Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 45

Tin nhắn trong nhóm bỗng im ắng một lúc, rồi liên tục xuất hiện, liên tục làm mới màn hình.
Sau một loạt những câu chửi thề bằng tiếng lóng, mọi người lại bắt đầu bàn tán về chuyện này.
[Cười haha]: Chuyện này còn đáng sợ hơn cả truyện ma quỷ.
[Tài khoản ăn dưa]: Trình Khuyết có đồng ý không? Chúc Thi Ý sẽ đồng ý sao? Dù sao thì Chúc Thi Ý cũng là người nhìn Trình Khuyết lớn lên mà… Thật sự không có cảm giác trái đạo lý sao?
[007]: Hừ, ai mà biết được.
[……]
Nhóm chat sôi nổi như lửa cháy, Chu Duyệt Tề cất điện thoại, thu lại cái cằm đang há hốc vì sốc.
“Giờ thì các chị tin chưa?” Chu Duyệt Tề giang tay về phía họ.
“Cái gì?” Triệu Nam Tinh hỏi.
Chu Duyệt Tề ném điện thoại sang một bên: “Trong cái vòng này chẳng có tự do hôn nhân đâu. Nhìn Chúc Thi Ý xem, đã leo lên tới vị trí cao như vậy rồi, vậy mà vẫn bị ép về nước để liên hôn.”
Thương Vị Vãn trầm giọng hỏi: “Làm sao em biết cô ấy bị ép?”
“Còn không đơn giản à.” Chu Duyệt Tề tựa vào vai cô, vẻ chán chường: “Cô ấy trước đây thân thiết với Trình Thương Tân lắm. Là kiểu một người chết, người kia cũng sẵn sàng chết theo. Nhưng giờ lại phải cưới em trai anh ta, chẳng phải rõ ràng là muốn lấy mạng cô ấy sao? Làm sao mà tự nguyện được.”
Khi nói về Trình Thương Tân và Chúc Thi Ý, giọng Chu Duyệt Tề lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Nhưng trong đầu Thương Vị Vãn lại toàn là hình ảnh của Trình Khuyết.
Cô nghĩ, Trình Khuyết thì sao? Anh ấy đã biết chuyện này chưa?
Chủ đề này không kéo dài quá lâu, Chu Duyệt Tề đã nhảy sang chuyện khác.
Thương Vị Vãn chỉ ậm ừ đáp vài câu, nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chuyện ngủ không thể ép buộc, càng ép càng tỉnh.
Vậy nên khi Triệu Nam Tinh và Chu Duyệt Tề đã ngủ say, Thương Vị Vãn vẫn chẳng hề buồn ngủ.
Cô nhớ lại cái đêm ở khách sạn Minh Quý, khi Trình Khuyết và Chúc Thi Ý chạm mặt.
Chu Duyệt Tề nói Chúc Thi Ý đã nhiều năm không về nước, sao lại thế?
Thương Vị Vãn nghĩ mãi không ra.
Nhưng cô nhớ, không khí giữa hai người hôm đó không tốt, ngầm đối chọi gay gắt.
Thương Vị Vãn còn tưởng Trình Khuyết yêu mà không được, nhưng không ngờ giữa họ còn có mối quan hệ với Trình Thương Tân.
Nếu thật sự có thể liên hôn, không biết Trình Khuyết có vui không.

Thương Vị Vãn mất ngủ đến hơn ba giờ sáng. Sáng hôm sau, mặt cô nổi lên hai quầng thâm mắt, trước khi đi làm phải dùng phấn nền che đi một chút.
Cả ba người đều phải dậy sớm đi làm, nên sáng hôm đó bận rộn túi bụi.
Nhưng sau khi rửa mặt, trang điểm xong, vừa xuống lầu đã có người hầu lo bữa sáng.
Bữa sáng phong phú, hơn chục món bày ra khiến người ta hoa cả mắt.
Chu Duyệt Tề đã quen với cảnh này, cô gọi hai người ngồi xuống. Chẳng bao lâu, Sở Thanh Du cũng xuống lầu, theo sau là Chu Lãng.
Hai người ngồi vào bàn, tiếp tục chào hỏi.
Đối diện Thương Vị Vãn là Sở Thanh Du. Cô ấy dùng đũa công cộng gắp một miếng bánh tinh tế cho Thương Vị Vãn nói: “Ăn nhiều chút nhé.”
Thương Vị Vãn ngẩng đầu, mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn.”
Sở Thanh Du ăn uống rất nhẹ nhàng, tuân thủ lễ nghi bàn ăn, nhưng vẫn chu đáo chăm sóc mọi người.
Thấy cô bận rộn, Chu Lãng nói: “Em cũng ăn đi, chẳng phải sớm đã kêu đói rồi sao?”
Chu Lãng và cô ấy nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy yêu thương không thể giấu.
Thương Vị Vãn chỉ thoáng nhìn, nhưng cũng thấy rõ ràng.
Cô chưa từng thấy ánh mắt như thế ở bất kỳ đâu khác trên người Chu Lãng.
Vậy nên khoảnh khắc này, yêu hay không yêu thật sự quá rõ ràng.
Nhưng Thương Vị Vãn không hề cảm thấy buồn.
Sau bữa sáng, Chu Lãng định sắp xếp xe đưa cô và Triệu Nam Tinh đi, nhưng Thương Vị Vãn từ chối: “Tôi tự lái xe tới rồi, sẽ đưa Nam Tinh đến bệnh viện trước, rồi đi làm, thời gian còn kịp.”
Chu Lãng cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Lần này, Thương Vị Vãn không né tránh, mỉm cười bình thản: “Mọi người đều phải đi làm, ai bận việc nấy thôi. Không cần đặc biệt chăm sóc bọn tôi đâu.”
Trên đường đưa Triệu Nam Tinh đến bệnh viện, Triệu Nam Tinh bất ngờ hỏi: “Cậu không thích Chu Lãng nữa, đúng không?”
Thương Vị Vãn khựng lại.
Xe kẹt trong dòng xe đông đúc, phía trước còn hơn bảy mươi giây đèn đỏ.
Thời gian trôi qua từng giây, mãi một lúc sau, Thương Vị Vãn mới trầm giọng đáp: “Có lẽ vậy.”

Thương Vị Vãn thỉnh thoảng nghĩ về tình yêu, thứ vừa huyền ảo vừa khó nắm bắt.
Như khi Triệu Nam Tinh hỏi cô.
Cô cũng không rõ từ khi nào mình không còn thích Chu Lãng nữa.
Khi thấy anh ấy, cô có thể bình thản như Triệu Nam Tinh.
Không có khoảnh khắc đặc biệt nào, chỉ là một ngày nào đó bỗng nhận ra kết quả này.
Giống như một cái cây gieo từ lâu, không được chăm sóc cẩn thận nên đã héo tàn.
Quá trình thích một người giống như gieo một hạt giống từ lâu, đến một ngày bỗng mọc thành cây đại thụ.
Trên đường đi làm, Thương Vị Vãn thấy kỳ diệu khi có thể dùng phép ẩn dụ này để tóm tắt tình yêu.
Nhưng cô chỉ nghĩ thoáng qua vài phút. Đến công ty, cô bắt đầu bận rộn.
Sau khi nhảy việc, từ văn phòng riêng chuyển sang ngồi trong ô làm việc, có đồng nghiệp mới, bắt đầu nhận công việc mới.
Dù vẫn làm các công việc liên quan đến IPO, nhưng lĩnh vực công việc lại được chia nhỏ, có chút khác biệt.
Ở Chứng khoán Vạn Thanh, nhân sự ít mà việc nhiều, một người hận không thể bị xé làm đôi để dùng, nên Thương Vị Vãn làm đủ thứ việc, có thể cùng lúc đảm nhận vài dự án, ở dự án này thì giám sát, ở dự án khác thì viết báo cáo, chuẩn bị tài liệu.
Nhưng ở Chứng khoán Lai Tinh, cấp bậc nào làm việc nấy, yêu cầu rõ ràng minh bạch.
Nếu bạn rất giỏi, muốn nhận thêm dự án mới, cũng được, nhưng phải được cấp trên phê duyệt, lập đội mới.
Thậm chí có trường hợp thiếu người, phải tạm thời tuyển thêm.
Là công ty tài chính hàng đầu trong nước, Chứng khoán Lai Tinh không câu nệ hình thức để chiêu mộ nhân tài, nhưng cũng đòi hỏi thành tích thực sự.
Cùng vào công ty với Thương Vị Vãn là một người phụ nữ ba mươi sáu tuổi tên Vivian, cũng là sếp của cô. Người này rất hòa nhã, nhưng có thủ đoạn cứng rắn.
Ngay ngày thứ hai vào công ty, Thương Vị Vãn tận mắt thấy cô ấy sa thải hai nhân viên, rồi trong buổi họp nhập chức, trình bày một bài PPT ngắn gọn súc tích, mỗi thành tựu đều khiến người ta phải trầm trồ. Nhưng cô ấy bình thản nói: “Tất cả quá khứ chỉ là khúc dạo đầu.”
Vivian dựa vào năng lực vượt trội, khiến Chứng khoán Lai Tinh lập riêng một nhóm dự án ngân hàng đầu tư thứ mười chín cho cô, chỉ có bảy thành viên.
Tính cả Thương Vị Vãn.
Mà Vivian đã mạnh tay sa thải hai người.
Năm người còn lại, Thương Vị Vãn không quen, vì người dẫn cô làm quen với công ty ban đầu là một trong hai người bị sa thải.
Từ việc tòa nhà này có bao nhiêu công ty trụ sở, đến căng tin có bao nhiêu món ăn, cô ấy nói rõ ràng từng chi tiết.
Nhưng nếu hỏi cô ấy thỏa thuận đối chấp( thỏa thuận cam kết lợi nhuận giữa các bên trong đầu tư) là gì? Bản cáo bạch nên chứa những nội dung gì?
Cô ấy không biết gì cả.
Vài ngày trước, trên mạng bùng nổ thông tin về nội dung thỏa thuận đối chấp giữa Công ty Y tế Bảo Lai và Y tế Tín Thành. Không biết ai cố tình gây rối, trực tiếp đăng ảnh chụp một phần thỏa thuận đối chấp lên mạng. Cả ngày hôm đó, Thương Vị Vãn chỉ chăm chăm lướt tin hot này.
Tin hot lan nhanh như cháy, cô còn nhắn hỏi Lina, nhưng Lina chỉ tranh thủ trả lời vài biểu tượng khóc lóc: [Chị Rieken, nói nhiều chỉ thêm nước mắt~~ May mà chị đi sớm.]
Thương Vị Vãn ngồi trên ghế, cô gái ngồi bàn bên cạnh ghé sang hỏi cô “đối chấp” là gì.
Thương Vị Vãn nghẹn lời.
Dù cô gái đó rất tốt, nhưng rõ ràng không phù hợp với ngân hàng đầu tư.
Bị sa thải sớm để tìm con đường riêng có lẽ là tốt hơn.
Thương Vị Vãn thậm chí thấy may mắn vì đã rời Chứng khoán Vạn Thanh đúng lúc.
Chắc hẳn giờ Chứng khoán Vạn Thanh đang rối như nồi cháo vì chuyện này.
Nhưng bên Thương Vị Vãn cũng chẳng khá hơn. Vivian là người chú trọng thành tích, làm việc dứt khoát.
Sau khi giới thiệu bản thân, cô ấy trình bày công việc nhóm nhận được — *Tổng quan dự án IPO Công ty Điện tử Cát Lăng*.
Thương Vị Vãn sững sờ.
Theo cô biết, Điện tử Cát Lăng có kế hoạch lên sàn, nhưng chưa đến mức bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ.
Không ngờ Vivian đã giành được dự án này.
Điện tử Cát Lăng kinh doanh chính trong lĩnh vực năng lượng mới và quang điện mặt trời, phù hợp với xu hướng bảo vệ môi trường, là doanh nghiệp có hướng đi mới của Tập đoàn Minh Quý. Nghe nói tập đoàn rất coi trọng, điều động nhiều nhân sự từ trụ sở sang, nên mới kinh doanh phát đạt, từ đó nghĩ đến việc lên sàn.
Chỉ trong khoảnh khắc thất thần, Vivian đã phân công nhiệm vụ.
Thương Vị Vãn và một đồng nghiệp nam tên Vưu Lăng phụ trách điều tra thực tế, phải đi công tác ở thành phố Ninh.
Thành phố Ninh nằm ở phía bắc, nhiều doanh nghiệp công nghiệp nặng, trụ sở của Điện tử Cát Lăng cũng đặt ở đó.
Không cần nghĩ cũng biết đó là nơi khá hẻo lánh.
Vivian nhìn Vưu Lăng, rồi nhìn dáng vẻ của Thương Vị Vãn, hơi do dự hỏi: “Rieken, cô làm được không? Nếu không được, tôi đổi người.”
“Được.” Thương Vị Vãn đáp: “Việc này tôi quen rồi.”
Dù phải đi công tác ở nơi hẻo lánh với đồng nghiệp nam, Thương Vị Vãn không thể chùn bước.
Nếu cô lùi, có lẽ sẽ lùi mãi, lùi ra khỏi nhóm dự án này.
“Được.” Vivian liếc Vưu Lăng: “Vưu Lăng, cậu không có kinh nghiệm bằng Rieken, nên mọi việc nghe Rieken. Ngoài ra, ở đó phải bảo vệ đồng nghiệp nữ của chúng ta. Vài ngày nữa tôi sẽ cử thêm một thực tập sinh đến, nếu thấy phù hợp thì dẫn dắt người ta.”
Sau cuộc họp, Vivian còn gọi riêng Thương Vị Vãn, hỏi: “Nhóm chúng ta còn những người đàn ông khác, nhưng tôi lại chọn cô đi điều tra thực tế. Cô có ý kiến gì không?”
Thương Vị Vãn khựng lại: “Không có.”
Trước khi sa thải hai đồng nghiệp, cô gái không biết gì về thỏa thuận đối chấp từng nói với Thương Vị Vãn: “Vivian nổi tiếng là ghen ghét người đẹp, cô cẩn thận đấy. Với gương mặt như cô, dễ bị cô ấy để ý lắm. Hoặc là cô ấy đẩy cô đi công tác xa, không thì tìm cách gây khó dễ, kiểu gì cô cũng khổ.”
Lúc này, thái độ của Thương Vị Vãn không còn quá kiên định.
Nhưng Vivian nói: “Năng lực làm việc của những người kia không bằng cô. Tôi đã xem các dự án cô từng làm, từ cách chọn dự án đến sự nhạy bén trong quá trình điều tra thực tế, việc này giao cho cô là phù hợp nhất. Tôi cũng muốn chăm sóc cô, nhưng tôi không muốn vì giới tính mà phủ nhận năng lực của cô. Tôi nghĩ cô cũng không muốn được chăm sóc theo cách đó.”
Thương Vị Vãn nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Khoảnh khắc đó, cả hai đều thấy trong mắt đối phương hai chữ: tham vọng.
Thương Vị Vãn mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn Vivian, tôi sẽ không phụ kỳ vọng của cô.”
Nhận nhiệm vụ công tác, Thương Vị Vãn cũng nhận được tài liệu về Điện tử Cát Lăng.
Thời gian dự kiến nộp hồ sơ là tháng mười hai năm sau.
Nghĩa là còn một năm.
Với một dự án IPO, thời gian này không dài, nhưng cũng không ngắn.
Thương Vị Vãn đã có cái nhìn tổng quan.

Vân Kinh vào đầu tháng mười hai đón trận tuyết đầu tiên. Thương Vị Vãn cũng lên tàu cao tốc đi công tác ở thành phố Ninh.
Tuyết trắng phủ khắp đường, như tiễn đưa cô.
Ngồi trên tàu, cô xem tài liệu, Lina nhắn tin: [Chị Rieken, chị xem điểm thi chưa? Đậu chưa?]
Thương Vị Vãn mới nhớ đến kỳ thi đại diện bảo hiểm trước đó. [Chưa xem.]
Lina: [Em với Herry cũng quên xem! Huhu, giờ đang chuẩn bị xem đây.]
Thương Vị Vãn: [Chị cũng xem thử.]
Mạng trên tàu không tốt, Thương Vị Vãn khó khăn vào được trang web.
Kết quả đã có từ lâu, chỉ là cô quên xem.
Lúc này trang web không đông, Lina và Herry đã xem xong.
Cả hai đều trượt.
Lina chia sẻ tin này, kèm vài biểu tượng khóc lóc.
Trang của Thương Vị Vãn vừa vào được thì bị giật, màn hình hiện một cuộc gọi video wechat.
Thương Vị Vãn nhận cuộc gọi.
Màn hình hiện lên cảnh nơi cô vừa thu dọn xong đồ đạc rời đi. Giọng Trình Khuyết cợt nahr vang lên: “Cô đi đâu rồi? Mỹ phẩm trên bàn trang điểm thiếu mất một nửa.”
Thương Vị Vãn liếc Vưu Lăng ngồi đối diện, đang chăm chú xem video, hắng giọng: “Đi công tác.”
“Đi đâu?” Trình Khuyết xoay camera về phía mình. “Đi bao lâu?”
Trông anh khá mệt mỏi.
Thương Vị Vãn đã gần một tuần không gặp anh.
Quan hệ giữa hai người dường như lại như trước đây.
Nhưng hôm nay Trình Khuyết gọi điện, như nhắc cô rằng giữa họ đã có gì đó thay đổi.
“Thành phố Ninh.” Thương Vị Vãn cong môi cười: “Sếp, đi làm công cho sếp đây.”
Trình Khuyết: “…Cô nói xàm gì thế, tôi đâu có cơ sở ở thành phố Ninh.”
“Cô đi bao lâu?” Trình Khuyết hỏi lại.
Thương Vị Vãn đáp: “Không rõ, chắc hơn một tháng.”
Trình Khuyết nhíu mày, nhưng không nói thêm, chỉ dặn cô chú ý an toàn, đến nơi thì báo bình an, gọi video cho anh.
Thương Vị Vãn vừa cúp máy, trang web tải lại, hiện kết quả đậu.
Cô chụp màn hình kết quả, gửi vào nhóm chat ba người. Vưu Lăng bất ngờ hỏi: “Rieken, vừa rồi là bạn trai cô à?”
Cô lướt tay lên màn hình, giọng trầm xuống, dừng một chút rồi đáp: “Phải.”
Vưu Lăng cười ngốc: “Cô có bạn trai mà vẫn được nhận vào, chắc chắn rất giỏi.”
“Hử?” Thương Vị Vãn không hiểu.
Vưu Lăng lấy túi khoai tây chiên từ balo đưa cô: “Nhóm dự án ngân hàng đầu tư của chúng ta, cô xem có bao nhiêu phụ nữ?”
Thương Vị Vãn: “…Hình như không nhiều.”
Vưu Lăng nhún vai: “Đúng thế. Nhóm dự án ngân hàng đầu tư trước đây không bao giờ nhận nữ.”

Bình Luận (0)
Comment