Biên Tẫn đi rửa mặt, Thẩm Nghịch nhìn còn lại một điểm mực, liền vụng trộm trên giấy viết hai chữ, "Biên Tẫn".
Từng nét từng chữ hoàn toàn không có liền nét, tên mang theo hương hoa, Thẩm Nghịch không nhịn được khẽ ngửi lại ngửi.
Nghe nói sau đó, thiếu chủ Tê Sơn còn đến bái kiến Biên Tẫn vài lần nữa, muốn đơn độc bái phỏng Biên Tẫn, đều bị Biên Tẫn lấy đủ loại lý do khước từ. Đối phương không cam tâm, ở trong thành Trường An chặn đường nàng một lần, cũng không biết nàng nói lời nói tuyệt tình gì, người này sau đó mai danh ẩn tích, cũng không xuất hiện qua trong thế giới của Thẩm Nghịch nữa.
Thẩm Nghịch không hỏi Biên Tẫn về chuyện này, nhưng nàng cũng có thể đoán được phần nào. Với tính cách lạnh lùng như băng đá của Biên Tẫn, cả sư môn trên dưới đều kính sợ nàng, việc nàng thẳng thừng từ chối dứt khoát một kẻ dây dưa không buông, chắc hẳn đã khiến đối phương thề độc đến đời này không dám bén mảng đến gần.
Dù thế nào đi nữa, Biên Tẫn đã nói sẽ không thành hôn thì nhất định sẽ không cưới ai, giữ đúng lời hứa, điều này khiến Thẩm Nghịch vô cùng vui vẻ.
Tâm trạng phấn khởi, cộng thêm việc được Biên Tẫn yêu thương chiều chuộng, sự nhiệt tình chăm chỉ hiếm hoi trong con người Thẩm Nghịch cũng trỗi dậy.
Hiện tại, toàn bộ Đế quốc chỉ có Biên Tẫn và nàng là hai người sở hữu thiên phú cấp SS, nhưng dù cùng đẳng cấp, nàng lại giống như một Hỗn Thế Ma Vương, chế tạo ra thứ gì cũng chẳng ra hồn. Ngược lại, Biên Tẫn lại gánh vác trọng trách sư môn một cách xuất sắc, dần dần danh tiếng vang dội khắp kinh thành.
Mong muốn nhanh chóng trưởng thành, đuổi kịp bước chân Biên Tẫn, san sẻ gánh nặng cho nàng, Thẩm Nghịch không cần ai giám sát cũng tự giác luyện chữ, thậm chí còn chủ động xin phép đến thư viện đặc biệt dành cho máy móc sư để học tập.
Tiểu thiên tài vốn chẳng ham học hỏi bỗng dưng có chí tiến thủ, Biên Tẫn đương nhiên không thể từ chối. Nàng dạo quanh một vòng thành Trường An, tìm hiểu tất cả các thư viện dành cho máy móc sư, kết quả các kỳ thi đầu vào đều bị Thẩm Nghịch "phá đảo" hết.
Tuy nhiên, Thẩm Nghịch vẫn chưa thực sự hài lòng với những thư viện này, cuối cùng đành "chọn kẻ thấp nhất trong đám người lùn", miễn cưỡng chọn đại một nơi.
Viện trưởng thư viện đích thân đến tiếp đón hai sư tỷ muội, Biên Tẫn nói: "Sau này làm phiền ngài hao tâm tổn trí rồi."
Viện trưởng xem xong tác phẩm của Thẩm Nghịch thì khiêm tốn nói: "Không có gì, cùng nhau học tập, cùng nhau bàn luận."
Thẩm Nghịch cứ thế mà đi học ở thư viện.
Thư viện nằm ở phía bên kia thành Trường An, cách Song Cực Lâu một khoảng khá xa, Thẩm Nghịch thường ăn tối ở thư viện rồi mới về, giờ Ngọ cũng dùng bữa ngay tại nhà ăn của thư viện.
Biên Tẫn cũng bận rộn với công việc trong ngoài của môn phái, thường thì khi Thẩm Nghịch thức dậy nàng đã ra ngoài, đến khi nàng về thì Thẩm Nghịch đã ngủ say từ lâu.
Hai người sống chung dưới một mái nhà, nhưng lại trải qua những ngày tháng không thể gặp mặt.
Tiểu sư muội vốn dĩ luôn quấn quýt bên cạnh như hình với bóng bỗng dưng có việc riêng để làm, Biên Tẫn cũng mất một thời gian mới chấp nhận được việc hài tử này cuối cùng cũng đã trưởng thành.
Cùng lúc đó, nàng nhận được hóa đơn học phí từ thư viện, con số đắt đỏ đến mức khiến người ta phải líu lưỡi.
Nhị sư tỷ liếc nhìn bảng kê chi phí, "Chậc," một tiếng, cảm thán: "Bây giờ nuôi dưỡng một máy móc sư đúng là tốn kém bạc vàng. Đứa cháu ngoại nhà ta cũng có thiên phú máy móc, mà cũng chỉ mới là cấp A thôi, mỗi năm tiền vật liệu cung cấp cho hắn thôi đã phải 'giật gấu vá vai' rồi, huống chi tiểu sư muội lại còn là cấp SS, vật liệu nàng cần chắc chắn còn hiếm hoi hơn nhiều. Thư viện này là nơi có hệ thống học tập máy móc sư cao nhất của Đế quốc, học phí cũng không dễ chịu chút nào....."
Biên Tẫn có chút đau đầu.
Chi tiêu hàng ngày của Song Cực Lâu vốn đã không ít, hiện tại Thẩm Nghịch cần học phí lại càng khiến chi tiêu tăng lên gấp bội.
Nhị sư tỷ: "Hay là, để tiểu sư muội tự học ở nhà đi, vật liệu các thứ có thể hạ thấp yêu cầu xuống một chút......"
"Không được." Biên Tẫn cắt ngang lời nàng, "Học phí ta sẽ nghĩ cách, thiên phú của A Diêu tuyệt đối không thể lãng phí."
Thẩm Nghịch vốn tưởng rằng mình đã tùy tiện chọn bừa một thư viện bình thường, đến khi nhập học mới phát hiện bạn học xung quanh ai nấy đều xuất thân không phú thì quý, giàu có, cách ăn mặc, tiêu xài đều cầu kỳ đến mức Thẩm Nghịch khó hiểu. Nhưng đến khi thư viện phát vật liệu hiếm, người khác có phần, nàng cũng có phần.
Khi ấy, nàng vẫn chưa hoàn toàn ý thức được giá trị của vật liệu quý hiếm, một lòng dồn hết tâm trí vào việc chế tạo máy móc cấp SS đầu tiên trong đời, vật liệu đắt đỏ đến mấy dùng hết lại xin lão sư, lão sư cũng chẳng hề do dự mà cấp phát cho nàng liên tục.
Đám bạn học xung quanh không khỏi cảm thán: "Song Cực Lâu các nàng có tiền như vậy sao?"
Vào một ngày mùa thu nọ, thư viện tổ chức cho học sinh đến xưởng máy móc phía nam để học tập, vừa đến nơi liền dị thú tấn công.
Giữa lúc người ngã ngựa đổ hỗn loạn, Thẩm Nghịch vội vàng trang bị lên cánh tay máy móc vừa mới chế tạo, chợt thấy Biên Tẫn từ trên trời giáng xuống, một roi quất nát đầu con dị thú.
Giữa vô vàn tiếng kêu la kinh hãi và những tiếng trầm trồ cảm thán chưa dứt, Thẩm Nghịch và Biên Tẫn đối diện nhau.
Biên Tẫn vốn mắc chứng ưa sạch sẽ, trước mặt Thẩm Nghịch, nàng lúc nào cũng giữ vẻ thanh tao, ung dung, không cho phép bản thân có bất kỳ sơ suất nào. Trong mắt Thẩm Nghịch, sư tỷ luôn duy trì một phong thái hoàn mỹ, chỉn chu.
Nhưng Biên Tẫn trước mắt nàng lúc này, trên người dính mấy vết bẩn rõ ràng, tóc tai rũ rượi, gương mặt phờ phạc, trên mày hằn một vết thương rướm máu đáng sợ, khóe miệng còn vương vệt máu đã khô.
Thẩm Nghịch không thể hiểu được, "Sư tỷ?"
Nơi này cách thành Trường An mười vạn tám ngàn dặm, sư tỷ sao lại ở đây?
Biên Tẫn chưa kịp mở miệng, thiết bị hình khuyên trên cánh tay nàng đã vọng ra giọng điện tử:
【Chúc mừng ngài tiêu diệt dị thú cấp Côn Bằng, tiền thưởng đã chuyển vào tài khoản chỉ định. Đang tìm kiếm nhiệm vụ treo thưởng lân cận cho ngài......】
Giọng điện tử còn chưa dứt, Biên Tẫn đã vội tắt ngúm, cùng Thẩm Nghịch mắt nhìn nhau.
Thẩm Nghịch bĩu môi: "Ta nghe hết rồi, còn giấu làm gì."
Biên Tẫn:......
.
Trên bờ đê cỏ úa vàng rơi đầy lá khô, Thẩm Nghịch hướng về phía con sông ném đi một cục đá.
"Ta liền nói như thế nào ta muốn vật liệu gì cũng đều có, nguyên lai là ngươi đi làm thợ săn tiền thưởng, lấy mạng đi kiếm bạc cho ta tiêu."
Biên Tẫn do dự một chút, đang chờ mở miệng.
"Đừng phí công tìm lý do. Ta đã hỏi qua lão sư, nàng nói học kỳ này ta tiêu bao nhiêu thì ngươi nạp bấy nhiêu vào trong tài khoản vật liệu."
Thẩm Nghịch quay sang nhìn Biên Tẫn. Tóc nàng bị gió thổi rối bù, che khuất cả khuôn mặt, hốc mắt ửng đỏ, cố kìm nước mắt.
"Cũng là vì ta học ở cái thư viện này?"
Biên Tẫn lảng tránh ánh mắt nàng, xoa xoa đầu gối, một lúc sau mới khó khăn nói:
"Sư môn cũng cần chi tiêu."
Từ đằng xa, một chiếc máy bay không người lái chuyển phát nhanh bay tới, Thẩm Nghịch nhập mã, thì một hộp thuốc nhỏ rơi xuống.
Nàng vừa mở hộp thuốc vừa đi đến chỗ Biên Tẫn, muốn giúp nàng xử lý vết thương.
Biên Tẫn: "Vết thương nhỏ thôi."
Thẩm Nghịch giận dỗi nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.
Biên Tẫn khẽ thở dài trong lòng, không phản đối nữa.
"Đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy." Thẩm Nghịch vừa bôi thuốc, vừa nhìn thấy vết thương sâu trên da thịt Biên Tẫn, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. "Học phí ta tự kiếm được, ngươi tốt nhất cứ ở lại sư môn."
Biên Tẫn cười nói: "Nhỏ mà ranh ma, sao dám ra lệnh cho sư tỷ của ngươi?"
Thẩm Nghịch khẽ siết tay, nhấn nhẹ bên cạnh vết thương của Biên Tẫn khiến nàng đau nhói, theo phản xạ lùi lại một chút.
"Ta nào dám ra lệnh cho Đại sư tỷ. Vết thương được bôi thuốc xong rồi, nếu ngươi còn muốn làm thợ săn tiền thưởng thì cứ đi, nhưng ta sẽ không nhận một xu nào từ ngươi nữa đâu."
Nói xong, Thẩm Nghịch ôm hộp thuốc bỏ đi. Biên Tẫn vội vàng đuổi theo, giữ tay nàng lại.
"Thật sự giận rồi?"
Thẩm Nghịch biết nàng chỉ nói được bốn chữ này.
Chẳng bao giờ nói được lời dễ nghe.
Thẩm Nghịch "Ừ", "Thật sự giận."
Rồi xem nàng ứng xử thế nào.
Biên Tẫn cũng không dùng sức kéo nàng, đi theo bên người nàng, phối hợp với bước chân của Thẩm Nghịch.
"Nếu ngươi không thích, ta sẽ không làm thợ săn tiền thưởng nữa."
Thẩm Nghịch dùng khóe mắt liếc nhìn nàng, "Nói được thì làm được?"
Biên Tẫn: "Ta từng lừa gạt ngươi sao?"
"Ỷ vào ta còn nhỏ mà đã dối ta không biết bao nhiêu lần rồi?"
Biên Tẫn nhận lấy hộp thuốc, một tay ôm, tay còn lại tiếp tục nắm lấy tay Thẩm Nghịch.
"Chắc chắn là nói được làm được, nếu không giữ lời thì sao quản lý được sư môn?"
"Tốt nhất ngươi nên như vậy."
Hai sư tỷ muội vừa đi vừa đấu khẩu, bị một đôi phu thê trẻ tuổi đi ngang qua nghe được, khiến họ bật cười và nói móc: "Tiểu thê tử quản gia ghê thật."
Biên Tẫn:......
Thẩm Nghịch cũng nghe thấy, thầm nghĩ, nói linh tinh gì đấy, đúng là rảnh rỗi nhiều chuyện.
Biên Tẫn da mặt mỏng có lẽ sẽ xấu hổ vì mấy câu này.
Thẩm Nghịch còn tưởng rằng Biên Tẫn sẽ buông tay nàng ra, không ngờ, nàng lại nắm càng chặt hơn.
"Đừng nghe những lời vớ vẩn đó."
Tay thì không buông, vành tai Biên Tẫn cũng đỏ lên.
Năm đó, vào một ngày mùa thu, trên bờ đê lộng gió, chỉ vì một câu nói đùa của người qua đường, Thẩm Nghịch chợt hiểu ra một điều.
Tình cảm mà nàng dành cho Biên Tẫn, ngày nhớ đêm mong, lúc vui lúc ghen, cùng với lòng chiếm hữu ngang ngược kia, rốt cuộc là gì.
Đó là một tình yêu sâu đậm, là cái nắm tay không muốn buông, là sự tham luyến khắc sâu đến tận cùng.
Là điều quan trọng nhất trong cuộc đời.
Thẩm Nghịch thuở nhỏ hiểu biết rất ít về cái gọi là "yêu", nàng ngây thơ cho rằng chỉ cần mình yêu hết lòng, dùng tất cả sức lực mà theo đuổi, nhất định sẽ nhận được hồi đáp.
Cho đến ngày nàng thổ lộ, bị cự tuyệt. Mười roi giáng xuống, từng cơn đau như xé nát thân thể. Trong băng tuyết mịt mù, nàng quỳ giữa trời, đau đến ngất lịm, cũng chính lúc đó, những giấc mộng đẹp đẽ nhất đều tan thành mây khói.
Nàng không hiểu vì sao sư tỷ bỗng nhiên đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy.
Chỉ vì nàng yêu nàng ấy sao?
Sự dịu dàng và che chở trước kia, chỉ vì nàng muốn tiến thêm một bước trong tình cảm mà tan thành mây khói?
Thẩm Nghịch không hiểu, nằm trong căn phòng ngủ yên tĩnh, chịu đựng nỗi đau, nàng không cam lòng cắn môi, mặc cho nước mắt thấm ướt gối đầu.
Có oán hận, không có lời giải thích, chỉ có lòng đầy ấm ức.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể hận Biên Tẫn.
Nếu Biên Tẫn thật sự vô tình với nàng, vậy tại sao lại mạo hiểm cứu nàng, tự mình đưa nàng trở về sư môn, và để lại những viên thuốc trị thương quý giá cho nàng?
Trong những ngày cuối năm mệt mỏi vì dưỡng thương, Thẩm Nghịch trong những giấc ngủ chập chờn, nàng không ngừng tự hỏi, không ngừng tìm cách để hiểu được Biên Tẫn.
Trong một lần trở về buồn khổ và đầy suy tư, Thẩm Nghịch chấp nhận việc Biên Tẫn không tiếc rời xa nàng để bảo toàn tính mạng cho nàng.
Cũng chính trong quá trình không ngừng tự hòa giải ấy, tâm tư Thẩm Nghịch càng thêm trầm trọng, vẻ ngoài dần dần trưởng thành, vóc dáng cũng thon thả hơn.
Ba năm buồn tẻ, nàng dần dần trưởng thành trong quãng thời gian Biên Tẫn vắng bóng.
Tin tức Biên Tẫn mất tích ở Bắc Cảnh truyền đến, Thẩm Nghịch không thể kìm nén được nữa nỗi nhớ nhung gần như phát điên.
Dù nguy hiểm đến đâu, nàng cũng muốn đi tìm nàng ấy, nàng muốn tìm thấy câu trả lời quan trọng nhất của cuộc đời mình ở trên người Biên Tẫn.
Trên đường đến Bắc Cảnh, Thẩm Nghịch đi ngang qua một khu chợ đấu giá, và một lần nữa nhìn thấy Mặc Tâm Lan.
Bông hoa nở rộ so với bông hoa mà Thiếu chủ Tê Sơn tặng trước kia còn diễm lệ hơn.
Lúc này Thẩm Nghịch vừa tròn 20 tuổi, những năm tháng quyết liệt với Biên Tẫn, những biến cố dằn vặt đã để lại một vết hằn mơ hồ giữa đôi mày trẻ tuổi của nàng, như thể nỗi đau năm đó đã khắc thành một dấu vết chẳng thể xóa nhòa.
Nàng bỏ ra rất nhiều tiền để đấu giá được bông Mặc Tâm Lan này, trong đêm cô độc, nàng học theo cách của Biên Tẫn, nghiền nát cánh hoa, mài mực, viết......
Suốt cả đêm Thẩm Nghịch đều viết chữ.
Đến khi trời hừng đông, trên bàn và dưới đất đầy giấy, trên giấy chỉ có hai chữ.
Khắc sâu trong lòng nàng, hết lần này đến lần khác viết tên người ấy —— Biên Tẫn.
Khi Thẩm Nghịch bắt đầu đảm nhiệm chức vụ Tổng đô đốc Bắc Cảnh, có người bởi vì nàng còn quá trẻ nên không phục nàng, ngay trước mặt mọi người nói —— So với Biên Tẫn thì ngươi là cái thá gì.
Đây là sự khiêu khích trắng trợn, không ngờ Thẩm Nghịch không những không tức giận, mà ngược lại còn cười.
Biên Tẫn tuy không có ở đây, nhưng nơi này vẫn còn lưu giữ hơi thở của nàng.
Trong ký ức của mọi người, trong nỗi nhớ nhung, trong niềm tin.
Thẩm Nghịch nhìn về phía hư không, như thể có thể vượt qua không gian để trò chuyện với Biên Tẫn —— Ta đã từng hoài nghi, vì sao từ đầu đến cuối không thể hận ngươi. Nhìn bộ hạ cũ của ngươi che chở ngươi như vậy là biết, ngươi có bao nhiêu điều đáng để người ta yêu mến.
Vì cả đời này không thể quên cũng không thể buông tay, Thẩm Nghịch không còn quay đầu nhìn lại, nàng đến Bắc Cảnh chỉ có một mục đích duy nhất, tìm được Biên Tẫn.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Cho dù Biên Tẫn đã chết, nàng cũng phải tự tay lo liệu tang lễ cho nàng ấy, mang nàng ấy về nhà, tuyệt đối không thể để nàng ấy thành một cô hồn dã quỷ.
Sau mấy tháng trời tìm kiếm, cuối cùng cũng có chút tin tức.
Có người nói nhìn thấy một nữ nhân rất giống Biên Tẫn chết ở phía đông, thi thể bị ném vào bãi tha ma.
Thẩm Nghịch đêm khuya vội vã lên đường, vượt vạn dặm xa xôi, khi còn cách nơi cần đến mười dặm thì tàu bay bị cháy hỏng, nàng chống chọi với gió tuyết, chạy thẳng đến hố chôn loạn táng, đào mãi cho đến hừng đông.
Không có......
Không có, không có.
Đào hỏng cả cánh tay máy móc, Thẩm Nghịch tự mình động tay đào.
Không phải nàng, không phải nàng.
Đôi tay dính đầy đất cát và máu cuối cùng cũng dừng lại khi ánh bình minh đầu tiên xua tan bóng tối.
Mệt đến kiệt sức, đau đến chuột rút, Thẩm Nghịch vẫn cười.
"Không tìm thấy...... Quá tốt rồi. Không thấy thi thể, vậy thì vẫn còn hy vọng."
Sự cố chấp đến mức kỳ lạ khiến Thẩm Nghịch đào hết tất cả các bãi tha ma ở Bắc Cảnh.
Vô số thi thể nàng đều lật xem qua, người bình thường không thể chịu được loại ô nhiễm tinh thần này, nhưng Thẩm Nghịch không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn cẩn thận phân biệt.
Nàng cũng không chịu nổi, nhưng vì tìm kiếm Biên Tẫn, nàng không ngừng ép buộc bản thân phải xem, phải phân biệt.
Tuyệt đối không thể cứ như vậy để nàng ấy một mình ở một xó xỉnh không ai biết đến.
Cho dù chỉ còn lại một nắm tro tàn, Thẩm Nghịch cũng phải tìm được, nắm chặt trong lòng bàn tay, hòa vào xương thịt, cũng không bao giờ muốn rời xa nàng nữa.
......
Cảm xúc buồn bã đánh vào tim, Biên Tẫn tỉnh giấc từ thế giới cảnh trong mơ của Thẩm Nghịch, nỗi tuyệt vọng chua xót và hoảng hốt vẫn còn đọng lại trong lòng nàng sau khi mở mắt ra.
Bên cạnh, Thẩm Nghịch vẫn chưa tỉnh giấc, Biên Tẫn xoay người, ôm nàng vào lòng.
Thân thể mềm mại cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp ôm lấy nàng, xoa dịu trái tim đang đập loạn nhịp vì sợ hãi.
Nàng đã trải qua đủ mọi chuyện, nhưng chưa bao giờ mở miệng thổ lộ hết lòng mình.
Khi Thẩm Nghịch tỉnh dậy, nàng phát hiện Biên Tẫn đang ôm lấy mình.
Hơi thở bên tai nàng, tần suất nhanh hơn một chút so với ngày thường.
Tất cả chi tiết về Biên Tẫn, Thẩm Nghịch đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Ngón tay khẽ chạm vào khóe mắt nàng, quả nhiên vẫn còn ướt.
"Đã bảo là đừng xem rồi mà." Thẩm Nghịch biết Biên Tẫn đã nhìn thấy gì trong giấc mơ của mình, mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu, hôn lên đôi môi ấm áp của Biên Tẫn, "Đều là chuyện quá khứ rồi, chúng đã thành giấc mơ."
Đôi môi mềm mại đáp lại nụ hôn, ánh nắng sớm chiếu vào người họ, hai cơ thể sống động quấn quýt lấy nhau.
Đúng vậy, thật may mắn.
Chúng đã thành giấc mơ, chúng đã là giấc mơ rồi.
......
Lại một mùa xuân nữa đến.
Năm nay tuyết tan rất sớm, Song Cực Lâu với địa thế hiểm trở càng thêm nổi bật dưới gió xuân.
Thẩm Nghịch bận rộn suốt tháng giêng, ngày đêm không nghỉ, luôn phải ở bên cạnh Lý Tư giúp đối phó đám lão Ngự sử, khiến mấy vị phải về nhà dưỡng bệnh, thậm chí có người còn định từ quan về quê.
Lý Tư ngoài mặt thì giả vờ giữ lại vài câu, nhưng trong lòng đã sớm nghĩ xong người thay thế, còn cho ngự trù chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, nàng phải khao thưởng thật lớn cho Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch: "Bệ hạ đừng nhắc đến thịt rượu nữa, cả tháng nay thần đều bị nóng trong người."
Lý Tư: "Ồ, ái khanh đây là đổi tính rồi, đến thưởng cũng không cần sao?"
"Nếu ngài nhất định phải thưởng, thần cũng không phải không thể nhận, chuyện về Viện bảo tàng Thành Phòng mau chóng xác nhận, đó chính là phần thưởng cho thần."
Viện bảo tàng Thành Phòng được xây dựng để kỷ niệm hơn 20 năm đặc biệt kia, cũng là để răn dạy hậu thế.
Viện bảo tàng đã xây xong rất nhanh, nhưng vì hạng mục triển lãm liên quan rất rộng, cần Lý Tư đích thân quyết định sàng lọc, khối lượng công việc không nhỏ, Lý Tư vẫn chưa thể sắp xếp được thời gian.
Lý Tư cười nói: "Ngươi muốn cả Viện bảo tàng Thành Phòng sao? Ngươi không muốn 'cái kia' sao? Ta sớm đã phê duyệt riêng cho ngươi rồi chẳng phải tốt hơn sao?"
Hai người hiểu ý nhau, Thẩm Nghịch cười cảm ơn.
"Dù sao cũng sắp đến ngày kỷ niệm thành hôn rồi, thần muốn dành cho nàng một bất ngờ vào ngày đó, làm phiền bệ hạ phí tâm."
"Xú hồ ly, ngươi lắm mưu nhiều kế như vậy, nhớ dạy ta vài chiêu đấy."
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng của Đậu Toàn Cơ từ ngoài điện truyền vào: "Dạy cái gì?"
Thẩm Nghịch thấy Đậu Toàn Cơ cài trâm cài tóc giống hệt như của Lý Tư, khuôn mặt đầy đặn hồng hào, lông mày sáng ngời tinh thần rạng rỡ, so với dáng vẻ gầy gò ốm yếu lúc còn ở Lệ Cảnh Môn thì như hai người khác, lập tức biết ngay là dáng vẻ như ý vui vẻ thỏa mãn.
Thẩm Nghịch cười nói: "Bệ hạ đã làm quá tốt rồi, thần nào dám lắm lời."
Nghe ra ý tứ trong lời nói, ánh mắt Đậu Toàn Cơ lại chuyển sang Lý Tư, "Ngươi nói gì?"
Lý Tư nhớ tới đêm qua vu.ốt ve an ủi, ở trước mặt bằng hữu cũ thì mặt có chút nóng lên.
"Khụ, không có gì. Ái khanh ngươi mau đi đi."
Thẩm Nghịch cười rời khỏi Đại Minh Cung, lúc lên ngựa khóe miệng vẫn còn đang cong lên.
Nhớ lại những năm Trinh Quán, mỗi lần nàng vào triều đều chẳng lần nào không phải đối mặt với những kẻ đầy rẫy âu lo, toan tính. Bây giờ Lý Tư làm Hoàng đế, dẹp yên đám lão hủ không an phận kia, cả Đại Minh Cung đều trở nên sống động đáng yêu hơn mấy phần.
Chuyện mà Lý Tư đã hứa với Thẩm Nghịch rất nhanh đã làm xong.
Vào một ngày nắng rực rỡ, Thẩm Nghịch dẫn theo Biên Tẫn đến Viện bảo tàng Thành Phòng chưa mở cửa cho công chúng.
Biên Tẫn mắc "Hội chứng hòa bình" giống như Tằng Khuynh Lạc, nói qua hai lần "không có gì để làm", Thẩm Nghịch liền thường xuyên thay đổi cách bài trí vườn hoa để tạo bất ngờ nho nhỏ cho nàng.
"Hôm nay lại muốn làm gì?"
Biên Tẫn vừa nói xong, đèn trong viện đồng loạt tắt.
Trong bóng tối, có những đốm tinh quang lấp lánh trên đỉnh đầu.
Biên Tẫn ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy những vì sao lấp lánh khắp nơi.
Thẩm Nghịch ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm nhìn những vì sao lung linh trên đỉnh đầu.
"Ta vẫn luôn nhớ rõ ngươi từng nói, ngươi từ nhỏ đã muốn ngắm sao. Trước kia, khi ta xây dựng phòng thủ thành phố, dù ôm trọn thành Trường An, ta vẫn chẳng thể tìm ra cách nào để khai thành theo đúng kế hoạch. Lúc đó ta đã nghĩ, nếu như ngươi cả đời này cũng không thể nhìn thấy sao, hẳn là sẽ rất thất vọng? Sau đó ngươi mang theo Hắc khối Rubik biến mất, lại càng bất ngờ. Còn tưởng rằng không có cơ hội nữa...... Cũng may là còn kịp."
Thẩm Nghịch nắm chặt tay Biên Tẫn, "Ta từ nhỏ không có a nương, nhưng có ngươi yêu thương ta, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Ta biết những yêu thương đó không phải là điều hiển nhiên, cũng không thoải mái chút nào. Lúc ta vô tư vô lo lớn lên, ngươi đã phải chịu rất nhiều khổ sở."
Nàng chỉ lên đ.ỉnh đầu, nói ra câu nói đã sớm chuẩn bị.
"Từ giờ trở đi đổi lại ta sủng ngươi. Đây là ánh sao ta tạo ra cho ngươi. Bất kể trời âm hay gió tuyết, chúng mãi mãi cũng ở đây. Ngươi muốn nhìn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy."
Ánh sao chiếu vào đáy mắt Thẩm Nghịch, thứ ánh sáng thần bí lại yên tĩnh hòa cùng với người nàng yêu nhất.
Biên Tẫn ngồi xuống, bên cạnh Thẩm Nghịch, tựa đầu lên vai nàng.
Mặc cho thời gian chậm rãi trôi qua, có Thẩm Nghịch vun vén tháng năm, cuộc sống bình dị thật ra không hề tẻ nhạt chút nào.
Khuôn mặt Biên Tẫn tràn lên ý cười thỏa mãn.
"Vậy nửa đời sau của ta giao cho ngươi."
......
Trong lúc hai người họ gắn bó bên nhau, bốn phía xuân quang như biển, Tử Thành lụi tàn cũng nghênh đón thời gian tươi sáng.
Hàn Phục và tiểu ma chủng tay trong tay, cùng nhau bước đi trong đống đổ nát, tìm kiếm đóa hoa dại đầu tiên của mùa xuân.
Đậu Toàn Cơ và Lý Tư đùa giỡn cùng nhau trong Ngự Hoa Viên.
Đậu Toàn Cơ chụp một tấm ảnh nhỏ lè lưỡi, gửi cho Phòng Phán.
Phòng Phán trả lời bằng một biểu tượng "nắm chặt khuôn mặt".
Đệ Ngũ Khuyết và Hạ Lan Trạc cùng nhau trồng cây đại thụ đầu tiên trên đỉnh núi, A Ban ở bên cạnh, ân cần giúp các nàng nâng đỡ mầm cây non.
Tằng Khuynh Lạc khi chải đầu cho Lý Cực, kinh ngạc phát hiện nàng mọc ra tóc đen.
Lý Cực kinh ngạc nhìn lại, Tằng Khuynh Lạc trấn an mà ôm nàng vào lòng.
Hạ Lan Trạc và Lý Cực hẹn nhau mùa thu trở lại thành Trường An, vừa để bái kiến những người bằng hữu chí cốt, vừa đến thăm Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, nơi có khoang thuyền ngủ đông, thử đánh thức Lý Phiến để giải độc cho nàng.
Đại tỷ Đệ Ngũ Khuyết lại một lần nữa gửi "tối hậu thư", Đệ Ngũ Khuyết lập tức thu dọn hành lý, cùng Hạ Lan Trạc đi suốt đêm đến Trường An lánh nạn.
Còn chưa biết Song Cực Lâu lại sắp nghênh đón một trận náo động, Thẩm Nghịch và Biên Tẫn một lần nữa đi đến đỉnh phía đông, đối diện chính là Vọng Thiên Nhai.
Sạn đạo cũ kỹ dẫn đến Vọng Thiên Nhai chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, thay vào đó là một chiếc cầu thủy tinh kiên cố xinh đẹp vắt ngang đỉnh núi.
Biên Tẫn biết đây là Thẩm Nghịch xây cho nàng.
Thê tử của nàng, muốn che chở cho nàng nửa đời sau.
Trong gió xuân, hai người sóng vai bước đi trên cây cầu vững như bàn thạch.
Tay trong tay, cùng nhau tận hưởng cuộc sống bình dị.
————————
Phiên ngoại cũng đã xong.
Bản cập nhật sẽ kết thúc ở đây, nhưng các nàng vẫn sẽ tiếp tục sống hạnh phúc trong thế giới thuộc về riêng mình.
Và một số "Những viên ngọc vụn vỡ" khác sẽ được đăng trong phần phúc lợi bên ngoài, tùy duyên sẽ có thêm.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hẹn gặp lại ở những tác phẩm tiếp theo.
Toàn Văn Hoàn