Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 48

Biểu tình Ngụy Ninh có chút cứng ngắc mà ngồi xuống bàn cơm, nhìn đồ ăn trước mặt, ký ức về bát cháo đen sì vẫn còn mới mẻ, anh không phải thần nông có thần kinh kiên cường dẻo dai đi nếm thức ăn xem có độc hay không.

Nhưng mà, ngồi đối diện anh là con quỷ cười tươi khả ái nhìn anh.

Vì trong phòng có sự tồn tại của quỷ nên điều hòa đã thành vật trang trí, nhiệt độ mát lạnh từ từ tản ra khiến lòng Ngụy Ninh run một cái, thiếu chút nữa đánh rơi đũa xuống đất, anh vẫn chưa quen với việc về nhà – nơi vốn dĩ thuộc địa bàn của mình, có thể cho mình cảm giác yên bình sau một ngày mệt mỏi – liền đối diện ngay với một con quỷ.

Dưới tình huống thế này, rốt cục anh có nên động đũa hay không đây?

Ngụy Ninh liếc mắt nhìn con quỷ đối diện, thở dài trong lòng, cầm đũa hướng về phía đồ ăn, hình như là trứng gà rán, món này không cần kỹ xảo gì, gắp một miếng đưa vào miệng, nhai cũng không dám nhai cứ như vậy nuốt luôn.

Mãi đến khi nuốt xuống rồi, Ngụy Ninh mới phát giác hương vị không kỳ quái như hồi sáng.

Thế là Ngụy Ninh lại liều mạng gắp một đũa nữa, lúc này không nuốt thẳng xuống mà nhai nhai, hương vị cư nhiên không tồi, tuy rằng cho hơi nhiều muối, tay nghề chưa tốt nhưng ít nhất cũng ăn được.

Ngụy Ninh thấy “Ngụy Tích” đang trộm nhìn mình, lập tức cúi đầu không nói một lời mà ăn hết cơm, ăn xong, vốn định mang bát đũa đi rửa, anh chưa kịp hành động thì “Ngụy Tích” đã lấy bát đũa trong tay anh.

Ngụy Ninh nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn “Ngụy Tích” thuần thục dọn dẹp.

Không thể không nói, nhìn cậu làm những việc này rất có cảm giác phí của trời, một người xinh đẹp như vậy, so với những “thần tượng” bên ngoài còn xuất sắc hơn biết bao nhiêu, thả ra ngoài là có thể hấp dẫn cả đống đàn ông, thế mà lại ở nhà làm việc nhà.

Ngụy Ninh cảm thấy trái tim mình chịu không nổi.

Ngụy Tích lúc mới xuất hiện chỉ là một đám sương mù mơ hồ không rõ, vô hình vô dạng, sau đó hình thể dần dần đọng lại có thể thấy bóng dáng mơ hồ, khi đó trên người vẫn mặc quần áo kiểu của mười mấy năm trước, mà hiện tại, mới có hai ba ngày, cậu đã thay hình đổi dạng, trên người mặc bộ đồ ở nhà giản dị nhưng không đơn giản, nhìn thế nào cũng là hàng hiệu…

Đàn ông ấy à, cũng cần trang phục phù hợp, như vậy làm tăng thêm vài phần xuất sắc, trong lòng Ngụy Ninh cả thùng dấm, chua không chịu được.

Ăn cơm xong, Ngụy Ninh đến phòng khách ngồi xem TV, chiếc TV kia lúc nào cũng mở, đại khái lúc anh không có ở nhà thì Ngụy Tích xem, TV đúng là phương pháp tiến đến với thế giới hiện đại nhanh nhất, cứ nhìn “Ngụy Tích” mới ở đây được vài hôm đã thay đổi hẳn là biết có hiệu quả rõ rệt.

Ngụy Ninh vừa mặc kệ bản thân tưởng tượng linh tinh, tay lại vô thức bấm loạn trên điều khiển, màn hình thay đổi liên tục, đột nhiên, một bàn tay lạnh như băng đặt lên tay Ngụy Ninh, Ngụy Ninh nhảy dựng lên, hô to: “Cậu làm gì vậy? Làm gì thế hả? Dọa chết người có biết hay không?”

“Ngụy Tích” có chút vô tội nhìn anh, Ngụy Ninh “nghe” thấy cậu nói: “Em muốn xem kênh anh vừa bị anh chuyển.”

Giọng nói thanh thúy như dòng nước suối chảy róc rách giữa núi rừng.

Ngụy Ninh không còn gì để nói, trực tiếp ném điều khiển cho “Ngụy Tích”, “Ngụy Tích” dễ dàng nhận được, chuyển sang kênh khác, chăm chú xem.

Một cái sofa có thể ngồi được ba người, hiện tại một người một quỷ, một ngồi bên trái một ngồi bên phải, ở giữa có một khoảng cách, Ngụy Ninh thấy hôm nay “Ngụy Tích” không giống như tối hôm qua, tâm tình thả lỏng một chút, vừa nghĩ đến bản thân sẽ bị một con quỷ dâm loạn Ngụy Ninh liền có cảm giác muốn giết người.

Hai người cùng ngồi xem TV.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của người dẫn chương trình phát ra từ TV, còn cả tiếng của đầu bếp, đơn điệu mà trống rỗng, cứ cảm giác không khí trong phòng có chút gì đó không đúng lắm, Ngụy Ninh cảm thấy mình phải nói gi đó, anh ho khan một tiếng. “Khụ… A Tích….”

“Ngụy Tích” đang chăm chú xem TV nghe thấy tiếng anh gọi vội quay đầu, ánh mắt cứ như cún thấy xương, sáng lấp lánh nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh bị ánh mắt này nhìn Ngụy Ninh có chút nóng lên, anh méo mặt, theo bản năng tránh ánh mắt “Ngụy Tích”.

“Hôm nay cậu theo anh ra ngoài đúng không? Không phải nói không thể ra khỏi cửa sao? Có phải do bám vào cái bài vị nhỏ đấy không? Lúc anh đi phỏng vấn đụng phải cỗ khí đen kia có phải cậu cứu anh không? Sau đó sao cậu lại biến mất? Có phải quay lại cái bài vị không?” Ngụy Ninh hỏi một tràng dài.

“Ngụy Tích” đặt tay trên ghế salon, nghiêng đầu nhìn Ngụy Ninh, miệng khép mở: “Đó là một phân thân của em, bản thể vẫn ở lại trong thôn Ngụy, mấy cái oan hồn kia muốn đụng vào anh nên em ngăn nó lại, đáng tiếc bản thể em không ở đấy, nếu không căn bản chúng không dám xuất hiện, bởi vì phân thân phải dùng pháp lực duy trì, chắn cỗ oán khí kia đã dùng rất nhiều pháp lực rồi nên phải quay về.”

Ngụy Ninh nghe xong nhất thời im lặng, thì ra là như vậy, nói cách khác, chính mình được “Ngụy Tích” bảo vệ. Biết được sự thật này, trong lòng Ngụy Ninh có chút không được tự nhiên, chính mình bị con quỷ mà mình vẫn sợ hãi bảo vệ, chuyện này…

Mấy câu nói đó làm Ngụy Ninh ngẩn người, không để ý tới “Ngụy Tích” nữa, anh xuất thần nên không chú ý tới khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, một lúc sau, “Ngụy Tích” đã ngồi cạnh anh, Ngụy Ninh vẫn duy trì tư thế ngồi khoanh chân trên ghế salon, vẫn tiếp tục ngẩn người, mà “Ngụy Tích” thì ở bên cạnh, liếc nhìn TV một cái, rồi lại liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Lúc này, Ngụy Ninh đột nhiên lẩm bẩm một câu: “A Tích, anh tìm vợ cho cậu được không?”

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng kịch liệt giảm xuống, một cỗ âm phong không biết từ đâu thổi tới làm đồ vật trong phòng va chạm vào nhau “lạch cạch”, vài cái chén lăn xuống choeng một tiếng vỡ tan, rèm cửa bị âm phong thổi bay phát ra âm thanh phành phạch, đèn trên tường chớp nháy không ngừng phát ra tiếng tách tách.

Ngụy Ninh bị dọa co rụt lại, cả người dựng tóc gáy, “Ngụy Tích” giận rồi.

Nụ cười trên mặt “Ngụy Tích” vẫn giữ nguyên, không động đậy mà nhìn chằm chằm Ngụy Ninh, ánh mắt lạnh như băng, như một cỗ quan tài, cậu chậm rãi đến gần Ngụy Ninh, Ngụy Ninh động một chút cũng không dám, sau lưng chính là sofa, có muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn khoảng cách của hai người vốn đã rất gần, lại càng gần hơn, cuối cùng, mũi hai người như chạm vào nhau, động tác của “Ngụy Tích” mới dừng lại.

“Ngụy Tích” nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh cũng bị ép nhìn thẳng vào cậu.

Ngụy Ninh chỉ nhìn “Ngụy Tích” một cái rồi không dám nhìn nữa, ánh sợ chính mình nhìn lâu hơn thì không kìm được tiếng kêu sợ hãi, trong ánh mắt kia chỉ một màu đen, không hề có lòng trắng, như một cái hố sâu chưa từng thấy bao giờ, như đầm sâu không đáy, chỉ liếc mắt một cái đã như ngã vào vực sâu vạn trượng, Ngụy Ninh sắp khóc tới nơi, sớm biết không thể nói như vậy anh đã không nói, nào biết lại dễ chọc vào lông nhím của cậu đến vậy.

“Ngụy Tích” chậm rãi đặt môi mình vào môi Ngụy Ninh, nhẹ nhàng ma sát, một lần lại một lần ôn nhu và triền miên, chỉ có cảm giác lạnh như băng và thứ cảm giác nào đó không thể nói rõ, cậu hung hăng ngấu nghiến đôi môi Ngụy Ninh, giống như hận không thể trực tiếp nuốt anh vào bụng, Ngụy Ninh hiểu rõ, đây không phải ảo giác của anh, nếu anh lại làm chuyện gì chọc giận “Ngụy Tích”, có lẽ đây là kết cục của anh.

Ngụy Ninh cảm giác được, đây là chấp niệm của “Ngụy Tích”, chấp niệm mạnh mẽ tới đáng sợ.

Trước chấp niệm này, Ngụy Ninh nao núng, lui bước.

Anh cắn răng, mặc cho con quỷ trước mặt tùy ý hôn môi, hai người dính sát vào nhau một lúc rồi mới rời ra, sau đó, Ngụy Ninh chợt nghe thấy “Ngụy Tích” nói trong đầu anh. “Anh mới là vợ em, em không cần người khác, chỉ cần anh, cả đời này đừng nghĩ tới chuyện em cưới người khác, chính anh cũng đừng nghĩ.”

Đây là một tuyên cáo.

Trán Ngụy Ninh toát ra từng giọt mồ hôi, sau lưng ướt đẫm, mồ hôi dính vào ghế salon, dính dính khó chịu, hai người vẫn tiếp tục duy trì tư thế này, một lát sau, “Ngụy Tích” mới lùi lại một chút, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, lại cầm lấy điều khiển đổi sang một kênh khác, kênh này đang phát bản tin pháp luật.

Ngụy Ninh sợ hãi ngồi cạnh, lúc đầu, đến hô hấp cũng không dám thở mạnh, một lúc sau anh mới từ từ bình tĩnh lại, có thể lãnh tĩnh mà tự hỏi, lời “Ngụy Tích” nói là thật, cậu ấy thật sự coi mình thành vợ cậu ấy, sự thật tàn khốc cứ như vậy đặt trước mặt Ngụy Ninh.

Vì thế, anh có chút không biết làm sao mà nhìn chằm chằm màn hình TV, sau đó, anh cố sức đứng trên đôi chân mềm nhũn, nói với không khí một câu. “Anh đi ngủ.”

“Ngụy Tích” đang ngồi trên ghế salon xem TV quay ra gọi anh. “Sáng mai anh muốn ăn gì?”

Vẻ mặt Ngụy Ninh mờ mịt nhìn cậu, trả lời một câu. “Hả?”

Vừa rồi còn nổi giận giống như muốn ăn thịt anh, hiện tại lại quan tâm sáng mai anh muốn ăn gì, tương phản quá lớn, người bình thường không tiếp thụ nổi, Ngụy Ninh cảm thấy “Ngụy Tích” cứ như tắc kè hoa, con gái cũng không biến hóa nhanh như cậu.

“Ngụy Tích” rất có kiên nhẫn mà lặp lại một lần nữa, “Sáng mai anh muốn ăn gì, em làm cho anh ăn.”

Ngụy Ninh biết là mình nhất định phải trả lời, nên anh thuận miệng nói: “Anh muốn ăn sủi cảo chiên.”

Nói xong thì đi về phòng của mình, nằm lên giường liền nhắm mắt lại, một chút buồn ngủ cũng không có, tâm tình vẫn luôn đè ép trong lòng toàn bộ bạo phát ra, Ngụy Ninh quyết định, ngày mai phải hỏi Từ Lão Tam về “mễ chú” mà Ngụy Thời nhắc tới, đồng thời hỏi Từ Lão Tam một chút xem có biện pháp nào để Ngụy Tích buông chấp niệm “anh nhất định phải là vợ của em” đi hay không.

Mang theo gánh nặng tâm lý này, Ngụy Ninh cứ vậy chìm vào giấc ngủ.

Chờ anh ngủ rồi, “Ngụy Tích” mới đẩy cửa phòng ngủ ra, đứng ở trước cửa, nhìn người nằm trên giường, Ngụy Ninh chỉ để lộ ra một cái trán, khóe miệng cậu nhếch lên tạo thành một nụ cười không rõ ý. Nụ cười băng lãnh kia khiến người nhìn không rét mà run.
Bình Luận (0)
Comment