Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 99

Thương Vị Vãn cũng không phải hoàn toàn không căng thẳng, lần đầu mang thai, lần đầu sinh nở, cũng là lần đầu làm mẹ.
Mang thai mười tháng, giờ đây như khoảnh khắc mở hộp quà bí mật , căng thẳng và mong chờ cùng tồn tại.
Nhưng mấy ngày nay, nhìn thấy Trình Khuyết căng thẳng đến mức đêm nào cũng khó ngủ, cô đành kìm nén sự lo lắng của mình, bình tĩnh an ủi anh.
Dù vậy, anh vẫn hoảng loạn.
Nghe Thương Vị Vãn nói nước ối vỡ, anh bật dậy định ra ngoài gọi bác sĩ, kết quả vừa đứng lên đã va đầu gối.
Bình thường lười biếng, thoải mái, trông như chẳng để tâm đến gì, lúc này lại để lộ hết mọi cảm xúc.
Thương Vị Vãn cười anh, nhưng trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cơn đau sinh lý khiến cô gần như không cười nổi.
Trình Khuyết nắm tay cô nói: “Vãn Vãn, đừng sợ.”
“Em không sợ.” Thương Vị Vãn nói: “Chỉ là sinh con thôi mà.”
Trình Khuyết lại xoay người, nhưng Thương Vị Vãn kéo anh lại, đưa tay nhấn chuông cấp cứu.
Rất nhanh, bác sĩ và y tá ùa vào, Trình Khuyết lùi sang một bên.
Thương Vị Vãn chịu đau giỏi, bụng thỉnh thoảng co bóp đau vài lần, còn đau hơn cả lúc đến kỳ, vậy mà cô cắn răng không kêu một tiếng đau.
Bác sĩ đưa cô vào phòng chờ sinh, Trình Khuyết đi cùng.
Trong phòng chờ sinh phải quan sát rất lâu, đợi cổ t* c*ng của cô mở đến một mức nhất định, khi gần sinh mới được chuyển vào phòng sinh.
Trình Khuyết luôn ở bên cô, thấy cô trông có vẻ yếu ớt, anh không chịu nổi, lập tức gọi bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho cô.
May mắn là Thương Vị Vãn đã chuẩn bị từ lâu, cô đi bộ đều đặn mỗi ngày, tham gia lớp yoga khi mang thai, chế độ ăn uống hợp lý, nên quá trình sinh nở đặc biệt thuận lợi.
Trong phòng chờ sinh chưa đầy hai tiếng, cô đã được đẩy vào phòng sinh.
Trước khi vào phòng sinh, xung quanh đều là người bận rộn, Trình Khuyết nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ướt mồ hôi nóng hổi, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Đau không?”
“Không đau nữa.” Thương Vị Vãn nói.
Đã tiêm thuốc giảm đau, cô không còn cảm giác đau.
Chỉ là nằm trên bàn phẫu thuật, nhiều người vây quanh khiến cô có chút không thoải mái.
Nhưng quá trình này không kéo dài quá lâu, nước ối của cô vỡ tự nhiên, cổ t* c*ng mở thuận lợi, tuy trong thai kỳ em bé không chịu thiệt thòi nhưng cũng không lớn quá, nên sinh ra rất dễ dàng.
Khi cắt dây rốn, bác sĩ hỏi Trình Khuyết có muốn tự tay cắt không.
Trình Khuyết mặc đồ vô trùng, trong lòng chỉ lo cho Thương Vị Vãn, sợ cô gặp bất trắc.
Mẹ anh từng qua đời vì sinh nở, nên anh rất lo lắng cho Thương Vị Vãn.
Nghe bác sĩ hỏi vậy, anh có chút do dự, Thương Vị Vãn véo nhẹ ngón tay anh, khuyến khích: “Đi đi.”
Trình Khuyết đứng dậy nhận kéo từ tay bác sĩ, làm theo hướng dẫn cắt đứt dây rốn nối giữa Thương Vị Vãn và em bé.
Anh cũng nhìn thấy đứa trẻ đầy máu.
Nhỏ như bàn tay, mắt còn chưa mở, nhưng đã khóc lớn.
Anh thấy đó là một bé gái.
Trình Khuyết cuối cùng cũng thở phào.
Sau khi cắt dây rốn, anh không nán lại lâu, lập tức quay lại ngồi bên Thương Vị Vãn để tiếp tục ở bên cô.
Thương Vị Vãn đã mệt đến mức buồn ngủ, mí mắt cứ nhấp nháy, nhưng vẫn cố gắng hỏi: “Con trông xinh không?”
“Chưa nhìn rõ.” Trình Khuyết nói: “Đợi lát nữa rửa sạch rồi cho em xem.”
Thương Vị Vãn mỉm cười: “Con trai hay con gái?”
“Con gái.” Trình Khuyết nói: “Khóc to lắm.”
“Thế thì tốt, chứng tỏ con khỏe mạnh.” Thương Vị Vãn nói.
Chẳng bao lâu, cô mệt quá ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh dậy đã là chiều tà, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ như vàng chảy, trời đầy mây đỏ, từng đám mây lửa trôi qua, như báo trước thời tiết đẹp ngày mai, cô chớp mắt, quay đầu phát hiện trong phòng bệnh có không ít người.
Triệu Nam Tinh và Chu Duyệt Tề đều ở đó, thậm chí Cung Trình cũng đến.
Cô ngỡ ngàng: “Mọi người làm gì thế này?”
“Trời ạ, chị còn dám nói?” Chu Duyệt Tề trừng cô: “Sinh con mà không báo bọn em, hại bọ em không được chứng kiến con gái đỡ đầu ra đời.”
Thương Vị Vãn vừa sinh xong, cơ thể còn yếu, vội cười giải thích: “Chuyện xảy ra đột ngột nên không kịp báo, chị bị đưa thẳng vào phòng chờ sinh.”
“Cậu sinh cô bé này nhanh thật, đúng kiểu tính cách của cậu.” Triệu Nam Tinh trêu chọc, làm không khí sôi nổi: “Vừa nãy bọn mình xem bé con rồi, xinh lắm, sau này chắc chắn giống cậu.”
“Này, chị dâu.” Trình Khuyết lúc này mới yên tâm, trở lại vẻ bình thường, nghe vậy lập tức hỏi lại: “Tôi trông tệ đến thế sao? Sao xinh là phải giống Vãn Vãn, giống tôi chẳng lẽ không đẹp à?”
“Thế nào? Thương Thương nhà bọn em không xinh sao?” Chu Duyệt Tề nói.
“Anh đâu nói Thương Thương không xinh.” Trình Khuyết nhếch môi cười, thoải mái nói: “Thương Thương chắc chắn là xinh nhất, nhưng anh cũng đâu có xấu.”
“Nhưng con bé là con gái, phải xinh đẹp như hoa giống mẹ, nếu sinh con trai, giống anh còn tạm được.” Chu Duyệt Tề nói.
Nói xong lại hối hận, nghĩ ngợi: “Sinh con trai cũng không nên giống anh, đẹp trai quá thì phong lưu quá, không được, không được.”
Trình Khuyết vung tay: “Xì.”
Chu Duyệt Tề cười lớn, không khí trong phòng bệnh vui vẻ hòa thuận.
Mọi người trong phòng đều đã gặp bé con, chỉ Thương Vị Vãn chưa thấy, cô ngứa ngáy trong lòng, chọc Trình Khuyết: “Bé con giờ ngủ chưa? Có thể bế qua cho em xem không?”
Trình Khuyết nghe xong lập tức đứng dậy đi bế con.
Triệu Nam Tinh hơi lo: “Trẻ vừa sinh không dễ bế, anh làm được không? Để tôi đi nhé.”
Bé con sinh đủ tháng, khỏe mạnh, vừa sinh xong đã được rửa sạch, đặt trong nôi, cách giường Thương Vị Vãn chỉ vài bước.
Bế bé qua để Thương Vị Vãn ôm một chút, như vậy sẽ không làm bé giật mình khi ngủ.
Trình Khuyết tự tin vung tay: “Tôi là người đã học lớp đào tạo đấy nhé.”
Nói xong, anh cúi xuống cẩn thận bế bé lên, hoàn toàn nắm vững kỹ thuật bế trẻ sơ sinh, bé nằm trong cánh tay anh, còn chưa dài bằng cẳng tay anh, như một con búp bê thu nhỏ.
Trình Khuyết bế bé đến bên Thương Vị Vãn.
Thương Vị Vãn nhìn bé một lúc, nghĩ ngợi: “Con xinh không? Giống em không?”
“Anh cũng chưa nhìn rõ.” Trình Khuyết nói: “Nhưng anh đi một vòng khu vực để trẻ con trong bệnh viện, con gái mình đúng là xinh nhất.”
“Xinh lắm.” Chu Duyệt Tề hào hứng: “Chị nhìn mũi bé, cả miệng bé nữa nè, giống hệt chị, sau này có thể gọi là Thương Vị Vãn nhí luôn.”
Thương Vị Vãn vẫn chưa cảm nhận được vẻ xinh đẹp mà Chu Duyệt Tề nói.
Trẻ vừa sinh không có tóc, chỉ lưa thưa chút đen, nhưng Chu Duyệt Tề khá có kinh nghiệm nói bé sẽ dần mọc tóc, khoảng nửa tháng sẽ trắng hơn, nghĩ logic cũng biết, Thương Vị Vãn da trắng lạnh, Trình Khuyết cũng không đen, gen của hai người sinh ra con làm sao đen được?
Nhưng có một điều Thương Vị Vãn chắc chắn, con gái cô nhỏ xinh đáng yêu quá.
Hai bàn tay mềm mại cuộn tròn, khi ngủ miệng hơi hé, vì môi mỏng nên trông như chú vịt con, lát sau lại mím chặt miệng, ngủ rất yên bình.
Trình Khuyết bế bé một lúc, Thương Vị Vãn cũng ôm một lúc, nhưng chẳng bao lâu tay cô mỏi, liền đưa lại cho Trình Khuyết.
Trình Khuyết mang bé về đặt vào nôi, nhưng vừa đặt xuống bé đã khóc, tiếng khóc phá tan sự yên tĩnh của phòng bệnh.
Trình Khuyết lại bế bé lên dỗ, tiếng khóc ngừng ngay, bé lại ngủ yên trong vòng tay anh.
Thấy bé ngủ say, Trình Khuyết lại đặt bé vào nôi, nhưng vài giây sau bé lại khóc, như có một sự cảm ứng nào đó.
Mọi người trong phòng: “?”
Cuối cùng, Trình Khuyết bế con gái đi qua đi lại trong phòng bệnh hai tiếng, khi đặt bé vào nôi lần nữa, tay anh đã run.
May mà bé con cũng có lòng, không hành bố đến chết, lần này đặt xuống không khóc nữa.

Mọi người ở lại phòng bệnh rất lâu, Thương Vị Vãn vừa sinh xong, mệt mỏi, không trụ được lâu lại ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn dặn Trình Khuyết chiêu đãi Chu Duyệt Tề và Triệu Nam Tinh chu đáo, thế là sau khi cô ngủ, Trình Khuyết mời họ đi ăn, cả Cung Trình, người đến thăm sản phụ nhưng tình cờ gặp lúc sinh.
Trình Khuyết phấn khởi, vừa ra ngoài nhận được điện thoại hỏi thăm của Thẩm Nghi liền rủ anh đi ăn cùng.
Nhân lúc Chu Duyệt Tề nghe điện thoại, anh qua điện thoại của cô gọi cả Từ Gia Thụ và Chu Lãng.
Trình tổng bao một phòng riêng ở nhà hàng đắt đỏ Thiên Hương Cư, hào phóng gọi một bàn toàn món đắt tiền, món Phật nhảy tường cũng chỉ được coi là bình thường.
Rượu cũng uống không ít, nhưng anh vẫn không quên Thương Vị Vãn đang ngủ trong bệnh viện, bảo nhân viên gói vài món phù hợp cho sản phụ, món vừa mang lên, anh nâng ly đứng dậy: “Mọi người, hôm nay tôi xin phép về trước, mọi người ăn thong thả. Con gái mới sinh của tôi không ngoan, tôi sợ bé thức dậy khóc làm phiền bà xã tôi, mà tôi còn phải mang đồ ăn cho bà xã nữa, cả ngày cô ấy chưa ăn gì nhiều.”
Thẩm Nghi liếc người anh em này, bình thường cợt nhả, thỉnh thoảng cũng đĩnh đạc, sao hôm nay vui đến mức như thằng ngốc?
Bình thường ai hỏi lịch trình của anh, anh đều lườm một cái, kiểu “đừng tọc mạch chuyện của tao”, hôm nay lại kể chi tiết mọi chuyện, như sợ người khác không biết anh có vợ con.
Ai mà chẳng có?
Nhà anh ta còn có cặp song sinh long phượng nữa kìa!
“Đợi hôm nào vợ tôi xuất viện, tôi sẽ mở tiệc mời mọi người uống thỏa thích.” Trình Khuyết uống cạn ly rượu, chẳng quan tâm người khác nói gì, chuồn nhanh, gần như ba bước thành hai rời đi.
Khi anh trở lại bệnh viện, Thương Vị Vãn vẫn chưa tỉnh, nhưng anh vừa đặt đồ ăn lên bàn, Thương Vị Vãn chậm rãi mở mắt, giọng mơ màng: “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Trình Khuyết bày đồ ăn ra: “Ăn chút gì đi.”
Thương Vị Vãn không có khẩu vị, nhưng vẫn ăn một ít, sau khi ăn xong thì hồi phục sức lực.
Cô lại ngứa ngáy gọi Trình Khuyết đẩy con qua, Trình Khuyết uống chút rượu, mắt sáng lấp lánh, vừa đẩy nôi đến cạnh giường Thương Vị Vãn, bé con như có cảm ứng, đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen như hai hạt đậu xoay tròn, như đang tò mò về thế giới xinh đẹp này.
Thương Vị Vãn nhìn bé, lập tức cười.
Miệng bé cũng nhoẻn ra, cười khanh khách.
Trình Khuyết tựa bên cạnh, mắt híp lại, giọng nói dịu dàng khác hẳn ngày thường: “Mẹ con hai người cười gì thế?”
“Không biết.” Thương Vị Vãn nói: “Em nhìn con có cảm giác kỳ diệu, chỉ muốn cười.”
Như thể phôi thai trong bụng mười tháng bỗng hóa thành người thật, còn là một cục bông nhỏ, mắt cũng rất sáng.
Thương Vị Vãn nhìn một lúc rồi ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt Trình Khuyết, mà Trình Khuyết không nhìn bé, mà nhìn cô.
Thương Vị Vãn khựng lại: “Trình Khuyết, mắt con giống anh đấy.”

Bình Luận (0)
Comment