Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 52

Cuối cùng cũng trở lại Hầu phủ, Thẩm Nghịch thoải mái tắm gội trong suối nước nóng ở nhà, vui vẻ bơi vài vòng, mang theo hương hoa lê thơm ngát bước ra.

Mặc vào bộ đồ ngủ mềm mại, nàng đi vào phòng ăn, Biên Tẫn đã ở đó chờ nàng.

Không cần nhìn kỹ, cả bàn đều là món ăn nàng thích.

Thẩm Nghịch cảm tạ Vạn cô cô. Khi Vạn cô cô rót rượu an thần cho nàng, thần bí nói nhỏ bên tai nàng: "Hôm nay tất cả món ăn đều do phu nhân tỉ mỉ lựa chọn đấy, nên cảm ơn phu nhân."

Thẩm Nghịch nhìn về phía Biên Tẫn đang ngồi đối diện, rũ mắt ăn canh một cách tĩnh lặng.

Không nói một lời, xung quanh toát ra vẻ lạnh lùng.

Khác hẳn với sư tỷ ôm hôn nàng trong xe ngựa vừa rồi.

Biên Tẫn cảm nhận được ánh mắt nàng, liếc nhìn.

"Ăn đi."

Giống như gia chủ nghiêm khắc, chỉ huy mọi việc lớn nhỏ trong nhà đâu ra đấy.

Vẻ ngoài lạnh lùng như không ham muốn, cũng không mất kiểm soát.

Nhưng Thẩm Nghịch biết, trong xe ngựa nàng ấy đã mất kiểm soát.

Đôi tay nâng hông Thẩm Nghịch, bị hôn đến dần siết chặt, cách lớp vải cảm nhận da thịt Thẩm Nghịch.

Đáng tiếc là Vạn cô cô thấy xe ngựa vào Hầu phủ, dừng ở chuồng ngựa cả buổi sáng mà không thấy người xuống, liền đến hỏi han, cắt ngang nụ hôn của họ.

Nếu không, sư tỷ sẽ làm gì nàng đây?

Giờ phút này Biên Tẫn ngồi cách một bàn, đôi môi phủ một lớp son đỏ nhạt, vết sung huyết còn chưa hoàn toàn tan hết, trong miệng còn vương lại hương vị sau khi bị Thẩm Nghịch xâm chiếm. Rõ ràng đã bị xáo trộn, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ trầm tĩnh.

Sư tỷ không nói một lời, dáng vẻ ngăn nắp chỉnh tề thật quyến rũ.

Rất muốn lại lần nữa trêu chọc nàng.

"Ừ." Thẩm Nghịch nghe lời, nói ăn liền ăn.

Cả bàn đều là món nàng thích, sư tỷ ít nói, vẻ ngoài kiên nghị, thực ra sự dịu dàng không muốn nói ra đều ẩn giấu trong những việc nhỏ nhặt hằng ngày.

Không phô trương, nhưng lại khiến Thẩm Nghịch khó lòng cưỡng lại.

Bữa tiệc xa hoa, phòng khách rộng rãi, đều không bằng một góc nhỏ có sư tỷ.

Nơi nào có sư tỷ, nơi đó có hơi ấm gia đình.

Thẩm Nghịch đang ăn cơm, Biên Tẫn cũng đang ăn canh, hai người cách nhau một khoảng bàn, không có tiếp xúc cơ thể cũng không nói chuyện, thậm chí còn chưa nhìn nhau, bỗng nhiên độ thân mật +2.

Cả hai cùng phát hiện, kinh ngạc nhìn nhau.

Hai người vừa hôn nhau nửa ngày trong xe ngựa mới +3, hiện tại đột nhiên lại +2, lên đến 35.

Biên Tẫn chậm rãi nuốt canh rồi mới mở miệng, "Vậy nên, độ thân mật không chỉ tăng lên nhờ tiếp xúc cơ thể."

Thẩm Nghịch gật đầu, "Giống như dì cả nói, sự gần gũi trong tâm hồn cũng rất quan trọng. Ngươi thương ta, độ thân mật tăng lên đặc biệt nhanh."

Biên Tẫn không biết đang nghĩ gì, nửa ngày mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Thẩm Nghịch cảm thấy không ổn lắm, nghiêm túc bổ sung: "Nhưng cũng không có nghĩa là tiếp xúc cơ thể không quan trọng, phải song hành."

Biên Tẫn:......

Liếc nhìn nàng.

Khi giảng bài ở trên Sùng Văn Quán cũng chưa nghiêm túc như vậy.

.

Phía nam thành Trường An.

Lý Tư trước đây đã đến Lệ Cảnh Môn một lần.

Lần trước là vì Kim Ngô Vệ và Lệ Cảnh Môn tranh cãi.

Nữ quan Lệ Cảnh Môn khi thi hành nhiệm vụ đã làm bị thương một binh lính Kim Ngô Vệ cũng đang đến bắt nghi phạm.

Binh lính đó còn trẻ, gia cảnh bình thường, trong đội thường bị bắt nạt, Lý Tư đã quản vài lần, còn vì thế mà chỉnh đốn quân kỷ.

Tiểu binh đó đặc biệt lạc quan, dù bị bắt nạt cũng không oán hận ai, nhiệm vụ nguy hiểm luôn xông pha tuyến đầu.

Nhiệm vụ lần đó chỉ cần bắt được nghi phạm là được, tốt nhất là bắt sống, giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn.

Nhưng người của Lệ Cảnh Môn đuổi cùng giết tận, còn liên lụy đến tiểu binh Kim Ngô Vệ.

Lần đó Lý Tư đến Lệ Cảnh Môn tranh luận, gây nên động tĩnh không nhỏ. Hai bên suýt nữa động thủ, may nhờ Hữu Kiêu Vệ đứng ra khuyên can, mới có thể tạm thời bình ổn.

Không đánh nhau thật sự, nhưng khúc mắc vẫn còn.

Từ đó về sau Lý Tư nhìn người Lệ Cảnh Môn luôn không vừa mắt, gặp là tìm cách gây khó dễ để hả giận.

Việc trước đây xích mích với Đậu Toàn Cơ cũng là vì nguyên nhân này.

Lần trước đến là mang theo đầy bụng phẫn hận, hoàn toàn không quan sát kỹ môi trường của Lệ Cảnh Môn.

Lần này đến, tàu bay còn chưa hạ cánh đã thấy không xa có một ống khói rất lớn.

Đó là khu công nghiệp duy nhất của toàn thành Trường An. Ống khói khổng lồ xả ra khí thải độc hại, ngày đêm không ngừng.

Trước kia gần đây có một phường, toàn dân nghèo khổ sinh sống, sau đó ngay cả dân nghèo cũng không chịu nổi khí độc này, lũ lượt dọn đi.

Nhà xưởng này là xưởng gia công chế tạo cơ thể máy móc lớn nhất, được xây dựng lại vào năm khoa học kĩ thuật ở Đường Pro bùng nổ, mang dòng máu hoàng thất, chủ nhân họ "Lý", liên quan đến vận mệnh đế quốc.

Tổ tiên của Lý Nhược Nguyên đích thân dặn dò, huyết mạch đế quốc không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên sau này vô số Ngự sử nói bóng gió buộc tội, ống khói to vẫn không bị dời khỏi thành Trường An, ngược lại trở thành địa điểm châm biếm.

Xung quanh ống khói đều bị dọn sạch, không ngờ Lệ Cảnh Môn lại đóng quân ở đây, các nữ quan sống trong những khu phố cũ nát nơi dân nghèo từng ở.

Lý Tư rất khâm phục.

Đám ngốc Lệ Cảnh Môn này, không chỉ bán mạng, còn làm máy lọc không khí cho người ta sao?

Trường Sử nhận được tin tức, xách theo rương công cụ chuyên dụng của Lý Tư chạy tới.

Trường Sử nhìn bảng hiệu của Lệ Cảnh Môn, "Tướng quân, ngài đây là muốn......"

Lý Tư: "Cứu một người. Ngươi về trước đi."

Bước vào sân, khắp nơi đều hoang vắng, đâu có nửa điểm dáng vẻ của của Trực Lệ và khí thế của Thiên tử?

Bên hành lang, hai nữ quan đang dìu một đồng liêu đầy máu, vội vàng đi về phía hậu viện.

Lý Tư chú ý nhìn người bị thương, không phải Đậu Toàn Cơ.

Nhẹ nhàng thở ra.

Cũng phải, thời gian không đúng, lúc này Đậu Toàn Cơ hẳn là đang nghỉ ngơi ở phía sau.

Lý Tư không khách khí bước vào cửa, vài nữ quan Lệ Cảnh Môn trong sân lập tức cảnh giác tiến lại.

"Tướng quân Kim Ngô Vệ, có việc gì?"

Nữ quan nói chuyện mặt đầy vết sẹo, lần trước Lý Tư đến gây sự nàng cũng có mặt.

Lý Tư: "Ta đến thăm Đậu Toàn Cơ."

Nữ quan mặt sẹo cũng biết Lý Tư và Đậu Toàn Cơ ở chợ phía đông đã rút đao đối đầu, suýt chút nữa đánh nhau, hơn nữa Lệ Cảnh Môn và Kim Ngô Vệ oán hận đã chất chứa từ lâu, đương nhiên không thể để nàng vào.

"Toàn Cơ bị thương, không tiện gặp khách. Xin mời về."

Lý Tư không khách khí nói: "Chính vì bị thương nên ta mới đến thăm, nếu không thì sao?"

Nữ quan mặt sẹo còn định nói gì đó, Phòng Phán nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn thấy Lý Tư, nhớ lại lần trước Lý Tư đã ôm Đậu Toàn Cơ, hỏi nàng:

"Ngươi đến làm gì?"

"Ta là máy móc sư, cũng là y sư, nếu nàng bị thương nặng, ta có thể cứu được một mạng."

Phòng Phán nói nhỏ vài câu với nữ quan mặt sẹo, cân nhắc một lát rồi nói với Lý Tư: "Nàng ở bên trong."

Đi qua hành lang ẩm mốc, nơi này trước kia hẳn là một cửa hàng nhỏ, vẫn còn chút biển hiệu đã hỏng và tranh vẽ đã phai màu.

Đến trước cửa một gian phòng nhỏ cũ nát, đứng ở cửa liếc nhìn.

Bên trong bé bằng bàn tay, còn chưa bằng nhà vệ sinh trong phủ Tướng quân của Lý Tư.

Tổng cộng chỉ có một cửa sổ, vừa hẹp vừa nhỏ lại còn ở trên cao, chật chội ngột ngạt.

Phòng Phán: "Vẫn còn hôn mê, chưa tỉnh."

Lý Tư: "Sao có thể để người bị thương ở cái nơi này?"

Phòng Phán dừng một chút, nói: "Đây là phòng ngủ của Toàn Cơ."

Lý Tư:......

Phòng Phán: "Vốn dĩ không có sự cho phép của nàng, người ngoài không được vào. Khi Tĩnh An hầu chữa trị cho nàng, nói ngọc bích của nàng đã hỏng hơn 80%, nếu không thay ngọc bích mới sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tướng quân Lý Tư, ngươi có thể cứu Toàn Cơ sao?"

"Hỏng hơn 80%? Vậy là phải thay ngay lập tức. Với cường độ tuần tra này, chỉ cần một tuần đêm là chắc chắn chết đột ngột. Lệ Cảnh Môn các ngươi có dự toán cho phương diện này sao?"

"Phương diện đó?"

Lý Tư ghét bỏ Phòng Phán ngốc nghếch hỏi những điều thừa thãi.

"Dự toán thay ngọc bích à. Tùy tiện thay một cái ngọc bích cấp A cũng phải từ năm vạn lượng bạc trở lên, nàng ấy có phải là thiên phú chiến đấu cấp A không?"

Cấp bậc thiên phú thực ra là chuyện riêng tư, ngày thường không ai nói ra ngoài với người lạ. Lúc này cũng không tiện giấu giếm.

Phòng Phán gật đầu.

Lý Tư nói lớn tiếng: "Số tiền này không thể để người ta tự bỏ ra. Lệ Cảnh Môn các ngươi không được báo cáo xin kinh phí sao?"

Phòng Phán liếc nhìn ra ngoài, lúc này trong sân nhỏ chỉ có hai người họ.

"Không có khoản kinh phí liên quan đến ngọc bích."

"Không phải chứ, vậy lương tháng của các ngươi bao nhiêu?"

"Hai mươi lượng."

"Hai......"

Lý Tư chấn kinh.

"Chỉ có chút tiền đó, khác gì tiểu lại bình thường? Các ngươi làm việc lại còn lúc nào cũng có thể mất mạng."

Phòng Phán không nói gì thêm.

"Vậy rốt cuộc vì sao các ngươi phải bán mạng cho kẻ mù?"

Phòng Phán khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: "Tướng quân nói cẩn thận."

Lý Tư: "Vậy ngươi biết nàng có bao nhiêu tiền riêng không?"

"Cái này...... Ta không biết."

Lý Tư hết lời.

Tuyệt, quá tuyệt.

Thôi, vào xem tình hình của Đậu Toàn Cơ trước đã.

Bước vào phòng ngủ của Đậu Toàn Cơ, phòng rất nhỏ và cũ nát, nhưng được thu dọn gọn gàng.

Không gian nhỏ như vậy vì thiếu đồ cá nhân mà hiện lên một chút trống trải.

Lý Tư không nhìn xung quanh đồ cá nhân của Đậu Toàn Cơ, dù sao nàng cũng không được mời đến.

Sau khi kiểm tra xong thì hơi thở phào nhẹ nhõm.

Phòng Phán: "Thế nào?"

"Thẩm Nghịch đã phẫu thuật cho nàng rồi? Rất thành công, không, có thể nói là thủ pháp vô cùng tinh diệu. Chết tiệt."

"Vậy sao ngươi lại chửi người?"

"Chưa thấy người ghen tị trông như thế nào à?"

"...... À."

"Phẫu thuật thì tinh diệu thật, nhưng trạng thái ngọc bích của con chó nhỏ không ổn, nhất định phải thay. Thay xong thì không sao."

Con chó nhỏ......

Phòng Phán thầm nghĩ, may mà Toàn Cơ hôn mê, không nghe thấy, nếu không hai người các ngươi chưa đánh xong trận ở chợ phía đông thì bây giờ lại đánh nhau tiếp.

Thay ngọc bích à.

Phòng Phán có chút khó xử, toàn bộ Lệ Cảnh Môn đều rất nghèo, năm vạn lượng bạc đối với họ mà nói là một con số thiên văn.

Nhưng nếu Toàn Cơ không thay ngọc bích thì e là sống không được bao lâu.

Phòng Phán hỏi Lý Tư: "Tướng quân có quen tiệm cầm đồ nào có thể cầm cố cơ thể máy móc không?"

"Lệ Cảnh Môn các ngươi có bao nhiêu cơ thể máy móc mà cầm?"

"Không phải, là cơ thể của ta."

Có chút bất ngờ, Lý Tư nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, cười.

"Không phải ta chê bai ngươi, thiên phú chiến đấu cấp B, cả người ngươi cộng lại chắc cũng không cầm được một ngàn lượng."

Phòng Phán:......

Thiên phú chiến đấu thường không dễ tiết lộ cho người ngoài, nhưng máy móc sư đặc biệt mẫn cảm với chuyện này, rất dễ dàng đoán được thuộc tính và cấp bậc.

Lý Tư nghĩ nghĩ, nói: "Được rồi, ta sẽ nghĩ cách."

Mấy năm nay Lý Tư ăn mặc tiết kiệm, dành dụm chút tiền, một lòng muốn nâng cấp ngọc bích cho mình.

Nàng có hai loại thiên phú, đều không cao, nếu có thể đổi một cái ngọc bích được chế tạo riêng, năng lực tổng thể của nàng sẽ có một bước nhảy vọt.

Dành dụm bảy tám năm, vẫn luôn không nỡ dùng, vừa mới tích cóp được kha khá.

Bây giờ thì, vẫn là cứu người quan trọng hơn.

Lý Tư lập tức liên hệ với vài người bằng hữu là máy móc sư, suốt đêm gấp rút chế tạo ngọc bích chuyên dụng cho Đậu Toàn Cơ, đồng thời tập hợp tất cả tiền bạc lẻ tẻ lại.

Phòng Phán thấy nàng khắp nơi xoay sở tiền bạc, nhắc nhở: "Tướng quân Lý Tư, đây không phải là một số tiền nhỏ."

Lý Tư cũng không ngẩng đầu lên, "Ừ, toàn bộ gia sản của ta."

Phòng Phán: "Vậy cái này......"

Lý Tư nói với Phòng Phán: "Sau này con chó nhỏ hỏi, ngươi cứ nói ngọc bích là do ngươi đổi cho nàng."

Phòng Phán: "Ta muốn nói cũng phải có người tin chứ. Ta còn nghèo hơn nàng ấy. Hơn nữa ta không muốn chiếm công lao của ngươi."

"À." Lý Tư tiếp tục cúi đầu bận rộn, "Vậy ngươi cứ nói thật với nàng, bảo nàng lấy thân báo đáp."

Phòng Phán:......

.

Bữa cơm này ăn rất ngon miệng, rượu no cơm đủ, Thẩm Nghịch lại đi rửa mặt xông hương, mang theo hương hoa lê yêu thích nhất trở lại phòng ngủ.

Nàng rời đi đã nhiều ngày, Biên Tẫn cũng chỉ ngủ ở phía giường của mình.

Có cảm giác như Thẩm Nghịch vẫn luôn ở đó.

Lúc này chăn đệm đã được trải sẵn, Thẩm Nghịch nằm xuống ổ chăn thoải mái, duỗi thẳng tay chân.

"Mệt sao?"

Biên Tẫn ngồi trước bàn trang điểm lau tóc.

Thẩm Nghịch ở trước mặt Biên Tẫn rất thích làm nũng, dứt khoát nói: "Mệt. Sư tỷ có thể xoa bóp cho ta không?"

Biên Tẫn nhất thời im lặng.

Thẩm Nghịch thực ra chỉ là thuận miệng nói, không mong Biên Tẫn thực sự xoa bóp cho mình.

Không ngờ......

"Ta lau khô tóc trước."

Thẩm Nghịch ngẩn ra.

Tùy tiện làm nũng, vậy mà thành công.

Nàng nép vào chăn, chống nửa mặt nhìn trộm Biên Tẫn.

Được sủng ái vô điều kiện, tim nàng đập thình thịch.

Mái tóc đen xõa xuống, nửa che nửa lộ. Lông mi rậm, mũi cao thẳng, cùng đôi môi hơi cong, như dãy núi nhô lên khỏi mặt nước.

Dáng vẻ sư tỷ lau tóc sao cũng đẹp như vậy?

Lúc vui vẻ lại không nhịn được suy nghĩ.

Sư tỷ thật sự đau lòng nàng, hay là vì thêm điểm thân mật?

Thẩm Nghịch lập tức gạt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu.

Mặc kệ sư tỷ vì lý do gì, giờ khắc này chính là đang yêu thương nàng, cứ tận hưởng là được.

Biên Tẫn lau khô tóc, tùy ý búi một búi tóc lỏng lẻo sau lưng.

Đeo găng tay hai lớp để ngăn cách sự mẫn cảm, đi đến xoa bóp vai cho nàng.

Đầu ngón tay xoa bóp, thư giãn gân cốt. Thẩm Nghịch vốn chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, bị Biên Tẫn xoa bóp như vậy, cảm giác ê ẩm khiến nàng suýt kêu lên thành tiếng.

"Hôm nay lúc lâm triều Lý Nhược Nguyên có làm khó dễ ngươi không?"

Thẩm Nghịch bị Biên Tẫn xoa bóp đến cả người mềm nhũn, Biên Tẫn cố tình muốn hỏi chuyện lâm triều.

Như đang lén viết thư tình trong lớp học, bị lão sư đột nhiên gọi lên bảng viết bài luận.

Sư tỷ thật tàn nhẫn.

Nhưng sư tỷ muốn biết, cũng chỉ đành gắng gượng tinh thần, kể lại đầu đuôi.

Biên Tẫn nói: "Việc ngươi cao giọng gọi Lý Tư vào điện, để nàng ta chặn lời buộc tội là một, còn một tầng ý nghĩa nữa, đó là muốn biết Lý Tư rốt cuộc có thật sự muốn điều tra vụ Duệ Phong doanh hay không, hay chỉ là mượn cớ, thực chất là do Lý Nhược Nguyên phái đến để điều tra lần nữa."

Thẩm Nghịch rất giỏi về những tâm tư nhỏ nhặt này, Biên Tẫn vừa nghe liền hiểu.

Bị Biên Tẫn nhìn thấu tâm can, khiến Thẩm Nghịch trong lòng tê dại.

Đợi một lúc, độ thân mật vậy mà không hề phản ứng.

Hừ......

Thôi vậy.

Thẩm Nghịch nói: "Nhưng hôm nay xem ra, hành động của Lý Tư là xuất phát từ ý nguyện của chính nàng, không phải do Lý Nhược Nguyên bày mưu tính kế."

"Vậy chuyện máu trên áo là thế nào?"

Thẩm Nghịch kể cho nàng nghe chuyện của Đậu Toàn Cơ, tiện thể nói: "Vị Môn chủ của Lệ Cảnh Môn kia thật sự không coi môn đồ của mình ra gì. Đậu Toàn Cơ tự mình giao chiến với dị thú ở chợ phía đông, bị thương nặng, đến nay vậy mà không cho nàng chữa trị tử tế, chỉ dùng thuốc bổ cầm cự, căn bản mặc kệ sống chết của nàng."

Nhắc đến Môn chủ của Lệ Cảnh Môn, Hàn Phục, Biên Tẫn nói: "Mấy năm nay thủ đoạn của nàng càng ngày càng lệch lạc, lấy thân luyện độc, con đường tà đạo này đã không thể quay đầu lại."

Nghe ý tứ trong lời nói của Biên Tẫn, dường như nàng và Hàn Phục có chút chuyện xưa.

"Ngươi quen nàng?"

"Ừ, ta trước kia từng nói với ngươi rồi, trước khi được sư tôn mang về Song Cực Lâu, ta là trẻ mồ côi ở Tử Thành. Lúc đó Hàn Phục cũng lang thang ở Tử Thành. Ta và nàng gần tuổi nhau, cùng nhau sống qua ngày đoạn tháng."

Tử Thành, nghe tên cũng biết không phải là một nơi tốt đẹp.

Đó là bãi rác lớn nhất của Đế quốc Đường Pro.

Tất cả rác rưởi vô chủ đều có thể tùy ý đổ ở thành phố đó, chỉ cần trả một chút tiền.

Cơ thể máy móc hỏng hóc, phế liệu vô dụng, thi thể không ai nhận, cùng với trẻ con bị bỏ rơi.

Nơi đó không có luật pháp, không có tình người, chỉ có bạo lực và tội phạm ngày đêm không ngừng.

Có thể sống sót chỉ xem ai thủ đoạn cao minh hơn, nắm đấm cứng hơn.

Cư dân Tử Thành sống nay chết mai, kẻ ác cướp bóc lẫn nhau, người có chút lương tâm thì làm thuê cho người bên ngoài thành, kiếm chút đồ ăn và tiền bạc.

Biên Tẫn từ nhỏ đã sống ở Tử Thành.

Nàng từng nói, trước khi gặp sư tôn, nàng hoàn toàn là một người khác.

Là Song Cực Lâu đã tái tạo nàng.

Thẩm Nghịch trước đây cảm thấy tình cảm của Biên Tẫn với sư tôn rất sâu đậm.

Hiện giờ, lại thêm một người Hàn Phục.

Thẩm Nghịch nghiêng mặt hỏi Biên Tẫn: "Vậy ngươi và Hàn Môn chủ kia xem như thanh mai trúc mã?"

Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Nghịch mang theo một chút chua xót, nhìn Biên Tẫn.

Biên Tẫn nói với giọng điệu bình thản: "Không. Ta và ngươi mới là."

Vừa dứt lời, mắt Thẩm Nghịch bỗng sáng lên.

Động tác xoa bóp của Biên Tẫn khựng lại một chút.

"Ý ta là......"

Thẩm Nghịch nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng nằm xuống bên cạnh mình, ôm lấy nàng và hôn.

Biên Tẫn không ngờ nàng đột nhiên muốn hôn, ban đầu còn mở to mắt, khi môi răng bị cạy ra, cảm giác thoải mái cùng hơi thở hòa quyện, hai mắt nàng chậm rãi khép lại.

Hôn nhau hai lần, Thẩm Nghịch càng thêm thuần thục, dù Biên Tẫn chưa nói nửa lời, nàng cũng biết Biên Tẫn thích nàng hôn sâu.

Một bên hôn, ngón tay một bên lặng lẽ luồn vào trong găng tay của Biên Tẫn, thăm dò vào bên trong.

Biên Tẫn cảm nhận được động tác nhỏ của nàng, cảm giác da thịt trực tiếp chạm vào nhau khiến nàng tê dại khắp sống lưng, miệng lưỡi bị chiếm giữ, sau khi mơ hồ gọi tên "Thẩm Nghịch", liền không nói được gì nữa.

Không chỉ hôn sâu, mà còn thăm dò sâu, bốn ngón tay đã chui vào trong găng tay, dán vào mu bàn tay phải của Biên Tẫn, cùng nàng chen chúc trong không gian chật hẹp của găng tay.

Biên Tẫn dường như muốn đẩy ra, nhưng không thể.

Người không quen hôn bị hôn đến mơ màng, gáy tựa vào thành giường, bàn tay phải mẫn cảm vẫn bị giữ chặt.

Chỉ số xúc giác như diều gặp gió, độ thân mật cũng lặng lẽ tăng lên 36 trong nụ hôn.

Bình Luận (0)
Comment