Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 178

Ba ngày trước, Lý Cực đích thân chuẩn bị cho buổi triển lãm tác phẩm cá nhân đầu tiên tại Mục Châu.

Để buổi triển lãm diễn ra hoàn hảo, Lý Cực phải tự tay kiểm tra từng chi tiết, từ cách bố trí sân, vị trí trưng bày tác phẩm, đến thứ tự sắp xếp đều phải được nghiên cứu kỹ lưỡng. Mấy ngày nay, Lý Cực luôn túc trực tại phòng triển lãm, đích thân giám sát từng công đoạn.

Tằng Khuynh Lạc biết nàng vốn kỹ tính, từ tác phẩm nghệ thuật đến chuyện ăn uống đều vô cùng cầu kỳ.

Chỉ có tay nghề của đầu bếp An Vương phủ mới vừa lòng nàng, mà nay lại bận rộn chuẩn bị triển lãm, đương nhiên không có thời gian về phủ dùng bữa.

Vì vậy, vào giờ Ngọ rảnh rỗi, Tằng Khuynh Lạc sẽ tự mình đến đưa cơm cho nàng.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cuộc sống hiện tại của Tằng Khuynh Lạc gần như ngày nào cũng nhàn rỗi.

Thời kỳ Hắc khối Rubik đã qua, cuộc sống bình lặng như mặt hồ thu.

Đôi khi vào những đêm thanh vắng, nàng vẫn còn mơ thấy khoảnh khắc sinh tử mà giật mình tỉnh giấc, nhưng phần lớn thời gian Tằng Khuynh Lạc cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

Không còn mối đe dọa đến tính mạng, chiến sự cũng chỉ là vài cuộc xung đột nhỏ nơi biên cương, sau khi trở thành An Vương phi, nàng tận hưởng cuộc sống gấm vóc lụa là, áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há miệng, cuộc sống an nhàn đến mức khiến nàng cảm thấy không chân thực.

Ban đầu, Tằng Khuynh Lạc vẫn quen với việc giúp Thẩm Nghịch thu thập tình báo từ khắp nơi, thỉnh thoảng ghé qua Song Cực Lâu, cùng đồng môn hàn huyên tâm sự.

Thời gian còn lại quá nhiều, nàng không biết nên làm gì cho phải, cũng chẳng có thú vui nào để theo đuổi.

Khi trò chuyện video với Biên Tẫn, Biên Tẫn nói rằng nàng cũng như vậy, luôn cảm thấy không có việc gì để làm.

"Có lẽ đây chính là hội chứng hòa bình."

Tuy nhiên, nếu nói là hoàn toàn vô vị cũng không đúng, dù sao vẫn còn một vị An Vương điện hạ cả ngày lẫn đêm quấn quýt bên cạnh, chỉ cần có nàng trong lòng là đủ thấy an yên.

Nếu cuộc sống tựa như dòng nước êm đềm, thì Lý Cực chính là kẻ giỏi nhất khuấy động sóng gió. Ngoại trừ xử lý những chính sự cần thiết, Lý Cực hận không thể mỗi giờ mỗi khắc dính lấy nàng.

Tằng Khuynh Lạc cảm thấy mình chẳng khác nào đang nuôi một con thú cưng khổng lồ, mỗi ngày phải có nàng trong ngực mới chịu ngủ, rời đi một lát là đã lẩm bẩm đòi bù đắp.

"Nuôi thú cưng", có lẽ sẽ trở thành thú vui mới của Tằng Khuynh Lạc trong cuộc sống hòa bình này.

Chịu ảnh hưởng từ Lý Cực, Tằng Khuynh Lạc cũng bắt đầu cầm bút vẽ vời. Dù tranh vẽ còn vụng về, chẳng có kỹ xảo gì đáng nói, nhưng khi cầm bút, khi vệt màu loang trên giấy, sự tiếp xúc giữa ngòi bút và trang giấy dần dần mang đến cho nàng một cảm giác thư thái kỳ lạ, giúp nàng giải tỏa căng thẳng, đồng thời có được cảm giác thành tựu.

Lý Cực ngắm nghía bức vẽ của nàng, kinh ngạc thốt lên: "Tiểu Mãn, ngươi có thiên phú hội họa đấy!"

Tằng Khuynh Lạc tùy tiện vẩy bút một vòng nguệch ngoạc lên trang giấy, "Đừng khen ta như thế, ta biết rõ mình bao nhiêu cân lượng mà."

Lý Cực vẫn rất nghiêm túc, "Lĩnh vực khác ta không rành cũng chẳng hứng thú, nhưng riêng về hội họa, ngươi là người đầu tiên ta khen có thiên phú đó. Ta nói ngươi có thiên phú, thì chắc chắn là có thiên phú. Nếu ngươi sinh ra trong một gia tộc thư họa, được bồi dưỡng từ nhỏ, e rằng tài nghệ bây giờ đã chẳng kém cạnh gì ta rồi."

Trong lòng Tằng Khuynh Lạc thầm nghĩ "Thật là dám khoe khoang."

Không tin thì không tin, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ.

Lý Cực tiến đến hôn lên môi nàng, "Tự tin lên một chút có được không hả? Ngươi đường đường là thê tử của Bùi Tịch ta, có mị lực lắm đó."

Tằng Khuynh Lạc dùng ngón tay đẩy trán nàng ra, quay đầu tiếp tục ngắm nghía bức vẽ của mình.

Có lẽ nàng thực sự có chút hứng thú với hội họa, nếu không thì ban đầu đã chẳng bị tác phẩm của Bùi Tịch hấp dẫn đến vậy.

Nhân lúc rảnh rỗi, nàng bèn ngỏ ý với Lý Cực, có thể cho nàng mượn một bức tranh cổ được không.

Lý Cực lập tức liếc xéo nàng, bá đạo nói:

"Ta là của ngươi rồi, giữa chúng ta còn cần phải dùng chữ 'mượn' sao? An Vương phi, ngươi còn khách sáo với ta nữa, là muốn chọc ta khóc cho xem đấy à, rồi xem ngươi dỗ dành ta thế nào."

Tằng Khuynh Lạc cong mắt cười, "Vậy thì ta sẽ dùng 'người' dỗ dành ngươi vậy."

Lý Cực ngắm nhìn hai người trong gương lớn, trong gương, hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau, Tằng Khuynh Lạc bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay nàng, khóe môi cong lên vì nụ cười ẩn chứa lời yêu.

Sự dịu dàng, ân cần thường ngày của nàng khiến khóe mắt Lý Cực chợt cay cay, ngực nàng trào dâng cảm xúc thỏa mãn sau bao sóng gió, nàng ôm chặt người trong lòng hơn nữa.

"Phòng làm việc của ta ngươi cứ tự nhiên ra vào. Mật mã là ngày sinh của ta, rất dễ nhớ."

.

Triển lãm cá nhân sắp đến gần, giờ Ngọ, Lý Cực đều không có ở trong An Vương phủ.

Nàng "thú cưng" quấn quýt bên mình bỗng dưng có việc bận rộn, Tằng Khuynh Lạc ngược lại có chút không quen.

Sáng sớm Tằng Khuynh Lạc vẽ tranh Lý Cực, cánh tay mỏi nhừ, dự định chiều sẽ nghỉ ngơi một chút.

Dù sao cũng rảnh rỗi, nàng bèn xuống bếp chọn vài món ăn, xếp vào hộp giữ nhiệt, tự mình mang đến cho Lý Cực.

Quản gia trong phủ muốn hộ tống nàng đến phòng triển lãm, dẫn theo một đoàn thị nữ và hộ vệ đông đảo.

Tằng Khuynh Lạc nhìn đoàn người kéo dài bất tận, cảm thấy có phần phô trương quá mức.

"Để ta tự mình cưỡi ngựa đến là được rồi."

Tằng Khuynh Lạc có một con ngựa riêng, một con chiến mã thực thụ, là món quà sinh nhật năm nay mà Lý Cực cố ý mua về từ Tuyết Vực tặng nàng.

Quản gia vẫn khó xử, "Nhưng mà, điện hạ đã giao phó, Vương phi xuất hành nhất định phải có người hộ tống bảo vệ."

Tằng Khuynh Lạc vốn quen tự do hành động, có người đi theo ngược lại thấy vướng víu, khó chịu.

Lý Cực bảo vệ nàng quá cẩn thận, cứ như nâng niu một đóa hoa xinh đẹp, đôi khi nàng cũng muốn hỏi xem có phải Lý Cực quên mất nàng là một người có thiên phú chiến đấu hay không.

Quan trọng nhất là, đoàn người này phô trương thanh thế quá lớn, vừa bước ra khỏi cửa phủ đã có ngay hàng dài nghi trượng thu hút ánh nhìn, rêu rao khắp nơi. Vô số ánh mắt hiếu kỳ luôn muốn chiêm ngưỡng dung nhan của An Vương phi, xem nàng có bộ dáng thế nào mà được An Vương cao ngạo hết mực sủng ái, bảo bọc trong lòng bàn tay.

"Thiên hạ thái bình, An Vương điện hạ cai trị quốc thái dân an, đường đến phòng triển lãm lại rất gần, sẽ không có chuyện gì đâu. Cho dù có chuyện......"

Tằng Khuynh Lạc rút súng bên chân ra.

"Ta còn có thứ này."

Quản gia cũng biết rõ sự lợi hại của An Vương phi, không chỉ sở hữu thiên phú chiến đấu, mà còn được trang bị cơ thể máy móc cấp S, lỡ xảy ra chuyện, có khi còn phải nhờ nàng bảo vệ người khác ấy chứ.

Nhưng tính khí của An Vương điện hạ thì quản gia hiểu quá rõ, cứ như thể nếu An Vương phi chẳng may va phải cạnh bàn xước da chút thôi, điện hạ cũng sẽ cho người cưa cái bàn ra thành tám mảnh.

Quản gia ngoài miệng vâng dạ theo lời Tằng Khuynh Lạc, để nàng tự mình cưỡi ngựa ra ngoài, còn hắn thì dẫn theo một đám thuộc hạ bí mật theo sau, âm thầm bảo vệ nàng, vẹn cả đôi đường.

Đến cổng phòng triển lãm, Tằng Khuynh Lạc thuần thục điều khiển ngựa dừng lại.

Phòng triển lãm vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, chưa mở cửa đón khách, chỉ lác đác có vài nhà thư họa trẻ tuổi ở Mục Châu đến sớm để tham quan.

Giờ này chắc hẳn Lý Cực đang bận rộn, Tằng Khuynh Lạc không biết mình đến có đúng lúc không, liệu có làm phiền nàng hay không.

Nàng vừa bước chân vào phòng triển lãm, liền nghe thấy tiếng cười nói rộn rã vọng ra từ hành lang dài lạnh lẽo.

Rẽ qua hành lang, Tằng Khuynh Lạc liền trông thấy Lý Cực giữa đám đông.

Lý Cực vốn có dáng người cao gầy, đứng giữa một đám thiếu nữ trẻ tuổi càng thêm nổi bật, cao hơn hẳn một cái đầu, mái tóc bạc lại càng thêm bắt mắt. Thoạt nhìn, nàng có vẻ như đang nhiệt tình giải thích ý tưởng sáng tác cho đám hậu bối, nhưng thực tế, mí mắt nàng khép hờ, tốc độ nói chuyện chậm rãi, hờ hững.

Người ngoài có nhận ra sự hờ hững, thiếu nhiệt tình của nàng hay không thì không rõ, nhưng Tằng Khuynh Lạc quá hiểu nàng, chỉ cần thoáng nhìn qua là có thể nhận ra ngay.

Mục Châu không chỉ là đất phong của Lý Cực, mà còn là vùng đất trù phú, nơi giới thư họa sùng bái, ủng hộ nàng.

Đám nữ lang trẻ tuổi hiếm khi có cơ hội được gặp mặt Lý Cực bằng xương bằng thịt, vây quanh nàng thành vòng tròn, líu ríu hỏi han không ngớt.

Nếu là trước kia, Lý Cực có lẽ đã chẳng thèm nể nang ai mà nổi cáu, phất tay áo bỏ đi từ lâu. Nhưng Tằng Khuynh Lạc từng nói, tính tình nàng quá nóng nảy, dặn nàng nên làm nhiều việc thiện, giúp đỡ mọi người, không chỉ có lợi cho sự yên ổn của Mục Châu, mà còn có thể tịnh hóa tâm cảnh.

Lời nói của Tằng Khuynh Lạc, Lý Cực luôn khắc ghi trong lòng, bây giờ nàng cố gắng gượng cười, ra vẻ hòa nhã, thân thiện, nhưng sự giả tạo ấy ngược lại khiến đám tiểu thư trẻ tuổi tin rằng nàng rất dễ gần, thậm chí có người còn mạnh dạn kéo nhẹ vạt áo Lý Cực, thỉnh cầu nàng chỉ điểm đôi điều về hội họa, những lời ca tụng, ngưỡng mộ nàng cứ thế tuôn ra như hoa đào nở rộ, lấp đầy cả đại sảnh.

Một màn này thu trọn vào đáy mắt Tằng Khuynh Lạc.

Lý Cực vừa định phất tay áo xua đuổi đám người ồn ào, còn chưa kịp hành động, liền nghe thấy một giọng nói thanh thúy cắt ngang sự ồn ào:

"Bùi Tịch."

Đám đông tò mò quay đầu nhìn lại, không biết ai to gan dám gọi thẳng tên thật của An Vương điện hạ.

Tằng Khuynh Lạc tay xách hộp giữ nhiệt, chậm rãi bước về phía họ.

Hôm nay phải cưỡi ngựa, nàng ăn mặc giản dị, tùy tiện, hoàn toàn không có dáng vẻ cao quý, ung dung của một Vương phi, hơn nữa nàng cũng ít khi lộ diện với thân phận Vương phi, người từng gặp mặt nàng không nhiều, đám thư họa sư trẻ tuổi này đều đang ngấm ngầm dò xét nàng, không rõ nàng là người phương nào.

Còn chưa kịp nhìn kỹ một lượt, Lý Cực đã dang rộng cánh tay, vứt bỏ cái gọi là "hòa nhã" ra sau đầu, rảo bước về phía Tằng Khuynh Lạc.

"Sao ngươi lại đến đây?"

Vẻ mệt mỏi trên gương mặt nàng phút chốc tan biến, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ như ánh trăng rằm vừa hé.

Gương mặt Lý Cực vốn đã đẹp đến mức rực rỡ, nụ cười này càng khiến Tằng Khuynh Lạc ngây ngất.

"Thú cưng" vừa được triệu hồi đã ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng, giữa thanh thiên bạch nhật, Lý Cực nắm chặt tay nàng không chịu buông, Tằng Khuynh Lạc hơi đỏ mặt, đưa hộp giữ nhiệt cho nàng.

"Ta đến đưa bữa trưa cho ngươi."

"Vào trong ăn cùng nhau."

Lý Cực kéo tay Tằng Khuynh Lạc đi thẳng.

Vào đến phòng nghỉ, Lý Cực vừa mở hộp giữ nhiệt vừa nghe Tằng Khuynh Lạc hỏi:

"Vừa nãy...... có phải là ta hơi hung dữ quá không?"

"Vừa nãy? Ngươi nói lúc nào cơ?"

Lý Cực khẽ nhướng mày, như đang suy nghĩ.

"À, ý ngươi là lúc ngươi ghen đó à?"

Tằng Khuynh Lạc có chút giận dỗi liếc nàng, "Bùi Tịch."

Lý Cực không giấu nổi ý cười, nhìn những món ăn quen thuộc Tằng Khuynh Lạc mang tới, trong lòng càng thêm đắc ý.

"Ngày thường toàn là ngươi làm ta ghen, thỉnh thoảng ngươi ghen một chút thì sao nào?"

"Ta, có bao giờ ghen đâu chứ."

Tằng Khuynh Lạc định né tránh ánh mắt nàng, nhưng lại bị Lý Cực giữ chặt cằm.

Lý Cực chăm chú ngắm nghía vẻ mặt Tằng Khuynh Lạc.

"Để ta khắc sâu dáng vẻ ghen tuông của ngươi vào trí nhớ, biết đâu lần tới lại quên mất thì sao."

Tằng Khuynh Lạc gạt tay nàng ra, "Mau ăn đi."

"Mới ăn có chút dấm chua mà đã bắt đầu cáu kỉnh rồi à?"

Miệng thì nói vậy, nhưng nụ cười trên khóe môi nàng thì chẳng thể nào giấu được.

Ăn cơm xong, Lý Cực cũng không chịu để nàng rời đi, cứ níu lấy tay nàng cùng nhau xem xét chi tiết bố trí triển lãm.

Đám hậu bối kia cũng đã nhận ra thân phận An Vương phi của Tằng Khuynh Lạc, thấy An Vương điện hạ lạnh lùng mà lại ân ái với thê tử đến vậy, người ngoài như họ chẳng thể chen chân vào được, không khỏi vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, tự nhiên chẳng còn ai dám đến kéo áo nàng nữa.

Khi mặt trời sắp khuất bóng, trên đường trở về An Vương phủ, hai người cùng lên xe ngựa.

Ánh mắt Tằng Khuynh Lạc vô tình lướt qua vạt áo Lý Cực, chính là chỗ vừa bị người khác kéo.

Nàng cũng đưa tay kéo nhẹ một chút.

Lý Cực quay đầu nhìn nàng.

Tằng Khuynh Lạc không nhìn nàng, chỉ nói: "Ta, đánh dấu chủ quyền. Đánh dấu."

Vẻ đáng yêu của nàng khiến trái tim Lý Cực rung động.

Cửa xe ngựa vừa đóng lại, nàng đã vội vàng đẩy Tằng Khuynh Lạc dựa vào thành xe, trao cho nàng một nụ hôn nồng cháy.

Tằng Khuynh Lạc im lặng đáp trả nụ hôn, đôi ba lần khẽ chủ động đáp lại, câu dẫn khiến gáy Lý Cực nóng bừng lên.

......

Trên đường về, ngang qua một cửa hàng bán thú bông, Lý Cực trông thấy trước cửa bày bán một hàng bạch tuộc, kiểu dáng quen mắt, liền hứng khởi ra lệnh dừng xe, muốn ghé vào mua.

Tằng Khuynh Lạc đại khái đoán được ý định của nàng, không ngăn cản, chỉ lặng lẽ đi theo nàng.

Dù sao cũng đã là phu thê, nàng muốn có chút thú vui nho nhỏ, Tằng Khuynh Lạc cũng không nỡ từ chối nàng.

"Ta và ngươi cùng đi."

Tằng Khuynh Lạc cùng Lý Cực bước vào cửa hàng thú bông, giữa lúc Lý Cực đang phân vân không biết nên chọn thú bông nào đáng yêu hơn, phía sau bỗng có một hài đồng chỉ vào bóng lưng Lý Cực nói:

"Nương ơi, bà lão kia cũng thích thú bông kìa!"

Tằng Khuynh Lạc quay đầu lại, hài đồng nhìn thấy nàng, lại nói: "Bà của ngươi thương ngươi ghê, nương ta nhất định không cho ta mua đâu."

Mẫu thân hài đồng đã nhận ra điều bất thường, vội vàng che miệng hắn lại, "Suỵt, đừng có nói linh tinh!"

Lý Cực quay đầu nhìn lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn hài đồng kia.

Tuy nói nàng đã học được cách kiềm chế tinh thần lực bồng bột của mình, nhưng lần này vẫn là trực tiếp dọa hài đồng sợ đến bật khóc.

Mẫu thân hài đồng vội vàng xin lỗi rối rít, Lý Cực không nói một lời, ôm bạch tuộc nhồi bông lên xe ngựa với vẻ bực dọc.

Về đến xe, Tằng Khuynh Lạc cầm con bạch tuộc lên, huơ huơ trước mặt Lý Cực, vụng về dỗ dành nàng: "Đừng giận."

Lý Cực: "Ta đã thành bà lão trong mắt người khác rồi! Vốn còn nghĩ nhuộm tóc phiền phức quá, tóc trắng rồi cũng sẽ mọc lại nhanh thôi, xem ra vẫn là phải nhuộm lại cho rồi!"

Tằng Khuynh Lạc nghĩ nghĩ, đội con bạch tuộc lên đầu mình, tiếp tục dỗ dành: "Đừng giận nữa."

Lý Cực nhìn bộ dạng này của nàng, không nhịn được khẽ nhếch môi, ra lệnh:

"Ngươi dỗ dành ta kiểu này đấy à? Không thể đến ôm ta một cái à?"

Tằng Khuynh Lạc tiến đến ôm nàng, không chỉ ôm mà còn chủ động trao cho nàng một nụ hôn ngọt ngào.

Con bạch tuộc rơi xuống giữa hai người, Lý Cực đưa tay bắt lấy.

Thôi thì, nể tình hôm nay Tiểu Mãn đáng yêu như vậy, nàng sẽ không chấp nhặt với đứa nhóc ranh kia nữa.

Còn Tằng Khuynh Lạc nhìn mái tóc trắng xóa của nàng, nhớ lại chuyện nàng vì cứu mình mà không chút do dự uống cạn hai ống độc dược......

Bất cứ khi nào nhớ đến chuyện này, lòng nàng đều không khỏi quặn thắt.

Ngày hôm sau.

Lý Cực vẫn đến phòng triển lãm bận rộn như thường lệ.

Xế trưa, Lý Cực nghe thấy phía sau lưng có tiếng bước chân nhỏ vụn, quay đầu nhìn lại, trông thấy Tằng Khuynh Lạc, nàng khẽ giật mình.

Tằng Khuynh Lạc đã nhuộm trắng toàn bộ mái tóc đen nhánh của mình.

Lý Cực chăm chú nhìn Tằng Khuynh Lạc bước về phía mình.

Tằng Khuynh Lạc có vẻ vẫn chưa quen với mái tóc trắng quá nổi bật này, tay cầm hộp giữ nhiệt, khẽ nói:

"Như vậy, sẽ không ai cảm thấy chúng ta là bà cháu nữa. Ừm...... chắc chắn ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra chúng ta là bạn đời."

Khi mặt trời dần khuất sau rặng núi phía tây, ánh tà dương nhuộm cả không gian thành hai mảng sáng tối rõ rệt.

Lý Cực và Tằng Khuynh Lạc sóng vai đứng trong ánh chiều tà ấm áp.

Hai mái đầu bạc trắng như tuyết phản chiếu ánh mặt trời, đẹp đến nao lòng.

Lý Cực nhẹ nhàng vuốt mái tóc trắng của Tằng Khuynh Lạc, dịu dàng, âu yếm, Bao nhiêu xúc cảm mềm mại như trào dâng trong trái tim, tựa dòng suối ấm áp len lỏi vào từng ngóc ngách.

"Đầu bạc răng long, có lẽ là như thế này."

Bình Luận (0)
Comment