Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
654
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Đọc truyện Dư sinh xin chỉ giáo nhiều hơn full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Dư sinh xin chỉ giáo nhiều hơn, Dư sinh xin chỉ giáo nhiều hơn review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.
Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn truyện full của tác giả Bạch Lâm Thạch Tượng.
Bởi sẽ toàn là hàng “second hand” (những người khí thế hừng hực tìm xe mới đều ko trụ quá nổi năm ngày), giá vô cộng bèo, còn về việc sau lúc mua, bạn với thể dùng được trong mấy năm, chuyện đấy lại dựa vào bản lĩnh của bạn. Vì thế, đám học trò nghịch ngợm như chúng tôi đã nghĩ ra được đủ chiếc khóa có công nghệ cao siêu, có người còn tự nâng cấp được khóa xe của mình. Có lần tôi còn nhìn thấy một tờ rơi mua đồ thất lạc trên bảng thông báo, viết rằng: Xe thì tôi ko buộc phải nữa, tôi chỉ xin lại chiếc khóa thôi.
Bạn cộng phòng tôi phá lên cười: “Ở đây cậu không khóa xe cũng chẳng vấn đề gì.”
Tôi hỏi: “Vì sao?”
Cô ấy nói: “Tỉ lệ con gái bị trộm cắp xe đạp ở đây thấp hơn so với con trai đa dạng lắm. Ăn trộm ở đây khá phong độ.” (Thật hay đùa vậy?)
Sau đấy dưới sự tư vấn của cô đấy tôi đã mua được một chiếc xe đạp màu đỏ thẫm, quay trở về kí túc, lấy chai nước gột rửa cộng miếng mút ra nghiêm túc lau chùi hai lần liền.
Tôi: “Thế nào?” Bóng lộn như mới!
Bạn cùng phòng gật gù tán dương: “Ừm. Tỉ lệ bị trộm cắp đã tăng lên gấp ba. Chúc cậu may mắn.”
Tôi nhắn tin cho Ấn Tỉ: Có xe rồi, cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp!
Liền bị nữ vương khinh thường: Hèn hạ!
Tôi lái dòng xe yêu dấu thung dung đi trên đường, gió nhẹ nhẹ thổi, thật là tự do.
Bạn cùng phòng: “Cậu thật dễ thỏa mãn.
Tôi: “Trung Quốc sở hữu một câu nhắc vô cùng xưa: Người biết đủ thường sống vui vẻ.”
Bạn cùng phòng: “Có điều, chọn được chiếc xe này, vận may của cậu đúng là bùng cháy rồi.”
Lâu lắm rồi ko đi xe đạp, cái dụng cụ liên lạc thân thiện mang môi trường trùng hợp như thế này làm cho cho tâm thần căng thẳng của tôi được buông lỏng, nhẹ nhàng hơn nhiều. Mỗi buổi sáng sớm, trên con đường rợp bóng cây, mang đôi vợ chồng cùng chạy bộ, có người dắt chó đi dạo, vài ba mẫu xe đạp chạy qua, có cậu sinh viên ôm ấp bưu kiện chuyển phát nhanh chạy băng qua tòa nhà các ngày mưa, ngày nắng ráo lại sở hữu các chàng trai đeo kính chống cằm đọc sách trên bãi cỏ, buổi trưa lại sở hữu từng tốp người vừa nhắc vừa cười băng qua vườn trường mua chỗ ăn… Trong mắt tôi, đây là các cảnh vật đẹp đẽ nhất.
Tôi luôn cảm thấy cuộc sống nơi vườn trường là 1 cuộc sống đơn giản nhất của đời người. Cho dù sở hữu bận rộn vất vả đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ là thế giới nhỏ bé dưới mái nhà, trên giường ấm áp, đáng để hầu hết người trong chúng ta trân trọng.
Tôi gửi Cố Ngụy xem bức ảnh mà cô bạn cùng phòng chụp cho tôi lúc đang lắp giỏ cho mẫu xe đạp: “Sau này về nước vững chắc em sẽ siêu nhớ mẫu xe này.”
Bạn có muốn đọc thêm truyện: Yêu một người nợ một đời