So với vẻ ngoài thanh lãnh, cảm giác của Biên Tẫn dành cho nàng mãnh liệt vượt quá dự kiến.
Thẩm Nghịch logic không thông, không biết nên dừng lại, chỉ thuận theo bản năng.
Biên Tẫn mặc dù có chút không chịu nổi, cũng vẫn luôn chiều nàng.
Trong hơi thở giao hòa ẩm ướt, cùng nhau nghênh đón bình minh.
Biên Tẫn thoa son dưỡng môi cho đôi môi sưng đỏ của Thẩm Nghịch, Thẩm Nghịch học theo thoa lại.
Ánh nắng sớm nhàn nhạt trải vào phòng trong xe, với tốc độ không thể thấy được bao phủ lấy đôi chân của hai nữ nhân đang giao triền bên nhau.
Không ai buồn ngủ.
Đầu ngón tay ấm áp chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt Biên Tẫn, dọc theo ngũ quan nàng miêu tả.
Thẩm Nghịch không nỡ chớp mắt, "Ngươi lớn lên thật là đẹp mắt."
Đêm qua hai người trò chuyện đứt quãng, sau khi trò chuyện Thẩm Nghịch lập tức có thể cảm nhận rõ ràng những gì Biên Tẫn đã trải qua suốt hai tháng qua.
Biên Tẫn cười nhạt: "Ngươi không phải nói diện mạo mọi người trong mắt ngươi chỉ là từng đường cong? Đều là đường cong, làm sao có thể phân biệt được đẹp hay xấu?"
"Đương nhiên có thể, không giống nhau." Thẩm Nghịch nghiêm túc nói, "Cho dù là đường cong, ta cũng có thể phân biệt được những đường cong này tinh xảo, những đường cong kia thô ráp, mà thê tử tỷ tỷ...... Là người mà ta nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, bằng một đôi mắt chân thực nhất."
"Thê tử tỷ tỷ?" Biên Tẫn hỏi, "Vì sao gọi ta là thê tử tỷ tỷ?"
Một cách gọi thật kỳ lạ.
"Bởi vì ta còn chưa biết tên ngươi, nên cứ gọi như vậy." Thẩm Nghịch nhíu mày, "Không xong, sao lại nói ra hết những gì trong lòng rồi."
Biên Tẫn rốt cuộc cũng hiểu, trong đầu Thẩm Nghịch cả ngày đều nghĩ những gì.
Nói không chừng, trong đầu nàng lúc nào cũng toàn những ý nghĩ vừa kỳ quái vừa thú vị. Hiện tại, nàng chỉ đơn thuần đem những điều mình nghĩ đến nói ra, chứ trước kia chưa từng thực sự thốt lên, giờ lại nói ra hết thảy.
Chân Thẩm Nghịch không biết từ lúc nào đã duỗi ra khỏi chăn, lúc rụt trở về, không cẩn thận dẫm trúng chân Biên Tẫn, lập tức thu trở về.
Biên Tẫn lại theo nàng, nói: "Dẫm lên đi."
Mu bàn chân Biên Tẫn thực ấm áp, Thẩm Nghịch mũi chân chấm chấm, không hoàn toàn dẫm lên.
Biên Tẫn: "Yên tâm dẫm."
Hai người đều nằm nghiêng, mũi chân Thẩm Nghịch đặt trên mu bàn chân Biên Tẫn, còn gối lên cánh tay nàng.
Hai người cùng nhau cuộn tròn trong chăn ấm áp, giống như phác họa nên một vòng tròn hoàn chỉnh.
Tay chân rất nhanh đều trở nên ấm áp.
Mặc dù ở trong xe, cũng như ở trong nhà, ấm áp thoải mái.
Thẩm Nghịch nhìn nữ nhân xinh đẹp trong nắng sớm, chính nàng đã mang đến cảm giác gia đình.
Đây là uy lực thần kỳ của "Thê tử" sao?
Thẩm Nghịch hỏi nàng: "Ngươi tên gì?"
"Biên Tẫn. Là ranh giới cuối cùng, là tro tàn lụi hết."
Biên Tẫn.
Rất êm tai, lại có chút thương cảm.
Đem hai chữ này niệm một lần ở trong lòng, cảm giác quen thuộc lại bắt đầu hướng đến trái tim nàng quay cuồng.
Kỳ lạ thay, chỉ trong chớp mắt, hai chữ ấy đã tan biến khỏi tâm trí, muốn nhớ lại thế nào cũng không thể nhớ nỗi.
Thẩm Nghịch biết chắc lại là thứ kia trong thân thể đang quấy phá, lập tức mở chiếc đồng hồ điện tử mới dùng hơn một tháng, lần nữa hỏi tên Biên Tẫn, quyết tâm khắc ghi thật sâu.
"Có thể hay không lại nói cho ta một lần nữa?"
Đầu ngón tay Biên Tẫn ở trên màn hình điện tử giữa không trung trên đầu Thẩm Nghịch, từng nét bút viết xuống tên của mình.
Sau khi viết xong, Thẩm Nghịch nhanh chóng lưu lại.
"Sau này quên mất, liền lấy ra xem." Thẩm Nghịch vui vẻ nói, "Vậy sẽ không bao giờ quên mất."
Thẩm Nghịch cẩn thận mà đem tên Biên Tẫn lưu lại, lại hỏi Biên Tẫn: "Vậy ta tên gì?"
Biên Tẫn đang muốn mở miệng, nhớ tới câu nói mà Thẩm Nghịch đã để lại khi hấp thu Hắc khối Rubik.
—— lần sau hãy đặt cho ta một cái tên ngoan ngoãn.
"Ngươi là......"
Thẩm Nghịch chờ mong mà nhìn Biên Tẫn.
"Thẩm Ngoan Ngoãn."
Thẩm Nghịch: ?
Thẩm Nghịch: "...... Ta không tin."
Biên Tẫn nghẹn cười, "Thật sự."
"Ai sẽ được gọi bằng cái tên này chứ!"
"Ngươi."
"Không có khả năng, ta mới sẽ không được kêu bằng cái tên này. Không có việc gì, không có việc gì, trong chốc lát ta liền sẽ quên......"
Biên Tẫn lập tức ở trên màn hình trên đầu Thẩm Nghịch viết xuống ba chữ "Thẩm Ngoan Ngoãn", cùng "Biên Tẫn" song song.
Thẩm Nghịch: "Ngươi!"
Biên Tẫn lưu lại.
"Như vậy ngươi liền sẽ không quên."
Thẩm Nghịch rơi vào trầm tư.
Ta sẽ không thật sự được kêu bằng cái tên này chứ?
Đang suy nghĩ thì bụng bắt đầu kêu ùng ục.
Biên Tẫn đứng dậy, đi đến tủ lạnh lấy đồ ăn, tính làm bữa sáng.
Thẩm Nghịch ghé vào trên giường hỏi Biên Tẫn: "Buổi sáng ăn gì?"
"Món mà ngươi thích nhất, rau chân vịt."
Thẩm Nghịch: ?
Thẩm Nghịch trực giác thấy sai sai, nàng luôn không thích ăn rau chân vịt, trước kia toàn bị dỗ dành mới ăn.
Rau chân vịt giá trị dinh dưỡng cao, Biên Tẫn chính là muốn xem thử logic của nàng hiện tại có rối loạn như thế nào, lúc ăn rau có còn khó khăn như vậy không.
Nghe được ba chữ "rau chân vịt", biểu tình Thẩm Nghịch lập tức suy sụp xuống.
Không thể nào, rau chân vịt khó ăn như vậy, ta làm sao có thể thích ăn?
Ta thật sự là "Thẩm Ngoan Ngoãn" thích ăn rau chân vịt sao?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp với nhận thức của mình.
Thẩm Nghịch nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy mình bị lừa.
Chính là thê tử tỷ tỷ...... Biên Tẫn tỷ tỷ một thân chính khí, không giống người hay lừa gạt.
Bị Thẩm Nghịch trêu đùa nhiều năm như vậy, khó được trêu đùa lại một lần, khóe ôi Biên Tẫn đè nén ý cười.
"Ngươi ở bên ngoài lưu lạc lâu như vậy, chắc chắn không ăn rau nhiều. Rau chân vịt phải ăn, còn có thịt bò mà ngươi thích. Bất quá......"
Biên Tẫn tìm kiếm một hồi, cư nhiên không tìm được đậu phộng.
Thẩm Nghịch thích nhất là ăn đậu phộng, đặc biệt là món của Vạn cô cô làm, vừa giòn vừa thơm, lửa lại chuẩn.
Biên Tẫn đã từ chỗ Vạn cô cô lấy được bí kíp, thử làm vài lần, vị đã gần giống với món do Vạn cô cô làm.
Mới đầu là muốn ăn chút đồ ăn mà Thẩm Nghịch thích để an ủi, nếu thật sự có thể tìm được nàng, cũng có thể cho nàng ăn.
Cũng thật sự gặp lại, mà đậu phộng lại dùng hết rồi.
Thẩm Nghịch hỏi nàng đang tìm gì, biết được là đậu phộng thì cười thần bí, nói:
"Ta có rất nhiều, chúng ta lái xe đi lấy."
Biên Tẫn: ?
Ngươi có rất nhiều đậu phộng?
Mang theo lòng đầy nghi hoặc, Biên Tẫn ngồi ở ghế phụ, xem Thẩm Nghịch thuần thục khởi động xe, nàng thật sự hiểu được như thế nào điều khiển.
Nói cách khác, đối với các loại máy móc thì ký ức vẫn còn.
Không hổ là thiên phú máy móc cấp SS.
Xe chạy đến một chỗ động núi hẻo lánh, Thẩm Nghịch nói: "Ta trước đó đều giấu ở chỗ này. Ta đi lấy, ngươi chờ ta một lát."
Sau đó Biên Tẫn trơ mắt mà nhìn Thẩm Nghịch lấy ra hai túi lớn đậu phộng, trái phải nhìn xung quanh, lặng lẽ mà đưa lên xe.
Biên Tẫn: "Nhiều như vậy, là từ đâu tới?"
Thẩm Nghịch: "Trong thôn trồng. Ta thấy đều chín rồi mà không ai thu hoạch, sợ bị hỏng hết ngoài đồng, nên đều thu hết."
Biên Tẫn:......
Với logic hiện tại của Thẩm Nghịch, hơn phân nửa là không qua sự đồng ý của dân làng, là ăn trộm.
Biên Tẫn đỡ trán.
Đành quay lại bồi thường cho dân làng vậy.
Thẩm Nghịch xem biểu tình khó nói hết của Biên Tẫn, bổ sung nói: "Đồ ăn cũng không thể lãng phí."
Biên Tẫn: "Đúng vậy, vậy rau chân vịt cũng không thể lãng phí, đều ăn hết."
Thẩm Nghịch:......
.
Thẩm Nghịch ở dưới sự đốc thúc của Biên Tẫn ăn xong rau chân vịt, sau đó Biên Tẫn thưởng cho nàng, cho nàng ăn thịt bò mềm nhừ lại đậm đà, cùng với đậu phộng gia truyền của Vạn cô cô.
Bữa tối này, Thẩm Nghịch ăn rất ngon miệng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thấy Thẩm Nghịch ngoan như vậy, nên khen thưởng thì khen thưởng.
Biên Tẫn vẫn còn nhớ rõ điều gì đó trước đây, Thẩm Nghịch đã từng nói.
—— vậy sau khi lợi dụng xong, ngươi còn có thể khen thưởng ta không?
Đương nhiên là muốn thưởng.
Bị nỗi nhớ nhung sâu sắc giằng xé cả đêm, Biên Tẫn dựa vào mô-đun ký ức rời rạc để hồi tưởng lại những đêm tương tư.
Hiện giờ, cuối cùng nàng cũng có thể ôm trọn vẹn vòng eo mà nàng thương nhớ ngày đêm.
Trong xe tối tăm, ánh đèn đêm ở nơi xa.
Thẩm Nghịch ngửa đầu, chân đặt trong lòng bàn tay Biên Tẫn.
Cả thế giới như đang xoay tròn, bay lên không trung, sau đó trong một khoảnh khắc nào đó, trước mắt trắng xóa, tiếng ong ong tràn ngập đầu óc, nhịp tim nhanh chóng theo sau ầm ầm ầm mà đến.
Thẩm Nghịch rê.n rỉ, đỡ lấy đầu Biên Tẫn, khó nhịn mà vùi vào mái tóc nàng.
Biên Tẫn có chút luống cuống mà hơi ngẩng đầu, lau đi giọt nước mắt ở khóe miệng, sau đó ngồi dậy, trượt lên trên, bế Thẩm Nghịch lên, dùng tư thế nàng thích nhất ôm vào lòng ng.ực, ôm nàng đến trên đùi.
Khóe mắt Thẩm Nghịch ươn ướt, ngồi trên tay Biên Tẫn, chân run rẩy.
"Vừa rồi......" Từng chữ một ngập ngừng, rồi nói tiếp, "Đều đã......"
Biên Tẫn "Ừ" một tiếng.
Ý tứ là, biết, nhưng không dừng lại, không muốn dừng lại.
Lại một lần nữa đến bình minh.
Thẩm Nghịch bị trêu chọc đến toàn thân đỏ bừng, lúc nào hôn mê mệt lả mất ý thức cũng không biết.
Nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt người trong lòng ng.ực, Biên Tẫn biết mình có chút quá mức, mang theo xin lỗi mà ôm chặt nàng vào lòng.
Thẩm Nghịch nặng nề ngủ, Biên Tẫn thì hoàn toàn không có buồn ngủ.
Nhớ tới cảnh tượng hoang đường vừa rồi nhìn thấy.
Khi hai người đang say đắm trong ân ái, từ eo Thẩm Nghịch đột nhiên trồi ra hai dải loạn thể màu trắng. Thẩm Nghịch hẳn là không hề hay biết điều này, nhưng Biên Tẫn thì nhìn thấy hết.
Đám loạn thể hoảng loạn tìm đường, tựa như loài rắn uốn lượn, men theo giường mà tràn lan.
Biên Tẫn đích xác lắp bắp kinh hãi, đã tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, không nghĩ tới, đám loạn thể màu trắng kia hoàn toàn không có tính công kích, mềm oặt mà nằm im một lát, như là cùng Thẩm Nghịch giống nhau, bị trêu chọc đến ngốc.
Biên Tẫn vừa chạm vào, nó lập tức rụt lại.
Mặt kim loại thuần trắng cư nhiên bị một chạm liền ấm lên, trong thuần trắng lộ ra chút phấn hồng.
Đình trệ mấy giây, rất nhanh lùi về trong thân thể Thẩm Nghịch.
Biên Tẫn:......
Cảm giác quái quái.
Đám loạn thể Hắc khối Rubik này không chỉ thay đổi màu sắc, còn ôn hòa rất nhiều, phảng phất là một con sủng vật mà Thẩm Nghịch nuôi ở trong thân thể, đối với ngoại giới hoàn toàn không có tính sát thương.
Hơn nữa, còn sẽ bởi vì nàng chạm vào mà...... Thẹn thùng?
Biên Tẫn thật sự không nghĩ dùng từ này, nhưng đám loạn thể màu trắng kia cho nàng cảm giác chính là như vậy.
Thẩm Nghịch hơi thở vững vàng, ngủ thật sự say.
Biên Tẫn nhẹ nhàng rút cánh tay ra, đứng dậy với động tác nhẹ nhàng đến cực hạn, không làm nàng tỉnh giấc.
Tiến vào phòng làm việc, giữa vô số trình tự phức tạp, quả nhiên nàng đã tìm thấy hệ thống liên quan đến việc giam cầm hắc khối Rubik.
Ngày mai chờ Thẩm Nghịch tỉnh lại sẽ nói chuyện với nàng về hệ thống này, dù sao thì cuối cùng vẫn phải giải quyết Hắc khối Rubik, không thể để nó mãi trong cơ thể Thẩm Nghịch.
Còn một việc khiến Biên Tẫn lo lắng.
Mở tin nhắn, Tằng Khuynh Lạc vẫn luôn không trả lời tin nhắn của nàng. Nàng hỏi Đậu Toàn Cơ, Đậu Toàn Cơ trả lời hàm hồ, chỉ nói Tằng Khuynh Lạc hiện đang bị thương, Lý Cực đang chữa trị cho nàng, bảo Biên Tẫn không cần lo lắng.
Trước kia, khi chưa tìm thấy Thẩm Nghịch, Biên Tẫn thực sự không còn bao nhiêu tinh lực để bận tâm đến chuyện khác. Nhưng bây giờ, nàng lập tức gửi tin cho Đậu Toàn Cơ, báo rằng đã tìm được Thẩm Nghịch, chỉ là do tình huống đặc thù nên tạm thời không thể quay về Trường An. Đợi sau khi giải quyết mọi chuyện xong, các nàng sẽ trở lại. Đồng thời, nàng cũng hỏi về tình trạng hiện tại của Tằng Khuynh Lạc, hy vọng Đậu Toàn Cơ có thể báo lại một cách chân thực.
.
Đại Minh Cung, Tử Thần Điện, tẩm cung của Thiên tử.
Đậu Toàn Cơ mệt đến chết khiếp, một chưởng chụp vào cánh tay Lý Tư:
"Tránh ra! Không biết xấu hổ!"
Lý Tư mặt mày đỏ bừng, thở hổn hển buông người trong ngực ra, nhìn Đậu Toàn Cơ dưới thân mình, đôi mắt vừa giận vừa xấu hổ kia khiến lửa nóng trong lòng nàng bùng lên.
Lý Tư lau chùi cho Đậu Toàn Cơ, "Trước mặt ngươi ta còn cần gì mặt mũi......"
Đậu Toàn Cơ trừng nàng một cái.
Thật sự chịu không nổi nhãi ranh này.
Ngày thường ở trước mặt thần tử thì uy nghiêm Thiên tử, là một Tân đế mặt sắt mà không ai dám chọc, Đậu Toàn Cơ thấy đều có chút e sợ.
Kết quả cứ đến tối là y như ba tháng không được ăn gì, chẳng khác gì quỷ đói đầu thai.
Đêm nào cũng như quỷ đói, chẳng bao giờ xem nàng ra gì, cứ thế giày vò nàng.
Đậu Toàn Cơ nhắm mắt, lười nhớ lại.
Lý Tư dỗ dành nửa ngày mới coi như xong, vừa thiếp đi thì Đậu Toàn Cơ nhận được một tin nhắn, bỗng nhiên ngồi dậy, lại giáng cho Lý Tư một chưởng mạnh lên đùi.
Lý Tư "Á" một tiếng, cả người sợ đến run rẩy.
Lý Tư lo lắng hỏi: "Sao vậy Toàn Cơ, gặp ác mộng hả?"
Đậu Toàn Cơ: "Ta giống ngươi chắc? Gối đầu là ngủ."
Lý Tư:......
Đậu Toàn Cơ bỗng nhiên mặt mày hớn hở, "Thẩm Nghịch tìm được rồi! Nàng còn sống!"
Lý Tư suýt chút nữa nhảy lên giường, "Thật á?! Xú hồ ly kia giờ thế nào rồi! Sao không về thẳng luôn!"
Đậu Toàn Cơ đưa tin nhắn của Biên Tẫn cho Lý Tư xem.
Lý Tư cũng từ bốn chữ "Tình huống đặc thù" ngửi ra mùi vị khác.
Hai người trầm mặc một lát, Lý Tư nói: "Biên Tẫn trước giờ suy nghĩ rất chu đáo, chắc chắn là không thể về được. Vậy, rốt cuộc là thế nào, cũng không đến mức phải nói năng mơ hồ như vậy chứ?"
Đậu Toàn Cơ nói: "Nàng còn muốn biết tình hình của Tằng Khuynh Lạc, ngày mai ta đi Mục Châu một chuyến."
Lý Tư muốn nói lại thôi.
"Không sao, giờ internet với đường sá đều sửa xong rồi, cũng không có Hắc khối Rubik, sẽ không nguy hiểm. Đi Mục Châu chỉ mất một canh giờ, nhanh lắm."
"Cái này ta không lo, chỉ là, không biết Lý Cực có còn đóng cửa không gặp ai không."
Đậu Toàn Cơ vẫn luôn giữ liên lạc với Đệ Ngũ Khuyết, biết được tình hình của các nàng.
Tháng trước Đậu Toàn Cơ đã đến Mục Châu một lần, không thể gặp Lý Cực, nhưng biết được một số thông tin về tình trạng của Tằng Khuynh Lạc.
Khó nói hết, nên không dám nói cho Biên Tẫn, sợ nàng bên kia còn chưa tìm được Thẩm Nghịch, trong lòng đang nóng như lửa đốt, bên này còn phải lo cho Tằng Khuynh Lạc.
Đậu Toàn Cơ: "Không sao, nếu thật sự như vậy, ta cũng phải đi xem các nàng thế nào. Hơn nữa ta còn muốn đi tìm Biên Tẫn một chuyến."
Lý Tư biết Đậu Toàn Cơ không có người thân thích, rất để ý đến tình nghĩa bằng hữu.
Nàng không nỡ nắm lấy tay Đậu Toàn Cơ, "Ta...... Muốn đi cùng ngươi."
"Đừng, ngươi ra khỏi thành Trường An thì gây ra bao nhiêu chuyện lớn trong lòng không biết sao?"
Đậu Toàn Cơ từ chối quá dứt khoát, quá chân thành, Lý Tư không nói gì, buồn bã cuộn tròn lại.
Đậu Toàn Cơ thấy dáng vẻ mất mát của nàng, "Được rồi" một tiếng, chủ động hôn lên môi nàng.
"Ta rất nhanh sẽ về, được không?"
Lý Tư: "Ta cảm thấy ngươi đang dỗ dành thú cưng."
Đậu Toàn Cơ: "Ừ, đúng vậy."
Lý Tư:......