Vừa mới bước chân vào Viện bảo tàng Thành Phòng, Thẩm Nghịch đã không mấy ngạc nhiên khi hai tai lập tức ngập tràn những âm thanh ồn ào náo động, xôn xao.
Tĩnh An hầu năm xưa giờ đã là Phụng quốc công, ngay cả Thánh thượng cũng gọi nàng là "Thân phong", những danh xưng như "Cây trạng nguyên người" cũng không thể theo kịp bước chân của nàng. Mắt thấy lại sắp đến Đoan Dương, trong thành nóng bức không nói, trước cổng Phủ quốc công thì xe ngựa tặng lễ chắc chắn sẽ dài dằng dặc, đến lúc đó khó tránh khỏi những lời bàn tán xôn xao. Thế lực trong kinh sư đang được thanh tẩy, các vấn đề ngấm ngầm ngày một gay gắt, Thẩm Nghịch nhất định lại là nhân vật trung tâm quan trọng nhất trong vòng xoáy này.
Thẩm Nghịch thực sự không thích không khí trong thành Trường An, liền kéo Biên Tẫn chạy trốn như chạy nạn lên Song Cực Lâu để tránh đầu sóng ngọn gió.
Mái nhà tan tành được vá víu lại, hành lang đổ nát lại một lần nữa tràn đầy sức sống.
Song Cực Lâu dưới tay Biên Tẫn và Thẩm Nghịch đã rửa sạch bụi bặm ngày xưa, một lần nữa sừng sững giữa trời đất.
Phòng viện trước đây đều được giữ lại, những đồng môn năm xưa nghe tin vui, từ bốn phương trời trở về tề tựu.
Song Cực Lâu mới dần dần khôi phục lại chút náo nhiệt, còn Biên Tẫn, vị Trấn Bắc Đại tướng quân triệt để "cởi giáp về vườn" đương nhiên là Chưởng môn của Song Cực Lâu.
Trong môn có mấy vị đồ tôn mới được thu nhận, mấy tiểu hài nhi vừa mới nhập môn nói là tiểu đồ tôn của Song Cực Lâu, kỳ thực là những cô nhi được Biên Tẫn thiện tâm thu nhận, còn chưa kịp truyền dạy bản lĩnh gì, đến cả quy củ cũng chưa học hết, vậy mà mỗi lần thấy Biên Tẫn liền lanh lẹ mở miệng gọi một tiếng "Sư tôn" đầy thành thạo.
Ngày nọ, Thẩm Nghịch đi đến cửa sơn môn để ký nhận tài liệu, vừa lúc gặp mấy vị tiểu đồ tôn đi hái thuốc trở về, thấy nàng thì lập tức đứng thành một hàng, hành lễ ân cần thăm hỏi.
"Tiểu sư cô!"
"Tiểu sư cô sớm!"
Tiểu sư cô, nghe qua thì thấy bối phận kém hơn so với sư tôn, Thẩm Nghịch nhất thời không mấy tình nguyện.
Nhưng cẩn thận tính toán thì nàng đích xác là "Tiểu sư cô", nhìn đám tiểu đồ tôn với nụ cười đỏ ửng nóng hổi trên khuôn mặt rạng rỡ, Thẩm Nghịch gật đầu, mang theo một nụ cười trưởng thành chững chạc mà chính mình cũng thấy xa lạ, để cho đám tiểu đồ tôn lần sau gặp mặt nàng có thể tự động gọi theo xưng hào "Sư tôn phu nhân".
Vừa đến trước sơn môn, liền thấy các đệ tử canh giữ sơn môn đang ngăn cản một nữ nhân ngồi xe lăn.
Các đệ tử ngôn ngữ khách khí, nhưng động tác ngăn trở thì không hề nương tay.
"Nữ lang, ngài không có bái thiếp cũng không có lệnh của sơn môn, là không thể lên núi."
Nữ lang kia giống như nghe được chuyện tiếu lâm, cười nhẹ nói: "Xem ra cái Song Cực Lâu này đổi chủ nhân rồi, vẫn là nhiều quy củ như vậy. Lệnh của sơn môn? Bái thiếp? Các ngươi có biết con đường mà các ngươi đang đạp lên cũng là do ta xây?"
Các đệ tử đang muốn thỉnh giáo tôn tính đại danh của nàng, Thẩm Nghịch tiến lên phía trước, để cho bọn họ hỗ trợ vận chuyển tài liệu lên núi, ý là chuyện trước mắt cứ để nàng xử lý.
Các đệ tử kính cẩn tuân theo rời đi, trên con đường dài phủ đầy sương mù trong núi chỉ còn lại hai người họ.
Nữ nhân trên xe lăn có chút hứng thú nhìn vị máy móc sư số một của Đế quốc đã trấn áp Hắc khối Rubik.
"Lần đầu tiên ta được ở khoảng cách gần như vậy để đối mặt với ngươi, so với ta nghĩ còn trẻ và xinh đẹp hơn."
Đối phương khách khí với nàng, Thẩm Nghịch cũng tốt tiếng đáp lại: "Cố nữ lang hôm nay đến thăm, là có chuyện muốn nói với phu nhân của ta sao?"
Nữ nhân trên xe lăn đích thực họ Cố, chính là Cố Uyên.
Cố Uyên có chút ngạc nhiên: "Sao ngươi biết ta họ Cố?"
"Ta và ngươi tuy không tính là quen biết, nhưng chuyện cũ của Song Cực Lâu ta vẫn nghe phu nhân ta kể lại một chút. Nói ra thì, Cố nữ lang xem như là đệ tử đầu tiên của Song Cực Lâu."
Thẩm Nghịch này mở miệng một tiếng "Phu nhân", thật không biết chán, bất quá so ra thì Cố Uyên vẫn thích nói chuyện với người thông minh hơn.
Người thông minh có thể phân biệt được bạn thù, biết được lời gì nên nói, lời gì khiến người khó xử, lời gì lại có thể không nói ra.
"Ta không có việc gì muốn trò chuyện với phu nhân của ngươi." Cố Uyên nhìn Thẩm Nghịch, "Chỉ là muốn lên núi đi dạo. Nhưng ta không có thư mời cũng không chuẩn bị trước bái thiếp, đơn thuần là hứng khởi mà đến, không biết có tiện hay không."
"Chuyện có đáng gì, ta vừa vặn cũng muốn trở về, ngươi đi theo ta là được."
"Đa tạ Thẩm nữ lang."
Cố Uyên ngồi trên xe lăn, hai chân trống không, đường núi gập ghềnh, Thẩm Nghịch đi ở phía trước hoàn toàn không có ý định giúp đỡ nàng, không hề có ý muốn chiếu cố nàng.
Đi qua một vài đệ tử nhìn thấy Tiểu sư cô, theo phía sau nàng là một nữ tử dáng vẻ hào sảng, họ có chút khó hiểu, lặng lẽ hỏi nàng:
"Tiểu sư cô, vị nữ lang này là bằng hữu của ngươi sao? Vì sao không giúp đỡ nàng một chút sức lực?"
Thẩm Nghịch lại nói: "Xe lăn của nàng là trang bị cấp S, so với chân của ta còn dễ dùng hơn. Nếu không phải chỉ có một chỗ ngồi, ta đã để nàng chở ta lên núi rồi."
Các đệ tử nhìn chiếc xe lăn, rách nát tàn tạ kia, trông như sắp vỡ tan thành từng mảnh, bánh xe bất cứ lúc nào cũng có thể rời ra, đường lên núi lại không dễ đi, bánh xe lại có thể như bao trùm lên bậc thang, cứ như giẫm trên đất bằng, quả thực thần kỳ.
Cũng là máy móc sư, Thẩm Nghịch chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu huyền cơ bên trong, chẳng có gì lạ.
Điều này khiến Cố Uyên cảm thấy có một phần đồng cảm và an ủi.
Cố Uyên tàn tật nhiều năm, xem như là không thiếu thứ gì, ăn mặc không lo, chỉ là đã sớm chán nản, lười biếng trong việc ăn mặc, chỉ quan tâm đến tính năng của xe lăn, còn hình thức bên ngoài thì không mấy để ý.
Khuôn mặt Cố Uyên ngược lại rất sạch sẽ và xinh đẹp, trông như một mỹ nhân gặp nạn, vẻ tiều tụy và đau khổ lại mang một nét quyến rũ đặc biệt động lòng người.
Thẩm Nghịch không chiếu cố nàng, để cho nàng tự động lên núi, ngoại trừ liếc mắt xem thấu nàng là một người vô cùng có lòng tự trọng, cũng là muốn kiểm tra thực chất —— Nàng đến cùng đối với Song Cực Lâu có bao nhiêu hiểu rõ.
Nàng mượn cớ trò chuyện với đồng môn, để cho Cố Uyên đi tới phía trước.
Sự thật chứng minh Cố Uyên không có nói sai, nàng đối với Song Cực Lâu hết sức quen thuộc, có thể so với trận pháp đường núi hoàn toàn không cần suy xét, mỗi một cái chỗ ngã ba đều có thể chuẩn xác lựa chọn con đường chính xác.
Không đến một khắc đồng hồ là đã đến giữa sườn núi, sư môn khói bếp đang ở trước mắt.
Cố Uyên tự giễu cười nói: "Vốn cho là ta đã sớm quên đi nơi này, không nghĩ tới lần này trở về, cho dù không suy tư cũng có thể bằng vào bản năng thông suốt mà tìm đường đi."
Cố Uyên im lặng phút chốc, ngẩng đầu, nhìn về phía núi xa xa cảnh.
"Con đường núi này là ta cùng sư muội các sư đệ cùng nhau tu sửa. Bây giờ các nàng sớm đã hóa thành cát bụi, chỉ còn ta, vẫn kéo dài hơi tàn nơi trần thế.
Cố Uyên ngoái nhìn, nhìn về nhìn Biên Tẫn chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Thẩm Nghịch, cười nói:
"Thật muốn phân biệt đối xử, Biên môn chủ gọi ta một tiếng 'Sư tỷ ', ta cũng chịu nổi."
......
Bầu trời xanh ngắt, mây trắng lững lờ trôi. Song Cực Lâu mới xây đứng sừng sững bên núi Vạn Điệp Thanh.
Làn sương làm ướt mái tóc đen nhánh của Cố Uyên, tựa như nét mực vừa được rửa sạch bằng nước.
Đôi mắt nàng đen thẳm, tựa như ẩn chứa vạn câu, vạn chữ.
Cố Uyên khẽ ngâm: "Trước đó chỉ cảm thấy 'Vật thị nhân phi' bốn chữ này chỉ là những lời sáo rỗng. Không ngờ, đến một ngày, ta cũng thấm thía cảm xúc đau buồn."
Hai ngọn núi sừng sững phía đông phía tây, vẫn dáng vẻ ấy, nàng đã ngắm nhìn quen thuộc đến cả vạn lần, vẫn uy nghiêm hùng vĩ, vững chãi tựa thần linh.
Nàng đã ở nơi đây trải qua tuổi thơ vô tư vô lo cùng tuổi thanh xuân tươi đẹp, bước ngoặt cuộc đời đột ngột ập tới, đêm tâm tối tột cùng cũng chiếu vào "đáy mắt" trầm mặc của hai ngọn núi.
Lần nữa đặt mình vào trong núi, cảm giác quen thuộc ập đến trong chớp mắt kéo nàng trở lại đêm dài khó quên.
Tiếng cười khinh miệt của nữ nhân vẫn còn bên tai.
"A Uyên, lòng người khó dò, sao ngươi có thể dễ tin vào một đêm tình phong lưu, duyên phận vốn nhẹ như phù du? Thôi thì cứ xem như đây là một bài học đi."
Tính mạng của tất cả đệ tử trên dưới Song Cực Lâu, một đôi chân, nhẹ nhàng "coi như là một bài học".
Cũng thật sự là trọn đời khó quên.
Cố Uyên cho rằng mình chỉ là nhân lúc rảnh rỗi đến chốn xưa xem qua một chút thôi, thể xác gần chết sớm đã bị ép khô tình cảm, trong lòng sẽ không còn gợn sóng.
Không ngờ chỉ là ngồi ở chỗ này, bốn bề núi non bao quanh lại tối tăm ngột ngạt đặt ở trong lòng nàng, từ lồng ng.ực đến khoang miệng, mùi máu tươi nồng nặc.
Siết chặt tay vịn xe lăn, xương ngón tay trắng bệch, sống lưng căng cứng, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Cho đến khi Biên Tẫn đưa tới một lọ dịch dinh dưỡng.
Cố Uyên lấy lại tinh thần, âm thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp, nhận lấy dịch dinh dưỡng uống một hơi cạn sạch.
Biên Tẫn: "Có cần tìm cho ngươi một chỗ nghỉ ngơi một chút không?"
Cố Uyên vô lực rũ đầu xuống, "Không cần. Ta lập tức sẽ đi. Tiếp tục ở lại chỗ này chỉ sợ cái mạng ngắn ngủi này của ta muốn mất mạng hô ô......"
Biên Tẫn im lặng giây lát, chậm rãi mở miệng nói: "Ta sẽ luôn bảo vệ Song Cực Lâu, chỉ cần có ta ở đây, nó sẽ luôn ở đây. Đây cũng là nơi ta và phu nhân ta lớn lên."
Vẻ trêu tức luôn đọng trên mặt Cố Uyên, khi nghe được lời nói có vẻ không đầu không đuôi của Biên Tẫn, dần dần che giấu.
Không nói rõ tâm tư, cũng bị Biên Tẫn nhìn ở trong mắt.
Hôm nay tới đây dĩ nhiên không phải như lời nàng nói "tùy tiện đi một chút".
Nàng đối với Song Cực Lâu có tình cảm nồng đậm, cũng có áy náy cực sâu.
Sư môn hưng thịnh một thời bởi vì nàng trao gửi chân tình sai lầm, bị đồ sát tàn nhẫn, sư tôn sau nhiều năm chìm trong lớp khói mù tang tóc, cuối cùng cũng gượng dậy, quyết tâm vực lại Song Cực Lâu từ tro tàn. Mấy năm sau, Biên Tẫn trở thành Đại sư tỷ của Song Cực Lâu, Song Cực Lâu lại đến thời kỳ hưng thịnh, trong những năm tháng rung chuyển suy bại, bây giờ lại một lần nữa ngoan cường mà sừng sững giữa trời đất.
Cho dù bị trục xuất khỏi sư môn, Cố Uyên cũng luôn để ý đến động tĩnh của Song Cực Lâu.
Chỉ có tận mắt chứng kiến Song Cực Lâu trùng sinh, tiếc nuối trong lòng cũng coi như miễn cưỡng có một chút an ủi, có thể nhắm mắt thanh thản.
Lời nói này của Biên Tẫn có thể khiến nỗi khổ trong lòng nàng vơi đi một chút.
Cố Uyên tựa vào lưng ghế xe lăn, mặc cho gió thổi lên mái tóc tùy ý xõa tung của nàng.
"Nàng chọn trúng ngươi, không phải ngẫu nhiên."
"Nàng" là chỉ sư tôn, Biên Tẫn và Thẩm Nghịch đều hiểu.
"Biên Tẫn, ngươi có muốn biết thân thế của mình không?"
Cố Uyên liếc nhìn nàng.
"Trên đời này chỉ có ta biết được thân thế của ngươi."
Biên Tẫn không trả lời, Thẩm Nghịch ngồi phía sau nàng trong lương đình thậm chí không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Thẩm Nghịch xen vào nói: "Nói chuyện nửa ngày cũng không có hớp trà nào. Ta đi lấy đồ uống trà tới."
Biên Tẫn ngoái nhìn, hai người đối mặt.
Không nói một lời, đã hiểu được tâm tư của đối phương.
Biên Tẫn được nhận nuôi ở Tử Thành, dù a nương là ai, xuất thân từ tộc nào, cuối cùng lưu lạc đến Tử Thành, chỉ sợ sẽ không có quá khứ vui vẻ gì.
Thẩm Nghịch muốn tìm cớ rời đi, để lại cho Biên Tẫn không gian thoải mái.
Đợi khi nàng biết được thân thế của mình, nếu nguyện ý nói, Thẩm Nghịch sẽ cùng nàng chia sẻ, giúp nàng giải sầu.
Nếu cảm thấy khó xử, Thẩm Nghịch cũng sẽ không truy hỏi, coi như chuyện xưa đã phủ bụi.
Biên Tẫn lại không để Thẩm Nghịch đi, nắm chặt tay nàng, đối với Cố Uyên nói:
"Không cần. Từ nhỏ ta đã sống cô độc một mình, mấy lần suýt mất mạng, không cầu quỷ thần không bái thiên, càng không nghĩ đến nguồn gốc tộc bên trên a nương là từ đâu. Bây giờ ta có gia thất, quãng đời còn lại ta là Biên Tẫn, là thê tử của Thẩm Nghịch, là Môn chủ Song Cực Lâu. Đối với ngoài thân phận đó ra, ta cũng không cảm thấy hứng thú."
Người ta có bản năng tìm về nguồn cội, nhưng đồng thời việc tìm tòi cũng không khỏi tăng thêm phiền não.
Biên Tẫn có thể chống lại sự cám dỗ của việc tiết lộ chân tướng bản thân.
"Cũng được......" Cố Uyên đuôi lông mày rũ xuống, ánh mắt nhìn Biên Tẫn không hề che giấu, "Trước đây chỉ nói ngươi thiên phú dị bẩm, có thể khiến nàng không quản đường xá xa xôi đến Tử Thành tìm ngươi, làm một màn che mắt thiên hạ thu đồ nhi lớn như vậy, ta còn chẳng thèm để ý. Bây giờ, ngược lại có chút hâm mộ ngươi."
Trong ánh tà dương, Cố Uyên rời đi, Thẩm Nghịch và Biên Tẫn mười ngón đan xen sóng vai về nhà.
Hôm nay Thẩm Nghịch nói nhiều hơn mọi ngày. Kể về những loài hoa mới nở trong viện, trò chuyện về những đồng môn đã già đi không ít, lại nói về mấy vị tiểu đồ tôn lanh lợi kia.
Trong lúc vẽ vòng trên đốt ngón tay Biên Tẫn, Biên Tẫn nắm chặt lấy bàn tay nàng, nói: "Không có gì, ta không buồn. Thực ra ta đã sớm biết rồi."
Thẩm Nghịch có chút ngạc nhiên ngẩng lên.
"Sư tôn đã từng nói ra."
Gió nhẹ lướt qua, tay áo khẽ động, ngữ khí của Biên Tẫn cũng nhàn nhạt, như đang nói một chuyện không quan trọng.
"Là một đôi phu thê thợ săn tiền thưởng. Cả đời cầu tài, hám lợi, giết không ít người vô tội. Hai người chiến lực trác tuyệt, nữ nhi sinh ra còn vượt trội hơn cả thiên phú của bọn họ. Sư tôn thu ta làm môn hạ, ban đầu là muốn giám thị ta, không để ta giống như bọn họ tái tạo sát nghiệt. Nếu ta thiên tính hung tàn, nàng cũng tiện giải quyết tại chỗ. Không ngờ ta lại khác biệt với bọn họ, cuối cùng không đi theo con đường tà đạo."
Biên Tẫn vài ba câu nói xong thân thế của mình, không nhiều lời, cũng không quá mức tình cảm.
Nhưng lại khiến tim Thẩm Nghịch đau nhói.
—— Cho nên sư tôn mới có thể đối với ngươi khắc nghiệt vô tình như vậy.
Câu nói này lởn quẩn trong lòng Thẩm Nghịch, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Nàng không muốn khiến người đối diện phải chịu thêm tổn thương nào nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Nghịch cuối cùng "hừ" một tiếng nói: "Sư tôn quá lo lắng. Cái gì mà tà đạo, nếu không có ngươi, chỉ sợ thế gian này ngay cả đường cũng không có!"
Nói lớn tiếng, khiến những người đi ngang qua sư môn tò mò nhìn lại.
Nhìn Thẩm Nghịch hận không thể trách móc đến tận trời xanh để sư tôn trên trời có linh thiêng nghe thấy, Biên Tẫn không nhịn được bật cười.
Chuyển mắt nhìn thê tử, Thẩm Nghịch vừa thở phì phì vừa mang đầy vẻ thương yêu.
Không làm Biên Tẫn bi thương, ngược lại khiến thê tử của nàng đau lòng muốn chết.
Nhiều năm về trước, cũng chính đôi mắt này đã từng nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt ấy đã soi sáng cuộc đời nàng khi lạc lối, mờ mịt, mở ra một khởi đầu mới.
Nàng biết rằng nàng ấy thực sự cần mình đến nhường nào.
"Chúng không ảnh hưởng được ta."
Biên Tẫn nâng khuôn mặt Thẩm Nghịch lên, ánh mắt dịu dàng như ánh vàng rực rỡ, thấu suốt cả tâm can nàng.
"A Diêu, với ta mà nói, nhân sinh thực sự chỉ bắt đầu từ ngày ta gặp ngươi."
————————
01/01/2025
Món quà nhỏ đầu tiên của năm 2025
Chúc mừng năm mới! Chúc mọi người một năm mới may mắn và tràn đầy năng lượng! [Hình ảnh mèo tam thể][Hình ảnh mèo tam thể]
Có vẻ như còn một chương phúc lợi nữa, sẽ có một phần đặc biệt [Bên cạnh (Thẩm Nghịch) Biên Tẫn] với bánh quy giòn =w=
Chú thích:
"Thân phong" (亲封): có nghĩa là được Hoàng đế đích thân sắc phong tước vị hay danh hiệu.
"Cây trạng nguyên người" (状元郎/状元人): dùng để chỉ những người tài giỏi nói chung, không nhất thiết phải là người đỗ Trạng nguyên thật sự.
"Đoan Dương" (端阳) là một cách gọi khác của Tết Đoan Ngọ, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, gắn liền với các truyền thống như ăn bánh ú, đua thuyền rồng, và tưởng nhớ Khuất Nguyên.
"Vật thị nhân phi" (物是人非): Cảnh vật vẫn còn đó, nhưng người xưa nay đã chẳng còn.