"Kẻ điên" đốt ca-nô, cả thôn người đều chạy đến dưới ca-nô, la hét đòi đánh giết.
Nàng lại vui vẻ ngồi trên đầu tượng gỗ thần ở bên ca-nô, thưởng thức cảnh ca-nô đang cháy dữ dội.
Biên Tẫn nín thở, nhẹ nhàng nhảy đến phía sau nàng, vừa muốn gọi tiếng "A Diêu", nàng đã cực kỳ cảnh giác, lập tức trốn tránh.
Biên Tẫn đưa tay chụp lấy sau cổ nàng, nhưng không thể bắt được.
Một vật kim loại lạnh lẽo đẩy tay Biên Tẫn ra.
Biên Tẫn bị sự chống cự linh hoạt này làm choáng váng trong chốc lát, "kẻ điên" lập tức biến mất, thật sự rất nhanh nhẹn.
Biên Tẫn nhanh nhẹn rơi xuống đất, không từ bỏ, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng kia trong đám người.
Cảm giác vật kim loại mà nàng vừa chạm vào rất giống loạn thể của Hắc khối Rubik.
Biên Tẫn hiểu rõ khuynh hướng cảm xúc của loạn thể hơn bất cứ ai, dù sao nàng và Hắc khối Rubik đã từng cộng sinh.
Nhưng loạn thể kia rõ ràng đã chạm vào nàng, nhưng chỉ nhẹ nhàng đẩy ra, không có ý định làm tổn thương nàng.
Điều này không giống với tập tính liều mạng muốn đâm vào thân thể người, cùng hung hăng cực ác mà nàng biết về Hắc khối Rubik.
Còn một điều quan trọng nữa khiến Biên Tẫn xác định đó không phải là loạn thể của Hắc Khối Rubik.
Vật kim loại kia không phải màu đen, mà là màu trắng.
Giống như là...... Loạn thể thuần trắng.
Ca-nô lại một lần nữa bốc cháy, phảng phất như trở lại với sự náo nhiệt của tháng giêng, chợ đầy người chạy đến xem.
Biên Tẫn xuyên qua đám người, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia.
Thật sự rất giống Thẩm Nghịch...... Nhưng lại không thể đuổi kịp.
Tốc độ này quá nhanh, không giống với thân thủ mà Thẩm Nghịch nên có, có lẽ có loạn thể hỗ trợ.
Biên Tẫn trong lòng sốt ruột, rút Cốt Tiên muốn quấn lấy nàng, đồng thời hô lớn ——
"A Diêu!"
Tiếng kêu này của Biên Tẫn khiến mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía nàng, thậm chí có người nhận ra nàng.
"Đây không phải là Biên Tẫn sao?"
"Thật là nàng!"
Ngay khi rút ra Cốt Tiên, thân ảnh kia đột nhiên đổi hướng, cùng lúc tiếng la vang lên, người nọ hoàn toàn biến mất trong đám người.
Biên Tẫn thở ra một hơi nóng nực, tìm kiếm khắp nơi, nhưng thật sự không thấy.
Vô số bóng người lướt qua trước mắt, không có ai có dáng vẻ giống Thẩm Nghịch.
Rất ít người có thể trốn thoát khỏi tầm mắt của nàng, A Diêu cũng không thể.
Nàng không phải là A Diêu sao?
Nếu nàng là A Diêu, tại sao lại muốn chạy trốn?
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, không thể nào không dừng lại.
Bị Hắc khối Rubik ảnh hưởng? Hay là vì nguyên nhân gì khác? Nàng muốn đi đâu? Nàng không quen biết ta sao?
Rất nhiều cảm xúc dồn lên trong lòng Biên Tẫn, đây là lần đầu tiên sau hai tháng nàng có manh mối rõ ràng, nhưng lại vụt khỏi kẽ tay, nàng không thể không lo lắng.
Nhưng kinh nghiệm chinh chiến cho nàng biết tâm thái quan trọng hơn tất cả.
Biên Tẫn hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp, tự nhủ đừng nóng vội, càng là thời điểm quan trọng càng phải bình tĩnh đối mặt.
—— nàng có 72 phép biến hóa.
Lời của lũ trẻ khiến Biên Tẫn để ý.
Cái gọi là 72 phép biến hóa, rất có thể là do Hắc khối Rubik gây ra biến hóa, điểm này cũng khớp với A Diêu.
Nếu người trong thôn đều nhận ra nàng, chứng tỏ nàng đã ở lại đây không ít thời gian, hẳn là sẽ không lập tức rời đi.
Tìm kiếm trong thôn, nhất định có thể tìm được.
......
Lửa trên ca-nô đã tắt, chợ lại khôi phục vẻ quạnh quẽ.
Một đám "bông tuyết" trắng muốt thừa dịp bóng đêm nhảy lên nóc nhà, hòa làm một với lớp tuyết đọng chưa tan trên nóc nhà.
Thoạt nhìn phía dưới là một đám "bông tuyết", nhưng quan sát kỹ lại, có thể phát hiện đó là một đám kim loại màu trắng thuần cuộn thành một quả cầu kim loại.
Quả cầu kim loại lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, khi nhìn ra xa ca-nô, tiếc nuối phát hiện ca-nô đã tắt, biến thành một làn khói nhẹ trong màn đêm.
"Ôi ——"
Loạn thể màu trắng rút khỏi người Thẩm Nghịch, giống như thủy triều máy móc.
Thẩm Nghịch mặc một thân quần áo không biết từ đâu tới, có chút không vừa người, hơi nhỏ, một đôi chân dài tùy ý đi phía trước, hai tay chống ở phía sau người.
Vất vả lắm mới đốt được ca-nô, lại bị một đám người kêu đánh kêu giết, còn có một người dân trong thôn đặc biệt hung hãn, đuổi theo một đoạn đường dài, may mắn nàng đã trốn thoát.
Thẩm Nghịch mê mang nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm tự nói.
"Ta chỉ là muốn cho nàng nhìn thấy ca-nô ......"
Đến nỗi "Nàng" là ai, Thẩm Nghịch trong lòng chỉ có một hình dáng mơ hồ.
Trong khoảng thời gian này, hình bóng một nữ nhân vẫn luôn ở trong đầu nàng, không tan đi.
Thẩm Nghịch sâu trong nội tâm có một phần nhận thức mơ hồ, nàng cảm thấy mình và nữ nhân này, người đã cắm rễ trong đầu nàng, đã thành thân.
Các nàng quen biết rất lâu rất lâu, giống như sinh ra đã quen biết, yêu nhau, cùng nhau trải qua rất nhiều trắc trở.
Chính là...... không có chứng cứ.
Thậm chí không nhớ nổi bộ dáng thật sự của nàng.
Mỗi khi muốn cẩn thận hồi ức bộ dạng của người kia và những chuyện đã trải qua, ký ức liền biến thành một cây lại một cây không ngừng xuyên qua, kết dính thành một khối loạn thể màu trắng.
Không chỉ không nhớ được bộ dạng người quan trọng, Thẩm Nghịch thậm chí không nhận rõ mặt người.
Ngay cả khi nhìn thấy chính mình trong gương, đều chỉ có thể nhìn thấy từng cây loạn thể màu trắng kết dính thành ngũ quan.
Không biết đến mặt người, thậm chí không biết mình là ai, muốn làm gì, muốn đi đâu. Mặc quần áo tắm rửa, nửa đêm chạy khắp thôn, trộm gà, rồi tiện tay trộm đậu phộng, làm một đống công cụ căn bản không biết để làm gì, nhưng nàng cũng không cảm thấy mình điên.
Chỉ là logic có chút vặn vẹo, tạm thời không biết cái logic vặn vẹo này từ đâu mà bắt đầu, cứ thế mà trôi qua.
Hai tháng trước.
Lúc mới hút Hắc khối Rubik vào cơ thể, ký ức của Thẩm Nghịch vẫn còn, logic không hề rối loạn, thậm chí không có cảm giác gì.
Bế Biên Tẫn vào xe, Thẩm Nghịch biết Biên Tẫn thích sạch sẽ, cố ý giúp nàng tắm rửa sạch sẽ, còn thay cho nàng bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Ngồi vào vị trí điều khiển, đang muốn khởi động xe thì Hắc khối Rubik đột nhiên bùng nổ.
Trong lúc giãy giụa, Thẩm Nghịch cũng không biết mình đã lăn xuống sườn núi như thế nào, cả người quấn lấy đám loạn thể kim loại màu xám.
Loạn thể siết chặt lấy nàng, cắt rách da thịt nàng, toàn thân là máu.
Nàng cùng đám loạn thể giằng co nửa ngày, hấp hối, đến thời khắc cuối cùng miễn cưỡng tách được loạn thể ra khỏi người.
Thật sự quá lạnh, cả người nàng đều là vết thương, sức cùng lực kiệt sau khi hôn mê, tuyết rơi đầy trời bao phủ lấy nàng.
Đến ngày thứ hai Biên Tẫn tỉnh lại trong xe, trời đã sáng choang, lúc này Thẩm Nghịch đã sớm bị tuyết đọng bao phủ, ngay cả dấu vết nàng lăn xuống sườn núi cũng đã hoàn toàn biến mất.
Ngay cả mô-đun liền cành, Hắc khối Rubik khi chiếm lĩnh ý thức và thân thể Biên Tẫn cũng bị hư hao, dù ở ngay gần cũng không thể cảm giác được vị trí của Thẩm Nghịch.
Đồng ruộng mênh mông bát ngát, hai người cứ như vậy bỏ lỡ nhau.
Thẩm Nghịch lại một lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình bị loạn thể bao vây.
Loạn thể không biết vì sao từ màu xám đậm biến thành màu xám nhạt, vòng quanh nàng hết vòng này đến vòng khác, tựa như khoác cho nàng một tầng túi ngủ, mơ hồ có chút hơi ấm.
Chính là tầng hơi ấm này đã hòa tan tuyết đọng trên người, bảo vệ thân nhiệt của nàng, không làm nàng chết trên nền tuyết.
Lúc đó Thẩm Nghịch cũng không biết cái thứ xui xẻo này vì sao phải bảo vệ nàng, cũng đã không nhớ rõ mình là ai.
Nàng đứng lên, lung lay đi trong cái lạnh mùa đông, tập tễnh lại lang thang không có mục tiêu mà đi tới.
Dần dần, Thẩm Nghịch hiểu rõ cái thứ này bị mình vây ở trong cơ thể, sống chết có nhau. Nàng mà chết, thứ này cũng đến chết.
Thứ này muốn đi ra, Thẩm Nghịch không cho.
Tuy nói Thẩm Nghịch không nhớ được nguồn gốc của việc vây khốn nó, trong lòng lại có một tín niệm và sợ hãi, làm nàng luôn duy trì cảnh giác, tuyệt đối không thể để đồ vật trong cơ thể chạy đi, nếu không sẽ "Kiếm củi ba năm thiêu một giờ".
Mất đi xe, không có dụng cụ, đồng hồ điện tử cũng bị đóng băng trong môi trường nhiệt độ thấp, nhưng trong không gian ở cánh tay nàng còn có chút công cụ tiện dụng có thể dùng và một ít bạc, cũng đủ cho nàng vừa lang thang, vừa tìm kiếm bí ẩn về thân thế của mình.
Giờ phút này, Thẩm Nghịch ngồi ở trên mái hiên, xem mây tan trăng lên, dùng cành cây vẽ hình dáng một nữ nhân trên tuyết đọng.
Hình dáng đã vẽ xong, đến lượt ngũ quan, thế nào cũng vẽ không ra.
Mỗi lần đều kẹt ở bước này.
Thẩm Nghịch đang tập trung tinh thần, đột nhiên một viên đá ném vào sau lưng nàng.
"Kẻ điên ở đây!"
"Mọi người mau tới đây, chúng ta tìm được kẻ điên rồi!"
Dưới mái hiên tụ tập hai tiểu lang quân hai tiểu nương tử, bốn người đều là bộ dáng chừng mười tuổi, trong tay cầm chút côn bổng dao nĩa không biết nhặt được từ đâu.
Trong đó, tiểu nương tử cao nhất chỉ vào Thẩm Nghịch nói:
"Ngươi là kẻ điên, mau rời khỏi thôn chúng ta! Nếu không chúng ta sẽ không khách khí!"
Thẩm Nghịch lắc đầu, "Ta không đi."
"Ngươi vì cái gì không đi, ngươi lại không phải người thôn này!"
Thẩm Nghịch chớp chớp mắt, "Ở lâu rồi cũng là người thôn này."
"Ngươi ......" Tiểu nương tử nghẹn lời, nhất thời không phản bác được.
Một tiểu lang quân khác dậm chân nói: "Ngươi chưa được phép đã đốt ca-nô!"
Thẩm Nghịch cười nói: "Đúng vậy, nhìn thấy ca-nô mọi người đều rất vui vẻ, không cần cảm tạ."
Bốn người cứng họng.
Đây là cái logic cưỡng từ đoạt lý gì vậy!
Bọn trẻ khí thế hùng hổ xuất kích, không ngờ đều đánh vào bông, từng người ta nhìn xem ngươi, ngươi nhìn xem ta, không biết làm sao.
Thẩm Nghịch bổ sung một câu, "Hơn nữa ta là đốt cho thê tử của ta xem, nàng chắc chắn thích xem."
Bốn người nghe xong, đều cười phá lên.
"Kẻ điên thì làm gì có thê tử."
"Ai sẽ gả cho kẻ điên? Đúng là mơ mộng hão huyền!"
Nói gì khác cũng được, nhưng nói nàng không có thê tử, nàng liền nóng nảy, đứng lên hô:
"Ta không phải mơ mộng hão huyền! Ta có!"
"Thật sao? Vậy nàng ở đâu? Gọi nàng ra đây xem."
Thẩm Nghịch vừa nâng cao giọng định biện bạch, nhưng lời nói đến bên miệng, khi muốn miêu tả thê tử của mình, lại như chuỗi hạt châu bị đứt đoạn, từng hạt rơi khỏi ý thức, lăn tán loạn đầy đất, nháy mắt biến mất không dấu vết.
"Nàng ......"
Thẩm Nghịch cắn môi, không nói nên lời.
Bọn trẻ càng được đà, nhao nhao chế nhạo nàng.
"Ngươi căn bản không có thê tử, ngươi đang gạt người!"
"Kẻ nói dối! Đáng xấu hổ!"
Thẩm Nghịch đi lên phía trước một bước, tuyết rơi lả tả.
Nàng lớn tiếng tuyên bố, "Ta có! Ta thật sự có!"
"Ngươi không có, ngươi không có!"
"Ta thật sự có!"
"Vu khống, vậy nàng ở đâu?"
"Nàng, nàng hiện tại không ở đây, nhưng nhất định sẽ đến tìm ta!"
"Đó chính là không có!"
Cuộc tranh cãi ấu trĩ vẫn tiếp tục, Thẩm Nghịch lại đi lên phía trước một bước, còn muốn vì mình biện minh, không phát hiện mình đã bước ra khỏi mái hiên.
Tuyết đọng bị một chân dẫm nát, Thẩm Nghịch trong tình huống không hề phòng bị đột nhiên từ trên cao ngã xuống.
Thẩm Nghịch và bốn đứa trẻ giật mình, ngay lúc bọn trẻ cảm thấy "kẻ điên" sẽ bị ngã đau thì một bóng dáng phiêu dật như tiên xẹt qua màn đêm đen, phảng phất từ giữa các vì sao bay tới, không chệch không lệch, vững vàng ôm lấy Thẩm Nghịch vào lòng ng.ực.
Mũi chân chạm đất, mái tóc dài đen đậm mới chậm rãi theo xuống.
Bọn trẻ đều xem ngây người.
Vị tỷ tỷ tiên tử thoát tục không nhiễm bụi trần này từ trên trời bay xuống, thật sự như là tiên giáng trần.
Thẩm Nghịch cũng nhìn ngây ngốc.
Nữ nhân ôm nàng ánh mắt như nước, khí chất như băng, lại tựa như cổ tùng trong gió mưa không kinh động.
Dung mạo cực kỳ có khoảng cách, nhưng hiện tại vị thần nữ tỷ tỷ lạnh như băng này đang gắt gao ôm lấy nàng.
Thẩm Nghịch cư nhiên cảm thấy người trước mắt có loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Thẩm Nghịch: "Ngươi là......"
Nghe thấy câu nghi vấn này, Biên Tẫn giữa mày khổ sở mà nhíu chặt.
A Diêu quả nhiên bị Hắc khối Rubik ảnh hưởng, suy nghĩ xuất hiện vấn đề.
Biên Tẫn: "Ngươi không phải vẫn luôn đang đợi ta sao?"
"...... Hả?"
"Xin lỗi, ta đã đến muộn."
Biên Tẫn ôn nhu mà vuốt mái tóc Thẩm Nghịch bị tuyết dính ướt, cười như hoa nở.
"Ta chính là thê tử của ngươi."