Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 47

Người đàn ông trung niên kia vừa thấy Từ Lão Tam thì cứ như thấy cha thấy mẹ, bộ dáng nhiệt tình nịnh nọt, vừa bước ra đã nắm chặt tay Từ Lão Tam.

Khi nãy Từ Lão Tam ăn chân gà là bốc tay, Ngụy Ninh có thể khẳng định sau khi ăn xong ông ta không rửa tay, có lau vào quần hay không cũng không biết.

Nên khi người đàn ông kia nắm tay Từ Lão Tam, trong nháy mắt khuôn mặt méo xẹo, nhưng ngay sau đó lại tươi cười: “Ông xem, tôi ở đây chờ ông từ hôm qua đến giờ già cả người mà không dám rời đi phút nào, chỉ sợ ông đến tôi không có ở đây, ông lại không cho tôi cách liên lạc, may mà ông vẫn tới đây, lúc này ông nhất định phải giúp tôi.”

Từ Lão Tam bỏ tay khỏi tay người đàn ông kia, lau lau lên quần áo mình, giống như ghét hắn ta bẩn.

Ngụy Ninh đứng cạnh nhìn, nhịn cười đến méo mặt.

Người đàn ông trung niên có chút xấu hổ, sắc mặt tái mét, hiển nhiên lâu rồi không ai dám không nể mặt ông ta như vậy, nhưng mà bây giờ là hắn có việc nhờ người ta nên hắn vẫn xởi lởi: “Mời ông vào phòng làm việc của tôi nói chuyện tỉ mỉ hơn đi.”

Tất cả nhân viên đều đang ở đây bao gồm cả cô thư ký lúc đầu ra tiếp đón hai người, ai cũng ngóng cổ vểnh tai dõi mắt nhìn màn này, vẻ mặt hưng phấn, ống chủ bát quái kia nhất định có chuyện bát quái gì đó, đại biểu quần chúng vây xem nhiệt tình.

Từ Lão Tam mang theo Ngụy Ninh đi vào văn phòng của người đàn ông.

Văn phòng này nhìn qua không lớn, cũng không nằm ở nơi có địa thế đẹp, vật dụng trang hoàng bên trong cũng chỉ đạt tiêu chuẩn nhưng riêng phòng làm việc của người đàn ông trung niên này thì xa hoa đến cực điểm, chỉ riêng bàn làm việc bằng gỗ lim kia cũng đã rất xa xỉ rồi.

Những văn phòng của mấy ông chủ này thường đặt vài loại cây cảnh suối nước ở trên cửa sổ, coi như nước chảy xuống núi, cá chép hoa rồng, mang ý nghĩa tiền tài vào như nước, hơn nữa hướng đặt bàn làm việc cũng phải đặt ở hướng may mắn, cát ở phía nam thì bàn làm việc hướng nam, cái ở phía bắc thì bàn làm việc hướng bắc, ngoài ra còn có những điều khác trong phong thủy nữa, nhưng thứ này đều được chú ý.

Nhưng phòng làm việc của người đàn ông này lại ngược lại.

Vừa không có bồn cây không có suối nước, ngược lại trong góc phòng có một pho tượng đồng, đầu rồng thân báo, miệng ngậm bảo kiếm đang trợn mắt nhìn, hình dạng quái dị, dữ tợn đáng sợ, rõ ràng là một pho tượng Nhai Xế.

Nhai Xế là con thứ hai của rồng, trời sinh tính tình cương liệt, hiếu chiến, cổ ngữ có câu: “Nhất phạn chi đức tất thường, Nhai Xế chi oán tất báo.”*, ý nửa câu sau là dù có một chút xíu ân oán cũng phải trả thù, nói người này lòng dạ hẹp hòi, không có phong thái vương tử.

Đặt món đồ này trong phòng, tà khí và sát khí quá nặng, người bình thường sẽ không làm vậy, trừ khi là cố tình muốn phá phong thủy, còn chưa nói tới bàn làm việc trong văn phòng này đặt ở hướng xấu, vậy mà không sợ phạm húy kiêng kị.

Từ Lão Tam đi đi lại lại trong phòng, nhìn đi nhìn lại, người đàn ông trung niên bên cạnh mang vẻ mặt khẩn trương mà nhìn y, đại khái vì muốn làm dịu bầu không khí nên quay đầu lại nói chuyện với Ngụy Ninh: “Cậu là đồ đệ của Từ sư phụ sao? Chưa thấy bao giờ, đúng là tuổi trẻ tài cao, tôi họ La, La Thế Văn, là lão bản của công ty bất động sản này, rất vui được gặp cậu.” Hắn ta tươi cười vươn tay về phía Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh đành phải bắt tay ông ta.

Đây chính là ông chủ của công ty mình định tới phỏng vấn sao? Ngụy Ninh nhìn ông ta một lượt, cảm giác có loại ông chủ này thì mình có phỏng vấn thành công hay không dựa hết vào may mắn, anh ngoài cười mà trong không cười. “Không phải không phải, tôi không phải đệ tử của Từ sư phụ, cùng lắm coi như tiểu bối của ông ấy thôi.”

Lúc này, anh liếc mắt một cái liền thấy trên đầu La Thế Văn tỏa ra một cỗ khí đen nồng đậm, cỗ khí đen kia đọng lại trên vai trái gã ta biến thành một bé con mập mạp, vươn đầu lưỡi đen sì cắn xé cổ La Thế Văn, thịt trên cổ La Thế Văn bị nó cắn đi mà không có chút cảm giác gì, tiểu quỷ kia vừa cắn vừa ăn, vừa chậc lưỡi, còn tà tà nhìn Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh bị dọa cho mặt trắng bệch, lập tức giật ra khỏi tay La Thế Văn lùi lại ba bước.

Bé con mập mạp kia anh nhận ra. Chính là con của ông chủ mập, anh từng thấy không ít lần, là một bé con mũm mĩm, mấy người Ngụy Ninh thấy nó với ông chủ mập cứ như một khuôn mẫu khắc ra liền trêu chọc nó, nói nó béo như vậy tương lai sẽ không có bé gái nào thích nó, không cưới được vợ, bé mập bị bọn họ nói vậy thì thẹn quá thành giận, nói nhất định phải giảm béo tìm bạn gái về cho bọn họ biết mặt, ông chủ mập nghe thế đập nó bốp một cái, mắng một câu “lăn.”, nhìn Ngụy Ninh cười ha ha.

Với sự biến hóa bất thình lình của anh La Thế Văn cũng khẩn trương, muốn hỏi cái gì lại không hỏi ra lời.

Trong lòng Ngụy Ninh đã rõ, tên La Thế Văn trước mặt này nhất định có liên quan tới vụ hỏa hoạn kia, nói cách khác, gia đình ông chủ mập không phải quấn lấy anh, buổi chiều lúc anh tới đây phỏng vấn nhìn thấy luồng khí đen kia biến thành dáng vẻ của ông chủ mập không phải do anh hoa mắt.

Kết luận này khiến thái độ của Ngụy Ninh với La Thế Văn không nhiệt tình nổi nữa mà lạnh như băng.

Anh cũng lười để ý tới hắn, trực tiếp ngồi xuống ghế salon chờ Từ lão bản làm xong việc thì rời khỏi đây, một mặt cảm thấy vui sướng khi thấy người gặp họa, chờ La Thế Văn bị cả gia đình ông chủ mập kéo xuống âm ty chịu tội, một mặt lại nghĩ Từ Lão Tam bị La Thế Văn mời đến đây không phải vì vụ hỏa hoạn đó sao?

Từ Lão Tam nhìn một vòng, chắp tay sau mông, cái kính đen lại tụt xuống mũi hơn nữa, ông quay đầu lại nhìn La Thế Văn, chậm rãi chỉ vài chỗ trong phòng, ví dụ như bức tượng kia, bức họa treo trên tường, vị trí bàn công tác. “Văn phòng này có phải cậu mời người về bố trí không?”

La Thế Văn kích động bước đến. “Đúng vậy đúng vậy, ông đúng là cao nhân, liếc mắt một cái đã nhận ra.

Từ Lão Tam vểnh râu mép. “Cậu tả tướng mạo của tên cao nhân kia cho ta xem, gã ta muốn cậu làm gì? Vụ này của cậu không khỏi có liên quan tới gã kia.”

Nghe thấy thế, vẻ mặt sung sướng của La Thế Văn có chút do dự. “Không phải tôi không muốn nói với ông, mà do tôi cũng không nhớ rõ dáng vẻ của người kia, là do hắn ta tự tìm đến, hơn nữa là buổi tối, đội mũ, đầu luôn cúi thấp, khoảng hai ba mươi năm rồi, tôi đâu có nhớ rõ nữa, nhưng mà hắn ta đúng là có bản lĩnh, ba chuyện lớn nhà tôi hắn ba biết nhất thanh nhị sở, sau đó hắn ta hỏi tôi muốn phát tài không, tôi, lúc đây tôi và vợ tôi không phản bác nổi liền, liền đồng ý. Sau đó, những gì hắn nói quả nhiên thành thật.”

La Thế Văn vội vội vàng vàng nói tiếp. “Người kia cũng nói, không cho phép tôi để lộ chuyện của hắn, cũng không cho phép tôi nói chuyện mà hắn bảo tôi làm ra ngoài”

Từ Lão Tam hét lớn một tiếng: “Chẳng lẽ căn phòng kia cũng do hắn ta bố trí hai mươi ba mươi năm trước?”

Mồ hôi trên trán La Thế Văn từng giọt từng giọt chảy xuống, lắc đầu. “Không phải, không phải, ông nghe tôi nói tiếp đã, đấy là lần đầu người đó xuất hiện, những lần sau hắn ta đều thông qua những cách khác nhau, ví như nhờ người đưa thư tới, tôi nhận được chữ viết của hắn ta nên vẫn bình an vô sự, tôi không biết sao lại xảy ra sự tình này.”

Từ Lão Tam hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ cậu bị oan hồn bám thân, người kia cũng không cứu được cậu.”

La Thế Văn thiếu chút nữa quỳ xuống, hắn vất vả leo lên vị trí này, còn chưa hưởng thụ được vài năm, sao có thể cam tâm! Hắn bước đến trước mặt Từ Lão Tam: “Chỉ cần ông giúp tôi giải quyết việc này, thù lao bao nhiêu ông cứ nói, tôi quyết không hai lời.”

Ngụy Ninh ở bên cạnh nghe bọn họ nói qua nói lại, nghe đến đó thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đang định lên tiếng thì bị Từ Lão Tam trừng mắt một cái, không hiểu xảy ra chuyện gì liền ngồi yên ở đó không thể động đậy.

Tên tiểu quỷ kia lại phát ra tiếng kêu “Xèo xèo—“ chói tai, kêu đến mức lỗ tai Ngụy Ninh đau muốn chết, sau lưng toát một tầng mồ hôi lạnh, lúc này, ông chủ mập xuất hiện, gương mặt đã bị cháy đến mức không nhìn ra hình người đột ngột hiện ra ở đó khiến Ngụy Ninh sợ đến mức ngã nhào khỏi ghế salon, cái đệt, cái này cũng ảnh hưởng thẩm mỹ thị giác quá đi.

Ông chỉ mập nhìn thấy Ngụy Ninh, cư nhiên còn thổi về phía anh một cái.

Một cỗ khí đen bay tới, một mảng đen sì, nồng đậm đến mức không nhìn rõ vật gì, âm khí, oán khí mãnh liệt đến mức này mà La Thế Văn cư nhiên không có chút cảm giác, đang ở đó cầu xin Từ Lão Tam hỗ trợ, Ngụy Ninh mở to mắt nhìn ông chủ mập bay đến trước mặt hắn, gương mặt khủng bố chỉ cách hắn nửa thước.

Mùi vị thịt bị đốt cháy bay vào mũi Ngụy Ninh, Ngụy Ninh xanh cả mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác chống tay vào bàn trà nôn khan.

Từ Lão Tam ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu: “NGụY NINH, cậu bị sao vậy? Ăn linh tinh đau bụng sao?”

Ngụy Ninh lau miệng, anh có nôn cũng chỉ nôn ra được chút nước, cầm lấy chén trên bàn súc miệng, nhắm mắt lại, sống chết không mở ra nữa, miệng đáp lại: “Cái đệt, tôi sớm biết đi theo ông không có chuyện gì tốt, người không thấy ngược lại thấy một đống quỷ, làm tôi sợ muốn chết.”

La Thế Văn khẩn trương nhìn Ngụy Ninh, cũng xanh cả mặt: “Cậu nói cậu thấy quỷ, ở đâu ở đâu?”

Hắn thất kinh nhìn đông nhìn tây, chỉ sợ có con quỷ đột nhiên nhảy ra trước mặt hắn.

Ngụy Ninh khà khà cười hai tiếng, anh đã sớm không vừa mắt tên La Thế Văn này, làm hết chuyện xấu mà còn chưa gặp báo ứng, một chút áy náy lương tâm cũng không có, ôm tâm tình xem kịch vui, cố ý tường thuật lại: “Một tên tiểu quỷ đang ở trên vai ông cắn thịt, một người đứng cạnh ông, chính là một tên quỷ mập, ông nói có không?”

La Thế Văn sợ đến mức suýt hôn mê bất tỉnh, Từ Lão Tam chỉ vểnh râu mép, trừng Ngụy Ninh, vẻ mặt tức đến khó thở, biểu tình nhăn nhó. “Mang cậu đi để cậu dọa người ta sao? Nhìn xem, dọa lão bản đến mức nào rồi? Sớm nói với cậu rồi, làm gì cũng phải nghĩ tới lá gan của người khác, đừng đem chuyện của chúng ta đặt lên người bình thường, cậu lại chẳng chịu nhớ gì hết, ài, đúng là đầu tôi có vấn đề mới mang cậu theo.”

Ngụy Ninh cười đến đau cả bụng.

Từ Lão Tam dùng sức nhấn vào nhân trung La Thế Văn, cuối cùng cũng cứu tỉnh được hắn ta. “Cậu không sao chứ, hậu bối của ta làm việc không suy nghĩ, cậu đừng so đo với nó.”

La Thế Văn hữu khí vô lực trả lời: “Vậy những gì hậu bối của ngài nói đều là thật sao?”

Sắc mặt Từ Lão Tam có chút khó xử, sợ lại kích thích La Thế Văn, La Thế Văn ở trong xã hội dốc sức làm việc nhiều năm như vậy cũng coi như một người có chút thành tựu, liếc mắt một cái đã đoán được tám chín phần mười, thế nên sắc mặt càng trắng bệch, mới hôn mê xong, nếu không chắc đã xỉu rồi.

Vẻ mặt Từ Lão Tam cứ như ngày tận thế đã đến: “Thật ra ta cũng muốn giúp cậu, nhưng mà cậu không chịu nói sự thật, che che giấu giấu, ta cũng không biết phải giúp thế nào, oán khí rất nặng, oán quỷ lại nhiều, sự tình không dễ giải quyết.” Ông ta lắc đầu thở dài. “Cậu vẫn nên mời cao nhân khác tới đi. Pháp lực của ta không đủ, không giúp được rồi.

La Thế Văn vừa nghe thấy ông muốn buông tay mặc kệ lập tức nắm chặt tay Từ Lão Tam, cứ như đó là sợi rơm cứu mạng cuối cùng. “Ngàn vạn lần ông cũng phải giúp tôi, tôi đi tìm những người khác, họ đều là lừa đảo, chỉ có ông mới cao tay thật sự, tôi nói tất cả với ông, chỉ cần ông giúp tôi chấm dứt chuyện này, tôi không muốn gặp phải chuyện này nữa, việc buôn bán cũng không làm nổi!”

Trên mặt La Thế Văn đầy nước mắt nước mũi kể lại chuyện cũ, không thể không nói, nhìn thấy một người đàn ông bốn năm mươi tuổi còn như vậy, trong lòng Ngụy Ninh có chút buồn nôn.

Ngụy Ninh ở cạnh càng nghe càng bốc hỏa.

Cái tên phá hoại La Thế Văn, vì tiền không từ thủ đoạn, nói là có dự án quy hoạch chỗ cửa hàng của ông chủ mập mạp, muốn hủy một số cửa hàng nhỏ nên dỡ hết mặt tiền cửa hiệu của một số cửa tiệm xuống, nhưng mà ông chủ mập không đồng ý. Tên La Thế Văn này tìm du côn tới gây sự mỗi ngày, sinh ý của cửa hàng chịu ảnh hưởng, nhiều khách hàng không dám tới nữa, nhưng ông chủ mập đã làm ăn ở đó nhiều năm như vậy, đâu thể nói buông la fbuoong, nên vẫn quyết tử không rời.

Kết quả, một tên thủ hạ của La Thế Văn nói cho chút lửa vào đó, đốt một nửa cửa hàng của ông chủ mập xem ông ta có chịu đi hay không, không ngờ người đốt lửa là một tên ngu xuẩn, động vào ống dẫn khí than gây ra một vụ nổ mạnh liên hoàn, tạo thành một vụ thảm án, xác chết ngổn ngang.

Ngụy Ninh nghe đến đó lửa giận đã ngập trời, hận không thể xông lên một cước đạp chết La Thế Văn, cái tên vô sỉ này còn đổ tại ngoài ý muốn, hắn cũng không nghĩ sẽ chết nhiều người như vậy, càng không nghĩ sẽ hại nhiều người như vậy. Ngụy Ninh nghe xong thấy ghê tởm.

Sau đó, cả trong nhà và trong văn phòng La Thế Văn xảy ra vài chuyện kỳ quái, buổi tối lão nằm ác mộng, hắn biết do đâu, tuy rằng đã sớm đổ hết tội lên đầu tên phóng hỏa, gã đó cũng đã bị vụ nổ làm cho tan xác nhưng trong lòng vẫn chột dạ, nên lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ.

Hơn nữa, trong công ty cứ từng người từng người từ chức, nói họ không làm nổi nữa, dù tăng lương lên chức cũng không ở lại, La Thế Văn vô tình nghe họ nói trong công ty này có quỷ, chỉ cần còn làm việc ở công ty này thì sớm hay muộn cũng không sống nổi, đã có vài nhân viên nữ khi về nhà đi qua nơi bị hỏa hoạn kia, cuối cùng nửa đêm mở khí gas tự sát.

Sau khi La Thế Văn nghe tin này, sợ đến mức ngay cả cửa cũng không dám bước ra, đi mọi nơi cầu thần bái phật, những thứ như tượng phật, ngọc khí này nọ bày trong phòng cũng không thấy yên tâm, lại tìm tới kẻ thần bí từng chỉ điểm mình cũng không tìm được, tất cả rơi vào đường cùng đành đi tìm cao nhân khác, nhưng không ai có bản lĩnh, đều là kẻ lừa đảo kiếm ăn.

Từ Lão Tam nghe hắn kể lại mọi chuyện xong, không nói gì chỉ gật đầu, tỏ vẻ chuyện này ông nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp, bảo hắn ba ngày sau đợi tin tốt, La Thế Văn nghe thế như nghe thấy tiếng trời, sắc mặt tốt lên không ít, từ từ đứng lên, lại bắt đầu a dua nịnh hót,

Từ Lão Tam và Ngụy Ninh thoát khỏi hắn, ra khỏi tòa nhà.

Ngụy Ninh nhìn thấy tòa cao ốc Phú Dân bị một tầng khí đen bao phủ, bên cạnh là khu dân cư Vạn Giai cùng tồn tại.

Từ Lão Tam chắp tay sau mông. “Nhìn thấy chứ?”

Ngụy Ninh đi cạnh ông. “Ông đang nói tới mấy con quỷ bên cạnh La Thế Văn hay là khí đen bao quanh tòa nhà này?”

Từ Lão Tam hừ hai tiếng: “Cả hai.”

Ngụy Ninh đi sát Từ Lão Tam, có chút phẫn nộ nói: “Từ sư phụ, chẳng lẽ ông thật sự muốn giúp tên cầm thú này? Tôi thấy cứ để hắn bị quỷ đòi mạng cho rồi, người như thế nên xuống địa ngục đi, không phải nói có luân hồi báo ứng sao, chẳng lẽ đều là giả?”

Từ Lão Tam lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ như gặp trẻ nhỏ khó dạy: “Cậu hiểu cái rắm.”

Ngụy Ninh bị ông mắng không còn gì để nói, trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra mình đã nói gì không phải.

Từ Lão Tam mang Ngụy Ninh về khu 14 trong khu dân cư Vạn Giai. “Việc này không đơn giản như vậy, lời La Thế Văn nói không hoàn toàn là nói thật, hắn cũng không nói hết về người đã chỉ điểm cho hắn.” Nói xong, ông khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn mà chỉ vào cửa. “Sao cậu còn chưa quay về, đi theo ta làm gì? Lúc nào ta muốn gặp cậu sẽ tự tìm cậu, về đi, về đi.”

Đúng là qua sông đoạn cầu, một phút cũng không chờ.

Nhưng mà Ngụy Ninh bôn ba cả ngày, cũng thấy mệt mỏi, anh chào Từ Lão Tam một câu rồi rời đi.

Khu Vạn Giai, bên cạnh là tòa cao ốc Phú Dân, hai luồng khí đen bao quanh tràn ngập, che kín hơn phân nửa, quanh tòa nhà đều có một tầng khí đen mông lung. Nhìn từ xa hơi thấy ghê người, có chút đáng sợ.

Ngụy Ninh mới nhìn thoáng qua đã thấy mí mắt phải giật liên hồi, anh đưa tay giữ chặt, không phải lại xảy ra chuyện gì chứ. Anh không quay đầu lại mà nhảy lên xe bus, tìm chỗ ngồi xuống, tháo ca-vat ra đút vào túi áo trong, hít một ngụm khí dài, chỗ nghẹn trong ngực cuối cùng cũng nhẹ đi không ít.

Đến dưới nhà mình, Ngụy Ninh liền phát hiện trong nhà có ánh đèn.

Trong lòng căng thẳng, cái đệt, chẳng lẽ có trộm? Trộm bây giờ cũng quá kiêu ngạo rồi? Lại nói nhà anh thì có gì mà trộm chứ? Tuy không đến mức nghèo rớt mồng tơi thế nhưng cũng không tính là khá giả, chỉ có mấy món đồ điện cũ cũng đáng để họ phí công phí sức vậy sao?

Ngụy Ninh ba bước như hai chạy vội lên lầu, không kịp thở, tay còn run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa, kết quả chìa khóa còn chưa cắm vào ổ cửa đã được mở ra từ bên trong, “Ngụy Tích” đứng ở cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn anh. “Về rồi.”

Ngụy Ninh chỉ ngây ngốc nhìn vẻ mặt thoải mái tự tại của cậu, so với chủ nhà như anh thì cậu còn giống chủ nhà hơn.

“Ngụy Tích” nhận túi xách của anh, tiện tay còn giúp anh cởi áo khoác, vừa bị dọa Ngụy Ninh lập tức lùi lại ba bước, đẩy tay “Ngụy Tích” ra, cứ như mèo bị giẫm vào đuôi mà kêu lên. “Để anh tự làm.” Có điều giọng nói ngoài mạnh trong yếu, “Ngụy Tích” thu tay về, đứng bên cạnh nhìn anh cởi quần áo, chờ anh cởi xong thì nhận lấy treo lên giá.

Trong phòng tràn ngập không khí ấm áp, màn được giặt sạch lộ ra màu xanh da trời nguyên bản, càng không nói tới những chỗ khác cũng được quét tước sạch sẽ.

Trên bàn cơm có đồ ăn nóng hổi, dường như tính đúng thời gian làm xong để đợi anh về.

Cảnh trước mắt khiến Ngụy Ninh cảm giác như mình đang nằm mơ, đây chính là cuộc sống sau hôn nhân anh vẫn muốn có, giờ có được dưới tình huống quỷ dị này, hoàn toàn không phải do vợ mà do một quỷ nam làm cho anh, Ngụy Ninh như du hồn bị “Ngụy Tích” đẩy đến bàn cơm, ngồi xuống, tay bị “Ngụy Tích” đặt vào một đôi đũa, cơm cũng đặt sẵn trên tay anh.

Loại săn sóc cẩn thận này khiến lông mao trên người Ngụy Ninh dựng ngược hết cả.

* – Một bữa cơm cũng được đền đáp, một cái lườm cũng phải trả thù
Bình Luận (0)
Comment