Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 166

Khi Biên Tẫn đưa Thẩm Nghịch trở lại xe, bốn đứa trẻ tò mò đi theo, líu ríu không ngừng.

Lúc Biên Tẫn đóng cửa xe, nàng quay lại nói với đám "đuôi nhỏ" một câu:

"Về đi, không có gì hay ho đâu."

Bọn trẻ vừa rồi còn dám lớn tiếng với Thẩm Nghịch lập tức im như ve sầu mùa đông.

Vị tỷ tỷ này lớn lên xinh đẹp như vậy, ánh mắt và giọng điệu lại lạnh đến khiến người ta sợ hãi.

Lạnh lùng như vậy, lại đối xử với "kẻ điên" tốt như vậy.

Bọn nhãi ranh rất khó tin.

"Đồ điên thật sự có thê tử!"

"Còn, còn, còn xinh đẹp như vậy, so với thôn hoa của thôn bên cạnh còn đẹp hơn!"

"Thật ra kẻ điên lớn lên rất đẹp đó, lúc nãy ta đã nhìn thấy mặt nàng rồi."

"Ta cũng thấy! Nói như vậy, ta cảm thấy kẻ điên lớn lên rất quen mắt, các ngươi có cảm thấy nàng giống ai không?"

Ba người còn lại đều lắc đầu.

Kỳ lạ.

Tiểu nương tử cảm thấy Thẩm Nghịch quen mắt hai tay khoanh trước ngực, nhíu chặt mày.

Chắc chắn đã gặp ở đâu rồi.

.

Cạch.

Cánh cửa xe nặng nề khép lại, Biên Tẫn xoay người, thấy Thẩm Nghịch thu mình trên sô pha, hai tay ôm lấy đầu gối cuộn tròn, cảnh giác lại tò mò đánh giá Biên Tẫn.

"Đừng sợ."

Biên Tẫn rót một cốc trà nóng, thử tiếp cận Thẩm Nghịch.

Nàng nhìn ra được Thẩm Nghịch có chút khẩn trương, thậm chí sợ hãi, cho nên không lập tức đến quá gần, để lại một khoảng cách an toàn.

"Uống chút trà đi."

Thẩm Nghịch đích xác rất khát, lại khát lại lạnh, nhận lấy trà, chậm rãi uống.

Biên Tẫn nhìn đôi bàn tay xinh đẹp của nàng đỏ bừng.

Không biết tự chăm sóc mình, bị thương do giá lạnh.

Lông mi nhẹ nhàng chớp động, Biên Tẫn kìm nén ý cười trở lại.

Một ly trà vào họng, người ấm lên, rất thoải mái.

"Đây là xe của ngươi sao?" Thẩm Nghịch hỏi.

Biên Tẫn ngồi xuống bên cạnh nàng, "Là do ngươi tạo ra, xe của chúng ta."

"Ta tạo ra á." Thẩm Nghịch nhìn xung quanh, "Cũng được, còn có chỗ có thể cải tiến."

Xem như đã nhận xe.

Qua vài câu đối thoại, Biên Tẫn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Nghịch tuy rằng không nhận ra người, logic có chút khác thường khó mà lường được, nhưng cũng may tình huống không quá nghiêm trọng, giao tiếp bình thường không có gì trở ngại, chỉ là thỉnh thoảng sẽ khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Cũng may không phải thật sự bị điên.

Mà giống như là do Hắc khối Rubik tạo thành tư duy hỗn loạn.

Biên Tẫn cũng rất tò mò, vì sao Thẩm Nghịch và nàng lại có kiểu hỗn loạn không giống nhau.

Khi Hắc khối Rubik ở trong cơ thể Biên Tẫn, giống như là ô nhiễm tinh thần.

Ký ức vẫn còn, tư duy cũng chưa thác loạn, chỉ là theo bản năng hành vi sẽ trở nên càng ác liệt hơn, bất chấp hậu quả.

Còn Thẩm Nghịch, ký ức cũng không tính là hoàn toàn mất đi, chỉ là logic ký ức vặn vẹo, nàng thậm chí nhớ rõ mình đã thành thân, thậm chí biết mình là một máy móc sư ưu tú, có thể làm ra xe. Mà hành vi của nàng cũng không có bất kỳ tính công kích nào. Khi đám trẻ kia cười nhạo nàng, nàng thậm chí còn dùng ngôn ngữ để biện minh, không có bất kỳ ý định làm tổn thương bọn trẻ nào.

Thậm chí ngay cả loạn thể cũng biến thành màu trắng.

Biên Tẫn chăm chú nhìn Thẩm Nghịch, Thẩm Nghịch sống sờ sờ trước mắt, luôn có thể khiến Biên Tẫn bất ngờ.

Thẩm Nghịch kỳ thật đã nhận ra ánh mắt quá mức nóng bỏng của Biên Tẫn, bên tai nàng đã bị nhìn đến nóng lên, chóp mũi cũng hơi đổ mồ hôi.

Lão bà đang xem ta...... Thẩm Nghịch an tĩnh mà ngậm miệng uống trà.

Nàng có phải hay không thích ta?

Biên Tẫn hoàn hồn trở lại, "Quần áo đều ướt rồi, đi tắm nước nóng, thay bộ quần áo?"

Còn tưởng rằng Thẩm Nghịch hiện tại đều có một bộ logic riêng, chưa chắc sẽ nghe lời, không ngờ nàng lại dứt khoát lên tiếng: "Được."

Hư hư thực thực so với lúc trước còn ngoan hơn một ít.

Xe có thể tự động mở rộng ra một không gian dài một trượng rộng một trượng, Biên Tẫn lái xe hai tháng, đã rõ như lòng bàn tay các loại tính năng của nó.

Thẩm Nghịch nhìn không gian tự động mở rộng, ghép nối, gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Ban đầu, ý tưởng của Thẩm Nghịch về thiết kế không gian mở rộng chính là dùng làm phòng tắm.

Không gian trong xe hạn chế, chỉ có thể đi ra ngoài, muốn thoải mái tắm rửa là không thể.

Tính năng hàng đầu của không gian mở rộng chính là có thể triển khai bồn tắm, dẫn nước ấm vào.

Lúc thời tiết tốt, bồn tắm vừa thu lại, nắp kim loại phía trên mở ra, còn có thể biến thành một cái sân nhỏ để nướng BBQ uống rượu.

Giờ phút này tự nhiên là dùng như phòng tắm.

Ấn xuống nút, bồn tắm tự mình từ thùng xe phía dưới duỗi ra, nước ấm ào ào chảy vào.

Biên Tẫn nói: "Chờ một chút."

Ý nàng là nàng đi lấy áo ngủ cho Thẩm Nghịch, rồi rời đi.

Thẩm Nghịch cho rằng nàng nói chờ nước ấm đầy là có thể tắm.

Nước ấm rót rất nhanh, chờ Biên Tẫn trở lại, phát hiện Thẩm Nghịch mặc nguyên bộ quần áo ngồi trong bồn tắm, trong tay còn cầm khối bồ kết, đối với lớp giấy gói bồ kết không biết nên mở ra như thế nào.

Biên Tẫn:......

Tạm thời đem áo ngủ để sang một bên, tiếp nhận khối bồ kết Thẩm Nghịch làm rối tung lên, xé mở bao bì, đặt lại vào lòng bàn tay nàng.

Đối với Thẩm Nghịch logic hỗn loạn mà nói, Biên Tẫn thật sự quá lợi hại, cư nhiên tùy tay liền xé rách lớp giấy gói khối bồ kết kia.

Thẩm Nghịch vui vẻ nói: "Cảm ơn."

Biên Tẫn cười nhạt sờ sờ đầu nàng.

"Ta là thê tử của ngươi, không cần cảm ơn."

Lưu lạc suốt hai tháng, trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này, đã chịu không ít khổ cực, Thẩm Nghịch lần đầu tiên cảm nhận được sự chăm sóc chu đáo, ôn nhu hoàn toàn vô tư, không hề mong cầu hồi báo.

Có thê tử thật tốt nha......

Thẩm Nghịch cảm thán trong lòng.

Nàng hai tay nâng niu khối bồ kết hương hoa lê, mùi hương này đặc biệt thích, không nỡ dùng, ngửi rồi lại ngửi.

Biên Tẫn thử hỏi nàng: "Vì sao còn mặc quần áo mà vào bồn tắm?"

Thẩm Nghịch chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Tắm rửa như vậy thì có thể giặt quần áo luôn, chẳng phải tiện hơn sao?"

Biên Tẫn:......

Có lẽ có đôi khi thiên tài và người điên, chỉ cách nhau một đường tơ mỏng manh.

Biên Tẫn vẫn là khuyên nàng, "Quần áo dính vào người sẽ không thoải mái? Ngươi cởi ra, ta giúp ngươi giặt."

Thẩm Nghịch không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thanh âm đều trở nên mềm mại.

"Không cần, ta tự mình giặt được."

"Vậy ngươi cởi ra cho ta được không, ta giúp ngươi lấy ra."

Mặc kệ Thẩm Nghịch nói cái gì, Biên Tẫn đều tính tình tốt mà theo nàng, làm Thẩm Nghịch không tự chủ được mà nghĩ, "Thê tử" chính là ôn nhu như vậy sao?

Cảm giác vị tỷ tỷ này sẽ dung túng nàng làm bất cứ điều gì.

Thẩm Nghịch nói: "Được, ngươi trước quay qua đi."

Biên Tẫn bất đắc dĩ cười, xoay người.

Nếu là Thẩm Nghịch của trước kia, không chỉ sẽ không để nàng quay người đi, e rằng còn mời nàng cùng tắm.

Ban đầu chỉ thấy buồn cười, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nơi chóp mũi Biên Tẫn lại dâng lên cảm giác chua xót.

Sau khi Thẩm Nghịch mất tích, Biên Tẫn đã mở tung nhà xe, lục soát khắp nơi tìm kiếm. Đoạn thời gian đó, từng ngóc ngách trong ngoài của xe, nàng đều rõ như lòng bàn tay.

Nàng ở phòng làm việc trên tầng xe phát hiện, Thẩm Nghịch đã sớm lên kế hoạch hút đi Hắc khối Rubik, chuyện này Thẩm Nghịch cư nhiên từ đầu đến cuối cũng chưa từng đề cập qua, giấu diếm cực kỳ kín kẽ.

Thẩm Nghịch đem Hắc khối Rubik khóa vào trong thân thể mình, liều mình cứu nàng, nói cho cùng, Biên Tẫn không thể thật sự giận Thẩm Nghịch —— có người vì ngươi mà không màng sống chết, tình yêu ấy chân thành chứng giám, làm sao có thể tức giận cho được?

Chỉ là lo lắng, vô cùng lo lắng.

Suốt hai tháng qua, Biên Tẫn chưa từng từ bỏ, chỉ là hết lần này đến lần khác bị tin tức giả lừa đến khắp nơi, cuối cùng lại thất vọng trở về, trong những đêm khuya cô tịch, nàng cũng từng đau khổ tự hỏi, phải chăng cuộc đời này rốt cuộc không thể gặp lại A Diêu?

Mang theo một trái tim rách nát, bước qua đau khổ, cắn răng tiếp tục hành trình tìm kiếm ái nhân.

Vô số lần đối diện với tuyệt vọng, vô số lần nói với chính mình thử lại một lần nữa.

Thử lại một lần nữa, lại đi về phía trước tìm một chút, nói không chừng nàng sẽ có manh mối tiếp theo về A Diêu.

Trong mộng từng gặp, nhưng khi tỉnh dậy, bên cạnh vẫn trống trải lạnh lẽo, chỉ còn những tháng năm giày vò.

Hiện giờ thanh tỉnh, không phải mộng, nàng thật sự tìm được A Diêu, A Diêu sống sờ sờ.

Vượt qua ranh giới sinh tử, các nàng rốt cuộc gặp lại nhau ở nhân gian.

Vô luận A Diêu biến thành bộ dáng gì, đều tốt hơn sinh ly tử biệt.

Trước mắt, A Diêu vẫn đáng yêu như thế, chỉ là tâm trí vẫn còn rối loạn.

Cũng không biết tâm trí có thể hay không tiến thêm một bước hỗn loạn, cứ thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Phải mau chóng nghĩ cách giúp nàng khôi phục.

Thẩm Nghịch cởi quần áo để ở bên bồn tắm, lẻn vào trong nước, chỉ lộ ra nửa đầu và một đôi mắt đen láy đánh giá Biên Tẫn.

"Ta, cởi xong rồi."

Biên Tẫn đem quần áo ướt sũng cầm lấy.

Thẩm Nghịch nói: "Cảm ơn ......"

Vừa mới nói xong liền nhớ tới Biên Tẫn lúc trước đã nói qua —— ta là thê tử của ngươi, không cần cảm tạ.

Lời cảm tạ còn phân nửa, nuốt vội đoạn cuối trở về.

Bộ quần áo ướt sũng nước được Biên Tẫn chỉnh tề gấp gọn trong tay trắng nõn, nước dính ướt cả cổ tay áo, nàng cũng không hề oán trách nửa điểm, chỉ nói: "Ở trước mặt ta, ngươi muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, không cần có bất cứ câu nệ nào."

Biên Tẫn đi ra ngoài, để Thẩm Nghịch một mình ngâm mình trong nước ấm.

Cả khuôn mặt nàng đỏ bừng, trong lòng rung động không thôi.

Khó trách khi mất trí nhớ vẫn thương nhớ thê tử ngày đêm, thê tử tỷ tỷ cũng thật tốt quá đi?

Thẩm Nghịch nắm lấy mắt cá chân mình.

Tỷ tỷ hoàn mỹ như vậy là của ta.

Thẩm Nghịch còn đang mơ màng say đắm, tâm trí ngẩn ngơ như bị mê hoặc, Biên Tẫn đã trở lại, hỏi nàng: "Tóc đã gội sạch chưa?"

Thẩm Nghịch lắc đầu, liền muốn dìm cả đầu vào bồn tắm rửa sạch, may mắn Biên Tẫn tay mắt lanh lẹ nâng cằm nàng lên, kéo đầu nàng lên.

Biên Tẫn nhịn cười, "Sẽ bị sặc."

Thẩm Nghịch: "Cũng đúng."

"Ta giúp ngươi gội."

Thẩm Nghịch trong lòng vui vẻ, đặc biệt muốn ỷ lại nàng, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.

"Đến đây."

Biên Tẫn dọn chiếc ghế dựa ngồi vào bên cạnh bồn tắm, để Thẩm Nghịch quay người lại.

Thẩm Nghịch nhìn qua không quá dơ, nhưng tóc đều là bụi, có chút còn bị rối.

Trước kia lười biếng thì lười biếng, chưa bao giờ lôi thôi như vậy.

Biên Tẫn vốn có thói quen sạch sẽ, nhưng khi ở trên người Thẩm Nghịch thì dường như tất cả đều mất hiệu lực, đầu ngón tay sạch sẽ luồn vào giữa những sợi tóc, cùng chiếc lược nhẹ nhàng chải vuốt.

"Có đau không?"

"Không đau."

Biên Tẫn lại chải vuốt, lại hỏi rất nhiều lần cùng một lời.

Hỏi đến Thẩm Nghịch đều cười, "Không sao, ngươi chải thế nào ta cũng không đau, cứ việc chải đi."

Hương bồ kết hoa lê thoang thoảng trong không gian nhỏ.

Mùi hương làm nàng mơ hồ nhớ lại một vài chuyện cũ, nhớ tới những tình cảm sâu nặng trên con đường sinh mệnh cùng nhau trưởng thành.

Khi mái tóc dài của Thẩm Nghịch được Biên Tẫn kiên nhẫn gội sạch sẽ, thì Biên Tẫn trên người cũng bị ướt.

Thẩm Nghịch không dám nhìn nàng, "Vậy ta ra ngoài trước, ngươi vào tắm đi."

Người phía sau không nói chuyện, Thẩm Nghịch mang theo hơi nước trên đầu ngón tay lấy được áo ngủ, vội vàng mặc vào, rời đi.

Ban đêm, Thẩm Nghịch nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ, nghe được tiếng bước chân, lập tức xoay người, đối mặt với tường, để lưng lại cho Biên Tẫn.

Trong đầu chỉ có một vấn đề.

Đêm nay, thê tử tỷ tỷ sẽ cùng nàng ngủ sao?

Không cùng nhau ngủ thì cũng không có giường khác.

Nhưng mà...... Cho dù biết đã thành thân, đối với nàng mà nói tất cả những gì đã từng đều chưa nhớ ra.

Trong lòng có cảm giác quen thuộc, nếu hiện tại liền cùng chung chăn gối, dù sao cũng có chút quá k.ích thí.ch.

Tiếng bước chân phía sau truyền đến, nặng nề, cùng với nhịp tim nàng một đường kéo dài đến mép giường.

Thật sự tới.

Thẩm Nghịch có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau dừng ở trên người nàng.

Một lát sau, truyền đến tiếng cởi quần áo xào xạc.

Yết hầu Thẩm Nghịch khẽ động.

Chăn bị vén lên, Biên Tẫn nhìn chằm chằm vào bờ vai đơn bạc cùng phần gáy mềm mại ấm áp của Thẩm Nghịch.

Nhớ tới khoảng thời gian mới vừa thành thân kia, chính mình đều là như vậy đưa lưng về phía Thẩm Nghịch.

Thì ra nhìn phía sau lưng tư vị lại khó chịu như vậy.

Thẩm Nghịch vẫn luôn đều chủ động biểu đạt thích nàng, bây giờ lại bỏ qua nàng, trong lòng không thể khống chế mà chua xót.

Mặt giường có cảm giác lún xuống rất nhỏ, người phía sau nằm xuống.

Thân hình nóng bỏng lại mềm mại chậm rãi dán lên phía sau lưng Thẩm Nghịch.

Thẩm Nghịch suýt chút nữa quên thở.

Phía sau lưng có thể rõ ràng cảm nhận được những đường cong mê hoặc của một nữ nhân trưởng thành.

Biên Tẫn ôm lấy eo Thẩm Nghịch, không quá thuần thục mà chủ động vu.ốt ve lên trên, lướt qua lớp vải vóc dưới thân thể bị nàng nhuộm hồng, hai ngón tay ấn nhẹ lên cổ Thẩm Nghịch còn hơi ướt, những ngón tay thon dài lại lần mò lên trên, vu.ốt ve chiếc cổ run rẩy, nâng nửa khuôn mặt nàng áp vào lòng bàn tay phải của mình.

Thẩm Nghịch bị nàng làm cho cả người nóng lên, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi, thích ta sao?"

Một câu hỏi thẳng thắn như vậy, trước đây rất khó để thốt ra thành lời.

Khuôn mặt Biên Tẫn nóng lên, nàng áp sát lại càng gần.

"Ừm...... Rất thích."

Tim Thẩm Nghịch đập thình thịch, ngay cả vành tai cũng hoàn toàn biến hồng trong hơi nóng, nàng quay đầu lại.

Trước mắt không còn là đường cong hỗn loạn, mà là một đôi mắt đào hoa chuyên chú nhìn chằm chằm nàng, đầy rung động.

Biên Tẫn khẽ nâng người lên, hôn lên môi nàng, tách hai cánh môi, tiến sâu vào bên trong.

Thẩm Nghịch bị nụ hôn của nàng làm cho mê mẩn, đôi mắt ướt át.

"Chúng ta...... đã từng làm chuyện này chưa?"

Trong bóng tối, đôi mắt Biên Tẫn long lanh, lay động lòng người.

"Đã từng, rất nhiều lần."

Thẩm Nghịch không nhớ rõ mình đã hôn lên như thế nào.

Giống như bản năng thôi thúc, giống như hai cơ thể vốn dĩ thuộc về nhau cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa.

Da thịt nóng bỏng dán chặt lấy nhau, môi khô lưỡi khô.

Thẩm Nghịch xoay người, đè Biên Tẫn xuống giường, giữ chặt cổ tay nàng, nặng nề hôn lên đôi môi.

Đôi môi kia của Biên Tẫn luôn không quá giỏi hôn, suýt chút nữa lại không chống đỡ được.

Nụ hôn quá sâu, nàng khó lòng tự chủ mà đáp lại.

Đêm khô hạn quá lâu, bỗng chốc gặp phải cơn mưa lớn.

Không thể không mất kiểm soát.

Bình Luận (0)
Comment