Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 179

Mùa xuân năm Trinh Quán thứ mười, tại đỉnh phía đông thuộc Song Cực Lâu.

Mùa xuân vạn vật hồi sinh, sau vài trận mưa xuân, những loại dược liệu quý hiếm trên núi đang bắt đầu nhú mầm.

Biên Tẫn tay cầm bản đồ do Thẩm Nghịch vẽ cho nàng năm ngoái, lên núi xem xét tình hình sinh trưởng của dược liệu.

Đỉnh phía đông dốc đứng, đặc biệt là sườn núi phía nam, nơi dược liệu quý sinh trưởng, lại càng ít người lui tới.

Băng giá vừa tan, vô số đóa hoa dại đã hé nở, khoe sắc rực rỡ, trải thảm khắp đỉnh núi.

Biên Tẫn chậm rãi bước đi, vừa thưởng ngoạn cảnh sắc đầu xuân tươi đẹp, vừa ngắm nhìn những đóa hoa dại xinh xắn, không nỡ hái, nhẹ nhàng vu.ốt ve chúng rồi tiếp tục đi, để dành cho Thẩm Nghịch nhìn thấy.

"Sư tỷ ——"

Giọng nói thiếu nữ trong trẻo của Thẩm Nghịch từ giữa núi sương mù quanh quẩn truyền đến.

"A Diêu?"

Ầm ầm ầm ——

Thẩm Nghịch cưỡi trên lưng một con thú cơ giới kỳ quái, dễ dàng vượt qua những tảng đá lởm chởm, nhảy đến trước mặt Biên Tẫn.

Thẩm Nghịch vỗ vỗ con thú cơ giới dưới thân, "Tọa kỵ mới tạo của ta."

"Ếch xanh?"

"...... Là cẩu cẩu, cẩu cẩu! Sư tỷ, ngươi mới bao nhiêu tuổi mà mắt đã kém thế này?" Tiểu thiếu nữ nhíu mày, vẻ mặt không vui lắm.

Biên Tẫn liếc nhìn con "cẩu cẩu" có vẻ như có thể tan ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào, ôm Thẩm Nghịch xuống đất.

"Lén lút lên núi thì thôi, sao còn dám cưỡi cái thứ mới chế tạo, vạn nhất bất cẩn ngã xuống núi thì làm sao?"

Thẩm Nghịch không phục, "Sao có thể ngã được chứ, ta dám ngồi lên nó chứng tỏ là ta đã thử nghiệm qua rất nhiều lần rồi mà."

"Lại lôi Nhị sư tỷ của ngươi ra làm thí nghiệm?"

Thẩm Nghịch nhớ lại cảnh Nhị sư tỷ ngã sưng mông, bĩu môi.

"Ngươi quá bận rộn, nếu không ta nhất định sẽ kéo ngươi làm thí nghiệm."

Nghe Thẩm Nghịch oán giận, Biên Tẫn mới nhớ ra, gần đây quả thực rất bận, không có ở nhà.

Sau khi sư tôn qua đời, gánh nặng của toàn bộ Song Cực Lâu đều dồn lên vai nàng, việc lớn việc nhỏ trong sư môn đều cần nàng xử lý.

Vừa rồi nàng mới thay sư tôn đến Tê Sơn để tham dự lễ tiễn đưa năm năm, ba ngày trước vừa trở về, lại nghe nói về chuyện đệ tử ngoại môn ức hiếp đồng môn tái diễn nhiều lần, cấm đoán mãi không dứt, nàng đành đích thân đến ngoại môn điều tra, bảo vệ tiểu sư muội ngoại môn vừa nhập môn, chỉnh đốn môn quy, trừng phạt nghiêm khắc những kẻ phạm tội.

Mỗi lần đến đêm khuya mới trở về phòng, khi đó Thẩm Nghịch đã ngủ.

Biên Tẫn xoa xoa đầu nàng.

"Xin lỗi, gần đây hơi bận rộn chút."

Thẩm Nghịch: "Sư tỷ ngươi lần nào cũng vậy, xin lỗi thì nói rất nhanh, quay đầu lại vẫn cứ xin lỗi."

Biên Tẫn: "Trong lòng ngươi, sư tỷ của ngươi là người như vậy sao?"

Thẩm Nghịch kéo tay áo nàng, "Trừ phi hôm nay ngươi dẫn ta đi Vọng Thiên Nhai, ta sẽ chọn lọc mất trí nhớ một chút."

Vọng Thiên Nhai là nơi hiểm trở nhất của đỉnh phía đông, đồng thời cũng là nơi có cảnh đẹp nhất.

Nghe nói mỗi năm đều có người từ trên Vọng Thiên Nhai rơi xuống bỏ mạng, sư tôn lúc còn sống nghiêm cấm môn hạ đệ tử đi tới nơi nguy hiểm đó.

Cái tên Thẩm Nghịch này nghe không tốt lắm, bản tính vốn nổi loạn, càng cấm đoán nàng càng muốn làm cho bằng được, chỉ riêng chuyện Vọng Thiên Nhai thôi mà nàng đã nhắc đi nhắc lại đến tám trăm lần, nhất quyết đòi đi. Bị Biên Tẫn lạnh mặt từ chối không biết bao nhiêu lần, im ắng được một thời gian, hôm nay không biết vì sao lại nhớ tới.

Biên Tẫn gõ nhẹ vào trán nàng, "Có chuẩn bị mà đến? Là muốn ỷ lại sư tỷ dẫn ngươi đi nơi nguy hiểm như vậy?"

"Ngươi nói đúng rồi đó. Ôi......"

Thẩm Nghịch thân hình bé nhỏ, đứng chắp tay sau lưng, bắt chước dáng vẻ của người lớn, ra vẻ lão luyện nói:

"Một số người chỉ là ngoài miệng nói xin lỗi, căn bản không có một chút biểu hiện thực tế nào. Lời xin lỗi này chỉ sợ là không thành tâm. Không biết một số người năm ngoái đã từng nói thương tiểu sư muội nhất, lời này đến năm nay còn tính hay không, còn......"

Còn chưa nói xong, sau cổ áo liền bị "một số người" nắm chặt.

"Đi, dừng lại."

Biên Tẫn cảm thấy mình như nhặt về một khắc tinh vậy.

Nàng vốn ít nói kiệm lời, vậy mà Thẩm Nghịch lại dẻo miệng dẻo mồm, mới mười tuổi đầu đã ghê gớm như vậy, cứ thế này thì e rằng đến địa vị sư tỷ của nàng cũng khó mà giữ được.

"Muốn đi Vọng Thiên Nhai?"

Ý thức được Biên Tẫn buông lỏng, Thẩm Nghịch lập tức xoay đầu lại, đầu đều kém chút nữa thì gật xuống.

Biên Tẫn: "Có phải ta đã quá nuông chiều ngươi rồi không?"

Thẩm Nghịch: "Không có đâu, ta còn cứng cáp lắm, có nuông chiều thêm chút nữa cũng không sao, hư không nổi đâu."

.

Trên đường đi tới Vọng Thiên Nhai vô cùng dốc đứng, chẳng cần Biên Tẫn phải nhắc nhở, Thẩm Nghịch tự mình cũng không dám ngồi lên cái tọa kỵ "ngã sưng mông Nhị sư tỷ" kia nữa.

Đối diện chính là Vọng Thiên Nhai.

Vọng Thiên Nhai là một mỏm đá nhô ra bên ngoài đỉnh phía đông, cây cổ thụ mọc trên mỏm đá vươn những cành khẳng khiu như cánh tay già nua, khát khao vươn ra ôm lấy chân trời.

Tuổi đời cây cổ thụ đã chẳng thể kiểm chứng, quá trình tàn lụi và hồi sinh của cây cũng vô cùng kỳ diệu. Biên Tẫn kể rằng lần đầu tiên nàng gặp cây cổ thụ này, lá cây còn xanh mướt, mười năm sau đã chuyển sang màu trắng, bây giờ nhìn lại, cây lại khoác lên mình vẻ tươi đẹp đến lạ thường.

Ánh kim quang chiếu rọi xuống tạo nên một khung cảnh quỷ dị mà mê hoặc, là một trong những kỳ cảnh của Song Cực Lâu.

Nối liền với Vọng Thiên Nhai chỉ có một con đường huyền không sạn đạo.

Không ai biết sạn đạo được xây dựng từ năm nào, những phiến gỗ lát đường đã mục nát, chẳng cần người bước lên, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến chúng lung lay.

Phía dưới sạn đạo là vách đá dựng đứng ngàn trượng, sâu thăm thẳm, nhìn mãi không thấy đáy, chỉ cần liếc mắt xuống thôi cũng đủ khiến người ta hồn bay phách lạc.

Thẩm Nghịch thoáng nhìn xuống, tim đập thình thịch không ngừng.

Biên Tẫn ở một bên nhìn nàng, "Bây giờ quay đầu vẫn kịp."

"Ai muốn quay đầu?"

Thẩm Nghịch lấy hết dũng khí liền muốn bước lên sạn đạo, bị Biên Tẫn một tay kéo trở về.

Biên Tẫn đối với cái tính tình nói là làm liền của Thẩm Nghịch phát sầu.

"Ngươi thật đúng là muốn đi. Nhỡ đâu trượt chân ngã xuống, ngươi bảo sư tỷ phải làm sao?"

Thẩm Nghịch là do một tay nàng nuôi lớn, lại là tiểu sư muội nhỏ nhất trong tông môn, Biên Tẫn tuy nghiêm khắc dạy dỗ nàng, nhưng tình thương dành cho nàng thì không hề thiếu sót. Nàng luôn cảm thấy cả hai tựa như lục bình trôi dạt giữa thế gian, người thân thiết nhất đời này có lẽ chỉ có người trước mắt. Nói Thẩm Nghịch là mệnh căn tử của Biên Tẫn, cũng không tính là nói ngoa.

Thẩm Nghịch: "Vậy thì......"

Biên Tẫn dang rộng hai tay.

Đây là ý muốn ôm Thẩm Nghịch vào lòng.

Được Biên Tẫn cho phép, Thẩm Nghịch lập tức nhào vào lòng nàng, hai tay ôm chặt cổ nàng, hai chân quấn quanh eo.

Biên Tẫn một tay đỡ lấy mông nàng, thay nàng làm điểm tựa. Tay còn lại đặt sau lưng, ôm chặt nàng vào lòng.

Từ khi có ký ức đến giờ, Thẩm Nghịch vẫn luôn được Biên Tẫn ôm ấp như vậy.

Bây giờ đã mười tuổi, Biên Tẫn lấy lý do "Ngươi đã là đại hài tử, không thể cứ quấn lấy ta như trẻ con nữa" để giảm bớt tần suất ôm ấp. Nhưng thỉnh thoảng sẽ ôm lại lần nữa, cảm giác vẫn quen thuộc, thoải mái như xưa.

Khoảnh khắc Biên Tẫn bước chân lên sạn đạo một khắc này, thân thể lay nhẹ.

Vòng tay ôm cổ nàng của Thẩm Nghịch siết chặt hơn.

Biên Tẫn nói: "Ngươi nếu sợ, thì nhắm mắt lại."

Thẩm Nghịch lập tức vùi mặt vào cổ nàng.

Gió núi lạnh lẽo khiến da gà Thẩm Nghịch nổi lên, đến khi nàng mở mắt ra lần nữa, Biên Tẫn đã ôm nàng ngồi trên mỏm Vọng Thiên Nhai.

"Đừng xuống."

Biên Tẫn nâng gương mặt nàng lên, hướng về cùng một phía, vẫn ôm chặt nàng trong lòng.

Thẩm Nghịch ngước mắt hỏi: "Ngươi cứ sợ ta ngã xuống vậy sao? Ta trong mắt ngươi ngốc lắm sao?"

Hàng mi Biên Tẫn vương chút hơi sương, đôi mắt trong veo khẽ cong lên ý cười:

"Vậy vừa nãy ai ôm ta chặt cứng?"

Thẩm Nghịch lại bị Biên Tẫn xem như trẻ con, nàng cũng chẳng để bụng, dù sao sư tỷ vẫn chịu ôm nàng là được rồi.

Vừa rồi tuy có chút sợ hãi, nhưng khi nép mình trong vòng tay sư tỷ, nàng lại ngửi thấy mùi hương trà thiền thoang thoảng trên người nàng ấy.

Trong sư môn quanh năm suốt tháng chỉ có trà thiền là không tệ, nhưng Thẩm Nghịch lại cảm thấy hương trà trên người sư tỷ dễ chịu nhất, tỉ mỉ cảm nhận, hương trà ấy mang theo một vẻ tươi mát mà người ngoài không có được. Đó là hương vị đặc biệt của sư tỷ, chỉ mình nàng mới có thể cảm nhận và thưởng thức.

"Nghĩ gì thế?"

Biên Tẫn gõ gõ vào đầu tròn tròn trong ngực.

Thẩm Nghịch: "Ta nào có nghĩ gì đâu, không nói gì là không được sao?"

"Chính là cái gì cũng không nói ta mới biết được cái đầu này của ngươi đang nghĩ lung tung."

Biên Tẫn dùng đốt ngón tay véo nhẹ lên má nàng.

"Thường ngày cái miệng này có bao giờ ngừng nói."

Khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại của Thẩm Nghịch nhất thời bị véo cho ửng đỏ một mảng, nàng "Hừ" một tiếng, không có cách nào phản bác, dù sao tâm tư bị Biên Tẫn đoán được, nàng đích xác đang miên man suy nghĩ.

Tuyệt đối không thể để Biên Tẫn biết được nàng đang nghĩ gì.

Đầu óc Thẩm Nghịch nhất chuyển, nói: "Ta đang nghĩ, sau này khi về già, chân tay chậm chạp, không đi nổi nữa, nếu còn muốn đến Vọng Thiên Nhai, thì đổi lại ta ôm ngươi qua đây."

Lời nói thật ấm áp, đến chính Thẩm Nghịch cũng cảm thấy xúc động.

Lại nghe Biên Tẫn nói: "Nghĩ đến nơi này là ngươi, cũng không phải ta."

Thẩm Nghịch:......

Sư tỷ vô tâm vô tư này, vì sao kẻ ngốc cầm đầu Thiếu chủ Tê Sơn kia lại tranh nhau muốn rước nàng về nhà cho bằng được?

Chẳng lẽ chỉ vì dung mạo của nàng đẹp thôi sao?

Thẩm Nghịch quay đầu nhìn người đang ôm mình.

Biên Tẫn: "Như thế nào?"

Thật là khuôn mặt lạnh lùng, nhưng hàng mi dài cùng đôi mắt đẹp miên man kia, quá đẹp......

Thẩm Nghịch cảm thấy tim mình nhảy nhanh hơn mấy nhịp, Biên Tẫn nói: "Đừng lộn xộn."

"A......"

Có chút hung dữ, Thẩm Nghịch lại nghe lời mà không hề nhúc nhích.

Đúng lúc này, một đám chim từ chân trời bay qua, hai người đồng thời hướng về nơi xa nhìn ra xa.

Đây là đỉnh cao nhất mà tầm mắt có thể vươn tới, mây trôi lững lờ, gió thổi phất phơ, xa xa thành Trường An đều biến thành một khối nhỏ như sa bàn đồ chơi.

Hai người tựa như đang đứng ở tận cùng của trời đất.

Khi ấy, Thẩm Nghịch còn chưa trải qua những biến cố của cuộc đời, tính tình tuy sớm trưởng thành, nhưng những suy nghĩ vẫn còn quá non nớt.

Nàng ngỡ rằng khoảng thời gian tươi đẹp trước mắt chính là cả một đời, sư môn, sư tỷ, cuộc sống bình yên, êm ả, tất cả sẽ cứ thế tiếp diễn đến vô tận ngày sau.

Chưa từng trải qua ly biệt, sinh tử và tuyệt vọng, đôi mắt trong veo của Thẩm Nghịch vẫn còn mơ màng, ngây ngô. Chỉ cần được Biên Tẫn ôm vào lòng, dù ở trên vách đá ngàn trượng, nàng cũng có thể an nhiên chìm vào giấc ngủ.

Biên Tẫn phát hiện nàng đã ngủ say, không khỏi bật cười kinh ngạc.

Giữa chốn hiểm nguy mà vẫn ngủ say được, quả là thiên phú dị bẩm.

Không muốn đánh thức nàng, Biên Tẫn cứ thế ôm nàng, ôm càng chặt thêm một chút, bàn tay che chắn gió lạnh cho đầu nàng.

Mãi cho đến khi ánh chiều tà dần buông xuống, Thẩm Nghịch mới khẽ giật mình tỉnh giấc trong gió lạnh.

"Ta ngủ thiếp đi?"

"Há chỉ là thiếp đi thôi sao." Biên Tẫn khẽ động đậy cánh tay.

Thẩm Nghịch giật mình, nguy rồi, không ngờ nước bọt dính trên người Biên Tẫn.

Đây chẳng phải là không có hình tượng chút nào sao?

Thiếu nữ mới lớn đã muốn tranh chút thể diện trước mặt Biên Tẫn, cho dù còn chưa nghiêm túc nghĩ tới vì sao muốn làm như vậy.

Biên Tẫn nói: "Trước mặt ta có gì mà phải thẹn ngùng? Ngươi là do một tay ta nuôi lớn, có gì ở ngươi mà ta chưa từng thấy qua?"

Chỉ sợ Biên Tẫn sẽ nói ra cái gì thay tã, giúp tắm rửa các loại, Thẩm Nghịch chủ động nói:

"Được rồi, chúng ta cần phải trở về."

.

Trở lại Song Cực Lâu, sư đệ đến bẩm báo với Biên Tẫn, hôm nay Thiếu chủ Tê Sơn đích thân đến bái kiến nàng, đã chờ nàng suốt buổi trưa nhưng vừa mới rời đi.

Biên Tẫn suy nghĩ, nhìn về phía Thẩm Nghịch.

Thẩm Nghịch đã leo lên "cẩu cẩu" của nàng, phóng vụt đi như một làn khói.

Biên Tẫn chợt hiểu ra mọi chuyện, trách nào sợ hãi đến thế mà vẫn nhất quyết đòi đi Vọng Thiên Nhai, nào là ngắm cảnh, nào là ngủ, nguyên lai là vì kéo dài thời gian. Vòng này lồng trong vòng khác, chính là không muốn để nàng và Thiếu chủ Tê Sơn kia chạm mặt nhau.

Khi Biên Tẫn trở về viện nơi nàng và Thẩm Nghịch cùng ở, "cẩu cẩu" đã bị Thẩm Nghịch bỏ xó một góc.

Phải biết rằng, đủ loại tọa kỵ của nàng xưa nay vẫn ngang nhiên đỗ ngay giữa sân viện.

Ngước mắt nhìn vào trong phòng, Thẩm Nghịch đang cầm quyển 《 Thất Khí 》, vờ như chăm chú đọc sách.

Biên Tẫn bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt một chiếc hộp lên bàn.

Sự chú ý của Thẩm Nghịch lập tức bị thu hút.

"Đây là cái gì?"

"Mặc Tâm Lan mười năm mới nở một lần." Biên Tẫn một bên mở ra hộp gỗ, vừa nó, "Là lễ vật mà Thiếu chủ Tê Sơn mang đến."

Vừa nghe đến bốn chữ "Thiếu chủ Tê Sơn" chướng tai gai mắt kia, bàn tay đang cầm sách của Thẩm Nghịch bất giác siết chặt thêm.

Vừa rồi nàng còn nghĩ mình đã tính toán thời cơ thật chuẩn xác, vừa khéo không để sư tỷ chạm mặt tên thiếu chủ miệng méo kia. Ai ngờ tên thiếu chủ này, miệng thì méo mà tâm tư cũng lệch lạc méo mó, thế mà còn để lại cả lễ vật.

Không tiện vứt thẳng chiếc hộp gỗ kia ra ngoài trước mặt sư tỷ, Thẩm Nghịch bèn chua chua nói một câu:

"Tê Sơn cái nơi rách nát kia, liệu có thứ lễ vật nào ra hồn?"

Sau khi nói xong, cảm nhận được ánh mắt Biên Tẫn, Thẩm Nghịch ít nhiều có chút hối hận.

Nói thật, bỏ qua những thứ khác không nói, bản thân Thiếu chủ Tê Sơn cũng chưa từng đắc tội gì với Thẩm Nghịch.

Lần trước hắn đến Song Cực Lâu, vốn là để tặng quà cho Biên Tẫn, nhưng tiện thể đã chu đáo thu xếp ổn thỏa mọi việc lớn nhỏ trong Song Cực Lâu.

Biết Thẩm Nghịch còn nhỏ tuổi mà đã bộc lộ thiên phú máy móc, hắn còn đặc biệt tặng nàng một cánh tay máy móc hoàn toàn tự động.

Cái cánh tay máy móc kia ở chỗ Thẩm Nghịch từ lâu đã là kiểu dáng lỗi thời, đáng bị đào thải, nhưng dù sao người ta cũng có lòng tốt, không cần biết món quà có vừa ý hay không, tấm lòng này cũng là đáng quý.

Mặc dù vậy, Thẩm Nghịch vẫn không thích người này.

Lòe loẹt, không có lòng tốt.

Nói một ngàn câu, kể một vạn lời, suy cho cùng người ta cũng chẳng có ý đồ xấu với Song Cực Lâu. Thẩm Nghịch vừa mới mở miệng, ý tứ nhắm vào đối phương đã quá rõ ràng.

Khi đó, Thẩm Nghịch vẫn còn trẻ, chưa rèn giũa được tính cách thẳng thắn, muốn nói gì thì nói như sau này, chẳng cần lý lẽ, tính tình ngang ngược.

Cũng giống như việc nàng chưa từng nghĩ đến việc vì sao mình lại muốn tranh thể diện trước mặt Biên Tẫn.

Chọc tức những kẻ cầu thân Biên Tẫn, khiến bọn họ chẳng thể nào lọt vào mắt xanh của nàng, rốt cuộc xuất phát từ tâm tính gì, Thẩm Nghịch vẫn chưa nghĩ sâu xa.

Nàng chỉ biết, sâu thẳm trong lòng mình đang trỗi dậy một lòng chiếm hữu.

Một loại khát khao sư tỷ chỉ có thể thuộc về một mình nàng, chỉ có thể yêu thương mình nàng tha thiết.

Cái gì mà Thiếu chủ Tê Sơn, một đám vớ va vớ vẩn, chẳng xứng đáng xuất hiện trước mặt sư tỷ.

Cơn ghen tuông, tâm tư lỗ mã.ng đan xen, lòng chiếm hữu và lòng tự tôn giằng xé, vô số cảm xúc phức tạp đè nặng lên trái tim non nớt của Thẩm Nghịch, khiến nàng khó chịu, đến thở cũng trở nên khó khăn.

Nàng không dám ngước nhìn Biên Tẫn, nhưng nàng biết Biên Tẫn đang nhìn mình.

"Luyện chữ."

Biên Tẫn liếc nhìn đồng hồ, khẽ nhắc.

Đã đến giờ luyện chữ, Thẩm Nghịch miễn cưỡng đặt quyển sách xuống, nhưng vẫn chẳng buồn cầm bút.

Nàng chẳng muốn luyện chữ chút nào.

Biên Tẫn tự tay lấy nghiên mực ra, cẩn thận đem đóa Mặc Tâm Lan mà Thiếu chủ Tê Sơn kia mang đến, nhẹ nhàng cắt cánh hoa thành từng mảnh vụn.

Thẩm Nghịch kinh ngạc ngước nhìn.

Biên Tẫn tỉ mỉ nghiền nát cánh hoa, thứ mực nước mang theo hương hoa thơm ngát lập tức lan tỏa, bao phủ khắp nghiên mực.

"Mười năm mới nở một lần hoa...... Ngươi cứ vậy mà cắt sao?"

Thẩm Nghịch biết Biên Tẫn vốn là người yêu hoa, rất ít khi làm chuyện như vậy.

Biên Tẫn mặt không đổi sắc, nói : "Hoa nên lớn lên trong đất, chứ không phải trong hộp. Nếu đã bị hái rồi, xem như là mực liệu thượng hạng, vậy thì cứ để nó phát huy hết giá trị của mình đi."

"Nhưng mà, đây dù sao cũng là lễ vật người khác tặng ngươi, ngươi cứ vậy mà nghiền?"

Biên Tẫn ngước mắt, ánh mắt lung lay trong ánh đèn ấm áp: "Ta không có hứng thú với những người đó, cũng không có ý định thành hôn."

Một câu nói chắc nịch, khiến tâm tư rối bời của Thẩm Nghịch bỗng chốc trở lại đúng vị trí. Như thể một chiếc lá lay lắt trôi nổi trên biển nhiều ngày, cuối cùng cũng được một bàn tay dịu dàng vớt lên, vững vàng nắm chặt trong lòng bàn tay.

Chẳng còn chút ghen tuông chua xót, cũng chẳng còn tâm tư mâu thuẫn giằng xé, mọi cảm xúc phức tạp đều tan biến, ý cười ở khóe miệng suýt chút nữa không kìm được, Thẩm Nghịch ngoài miệng vẫn lầm bầm:

"Ngươi đúng là tuyệt tình."

Được lợi còn khoe mẽ, Biên Tẫn cũng không vạch trần nàng, cứ để nàng nói, tiếp tục mài mực.

"Chữ còn luyện hay không?"

"Luyện!"

Thẩm Nghịch từ trong ống bút lấy ra cây bút yêu thích nhất, chấm mực, viết chữ.

Nước mực thơm hương hoa, nét chữ viết ra cũng mang hương hoa.

Biên Tẫn nhìn dáng vẻ rồng bay phượng múa của nàng, cau mày nói: "Viết cho cẩn thận, đừng có liền nét."

"Viết liền nét mới đẹp."

"Chờ viết xong hết các nét rồi hãy liền nét, ta không cản ngươi."

Thẩm Nghịch bĩu môi, nhăn mũi với nàng, "Ngươi quên sao? Ta có chứng siêu trí nhớ, ta sẽ không nhớ nhầm đâu."

Biên Tẫn ngoài miệng nói "Tốt nhất là vậy", trong lòng thầm nghĩ, A Diêu rốt cuộc cũng không giận nữa.

Càng lớn lại càng khó dỗ dành.

 

Chú thích:

Mệnh căn tử (命根子) là một cách nói ẩn dụ trong văn học Trung Hoa, thường dùng để chỉ: Thứ quan trọng nhất, cốt lõi nhất của một người, có thể là sinh mệnh, sự sống, hoặc bất cứ thứ gì giữ vai trò quyết định đến sự tồn tại của họ.

"Huyền không sạn đạo" (悬空栈道) có thể hiểu là con đường vắt vẻo trên không, thường chỉ những con đường hoặc lối đi hẹp được xây dựng cheo leo bên vách núi, vách đá.

Sa bàn là mô hình thu nhỏ dùng để tái hiện lại cảnh quan, kiến trúc hoặc địa hình của một khu vực nào đó. Nó thường được làm từ các vật liệu như gỗ, nhựa, hoặc giấy cứng, mô phỏng lại các tòa nhà, đường sá, cây cối... theo tỷ lệ nhất định.

Bình Luận (0)
Comment