Nàng cài xong nút tay áo, mở mạng Vạn Duy, xem một lát.
Mọi thứ đúng như nàng nghĩ.
Mơ hồ nghe thấy tiếng hộ vệ và người ngoài nói chuyện, sau đó, Vạn cô cô vội vã đi qua hành lang, hướng sân chính đi tới.
Biên Tẫn tắt mạng Vạn Duy, xoay người định ra mở cửa, thì thấy Thẩm Nghịch không biết đã tỉnh từ lúc nào.
Thẩm Nghịch đứng ở cửa phòng ngủ, lưng dựa vào cửa, một tay chống lên.
Vạn cô cô ở ngoài cửa gọi các nàng, Thẩm Nghịch nhìn chằm chằm Biên Tẫn, một lúc lâu sau mới nói:
"Vạn cô cô, mời khách nhân đợi ở sảnh ngoài một lát, ta lát nữa sẽ ra."
Quan viên Đại Lý Tự và Tả Kiêu Vệ đến rất đông, không dễ đối phó.
Nhưng Hầu gia đã nói vậy, Vạn cô cô liền đáp lời "Vâng", suy nghĩ một hồi, đành phải căng da đầu đi tiếp chuyện với đám người kia.
Trong phòng ngủ thoang thoảng hương hoa lê, Thẩm Nghịch không búi tóc, áo ngủ cũng mặc tùy tiện, thắt lưng thắt qua loa.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên khuôn mặt nàng, chiếc mũi cao thẳng chia khuôn mặt thành hai nửa sáng tối rõ rệt.
Thẩm Nghịch đi đến trước mặt Biên Tẫn, lặng lẽ nhìn nàng.
Hốc mắt vẫn còn đỏ hoe như tối qua, mái tóc rối bời chưa được chải, không nói một lời, ủ rũ.
Giống như một chú chó con đáng thương bị chủ nhân bỏ rơi.
Ánh mắt Thẩm Nghịch dừng lại trên cổ tay Biên Tẫn, hỏi nàng: "Có thể cho ta xem không?"
Im lặng một lát, Biên Tẫn mở đồng hồ điện tử, tiếp tục phát video mà nàng vừa xem trên mạng.
Thẩm Nghịch kéo video về điểm bắt đầu, xem từ đầu.
Đây là đoạn hình chiếu ký ức mà Tần Vô Thương cho Biên Tẫn xem, đã bị nàng ta lan truyền khắp mạng Vạn Duy.
Cảnh tượng tàn sát dã man trên núi xác chết, cùng với hơn trăm người bị xé xác trong hẻm nhỏ, đã in sâu vào tâm trí Biên Tẫn.
Bộ mặt thật "Lưỡi đao của Đế quốc", thích giết chóc thành tính!
Trên mạng Vạn Duy dấy lên làn sóng chỉ trích Biên Tẫn.
Hàng trăm vạn bình luận đều lên án nàng là kẻ phản quốc, chứng cứ vô cùng xác thực, hy vọng hoàng cung lập tức bắt giữ nàng để rửa sạch lời đồn.
Đương nhiên cũng có nhắc đến tên Thẩm Nghịch.
Vô số người suy đoán Thẩm Nghịch đã sớm biết hành vi phạm tội phản quốc của Biên Tẫn, lại còn cầu xin Lý Nhược Nguyên tha cho kẻ phản tặc này, tỉ mỉ chữa trị, mưu đồ gây rối.
Quá khứ ân ái của hai người chính là bằng chứng cho thấy các nàng là đồng bọn.
Đương nhiên cũng có người nghi ngờ tính chân thực của video, dù sao cũng chỉ là video, từ đâu mà có, có phải là giả tạo hay không thì chưa biết.
Nhưng càng nhiều người không cần lý do xác đáng, chỉ cần những tin tức giật gân để thêm gia vị cho một ngày bình lặng của mình, một con đường để xả giận.
Cuộc cuồng hoan này bùng nổ ngay từ lúc hừng đông, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Đại Lý Tự vốn đã có hiềm khích với phủ Tĩnh An hầu, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Chỉ là lần trước đã bị thiệt, lần này đến thì cẩn thận hơn nhiều, kết hợp với Nam Nha Thập Nhị Vệ và cả Tả Kiêu Vệ xông vào Hầu phủ.
Thẩm Nghịch tùy tiện xem vài lần rồi tắt.
Nàng ngẩng đôi mắt ướt át lên.
"Đây là lý do tối qua ngươi làm như vậy."
Biên Tẫn không nói gì.
Nàng thật sự đã nghĩ như vậy.
Nàng muốn lập tức khai thông mô-đun liền cành, nếu khai thông thành công, cho dù mình bị bắt vào Đại Lý Tự, Thẩm Nghịch ở bên ngoài, hai người vẫn có thể thông qua mô-đun liền cành để tìm kiếm chân tướng ký ức.
Nhỡ như chân tướng đúng như những gì Tần Vô Thương đã cho xem, nàng thật sự phản quốc vì lợi ích nào đó, là ác ma nhuốm máu vô số đồng bào, vậy thì việc nàng để lại một chút hiềm nghi có thể giúp Thẩm Nghịch tránh khỏi vũng lầy, kịp thời rút lui.
Nhưng Thẩm Nghịch quá thông minh, mọi ý đồ của Biên Tẫn đều bị nàng nhìn thấu, nói toạc ra.
Cũng có thể nói là do vận mệnh, cuối cùng vẫn thiếu một chút.
Ý trời là vậy.
"Ngươi định đi theo Đại Lý Tự sao?"
Đa phần lời nói dối đều bị Thẩm Nghịch vạch trần, Biên Tẫn thành thật nói: "Chúng ta không thể cùng lúc gặp rắc rối."
Từ "Chúng ta" cho thấy Biên Tẫn vẫn coi các nàng là một thể.
Thẩm Nghịch cười nói: "Sẽ không đâu, ta sẽ giết hết bọn chúng."
Một câu nói nhẹ nhàng, cuồng ngạo quái đản.
Biên Tẫn nghiêm túc nói: "Nếu ngươi làm vậy, thì có khác gì tà đạo? Ta không nhớ đã dạy ngươi như vậy."
Nụ cười Thẩm Nghịch càng sâu: "Đúng vậy, ta là tà đạo, ta từ trước đến nay mới không bước lên cái gọi là con đường chính đạo của ngươi, cũng chỉ vì những lời dạy bảo mà ngươi luôn tâm niệm. Nhưng ngươi cả đời quang minh lỗi lạc, ghét cái ác như kẻ thù, ai sẽ nhớ ngươi tốt?"
Thẩm Nghịch nói, đánh vào ngực Biên Tẫn, khiến ánh mắt nàng hơi dao động.
Không đợi Biên Tẫn mở miệng, Thẩm Nghịch bước lên một bước, đứng giữa hai chân Biên Tẫn.
Biên Tẫn bị nàng đẩy lùi về sau, lưng chạm vào mép quầy thấp.
Nắm lấy cổ tay Biên Tẫn, Thẩm Nghịch áp sát cả người lên.
Biên Tẫn bị nàng làm cho hết cách, chỉ có thể nửa ngồi trên mặt quầy.
Đôi mắt Thẩm Nghịch vốn dĩ đã bị di chứng do khai thác Ngân Hà Các Tố, hôm qua lại bị thương, lúc này hốc mắt đỏ lên, phủ một tầng cố nén nước mắt.
"Mang thương bảo vệ biên cương, mất đi ký ức, suýt chút nữa tàn phế. Tất cả những thống khổ này đổi lại được gì? Bị nghi ngờ, bị giam cầm, bị tra tấn. Ngươi từng là đoàn tàu đi điều tra tung tích Hắc khối Rubik, thức khuya dậy sớm lo lắng cho an nguy của Đế quốc này, mà những người ngươi muốn bảo vệ đối xử với ngươi như thế nào? Ngươi nhìn thấy nhiều hơn ta, rõ ràng hơn ta, đúng không? Bọn họ căn bản không coi trọng ngươi, không thèm để ý ngươi, hà tất ngươi phải chống đỡ cho trời đất này? Cứ để nó sụp đổ, đập nát những thứ bùn nhơ cặn bã này chẳng phải thống khoái hơn sao?"
Những lời này đè nén trong lòng Thẩm Nghịch đã lâu, trước đây không nỡ nói, giờ phút này ngọn lửa trong lòng thiêu đốt khiến nàng khó chịu.
Nàng uất ức thay Biên Tẫn, thấy nàng ấy không đáng, không muốn đè nén thêm nữa.
Dưới phạm thượng, nói năng vô lễ, lại là vô tận khoái ý.
Đối mặt với chất vấn mãnh liệt của Thẩm Nghịch, ánh mắt Biên Tẫn vẫn bình thản.
"Không có người xẻ mây, sao trời vĩnh viễn chẳng thấy. Ta không bảo vệ trời đất này, thà rằng hóa tro bụi nơi Tử Thành."
Giọng điệu nhẹ nhàng, những lời này tựa như Biên Tẫn đã tự nói với mình vô số lần trong lòng, khi nói ra không có bất cứ cảm xúc nào, chắc chắn mà nghiêm túc.
Khuôn mặt đầy tính công kích của Thẩm Nghịch bị một câu nói nhẹ nhàng này đánh tan.
Như thể trở lại đêm tuyết 6 năm trước, nàng bảo Biên Tẫn đừng đi, Biên Tẫn nói, nếu ta không đi, Yến Lạc ắt sẽ thất thủ.
Sự thuần khiết của Biên Tẫn khiến Thẩm Nghịch chua xót đau đớn, như bị người ta mạnh mẽ xoa bóp.
Một giọt nước mắt long lanh từ đôi mắt nàng trào ra.
Ánh mắt Biên Tẫn dán chặt lấy giọt nước mắt ấy, nhìn nó chầm chậm rơi xuống, mang theo cả trái tim nàng chìm sâu vào vực thẳm.
Giọt nước mắt vỡ tan trên ngực áo, như một đóa hoa nước mắt nở rồi tàn ngay tức khắc.
Nữ nhân này mang trong mình sự cố chấp, vẻ thông thái hão huyền, và một trái tim đầy ắp những lý tưởng. Nhưng nàng nào hay, thế gian này đầy rẫy những bất công và vẫn đục, liệu có nơi nào dành cho nàng một con đường để bước đi?
Nhưng, như vậy mới là nàng.
Đây mới là Đại sư tỷ Song Cực Lâu thanh phong minh nguyệt, không nhiễm bụi trần.
Càng thích nàng hơn.
Thẩm Nghịch nắm chặt vạt áo Biên Tẫn.
Thích đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thẩm Nghịch áp sát vào lòng Biên Tẫn, dùng nước mắt làm ướt vạt áo nàng.
Biên Tẫn cảm nhận được hơi ấm của nước mắt, hô hấp cũng ngày càng khó khăn.
Cảm giác đau nhức trong lòng hết đợt này đến đợt khác, Biên Tẫn đã quen dùng nụ hôn để trấn an Thẩm Nghịch, môi vừa định động đậy, nghĩ đến Thẩm Nghịch hiện tại chắc là đã chán ghét mình, lại rụt về, cắn chặt môi.
Nước mắt đã cạn, Thẩm Nghịch ổn định cảm xúc, ít nhiều cũng có chút mất mặt.
Hít hít mũi, định quên chuyện vừa xảy ra, giả vờ như mình chưa khóc.
Thẩm Nghịch ngẩng mắt lên, hỏi Biên Tẫn: "Hôm qua ngươi nói như vậy, chẳng phải là muốn ta chán ghét ngươi sao?"
Thẩm Nghịch không biết giờ phút này hai mắt mình đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng hồng, bộ dạng vừa khóc xong trong mắt Biên Tẫn trông đáng thương đến nhường nào.
Biên Tẫn rất khó nói dối với Thẩm Nghịch, chỉ có thể im lặng.
Thẩm Nghịch đọc được câu trả lời từ sự im lặng của nàng.
"Ta không có cách nào chán ghét ngươi. Cho dù có bao nhiêu hình chiếu ký ức, ta cũng chỉ tin tưởng ngươi."
Lực đạo Biên Tẫn c.ắn môi dưới càng thêm mạnh.
Mất đi ba năm ký ức vô cùng quan trọng, cho dù là chính nàng, bước đi trong sương mù, cũng có lúc tự nghi ngờ chính mình.
Lại có một kẻ ngốc nghếch cái gì cũng không biết, lại lựa chọn tin tưởng nàng.
Hốc mắt Thẩm Nghịch vẫn còn vương một giọt nước mắt trong suốt lấp lánh, đáng thương như cầu xin người dỗ dành, nàng nâng mặt Biên Tẫn lên, ôm trọn cả thế giới của nàng vào lòng bàn tay.
"6 năm trước ta không có cách nào chán ghét ngươi, hiện tại cũng vậy. Sư tỷ......đừng để ta phải rời xa ngươi nữa."
Giờ khắc này Biên Tẫn đã biết, cảm giác chua xót luôn chực chờ trong lòng là gì.
Là thích.
Dù tương lai khó lường, dù rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, giờ khắc này yêu thích đều đủ để khắc sâu vào sinh mệnh.
Chỉ là, đã không còn kịp nữa.
Biên Tẫn đang định gạt tay nàng ra.
Trước mắt bỗng hiện lên một hàng chữ.
Mức độ thân mật tăng thêm một.
【Chúc mừng hai vị tình thâm phu thê, mức độ thân mật đạt 60, mô-đun liền cành hiện đã được khai thông. Hai vị có thể tận tình sử dụng tất cả các chức năng trong mô-đun liền cành. Đường đời như mộng, tình nghĩa đáng giá ngàn vàng. Dân chính tư liền cành cầu chúc hai vị bạc đầu giai lão, kết duyên vĩnh thế.】
Thẩm Nghịch và Biên Tẫn đều ngơ ngác.
Mô-đun liền cành thế nhưng lại được khai thông vào giờ phút này.
Những ràng buộc mãnh liệt đêm qua đều cách nhau trong gang tấc, hôm nay trong nước mắt nghẹn ngào, đau lòng khó tả, thậm chí quên cả chuyện mức độ thân mật, nó lại đột nhiên đến.
Một lòng theo đuổi nó không đến, bỏ mặc nó thì nó tự hiện.
Thẩm Nghịch không nhịn được cười.
Khóe miệng Biên Tẫn cũng nở một nụ cười, nhưng rất nhanh lại thu lại.
Thẩm Nghịch nhìn vết sưng đỏ trên môi Biên Tẫn vẫn chưa tan, ký ức nóng bỏng đêm qua trào dâng trong lòng.
Định nếm lại đôi môi đó, Biên Tẫn mặt đỏ lên, quay đi.
"Mô-đun liền cành đã mở, không cần làm những chuyện đó nữa."
"Nhưng......"
"Người của Đại Lý Tự vẫn còn ở bên ngoài."
Hiện tại ở chung phòng với Thẩm Nghịch có chút nguy hiểm, nếu mô-đun liền cành đã mở, Biên Tẫn không còn lo lắng gì nữa, tính toán ra sảnh ngoài.
Thẩm Nghịch kéo nàng trở lại, ngồi xuống trường kỷ.
"Đừng vội, ta xem kỹ video trên mạng đã. Yên tâm, Vạn cô cô rất khéo léo, đối phó với bọn người kia dễ như trở bàn tay."
Thẩm Nghịch đưa video vào phần mềm, phân tích một lần.
"Đúng là không phải giả tạo, là xuất phát từ mô-đun ký ức."
Lòng Biên Tẫn hơi chùng xuống.
Sau đó lời Thẩm Nghịch nói lại khiến mắt nàng sáng lên.
"Nhưng có dấu hiệu cắt ghép chỉnh sửa. Video này chắc chắn do Tần Vô Thương tung ra. Tần Vô Thương có thể luyện ra ma chủng, thì việc chỉnh sửa một đoạn video chẳng là gì. Nhưng cao minh của nàng không phải là thủ đoạn cắt ghép, mà là kỹ xảo giấu thật trong giả. Nàng hiểu rằng, nếu hoàn toàn là giả thì rất dễ bị nhìn thấu. Nhưng nếu thêm một chút thật vào giả dối, thì rất dễ mê hoặc lòng người. Phỏng chừng cách nàng nói chuyện cũng vậy, mười câu thì có nửa câu thật."
Thẩm Nghịch gõ bàn phím cực nhanh, Biên Tẫn hỏi nàng:
"Ngươi đang xâm nhập vào đám mây sao?"
"Đúng vậy. Một số người mô-đun ký ức sẽ mở chức năng lưu trữ đám mây, ta thử vận may xem chủ nhân của hình ảnh ký ức này có mở hay không. Nếu có thì có thể thông qua dữ liệu đối chiếu đến hình ảnh gốc. Đến lúc đó đối chiếu thì sẽ biết video Tần Vô Thương tung ra đã bị chỉnh sửa ác ý như thế nào."
Biên Tẫn: "Chỉ có thể thử vận may thôi, dù sao mô-đun ký ức rất riêng tư, trừ khi là ký ức cực kỳ quan trọng, sợ bị hư hỏng, nếu không rất ít người nguyện ý sao lưu lên đám mây."
Thẩm Nghịch "Ừ" một tiếng, "Nếu là ta, trước khi chết muốn bảo tồn một bí mật lớn, nói không chừng sẽ dùng hết sức lực cuối cùng để phân tán chứng cứ. Dù sao cứ để nó chạy trước đã, có tìm được hay không thì tính sau......"
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cộc cộc, như là loài chim nào đó dùng mỏ gõ vào cửa sổ.
Thẩm Nghịch mở cửa sổ, là chim trinh sát mà nàng phái đi gấp rút tiếp viện Tằng Khuynh Lạc đã trở lại.
Thẩm Nghịch đưa tay ra, chim trinh sát đậu trên cánh tay nàng, hé miệng, thả ra một đoạn hình chiếu đã được mã hóa.
Là Tằng Khuynh Lạc.
Bối cảnh ở trong căn phòng mà nàng thuê.
Và người trong hình ảnh khiến Thẩm Nghịch và Biên Tẫn kinh ngạc nhìn nhau.
Là Lý Cực.
Lý Cực bị bịt mắt, trên cổ có vòng giam cầm, hai tay bị trói ra sau lưng dựa vào lưng ghế, trông rất thảm hại, thậm chí không biết màn hình đang quay mình, tức đến muốn hộc máu nói:
"Rốt cuộc dính cái gì trên váy ta vậy? Ngươi dẫn ta đi đường nào thế này? Nhớt nhát khó chịu quá. Thả ta ra, khó chịu quá......Tằng Khuynh Lạc!"
"Ta muốn đi vệ sinh...... Tằng Khuynh Lạc!"
"Tằng Khuynh Lạc, ngươi có ở đó không? Ngươi đưa ta đến đâu vậy? Tằng Khuynh Lạc!"
Tằng Khuynh Lạc không phản ứng nàng.
Chỉ là để không bị lộ hành tung nên đã đi qua bụi cỏ và bùn đất, trên đầu nàng còn có một cọng cỏ khô chưa được phát hiện.
Lý Cực thấy Tằng Khuynh Lạc không phản ứng mình, liền đổi sang lý do khác.
"Ngươi bắt ta cũng không giết ta được, ngươi cũng biết ta là An Vương, ta chết thì không chỉ thành Trường An mà cả Đế quốc sẽ chìm trong máu tanh, chuyện này không phải ngươi có thể kiểm soát được. Nếu ngươi thả ta bây giờ, có lẽ ta sẽ xem xét đến mối quan hệ của chúng ta......"
Tằng Khuynh Lạc tiện tay nhét một con bạch tuộc nhồi bông vào miệng nàng.
Lý Cực: "Ô ô ô ô ô ô ô?!"
Ngươi lấy cái gì nhét vào miệng ta vậy?!
Lý Cực: "Ô ô ô ô ô?!"
Ngươi dám đối xử với ta như vậy?!
Tằng Khuynh Lạc đẩy mạnh con bạch tuộc vào miệng Lý Cực.
Lý Cực:......
Tằng Khuynh Lạc đi đến một căn phòng khác, đóng cửa lại, hướng màn hình về phía mình.
Tằng Khuynh Lạc: "Đại sư tỷ, Tiểu sư tỷ, ta không sao. An Vương này liên kết với Tần Vô Thương mưu đồ gây rối cho Song Cực Lâu chúng ta. Giờ phút này nàng ở nhà ta, xử trí như thế nào thì đợi hai tỷ trả lời."
Lý Cực rơi vào tay Tằng Khuynh Lạc, ai mà ngờ được.
Thẩm Nghịch thoải mái nói: "Cả đêm không thấy Khuynh Lạc đâu, vậy mà làm được chuyện kinh thiên động địa."
Biên Tẫn cũng rất bất ngờ, nhưng cũng lo lắng.
"An Vương này xảo trá, còn có thiên phú tinh thần, không nên để Khuynh Lạc ở chung với nàng quá lâu. Chỉ là như nàng nói, người này không dễ khống chế. Giết thì là giúp Lý Nhược Nguyên một ân huệ lớn, không chỉ tăng sĩ khí cho Lý Nhược Nguyên, còn có thể để lại nhược điểm, khiến nàng ta đàn áp chúng ta dễ dàng hơn. Nhưng nếu không giết, An Vương có thể liên thủ với Tần Vô Thương một lần thì có thể liên thủ lần thứ hai, hậu họa vô cùng."
Thẩm Nghịch nghĩ ngợi rồi cười.
Thấy Thẩm Nghịch cười, Biên Tẫn biết nàng đã có chủ ý.
Càng cười ngọt ngào, chủ ý càng xấu.
Thẩm Nghịch đứng dậy, đi thay quan phục.
"Sư muội đi đâu?"
Thẩm Nghịch quay đầu lại, nói đầy ẩn ý: "Đi gặp Lý Nhược Nguyên. Ngươi cũng không cần đi theo Đại Lý Tự nữa. Khuynh Lạc lần này thật sự là thần tới chi bút, chúng ta cứ kệ xác bọn họ, xem hai tỷ muội Lý thị đấu đá nhau sống chết thế nào."
Nghe Thẩm Nghịch nói vậy, Biên Tẫn lập tức hiểu ý.
Đúng vậy, đây là một kế sách nhất cử lưỡng tiện.
Khi hai người cùng nhau ra ngoài, Thẩm Nghịch nhìn quần áo của Biên Tẫn.
Trước đó đã chú ý thấy Biên Tẫn mặc quần áo của mình, Thẩm Nghịch hỏi:
"Quần áo của ta mặc thoải mái không?"
Biên Tẫn lúc này mới nhớ ra chuyện này.
Biên Tẫn vốn định tự mình đi gặp người của Đại Lý Tự, nếu không thể trở về, mặc quần áo của Thẩm Nghịch, khi nhớ nàng cũng có thể có chút an ủi.
Hiện giờ thì có chút xấu hổ.
Biên Tẫn cứng nhắc nói: "Lấy nhầm rồi."
"Ồ, ta tin."
Biên Tẫn:......
Chú thích:
"Thanh phong minh nguyệt" (清風明月) thường được dịch là "gió mát trăng thanh" hoặc "gió nhẹ trăng sáng".
"Thần tới chi bút" (神來之筆 ) có nghĩa đen là "nét bút do thần linh đưa tới". Nó được dùng để miêu tả một nét vẽ, một câu văn, một ý tưởng,... xuất hiện một cách bất ngờ, xuất sắc, tự nhiên như có sự mách bảo của thần linh, đạt đến trình độ tuyệt diệu, không ai ngờ tới.