Cửa sổ xe ngựa hé mở một khe nhỏ.
Đôi mắt mỹ nhân lạnh lùng xuyên qua màn tuyết, trông thấy một thiếu nữ đang bất tỉnh giữa đống tuyết trắng xóa.
Thiếu nữ nằm nghiêng mình trong tuyết, từng lớp tuyết dày bí mật phủ kín thân hình nàng, vùi lấp gần nửa người nàng trong chớp mắt. Thân thể đơn bạc của nàng nhanh chóng bị nuốt chửng một nửa trong lớp tuyết lạnh lẽo.
Lý Cực vừa định vén váy bước xuống xe, Khang Dật vội khuyên can: "Điện hạ, bên ngoài trời rất lạnh, e rằng người sẽ không chịu được."
Lý Cực không để tâm lời can ngăn.
Gần như ngay khi nàng vừa đẩy cửa xe, lông mày thanh tú đã bị tuyết bám đầy.
Đôi ủng cao cổ giẫm lên lớp tuyết dày, lún sâu đến mắt cá chân.
Thị nữ vội vã bước nhanh theo sau, khoác lên cho Lý Cực chiếc áo choàng giữ ấm.
Phồn Chi định giương ô che chắn cho nàng, nhưng chiếc ô đã bị nàng đoạt lấy.
"Ra ngoài hết đi."
Nàng theo dõi tiểu thám tử này đã nhiều ngày, chính là muốn gieo vào lòng bọn chúng một "hạt giống" tình cờ gặp gỡ, như "bèo nước gặp nhau".
Mọi thứ phải thật tự nhiên, thuận theo lẽ thường, để đến khi tái ngộ ở thành Trường An, đối phương sẽ không mảy may nghi ngờ mà buột miệng hỏi một câu: "Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?"
Nhận thấy sức khỏe Hoàng tỷ ngày càng suy yếu, Lý Cực quyết định giả bệnh để dễ bề xâm nhập thành Trường An.
Một mặt, nàng muốn lay chuyển cục diện nơi kinh thành, mặt khác, nàng cũng muốn tranh thủ cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của Hướng Tri Phiên để thực hiện những mưu đồ lớn hơn.
Trước mắt, nàng cần phải bố trí những quân cờ bí mật một cách thỏa đáng.
Cục diện thành Trường An rất có thể sẽ thay đổi bởi một vài nét bút chấm phá nhỏ bé của nàng.
Nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ từ trong đống tuyết, những khối tuyết lớn trượt xuống, để lộ gương mặt tái nhợt của nàng.
Đây là lần gặp gỡ đúng nghĩa đầu tiên của hai người.
Cũng là một bước đi vô cùng nhỏ bé trong vô vàn tính toán của Lý Cực.
Lúc bấy giờ, Lý Cực dĩ nhiên không thể ngờ rằng, về sau, trong vô số đêm dài tĩnh mịch, chính gương mặt này sẽ khiến nàng vừa hận vừa thương, vừa oán vừa yêu, giày vò tâm can nàng đến trăm mối tơ vò.
Vận mệnh đã lặng lẽ hé mở một góc nhỏ trong đêm đông giá lạnh này.
Lý Cực nhìn gương mặt ngây thơ vẫn còn vương chút tuyết trong vòng tay, đôi môi đã hoàn toàn trắng bệch, gọi khẽ vài tiếng cũng không thấy tỉnh lại, tính mạng tựa như ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu không phải nàng đích thân ra tay cứu giúp, e rằng người này đã thực sự chết cóng tại nơi đây.
Bỏ chiếc dù sang một bên, Lý Cực tự tay bế Tằng Khuynh Lạc vào xe.
Lúc đóng cửa xe, nàng dặn dò: "Không có lệnh của ta, không ai được phép lên xe."
Đám tùy tùng bên ngoài xe đồng thanh đáp: "Tuân lệnh."
Trong không gian ấm áp của xe ngựa, Lý Cực lấy ra một lọ dịch dinh dưỡng cấp cứu, định cho Tằng Khuynh Lạc uống để bảo toàn tính mạng.
Đầu lọ dịch dinh dưỡng đã chạm đến môi Tằng Khuynh Lạc, nhưng nàng vẫn hôn mê, hoàn toàn không có phản ứng nuốt. Dịch dinh dưỡng theo khóe miệng chảy ra ngoài, chẳng thể nào vào được miệng nàng.
Lý Cực khẽ mím môi, không cố ép buộc, đành rút lọ dịch dinh dưỡng ra.
Thật phiền phức.
Hơi ấm trong xe giúp ý thức của Tằng Khuynh Lạc le lói trở về đôi chút, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, miệng khẽ r.ên rỉ khe khẽ.
Trong vòng tay Lý Cực, nàng cảm nhận được một nguồn nhiệt ấm áp mềm mại, bản năng tìm đến nguồn nhiệt ấy.
Và nguồn nhiệt đó chính là thân nhiệt của Lý Cực.
Tằng Khuynh Lạc nức nở dụi đầu vào ngực Lý Cực.
Lý Cực vốn không phải người dễ dãi để bất kỳ ai tùy tiện thân mật, nàng định bụng đẩy người ra, nhưng hai tay lại cảm nhận được thân thể thiếu nữ đang run rẩy dữ dội.
Làn da lạnh giá như băng đá, hơn nữa thân hình này thật quá đỗi yếu ớt, mỏng manh.
Cứ ngỡ chỉ cần khẽ động tay cũng có thể khiến nàng gãy lìa.
Sự run rẩy dần dịu đi khi thân nhiệt Lý Cực lan tỏa hơi ấm.
Tằng Khuynh Lạc khẽ thở hắt ra, như trút được gánh nặng.
Thiếu nữ tựa như đã tìm được chốn bình yên, nàng quyến luyến vòng tay ôm chặt lấy Lý Cực, vùi mình vào nơi mềm mại ấm áp ấy.
Lý Cực mặt không đổi sắc mặc cho nàng ấy cọ xát vào người, nàng khẽ tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu, nhưng thật ra cũng không đẩy nàng ấy ra.
Sự ỷ lại của thiếu nữ khiến nàng nhớ đến chú chim sẻ nhỏ nàng từng nuôi.
Chim sẻ từ nhỏ được nàng tự tay nuôi lớn, cũng thường rúc mình trong lòng bàn tay nàng, quấn quýt bên nàng, được nàng hết mực cưng chiều.
Nhìn những đầu ngón tay cóng đỏ của thiếu nữ đang bất lực níu không được vạt áo nàng, Lý Cực im lặng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mang theo vết chai sạn, nhẹ nhàng x.oa n.ắn trong lòng bàn tay mình.
Một sự hứng thú khó tả trỗi dậy trong lòng, Lý Cực nâng cằm Tằng Khuynh Lạc, tùy ý đánh giá dung mạo của nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn vừa bằng bàn tay, dù đang nhắm nghiền mắt, vẫn có thể cảm nhận được nét ngây thơ, non nớt chưa phai.
Đôi môi mỏng manh khẽ hé mở, trông thật dễ trêu chọc.
Đây thực sự là thám tử đắc lực nhất của Thẩm Nghịch sao? Thật là quá trẻ con.
Không rõ bị ai xoa cằm, lại thêm thân thể vô cùng suy yếu, Tằng Khuynh Lạc từ sâu trong cổ họng khẽ r.ên rỉ, phát ra tiếng than nhẹ đầy khó chịu.
Vẫn là phải uống dịch dinh dưỡng, nếu không tính mạng nhỏ bé này khó bảo toàn.
Lý Cực dùng đốt ngón tay đặt lên môi thiếu nữ, tách nhẹ đôi môi nàng, ép buộc nàng uống từng chút một.
Khó có được lòng tốt và sự kiên nhẫn, Lý Cực khống chế tốc độ dòng chảy, để dịch dinh dưỡng chậm rãi rót vào khoé miệng, từng chút một, không để nàng bị nghẹn.
"Ưm......"
Chất lỏng lạnh lẽo tràn vào cổ họng, hàng mi khép chặt của Tằng Khuynh Lạc chợt khẽ run.
Uống được khoảng một phần tám lọ, định cho nàng uống thêm, lại khiến nàng ho sặc sụa.
Dịch dinh dưỡng bị ho bắn lên bộ lông cáo quý giá của Lý Cực, những vết bẩn li ti khiến nàng nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ.
Tốt nhất là tiểu cô nương này sau khi tỉnh lại có thể nhớ kỹ ân tình của nàng, sau này đến thành Trường An sẽ báo đáp gấp bội.
Ý nghĩ của Lý Cực vừa dừng lại ở đó, thiếu nữ uống xong dịch dinh dưỡng ý thức liền hồi phục được một chút, cảm thấy trên môi hình như có đồ ăn, bụng đói cồn cào khiến nàng cắn mạnh một cái.
Lý Cực:......
Lý Cực cảnh cáo nói: "Buông ra."
Thiếu nữ bị giọng điệu hung dữ quát mắng, lực cắn giữa hai hàm răng lập tức giảm đi không ít.
Vẻ mặt Lý Cực dịu đi đôi chút.
Vẫn còn rất ngoan ngoãn.
Lý Cực thừa cơ hội rút tay về.
Hôm nay thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Áo khoác mới mặc lần đầu tiên, bị làm bẩn thế này chắc chắn không thể cứu vãn, lại còn bị cắn cho một phát.
Hai hàng dấu răng nhàn nhạt hằn lên ngón tay Lý Cực lướt qua gương mặt Tằng Khuynh Lạc.
"Ngươi tên là gì?"
Giọng nữ thanh thúy rót vào tai, Tằng Khuynh Lạc cuối cùng cũng chịu mở mắt.
Nếu như không phải con dị thú đột ngột xuất hiện phá tan tất cả, có lẽ Lý Cực đã sớm hơn hai năm biết được cái tên Tằng Khuynh Lạc.
Điểm khởi đầu vận mệnh của các nàng đan xen vào nhau cũng sẽ dịch chuyển về phía trước hai năm, có lẽ kết quả sẽ rẽ sang một hướng không ai có thể lường trước.
Con dị thú này còn khó đối phó hơn những loài thông thường, đó là một con dị thú dị hóa từng một thời ngang ngược ở Mục Châu Bắc Cảnh. Bị Hắc khối Rubik thôn phệ và ô nhiễm những mảnh phế liệu máy móc, nó vặn vẹo thành một quái vật kinh khủng.
Một con gấu dị hóa đột ngột từ trên trời giáng xuống, làm rối loạn kế hoạch của Lý Cực.
Khang Dật và Phồn Chi hợp lực tạm thời đánh lui gấu dị hóa, che chở Lý Cực rút lui, nhưng xe ngựa lại bị lật xuống sườn núi, Tằng Khuynh Lạc vẫn còn ở trong xe, căn bản không kịp cứu.
Gấu dị hóa một đường truy đuổi các nàng, mãi đến nửa đêm mới hoàn toàn thoát khỏi.
Trong quá trình chạy trốn, Lý Cực bị va đập mạnh, xương cốt đau nhức khiến cả đêm nàng không thể ngon giấc.
Phía chân trời sương mù giăng kín, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, hình ảnh những ngón tay ửng đỏ của thiếu nữ, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo tựa hồ vẫn còn lưu lại trên làn da nàng, không hiểu sao cứ hiện lên trong đầu Lý Cực.
Khang Dật và thuộc hạ mình mang theo người đầy tuyết trở về, gấu dị hóa đã bị bọn họ tiêu diệt hoàn toàn, dò xét khu vực này, hẳn là đã an toàn.
Lý Cực thay một chiếc áo khoác mới, quay trở lại nơi xe ngựa bị lật ngày hôm qua.
Khang Dật và Phồn Chi trong bóng tối liếc nhìn nhau, không nói gì thêm.
Xe ngựa đã bị tuyết vùi lấp, đào xác xe lên, phát hiện bên trong cũng không có dấu vết của thiếu nữ.
Tuyết lớn phủ trắng xóa, càng không thể tìm thấy dấu chân nào.
Lý Cực lặng lẽ nhìn về phía bầu trời trắng xám, giữa thiên địa tái nhợt, đôi mày khẽ nhướng lên.
"Chắc là bị dị thú nuốt mất rồi."
Sau đó Lý Cực rất nhanh quên béng chuyện này, dù sao nàng còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải quyết định.
Nàng từ rất sớm đã bắt đầu tính toán ly gián thế lực nội bộ Mục Châu khỏi Hướng Tri Phiên, đồng thời bí mật bồi dưỡng tâm phúc của riêng mình.
Chuyện cần tính toán không thể đếm xuể, người cần tiếp xúc lại càng nhiều vô số.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó nàng đều không nhớ tới tiểu thiếu nữ kia, mãi đến khi trên đường đi đến thành Trường An mới chợt nhớ lại.
Khi đó Thẩm Nghịch đã là Tĩnh An Hầu người được người đời kính trọng và ngưỡng mộ, bên cạnh nàng, tiểu thám tử kia cũng góp một phần công lao không thể bỏ qua.
Hình chiếu ảnh chụp của Tằng Khuynh Lạc hiện lên trước mặt Lý Cực.
Lý Cực một tay chống cằm, thưởng thức gương mặt này, cùng đôi mắt mà khi ấy nàng đã không kịp nhìn.
Tiểu nương tử mạng lớn, không chết được.
Xem ra nàng đoán đúng.
......
Trong Đế quốc khách điếm, tầng cao nhất tràn ngập bầu không khí mập mờ, quyến rũ.
Lý Cực ôm Tằng Khuynh Lạc vào lòng, vừa ngắm bức họa vừa ký tên, chuẩn bị khơi lại sợi dây liên kết đã chôn vùi từ lâu.
Lý Cực tựa hờ người lên vai Tằng Khuynh Lạc, hôn lên vành tai mềm mại của nàng, trêu đùa vu.ốt ve không thôi.
Tằng Khuynh Lạc bị nàng làm cho tâm tư rối loạn, chữ "Tằng" vừa viết xong, định viết tiếp thì nghe thấy giọng nói từ phía sau lưng:
"Khuynh Lạc, ngươi có phải từng đến Bắc Cảnh không? Ta hình như đã gặp ngươi ở Mục Châu."
Mưu đồ của Lý Cực là nhân lúc mây mưa triền miên lặng lẽ rót tinh thần lực vào đối phương, khiến tiểu thám tử nảy sinh thêm tình cảm và sự ỷ lại với nàng, đồng thời khéo léo nhắc lại chuyện gặp nhau ở Mục Châu năm xưa, thậm chí gợi lên cả ân cứu mạng "vô tình". Mọi thứ phải thật tự nhiên, hợp lý.
Tiểu thám tử sẽ trở thành một quân cờ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay nàng, nàng muốn đặt ở đâu liền ở đó.
Không ngờ rằng, câu ám chỉ này của nàng lại đột ngột khiến Tằng Khuynh Lạc bừng tỉnh.
Những chuyện xảy ra sau đó càng vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng, chuyển biến theo chiều hướng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Quân cờ nhỏ bé không những không bị nàng nắm giữ, ngược lại còn khóa chặt yết hầu nàng, cưỡng ép, dẫn dụ, cuối cùng khiến nàng cam tâm tình nguyện sa vào cái bẫy bất ngờ.
Thân thể non nớt, ngây ngô cùng đôi mắt tĩnh lặng ấy đã trở thành vết khắc nóng bỏng nhất trong cuộc đời Lý Cực.
Cát chảy khó nắm, càng nắm chặt càng trôi nhanh, cảm giác không thể kiểm soát ấy khiến ngọn lửa d.ục v.ọng bùng cháy trong lòng nàng, khiến nàng mê muội.
Nàng không muốn để nàng trôi đi.
Không cho phép kết thúc, không thể mất đi.
Nàng muốn nắm chặt cuộc đời nàng đến chết mới thôi.
......
Ngón tay thon dài giữ lấy cổ chân máy móc lạnh lẽo.
Cổ chân máy móc bị Lý Cực vu.ốt ve kéo ra một góc độ đầy gợi tình.
Tằng Khuynh Lạc bị cắn m.út ở chỗ nối giữa phần máy móc và phần nguyên thủy, ánh mắt nàng sớm đã bị Lý Cực làm cho tan rã.
Trong cơn luống cuống, nàng xoa mái tóc trắng của Lý Cực, đầu ngón tay nóng ran, rạo rực.
Tóc bạc dài như tơ trải dài trên thân thể Tằng Khuynh Lạc, tựa như lòng chiếm hữu nồng đậm, không một kẽ hở của Lý Cực.
Không biết đã bao nhiêu lần, lưng Tằng Khuynh Lạc ướt đẫm mồ hôi, nàng ấn đầu Lý Cực xuống, thở không ra hơi mà gọi tên "Bùi Tịch", nói "Từ bỏ".
Lý Cực không muốn dừng lại, vừa thưởng thức Tằng Khuynh Lạc, nàng càng thêm yêu thích âm điệu khi nàng r.ên rỉ hai chữ "Bùi Tịch".
Âm cuối mềm mại, như sợi tơ nhẹ nhàng quấn quanh lồng ng.ực, như có như không, lại có thể gắt gao khóa chặt trái tim nàng.
Lại giống như tiếng cầu xin tha thứ khi không chịu nổi nữa.
Vừa nghĩ đến việc Tằng Khuynh Lạc cầu xin mình tha thứ, trái tim Lý Cực như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ x.oa n.ắn, nàng càng thêm si mê cảm giác nắm giữ Tằng Khuynh Lạc trong tay.
"Cầu xin ta một lần đi."
Lý Cực vừa phục vụ nàng, vừa ra lệnh bằng giọng nói mơ hồ, gấp gáp.
Tằng Khuynh Lạc khó chịu cọ xát đầu gối vào tai Lý Cực, như thể không chịu nổi nữa, lại như muốn nhiều hơn.
Cuối cùng nàng vẫn không mở miệng cầu xin, Lý Cực tủi thân ngước mắt, hờn dỗi nói: "Ngươi không thể cầu xin ta sao?"
Khoảng trống nơi nàng rời đi trở nên trống rỗng, hụt hẫng.
Tằng Khuynh Lạc bất đắc dĩ nhìn những vệt nước đọng lại trên môi Lý Cực.
Không ngờ rằng đôi môi vốn kén chọn thức ăn như Lý Cực, lại có thể vì nàng mà làm những chuyện thế này......
Trong lòng dâng lên một cảm giác tê dại khó tả, cuối cùng Tằng Khuynh Lạc chiều theo ý nũng nịu của nàng, mà cầu xin.
Ngỡ rằng cầu xin xong nàng sẽ được buông tha, ai ngờ Lý Cực lại càng thêm mãnh liệt.
Nàng ôm chặt lấy bảo bối si mê trong lòng, lắng nghe tiếng thở dồn dập bị kìm nén bên tai.
Tằng Khuynh Lạc cuối cùng cũng bật ra âm thanh nghẹn ngào ấy, ban đầu Lý Cực cảm thấy nàng quá gượng gạo, nhưng dấu vết tự nhiên kia thì không thể giả vờ được. Tằng Khuynh Lạc vô cùng có cảm giác với nàng.
Đôi môi bị tùy ý xâm chiếm, Lý Cực tuyên bố quyền sở hữu độc nhất vô nhị của mình hết lần này đến lần khác.
Tằng Khuynh Lạc mệt lả gục trên vai Lý Cực, cơ đùi không tự chủ khẽ run, thở d.ốc nặng nề.
"Nếu không chịu được nữa, ngươi có thể cắn ta."
Lý Cực dùng câu nói này để "hối lộ" nàng, vẫn muốn thêm một lần nữa.
Tằng Khuynh Lạc im lặng một hồi, không lập tức đáp lời.
"Được không nào?"
Lý Cực hôn lên vành tai nàng, dáng vẻ nũng nịu ngây thơ, đáng yêu nhưng cũng thật ngu ngốc, vẫn muốn tiếp tục.
"Nhiều lần lắm rồi......" Giọng Tằng Khuynh Lạc khàn đi.
Lý Cực: "Nhưng ta vẫn muốn, ta rất yêu ngươi."
Tằng Khuynh Lạc không nói gì, bất đắc dĩ đặt lên vành tai nàng một nụ hôn nhạt.
Lý Cực biết đó là sự cho phép của nàng.
Vẫn tiếp tục dày vò, đôi mắt Tằng Khuynh Lạc trĩu nặng, đôi môi sưng đỏ cọ vào vai Lý Cực, không thực sự cắn, chỉ là khó chịu cạ nhẹ, cạ ra từng vệt đỏ.
Mái tóc bạc của Tằng Khuynh Lạc trôi nổi trước mắt Lý Cực, từng sợi mảnh khảnh lướt qua, vô tình vướng trên bờ môi nàng, khẽ khàng dụ hoặc.
Lý Cực đã sớm nhận ra, thật khó để nghe được những lời ngọt ngào từ miệng Tằng Khuynh Lạc, ngay cả khi triền miên cũng chỉ khẽ r.ên rỉ, nhưng nàng lại rất quen với điều đó.
Lý Cực chỉ thích nàng như vậy, lời nói không cần thiết, hành động mới là minh chứng.
Giống như trước đây nàng ấy không một lời đuổi theo ra ngoài thành, vì nàng ngăn cản tai ương chí mạng.
Lại giống như giờ phút này giao hòa cùng nhau, những sợi tóc trắng, đan xen, hòa làm một.