Đặt tên như Khốc Khốc và Náo Náo rõ ràng là đùa.
Trình Khuyết chẳng nỡ đặt cho con gái những cái tên như thế. Anh lật tung từ điển, thậm chí bỏ tiền trên mạng nhờ người đặt tên. Tiền đổ vào không ít, dựa vào ngũ hành, ngày sinh mà chọn, mấy cái tên bày trước mặt, hoa cả mắt.
Thương Vị Vãn bị ép đến mức rối loạn lựa chọn.
Cuối cùng, họ quyết định để Tiểu An Lạc chọn.
Tên mụ của bé là Thương Vị Vãn đặt, mong con cả đời bình an vui vẻ, nên tên chính để bé tự chọn.
Trình Khuyết và Thương Vị Vãn viết những cái tên mua được và họ nghĩ ra lên giấy, ném hết vào nôi, để Tiểu An Lạc bốc.
Kết quả, giấy bay như hoa trắng rơi đầy người Tiểu An Lạc. Họ mới muộn màng nhận ra, bé ở tháng này chưa biết cầm nắm, làm sao bốc được?
Họ quá lý tưởng hóa rồi.
Thế là họ quyết định hoãn lại, nhưng đối mặt với việc làm hộ khẩu, phải ghi tên chính lên sổ hộ khẩu.
Sau khi Trình Khuyết vắt óc suy nghĩ, anh nảy ra ý hay hơn.
Anh cầm từng mẩu giấy gấp sẵn đưa qua trước mặt Tiểu An Lạc, xem bé thích cái nào hơn.
Thương Vị Vãn nghe xong thầm chê anh “thông thái”, nhưng không ngờ Tiểu An Lạc thật sự hợp tác với bố. Sau khi lắc qua lắc lại bảy tám mẩu giấy mà bé chẳng phản ứng, Thương Vị Vãn nhìn đã thấy mệt, nhưng Trình Khuyết không biết mệt, như thể ôm con gái hai tiếng không thấy mệt vậy.
Đến mẩu giấy thứ chín, Tiểu An Lạc đột nhiên cười khúc khích, hai mắt híp thành đường chỉ.
Trình Khuyết mở giấy, trên đó rõ ràng viết: Thương Thư Lê.
Đây là tên anh bỏ 999 tệ trên mạng nhờ “đại sư” đặt, không phải đặc biệt nhất, nhưng đắt nhất.
Bé chọn tên này, Trình Khuyết khen con có mắt nhìn.
Thương Vị Vãn: “…”
Người này tự động gắn bộ lọc màu hồng rồi.
Thương Vị Vãn ở cữ ở trung tâm chăm sóc cao cấp, chẳng làm gì, ngày ngày theo nhịp sống của cô.
Chỉ là không vận động được, bữa ăn ở trung tâm cân bằng dinh dưỡng, sau sinh không những không gầy đi nhanh, ngược lại càng đẫy đà.
Cô không cho Thương Thư Lê bú hoàn toàn bằng sữa mẹ, sữa bột chiếm nửa, chủ yếu vì cô phải ngủ đêm. Trình Khuyết không bao giờ đánh thức cô giữa đêm, bé luôn ở phía anh. Hễ bé ư ử, anh lập tức dậy bế dỗ, pha sữa, cho ăn, thay tã, những việc này đều do anh và người giúp việc làm.
Thương Vị Vãn chẳng bận tâm gì.
Nên sau khi ở cữ về nhà, cô lập tức hẹn lớp yoga của Đinh Oánh.
Ở lớp yoga cô không dám gắng sức, chỉ là vài động tác khởi động, trước đây với cô dễ như trở bàn tay, nhưng giờ chưa đầy nửa tiếng, cô đã mồ hôi như mưa. Sau lớp yoga, cô tắm rửa, trò chuyện vài câu với Đinh Oánh rồi rời đi.
Ra ngoài, thấy tòa nhà văn phòng đối diện, cô nảy ra ý định nhanh chóng bước lên lầu.
Vừa đến tầng mười chín, cô gặp Vưu Lăng, Vưu Lăng giật mình suýt làm đổ cà phê: “Má ơi, giữa ban ngày tôi thấy ma à? Rieken, giờ này cô không ở nhà ở cữ, vội vàng đi làm gì?”
“Ai bảo tôi đi làm lại?” Thương Vị Vãn giơ túi bánh mì mua sẵn: “Tôi đi ngang, ghé thăm mọi người.”
“Ở cữ xong rồi à?” Vưu Lăng lập tức nhận lấy, đùa giỡn cảm ơn: “Cảm ơn mỹ nữ Rieken. Nhưng cô cứ ra ngoài thế này, còn con gái đâu?”
Người ở tầng mười chín sớm biết cô sinh con gái, còn nhờ Vivian mua quà đến thăm.
Đây cũng là lý do Thương Vị Vãn ghé qua.
Sau khi tốt nghiệp, Thương Vị Vãn làm qua nhiều công ty, đi làm nhiều năm, nhưng lần đầu cảm nhận được môi trường làm việc ấm áp thế này.
“Có người giúp việc và ông xã tôi trông rồi” Thương Vị Vãn nói. “Con bé ngoan lắm.”
“Ôi chà.” Vưu Lăng cắn miếng bánh mì cô mua: “Cô sinh rồi mà chẳng đăng vòng bạn bè cho chúng tôi xem, đến giờ vẫn chưa biết con gái cô thế nào. Cô đã đẹp, ông xã cô lại cũng đẹp trai như thế, con gái cô chẳng phải xinh đẹp ngút trời à?”
Đồng nghiệp trong văn phòng thi nhau trêu.
Thương Vị Vãn mới lấy điện thoại cho họ xem: “Đây.”
“Ối! Quả nhiên là mỹ nhân từ trong trứng” Vưu Lăng cảm thán.
Ảnh được truyền tay giữa đồng nghiệp, mọi người khen bé hết lời. Có nữ đồng nghiệp bảo dù vóc dáng cô có thay đổi nhưng vẫn đẹp như xưa, cô nhún vai: “Gầy không nổi.”
“Đó là chuyện tốt.” đồng nghiệp đùa. “Chứng tỏ cô cưới đúng người. Với lại, trước đây cô gầy quá, giờ thế này có sức hút hơn.”
Thương Vị Vãn hỏi sức hút thế nào, họ ngẩn ra, bí ẩn nói: “Hương vị đàn bà.”
Vì họ còn phải làm việc, còn Thương Vị Vãn đang nghỉ thai sản, trò chuyện vài câu rồi cô rời đi.
Sau khi cô đi, một đồng nghiệp đột nhiên thở dài trong văn phòng.
Vưu Lăng hỏi: “Lục ca, anh thở dài gì thế?”
“Tôi cũng muốn như Rieken, sinh ra có một khuôn mặt đẹp, rồi cưới vào hào môn, sinh con xong cả đời không lo,” Lục ca chép miệng, lời lẽ toát ra ghen tị: “Sao tôi không được cưới hào môn chứ?”
“Thôi đi.” Vưu Lăng thẳng tính, chẳng khách sáo nói với anh ta: “Rieken đi làm chính thức như bao người, năng lực làm việc ai cũng thấy.”
“Chẳng phải vì đẹp à?” Lục ca nói: “Thế giới này cứ thiên vị người đẹp.”
“Ai bảo anh không sinh có ra khuôn mặt đó?” Vưu Lăng khoanh tay: “Chấp nhận đi.”
“Hơn nữa, Rieken làm việc, thành tích đâu chỉ dựa vào mặt. Lấy dự án bảo cô ấy dựa vào mặt, dự án thành công còn bảo dựa vào mặt?” Vưu Lăng khịt mũi: “Đàn ông con trai, cả ngày chẳng lo nâng cao bản thân, ngồi văn phòng bóng gió đồng nghiệp đã có chồng, giỏi lắm.”
Lục ca lập tức sa sầm: “Vưu Lăng, cậu vừa phải thôi, làm chó l**m cho Rieken lâu thế, cô ta nhìn cậu bao giờ chưa?”
“Cô ấy nhìn tôi hay không, tôi không biết, nhưng tôi chẳng nhìn nổi anh.” Vưu Lăng bước tới giật miếng bánh mì trên tay anh ta: “Anh đừng ăn nữa, không sợ nói lời trái lương tâm mà đau bụng à?”
Lục ca đập bàn đứng dậy, trừng mắt giận dữ, Vưu Lăng xắn tay áo: “Sao? Muốn đánh tôi à? Na Na, báo cảnh sát.”
“Đủ rồi!” Vivian vừa về, nhíu mày liếc hai người: “Xong việc hết rồi à? Không muốn làm, muốn đánh nhau thì cút đi.”
Văn phòng lập tức im phăng phắc, không khí trầm xuống.
Nhưng Thương Vị Vãn đã rời đi, không biết chuyện này, đến tối về nhà mới nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp.
Lục ca là người được điều từ tầng mười hai lên tầng mười chín sau khi cô mang thai, làm dự án khác, cô chỉ gặp anh ta vài lần. Ấn tượng là một người đàn ông dáng vẻ thô kệch, không rõ sao gọi là Lục ca, mọi người cứ gọi thế từ khi anh ta chuyển lên.
Thương Vị Vãn không để tâm.
Sáng hôm sau vừa tỉnh, Vưu Lăng nhắn wehcat: [Cô đừng nghe Lục ca nói bậy, anh ta ghen tị với cô thôi. Năng lực cô thế nào chúng tôi đều thấy, mong cô sớm quay lại cùng kiếm tiền, mỹ nữ Rieken.]
Thương Vị Vãn đọc xong mỉm cười, trả lời “OK”, nhưng bị Trình Khuyết, đang dỗ con sáng sớm, phát hiện. Anh ghé xem, hỏi có chuyện gì.
Thương Vị Vãn kể vắn tắt chuyện xảy ra sau khi rời công ty hôm qua. Trình Khuyết tổng kết: “Vậy là có người thấy em đẹp, nên dưa vào đó được cưới vào hào môn?”
Thương Vị Vãn gật đầu: “Ý là vậy.”
Trình Khuyết khựng lại, hỏi: “Có cần anh giúp em làm rõ không?”
“Làm rõ thế nào?” Thương Vị Vãn hỏi.
Trình Khuyết nhíu mày: “Chưa nghĩ ra, nhưng nếu em muốn, anh sẽ từ từ nghĩ.”
“Nhưng sự thật là thế.” Thương Vị Vãn nói. “Chúng ta biết giữa hai chúng ta không phải vậy, nhưng người ngoài không biết. Em không thể giải thích với từng người. Hơn nữa, muốn gán tội, lo gì không có cớ?”
Trình Khuyết bực bội: “Cứ để họ vu khống em à?”
“Tùy họ.” Thương Vị Vãn nói. “Gần đây em đọc Đỗ Tố.”
Cô đổi giọng: “Thấy một câu, rằng mọi chú giải và nhận định của họ về tôi chẳng tạo nên một phần vạn của tôi, nhưng lại phơi bày toàn bộ họ.”
“Tôi chẳng bao giờ sống vì người khác,” Thương Vị Vãn kiên định.
Giờ cô có Trình Khuyết, có con gái, có sự nghiệp, có mọi thứ cô trân trọng và yêu thương.
Cô đã nghìn lần cứu mình khỏi nước lửa.
Cuối cùng lên bờ, sao phải vì lời người khác mà tức giận?
Dù vậy, Trình Khuyết vẫn không vui, cuối cùng được Thương Vị Vãn dỗ dành.
Tối đó tay Thương Vị Vãn mỏi nhừ, sáng hôm sau dậy vẫn xoa cổ tay. Trình Khuyết tỉnh lại, ngồi dậy ôm vai cô, hỏi có phải mệt quá không?
Thương Vị Vãn liếc anh, ánh mắt rõ ràng—Anh không tự biết à?
Trình Khuyết ôm cô từ phía sau, xoa cổ tay cho cô, giọng khàn: “Vãn Vãn hôm qua vất vả rồi.”
Thương Vị Vãn nhận ra anh không an phận, lập tức véo tay anh: “Anh định làm gì?”
“Vãn Vãn.” Trình Khuyết khàn giọng gọi tên nhỏ, cắn nhẹ vành tai cô: “Bác sĩ có nói bao giờ được gần gũi không?”
Thương Vị Vãn: “…?”
“Tối qua anh…” Thương Vị Vãn ấp úng vài chữ: “Chẳng phải đã xong rồi sao?”
“Cảm giác khác.” Trình Khuyết nghịch ngợm chạm cô: “Lâu không gặp, nó nhớ em rồi.”
Thương Vị Vãn: “…”
Sao anh có thể nói lời gợi tình thế này nhẹ nhàng thế?
Nhưng chẳng phải ngày đầu biết Trình Khuyết, cô nói: “Giờ chưa được.”
“Phải bao lâu?” Trình Khuyết hỏi.
“Ít nhất hai tháng,” Thương Vị Vãn nói. “Nếu hồi phục kém thì ba tháng.”
Trình Khuyết sờ ngực cô: “Thế Tiểu An Lạc còn gì ăn không?”
Thương Vị Vãn: “…Anh hỏi cái này làm gì?”
“Đói rồi.” Trình Khuyết hừ đùa, giọng trầm trầm, tay không an phận. Thương Vị Vãn bị anh làm cho rối loạn, nhưng vẫn giữ chút lý trí hỏi: “Tối qua anh đã thế, hôm nay…”
“Anh nếm thử mùi vị hôm nay cho An Lạc.” Trình Khuyết một tay bế xoay cô lại, Thương Vị Vãn sợ ngã, ôm cổ anh.
Trình Khuyết cởi hai cúc giữa áo ngủ cô, ánh mắt khẽ đổi.
Đang định giành thức ăn của con, Thương Thư Lê trong nôi khóc toáng.
Động tác Trình Khuyết dừng lại, Thương Vị Vãn nghe tiếng cũng ôm sát anh, hơi ấm và nóng bỏng chạm nhau, cô run rẩy cười: “Trình Khuyết, con gái anh đã biết giữ thức ăn rồi đó.”
Trình Khuyết: “…”
Trình Khuyết không cam tâm, cắn vội một cái rồi càu nhàu đứng dậy bế Thương Thư Lê: “Tiểu công chúa, bố ăn một miếng cũng không được à? Đúng là bá đạo.”
Rồi cả sáng hôm đó, Trình Khuyết bế Thương Thư Lê dỗ cả buổi.
—