Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 46

Về Vưu Lăng, Thương Vị Vãn đã từng nghe qua đôi điều.
Trong ngành này, người ta đồn đại rằng Công ty Chứng khoán Lai Tinh có nhiều nam hơn nữ, mà không chỉ Lai Tinh, cả ngành đầu tư nói chung cũng vậy, đặc biệt là những người làm.
Giống như việc bây giờ phải đi thẩm định, chẳng biết sẽ phải đến một thị trấn nhỏ nào đó.
Nhiều công ty để tiết kiệm chi phí, thường xây nhà máy ở những nơi hẻo lánh, thường xuyên phải làm việc cường độ cao liên tục hàng tháng trời. Dù xét từ góc độ sinh lý hay tâm lý, môi trường này rõ ràng phù hợp với nam giới hơn.
Phụ nữ trong môi trường làm việc như thế, tự nhiên sẽ bị loại bỏ.
Nhưng chủ tịch của Chứng Khoán Lai Tinh còn nghiêm khắc hơn, trừ phi năng lực vượt trội, nếu không thì sẽ không tuyển nữ giới. Những người như Vivian là ngoại lệ. Thương Vị Vãn chỉ cười cho qua, giả vờ nhìn điện thoại để lảng tránh chủ đề này.
Nhân cơ hội Trình Khuyết gọi điện, cô thừa nhận trước mặt Vưu Lăng rằng mình có bạn trai để tránh rắc rối. Dù vậy, khi trả lời, trong lòng cô có chút cảm giác khác lạ.
Dường như trong khoảnh khắc ấy, cả con người cô như tìm được một nơi thuộc về.
Sau khi cúp máy, Trình Khuyết lại hỏi: 【Mấy người đi? Nam hay nữ?】
Thương Vị Vãn khẽ nhíu mày.
Vưu Lăng cười hơi tò mò: “Bạn trai cô có phải đang kiểm tra không?”
Thương Vị Vãn giả vờ cười khổ: “Ừ, đúng thế.” Sau đó, cô gõ lên màn hình trả lời: 【Hai người, là nam.】
【Át Bích Q: Cô đi cùng hai gã đàn ông sao?】
Thương Vị Vãn: 【Là tôi với anh ta, tổng cộng hai người.】
Trình Khuyết im lặng một lúc. Một lát sau, anh nhắn: 【Nếu bây giờ tôi đi chào hỏi Quý tổng của cô, cô có ghét tôi không?】
Thương Vị Vãn: 【?】
Cô không biết Quý tổng mà anh nhắc là ai, nhưng với vị trí của Trình Khuyết, người anh tìm chắc chắn là lãnh đạo cao cấp của Lai Tinh Chứng Khoán.
Trình Khuyết: 【Quý Minh Duệ.】
Thương Vị Vãn: 【… Cảm ơn, không cần đâu.】
Tên Quý Minh Duệ, có lẽ chẳng ai ở Lai Tinh Chứng Khoán không biết. Mười tám tuổi đã đầu tư vào một công ty năng lượng mới còn đang ở giai đoạn sơ khai, một mình đưa nó lên vị trí dẫn đầu như hiện nay.
Sau đó, anh ta lại đầu tư vào một công ty công nghệ, đi tiên phong trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, thậm chí còn dám rút khỏi thị trường trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 để đầu tư vào bất động sản, kiếm được cả đống tiền.
Theo thống kê không đầy đủ, giá trị mà Quý Minh Duệ tạo ra cho Chứng Khoán Lai Tinh lên tới hàng trăm tỷ. Dù là tầm nhìn đầu tư độc đáo hay khả năng quản lý rủi ro tài chính, anh ta đều thuộc loại được trời phú cho cả một bàn tiệc đầy.
Hơn nữa, anh ta là một trong những thành viên hội đồng quản trị trẻ nhất của Lai Tinh, hiện đang phụ trách mảng quỹ đầu tư tư nhân.
So với anh ta, Thương Vị Vãn còn kém một khoảng cách bằng cả mười Vivian cộng lại. Cô lấy đâu ra tư cách để Quý Minh Duệ biết đến tên mình? Nếu Trình Khuyết làm vậy, chẳng khác nào tạo kẻ thù cho cô trong công ty.
Lo Trình Khuyết không hỏi ý cô mà thật sự đi tìm Quý Minh Duệ, Thương Vị Vãn vội nhắn thêm: 【Nếu anh làm vậy, tôi sẽ nghỉ việc ngay lập tức.】
【Át Bích Q: Thế thì tốt quá. Về đây, Tôi nuôi cô.】
Thương Vị Vãn: 【… Anh định chi bao nhiêu tiền để nuôi tôi hả?】
【Át Bích Q: Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Mở công ty cho cô nhé?】
Thương Vị Vãn: 【…】
Không thể đoán được giọng điệu của một người qua chữ viết, Thương Vị Vãn không rõ Trình Khuyết đang đùa hay nghiêm túc.
Nhưng để tránh anh tưởng thật, cô nghiêm túc nhắn: 【Tôi có tay có chân có đầu óc, tự kiếm tiền được, không cần anh nuôi, cũng không cần anh can thiệp vào công việc của tôi. Nếu anh thật sự tự ý nhúng tay vào chuyện công việc của tôi, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc mối quan hệ giữa chúng ta.】
Lời nhắn đã mang chút đe dọa. Thương Vị Vãn nghĩ, tình cảm là tình cảm, công việc là công việc. Trình Khuyết có thể một tay kéo cô lên cao, cũng có thể một tay đẩy cô xuống vực. Lúc đó, được nâng bao cao thì ngã sẽ đau bấy nhiêu. Thương Vị Vãn còn trẻ, cô có thể chịu khổ để học hỏi, từng bước tiến lên, chứ không phải dựa vào anh. Một khi con người bắt đầu đi đường tắt, sa ngã sẽ rất nhanh.
Lâu sau, Trình Khuyết nhắn: 【Chịu thua cô rồi.】
【Át Bích Q: Người kia đáng tin không? Hai người ở phòng riêng chứ? Đi đâu? Lúc nào rảnh gửi định vị cho tôi xem.】
Thương Vị Vãn: 【Thành phố Ninh. Kế hoạch cụ thể chưa biết.】
【Át Bích Q: Khi nào đi?】
Thương Vị Vãn: 【Tối nay.】
Hai người hỏi đáp qua lại, coi như hòa thuận. Đột nhiên, Trình Khuyết gửi một bức ảnh, chụp từ ban công nhìn ra những tòa nhà cao tầng, tuyết trắng phủ đầy mặt đất, cả thế giới như nhuộm một màu trắng rực rỡ. Anh nhắn: 【Cô đi rồi, nhà trống vắng, ở không vui chút nào.】
Thương Vị Vãn nhìn màn hình, ngẩn ngơ. Nhà. Từ này đã lâu lắm rồi cô không nghĩ tới. Trong lòng như có gì đó bị chạm vào, nhưng cô kìm lại, giả vờ thản nhiên đề nghị: 【Mở tivi xem đi, bật âm thanh to lên.】
【Át Bích Q: Có tác dụng không?】
Thương Vị Vãn: 【Hồi trước tôi sống một mình cũng làm thế.】
【Át Bích Q: Bộ phim cô xem trước đây tên gì? Tôi tìm xem.】
Thương Vị Vãn: 【Tùy tiện xem thôi, anh tìm trong lịch sử phát lại ấy.】
【Át Bích Q: Mỗi lần khởi động máy là xóa lịch sử, không tìm được.】
Thương Vị Vãn: 【Thế anh tìm đại một bộ mà xem.】
Một lúc sau, Trình Khuyết nhắn: 【Tôi đi ra quán rồi.】
Chẳng có gì thú vị. Nhà trống trải, không ai nói chuyện, cũng chẳng ai ngồi cạnh anh. Một mình làm gì cũng mất hứng, những bộ phim trước đây thấy hay, giờ xem cũng nhạt nhẽo. Trình Khuyết mở khung chat với Quý Minh Duệ: 【Đang bận à?】
Quý Minh Duệ: 【Cũng tạm. Có chuyện gì?】
Trình Khuyết gửi tin nhắn thoại: “Không bận thì tối nay qua quán của tôi tụ tập chút.”
Quý Minh Duệ: 【Quán Nguyện hay Vọng?】
Trình Khuyết hỏi lại: “Anh muốn đi đâu?”
Quý Minh Duệ xem lịch trình, thấy sau khi ăn tối với khách hàng thì đi Vọng sẽ gần hơn, bèn nói đi Vọng. Trình Khuyết đồng ý, mở khung chat, gõ vài chữ rồi lại xóa. Anh muốn can thiệp vào chuyện của Thương Vị Vãn, nhưng lại sợ cô không vui.
Bất ngờ, Quý Minh Duệ nhạy bén phát hiện: 【Vì chuyện của Chúc Thi Ý à?】
Thấy cái tên này, Trình Khuyết nhíu mày: 【Sao tự nhiên nhắc đến cô ta?】
Quý Minh Duệ: 【Không phải cô ta sắp về nước sao? Diễn xong buổi cuối ở Nhà hát Lớn Quốc gia, kết thúc chuyến lưu diễn thế giới, cô ta sẽ giải nghệ múa, về nước để liên hôn.】
“Liên hôn với ai? Nhà họ Chúc giờ không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu thế lực, mấy năm nay qua lại rất thân với lão gia. Cô ta cần làm như thế để chi vậy?” Trình Khuyết khó hiểu.
“Anh chưa biết à?” Quý Minh Duệ ngạc nhiên.
Trình Khuyết: 【…】
Anh phải biết sao?
Một lúc sau, Quý Minh Duệ nói: “Nghe nói là liên hôn với nhà họ Trình, nhưng tôi cũng chỉ nghe nói thôi.”
Trình Khuyết: 【… Giả đấy.】
Nhà họ Trình giờ ngoài anh ra chỉ còn một thằng nhóc Trình Phương sáu tuổi, Chúc Thi Ý cưới ai?
Trình Khuyết cạn lời: “Chuyện vớ vẩn thế này mà anh cũng tin? Tôi còn chẳng nghe nói Chúc Thi Ý sắp về.”
Nói rồi anh đổi chủ đề: “Công ty anh có một người tên Thương Vị Vãn, mới vào làm, anh để ý giúp chút nhé.”
Tin nhắn qua lại, Quý Minh Duệ dứt khoát gọi điện: “Sao thế? Đây là bạn gái mới của anh à?”
“Không phải.” Trình Khuyết ngồi trên sofa, châm điếu thuốc, khói thuốc lập lòe trước mắt tan vào không khí tăng thêm vài phần cô đơn. “Một người bạn.”
Quý Minh Duệ đã tra danh sách nhân viên, tìm thấy Thương Vị Vãn ở bộ phận ngân hàng đầu tư, nhìn ảnh thì tặc lưỡi. “Chà. Đây là cô gái xinh đẹp làm ngân hàng đầu tư mà Tô Nghiêu từng nhắc à?”
“Tô Nghiêu còn kể với anh về cô ấy sao?” Trình Khuyết nhíu mày.
Quý Minh Duệ cười khẽ: “Không chỉ Tô Nghiêu. Dương Lâm cũng nhắc một lần.”
“Họ nói gì về cô ấy?” Trình Khuyết mất kiên nhẫn.
“Thế nên lần đó anh thật sự vì cô ấy mà đi đánh Dương Lâm sao?” Quý Minh Duệ cười nhạt: “Trình Khuyết, anh được đấy.”
Lúc này Trình Khuyết mới nhận ra, con cáo già này đang moi thông tin từ anh. Nhưng anh cũng chẳng định giấu.
“Dương Lâm đáng khinh, đáng bị đánh.”
Trình Khuyết nói: “Công ty anh làm ăn kiểu gì thế? Một nam một nữ đi công tác ở cái nơi khỉ ho cò gáy thế kia, lỡ xảy ra chuyện thì sao? Đền nổi không?”
“Nếu là bạn gái của Trịnh Nhị thiếu gia, chắc chắn không đền nổi. Nhưng tôi với cô ấy không cùng lĩnh vực, cô ấy làm ngân hàng đầu tư, tôi làm quỹ tư nhân, cô ấy cũng không thuộc quyền quản lý của tôi. Tay tôi có dài cũng không với tới được.”
“Không giúp được sao?”
“Tôi không giúp được.” Quý Minh Duệ cười: “Nhưng anh thì được.”
Không đợi Trình Khuyết hỏi, Quý Minh Duệ giải thích rằng dự án Thương Vị Vãn đang làm thuộc về Điện Tử Cát Lăng, công ty con của Tập đoàn Minh Quý. Quý Minh Duệ thoải mái: “Trình Nhị thiếu gia, người của mình thì tự chăm sóc đi. Bên A nói cần hai người đi thẩm định, thì là hai người, nam hay nữ cũng được.”
Trình Khuyết: “…”
Sau khi cúp máy với Quý Minh Duệ, Trình Khuyết suy nghĩ một lúc, gọi cho chú Tần, quản gia nhà họ Trình. Chú Tần cảm thấy vô cùng vinh dự khi được anh chủ động gọi điện, Trình Khuyết hỏi han vài câu rồi giả vờ vô tình hỏi về tình hình hoạt động của Điện Tử Cát Lăng.
Dù danh nghĩa thuộc Tập đoàn Minh Quý nhưng thực tế công ty này do con trai chú Tần nắm quyền kiểm soát, không phải bố anh. Chú Tần làm việc cho nhà họ Trình gần năm mươi năm, từ khi bố Trình Khuyết còn nhỏ. Ngay cả bố anh cũng gọi chú là chú Tần.
Điện Tử Cát Lăng được thành lập khi con trai chú Tần tốt nghiệp ngành tài chính ở Đại học Columbia, muốn khởi nghiệp. Cậu ta trình bày kế hoạch chi tiết cho bố Trình Khuyết, được bố anh rót vốn, dựa vào Tập đoàn Minh Quý. Sáu năm trôi qua, công ty đã đến giai đoạn chuẩn bị IPO. Trình Khuyết hiểu ra tại sao nhà máy lại đặt ở thành phố Ninh – quê của chú Tần.
Trình Khuyết âm thầm trao đổi với chú Tần, người chú lão luyện lập tức hiểu ý.
Sau khi nói xong, Trình Khuyết còn dặn chú đừng nói với lão gia. Chú Tần đồng ý hết mọi điều anh nói. Cúp máy, Trình Khuyết thở phào, xem như giải quyết xong một mối lo.
Vô tình nhìn ra cửa sổ, anh chợt nhớ Thương Vị Vãn từng nói, dự án IPO của Điện Tử Cát Lăng, cô không đủ sức đảm nhận, vậy mà giờ cô đã làm được. Không dựa vào bất kỳ ai. Trình Khuyết mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tự hào mà không ai thấy. Ngay cả khi anh thiết kế ra quán“Vọng” và được mọi người khen ngợi, anh cũng chưa từng lộ vẻ tự hào thế này.
Như một người anh lớn, anh nhắn cho Thương Vị Vãn: 【Thương Vị Vãn, cô giỏi lắm.】
Thương Vị Vãn: 【??】
Chẳng hiểu anh đang nói gì.
【Át Bích Q: Muốn ăn gì? Tôi thưởng cho cô.】
Thương Vị Vãn: 【… Không đói. Mà thưởng gì chứ?】
【Át Bích Q: Không vì gì cả, tôi vui thôi.】
Thương Vị Vãn: 【…】
Cô thấy Trình Khuyết hơi bất thường, thật sự.
Trình Khuyết gửi một bức ảnh, chụp một quán lẩu mới khai trương ngoài khu chung cư trong ngày tuyết rơi. Quán đang khuyến mãi lớn, giảm 80 đồng cho hóa đơn từ 100 đồng, cửa đông nghịt người.
Trình Khuyết hỏi: 【Trời tuyết thế này có hợp ăn lẩu không?】
Thương Vị Vãn bị k*ch th*ch: 【Ừ, hợp thật. Đừng nói anh định mời tôi ăn lẩu nhé?】
Thử xong, cô lại sợ anh tưởng thật, chạy cả nghìn cây số đến tìm cô, bèn nhắn ngay: 【Đợi tôi về đã. Về rồi hẹn sau.】
【Át Bích Q: Được.】
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Trình Khuyết, Thương Vị Vãn lại thấy hơi hụt hẫng.
Thử là cô, không dám thử cũng là cô, thử được nửa đường rồi bỏ vẫn là cô. Người làm bộ làm tịch nhất cũng là cô. Thương Vị Vãn cười khổ, cất điện thoại. Không biết anh có tìm phim để xem không, hay chẳng buồn tìm, hoặc phim tìm được xem lại thấy chán.
Cô ngồi trên tàu hỏa rời xa Vân Kinh, nhìn ra vùng đất mênh mông xa xôi, Thương Vị Vãn lần đầu tiên rơi vào cảm giác nhớ nhà.

Tối tám rưỡi, Thương Vị Vãn và Vưu Lăng xuống tàu. Người phụ trách của Điện tử Cát Lăng lái xe đến đón.
Là một phụ nữ trẻ, khí chất dịu dàng, lái một chiếc xe BMW nhập khẩu nói: “Chào mừng hai vị đến thành phố Ninh, hai vị chưa ăn tối đúng không?”
Nói rồi giúp Thương Vị Vãn xách vali. Vưu Lăng, người đàn ông duy nhất tại đó, lập tức nhận lấy vali bỏ vào cốp sau, cười tươi: “Ban đầu tôi còn không dám nhận, thông tin bảo là một anh chàng đến đón.”
“Anh ấy có việc đột xuất, nên phái tôi đến. Yên tâm, tôi là người thành phố Ninh chính gốc, chắc chắn sẽ tiếp đãi hai vị chu đáo.”
Người phụ nữ giới thiệu: “Tôi là Kỷ Tinh Linh, chắc lớn hơn hai vị vài tuổi, làm quản lý kinh doanh ở Điện Tử Cát Lăng .Cứ gọi tôi là chị Linh.”
“Được rồi, chị Linh.” Vưu Lăng thân thiện: “Tôi là Vưu Lăng, tên chúng ta đều có chữ ‘Ling*’, cũng tính là có duyên.”
*Ling là phiên âm tên của 2 người, Lăng và Linh đều phát âm là “líng”
“Tôi là Thương Vị Vãn, chào chị Linh.” Thương Vị Vãn lịch sự giới thiệu.
Chị Linh rất nhiệt tình, trên xe hỏi họ muốn ăn gì. Vưu Lăng hỏi có món đặc sản địa phương nào không. Không biết có phải ảo giác không, Thương Vị Vãn cảm thấy chị Linh liếc cô qua gương chiếu hậu, rồi bỏ qua đề nghị của Vưu Lăng: “Trời tuyết thế này, hay chúng ta đi ăn lẩu nhé.”
“Đừng mà chị Linh.” Vưu Lăng than: “Đã đến thành phố Ninh rồi, trời tuyết chẳng phải nên ăn món hầm nồi sắt sao? Một nồi thơm lừng biết bao.”
Vừa đến chưa đầy nửa tiếng, Vưu Lăng đã bắt đầu nói giọng của thành phố Ninh. Chủ yếu là trên tàu gặp hai người thành phố Ninh, ba người trò chuyện suốt đường. Thương Vị Vãn nghe đến mệt cả tai. Họ nói thế, nhưng chị Linh không dao động. “Trời tuyết nên ăn lẩu.” Chị Linh nói: “Chị sẽ dẫn hai người đi ăn hầm nồi sắt sau.”
Lúc này Thương Vị Vãn linh cảm chắc chắn có chuyện gì đó. Cô mở điện thoại nhắn Trình Khuyết: 【Anh vẫn nhúng tay vào chứ gì?】
Trình Khuyết: 【Không gọi là nhúng tay, Vãn Vãn à.】
Thương Vị Vãn v**t v* cạnh điện thoại, lòng phức tạp.
Một mặt cảm động vì sự quan tâm tỉ mỉ này, một mặt lại thấy mình và Trình Khuyết dây dưa quá nhiều.
Lòng cô đang rối rắm thì Trình Khuyết gửi một tin nhắn thoại, giọng như say mà không say, mang theo sự dịu dàng quyến rũ: “Vãn Vãn, cô nói chuyện với bố của khách hàng như thế à?”
Thương Vị Vãn: 【… Đồ say xỉn.】

Bình Luận (0)
Comment