Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 174

Trong sự tĩnh lặng của Càn Nguyên Điện, Lý Tư ngước đôi mắt u ám nhìn về phía đại điện mờ tối.

Đám lão thần nọ, những kẻ luôn thúc ép nàng phải lập hậu, từng gương mặt hiện ra mờ ảo trong bóng đêm.

"Trẫm muốn đi Bắc Cảnh, đích thân chứng thực chuyện này."

Giọng nói chậm rãi của Lý Tư vang vọng trong đại điện.

Ngay lập tức có người tiến đến khuyên can, cho rằng bệ hạ nên lấy long thể làm trọng, không thể mạo hiểm rời khỏi kinh thành.

"Ý của các ngươi là, cho dù nàng thật sự đã chết ở phía Bắc, trẫm cũng không thể rời khỏi thành Trường An nửa bước?"

Trong điện chìm trong im lặng, hồi lâu sau, vị Ngự Sử râu dê tiến lên một bước, đứng ở vị trí nổi bật nhất giữa hai hàng quan lại, vung tấu chương lên, chắn ngay trước mặt.

"Bệ hạ trọng tình trọng nghĩa, nhưng cái chết của Đậu thị đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Mong rằng bệ hạ lấy xã tắc làm trọng, nhanh chóng mở rộng hậu cung, lập Hoàng hậu khác, bằng không lòng dân khó yên."

Ý tứ là, vận mệnh của nàng đã không còn thuộc về chính nàng, mà thuộc về nội đình, thuộc về Trường An, thuộc về bách tính của toàn bộ Đế quốc.

Trán Lý Tư mơ hồ nổi lên một đường gân xanh.

"Nàng đi Bắc Cảnh tìm kiếm Phụng quốc công mất tích, sống chết chưa rõ, các ngươi đã bắt đầu uy hiếp trẫm lập Hoàng hậu khác?"

Lý Tư từ trên long ỷ đứng lên, vóc người cao gầy mang đến uy hiếp mười phần.

"Trẫm hôm nay liền nói cho các ngươi biết, Hoàng hậu duy nhất của trẫm đời này chính là Đậu Toàn Cơ! Chỉ có thể là nàng ——"

Có người cười thầm, có người nói nhỏ, triều đình lại giống như biến thành cái chợ ồn ào.

Vị râu dê cười lạnh rồi nói: "Ngươi và Đậu thị còn chưa thành thân, sao có thể sắc phong nàng làm hậu?"

Lý Tư: "Thành thân đúng không? Vậy trẫm bây giờ liền đi tìm nàng, tìm được nàng lập tức thành thân!"

"Khoan đã."

Bên cạnh vị râu dê bỗng nhiên có thêm một cỗ quan tài.

Hắn một tay đẩy mạnh quan tài ra, chỉ vào người bên trong nói: "Bệ hạ xem, đây là ai."

Tim Lý Tư đập như sấm, ánh mắt không thể kiềm chế được mà nhìn vào bên trong.

Ái nhân ngày nhớ đêm mong đang nhắm chặt hai mắt nằm trong quan tài, sắc mặt trắng bệch, đã là một bộ tử thi.

"Toàn Cơ......"

Lý Tư khó tin tiến lên một bước.

"Toàn Cơ!"

Lý Tư hét lớn một tiếng, từ trong mộng giật mình tỉnh giấc.

Thị vệ canh gác ngoài điện nghe được tiếng kêu của nàng, lập tức xông vào.

Lý Tư biết mình gặp ác mộng, lau mồ hôi lạnh trên trán, thất thần nói: "Không có gì...... Chỉ là nằm mơ thôi. Các ngươi lui xuống đi."

Bọn thị vệ: "Tuân lệnh."

Bọn thị vệ rời đi, trong tẩm điện trống rỗng chỉ còn lại tiếng thở d.ốc mệt mỏi của Lý Tư.

Trước đây Toàn Cơ đi theo Thẩm Nghịch ra khỏi thành Trường An tìm Biên Tẫn, bên ngoài thành tín hiệu bị tê liệt, Lý Tư mãi mà không nhận được tin tức của nàng, cũng đã từng lo lắng hãi hùng như vậy, liên tục gặp ác mộng.

Về sau Toàn Cơ trở về, nàng cuối cùng cũng bắt đầu những ngày tháng yên bình.

Cũng lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Nghịch và các nàng, nhưng ít nhất người mình yêu vẫn ở bên cạnh, lúc lo lắng thì cũng có điểm tựa.

Hiện tại Toàn Cơ lại một lần nữa rời khỏi thành Trường An, cho dù biết được Hắc khối Rubik có khả năng đã bị diệt trừ hoàn toàn, nhưng ai biết có thể xảy ra nguy cơ mới nào không? Coi như không có uy hiếp từ Hắc khối Rubik, hơn 20 năm rung chuyển, bên ngoài kinh thành khó tránh khỏi đạo phỉ hoành hành, giặc cỏ tàn phá bừa bãi, dù có tinh binh hộ tống cũng không thể đảm bảo không có sơ hở nào.

Lo âu cho sự an nguy của Toàn Cơ, điều này lại bắt đầu gặp ác mộng.

Hết lần này tới lần khác Toàn Cơ lại là một người "buông tay không có", cực kỳ không thích nhắn tin.

Lúc trước Lý Tư than phiền nàng không thích hồi âm, Đậu Toàn Cơ nói nàng không có thói quen này, ngày thường không có việc gì trò chuyện đôi ba câu cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Lý Tư từng rất thích sự lãnh đạm ấy của nàng, cái dáng vẻ chẳng bao giờ để ai vào mắt, tưởng rằng đó mới chính là sức hút riêng.

Không ngờ rằng sau khi xác định quan hệ, đến lượt mình bị ngó lơ, mới phát hiện ra điều này thật sự rất khó chịu.

Lý Tư trực tiếp dùng giọng nói để phản bác.

"Vậy trước kia ngươi phải tuần tra phòng thủ, phân tâm sẽ mất mạng. Bây giờ chẳng phải là an toàn hơn sao, thời gian không dùng cho ta thì còn dùng cho ai? Mỗi ngày báo tin bình an cho ta khó khăn đến vậy sao?"

Một loạt câu hỏi của Lý Tư ném qua, đầu bên kia Đậu Toàn Cơ im lặng một lát, chậm rãi gọi nàng một tiếng.

"Lý Tư."

"Ừ?"

"Ngươi có biết lần đầu tiên ta thấy ngươi, là cảm giác gì không?"

"......"

Bản năng mách bảo rằng không có lời hay, Lý Tư không có tùy tiện mắc bẫy.

"Một con Độc Lang thấy ai ngứa mắt liền trực tiếp cắn chết. Bây giờ thì sao?"

Lý Tư, rất biết rõ bản thân: "Một con chó?"

Đậu Toàn Cơ bổ sung: "Một con chó điên cuồng vẫy đuôi, đi đâu cũng lẽo đẽo theo sau, còn vung vãi nước bọt khắp người, một con chó ngốc chính hiệu."

Cúp máy, Lý Tư lúc phát thóc cho dân chúng vẫn còn nghĩ đến lời của nàng, rồi lâm vào trầm tư.

Một con chó đã đủ tệ rồi, vậy mà còn là một con chó ngốc.

Xong thật rồi, đây có phải là quá quấn người, đến mức bị ghét bỏ rồi không?

Vừa mới chuẩn bị chìm vào trạng thái ủ rũ cúi đầu, bỗng nhiên điện thoại rung lên.

Có loại dự cảm, Lý Tư lập tức mở hộp thư.

Thật đúng là tin nhắn Đậu Toàn Cơ gửi đến.

Trong thư chỉ có một dòng chữ: 【 Hôm nay, sống sót.】

Lý Tư:......

Nói là báo tin bình an thì thật sự chỉ báo tin bình an thôi hả?

Quỷ hẹp hòi

Tuy nói vậy, Lý Tư vẫn là lật qua lật lại bốn chữ này nhìn nhiều lần, cuối cùng trả lời một chữ "Ngoan".

Quả nhiên, Đậu Toàn Cơ không nhịn được, đến mắng nàng.

【 Muốn chết?】

Đã bị chửi là chó ngốc, đương nhiên không thể chịu thiệt.

Lúc này không không làm tới nơi tới chốn thì đợi đến khi nào?

Cách ngàn dặm, Đậu Toàn Cơ rất nhanh nhận được hồi âm của Lý Tư.

Chỉ hai chữ đơn giản.

Lý Tư: 【 Nhớ ngươi.】

Đậu Toàn Cơ ghét bỏ mà "Ghê" một tiếng, đóng hộp thư, vội vàng đi làm.

Chờ làm xong, Đậu Toàn Cơ lại mở hộp thư, muốn trả lời.

Nhưng bây giờ trời đã sáng, nghĩ đến Lý Tư cũng đã ngủ say, ngày mai còn có chính sự nặng nề, không nên quấy rầy lúc này.

Tin nhắn không có gửi đi, hộp thư cũng không đóng lại, Đậu Toàn Cơ đem những bức thư mà Lý Tư gửi, từng phong từng phong, từng chữ đọc lại, cùng với những câu chữ ấm áp kia chìm vào giấc ngủ.

......

Chuyện Tân đế tự mình phát thóc gây náo động lớn.

Trên mạng tràn ngập hình ảnh và video Lý Tư đứng giữa dân chúng, tay cầm lương thực, giản dị và gần gũi, không hề có chút kiêu căng ngạo khí nào.

Có người khen nàng là vị Hoàng đế đầu tiên của Đế quốc thật sự lo lắng cho dân chúng, cũng có người ở ám võng chua chát nói một câu "mua danh chuộc tiếng".

Lý Tư từ khi còn nhỏ ở Lý gia tự mình lăn lộn, đảm nhiệm Kim Ngô Tướng Quân trẻ tuổi nhất trong Nam Nha Thập Nhị Vệ, cũng không ít lần nghe được những lời ong tiếng ve. Nàng là người có ưu điểm lớn nhất, chính là không để những lời ong tiếng ve đó trong lòng, nên làm gì thì vẫn cứ làm vậy.

Một đám ngôn quan khuyên nàng không nên đi phát thóc trên phố, thân phận vạn thừa chi tôn quá cao quý, nếu thật sự đi quá gần với bách tính, sau này sẽ không tiện đàn áp.

Lý Tư phiền nhất là đám ngôn quan này. Đám người này xuất thân từ các gia tộc hào môn, trong lòng khinh thường dân nghèo hèn mọn, không nghĩ cách làm sao để bách tính an cư lạc nghiệp, mà chỉ nghĩ đến "đàn áp".

Như Lý Chử chẳng hạn, tính mạng bách tính hấp hối hắn ngay cả cửa cũng không thèm mở.

Nhưng hết lần này tới lần khác Lý Tư chưa được trải qua sự giáo dục như Thái tử, quen với việc nói móc, thật sự muốn nói đến đạo lý nho nhã thì nói không lại bọn hắn, chỉ có thể tai trái vào tai phải ra, ngày đêm mong ngóng Thẩm Nghịch có thể mau chóng hồi kinh.

Nếu có xú hồ ly tọa trấn thì tốt, cái miệng nhanh như gió kia mới là thật sự "đàn áp" thiên hạ.

Ngôn quan cứ việc nói, Lý Tư nên làm gì vẫn cứ làm vậy.

Lúc phát thóc, dân chúng trong thành lần lượt xếp hàng nhận lương.

Giữa biển người đông nghìn nghịt, Lý Tư nhìn thấy một chú chó con bẩn thỉu bị chen chúc ở ngoài hàng.

Chó con đói đến da bọc xương, còn bị đám người đá mấy cái, nhưng vẫn không nhúc nhích, dường như đang trông chừng cái gì đó.

Lý Tư để người của Hộ bộ hỗ trợ phát thóc, còn nàng lặng lẽ tiến lại gần chó con.

Hóa ra, chú chó con đang trông chừng một bà lão.

Bà lão tựa vào chân tường, khoác trên người một bộ áo cũ nát đến mức không nhìn ra hình dạng ban đầu, tóc hoa râm rối bời. Lý Tư gọi bà, nhưng nửa ngày bà cũng không phản ứng.

Thị vệ tiến lên xem xét, rồi quay lại nói với Lý Tư: "Bệ hạ, lão nhân gia đã qua đời rồi."

Người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, Lý Tư nghe bọn họ nói người nhà của bà lão đều bị Hắc khối Rubik hại chết, không có nhà để về đã hơn nửa năm nay. Năm nay là một năm hiếm thấy trời đông giá rét, bà cũng cố gắng chống chọi qua, không ngờ đến đầu xuân thì lại ra đi, thật đáng tiếc.

Con chó này là do bà lão nhặt được.

Trước đây, chó con bị một đám trẻ con ác độc ức hiếp, suýt chút nữa là mất mạng, bà lão đã dọa bọn chúng chạy đi, thấy chó con đáng thương, liền cho nó một miếng cơm ăn. Sau đó, chó con cứ thế đi theo bà, không rời không bỏ, một người một chó nương tựa lẫn nhau mà sống.

"Tháng trước ta còn thấy hai người họ mỗi người ăn một nửa cái màn thầu."

"Hôm qua ta chỉ thấy bà ấy ngồi ở đây, hôm nay vẫn chưa nhúc nhích, chắc là đã mất được hai ngày rồi."

"Con chó vẫn còn trông chừng, ôi, đôi khi chó còn có tình nghĩa hơn người."

"Đáng thương cho con chó, lại không có nhà để về."

Lý Tư đến gần bà lão, chó con bỗng nhiên cảnh giác, nhe răng về phía nàng.

Một đốm nhỏ xíu bẩn thỉu như giẻ lau, trông rất dữ tợn.

Không đúng lúc, nhưng Lý Tư lại nhớ đến Đậu Toàn Cơ.

Vì một chút ân huệ nhỏ nhoi mà dâng trọn cả đời trung thành.

Lý Tư tiến lên, thử xoa đầu chó con.

Thị vệ bên cạnh nhắc nhở: "Bệ hạ cẩn thận, nó dữ lắm đấy."

"Không sao, ta từng nuôi ngựa, cũng biết huấn chó."

Lý Tư không nói dông dài, thuở niên thiếu ở Lạc Dương chủ yếu là chăm ngựa, trong trang trại thỉnh thoảng có đạo tặc, nàng đã huấn luyện một đội chó, toàn là chó hoang nàng nhặt về, đặc biệt nghe lời nàng, ban đêm không cần người tuần tra, có chó canh cổng không ai dám đến gần.

Lý Tư rất quen với cách huấn chó, rất nhanh con chó con bẩn thỉu đã bị nàng thuần phục.

Đợi đến khi Lý Tư an táng xong cho bà lão, chó con như thể biết nàng là người tốt, đi đâu cũng theo nàng, không để ý nàng có phải là Thiên tử hay không, quần áo hoa lệ có đắt đỏ thế nào, cứ thích là lại cọ vào chân nàng.

Lý Tư thu nuôi con chó này, đặt tên cho nó là "Tiểu Đồ".

Theo họ của Đậu Toàn Cơ, "Đồ".

Lý Tư tự tay tắm rửa cho Tiểu Đồ, giặt đến chậu nước thứ hai thì mới hết bẩn, không ngờ Tiểu Đồ lại là một chú chó trắng như tuyết.

Tiểu Đồ chân ngắn, lại thích quấn lấy Lý Tư, nhưng long sàng lại quá cao, nó không nhảy lên được, chỉ có thể đứng dưới giường gấp gáp đi vòng vòng và kêu to.

Lý Tư mỗi lần đều trêu nó, trêu đến khi nó cuống lên thì thôi, mới chậm rãi bế nó lên giường, xem nó như Đậu Toàn Cơ mà ôm ngủ.

Có khi nàng cũng mơ những giấc mơ đẹp, mơ thấy Toàn Cơ trở về.

Tỉnh lại phát hiện nàng vu.ốt ve không phải Toàn Cơ, mà là Tiểu Đồ.

Nỗi buồn như góa phụ tự nhiên ập đến, Lý Tư vụng trộm rơi lệ.

Tiểu Đồ, con chó con biết điều này thế mà đến li.ếm mặt nàng, như đang an ủi nàng.

Lý Tư càng buồn hơn, ôm chặt Tiểu Đồ vào lòng, mắt trợn tròn chờ trời sáng.

Cũng không để ý Tiểu Đồ có nghe hiểu hay không, Lý Tư nói liên miên lải nhải, kể cho nó nghe về Đậu Toàn Cơ.

"Rất nhớ nương ngươi......"

Lý Tư bĩu môi, xoa xoa cái đầu tròn vo lông xù của Tiểu Đồ.

"Ta và nương ngươi, còn có thể thành thân được không?"

......

Lại một đêm nữa.

Vẫn là cái đại điện nửa sáng nửa tối, hiu hắt ánh đèn tàn.

Gương mặt các đại thần vẫn mờ mịt như thể lạc trong sương mù, miệng lưỡi không biết mọc ở nơi nào, nhưng Lý Tư đã đoán được bọn chúng muốn ca bài ca gì, liền thầm nghĩ cách đối phó trong lòng.

Đối phương nói: "Ngươi và Đậu thị còn chưa thành thân, sao có thể sắc phong nàng làm hậu? Hơn nữa nhìn xem trong quan tài kia là ai......"

Không đợi đối phương nói xong, Lý Tư vừa quay người đã ôm lấy bài vị của Đậu Toàn Cơ, hỉ phục cũng đã sớm khoác lên người.

"Thành thân đúng không? Đơn giản, ta bây giờ liền ôm bài vị của nàng để thành thân!"

Hành động hoang đường này khiến cả sảnh đường đều kinh ngạc.

"Bệ hạ suy nghĩ lại!" Thanh âm vang lên liên tiếp.

Lý Tư lại trở nên thoải mái hơn bao giờ hết, nâng cao bài vị của Đậu Toàn Cơ, giận dữ quát:

"Còn ai nói nhảm gì nữa không! Nói ——"

Trong giấc mộng, Lý Tư dồn khí xuống đan điền, đồng thời ngẩng đầu hét dài, bản thân nàng cũng từ trên giường bật dậy, cùng với một tiếng rống kinh thiên động địa chẳng khác nào thần linh gầm thét, quỷ khóc sói tru.

Cả tẩm điện, ong ong vang vọng tiếng kêu của nàng.

Đám hộ vệ bên ngoài tẩm điện giật mình, hoảng sợ đến hồn bay phách lạc.

Thiên tử lại gặp ác mộng sao......

Kỳ quái, Đậu nữ lang đã trở về rồi, sao tối nay tiếng kêu của nàng vẫn còn vang dội hơn mọi khi?

Trán Lý Tư vừa xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, phía sau lưng liền bị ai đó vỗ một chưởng.

"Ngươi hú hét cái gì đấy, làm ta sợ muốn chết!"

Đậu Toàn Cơ đánh nàng xong thì tim đập còn nhanh hơn cả trống, ngồi xuống, mắt nhắm nghiền không mở ra được, hỏi nàng:

"Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy, ngủ một giấc không phải cười lớn thì cũng kêu lớn, không có chuyện gì cũng có thể bị ngươi dọa ra chuyện xấu. Lại gặp ác mộng?"

Lý Tư: "Ta lại mơ thấy ngươi đi tìm Thẩm Nghịch các nàng, rồi không thể quay về được......"

Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Lý Tư, hết lần này đến lần khác đều mơ cùng một giấc mộng, đoán chừng hai lần rời kinh trước đây thực sự đã để lại một cái bóng tâm lý không nhỏ cho nàng.

Đậu Toàn Cơ từ phía sau nàng kéo người tới, hai tay vòng lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng mình, đầu đặt lên vai Lý Tư, ôn nhu trấn an:

"Ta đây không phải đã bình yên trở về rồi sao? Không có chuyện gì đâu."

Lý Tư xoa xoa thái dương, "Ta cũng không muốn mà...... Lúc ngươi rời đi ta toàn nằm mơ giữa ban ngày, sau khi ngươi trở lại thời gian này đều một đêm không mộng, không ngờ bây giờ lại bị đánh úp bất ngờ."

Đậu Toàn Cơ cười giúp nàng xoa bóp đầu, trêu chọc nói:

"Không thể mơ thấy ta có điều gì tốt đẹp sao?"

"Trong đầu ta nghĩ gì cũng không thuộc quyền quản lý của ta mà...... Đúng đúng, chính là cái này, ngươi xoa bóp chỗ này thật thoải mái."

Đậu Toàn Cơ cười nhẹ: "Phải ngủ sớm thôi, ngày mai còn phải thử hỉ phục."

Trời còn chưa sáng, đúng là giờ buồn ngủ, Đậu Toàn Cơ cố gắng chống lại cơn buồn ngủ giúp Lý Tư xoa bóp cho thoải mái, lại cùng nàng nói một lát chuyện thú vị thời thơ ấu, dỗ dành nàng, xác định nàng lần này đã ngủ yên giấc thì Đậu Toàn Cơ định đi ngủ tiếp.

Vừa xoay người, liền bị người phía sau ôm lấy.

Nhanh vậy lại gặp ác mộng sao?

Lý Tư ôm nàng rất chặt, lẩm bẩm tên nàng.

"Hả?" Đậu Toàn Cơ lên tiếng.

Lý Tư không phản ứng, một lúc sau, nhẹ nhàng cười.

Thì ra là thật sự ngủ thiếp đi, bất quá không có ác mộng, mà là đang cười, chắc là đang mơ giấc mơ đẹp.

Đậu Toàn Cơ khóe miệng hơi cong lên, thuần thục bịt lỗ tai lại.

Đừng một hồi lại mơ mộng lung tung rồi cười lớn bên tai nàng.

.

Quốc tang đã qua, đại hôn của Tân đế sắp đến.

Mặc dù Đậu Toàn Cơ không có phụ mẫu, nhưng đại hôn của Thiên tử vẫn diễn ra với đầy đủ các nghi thức rườm rà.

Từ sắc phong Hoàng hậu đến sáu lễ tiếp theo, không thể thiếu bất cứ bước nào. Sau lễ cưới, hai người cần cùng nhau đến Thái miếu để bái tế tổ tiên, sau đó cùng nhau trở về Lạc Dương ra mắt Lý gia và Phạm Hồ lão gia Đồ thị.

Thêm vào đó là việc bách quan chúc mừng, hàng loạt yến tiệc, cùng các lễ hội dân gian...... Tính sơ qua, cả quá trình cũng kéo dài hơn một tháng.

Lý Tư vốn ngán ngẩm những nghi thức rườm rà. Dù đã cố gắng giản lược từng khâu trong hôn lễ theo ý nàng, nhưng khi nhìn lại lịch trình dày đặc, nàng vẫn không khỏi đau đầu.

Lý Tư than thở: "Nếu không phải người thành hôn với ta là ngươi, ta thật muốn bỏ trốn."

Đậu Toàn Cơ thử đội mũ phượng, vai mỏi nhừ. Nếu cổ nàng không phải làm bằng máy móc chắc giờ đã mệt đến mức không ngẩng nổi đầu.

Lý Tư tự tay xoa bóp giúp nàng.

Các cung nữ lui ra, nhường không gian riêng cho Đế Hậu.

Lý Tư mặc lễ phục và đội mũ miện, nhưng không đeo chuỗi ngọc trên mũ. Nàng đứng phía sau Đậu Toàn Cơ, cùng nàng vu.ốt ve dải khăn voan thấp thoáng, trông thật không cân xứng.

Đậu Toàn Cơ quay đầu lại, chọc vào trán nàng.

"Ta còn chưa kịp kêu than đâu, ngươi đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn? Ngoan ngoãn ở yên đó, đừng hòng chạy thoát."

Đậu Toàn Cơ rất ít khi trang điểm, càng không cần phải nói đến kiểu trang điểm đậm như thế này.

Vừa trang điểm xong, thiếu nữ dữ dằn bỗng chốc trở nên quyến rũ động lòng người, đẹp đến mức khiến Lý Tư tim đập nhanh hơn vài nhịp.

"Ừm...... Ta không thật sự muốn trốn, chỉ là nói miệng thôi. Phu nhân xinh đẹp như vậy mà ta còn trốn, ta không phải là đồ ngốc sao?"

Đậu Toàn Cơ thấy Lý Tư cũng trang điểm, nhưng không đẹp bằng kiểu trang điểm khi nàng làm vũ cơ.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy "Tiểu Kiều", thật sự là có chút kinh diễm.

"Lại đây."

Đậu Toàn Cơ kéo Lý Tư đến trước gương.

"Gu thẩm mỹ của ngươi tốt, giúp ta chọn màu son môi đi. Ta luôn cảm thấy màu hiện tại quá đậm và lòe loẹt."

Lý Tư được nàng khen như vậy, trong lòng càng thêm vui sướng, lập tức bắt tay vào việc.

Trong khi Lý Tư so sánh ba thỏi son, Đậu Toàn Cơ nhìn hai người trong gương, từ từ mở miệng:

"Trước đây, lúc ta lần đầu tiên cùng Thẩm Nghịch rời khỏi thành Trường An, ngoài việc muốn bảo vệ nàng, trong lòng ta còn có rất nhiều lo lắng."

Lý Tư nhướng mày, nhìn vào trong gương.

"Ngươi muốn đăng cơ, mà ta...... Ta không thể không suy nghĩ, ta có thể sẽ trở thành Hoàng hậu. Ngươi có biết giữa hai chữ 'Hoàng hậu' và ta, khoảng cách xa đến mức nào không? Như thể cách nhau cả ngàn dặm, bằng mấy lần thành Trường An vậy? Cảm giác giống như là tai họa ập đến."

Lý Tư "Hừ" một tiếng: "Biết bao nhiêu người mơ ước cái vị trí cao quý đó, ngươi lại còn nói là tai họa."

Đậu Toàn Cơ cười nói: "Thì ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể gánh vác được trọng trách Mẫu nghi thiên hạ. Mẫu nghi thiên hạ, ta, Đậu Toàn Cơ sao?"

Lý Tư: "Cửu ngũ chí tôn, ta, Lý Tư sao?"

Hai người cười phá lên.

Dù có nghĩ thế nào, chuyện này đều cảm thấy quá mức hoang đường.

Đến mức tổ tiên của hai nàng nghe được cũng có thể từ trong quan tài bật dậy kêu "Trời ạ"

Sau khi cười xong, Đậu Toàn Cơ lau khóe mắt, tiếp tục nói:

"Nhưng lúc ngươi nói ta là nương của Tiểu Đồ, ta bỗng nhiên có cảm giác...... Lại có một gia đình. Ta muốn cố gắng vì gia đình chúng ta. Đã quyết định rồi, vậy ta sẽ toàn tâm toàn ý ở bên ngươi, phụ tá ngươi, sống chết không đổi."

Lý Tư ôm lấy ngón tay nàng, vu.ốt ve nhẹ nhàng.

"Vậy bây giờ, ngươi không lo lắng sao?"

Đậu Toàn Cơ ôm lấy nàng, đôi mắt ngập tràn ý cười.

"Bây giờ ta chỉ cảm thấy may mắn ba đời."

......

Ngày đại hôn, hai người cùng nhau bước đi trên hành lang dài dẫn đến Mộ Thiên Trường.

Dưới bầu trời xanh, các nàng nắm tay nhau, chẳng rõ con đường phía trước sẽ dẫn về đâu, nhưng chắc chắn ngày mai vẫn sẽ ở bên nhau, làm bạn không rời.

Bữa tiệc tràn ngập vương tôn quý tộc, Lý Tư và Đậu Toàn Cơ đều đội mũ miện, khoác triều phục, sóng vai ngồi cạnh nhau, cùng nhìn nhóm vũ cơ đang nhẹ nhàng múa ở giữa sân.

Lý Tư nhìn không chớp mắt, càng nhìn càng khó chịu.

Bên trái, có người nhảy sai nhịp.

Bên phải, lại chậm hơn nửa nhịp.

Eo cũng quá cứng nhắc.

Thật là vũ đạo khó coi, kẻ nào biên dựng vũ khúc này vậy?

Ai có thể ngờ được vị Thiên tử lúc nào cũng nghiêm nghị, phong thái đường hoàng kia bây giờ lại mang "linh hồn Tiểu Kiều", lòng hiếu thắng trỗi dậy, kích động, hận không thể xông ra sân so tài ngay lập tức.

Đậu Toàn Cơ, người vừa bái thiên địa xong, nụ cười vẫn còn đọng trên môi, ôn nhu ngăn tay Lý Tư lại.

"Nếu bây giờ ngươi dám xuống nhảy, hai ta sẽ thành trò cười trước mặt mọi người đấy."

Lý Tư không thể làm gì khác ngoài ngồi nghiêm chỉnh, đè nén tính hiếu thắng.

Đậu Toàn Cơ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, "Ngoan."

Lý Tư ghé vào tai nàng nói:

"Ngày đại hôn, Hoàng hậu lại dám biến Thiên tử thành chó ngốc trước mặt quần thần sao?"

"Ừ." Đậu Toàn Cơ nhướng mày, "Dù sao thì ta cũng thích chó ngốc."

 

Chú thích:

"Buông tay không có"(撒手不管) trong ngữ cảnh này là một cách nói bóng bẩy, ý chỉ không quan tâm, không chủ động liên lạc hay hồi đáp.

Bình Luận (0)
Comment