi xấu xa."
Biên Tẫn:......