"Bệ hạ."
Một tiếng gọi nhẹ nhàng, Lý Nhược Nguyên mở to mắt.
Trong ánh sáng mờ tối không rõ, giọng nói của Lý Nhược Nguyên từ sâu trong tẩm điện u ám vọng ra.
"Có chuyện gì?"
Hàn Phục bẩm báo: "An Vương lại một lần nữa mất tích, không biết bị ai bắt cóc. Thẩm Nghịch và Biên Tẫn vẫn còn. Hai con rối đến từ Huyền Nhật quốc, một con tự hủy, một con bỏ trốn. Lệ Cảnh Môn đã dốc toàn lực truy tìm An Vương và tung tích của những con rối."
Một lúc lâu sau, Lý Nhược Nguyên khẽ thở dài.
Dù hai bên giao chiến suốt một đêm trong thành Trường An, cuối cùng vẫn không đạt được kết cục mà nàng mong đợi nhất.
"Xem ra hai con rối kia vẫn có chút bản lĩnh, trẫm còn nghĩ sang năm hôm nay có lẽ phải đi tế bái muội muội. Muội muội hiện tại ở đâu, A Phục, ngươi có manh mối gì không?"
Hàn Phục: "Nói ra thì rất kỳ lạ, thuộc hạ ban đầu đoán là Thẩm Nghịch và Biên Tẫn bắt An Vương đi, nhưng những nơi mà hai người họ có thể lui tới đều không có bóng dáng của An Vương. Lệ Cảnh Môn và Nam Nha Thập Nhị Vệ đã rà soát các địa điểm khả nghi, vẫn chưa phát hiện tung tích của An Vương."
Lý Nhược Nguyên: "Đại ẩn ẩn vu thị, muội muội có lẽ bị kẻ bắt cóc giấu trong phường nào đó. Trong thành Trường An của trẫm có 66 phường, hơn hai ngàn vạn bá tánh, vô số nhà cao cửa rộng, người đông như kiến cỏ. Muốn giấu một người thì dễ như trở bàn tay."
Hàn Phục được nàng nhắc nhở thì hiểu ra.
"Vi thần sẽ cho người đi rà soát trong các phường."
"Đi đi, nhất định phải tìm thấy trước hừng đông."
Trước hừng đông?
Khi Hàn Phục rời khỏi Đại Minh Cung, vẫn còn suy tư ý tứ trong lời nói của Lý Nhược Nguyên.
Vào lúc hừng đông ngày mai, sẽ có chuyện gì xảy ra?
......
Phủ Tĩnh An hầu.
Trong lúc chờ đợi Biên Tẫn, Thẩm Nghịch đã đưa ngón tay bị cắt đứt của Tần Vô Thương và một phần thi thể còn lại của nữ nhân không mặt vào hệ thống phân tích, kết quả cho thấy tổ chức cơ thể đúng là giống hệt với "Tần Vô Thương" trong lần sứa hộp tập kích.
Liên tưởng đến nữ nhân không mặt, thậm chí là Lý Nhược Nguyên.
Thẩm Nghịch có một suy đoán, chỉ còn chờ Biên Tẫn trở về để thảo luận với nàng.
Biên Tẫn mãi chưa về, chim trinh sát mà Thẩm Nghịch phái đi tìm Tằng Khuynh Lạc cũng chưa truyền tin về.
Quá mệt mỏi, Thẩm Nghịch bất giác gục xuống ngủ.
Tiếng Biên Tẫn đẩy cửa bước vào đánh thức nàng.
Thẩm Nghịch mơ màng mở mắt.
"Đã tìm thấy Phong Nhi?"
Biên Tẫn không chỉ tìm thấy nữ nhi của Tam sư tỷ, mà còn tắm rửa cho nàng, tóc và da thịt vẫn còn hơi nước.
"Ừ, ta đã đưa Phong Nhi đến Song Cực Lâu, nhờ người của Song Cực Lâu chăm sóc nàng."
"Vì sao? Chẳng phải đã nói sẽ mang nàng về đây, ta sẽ lấy bom ra cho nàng sao?"
"Trong người nàng căn bản không có bom, Tần Vô Thương đã lừa Tam sư tỷ."
Thẩm Nghịch nhướng mày, "Xem ra Tần Vô Thương nói dối thành tính, mỗi lời nàng ta nói đều không thể tin tưởng."
Biên Tẫn treo áo khoác lên giá Long Môn, quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh: "Ừ, ta không tin."
Thẩm Nghịch vừa mới ngủ một lát, còn mơ một giấc mơ, trong mơ những chi tiết mà trước đây nàng đã chú ý lần lượt hiện lên, vội vàng nói với Biên Tẫn:
"Sư tỷ, ngươi còn nhớ Tần Vô Thương xuất hiện cùng sứa hộp lần trước không? Ngươi nói đó không phải là Tần Vô Thương thật, sau đó ta đã khôi phục lại thi thể đó, hàm lượng chất hoạt hóa trong thi thể cao đến mức thái quá. Đúng là không phải người thật, thậm chí không phải người. Lần này ngón tay của Tần Vô Thương, cùng với một vài phần thi thể của nữ nhân không mặt bị đánh rơi, cấu trúc tổ chức giống hệt với Tần Vô Thương trong lần tập kích của sứa hộp. Chắc chắn đều là 'ma chủng' do Tần Vô Thương luyện ra."
Về việc gặp Tần Vô Thương tối nay, cùng với ma chủng mà nàng luyện chế, Biên Tẫn đã kể cho Thẩm Nghịch phần lớn.
Ký ức phản chiếu về núi xác chết kia, tạm thời chưa bàn đến.
Thẩm Nghịch tiếp tục: "Lần trước chúng ta đã nói chuyện, ta cảm thấy không chỉ có một Lý Nhược Nguyên. Lúc đó ngươi nói, ngươi đã từng thấy nàng trước khi mắc bệnh lạ, đúng là không khác bây giờ là mấy. Lúc đó ta nghĩ mãi không ra, tối nay bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Sư tỷ, ngươi có để ý cách viết chữ của Lý Nhược Nguyên không?"
"Chữ của nàng rất khó coi, cả nước đều biết."
"Đúng vậy, không chỉ vậy, ta còn để ý thần thái của Lý Nhược Nguyên khi cầm bút. Nàng trước khi viết, luôn nhìn chằm chằm vào chỗ đặt bút như người mất hồn một lúc, sau đó mới nắm chặt bút, viết lung tung. Nàng không chỉ đơn thuần là viết chữ xấu, mà giống như căn bản không biết cách dùng bút."
Biên Tẫn cũng nhớ ra một chuyện.
"Lý Nhược Nguyên hình như rất ít khi ăn cơm trước mặt người khác."
Thẩm Nghịch: "Không sai, nàng không thiếu những bữa tiệc chiêu đãi quần thần, nhưng đúng là không bao giờ ăn trước mặt người khác. Nàng cũng rất ít khi viết chữ trước mặt người khác, ta chỉ tình cờ thấy hai lần."
Biên Tẫn nói: "Rất nhiều năm trước ta vô tình thấy nàng ăn cơm, không phải tự ăn, mà là Hàn Phục đút cho nàng ăn. Lúc đó nàng đã hơn 30 tuổi rồi."
Thẩm Nghịch "Ồ" một tiếng.
"Nói như vậy, nàng e là không phải không biết cách dùng bút, mà là không thể thao tác tay bình thường."
Thẩm Nghịch tiếp tục: "Nếu không phải những chi tiết mà nữ nhân không mặt để lại tối nay, ta e là vẫn chưa nghĩ ra được điều này về Lý Nhược Nguyên. Tay và roi của nữ nhân không mặt dính liền với nhau. Chuyện này chẳng phải rất kỳ lạ sao? Ngay cả tay trái cũng có thể sao chép ma chủng của ngươi một cách hoàn hảo, tại sao lại có một chi tiết thấp kém như vậy? Có phải là do nàng cũng không biết cách dùng tay? Không thể cầm nắm roi?"
Biên Tẫn bổ sung: "Nhưng ma chủng Tần Vô Thương kia đã dùng tay để ném và thao tác nút bom."
"Nhưng ngươi có thấy nàng dùng tay ấn nút không?"
Biên Tẫn lắc đầu, "Không có, hai tay nàng luôn giấu trong tay áo."
Ngay cả khi giết người, nàng cũng dùng một thiết bị gắn ở gáy, điều khiển cánh tay máy móc.
"Vậy nên nàng rất có thể cũng không thể dùng tay làm những động tác tinh tế hơn, chẳng phải giống với Lý Nhược Nguyên không biết dùng bút, cũng không biết dùng đũa sao?"
Tư duy của Thẩm Nghịch bay bổng, vượt quá suy nghĩ của người thường.
Một loạt chi tiết được xâu chuỗi lại rất thuyết phục.
Dù là Biên Tẫn kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy hơi rợn người.
"Ý ngươi là, Lý Nhược Nguyên cũng là ma chủng?"
"Không phải là không thể, chúng ta lúc nào cũng có thể nhìn thấy Lý Nhược Nguyên, e là thật sự được sinh ra từ cùng một kỹ thuật ma chủng."
Biên Tẫn tính toán thời gian, cảm thấy không đúng lắm.
Biên Tẫn nói: "Ta đã xem tư liệu của Tần Vô Thương trên ám võng, nàng nhỏ hơn Lý Nhược Nguyên vài tuổi. Năm Lý Nhược Nguyên mắc bệnh, nàng vẫn còn là một hài tử trong tã lót. Cho dù Tần Vô Thương có kỳ quái đến đâu, là một hài tử thì nàng cũng không thể luyện ra ma chủng Lý Nhược Nguyên được."
Thẩm Nghịch: "Có thể Tần Vô Thương học được từ nơi khác không? Kỹ thuật quỷ dị đó có lẽ đã hoàn thiện từ lâu, chỉ là người đời chưa từng nghe thấy. Sư tỷ, ta có một dự cảm, khu vực cấm của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao chắc chắn có bí mật mà chúng ta muốn biết."
Biên Tẫn nhớ lại câu nói của Tần Vô Thương.
Nếu không phải lúc trước ngươi bỏ đi quá đột ngột, quá tuyệt tình, thì ma chủng của chúng ta sao lại thiếu một khuôn mặt chứ?
Bí mật về ma chủng cũng được giấu kín trong ba năm ký ức đã mất của nàng.
Ba năm đó đã thay đổi cuộc đời nàng, chôn giấu quá nhiều bí mật.
Nàng nhất định phải nhớ lại.
Đến đây, dòng suy nghĩ của Thẩm Nghịch sau một đêm dường như lại rơi vào bế tắc.
Khu vực cấm của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao được phòng thủ nghiêm ngặt, làm sao để đột nhập?
Trong lúc suy nghĩ, cơ thể không cử động nửa ngày của Thẩm Nghịch khẽ động đậy, vết thương đau nhức khiến nàng kinh ngạc thở d.ốc.
Những vết thương mà nàng có thể tự xử lý trên người đã được xử lý xong, vị trí ở vai và sau lưng khó với tới, lại lười dùng cánh tay máy móc, tạm thời vẫn chưa động đến.
Hơn nữa tự mình xử lý xong, sư tỷ trở về sẽ không nhìn thấy vết thương, vậy làm sao mà đau lòng chứ.
Biên Tẫn quả nhiên nói: "Lực của nữ nhân không mặt kia không hề nhẹ, cũng xấp xỉ với Nghịch Tâm của ta, ngươi e là không chịu nổi. Để ta xem vết thương của ngươi thế nào."
Thẩm Nghịch ngoan ngoãn quay lại, Biên Tẫn vén cổ áo ngủ của nàng lên, nhìn thấy vết roi trên bờ vai trắng nõn kéo dài xuống tận lưng, da tróc thịt bong.
Biên Tẫn: "Vết thương sâu như vậy, đau lắm đúng không."
Thẩm Nghịch: "Quen rồi."
Biên Tẫn: "Quen rồi?"
Thẩm Nghịch gối đầu lên mu bàn tay, quay lại nhìn Biên Tẫn đang cau mày, thưởng thức vẻ đau lòng của nàng.
"Không đau bằng mười roi ngươi đánh ta."
Biên Tẫn bị nàng làm nghẹn lời, nhìn thấy bên cạnh cổ áo, nơi tiếp giáp với vết thương mới, có vài vết thương cũ lộ ra một góc.
Hình dạng và xu hướng của những vết thương cũ ẩn dưới lớp áo ngủ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, đó là mười roi mà Biên Tẫn phạt nàng quỳ trên nền tuyết trước đây.
Bàn tay Biên Tẫn hơi lạnh, đặt lên vết thương cũ qua lớp áo ngủ.
"Còn trách sư tỷ sao?"
Làn da dưới tay Biên Tẫn gợn sóng, từng lớp lan ra trên cơ thể Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch bị vu.ốt ve đến mềm nhũn, đôi mắt luôn tỉnh táo cũng trở nên mơ màng.
"Nếu ta còn giận, sư tỷ định dỗ dành ta thế nào?"
Thẩm Nghịch nghiêng mặt nhìn vào mắt Biên Tẫn, đó là hình ảnh của dụ.c vọ.ng.
Giọng nói phiền phức kia lại vang lên chế nhạo nàng.
Còn ngươi thì sao? Ngươi có dám cho nàng biết con người thật của ngươi không?
Thẩm Nghịch còn đang định nhìn dáng vẻ xấu hổ và bực bội của Biên Tẫn khi bị mình trêu chọc, đột nhiên, Biên Tẫn cúi xuống hôn lên tai nàng, hơi thở quấn quýt, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt thấm ướt lớp áo ngủ mỏng manh.
Thẩm Nghịch không ngờ bàn tay sư tỷ lại xuyên qua lớp vải, trực tiếp đặt lên vết thương cũ của nàng.
Ban đầu chỉ là vu.ốt ve nhẹ nhàng trên da thịt, sau đó lực đạo dần dần tăng lên, khiến Thẩm Nghịch hơi đau, nhưng cơn đau đó lại mang đến một cảm giác kh.oái c.ảm kỳ lạ.
Nụ hôn từ tai lan đến môi, bàn tay sạch sẽ của nữ nhân ấy từ mu bàn tay Thẩm Nghịch trượt xuống, đặt lên kẽ ngón tay nàng, siết chặt.
Không biết ai đã hôn ai đến mức không thể khép môi lại được.
Vụng về nhưng chủ động, nhiệt tình trong im lặng hoàn toàn khác với trước đây, như một ngọn lửa muốn thiêu đốt Thẩm Nghịch.
So với sự lộn xộn vô chương trước kia, hành động lúc này của Biên Tẫn vẫn có thể nói là vụng về, nhưng lại khiến Thẩm Nghịch cảm thấy mềm mại, vui vẻ và yên tâm hơn.
Đôi môi và lưỡi đã được Thẩm Nghịch khai phá, m.út mát từng chút một vào trái tim si mê của Thẩm Nghịch, cho đến khi nàng hoa mắt chóng mặt.
Thẩm Nghịch khó nhịn mà lật người, giữ chặt cằm Biên Tẫn, nâng cằm nàng lên, chiếc cổ thon dài hoàn toàn lộ ra.
Áp sát vào lòng Biên Tẫn, hôn sâu, sâu đến mức Biên Tẫn khẽ rên vài tiếng.
Dù Thẩm Nghịch trêu chọc Biên Tẫn thế nào, Biên Tẫn đều thuận theo phối hợp.
Nữ nhân kia vô tình giẫm lên nữ nhân không mặt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia, và nữ nhân này đang dần nóng lên, mềm nhũn trong lòng bàn tay nàng dường như không phải là một người.
Mái tóc đen xõa trên giường, trên mặt, áo ngủ cũng xộc xệch.
Làn da trắng ngần của Biên Tẫn bị Thẩm Nghịch tùy hứng để lại dấu ấn.
Hai tay ôm chặt cổ Thẩm Nghịch vẫn chưa buông ra, khi da thịt bị cọ xát, cảm giác thoải mái khiến nàng vô thức siết chặt ngón tay, để lại vài vệt đỏ nhạt trên cổ Thẩm Nghịch.
Mồ hôi phủ kín khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nghịch, tụ lại thành một giọt trong suốt lấp lánh trên cằm nàng, rung rinh rồi rơi xuống ngực Biên Tẫn.
"Sư tỷ......"
Thẩm Nghịch hôn lên tay phải của Biên Tẫn, được cưng chiều đến cực điểm, thậm chí còn sinh ra chút tủi thân.
Đôi mắt hẹp dài vốn dĩ mang vẻ thanh lãnh bạc tình, giờ phút này lại đỏ hoe, ngập tràn hơi ấm nóng bỏng.
"Mấy năm nay, ta vẫn luôn không thể quên ngươi."
Lời thổ lộ đột ngột khiến trái tim Biên Tẫn rung động, cảm giác chua xót như thủy triều, trong nháy mắt nhấn chìm nàng.
Đầu ngón tay Thẩm Nghịch ấn vào eo Biên Tẫn, không biết từ lúc nào đã luồn vào trong thắt lưng nàng, kẹp giữa thắt lưng và lớp vải, cọ xát vào xương chậu.
Từng chút một, như đang dò hỏi, được không?
Biên Tẫn nhắm mắt lại, chân dài khẽ co lên.
Nàng biết Thẩm Nghịch muốn gì.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Nghịch muốn gì mà nàng chưa từng cho?
Đã nhiều năm như vậy, Thẩm Nghịch vẫn luôn yêu nàng sâu đậm như thế, nếu các nàng nhất định phải đi trên con đường lầm lạc này, chi bằng làm một đôi bạn lữ thực sự tiêu dao.
Sau này đi con đường nào, cũng sẽ không hối tiếc.
Ngón tay Biên Tẫn luồn vào tay Thẩm Nghịch, khớp ngón tay cọ xát vào lòng bàn tay nàng, chậm rãi, nới lỏng thắt lưng.
Trong suốt quá trình, Biên Tẫn luôn nhìn sang chỗ khác, cho đến khi hoàn toàn cởi xong, nàng mới chuyển mắt nhìn lại.
Nhìn về phía hồng trần phàm tục của nàng, nhìn thấy d.ục vọ.ng tr.ần t.rụi, tươi sống.
......
Biên Tẫn cũng không biết sau lưng mình đã đeo thứ gì bao lâu, được Thẩm Nghịch chăm sóc.
Khi không chịu nổi nữa, nàng cắn nhẹ hoặc mạnh vào bờ vai không bị thương của Thẩm Nghịch, mái tóc dài xõa trên lưng Thẩm Nghịch.
Ô uế cùng vết thương dây dưa.
Còn hơn cả một nụ hôn sâu sắc.
Vị thần Phật thanh lãnh thuần khiết kia quả thực đã bị Thẩm Nghịch nhuốm màu trần tục.
Dùng dục niệm tưới tắm, dùng tình yêu thấm đẫm, lấp đầy hơi thở của nàng.
Trong và ngoài giấc mơ, nàng thực sự nắm giữ người trong mộng.
Cảm giác kỳ diệu khiến Thẩm Nghịch choáng váng, không thể dừng lại sự vui sướng tràn trề và hành hạ lẫn nhau trong giấc mơ rực rỡ sắc màu.
Trong đêm sương mù khiến nàng mất kiểm soát này, đắm chìm trong niềm vui tột độ, Thẩm Nghịch nhạy bén nhận thấy sự hỗn loạn của Biên Tẫn bị bao phủ bởi một nỗi bi thương xa lạ.
Đó là sự buông xuôi tất cả, không còn quan tâm gì nữa, nặng trĩu tâm sự.
Thẩm Nghịch chậm lại, hỏi Biên Tẫn: "Ngươi có tâm sự sao?"
Đầu gối Biên Tẫn vẫn còn cọ xát vào eo Thẩm Nghịch, trong cơn mê man nhớ lại hình ảnh núi xác chết, và cảnh tượng nàng xách đầu cấp dưới.
Những chi tiết trong hình chiếu ký ức có thể đã được chỉnh sửa, nhưng người trong video chắc chắn là chính nàng, nàng chắc chắn.
Ít nhất một phần của hình chiếu là sự thật.
Biên Tẫn khó khăn nói giữa những hơi thở: "Ta nghĩ...... mau chóng khai thông mô-đun liền cành, tìm lại ký ức."
Động tác của Thẩm Nghịch khựng lại một chút.
"Chỉ là vậy thôi sao?"
Biên Tẫn im lặng.
Sau một hồi dừng lại, đột nhiên nhanh chóng bắt đầu, Biên Tẫn khó chịu khép chặt đầu gối.
Giọng nói của Thẩm Nghịch vang lên bên tai.
"Chuyện này không có đường hối hận."
Biên Tẫn mở đôi mắt ướt đẫm, nhìn xuống sàn giường, kinh ngạc đỏ mặt dời mắt đi.
Giọng điệu có chút lạnh lùng.
"Mức độ thân mật lâu như vậy không tăng, chính là vì chưa đến bước này. Nếu là thủ đoạn cần thiết, tại sao không dùng? Đã tăng đến 55 rồi."
Thủ đoạn cần thiết.
Bốn chữ này ghim vào lòng Thẩm Nghịch.
Thì ra là vậy.
Thẩm Nghịch quả thật đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trở thành "Thủ đoạn" của Biên Tẫn, nhưng khi những lời này thật sự được nói ra từ miệng Biên Tẫn, vẫn khiến nàng đau nhói.
Giọng điệu lạnh nhạt đó dường như ám chỉ, nếu hôm nay đổi thành người khác, cũng có thể là "Thủ đoạn cần thiết" của nàng.
"Vậy sao."
Thẩm Nghịch lại một lần nữa bế nàng lên.
"Vậy tối nay không đến 60, ta sẽ không dừng lại."
Biên Tẫn muốn nói gì đó, nhưng môi đã bị lấp kín.
Đêm càng lúc càng khuya.
Không biết là lần thứ bao nhiêu, Thẩm Nghịch vẫn còn sức lực ôm nàng, hôn nàng, nâng nàng lên.
Mỗi lần Biên Tẫn đều cho rằng là không thể, quá nhiều, nhưng mỗi lần Thẩm Nghịch đều có thể đưa nàng lên một tầm cao mới.
Có lẽ là do Nghịch Tâm, xúc giác mẫn cảm khiến thể chất Biên Tẫn trở nên khó tả.
Mức độ thân mật tăng thêm một, lại thêm một.
Chiếc hộp tình ý bị nghiêng đổ, Thẩm Nghịch từ phía sau hôn lên vành tai Biên Tẫn.
Biên Tẫn nói, không được.
Thẩm Nghịch nói, mới 57, chẳng phải muốn khôi phục ký ức sao, tiếp tục.
Lại thêm một.
Căn phòng trống trải trước đây đã mất đi sự vui vẻ, giờ đây bỗng nhiên mang dáng vẻ của một đêm tân hôn.
Trong màn trướng ấm áp, có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân hình nữ nhân xinh đẹp quấn chặt lấy nhau.
Không biết qua bao lâu, trong cơn hỗn loạn, Biên Tẫn bị Thẩm Nghịch ôm ở cửa sổ, trước mắt lại một lần nữa trắng xóa.
Biên Tẫn bám chặt vào Thẩm Nghịch, run rẩy không ngừng. Vẫn chưa hết, Thẩm Nghịch lại tiếp tục xoa n.ắn.
Biên Tẫn: "Không......"
Biên Tẫn ngăn cổ tay Thẩm Nghịch lại, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.
Thẩm Nghịch từ từ mở mắt trong ánh bình minh, nhìn làn da ửng hồng của Biên Tẫn phủ đầy dấu vết của nàng.
Mà đôi mắt luôn lạnh như băng sương kia, không biết từ khi nào đã ướt đẫm nước mắt.
Ôm Biên Tẫn trở lại giường, Biên Tẫn quay lưng về phía nàng.
Thẩm Nghịch ôm chặt lấy nàng từ phía sau, chỉ muốn hòa tan nàng vào cơ thể mình, máu thịt hòa quyện, vĩnh viễn không thể tách rời.
Thẩm Nghịch mệt mỏi rã rời, ngủ rất say.
Biên Tẫn chỉ hôn mê một lát rồi tỉnh lại.
Mức độ thân mật, 59.
Biên Tẫn khẽ cười.
Chỉ còn thiếu một, ý trời.
Khi xoay người, nàng cảm thấy hơi đau.
Rất kỳ lạ, không chỉ là đau, mà còn có một cảm giác dư âm, khó có thể tiêu hóa, nhưng đó là thứ Thẩm Nghịch mang đến cho nàng, lại rất thích.
Thẩm Nghịch ngủ say không chút phòng bị, giống hệt như khi còn nhỏ.
Biên Tẫn lặng lẽ nhìn nàng rất lâu, cuối cùng đặt lên môi nàng một nụ hôn nhạt.
Đêm nay đã trải qua quá nhiều, lúc này nàng nghe thấy tiếng thế giới thức tỉnh, những tiếng ồn ào chỉ trích và bước chân đuổi bắt nàng đã ở trên đường.
Biên Tẫn chọn một bộ quần áo của Thẩm Nghịch, đối diện với ánh mặt trời, chỉnh tề vạt áo, cài khuy áo, tỉ mỉ ăn mặc chỉnh tề.
Chú thích:
"Đại ẩn ẩn vu thị” (大隐隐于市) có nghĩa là “bậc đại ẩn sĩ ẩn mình giữa chốn phố thị”, tức là người thực sự muốn ẩn thân thì không cần trốn vào núi sâu rừng thẳm, mà có thể ẩn nấp ngay giữa nơi phồn hoa đô hội, giữa mắt bao người nhưng vẫn không ai tìm ra.