Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 51

Hôm nay Thẩm Nghịch sẽ trở về.

Biên Tẫn không đến Lan Đài, sửa sang lại mấy chậu cây trong sân, rồi đến nhà bếp dặn dò đầu bếp mới làm vài món ăn.

Nàng không nói, nhưng Vạn cô cô nhìn ra được, mỗi món đều là Thẩm Nghịch thích ăn.

Vạn cô cô cười tủm tỉm nói: "Hầu quân sắp về phủ, phu nhân vui nhất."

Biên Tẫn: "Ta chỉ là vừa lúc nghỉ ngơi."

Vạn cô cô miệng nói "Được được được", cũng không vạch trần, trên dưới chuẩn bị, không khí náo nhiệt trong phủ chẳng khác nào ngày Tết.

Đến giờ, Thẩm Nghịch vẫn chưa về phủ, gửi tin nhắn cho Biên Tẫn.

【Tạm thời có triều hội, đích danh muốn ta đi, có thể sẽ về phủ muộn một chút.】

Biên Tẫn đã chuẩn bị sẵn áo ngủ và đồ dùng tắm rửa cho nàng, định bụng nàng về nhất định sẽ tắm rửa cho thoải mái rồi dùng bữa.

Không ngờ lại bị Thiên tử chặn lại trước.

Biên Tẫn: 【Đã biết.】

Ba chữ này nhìn vẫn lạnh như băng.

Biên Tẫn không khỏi suy nghĩ làm sao để câu chữ không mang ngữ khí mà vẫn có chút tình cảm — tuy rằng nàng có mang ngữ khí hay không cũng chưa chắc.

Những lời chướng khí mù mịt ồn ào trên mạng Vạn Duy chỉ khiến người ta xấu hổ, e là nàng không học được.

Thẩm Nghịch không trả lời.

Một canh giờ trôi qua vẫn chưa thấy hồi âm.

Biên Tẫn đến nhà bếp dặn dò hâm nóng thức ăn, rồi lại xem tin nhắn, Thẩm Nghịch vẫn không có động tĩnh.

Biên Tẫn nhìn về hướng Đại Minh Cung.

Tính toán thời gian, hẳn là mới từ trạm dịch ra, còn chưa đến Đại Minh Cung.

Chắc là sẽ không hiểu lầm nàng thờ ơ với hành tung của mình......nhỉ.

Nghĩ vậy, nàng nói với Vạn cô cô: "Chuẩn bị ngựa."

Thẩm Nghịch gặp chuyện đột xuất.

Hôm nay dậy rất sớm, trên đường về tâm trạng rất tốt.

Không ngờ vừa đến Trường An, vừa ra khỏi tàu, liền thấy trên sân ga đứng bốn nữ quan Lệ Cảnh Môn.

Nữ quan Lệ Cảnh Môn một thân quan phục phẳng phiu, tay cầm binh khí, dù ở đâu cũng toát ra sát khí.

Trong đó hai người là người quen cũ của Thẩm Nghịch.

Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán.

Thẩm Nghịch không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Lệ Cảnh Môn cũng chia tổ? Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán được phân vào "Tiểu tổ chuyên trị vấn đề của Thẩm Nghịch".

Ngoài Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán, hai người còn lại càng thêm âm trầm hung ác, bộ dạng đáng sợ.

Một người môi bị đóng đinh sắt lộn xộn, có cái xuyên từ môi trên xuống, có cái từ môi dưới xuyên vào, như bị khâu vá thô kệch, khiến môi nàng dính chặt.

Một người khác có ba bốn lỗ đạn ở má trái và trên cổ, tròng mắt lồi ra, đó là do áp lực lâu ngày quá cao gây ra.

Nhìn đều là người tàn nhẫn......

So với bọn họ, Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán có vẻ bình thường hơn rất nhiều.

Đậu Toàn Cơ: "Tĩnh An hầu, hôm nay triều hội không thể thiếu ngài, Thánh Thượng và các quan đại thần đều đang đợi ngài trên điện, mời đi."

Vừa nói, bốn người Lệ Cảnh Môn đã bao vây Thẩm Nghịch.

"Chư vị bớt chút sức lực, ta mệt rồi, không trốn."

Thẩm Nghịch cáo từ đồng liêu, rồi đi theo họ.

Đi thang máy trở về, đi đến một sảnh lớn.

Ánh mắt Thẩm Nghịch thỉnh thoảng liếc nhìn Đậu Toàn Cơ bên cạnh.

Đậu Toàn Cơ tay cầm giới, mắt nhìn phía trước, vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt.

"Hầu quân đang nhìn gì vậy?"

Thẩm Nghịch hỏi: "Tò mò đãi ngộ của Lệ Cảnh Môn các ngươi thế nào?"

"Phương diện nào?"

"Ví dụ như, có được chọn sẵn mộ địa không?"

Lời này vừa nói ra, không chỉ Đậu Toàn Cơ, ba người còn lại cũng cảnh giác nhìn Thẩm Nghịch.

Tay Phòng Phán nắm chặt cung tên.

Đậu Toàn Cơ sát khí dày đặc, "Tĩnh An hầu có ý gì?"

Thẩm Nghịch đẩy nhẹ kính râm trên mũi.

"Đừng hiểu lầm, ta nói ta mệt rồi, chắc chắn không trốn, càng không muốn động thủ. Chỉ là tò mò, chỉ vài hôm nữa Đậu nữ lang sẽ chết, Hàn Môn chủ đã chuẩn bị mộ địa cho ngươi chưa."

"Ngươi......"

Đậu Toàn Cơ vừa mở miệng, sắc mặt chợt trắng bệch.

Phòng Phán: "Toàn Cơ?"

Một ngụm máu của Đậu Toàn Cơ không hề báo trước phun lên người Thẩm Nghịch.

Thẩm Nghịch sáng nay vì gặp Biên Tẫn mà đã thay bộ y phục mới mua ở Lạc Dương:......

Đậu Toàn Cơ cả người mềm nhũn ngã xuống thang máy, Phòng Phán đứng phía sau kêu lên một tiếng không kịp đỡ.

Thẩm Nghịch nhanh tay lẹ mắt một tay ôm lấy nàng, không để nàng ngã xuống.

Xuống thang máy, ôm vào bên đường.

Biến cố đến quá nhanh, Đậu Toàn Cơ đã rơi vào hôn mê sâu.

Lòng bàn tay Thẩm Nghịch đặt lên cổ nàng, "Không ổn."

Phòng Phán túm lấy Thẩm Nghịch, giọng điện tử run rẩy.

"Hầu quân, xin ngài cứu nàng ấy! Chỉ cần ngài có thể cứu nàng, ta, ta mạng này tùy Hầu quân sử dụng!"

Thẩm Nghịch: "Nàng bị làm sao?"

Phòng Phán không kịp nói nhiều, vắn tắt kể cho Thẩm Nghịch chuyện nàng bị thương ở chợ phía đông.

Thẩm Nghịch bảo Phòng Phán xé mở vạt áo nàng ra, nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra một ống thuốc tiêm, hỏi:

"Sau đó không chữa trị?"

"Có! Môn chủ mặt đầy hứa hẹn, cho nàng ấy dùng thuốc bổ!"

Thẩm Nghịch nhanh chóng dùng lòng bàn tay quét một lượt, nhíu mày.

"Bị thương thế này mà chỉ dùng thuốc bổ? Khó trách không sống được. Chư vị, ta cần phẫu thuật ở đây, phiền các ngươi giúp ta tạo không gian."

Phòng Phán lập tức cởi áo khoác quan phục che chắn, hai nữ quan còn lại kéo tấm bình phong trang trí bên cạnh trạm dịch lại.

Thẩm Nghịch dứt khoát đưa kim tiêm vào ngực Đậu Toàn Cơ, đâm thẳng vào ngọc bích.

Ngọc bích đã ngừng hoạt động dưới sự kí.ch thí.ch mạnh mẽ chợt sống lại, Thẩm Nghịch mở rương hành lý mang theo bên người.

"Đậu nữ lang cũng thật may mắn, may mà lần này ta đi xa nhà, mang theo rương công cụ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nếu không nàng thật mất mạng."

Năm Biên Tẫn rời khỏi Song Cực Lâu, Thẩm Nghịch sống những ngày đặc biệt buông thả, cuộc sống khô khan nhàm chán, liền đi thi lấy chứng chỉ y sư. Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, từ y sư bình thường thi lên đến y sư hàng đầu.

Ở Bắc Cảnh nàng giết bao nhiêu người, liền cứu bấy nhiêu người.

Trạng thái vừa rồi của Đậu Toàn Cơ nàng đã quá quen thuộc.

Sau khi khử trùng thuần thục và một loạt chuẩn bị, lập tức bắt đầu phẫu thuật.

Phòng Phán thấy động tác của nàng thuần thục, nhưng lại nhìn khuôn mặt quá trẻ của nàng, trong lòng không biết nên lo hay nên mừng.

Thẩm Nghịch vừa phẫu thuật vừa hỏi Phòng Phán: "Mấy ngày nay nàng không được chữa trị sao?"

Phòng Phán quỳ một gối xuống đất, nhanh chóng trả lời: "Mấy ngày nay công việc tuần tra quá nặng nề, không có thời gian chữa trị. Chỉ có Lý Tư đến xem nàng."

"Lý Tư?"

Gần đây nhãi ranh này xuất hiện có phải quá thường xuyên không?

"Vâng, Lý Tư nói mình là máy móc sư, cũng là y sư. Muốn chữa trị cho Toàn Cơ, bị Toàn Cơ từ chối. Ta cũng khuyên nàng, nhưng nàng căn bản không nghe ta."

Thẩm Nghịch liếc nhìn, "Ngươi là cộng sự mà nói chuyện không có trọng lượng gì cả."

Phòng Phán: "...... Hầu quân chê cười."

Thẩm Nghịch phẫu thuật vô cùng lưu loát, chỉ là hai mắt khô khốc khó chịu.

Mấy ngày ở Lạc Dương họp hành, mỗi ngày đều nhìn màn hình, lúc rảnh rỗi lại "Quấy rầy" Biên Tẫn, mắt cũng chưa được nghỉ ngơi.

Một canh giờ phẫu thuật, điều kiện có hạn, không cho phép nàng chậm trễ, chỉ cần lơ là một chút mạng của Đậu Toàn Cơ có thể không còn.

Đến khi phẫu thuật xong, Đậu Toàn Cơ giữ lại được một mạng, hai mắt Thẩm Nghịch đỏ đến như muốn chảy máu.

Phòng Phán: "Hầu quân, mắt của ngươi......"

Thẩm Nghịch gắng sức chớp mắt, đích thực rất không thoải mái.

Ngoài Biên Tẫn ra, nàng không làm nũng với ai khác, chỉ nói: "Không có gì, bệnh cũ. Các ngươi tìm người đưa nàng về nghỉ ngơi, hết thuốc tê chắc là tỉnh. Ngọc bích đã được chữa trị, nhưng mức độ hư hỏng đã vượt quá 80%, nếu không muốn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử thì đi đổi cái mới đi. Mấy ngày nay uống nhiều thuốc bổ, một tuần không được xuống giường, một tháng không được làm việc nặng."

Phòng Phán: "Vâng, nhớ kỹ. Ta đưa nàng về. Đa tạ Hầu quân."

Thẩm Nghịch không nói thêm gì, cùng hai nữ quan khác đi đến Đại Minh Cung.

.

Đến trước Hàm Hoa Điện, Thẩm Nghịch đang định đi vào, một trong các nữ quan Lệ Cảnh Môn, người có khuôn mặt đầy vết sẹo lại gần, hơi cúi đầu nói nhỏ:

"Nghe nói Ngự sử muốn buộc tội Hầu quân xâm phạm mô-đun của dân chúng. Đối phương đã có chuẩn bị, Hầu quân cẩn thận thì tốt hơn."

Thẩm Nghịch không ngờ nàng ta lại nhắc nhở mình.

"Đa tạ."

Hai nữ quan không nói thêm gì, chắp tay chào rồi rời đi.

Thẩm Nghịch cũng đáp lễ.

Lệ Cảnh Môn tuy là đao phủ của Thiên tử, nhưng những tiểu cô nương mồ côi này được nuôi dưỡng lớn lên, sống chết có nhau, tình cảm rất sâu đậm.

Việc Thẩm Nghịch vừa cứu Đậu Toàn Cơ khiến các đồng liêu của Lệ Cảnh Môn rất kính nể nàng, không muốn nàng bị người ta hãm hại, nên đã mở miệng nhắc nhở.

Thực ra Thẩm Nghịch cũng đoán được vì sao Lý Nhược Nguyên triệu kiến.

Ngụy Vương đã bị phế, An Vương vào kinh, các thế lực lại một lần nữa tranh giành.

Còn nàng, chính là kẻ khác biệt bị vây giữa các thế lực đó.

Có người muốn lợi dụng, có người muốn bài xích.

Bản thân nàng lại ít hứng thú với chuyện quyền mưu triều đình, hoàn toàn không để tâm.

Giờ phút này nàng nhớ sư tỷ đến cồn cào.

Ba ngày không gặp như ba năm, miễn cưỡng vẫn duy trì độ thân mật 30, đúng là lúc nóng lòng muốn về nhà gặp phu nhân thì lại bị người ta hãm hại.

Thẩm Nghịch bước vào Hàm Hoa Điện với tốc độ nhanh hơn vài phần.

Muốn tham dự nhanh chóng, tham dự xong là tan tầm.

Thẩm Nghịch vào đại điện, các quan nhìn về phía nàng với những biểu cảm khác nhau, tiếng xì xào bàn tán lan ra khắp điện.

Ngồi trên long ỷ, Lý Nhược Nguyên nhìn Thẩm Nghịch với ánh mắt kinh ngạc.

"Ái khanh sao vậy, sao cả người lại dính máu?"

Thẩm Nghịch "À" một tiếng, cởi chiếc áo ngoài dính máu của Đậu Toàn Cơ.

"Trên đường tiện tay cứu một người, quên thay quần áo. Thất lễ trước điện, xin bệ hạ thứ tội."

Nàng nói vậy, Lý Nhược Nguyên sao có thể trách tội nàng.

"Ái khanh cứu người gặp nạn là chuyện tốt."

Thẩm Nghịch trả lời qua loa, nhân cơ hội lén nhìn Lý Nhược Nguyên.

Sắc mặt Lý Nhược Nguyên hôm nay không tốt lắm, khuôn mặt tròn nhỏ tái nhợt, đôi môi u ám, giọng nói cũng yếu ớt.

Quả nhiên giống như lời nhắc nhở của nữ quan Lệ Cảnh Môn, các Ngự sử đúng là muốn buộc tội nàng về việc xâm nhập vào mô-đun của Chu thị trước mặt mọi người, buộc tội nàng là quan cao hiển hách mà coi thường luật pháp.

Vị Ngự sử nghiêm nghị nói: "Nếu ai cũng làm theo, chẳng phải là loạn hết sao?"

Thẩm Nghịch chắp tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn xà ngang đại điện, chậm rãi nói:

"Chuyện này không loạn được đâu, có khó khăn."

Ngự sử: "Có khó khăn?"

"Nghe nói ngài cũng là máy móc sư, hay là ngài thử làm theo tại đây xem sao?"

Ngự sử: "Này...... Ta......"

Vị Ngự sử này đích thực là một máy móc sư xuất sắc, thiên phú cấp A thượng thừa.

Nhưng bảo hắn không chuẩn bị mà hack vào mô-đun hệ thống của người khác là không thể.

Thẩm Nghịch chuyển sang nhìn Tào Túc, Lễ Bộ Thượng thư đứng một bên, "Hay là Tào Thượng thư đến thử xem?"

Những Ngự sử này đều là vây cánh của Tào Túc, hắn luôn như vậy, để người khác đấu đá còn mình thì ẩn mình.

Thẩm Nghịch bị bắt tăng ca, mắt lại đau, tính tình không tốt lắm, trực tiếp điểm mặt hắn.

Tào Túc xấu hổ cười cười, đang định nói gì thì Thẩm Nghịch đã nói giúp hắn:

"Đúng rồi, quên mất Tào Thượng thư là thiên phú máy móc cấp A, chắc là không làm được, đáng tiếc."

Tào Túc:......

Thẩm Nghịch quay sang Lý Nhược Nguyên nói: "Vi thần thật ra hy vọng ai cũng có thể làm theo. Nếu ai cũng là thiên phú cấp SS, thì việc tiêu diệt Hắc khối Rubik chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay."

Ngự sử: "Không cần ngụy biện, ngươi bị nghi ngờ liên quan đến hành vi trái pháp luật, nếu không nghiêm trị......"

Thẩm Nghịch mặc kệ hắn, tiếp tục nói với Lý Nhược Nguyên: "Vi thần đã bị Tướng quân Kim Ngô Vệ Lý Tư trừng phạt rồi, nghe nhiều về tội và phạt, chưa nghe nói đến việc phạt một tội nhiều lần. Chuyện này cụ thể thế nào, bệ hạ cứ gọi Tướng quân Lý Tư đến hỏi là biết."

Lý Nhược Nguyên thật sự cho triệu Lý Tư đến.

Mười lăm phút sau, Lý Tư với vẻ mặt khó hiểu xuất hiện ở Hàm Hoa Điện.

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng bước vào Hàm Hoa Điện rộng lớn.

Khi Lý Tư hành lễ với Lý Nhược Nguyên, liếc nhìn Thẩm Nghịch.

Thẩm Nghịch chắp tay, nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Nhược Nguyên hỏi: "Tướng quân Kim Ngô Vệ, nghe nói Tĩnh An hầu coi thường luật pháp xâm nhập vào mô-đun ký ức của dân thường, là do khanh điều tra. Có chuyện này không?"

Lý Tư:......

Nhất thời cạn lời, khó tin nhìn Thẩm Nghịch.

Ngự sử buộc tội ngươi, ngươi lại lấy ta ra làm lá chắn sao?

Dù Lý Tư trong lòng mắng thế nào, Thẩm Nghịch đã nắm được điểm yếu của nàng là hối lộ Chu thị, Lý Tư chỉ có thể thừa nhận: "Đúng vậy, vụ án này do vi thần điều tra."

Ngự sử truy hỏi: "Tĩnh An hầu bị phạt thế nào?"

Lý Tư: "Đương nhiên là xử theo luật pháp."

Ngự sử: "Vậy chẳng phải là cao nhất ba ngày giam giữ, phạt tiền trăm lượng?"

Lý Tư: "Sao, vị Ngự sử này là thấy không đủ sao?"

Ngự sử: "Một chút trừng phạt này đối với Tĩnh An hầu mà nói, e là chẳng thấm vào đâu."

Lý Tư cười lạnh: "Ngài đây là cảm thấy luật pháp Đại Đường không nghiêm, muốn sửa đổi luật pháp trước mặt Thánh Thượng sao?"

Bị chụp cho một cái mũ quá lớn, vị Ngự sử nhất thời cứng họng.

Thẩm Nghịch vẫn nhắm mắt.

Tuy rằng vẫn chưa biết rốt cuộc vì sao nhãi ranh đó lại bị một ý thức khác của Biên Tẫn chú ý.

Nhưng dùng nàng làm tay sai cũng rất tiện.

Tào Túc lúc này lảo đảo bước ra, nói với Lý Nhược Nguyên: "Bệ hạ, theo vi thần biết, Tĩnh An hầu chỉ bị phạt tiền, còn chưa bị giam giữ. Tĩnh An hầu được mọi người chú ý, nhất cử nhất động ảnh hưởng sâu rộng, nếu nàng không giữ mình, e là người làm theo sẽ càng ngày càng nhiều. Vi thần khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ nghiêm trị, để răn đe."

Lý Nhược Nguyên: "Vậy theo khanh thấy, trẫm nên phạt nàng thế nào?"

Lời nói thiếu kiên nhẫn của Lý Nhược Nguyên khiến Tào Túc khựng lại, không lập tức nói tiếp, càng không dám chỉ điểm Thiên tử làm việc.

Thiên tử tuy không nói chuyện với Thẩm Nghịch như thường lệ, nhưng với những Ngự sử đi quá giới hạn này cũng không hề khách khí.

Tào Túc đang cân nhắc lợi hại, Thẩm Nghịch vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng:

"Thực ra chuyện này có ẩn tình khác, xin cho hạ quan được nói rõ......"

Lý Tư lập tức ngắt lời: "Vi thần đã hạ lệnh bắt giữ, nhưng niệm tình việc giải quyết những nguy cơ tiềm ẩn ở thành Lạc Dương rất cấp bách, Tĩnh An hầu phụng mệnh đến Lạc Dương lo việc công, việc phòng ngự Hắc khối Rubik rất khẩn cấp, vi thần đặc biệt cho phép Tĩnh An hầu sau khi trở về sẽ bổ sung ba ngày giam giữ này. Người không phải cỏ cây, đương nhiên sẽ biết biến báo. Chắc Tào Thượng thư cũng hiểu cái nào nặng cái nào nhẹ chứ?"

Tào Túc nhận thấy Lý Tư luôn bảo vệ Thẩm Nghịch, cẩn thận không mở miệng nữa.

Ngự sử lại quay trở lại chủ đề, tiếp tục hùng hổ dọa người.

"Tĩnh An hầu ỷ vào thiên phú của mình, tự ý đọc mô-đun ký ức của dân thường, đây là biết pháp phạm pháp, khẩn cầu bệ hạ xử phạt nặng!"

Lý Tư: "Người có thiên phú máy móc cấp SS vốn đã ít ỏi, đó là trọng thần của triều đình, còn có việc phòng thủ thành phố quan trọng trên người, nếu thật sự phạt nặng đến hỏng rồi, việc công ai gánh vác? Ngươi sao?"

Vị Ngự sử vừa định phản bác Lý Tư.

Lý Tư nói cực nhanh, chặn trước lời hắn: "Các ngươi luôn miệng nói sợ người khác làm theo, xin hỏi năng lực như Tĩnh An hầu thì ai làm theo được? Ta thật tò mò, vì sao ngươi lại sợ hãi ký ức bị đọc đến vậy? Chẳng lẽ trong lòng có điều hổ thẹn, sợ người tra xét?"

Ngự sử tức giận nhìn Lý Tư, "Ta có gì phải sợ?!"

Lý Tư: "Vậy ngươi gấp cái gì?"

Ngự sử: "Ta thân là Ngự sử đương nhiên phải đốc thúc các quan, giám sát......"

Lý Tư: "Lòng người cách một lớp da, chỉ bằng một cái miệng là có thể định đúng sai? Ta còn nói nhà ngươi vô cùng xa xỉ, thê thiếp đầy đàn đấy."

Ngự sử tức giận đến râu dựng ngược, chỉ vào Lý Tư: "Ăn nói hàm hồ! Ta làm quan hai mươi năm trong sạch, nhà không dư của cải, cũng không tham ô một đồng! Chuyện này cả thành đều biết! Danh dự cả đời của ta há để ngươi sỉ nhục?!"

Thẩm Nghịch vẫn luôn nhắm mắt, cuối cùng cũng mở đôi mắt sưng đỏ.

"Nói hay lắm." Thẩm Nghịch nói, "Tướng quân Lý Tư vu khống, hống hách càn rỡ, thật sự thiếu thỏa đáng."

Lý Tư: ?

Ta ở nhà ngủ bù ngon lành, đột nhiên bị người lôi đến trước điện, một hồi khẩu chiến này đều là vì ai?

Thẩm Nghịch, ngươi lại cắn ngược lại ta một cái? Ngươi là chó à?

Thẩm Nghịch nói với vị Ngự sử: "Nếu Ngự sử đã nói vậy, hạ quan xin mạo muội đưa mô-đun ký ức của ngài ra, cho bệ hạ xem, cũng chứng minh sự trong sạch của ngài."

Lời này của Thẩm Nghịch khiến Ngự sử câm lặng tại chỗ.

Thẩm Nghịch nhìn thần sắc của hắn là biết.

Thích treo danh dự ở miệng, còn nói cả thành đều biết, thường thì không trong sạch cho lắm.

Lý Tư bị chọc cười.

Được thôi, rút lại lời vừa rồi, ngươi không phải chó, ngươi là hồ ly.

Tào Túc lại lui về một bên, Lý Nhược Nguyên kịp thời ngăn cản trò hề này.

"Được rồi, trong triều đình làm ầm ĩ cái gì. Ngự sử còn muốn buộc tội nữa không?"

Ngự sử tức giận nhìn Thẩm Nghịch, Thẩm Nghịch nhắm mắt lại. Lại nhìn Tào Túc, Tào Túc im lặng.

Ngự sử chỉ có thể yếu ớt giãy giụa, nói một câu vô lực: "Mong bệ hạ xét đoán sáng suốt."

......

Ra khỏi Đại Minh Cung, Lý Tư nhìn chằm chằm Thẩm Nghịch với vẻ mặt khó nói hết lời.

Thẩm Nghịch: "Tướng quân oán ta không nói ra tình hình thực tế sao? Bây giờ trở về bẩm báo sự thật vẫn kịp."

Lý Tư tức giận nói một câu: "Chỉ có ngươi là lắm lời."

Thẩm Nghịch thấy Lý Tư muốn đi, hỏi nàng: "Tướng quân Lý Tư từng đến Bắc Cảnh chưa?"

"Sao?"

"Tò mò, hỏi một chút."

Sợ mình không trả lời, vị Tĩnh An hầu tính tình thất thường này sẽ xâm nhập vào mô-đun ký ức của mình, Lý Tư nói: "Chưa từng đến."

"Vậy Huyền Nhật thì sao?"

"Ai muốn đến cái nơi quỷ quái đó."

Thẩm Nghịch lịch sự mỉm cười, "Cảm ơn."

Vì Thẩm Nghịch hỏi nàng hai câu, Lý Tư cũng không thiệt thòi, hỏi lại nàng: "Máu trên người ngươi từ đâu ra?"

Chiếc áo ngoài dính máu không mặc nữa, cuộn tròn trong tay, định ra khỏi cung sẽ tìm chỗ vứt.

Lý Tư đã hỏi, Thẩm Nghịch liền rộng lượng nói cho nàng: "Lúc đến cứu một nữ quan Lệ Cảnh Môn, máu của nàng ấy."

Lý Tư hiện tại rất mẫn cảm với ba chữ "Lệ Cảnh Môn".

"Nữ quan Lệ Cảnh Môn? Ai?"

"Đậu Toàn Cơ."

Sắc mặt Lý Tư thay đổi, lập tức truy hỏi: "Nàng làm sao vậy!"

Thẩm Nghịch đã nhìn thấy xe ngựa của Hầu phủ, "Ngươi tự đi xem chẳng phải sẽ biết."

Lý Tư lập tức lên tàu bay của mình, "Oanh" một tiếng biến mất.

Biên Tẫn lái xe ngựa của Hầu phủ không biết đã đợi ở đây bao lâu.

Bị trì hoãn cả buổi sáng, Thẩm Nghịch đang định nhanh chóng đi về phía nàng, thấy Biên Tẫn vẻ mặt lạnh lùng lại cảnh giác nhìn phía sau nàng.

Thẩm Nghịch quay đầu lại, Tào Túc tươi cười đi tới, nhìn Lý Tư bay về phía chân trời, giọng nói trầm khàn chậm rãi mở miệng:

"Leo càng cao, ngã xuống sẽ càng tan xương nát thịt. Ngươi thấy sao, Tĩnh An hầu?"

Giọng điệu quan cách kỳ quái.

Biên Tẫn đến đón nàng, lòng nàng tràn đầy vui sướng, hoàn toàn không bị Tào Túc làm phiền.

Tự khử trùng cẩn thận, Thẩm Nghịch bước nhanh lên xe ngựa, ném cho Tào Túc một câu:

"Đúng vậy, Tào Thượng thư tuổi cao sức yếu, đi đứng cẩn thận, đừng để bị ngã."

Sắc mặt Tào Túc nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

Thẩm Nghịch đóng cửa xe, che khuất khuôn mặt khó coi của Tào Túc.

Cửa sổ xe dán màng một chiều, người trong xe có thể nhìn ra ngoài, người ngoài nhìn vào trong xe chỉ thấy một màu đen. Còn có rèm để buông xuống.

Biên Tẫn ngồi bên cửa sổ, đang đánh giá Tào Túc.

"Tào Túc này trong triều có nhiều môn sinh và người ủng hộ, bị hắn dây dưa không dễ đối phó...... Ừm?"

Biên Tẫn đang nói thì Thẩm Nghịch đã áp sát bên cạnh, nàng vừa quay người lại, Thẩm Nghịch đã rơi thẳng vào lòng nàng.

Thuốc khử trùng có mùi hoa lê nhàn nhạt, giống mùi hương bồ kết dùng trong nhà.

Lồng ng.ực trống trải ba ngày, được lấp đầy bởi mùi hương quen thuộc.

Lòng Biên Tẫn hơi xao động, nhưng vẫn đặt tay lên vai Thẩm Nghịch đẩy nàng ra.

"Gần quá."

Vừa đẩy, độ thân mật lại giảm một.

Biên Tẫn:......

Thẩm Nghịch thừa cơ ôm lấy eo nàng.

"Lại giảm xuống, độ thân mật phải tăng lại từ đầu. Ba ngày không gặp, sư tỷ có nhớ ta không?"

Hai người ở khoảng cách quá gần, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa quyện.

Biên Tẫn: "Có chút không quen."

"Chỉ số xúc giác của sư tỷ tăng vọt."

"......"

"Sắp đến 200 rồi. Vẫn không thoải mái sao?"

"......"

Đầu ngón tay Thẩm Nghịch vẫn còn mùi thuốc khử trùng, đốt ngón tay cọ vào đôi môi mềm mại của Biên Tẫn.

"Đang chờ mong gì vậy?"

Sau lời này của Thẩm Nghịch, chỉ số lập tức phá hai trăm, người trong cuộc lại nói: "Không có......"

"Vậy sao sư tỷ lại cởi khẩu trang?"

Biên Tẫn không trả lời được.

Nàng đích thực không đeo khẩu trang.

Thẩm Nghịch: "Sao vậy?"

Đôi mắt Biên Tẫn chợt lóe, "Cái gì......"

"Làm những chuyện yêu đương hay làm."

Môi Biên Tẫn đã bị đốt ngón tay của nàng mở ra, không phản kháng cũng không nói gì, trong im lặng chấp nhận để Thẩm Nghịch trêu chọc mình.

Đốt ngón tay Thẩm Nghịch cọ xát đôi môi mà nàng đã nghĩ đến mấy ngày, một lúc lâu sau, nhẹ nhàng xoa vào giữa môi, nhẹ nhàng cọ ra một điểm thân mật.

Chỉ số xúc giác của Biên Tẫn đã lên đến 204.

Hôm nay áo của Biên Tẫn được chỉnh tề đến lạ thường, không một chút cẩu thả.

Nhưng dù có chỉnh tề đến đâu, vẫn không ngăn được gò má ửng hồng.

Thẩm Nghịch rung động không thôi, ôm chặt eo Biên Tẫn.

Sư tỷ thế nhưng lại để nàng ôm như vậy.

Như đang nằm mơ.

Biên Tẫn dời mắt đi, "Không cần quá thân mật như vậy. Chỉ cần làm những việc tăng độ thân mật nhanh chóng là được......"

Thẩm Nghịch nắm cằm nàng, nâng mặt nàng lên, mạnh mẽ hôn xuống.

Biên Tẫn định nói gì đó, tay và cả người đều bị Thẩm Nghịch đè lên thành xe.

Nụ hôn không ngừng.

Biên Tẫn khó thở, "Quá sâu......"

"Ừ."

Nghe Biên Tẫn nói vậy, Thẩm Nghịch không những không dừng lại mà còn hôn sâu hơn.

Ngón tay từ cằm nàng vuốt lên đến bên tai, lòng bàn tay thỉnh thoảng cọ xát vào vành tai Biên Tẫn. Một tay khác giữ chặt tay Biên Tẫn, nhẹ nhàng đè xuống, chỉ với chút sức lực đó đã khống chế được Biên Tẫn.

Nụ hôn càng sâu, đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay phải của Biên Tẫn, từng chút một, bàn tay phải mẫn cảm nhanh chóng bị nàng cọ đến tê dại, đến mức môi Biên Tẫn không kiềm được mà run rẩy.

Xe ngựa tự động chạy trên đường, xuyên qua phố xá sầm uất, hướng về Hầu phủ.

Tiếng người đi đường và xe ngựa bên ngoài vọng vào trong xe, làm rối loạn suy nghĩ của Biên Tẫn.

Môi nàng đang bị Thẩm Nghịch tùy ý chiếm đoạt.

Không nên để Thẩm Nghịch đối xử với mình như vậy, nhưng nàng vẫn mở miệng, mặc Thẩm Nghịch muốn làm gì thì làm.

Không những không phản kháng, ngược lại còn không kiềm được bắt chước tư thế Thẩm Nghịch đã dạy nàng khi hôn nhau lần trước, hai tay không mấy thuần thục vòng qua cổ Thẩm Nghịch.

Đầu óc Biên Tẫn ong ong, dù nàng biết người bên ngoài không nhìn vào được, nhưng vẫn có cảm giác bất an như thể có người sẽ nhìn thấy sự bối rối của nàng.

Vì sao lại cùng đại sư muội tay trắng gây dựng sự nghiệp này làm chuyện như vậy?

Cảm giác cấm kỵ này khuếch đại vô hạn cảm giác của nụ hôn.

Cuộn tròn bàn tay phải, nhẹ nhàng giữ lấy ngón tay đang cọ xát của Thẩm Nghịch, đầu ngón tay có chút chần chừ mà vu.ốt ve bên sườn ngón tay Thẩm Nghịch.

Thẩm Nghịch bị sự đáp lại này của nàng chọc cho lòng càng thêm tê dại, cảm giác khoảng cách giữa hai người vẫn còn quá xa, dứt khoát ngồi lên đùi phải của Biên Tẫn.

Biên Tẫn bị nàng hôn đến ý thức tan rã, tư thế ngồi này càng thêm thân mật.

Thẩm Nghịch có chút gấp gáp, thân mình nghiêng ngả.

Biên Tẫn sợ nàng ngã, muốn đỡ nàng.

Trong tư thế này, vừa đỡ liền chạm vào bên hông Thẩm Nghịch.

Biên Tẫn bị đường cong mềm mại đó làm cho tê dại, lập tức muốn rụt tay lại, nhưng bị Thẩm Nghịch ngăn cản.

Hai bàn tay trắng nõn thon dài của hai nữ nhân chồng lên nhau ở bên hông, mắt và môi Thẩm Nghịch đều ướt át, đôi mắt phượng vốn đã rất mê hoặc người giờ phút này càng thêm quyến rũ.

"Không phải đã nói rồi sao, về đến nhà liền ôm ta?"

Giọng Thẩm Nghịch mềm mại, nhẹ nhàng cọ môi vào môi Biên Tẫn:

"Ta thích ngươi ôm ta."

Bình Luận (0)
Comment