Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 100

Trình Khuyết nở nụ cười, tiến sát lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bé con thật lâu, không hề chớp mắt, còn bé con thì chớp đôi mắt long lanh nhìn anh. Một lúc sau, anh kề sát mặt, hôn một cái lên má mềm mại của bé.
Đôi mắt bé con xoay tròn, trông cực kỳ đáng yêu. Trình Khuyết chọc vào trán bé, đứa trẻ mới sinh mềm mại như cục bột, chọc vào có cảm giác khác lạ.
Đây là lần đầu tiên Trình Khuyết tiếp xúc với một đứa trẻ nhỏ xíu như vậy. Tiệc đầy tháng, trăm ngày của con trai Chu Lãng anh đều tham dự, nhưng đến nơi thì quá nhiều người vây quanh một đứa bé tí xíu, anh chẳng hứng thú, uống vài ly hoặc đứng nhìn một lúc rồi đi. Lần đầu tiên anh phát hiện một đứa trẻ nhỏ xíu lại đáng yêu đến thế.
Nhưng mà…
“Mắt con bé nhỏ xíu thế, giống anh chỗ nào?” Trình Khuyết lắc đầu rời xa, bé con như hiểu được, khịt mũi một tiếng, rồi líu lo không biết nói gì.
Thương Vị Vãn liền trêu Trình Khuyết: “Nhìn xem, anh chọc con bé giận rồi kìa.”
“Anh nói thật, chọc gì mà chọc?” Trình Khuyết nói: “Chẳng lẽ còn phải nói dối?”
“Cô công chúa nhỏ của chúng ta không chấp nhận anh bảo mắt con bé nhỏ.” Thương Vị Vãn liếc anh: “Gen di truyền rõ ràng thế này, anh muốn mắt con bé to cỡ nào?”
“Mắt anh cũng đâu có nhỏ.” Trình Khuyết lười biếng, giơ tay vuốt tóc Thương Vị Vãn: “Thôi, em ngủ đi.”
“Còn anh thì sao?” Thương Vị Vãn hỏi.
Trình Khuyết nghiêng đầu, nhìn cô bé trong nôi, đầy tò mò và cưng chiều, ngáp một cái nhưng nói: “Anh chưa buồn ngủ, canh con bé một lúc, kẻo lát nữa con bé khóc lại làm phiền em.”
“Không phiền em, không lẽ anh cho con bé bú được à?” Thương Vị Vãn nằm ngửa trên giường bệnh, cố ý trêu anh.
Trình Khuyết: “…”
“Anh cũng muốn có mà.” Trình Khuyết chẳng kiêng dè, chuyện gì cũng đáp: “Anh chỉ có thể pha sữa bột cho con bé, trước đây đi học chẳng phải đã dạy rồi sao? Sữa bột pha thế nào, nước bao nhiêu độ, cách cho bú ra sao, anh đều nhớ hết.”
Khóa học đó đã xong hơn hai tháng, không ngờ Trình Khuyết nhớ rõ như vậy.
Thương Vị Vãn cơ thể mệt mỏi yếu ớt, cũng không tranh giành gì với anh: “Vậy tối nay anh canh nhé, em ngủ một lát.”
“Ngủ đi.” Trình Khuyết cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Vất vả rồi, Vãn Vãn.”
Thương Vị Vãn mỉm cười: “Cũng được, con không phải sinh cho anh, con bé cũng là con gái em.”
“Tất nhiên.” Trình Khuyết vui vẻ nói: “Mang họ em.”
“Vậy đặt tên gì?” Thương Vị Vãn hỏi.
Trình Khuyết trước đây nghĩ mãi mà không ra.
Tư Tình, Ức Tình đều rất ý nghĩa, nhưng lại cảm thấy để con gái mang theo kỳ vọng và câu chuyện của người khác, với con bé có phần không công bằng. Trình Khuyết rất đơn giản, chẳng kỳ vọng gì ở con gái, chỉ cần bình an lớn lên là được.
Trong phòng bệnh, hai người cực kỳ ăn ý im lặng một lúc, Trình Khuyết mới hỏi: “Em muốn đặt con bé là Thương Tư Tình à?”
“Con bé nên là chính nó, không phải vì nhớ ai mà sinh ra.” Thương Vị Vãn nhắm hờ mắt, dừng một chút rồi nói: “Em chỉ muốn con bé bình an vui vẻ lớn lên.”
“Vậy gọi gì? Thương An Lạc?” Trình Khuyết nhíu mày: “Nghe có hơi quê không?”
“Ở chỗ chúng em có câu, tên xấu dễ nuôi.” Thương Vị Vãn nói: “Nhưng giờ các bố mẹ đặt tên cho con gái cạnh tranh lắm, sau này con bé đi học, nếu không có cái tên hay thì dễ bị bạn bè trêu.”
“Ai dám trêu con gái anh?” Trình Khuyết lập tức trở nên sắc bén: “Không lẽ nhà họ Trình chết hết rồi à?”
“Phỉ phui cái mồm, anh nói gì thế.” Thương Vị Vãn bật cười, nắm bàn tay nhỏ trong nôi, tay bé con chưa mở ra, cô nắm lấy nắm đấm mềm mại, cười nói với cô con gái chẳng hiểu gì: “Bố con bắt đầu làm nô lệ cho con rồi, con có sợ không? Sau này mà con dẫn bạn trai về nhà, bố con chắc cả đêm không ngủ được.”
Trình Khuyết lắc đầu: “Con bé mới tí tuổi đã nghĩ chuyện bạn trai? Có bố nó đây, sau này con bé muốn tìm bạn trai cũng khó.”
“Sao? Anh còn định phá hoại nhân duyên của con gái à?” Thương Vị Vãn hỏi.
“Không phải.” Trình Khuyết khoanh tay, tự tin và thoải mái: “Có bố nó ở đây, con bé còn ưng nổi ai? Người đàn ông tốt nhất với con bé trên đời này là bố nó, sau này con bé nhìn bất kỳ gã đàn ông nào cũng thấy chẳng ra gì.”
Nói rồi cảm thấy rất có lý, tự gật gù khẳng định: “Sau này anh sẽ nuôi con gái theo hướng này, để con bé được hưởng những gì tốt nhất trên đời, như thế con bé mới không bị mấy gã ngoài kia lừa.”
Thương Vị Vãn sắp ngủ đến nơi, nghe mấy lời say sưa của anh mà muốn cười.
Lúc này nằm đây, cô bỗng cảm thấy những lo lắng khi mới mang thai đều tan biến như mây khói. Họ đã dùng tám tháng để chuẩn bị tâm lý, rồi sẵn sàng dùng tình yêu để tưới tắm cho bông hoa khó khăn mới có này. Vì bố nó là Trình Khuyết, mẹ nó là Thương Vị Vãn, nên con bé sẽ nhận được rất nhiều rất nhiều tình yêu.
Trước khi ngủ, Thương Vị Vãn còn hỏi Trình Khuyết đã đặt tên cho con gái chưa.
Trình Khuyết nhìn điện thoại, lại nhìn cô con gái trong nôi, khá là boăn khoăn.
Anh cảm thấy mấy cái tên tầm thường chẳng xứng với cô con gái xinh như hoa như ngọc của mình.
Đến đêm, Thương Vị Vãn tỉnh dậy, bị tiếng khóc hừ hừ của bé con đánh thức, mơ màng mở mắt, thấy dưới ánh đèn vàng ấm, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo mở ra, tay áo xắn lên, ôm bé con trong lòng đung đưa, như một chiếc giường lắc sống động.
Thương Vị Vãn buồn ngủ gọi anh bế bé con qua, thử xem có sữa cho con bé bú không. Trình Khuyết bảo cô ngủ đi, đừng lo mấy chuyện này, sinh con đã mệt lắm rồi, không thể đêm nào cũng tỉnh dậy nhiều lần, anh tra trên mạng rồi, như thế không tốt cho bà đẻ hồi phục. Hôm nay chưa đến trung tâm chăm sóc sau sinh, không có người giúp, nếu không anh nhất định sẽ tách Thương Vị Vãn và bé con ra, tránh để bé con quấy giấc ngủ của cô.
Thương Vị Vãn nghe vậy, lập tức ngồi dậy: “Bế con bé qua đây, phải thử xem có sữa không, không thể cứ để con bé uống sữa bột.”
Trình Khuyết lo lắng: “Con bé không có răng chứ? Lỡ nó cắn em khi bú thì sao?”
“Con bé đâu phải Na Tra.” Thương Vị Vãn trêu: “Nhỏ xíu thế mà mọc răng thì dọa chết người à.”
Trình Khuyết vẫn bế bé con qua, Thương Vị Vãn định vén áo, nhưng thấy Trình Khuyết nhìn chằm chằm, có chút ngại ngùng, bèn ra lệnh: “Anh quay chỗ khác đi.”
Trình Khuyết bật cười: “Đã là vợ chồng rồi, còn ngại cái này à?”
Thương Vị Vãn lườm anh: “Không giống nhau, quay đi.”
Đây là lần đầu cô cho con bú, không có kinh nghiệm, Trình Khuyết quay đi, cô vén áo, đặt bé con vào, bé con như tìm n*m v*, đến lúc tìm được chính xác, nhắm mắt m*t vài cái.
Dù bé con mới sinh không có răng, nhưng có nướu, để bú tốt hơn, bé cứ cọ xát liên tục, làm cô nhột nhột. Lâu dần hơi đau, Thương Vị Vãn không chịu nổi mới đẩy bé ra, bé con không muốn rời, nướu khép lại, kẹp cô một cái.
Cái kẹp đó rất đau, Thương Vị Vãn không nhịn được hít một hơi lạnh.
Trình Khuyết quay lại hỏi cô sao thế, Thương Vị Vãn buông áo nói bị con bé “ám toán”.
Dù vậy, cô vẫn cười trêu, không hề giận.
Trình Khuyết chọc vào bụng bé con: “Bắt nạt mẹ con, đợi lớn lên ăn được đòn, nhớ trả lại đáy.”
Thương Vị Vãn nhìn bé con no nê ngủ thiếp đi, bảo Trình Khuyết bế đặt vào nôi, rồi xoa ngực mình, vừa nãy bé con m*t xong, cứ thấy khó chịu. Cô cũng không biết bé có bú được gì không, cô không cảm nhận rõ. Dù sao bé rời đi, ngực cô vẫn sạch sẽ. Tiểu An Lạc như vừa ăn một bữa khuya Hoàng Đế .
Trình Khuyết tiến lại hỏi: “Có phải con bé làm em đau không?”
Thương Vị Vãn lắc đầu: “Hơi đau, nhưng em lo con bé không bú được, hình như em vẫn chưa có sữa.”
Ánh mắt Trình Khuyết đột nhiên tối lại, nhưng nghiêm túc nói: “Hay để anh xem thử?”
Thương Vị Vãn ngạc nhiên nhìn anh, kéo áo xuống, sợ anh làm gì quá đáng.
Trình Khuyết tựa vào vai cô, hơi thở nóng bỏng lướt qua da cổ cô, như ngọn lửa bùng lên, làm cả người cô nóng ran, nhưng anh vẫn kiêng dè vì cô vừa sinh: “Anh muốn làm gì? Đừng có làm bậy.”
“Anh là loại cầm thú thế à?” Trình Khuyết trêu lại.
“Đúng thế.” Thương Vị Vãn chắc nịch: “Tự tin lên, bỏ dấu hỏi đi.”
Trình Khuyết: “…”
“Vãn Vãn, để anh xoa cho cô nhé?” Trình Khuyết lơ đãng nói, tay đã vươn qua: “Biết đâu massage một chút, Tiểu An Lạc sẽ có cái ăn.”
Thương Vị Vãn mím môi, ánh mắt nhìn qua long lanh, vành tai đỏ bừng, không biết vì nóng hay ngượng.
“Đừng làm bậy.” Thương Vị Vãn cảnh cáo.
Trình Khuyết vén mép áo cô, cúi xuống, như mèo con uống nước, nhẹ nhàng l**m.
Dù làm bậy, anh vẫn lo cho cơ thể cô, chỉ vài giây đã rời đi, ngồi ngược sáng bên cạnh, đối diện ánh mắt cô.
Giọng mang chút d*c v*ng, nhưng mắt vẫn sáng lấp lánh, cong môi cười: “Thay Tiểu An Lạc thử rồi, có một chút nhưng không nhiều.”
Thương Vị Vãn lườm anh: “Đồ khốn.”
Cô nhanh chóng nằm xuống, đắp chăn kín mít.
Trình Khuyết véo má cô: “Nhưng đồ khốn yêu em.”
Thương Vị Vãn: “…”
Tự nhiên thổ lộ, làm người ta ngượng ngùng.

Sáng hôm sau, Thương Vị Vãn tỉnh dậy thì thấy Trình Khuyết đứng cạnh cửa sổ, chỉ có một bóng lưng. Cô gọi một tiếng, Trình Khuyết quay lại, trong lòng ôm con gái.
Thương Vị Vãn ngủ đủ nên tinh thần rất tốt, thậm chí muốn xuống đi dạo, nếu không phải vì phải ở cữ, cô chẳng muốn ngoan ngoãn “ngồi tù” trong phòng bệnh.
Cô hỏi anh: “Sao anh cứ bế con bé thế? Cái gối này đặt làm riêng, con bé phải ngủ nhiều trên gối này thì đầu mới đẹp.”
“Không có cách nào.” Trình Khuyết nói: “Sáng bốn giờ hơn con bé đã khóc. Anh thay tã, cho uống sữa bột, nhưng cứ đặt vào nôi là khóc.”
“Thế anh bế con bé lâu vậy à?” Thương Vị Vãn kinh ngạc.
Trình Khuyết chẳng biết giờ là mấy giờ: “Lâu thế nào?”
“Giờ tám rưỡi rồi, anh bế con bé hơn bốn tiếng?”
“…”
Hồi lâu, Trình Khuyết thấy con bé ngủ say, cẩn thận thử đặt vào nôi, vừa đặt xuống, con bé đã gào khóc.
Cánh tay Trình Khuyết tê rần, vừa xoa hai cái, nghe tiếng khóc thì làm vẻ bất đắc dĩ với Thương Vị Vãn, như thể nói — thấy chưa.
Chưa kịp xoa hết tê, anh lập tức bế bé con đang khóc lên, đung đưa, tiếng khóc ngừng ngay.
Thương Vị Vãn: “…”
“Con gái anh sợ anh sống lâu quá hay sao ấy.” Thương Vị Vãn cảm thán.
Trình Khuyết thở dài: “Hay gọi con bé là Khốc Khốc(khóc lóc)? Hoặc Náo Náo(náo loạn ầm ĩ) nhé?”
Thương Vị Vãn: “Anh không sợ lớn lên con bé giết bố à.”
Trình Khuyết: “…”

Bình Luận (0)
Comment