Vì sự xuất hiện của Thẩm Phù Tô, kế hoạch du sơn ngoạn thủy ban đầu lại kéo dài thêm hai ngày hành trình giải sầu.
Đối với Lý Tư, người đang mong ngóng Thẩm Nghịch như mong sao mong trăng, có rất nhiều điều muốn nói.
......
Mấy ngày sau, các nàng rốt cuộc cũng trở lại thành Trường An.
Lính phòng thủ thành phố đã giảm bớt, đoàn tàu ầm ầm ra vào cảng, tàu bay tư nhân trên bầu trời cùng các loại Nghi thức qua lại không ngừng, xe ngựa cùng dòng xe cộ đâu vào đấy mà vào thành.
Đây là một Trường An lỏng lẻo và ngay ngắn mà cả Biên Tẫn và Thẩm Nghịch đều chưa từng thấy.
Cố đô khổng lồ tỏa sáng ra sức sống mới.
Xe tiến vào thành Trường An, phát hiện trong thành có rất nhiều khu chợ chưa từng thấy.
Lý Tư vì cổ vũ thương nghiệp kí.ch th.ích kinh tế, trên cơ sở bảo tồn những chợ cũ, đã mở rất nhiều khu chợ khổng lồ với tiền thuê rẻ và thuế phí thấp, vô cùng có lợi cho sự phát triển của tiểu thương hộ.
Đã từng có một tia sáng từ đám mây trên cao rơi xuống, tác động mạnh mẽ lên mặt đất.
Thẩm Nghịch khá tò mò, mở cửa sổ nhìn khung cảnh náo nhiệt này, phía đối diện Biên Tẫn nói:
"Hoàng đế thế nào thì kinh thành thế ấy. Thành Trường An càng ngày càng giống như con của Lý Tư."
Khi Thẩm Nghịch nói chuyện với Biên Tẫn, không để ý bên ngoài, bỗng nhiên có người hô lớn "Phụng quốc công".
Một tiếng hô như vậy, tất cả mọi người trên chợ đều hướng về phía xe nhìn.
"Thật là Phụng quốc công!"
"Còn có Biên tướng quân! Các nàng đã trở lại!"
Trong lúc Thẩm Nghịch và Biên Tẫn trải qua sinh tử, vắt óc phong ấn Hắc khối Rubik, Lý Tư cũng không hề nhàn rỗi.
Nếu người trong lòng chạy tới chạy lui, thì nàng đơn giản chăm lo việc nước, đem tất cả tinh lực đều dồn vào triều chính, đẩy mấy lão thần hay gây khó dễ vào Thái Y Thự dưỡng lão.
Đồng thời, Lý Tư cũng không ngừng tuyên dương Thẩm Nghịch cùng Biên Tẫn nghiêm nghị đại nghĩa, làm cho bá tánh được các nàng bảo vệ biết được ai là người vì bọn họ hàng đêm yên giấc mà chiến đấu.
Vì thế, liền có cảnh tượng trước mắt.
Thẩm Nghịch kinh ngạc nhìn dòng người ồn ào đổ về phía các nàng, tất cả mọi người đều cầm những vật dụng trên tay, từ rau dưa trái cây đến áo cơm, tất cả đều chất lên xe của các nàng, cảm tạ những gì các nàng đã làm cho Đế quốc.
Thẩm Nghịch suýt chút nữa bị vùi lấp dưới đống quà.
Thậm chí có người còn hô lớn: "Các ân nhân đã trở lại rồi! Mau đến đây, đừng để các nàng chạy mất!"
Vẻ mặt mọi người hăm hở, nếu không biết còn tưởng là đến báo thù chứ không phải báo ân.
Chiếc xe chở đầy lòng biết ơn của bá tánh —— một xe áo cơm và vật dụng, trở về phủ Phụng quốc công.
Khi Vạn cô cô và những người khác ra cửa nghênh đón các nàng, họ còn ngạc nhiên, sao người đã trở lại mà còn tiện đường mua đồ ăn?
Thẩm Nghịch kể lại ngọn ngành với Vạn cô cô, khiến đám thị nữ bên cạnh đều bật cười.
Còn Biên Tẫn thì âm thầm giúp Thẩm Nghịch gỡ những cọng rau cải trên vai nàng xuống.
Vạn cô cô nhớ lại cảnh Thẩm Nghịch rời khỏi Trường An, đi tìm phu nhân mất tích ở ngoại thành nguy hiểm, lòng bà không yên, ngày đêm cầu nguyện hai vị phu nhân có thể bình an vô sự.
Giờ đây, nhìn hai người bình yên trở về, tình cảm lại càng sâu đậm hơn trước, Vạn cô cô lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, thay bằng một nụ cười tươi tắn, nói với các nàng rằng phủ Phụng quốc công và phủ Tướng quân đều đã được thu dọn sạch sẽ, chỉ chờ các nàng trở về quyết định muốn ở nơi nào.
Hai người nắm tay nhau đi xem hai tòa phủ đệ, đều thích phủ Phụng quốc công hơn.
Phủ Phụng quốc công nằm ở vị trí yên tĩnh, bố cục cũng thích hợp để cải tạo hơn.
Thẩm Nghịch thật ra vẫn luôn có ý định trang hoàng lại phủ đệ, nhưng trước kia hết chuyện quan trọng này đến chuyện quan trọng khác, căn bản không có thời gian rảnh, bây giờ nàng cuối cùng cũng có thời gian.
Ngay lúc nàng cho rằng cuối cùng có thể an tâm dưỡng lão thì nội thị mang theo ân thưởng của Thiên tử đến Phủ quốc công, một đống lớn ban thưởng chất đống chật kín cả Phủ quốc công rộng lớn.
Trong sắc chỉ viết rõ ràng, có sách mách có chứng, văn tự trau chuốt tỉ mỉ khen ngợi hai người, Thẩm Nghịch ghé tai nói nhỏ với Biên Tẫn đang cùng nàng hành lễ: "Không giống như Lý Tư tự tay viết."
Biên Tẫn:......
Sau khi khen thưởng xong, nội thị tuyên nàng và Biên Tẫn vào cung yết kiến.
Thẩm Nghịch ngoài mặt cung kính vâng lời, trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Ngày lành còn chưa bắt đầu đã phải đến rồi......
Đại Minh Cung, trong Ngự Thư Phòng.
"Xú hồ ly! Ngươi cuối cùng cũng đã trở lại!"
Lý Tư nghe tin các nàng đến, ném cây bút điện tử đang phê tấu chương sang một bên, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy Thẩm Nghịch một cái thật mạnh, khiến xương cốt Thẩm Nghịch kêu răng rắc.
Thẩm Nghịch ghét bỏ nói: "Bệ hạ, thiên phú chiến đấu của ngài có phải đã tăng lên rồi không?"
Lý Tư thì ngại ngần không dám ôm Biên Tẫn, chỉ vỗ vỗ cánh tay nàng, cũng rất cảm khái.
Thẩm Nghịch: "Bệ hạ, đều đã là Thiên tử rồi, sao còn gọi ta là xú hồ ly?"
Lý Tư: "Thì sao, ở đây có người ngoài đâu. Hơn nữa ta không cảm thấy các ngươi xem ta là Thiên tử."
Thẩm Nghịch: "Các ngươi?"
Lý Tư: "Chẳng phải sao, Toàn Cơ muội muội của ngươi toàn nhéo eo ta hoặc nhéo tai ta."
Biên Tẫn:......
Cảm giác như nghe được chuyện không nên nghe.
Biên Tẫn còn đang nghĩ ngợi, dù sao thì lên ngôi rồi, nhéo eo nhéo tai thật sự không ổn lắm, lát nữa phải nhắc A Diêu với Toàn Cơ mới được.
Còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Thẩm Nghịch tự nhiên cầm lấy quả đào mật trên bàn của Lý Tư, chẳng đợi Lý Tư "Ban cho", đã tự mình ngồi phịch xuống ghế.
Biên Tẫn:......
Thôi vậy, muốn A Diêu đi khuyên nhủ ai đừng làm chuyện kinh thiên động địa, có hơi khó cho nàng.
Dù sao thì A Diêu chính là tổ tông của những chuyện kinh thiên động địa mà.
Lý Tư cũng chẳng để bụng, nếu Thẩm Nghịch mà cũng khách sáo với nàng thì nàng mới khó chịu.
Lý Tư nói cái hộp ma quái đã đưa vào Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao rồi, sau này còn phải nhờ Thẩm thự trưởng hao tâm tổn sức nhiều.
Thẩm Nghịch còn chưa về tới Trường An, Lý Tư đã vội vàng bổ nhiệm nàng làm Thự trưởng Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao lần nữa. Trước mắt ngoài nàng ra, cả thiên hạ này cũng chẳng tìm được người thứ hai là máy móc sư cấp SS nào, nàng không nhọc lòng thì ai nhọc lòng?
Lý Tư ngồi trên long ỷ, không có người ngoài, lười bày vẽ, hai chân bắt chéo gác lên bàn, thoải mái vô cùng.
Biên Tẫn nhìn một cái rồi vội vàng lảng tránh, không dám nhìn thêm lần nữa.
Ba người đang trò chuyện thì Đậu Toàn Cơ vội vã chạy tới.
Người còn chưa thấy, đã nghe thấy nàng lớn tiếng trách Lý Tư.
"Lý Tư, sao ngươi không nói với ta hôm nay các nàng sẽ vào cung?"
Đậu Toàn Cơ ôm Tiểu Đồ trong ngực, nhìn thấy Thẩm Nghịch và Biên Tẫn thì lập tức mặt mày hớn hở, thả Tiểu Đồ xuống.
Lý Tư: "Ngươi lại oan cho ta rồi? Ta sao lại chưa nói? Ta nói lúc ngươi đang tắm cho Tiểu Đồ, còn dặn ta đừng làm ồn."
Đậu Toàn Cơ liếc xéo nàng một cái: "Chẳng phải tại ngươi ngày thường quá ồn ào sao."
Lý Tư: ???
Trong lòng Thẩm Nghịch chấn động một chút.
Xem ra Lý Tư nói chẳng sai, Toàn Cơ chẳng những không coi nàng là Thiên tử, e là ngay cả người cũng chẳng coi ra gì.
Để đón gió tẩy trần cho Thẩm Nghịch và Biên Tẫn, Lý Tư đặc biệt mở tiệc, bằng hữu cũ gặp lại, không say không về.
Trong đình ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên, một bàn đồ ăn ngon thịnh soạn, không có người ngoài, chỉ có bốn người các nàng thoải mái ăn uống một bữa ra trò.
Mấy ngày nay xảy ra bao nhiêu chuyện bất ngờ, có quá nhiều điều muốn nói.
Tiểu Đồ chui vào lòng Biên Tẫn, ngoan ngoãn cuộn tròn lại như một cục bột, ngủ say sưa.
Biên Tẫn không ngờ con chó nhỏ xa lạ này lại thân thiết với mình như vậy, còn tưởng rằng mình quanh năm chinh chiến, mang theo sát khí sẽ khiến thú cưng sợ hãi.
Thẩm Nghịch không vui nói: "Sát khí gì chứ, tiểu động vật là nhạy bén nhất, biết rõ ai có tâm địa tốt. Ngươi xem, nó có thân thiết với ta đâu."
Lý Tư: "Ngươi cũng biết ngươi một bụng toàn ý đồ xấu xa."
Nói qua nói lại lại nhắc tới Hắc khối Rubik, Đậu Toàn Cơ nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên trời đêm, cảm thán:
"Vẫn là không thể tưởng tượng được thế giới không có Hắc khối Rubik sẽ như thế nào......"
Thẩm Nghịch rót rượu cho Đậu Toàn Cơ, "Chính là ngươi có thể thoải mái uống rượu, không cần phải căng thẳng thần kinh trực đêm cho mọi người nữa."
Đậu Toàn Cơ nghe nàng nói vậy thì hốc mắt hơi nóng lên, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Lý Tư có chút lo lắng, "Tửu lượng của ngươi kém lắm, uống ít thôi, đừng say."
Đậu Toàn Cơ: "Tửu lượng của ta làm sao? Chỉ là chưa bao giờ thể hiện thôi, không có nghĩa là ta không có."
Tiếng cười lan tỏa giữa bụi hoa, rượu qua ba tuần, men say len lỏi, ai nấy đều đã nhuốm chút hơi men.
Đề tài lại quay trở lại Hắc khối Rubik.
Lý Tư: "Xú hồ ly, ngươi đã khóa Hắc khối Rubik vào 'vòng lặp thời gian', nó không thể tự mình thoát ra, nhưng nếu một ngày kia, có người lại lần nữa mở nó ra thì sao?"
Vừa mới dọn điểm tâm lên, Thẩm Nghịch coi nơi này như nhà mình, thấy có bánh hoa quế thì gắp một miếng để vào đĩa của Biên Tẫn.
Thẩm Nghịch nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức, khiến người thường không thể tiếp cận hộp ma quái, càng không thể mở nó ra. Nhưng ai dám chắc mấy chục năm hay mấy trăm năm sau, khoa học kỹ thuật sẽ phát triển đến mức nào, lại có thiên tài nào xuất thế, vì tò mò hay vì những lý do khác mà chúng ta tạm thời không thể lường trước được, phá vỡ tất cả sự cân bằng này chứ?"
"Bệ hạ," Thẩm Nghịch nói ngang tàng, "Đến lúc đó ngươi và ta xương cốt đã thành tro bụi, còn có thể ngăn cản tai họa bất ngờ tiếp theo sao?"
Đậu Toàn Cơ mặt mày đỏ bừng, chống đầu nói: "Đúng là con cháu có phúc của con cháu, con cháu cũng có họa của con cháu."
Thẩm Nghịch: "Cho nên ta cũng chỉ có thể đảm bảo lúc còn sống có thể trông chừng hộp ma quái, chuyện sau này cũng đừng nghĩ ngợi, nghĩ cũng vô ích."
"Phải rồi."
Lý Tư cầm ly rượu lắc lư đến trước bàn Thẩm Nghịch, vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng nói,
"Ta nói cho ngươi hay, chuyện hộp ma quái là sau này, nhưng trước mắt đám lão bất tử mơ mộng hoàng vị kia, ta chỉ trông chờ vào ngươi và Biên Tẫn."
Thẩm Nghịch lúc này bỗng nhiên trở nên vô cùng cung kính.
"Bệ hạ, chuyện này một kẻ làm Thự trưởng nghiên cứu khoa học như ta có thể nhúng tay vào sao? Phu nhân ta cũng là Trấn Bắc tướng quân, chuyện quan văn không nên lẫn lộn."
Lý Tư: ?
Lý Tư: "Không phải chứ, ngươi và Biên Tẫn đã nâng ta lên ngôi vị Hoàng đế, bây giờ lại muốn bỏ mặc? Ta không chịu, các ngươi đều đã đến đây rồi, nhất định phải giúp ta!"
Thẩm Nghịch bị Lý Tư làm ồn đến mức lỗ tai ù đi, cau mày khuyên nhủ: "Bệ hạ, thiên nhật chi biểu, thiên nhật chi biểu."
Biên Tẫn sợ thị nữ bên ngoài nghe thấy Lý Tư la hét ầm ĩ sẽ mất uy nghiêm, đau đầu, nhưng Thiên tử là do chính nàng chọn, không thể hối hận, chỉ có thể đồng ý.
Dù sao chỉ có triều đình yên ổn, bá tánh mới có thể an cư lạc nghiệp.
Lý Tư được Biên Tẫn nhắc nhở, lập tức không ồn ào cũng không náo loạn nữa.
Chẳng phải chỉ là uy nghiêm của Thiên tử sao, Lý Tư dù sao cũng là người từng chỉ huy đội quân, nói thu liễm là thu liễm ngay.
.
Muốn phô diễn tửu lượng, Đậu Toàn Cơ cuối cùng lại phô diễn chính mình không có tửu lượng.
Lý Tư tính tình tốt mà cõng nàng say khướt về phòng ngủ, trên đường thị vệ nhìn thấy, tất cả đều lảng tránh.
Lảng tránh thì lảng tránh, trong lòng cũng cảm thấy vị Hoàng hậu này số mệnh thật tốt, được Thiên tử yêu thương như vậy.
"Lý Tư......"
Đậu Toàn Cơ nằm trên lưng Lý Tư, gọi tên nàng.
"Hả? Ta ở đây."
"Lý Tư......"
"Làm gì, tên của ta dễ nghe lắm sao? Cứ gọi mãi."
"Ừ......" Đậu Toàn Cơ hai tay gắt gao ôm lấy nàng, "Dễ nghe. Gọi cả đời."
......
Một người có tửu lượng tương đương giống như vậy tự nhiên là Thẩm Nghịch.
Tối nay vui vẻ, uống nhiều mấy chén, trên đường trở về đã say.
Biên Tẫn khoác thêm áo ngoài cho nàng, bế lên xe ngựa, trong đêm tối tĩnh lặng trở về Phủ quốc công.
Thẩm Nghịch dựa vào vai Biên Tẫn mơ màng sắp ngủ, Biên Tẫn nói:
"Ngươi ngủ đi, đến nơi ta sẽ ôm ngươi vào nhà."
Thẩm Nghịch hôn Biên Tẫn một cái, "Ngươi thật tốt."
Biên Tẫn sờ sờ mặt nàng đỏ ửng.
Thẩm Nghịch an tâm ngủ, một lát sau, màn hình điện tử phía trước xe trống rỗng sáng lên, hiện ra khuôn mặt Thẩm Phù Tô.
Xe ngựa của Phủ quốc công là xe trước đây của phủ Tĩnh An hầu, tường lửa kiên cố, có thể hack vào xe ngựa cũng chỉ có Thẩm Phù Tô.
Trong ký ức của Biên Tẫn, Thẩm Phù Tô luôn luôn duy trì lý trí, dù nói những lời tàn khốc nhất cũng chưa từng thấy cảm xúc của nàng dao động.
Nhưng giờ phút này Thẩm Phù Tô, trên mặt mày mang theo vẻ mất mát mà chỉ cần liếc mắt là có thể thấy.
Thẩm Phù Tô: "Ta không có ý định chia rẽ các ngươi. Chỉ là, nếu có thể, ta muốn nàng thỉnh thoảng có thể trở về thăm......"
Biên Tẫn cắt ngang lời Thẩm Phù Tô.
"Ta nghe theo nàng."
Ý tứ là, không cần nói với nàng, nàng sẽ không can thiệp vào quyết định của Thẩm Nghịch.
Trong xe yên tĩnh một lát, Thẩm Phù Tô không nói gì nữa, màn hình điện tử tối đen.
Thẩm Nghịch không biết từ lúc nào đã tỉnh, vẫn dựa vào vai Biên Tẫn, ngón tay nghịch ngợm trong lòng bàn tay Biên Tẫn.
Biên Tẫn để mặc nàng nghịch, nhẹ nhàng nói: "Thân thể Thẩm Phù Tô rất sớm đã bị nhiễm Hắc khối Rubik, mười năm trước đã tự sát. Cả đời tâm nguyện của nàng chính là tiêu diệt Hắc khối Rubik, trước khi Hắc khối Rubik chết, nàng không muốn nhắm mắt, liền đưa ý thức vào internet, sống vĩnh cửu trong thế giới điện tử, còn luyện ma chủng, thay thế nàng hành tẩu ở đời sau, bày mưu tính kế."
Thẩm Nghịch oán trách trong giọng nói mang theo hơi men say.
"Có lẽ đối với thế nhân mà nói, nàng là một anh hùng vô danh, nhưng ta ghét nàng."
Biên Tẫn nắm lấy ngón tay không an phận của nàng, nói: "Ngươi muốn ghét ai thì cứ ghét, nhất định không được uất ức chính mình."
Thẩm Nghịch kéo tay áo Biên Tẫn, "Ngươi biết không, ta còn lo lắng lỡ ngươi đem ta đẩy ra ngoài, nói mấy câu kiểu như 'dù sao cũng là quan hệ huyết thống' rồi để ta quay về bên họ."
Biên Tẫn nhíu mày nói: "Sao ta lại nói thế?"
"Ai mà biết được, dù sao ngươi cũng là cọc buộc ngựa."
Biên Tẫn: ?
Cọc buộc ngựa?
Thẩm Nghịch không ý thức được mình đã lỡ đem lời chửi thầm Biên Tẫn nói ra.
Biên Tẫn ngẫm nghĩ một chút, đại khái hiểu được Thẩm Nghịch đang ghét bỏ nàng lạc hậu.
Biên Tẫn nghĩ rằng bản thân đã rất nỗ lực để bày tỏ tình yêu trong quãng thời gian này.
Ôm Thẩm Nghịch vào lòng, thử nói thêm vài lời âu yếm:
"Ta đương nhiên sẽ không đẩy ngươi ra ngoài. Nếu ngươi không ở bên cạnh ta, ta biết phải làm sao......"
Biên Tẫn nói đứt quãng vào tai Thẩm Nghịch, thổi ngọt ngào vào giấc mơ của nàng, tạo nên một nụ cười nhạt.
......
Mục Châu, phủ An Vương.
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, thiếu nữ đột nhiên ngồi dậy, gọi: "Bùi Tịch ——"
Hai tay đẩy mạnh, muốn đẩy Lý Cực ra, nhưng lại đẩy không được.
Hơi thở hỗn loạn, toàn thân đau nhức, trán Tằng Khuynh Lạc đầy mồ hôi lạnh, mãi mới lấy lại được chút thần trí, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Phòng ngủ xa hoa, bài trí xa lạ, khiến nàng cảnh giác muốn lấy vũ khí ra.
Nhưng lại phát hiện hộp đựng vũ khí ở chân không có gì.
Ngực Tằng Khuynh Lạc đập thình thịch, nhìn lại mình, một chiếc váy dài mỏng như sương phủ lên thân, chân trần, bước trên tấm thảm mềm mại, mê mang đi lại trong phòng ngủ.
Nàng nhớ rõ Hướng Tri Phiên đột nhiên xuất hiện, Bùi Tịch gặp nguy hiểm, nàng muốn cứu Bùi Tịch.
Sau đó thì sao?
Vì sao nàng lại ở đây, đây là nơi nào?
Trong lúc khẩn trương và đề phòng, nàng nhìn thấy một bức tranh.
Rõ ràng là nét bút của Bùi Tịch, tinh tế lão luyện, lại vô cùng đặc biệt, Tằng Khuynh Lạc liếc mắt một cái là nhận ra bức tranh này là do Bùi Tịch vẽ.
Trong tranh có hai người, một thiếu nữ năm sáu tuổi và một phụ nhân trẻ tuổi ngồi bên bờ suối nhỏ.
Thiếu phụ câu được cá, thiếu nữ vui vẻ vỗ tay.
Tằng Khuynh Lạc ngơ ngẩn nhìn, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
Đây là nàng và nương thân đã qua đời từ lâu.
Khi nương còn chưa bị nhiễm Hắc khối Rubik, hai người sống trong thôn, có một thời gian nương thường đưa nàng đi câu cá.
Nàng đã rất lâu không nhớ lại chuyện cũ này, vì sao Bùi Tịch lại vẽ ra?
Trong phòng đâu đâu cũng là tranh.
Trong tranh toàn là những ký ức quý giá của Tằng Khuynh Lạc.
Tằng Khuynh Lạc nắm chặt bức họa cuộn tròn, tim đập loạn nhịp.
"Bùi Tịch?"
Tằng Khuynh Lạc gọi một tiếng.
Không ai trả lời nàng.
"Bùi Tịch?!"
Tằng Khuynh Lạc nâng cao giọng lại gọi một tiếng, vẫn chỉ có sự yên tĩnh đến cực điểm, trống trải.
Cả thế giới dường như biến mất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tằng Khuynh Lạc nhanh chân đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mặt trời ấm áp dừng lại trên người nàng, rõ ràng đã là đầu hè.
Ký ức của nàng dừng lại ở mùa đông, lạnh cóng.
Rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu, đây lại là nơi nào?
Tằng Khuynh Lạc chạy ra khỏi phòng ngủ mà quên cả đi giày, một đường đi nhanh.
Mái tóc dài đen nhánh dày rũ xuống vai thiếu nữ, thái dương dính mồ hôi trong suốt, chân đạp trên phiến đá xanh bị ánh mặt trời phơi đến nóng lên, không nhiễm một hạt bụi, giống như một chú nai con sợ hãi lạc đường.
Nóng nảy mà nhìn xung quanh, thậm chí có một khắc nàng cho rằng nơi này chính là thế giới của người chết.
Cho đến khi nhìn thấy một thị nữ.
Thị nữ vội vã chạy tới, vui mừng hành lễ nói: "Vương phi, ngài tỉnh rồi!"
Tằng Khuynh Lạc: "Vương phi?"
Không đợi Tằng Khuynh Lạc hỏi lại, thị nữ lập tức xách váy chạy nhanh đi gọi người.
Nơi xa bên hồ có một thân ảnh.
Giống Bùi Tịch, nhưng không thể nào là Bùi Tịch.
Đó là một nữ nhân đầu tóc bạc trắng, đang quay lưng về phía nàng ngồi trên nệm bên hồ.
Tằng Khuynh Lạc vừa quan sát vừa tiến lại gần.
Người kia tuy tóc bạc xõa xuống đất, nhưng mặc bộ váy đỏ diễm lệ ung dung, nằm nghiêng bên hồ uống rượu, không giống người già.
Vóc dáng thành thục đáng chú ý, Tằng Khuynh Lạc quen thuộc nhất.
"Bùi Tịch?"
Tằng Khuynh Lạc vừa mở miệng, ly rượu của nữ nhân này liền rời tay, rơi xuống hồ.
Lý Cực kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt u sầu cùng đôi mắt đã lâu không gặp đối diện, trong nháy mắt, như dòng suối trong lành chảy vào tim.
......
Những gì cần vẽ nàng đều đã vẽ, tất cả chi tiết nàng đều tinh tế tạo hình đến mức tận cùng, có điều Tằng Khuynh Lạc vẫn luôn duy trì phản ứng cực kỳ mong manh với thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng nói vài câu, cũng không tính là chính thức tỉnh lại.
Lý Cực cảm thấy mình đã là lực bất tòng tâm, kế sách nghèo nàn.
Nếu con đường này đều không thông, không biết còn có con đường nào có thể đi.
Dưới sự phiền muộn nàng muốn uống rượu, sợ làm ảnh hưởng đến Tiểu Mãn, cầm rượu đến bờ sông uống một mình.
Giờ phút này Tằng Khuynh Lạc liền ở trước mắt, sống sờ sờ mà ở trước mắt, còn cùng nàng nói chuyện.
Lý Cực phân biệt không ra đây là hiện thực, hay là ảo giác sau khi uống rượu.
Bàn tay run rẩy của Lý Cực hướng về phía Tằng Khuynh Lạc.
Đầu ngón tay chạm phải độ ấm chân thật, cảnh tượng trước mắt không hề tan biến.
Là thật sự.
Ngực Lý Cực đột nhiên phập phồng, nước mắt nói rơi là rơi.
"Ngươi, thật sự tỉnh......"
Tằng Khuynh Lạc thấy nàng khóc, vẻ mặt vốn dĩ khó chịu bị nàng tùy ý vu.ốt ve cũng không thấy nữa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Cực đang muốn mở miệng, ý thức được điều gì đó, sắc mặt biến đổi, lập tức quay đầu đi.
Tằng Khuynh Lạc khó hiểu, "Sao vậy?"
Hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ cho thấy bộ dạng hiện tại của Lý Cực.
"Ta hiện tại xấu quá, đừng nhìn ta."
Mái tóc trắng như tuyết dưới ánh mặt trời sáng đến chói mắt.
Tằng Khuynh Lạc quỳ phía sau nàng, nhẹ nhàng búi tóc dài cho nàng, đôi mắt đen láy khẽ động, dịu dàng nói: "Ta đã là Vương phi của ngươi, chẳng phải sau này ngày ngày đều phải nhìn thấy nhau sao? Sao có thể không nhìn ngươi chứ?"
Lý Cực: "...... Ngươi đã biết?"
Vì Tằng Khuynh Lạc vẫn chưa tỉnh lại, Lý Cực trong lúc tuyệt vọng đã quyết định làm lễ bái đường thành thân với nàng.
Lễ bái đường diễn ra ngay bên giường, người thì vẫn hôn mê, toàn bộ quá trình chỉ có một mình Lý Cực đóng kịch một vai.
Lúc đó nàng nghĩ, dù Tằng Khuynh Lạc cả đời này không tỉnh lại, nàng cũng muốn nàng ấy làm Vương phi của mình.
Dù là đến âm phủ hay chuyển kiếp luân hồi, các nàng đều đã có nhân duyên kiếp này, nàng mãi mãi là thê tử của Tằng Khuynh Lạc, là thê tử duy nhất.
Tằng Khuynh Lạc thầm nghĩ, lợi dụng lúc người ta hôn mê mà bái đường, chuyện này đặt lên người khác thì thật quá bá đạo. Bùi Tịch làm vậy thì cũng chẳng có gì lạ.
Lý Cực không chịu quay đầu lại, cứ nói mình xấu xí.
Tằng Khuynh Lạc hết cách, kéo vạt áo nàng nói:
"Dù tóc có đổi màu, trông ngươi cũng không xấu đi. Hơn nữa...... ta cũng không thích tóc đen lắm."
Lý Cực khụy hai đầu gối, hơi xoay người, mặt vùi vào hai tay, chỉ lộ ra đôi mắt.
"Thật sao?"
Tằng Khuynh Lạc thầm nghĩ, vẫn dễ dỗ dành như vậy.
Không muốn nói lời buồn nôn, Tằng Khuynh Lạc chỉ hỏi: "Bây giờ là năm Trinh Quán thứ bao nhiêu?"
Lý Cực im lặng một lát rồi nói: "Bây giờ là năm Thiên Dận thứ ba, đầu hạ."
Niên hiệu xa lạ khiến Tằng Khuynh Lạc hoảng hốt.
Thiên Dận năm thứ ba?
Đúng vậy, Lý Tư lên ngôi, chắc chắn sẽ đổi niên hiệu.
Tằng Khuynh Lạc: "Ta hôn mê ba năm?"
Nhân lúc Tằng Khuynh Lạc giật mình, Lý Cực đã chui vào lòng nàng, dùng đầu cọ cọ vào ngực nàng.
"Ừ."
Trong ba năm này, Lý Cực chỉ làm một việc, dùng tinh thần lực vẽ lại thế giới tinh thần cho Tằng Khuynh Lạc.
Biên Tẫn và Thẩm Nghịch cứ cách một tháng lại đến thăm các nàng một lần, kể chuyện cũ của Tằng Khuynh Lạc, truyền những đoạn ký ức rời rạc của Tằng Khuynh Lạc cho Lý Cực, còn mang đến những đồ vật nhỏ liên quan đến Tằng Khuynh Lạc.
Chỉ cần là thứ liên quan đến nàng, Lý Cực đều vẽ vào thế giới tinh thần.
Trong quá trình vẽ dài đằng đẵng, Tằng Khuynh Lạc trong mắt Lý Cực càng thêm phong phú, đầy đặn. Như thể đi theo nàng trải qua cuộc đời nàng.
Những ngày tháng thiếu nữ què chân không ai che chở, chịu đủ khi dễ, Lý Cực cũng cùng nàng khổ sở.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn lựa chọn giúp đỡ người khác, dang tay cứu giúp người lạ khi nguy cơ Hắc khối Rubik bùng nổ.
Lý Cực nói nàng "Ngốc nghếch", nhưng sự chính trực thuần thiện khác hẳn với mình này, đã khiến Lý Cực mỗi ngày đều cảm thấy rung động sâu sắc.
Thẩm Nghịch từng nói với Lý Cực: "Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, Khuynh Lạc rất giống phu nhân ta. Những người có quan điểm lệch lạc như ngươi và ta, ngược lại sẽ bị sự lương thiện của các nàng hấp dẫn sâu sắc."
Nếu như tình yêu trước đây của Lý Cực dành cho Tằng Khuynh Lạc, là từ tình cảm mãnh liệt và chiếm hữu d.ục vọ.ng mà dần dần vặn vẹo thành cố chấp và nhiệt liệt.
Vậy thì bốn năm giúp Tằng Khuynh Lạc xây dựng lại thế giới tinh thần này, chính là quá trình Lý Cực chân chính hiểu được quá khứ của nàng, từng giọt từng giọt thấm sâu vào linh hồn, khắc cốt ghi tâm.
......
Tằng Khuynh Lạc đã bị Hướng Tri Phiên phá hủy ý thức như thế nào, cùng với những chuyện xảy ra trong ba năm này, Lý Cực vùi vào lòng nàng, nói vài câu là xong.
Tằng Khuynh Lạc kinh ngạc đến mức quên cả xua đuổi nàng.
"Vậy, tóc ngươi là vì cứu ta mà bạc trắng. Ngươi sao lại ngốc như vậy......"
Lý Cực không muốn Tằng Khuynh Lạc cảm thấy mình thiệt thòi, lại quay người đi.
Tằng Khuynh Lạc khẽ thở dài trong lòng, vu.ốt ve mái tóc bạc của nàng nói:
"Bùi Tịch, quay lại đây, để ta nhìn kỹ ngươi."
Bóng dáng Lý Cực rất yên tĩnh, do dự một lát, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại lời nói của Tằng Khuynh Lạc, quay đầu lại.
Tằng Khuynh Lạc đẩy những sợi tóc của nàng ra, tỉ mỉ nhìn dáng vẻ của nàng.
"Gầy đi nhiều."
Nước mắt Lý Cực lăn vào lòng bàn tay Tằng Khuynh Lạc, dùng sức ôm lấy người đã mất mà tìm lại được.
Tằng Khuynh Lạc gần như bị Lý Cực đè ngã.
Cả người bị Lý Cực quấn lấy, một dáng vẻ nhỏ bé, gần như bao trùm lấy nàng.
Tằng Khuynh Lạc luôn bị Lý Cực làm cho không thể không chiều theo, tay không biết đặt vào đâu, liền lại vuốt tóc nàng.
Vẫn là khóc nhiều như vậy.
......
Dưỡng vài ngày, Tằng Khuynh Lạc và Lý Cực cùng nhau khôi phục lại chút khí huyết.
Vẻ tiều tụy dần dần tan biến, khuôn mặt Lý Cực đầy đặn hơn một chút, mái tóc bạc ngược lại khiến nàng thêm phần quyến rũ mê người mà người khác không có.
Ngủ say ba năm, Tằng Khuynh Lạc có rất nhiều việc phải làm, nhưng vừa vào đêm, Lý Cực liền từ phía sau lại đây, cọ vào cổ nàng đòi hỏi.
Lý Cực vốn đã rất dính người, trải qua lần sóng gió này, càng hận không thể không biết ngày đêm treo trên người nàng, xé cũng không xuống.
Nhìn mái tóc bạc của Lý Cực, không biết còn có bao nhiêu thời gian vui vẻ, Tằng Khuynh Lạc không nhẫn tâm xua đuổi nàng. Xoay người lại, không quá thuần thục mà vòng tay qua cổ Lý Cực, đôi môi có chút vụng về mà nhẹ nhàng chạm vào môi nàng.
Còn tưởng rằng Tằng Khuynh Lạc cả đời này sẽ không chủ động nữa, tim Lý Cực lập tức bốc cháy, trực tiếp mở môi Tằng Khuynh Lạc ra.
Tằng Khuynh Lạc bị nàng làm cho "A" một tiếng.
Tóc trắng như tuyết quấn lấy nhau, Tằng Khuynh Lạc ngoan ngoãn mở môi, tiếp nhận nụ hôn triền miên của Lý Cực.
Không phải ký ức mô phỏng lại quá khứ, tối nay là tình cảm chân thật của các nàng kéo dài.
Lý Cực rốt cuộc lại có thể ôm nàng, nhận được phản ứng mãnh liệt của nàng.
Giữa mày vẫn nhíu lại như vậy, tựa như đau khổ lại tựa như thỏa mãn, sau đó sẽ ở một thời khắc nào đó siết chặt hơn, rồi vui vẻ yên tâm lại từ từ buông ra.
Lý Cực nghĩ đến quá sâu, tưởng niệm đặc quánh khó giải, Tằng Khuynh Lạc cũng không phản đối, ngầm đồng ý nàng có thể làm bất cứ điều gì.
Tằng Khuynh Lạc ngầm đồng ý và phối hợp trong im lặng, thậm chí là chủ động, khiến Lý Cực hứng thú chưa từng có.
Tằng Khuynh Lạc là kiểu người rất trầm lặng, không nói gì, cũng không có chút biểu cảm nào.
Lý Cực lại cảm thấy vô cùng thú vị, càng muốn trêu chọc nàng, khiến nàng rê.n rỉ thành tiếng.
Tằng Khuynh Lạc vừa xấu hổ, vừa phản ứng lại càng lúc càng mãnh liệt.
Đến khi thật sự không thể chịu được nữa, Tằng Khuynh Lạc cũng không nỡ cắn, chỉ là dùng sức ôm lấy nàng, leo lên người nàng, gọi nàng "Bùi Tịch".
Âm cuối "Bùi Tịch" mang theo chút gì đó vụn vỡ, dễ nghe đến mức khiến lòng Lý Cực mềm mại.
Từng đợt, từng đợt không ngừng, Tằng Khuynh Lạc thật ra đã kiệt sức, nhưng Lý Cực vẫn muốn, nàng liền dung túng cho người trên người mình tiếp tục "khống chế" mình.
Trong nụ hôn của Lý Cực, rõ ràng viết lên sự chiếm hữu nồng nàn.
Là không bao giờ ngừng nghỉ, là chỉ nghe theo nàng.
Là chỉ có nàng mới có thể mang đến kho.ái cả.m cực hạn.
......
Năm nay tuyết đầu mùa rơi rất sớm.
Thành Trường An phủ một lớp bạc trắng thì Thẩm Nghịch và Biên Tẫn chuyển về Song Cực Lâu.
Phủ quốc công vẫn sẽ ở, nhưng Thẩm Nghịch biết được, Biên Tẫn không thể quên Song Cực Lâu, đó cũng là nơi các nàng cùng lớn lên.
Thẩm Nghịch một bên vội vàng giúp Lý Tư thống trị triều đình, mở rộng bờ cõi, một bên lo tu sửa Song Cực Lâu hoàn toàn theo ký ức của mình.
Có muốn chấn hưng tông môn hay không, Thẩm Nghịch không để bụng, Biên Tẫn muốn chấn hưng thì cứ chấn hưng, chỉ cần để lại một biệt viện để các nàng tùy thời có thể đến ở cũng được, tất cả đều là vì Biên Tẫn vui vẻ.
Ngày Song Cực Lâu trùng tu xong, Thẩm Nghịch mời các bằng hữu thân thiết ở Trường An tụ tập.
Đệ Ngũ Khuyết và Hạ Lan Trạc mang theo một đống lớn quà mừng đến sớm.
Thẩm Nghịch nhìn thấy Đệ Ngũ Khuyết câu đầu tiên liền nói: "Ngươi tới vừa lúc, giúp ta nhóm bếp lên."
Đệ Ngũ Khuyết: "? Không phải, ta là khách, gần đây ngươi toàn sai ta làm việc?"
"Ngươi là khách sao? Mỗi lần tới đều ăn sạch đồ dự trữ của ta là khách sao? Đừng nói nhảm, cánh tay kia của ngươi là ta tốn một số tiền lớn chế tạo đó, nếu không chúng ta hiện tại tính sổ một chút?"
Đệ Ngũ Khuyết: "...... Cũng chỉ là bếp lò, hôm nay không nhóm cho ngươi một trăm cái ta không đi."
Hai người ở chỗ này vừa đấu võ mồm vừa nhóm bếp, Biên Tẫn thì cùng Hạ Lan Trạc ngồi ở đài ngắm cảnh mà Thẩm Nghịch đặc biệt làm để thưởng tuyết, nhàn nhã tự tại.
Thị lực của Hạ Lan Trạc đã được Đệ Ngũ Khuyết chữa khỏi, đôi mắt trong veo như lưu ly, rực rỡ mỹ lệ.
Năm trước thiên phú của nàng cũng đã tăng trở lại tới cấp S, năm nay còn đang không ngừng tăng lên, nàng có dự cảm, sẽ lại một lần nữa trở lại cấp SS.
Hạ Lan Trạc uống một ngụm rượu táo, nói: "Những thứ dơ bẩn trong ký ức của A Ban cuối cùng cũng bị đuổi đi hết, phiền phức là ta còn phải đeo kính bảo vệ mắt một thời gian nữa. Trước kia đeo nhiều năm như vậy không thấy khó chịu, giờ đeo lại thì lại thấy vướng víu."
Biên Tẫn nói: "Ta cũng vậy, trước kia căng thẳng thần kinh có thể mấy đêm không ngủ, giờ chỉ cần thức khuya một chút là hôm sau uể oải, buồn bã."
Hạ Lan Trạc: "Đây là cái gì, hội chứng thịnh thế?"
Hai người đang cười nói, Tằng Khuynh Lạc và Lý Cực tới.
Đệ Ngũ Khuyết vừa mới nhóm xong bếp lò, nhìn thấy Lý Cực một đầu tóc đen nhánh "Ồ" một tiếng.
"Đừng nhìn ta như vậy, nhuộm đó. Chậc, trên núi lạnh thật."
Lý Cực nói với Đệ Ngũ Khuyết:
"Kẻ ngốc, có thể cho ta riêng một cái bếp lò không?"
Đệ Ngũ Khuyết: "Còn gọi ta kẻ ngốc nữa, ta sẽ đánh ngươi thành kẻ ngốc."
Biên Tẫn lại đây chiêu đãi các nàng, "Các ngươi đi vào sưởi ấm trước đi, lát nữa cũng dùng bữa ở đó."
"Không được."
Lý Cực rất tò mò về Song Cực Lâu, dù sao thì Tằng Khuynh Lạc lớn lên ở đây.
Vừa rồi còn kêu lạnh, lúc này lại nói với Tằng Khuynh Lạc:
"Dẫn ta đi đi?"
Tằng Khuynh Lạc: "Được. Đại sư tỷ, vậy ta đưa Bùi Tịch đi dạo một lát, lát nữa sẽ quay lại."
Biên Tẫn: "Tuyết rơi rồi, trên đường chú ý an toàn."
Lý Cực ngẩng đầu đáp lại: "Có ta ở đây mà, sợ gì chứ."
Khoảng thời gian êm đềm này đã giúp Lý Cực chắc chắn được tình cảm của Tằng Khuynh Lạc dành cho mình. Giờ đây, đi đến đâu nàng cũng hận không thể khoe khoang với cả thiên hạ, đôi khi khiến Tằng Khuynh Lạc không nói nên lời, nhưng thấy Lý Cực vui vẻ như vậy, nàng lại không thể trách cứ.
Hai người nắm tay lên núi, Đậu Toàn Cơ và Lý Tư ngồi trên Nghi thức thiên tử từ trên trời giáng xuống.
Đậu Toàn Cơ còn chưa vào nhà đã kêu tên Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch đang dùng chiếc máy xiên thịt do mình mới nghiên cứu chế tạo để xiên que nướng, thấy Đậu Toàn Cơ hớn hở chạy vào, liền rảnh tay hành lễ.
"Bái kiến Hoàng hậu nương nương, sao vậy, tiểu Phòng hồi âm cho ngươi?"
Thẩm Nghịch vừa đoán đã trúng, Đậu Toàn Cơ vui vẻ nói: "Đúng vậy! Nàng hồi âm cho ta rồi!"
Sau khi Thẩm Nghịch trở lại Trường An, đã giúp Lý Tư một thời gian chỉnh đốn cung vua, sau đó đi xem Phòng Phán, nâng cấp toàn diện hệ thống, vì Phòng Phán thiết lập chức năng đối thoại.
Phòng Phán tạm thời không thể thật sự mở miệng, nhưng có thể thông qua hình ảnh để giao tiếp.
Gửi hình ảnh cho nàng, nàng có thể trực tiếp dùng đại não đọc, rồi hồi âm.
Đây là giả thiết logic ban đầu của Thẩm Nghịch, chỉ là một thời gian dài, Đậu Toàn Cơ thông qua hệ thống đã gửi vô số hình ảnh qua, Phòng Phán vẫn luôn không phản ứng.
Đậu Toàn Cơ kiên trì gửi, mỗi ngày đều gửi.
Sáng nay, lại gửi một bức ảnh chụp cảnh Ngự Hoa Viên cho Phòng Phán, sau một chén trà, Phòng Phán cư nhiên hồi âm.
Hồi âm chính là một biểu tượng cảm xúc mặc định của hệ thống.
Một cái đầu tròn đang run rẩy.
Trong thời đại thông tin phát triển này, đã rất ít người dùng những biểu tượng cảm xúc đơn giản như vậy.
Nhưng đối với Đậu Toàn Cơ mà nói lại vô cùng quý giá.
Thẩm Nghịch ném một viên đậu phộng vào miệng.
"Chờ quan sát thêm một thời gian nữa, ta sẽ thêm chức năng giọng nói, sau này các ngươi có thể trực tiếp đối thoại."
Đậu Toàn Cơ: "Vậy thì tốt quá!"
Trước khi ăn cơm, Tằng Khuynh Lạc và Lý Cực từ trên núi xuống.
Khi ở trên núi, khăn quàng cổ và mũ của Lý Cực đều ở trên người Tằng Khuynh Lạc.
Hạ Lan Trạc thần bí vẫy tay với Lý Cực, "Điện hạ, lại đây."
Lý Cực đi đến bên cạnh nàng, "Ngươi không phải muốn đẩy ta xuống vách núi chứ."
Hạ Lan Trạc cười nói: "Ta đẩy ngươi làm gì, có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Tuyết càng rơi càng lớn, cảnh sắc Song Cực Lâu càng thêm hùng vĩ.
Tóc đen của Lý Cực phủ một lớp bạc trắng, nàng nhìn Hạ Lan Trạc bên cạnh.
"Giải độc?"
Hạ Lan Trạc bắt chéo chân, nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay nói:
"Lúc trước ta đáp ứng Lý Phiến giúp nàng tìm kiếm thuốc giải, vẫn luôn nhớ thương chuyện này. Ta đã liên hệ với Hàn Phục, chắc là nàng cũng đã nói với ngươi những điều ta đã nói."
Lý Cực: "Loại độc này không có thuốc giải."
"Đúng vậy, nhưng đó là không có thuốc giải đối với Hàn Phục. Còn đối với ngươi và ta mà nói, chưa chắc đã có cùng một đáp án. Khuynh Lạc đã đến tìm ta, hỏi ta có cách nào giải độc cho ngươi không."
Lý Cực có chút kinh ngạc, "Nàng đã đến tìm ngươi?"
Hạ Lan Trạc cười nói: "Nàng không chỉ đến tìm ta, mà còn tìm cả Thẩm Nghịch và Biên Tẫn nữa. Lúc trước khi Thẩm Nghịch phong ấn Hắc Khối Rubik, nó đã cho ta một cảm xúc rất lớn, ta nhớ lại khoảnh khắc đột phá đến thiên phú tinh thần cấp SS kia, ta đã cảm nhận được sự vận hành của thiên địa, vũ trụ lấp lánh. Ta biết, đó là một loại sức mạnh có thể nghịch chuyển tất cả, chỉ là thời gian quá ngắn ngủi, còn chưa để ta nghiên cứu kỹ lưỡng thì sức mạnh đó đã rời đi. Nhưng hiện tại, nó sắp trở lại."
Hạ Lan Trạc từ đôi mắt Lý Cực đọc được khát vọng.
"Điện hạ, ngươi không muốn thử một lần sao? Thử nghịch thiên mà làm, thử cùng người thương của mình đầu bạc răng long."
Lời nói của Hạ Lan Trạc, quá sức cám dỗ.
Lý Cực: "Ta đương nhiên muốn."
Nằm mơ cũng muốn.
Hạ Lan Trạc nói: "Nếu thật sự có thể nghịch chuyển vũ trụ trong thân thể ngươi, như vậy có khả năng, thiên phú hiện tại ngươi sở hữu cũng sẽ biến mất, ngươi bỏ được không?"
Lý Cực quay đầu lại cười nói: "Nếu là ngươi, ngươi bỏ được không?"
Hạ Lan Trạc nhìn phía Đệ Ngũ Khuyết bị than lửa nóng đến nhe răng trợn mắt, bên môi hiện lên một ý cười.
Vì nàng, tự nhiên tất cả đều bỏ được.
.
Một đám người ôn lại chuyện Trinh Quán năm đó, sinh tử chỉ trong chớp mắt, phảng phất như còn ở ngày hôm qua.
Lý Tư bận rộn việc chính sự, đã lâu không vui vẻ như vậy.
Thẩm Nghịch vừa lúc mở một đoạn nhạc quen thuộc, Lý Tư đầu óc nóng lên, cởi áo ngoài liền muốn nhảy múa.
Biên Tẫn: "Bệ hạ là bậc cửu ngũ chí tôn, như vậy không hay lắm thì phải."
Suýt chút nữa là buột miệng thốt ra bốn chữ "còn thể thống gì".
Thẩm Nghịch và những người khác cũng thật sự không muốn xem Lý Tư nhảy múa.
Lý Tư lại nói: "Đây là sở thích lớn nhất của ta, ta đã bao lâu không nhảy, người sắp rỉ sét cả rồi. Thiên tử thì sao, Thiên tử không phải người sao? Không thể nhảy múa sao?"
Mọi người nhìn về phía Đậu Toàn Cơ, chỉ có thể trông chờ Hoàng hậu có thể ngăn cản một chút.
Đậu Toàn Cơ lại nói: "Để nàng nhảy đi, tối nay hẹn hò với Mạch Hương Tiểu Kiều."
Mọi người:......
Lý Tư múa trong tuyết lớn, ban đầu Lý Cực còn cảm thấy sẽ bị "cay mắt", không ngờ dáng người của Lý Tư so với nàng nghĩ còn đẹp hơn nhiều.
Từ trên mặt đất nhảy lên bàn, Lý Tư càng nhảy càng hăng say, Thẩm Nghịch lấy hết bộ đồ ăn ra, chia cho mọi người, gõ chén đánh bàn, theo nhịp đệm nhạc cho nàng.
Thế là, Lý Tư liền trở thành vị Thiên tử duy nhất trong hơn 500 năm quốc tộ của Đế quốc Đường Pro đã nhảy múa cho các thần tử xem.
.
Lại là một năm tháng giêng.
Năm nay ca-nô Thông Thiên đặc biệt hoành tráng.
Tuyết rơi đúng lúc ngàn dặm, Thẩm Nghịch cùng Biên Tẫn tay nắm tay bước chậm trên chợ náo nhiệt.
Ánh lửa ca-nô Thông Thiên chiếu vào khuôn mặt các nàng, huy chương "Phu thê tình thâm" treo ở bên hông.
Mỗi người một chiếc, có đôi có cặp.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cảnh tượng thịnh thế, chỉ có Biên Tẫn cúi đầu, thấy một đóa hoa nhỏ từ khe hở ngoan cường mà nhú lên.
Thẩm Nghịch cũng theo nàng rũ mắt, nhìn chăm chú đóa hoa xinh đẹp kia.
Dưới vùng đất lạnh lẽo trào dâng sinh cơ, càng rét lạnh càng mỹ lệ.
Tối nay chơi đến quá muộn, Biên Tẫn có chút mệt mỏi.
Trong không khí pháo hoa tầm thường mà bình dị, Biên Tẫn dựa vào vai Thẩm Nghịch, an tâm nhắm mắt lại.
Bên cạnh có người nhận ra các nàng, đang muốn kêu lên.
Đầu ngón tay Thẩm Nghịch đặt lên môi, khẽ nói:
"Suỵt, thê tử của ta ngủ rồi."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kết thúc rồi nè ~ Rải hoa, rải hoa ~
Rất lâu trước kia đã muốn viết một truyện về bối cảnh cổ đại, cũng là một thử nghiệm hoàn toàn mới, viết thật sự rất vui ~
Cảm ơn mọi người đã yêu thích 《Đốt Tình》~
Còn một chút phiên ngoại, sẽ viết xong khi nào thì đăng khi đó.
-
Tiếp theo sẽ viết 《Vượt Rào》
—— Một câu chuyện yêu thầm, với tâm trạng đau khổ, nhưng thay vì cứ đợi đợi, sao không dũng cảm đoạt lấy tình yêu?
Ngọt ngào như bánh ngọt nhỏ, cảm ơn các bạn đã yêu mến và chờ đợi ~
Xin chào và cảm ơn! ~
Chú thích:
"Thiên nhật chi biểu" (千日之表): mang ý nhắc nhở về một cam kết dài hạn, một sự kiện trọng đại hoặc một kế hoạch đã định trước, ngụ ý rằng Lý Tư không nên vì nóng vội mà quên đi đại cục.
Hội chứng "thịnh thế" hay " hiệu ứng thịnh thế nguy cơ" (Boomerang Effect) là một hiện tượng tâm lý xã hội phức tạp, thường xảy ra trong các xã hội trải qua giai đoạn phát triển kinh tế và xã hội nhanh chóng. Cụm từ này đôi khi có ý mỉa mai, cho rằng một số vấn đề chỉ xuất hiện vì con người đã quá "rảnh rỗi" hay "quá đủ đầy".
Chính Văn Hoàn