Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 101 - Q2 - Chương 001: Thâm Lao Đại Ngục. (1)

Q2 - Chương 001: Thâm lao đại ngục. (1) Q2 - Chương 001: Thâm lao đại ngục. (1)

Sầm! …. Sầm! ….

Có âm thanh trầm trầm không rõ từ vật gì phát ra đều đều vang vọng buổi sáng sương mù mỏng manh, càng lúc càng to hơn, lại như hết sức xa xăm, đến khi đánh thức Dư Tội ngủ trên nền xi măng. Y khó khăn cựa mình ngồi dậy, toàn thân ê ẩm, y không nhớ nổi mình đã ngủ mấy tiếng, đầu óc vẫn còn mơ hồ chậm chạp.

Một ngày trải qua bao nhiêu chuyện như thế, dù sinh lý hay tâm lý có cưỡng hãn tới mấy cũng không chịu nổi.

Chắc là không lâu lắm, Dư Tội nhớ lại, sau khi vào trại giam, đa số thời gian y ngủ, có một tên đầu trọc cách chấn song bảo y ném quần áo bẩn ra ngoài, sau đó bị đá tới ngủ bên hố xí. Trong cái không gian 20 mét vuông chật chội này, giường đã kín người rồi, chỉ có bên hố xí còn có khoảng trống hẹp cho một người trú thân.

Kinh đô tội phạm mà, phạm nhân đông nhung nhúc.

Đau đớn, kiệt sức, cứ thế bất tri bất giác ngủ mất, bất kể mùi khai thối nồng nạc, lúc này tỉnh dậy, không dám cử động vội, lần nữa len lén nhìn cái hoàn cảnh xa lạ, gian phòng không rộng, nhưng cao tới 5 mét, đèn sáng trưng, ba mặt tường xi măng xám xịt, tường sau một nửa là chấn song sắt to bằng ngón cái, bên trên là đường đi thuận tiện giám thị, mơ hồ nghe tiếng bước chân người đi qua đi lại canh gác, chỗ tường cao nhất có camera giám sát.

Chỗ này e rằng tên tội phạm hung hãn nhất cũng không thoát được, mấy cái phim vượt ngục từng làm y hưng phấn đều là rẻ rách. Ít nhất với kiến thức của y phán đoán, cánh cửa sắt dày nửa thước kia, cùng kết cấu xi măng cốt thép này, dù dùng búa tạ đập cũng khó, nói gì trên người phạm nhân đã bị tịch thu hết vật phẩm kim loại.

Đúng rồi, mình cũng là phạm nhân, cái từ đó làm bản năng y phản cảm, nhưng hiện thực bày ra trước mắt, y đã thành một trong số đó rồi, đây chắc chắn không phải nhiệm vụ trải nghiệm đơn giản. Thế nào có an bài, chắc chắn là muốn y tiếp xúc với nghi phạm nào đó mà dùng biện pháp bình thường không đối phó được.

Nhưng lúc này Dư Tội không quan tâm tới nhiệm vụ thối tha đó, trong lòng y lúc này rực cháy một ngọn lửa tà ác. " Mẹ nó, chúng mày lừa tao, tao sẽ không để chúng mày toại nghuyện."

Một cơn giận cứ như thế thình lình bốc lên đầu không sao kiểm soát được, cho dù mình không thể khống chế được thế cục, nhưng mình làm chủ được bản thân. Lúc này Dư Tội chỉ nghĩ tới một điều là báo thù, y nghĩ mình nên làm gì, nhưng đầu đã bị thù hận lấp đầy, không chứa thêm được cái gì nữa.

Cả lý trí cũng bị thiêu cháy.

Chẳng biết có cái tiếng gì cứ vang lên một cách có tiết tấu, tới gần rồi, càng thêm nặng nề, thứ không biết luôn khiến người ta sinh ra sợ hãi vô hình, khi thù hận dần lui đi, không thể không nghĩ tới vấn đề sinh tồn, sợ hãi dâng lên trong lòng. Dư Tội nhận ra trong phòng có người ngáp, có người trở mình, có ngươi uốn éo thân thể, cả phòng giam chia ra tầng cấp rõ ràng, trên cái giường lớn có mười mấy người, vài người trải đệm, đắp chăn mỏng, tiếp đó là trải bìa các tông, đắp quần áo của mình, còn lại là nằm sàn đất giống như y.

Giai cấp thể hiện càng rõ ràng ở nơi này, y hiện giờ vẫn là kẻ nghèo rớt chẳng có gì.

“ A ... Dậy thôi.”

Ở bên cửa từ trong chăn chui ra một tên đại hán đen như than, khẩu âm đông bắc, để mình trần lực lưỡng, thuận chân đá vài tên đang ngủ, tới bên hố xí đá Dư Tội sang bên đái ồ ồ. Tới gần Dư Tội càng nhìn rõ, tên này toàn thân cơ bắp, lưng có xẹo, làm y liên tưởng tới hình tượng 300 dũng sĩ Sparta, cả cái thứ đang phun nước, vô tình nhìn thấy, không kém gì đám Âu Mỹ.

Thằng thổ phỉ này ở đâu ra?

Dư Tội rùng mình nhìn, tên này nằm ở vị trí số hai, địa vị trong phòng chắc chắn không thấp, nhưng mà lập tức lại phán đoán, thằng này cũng chẳng phải nhân vật ghê gớm gì, quá ngông nghênh, ai cũng đề phòng.

Tên đó đái xong trên đường về lại đá vài người, người tỉnh lại ngày một nhiều, Dư Tội nhìn người ngủ ở vị trí số ba, là nam tử mặt dài râu ria, hõm mắt sâu, sống mũi khoằm, răng trắng ởn, người cũng rất trắng, vóc dáng cân đối, đó là tướng mạo của người Tây Vực. Hắn đi đái nhìn Dư Tội một cái, nói một câu, đại ý dịch sang tiếng Sơn Bắc là "chết mẹ mày đi", câu chửi của người Hồ, tỉnh Sơn Bắc khá nhiều người Hồ sinh sống nên y hiểu lõm bõm.

Cái tiếng động kia càng gần hơn, càng có nhiều người tỉnh lại tới bên hố xí góc tường đi đái, phát tiết hàng tồn tích trữ qua đêm, cáo thấp gày béo đủ cả, còn tướng mạo thì đại bộ phận không khác gì người thường hết, làm Dư Tội bớt lo phần nào.

“ Thằng mới tới tối qua đâu, ngồi ở cửa, lát nữa ra ngoài rửa cho sạch.”

Có người nói, đó là tên ngủ ở vị trí đầu tiên, cách cửa gần nhất, khi hắn ngồi dậy, Dư Tội mới nhìn rõ, ngũ quan thanh tú, mặt trắng không râu, khác người nhất là tóc dài lãng tử, đẹp trai không đúng chỗ tí nào.

Dư Tội đang ngạc nhiên chưa kịp phản ứng thì người vừa đái xong đá y một phát, dùng tiếng Xuyên chửi: “ Lão đại nói mà mày không đáp à?”

Mẹ nó, từ hôm qua tới giờ toàn ăn đòn, cảnh sát đánh đã đành, giờ đến tội phạm cũng đánh, Dư Tội trợn mắt lên, thằng chó ấy tuổi còn ít hơn mình, đã thế còn vung tay muốn tát, không ngờ Dư Tội thình lình ra tay, động tác y cực nhanh, đi sau tới trước, một đòn vào thẳng mũi.

Á, thằng chó không chút phòng bị ngã vật ra, tiếng cười rộ lên khắp nơi, hắn thẹn quá hóa giận xông tới, nửa chừng thì ăn cú đá nữa trúng bụng, dổ gục như cậy chuối, hự một phát, không gượng dậy được nữa, cũng không kêu thêm được tiếng nào .

“ Ồ, có chút thú vị, lâu lắm rồi mới có thằng vừa vào đã dám đánh trả, lát nữa các anh em sẽ luyện với mày.”

Lão đại lên tiếng, không giống khẩu âm bản địa, hắn tới bên hố xí đái, hứng thú nhìn Dư Tội, Dư Tội không thèm để ý tới hắn, nhưng vì hành động vừa rồi, không ít kẻ nhìn y với ánh mắt không tốt đẹp gì.

"Mẹ nó chứ, đã chơi thì chơi lớn!"

Dư Tội tính toán, làm thật lớn lên, lớn tới mức tới chỗ giám đốc trại giam, không biết có ra được không, nhưng Hứa Bình Thu đã an bài mình vào đây hẳn là có kênh thông tin, nếu mình gây chuyện không ở lại được nữa, biết đâu lại là cơ hội.

Cái phòng này không tính y thì có mười chín thằng, người Việt gầy gò, bọn họ tập trung một chỗ, ở khoảng giữa giường, hằn là đoàn thể nhỏ trong đây, bảy tám tên. Thằng da đen, thằng Tây Vực và thằng tóc dài là một nhóm, chúng có chăn đẹp, còn bọn qua lại ở lối đi dọn dẹp thì giống y, là đám cùng khổ nam bắc.

Cái tiếng kia cuối cùng dừng trên đình đầu, Dư Tội rợn sống lưng, ra là tiếng mở cửa, ở ngay trên đầu y, ống sắt to bằng cánh tay, cửa mở ra mới phát hiện ở đó có vùng trời riêng, là không gian hoạt động nho nhỏ, một cái bồn rửa mặt và đất trống vài mét vuông, ngẩng đầu thấy bầu trời bị chụp lưới sắt, lúc này có gió man mát vào, thay đổi phần nào không khí bí bức trong phòng.

Chẳng đợi ai nói, Dư Tội ra luôn, quần áo tối qua ném ra ở dưới cửa sổ, y cởi hết quần áo, rửa ráy qua loa trước vòi nước.

Gấp áo sơ mi, mặc quần cộc vào, lòng máy động, nắm áo mùa thu trong tay, âm thầm dùng móng tay xé ra từng sợi vải nhỏ không cho ai biết. Là người mới, thế nào cũng bị đánh một trận dằn mặt, chuyện này trên phim ảnh thấy nhiều rồi, y đã chú ý tới rất nhiều kẻ nhìn mình bất thiện rồi, xã hội bên ngoài còn không có công bằng, ở đây còn hi vọng gì được.

Cứ làm ầm mẹ lên, ầm ĩ tới mức không ai xử lý được, không tin lão đỏ dám để mình chết.

Bình Luận (0)
Comment