Cứ nghĩ tới tới Hứa Bình Thu là máu Dư Tội lại như hồ dung nham đang sôi, bên trên có vũ cảnh tuần tra, bọn chó khẳng định đợi lúc thay ca để ra tay, nhìn về phòng, lối đi tới cửa sắt chưa tới mười mét, nếu đập cửa, chắc kinh động tới quản giáo bên ngoài, nếu trong phòng có người xác phơi ra đó, thì chắc chắn từ nghi phạm tới quản giáo không ai thoát khỏi can hệ.
Mẹ nó, dù chết cũng phải kéo thêm vài thằng chết, không thể cho thằng chó nào được yên lành hết.
“ Thằng oắt con, hơi bị bố láo đấy.”
Có người nói sau lưng, Dư Tội quay đầu một nửa thấy bốn thằng trong phòng trèo ra chỗ hóng gió, có cả thằng bị y đá gục khi nãy đã bò dậy được mắt tràn ngập thù hận. Thằng vừa lên tiếng thiếu một cái răng, khẩu âm Lưỡng Hồ, mắt chứa sát khí, tám chín phần là loại rác rưởi ăn cướp.
Dư Tội không đáp, từ từ di chuyển, lùi vào góc tường, chỗ này hẹp, tiện phòng thủ, có tường để dựa, không sợ bị bao vây, có điều động tác này của y bị người ta cho là sợ hãi, bốn thằng cười đểu từ từ đi tới, điệu bộ như mèo vờn chuột.
Đám trong phòng kéo ra xem trò hay không ít, ánh mắt hưng phấn hoặc tàn độc, người mới tới trước kia đều tiếp đãi như thế, đứa sợ quỳ xuống, đứa sợ đãi ra quần, đứa khóc lóc cầu xin, người mới dù hung hãn tới mấy đối diện đám đông vẫn là cừu non đợi thịt.
“ Á à, thằng này đúng là ngông, đứa nào đánh cho nó phục, tao thưởng 5 cái bánh mỳ.”
Lão đại tóc dài lên tiếng, bên cạnh hai thằng số hai số ba một đen một trắng cười hô hố, phần thưởng vừa công bố, không ít nắm tay siết lại, bước chân tiến tới dí sát Dư Tội vào tường, vừa nghe thấy tiếng còi đổi ca, chớp mắt cả bọn xông tới.
Ở trường Dư Tội có biệt danh sát thủ, từ huấn luyện thể năng tới đối luyện công phòng không ai địch nổi, vì mỗi bộ phần trên người đều có thể thành vũ khí.
Thằng thiếu răng xông lên đầu tiên, cười hềnh hệch vung nắm đắm, ở nơi này đừng nói là người, dù có là hổ cũng bị đám phạm nhân ẩu đả chết.
Nhưng đúng lúc này lão đại ý thức được nguy hiểm, hô lên: “ Cẩn thận!”
Muộn mất rồi, Dư Tội tay ấn một bên mũi, xì một tiếng, nước mũi nhớp nháp phun ra, thằng thiếu răng á một cái chùi mặt, số còn lại đều né ra sau, đây đều là động tác bản năng, sĩ khí lập tức sụt giảm. Thằng thiếu răng lau bàn tay dính nước mũi, nổi giận xung thiên, chưa kịp làm gì thì "Á" một phát, hai chân kịp lại, cúi đầu nhìn người mới bóp dái hắn.
Nói thì chậm chứ diễn ra rất nhanh, Dư Tội mặt hung hăng bóp một phát, tên kia kêu tiếng nữa, y lập tức buông tay, siết cổ tên đó chắn trước người, vừa vặn đỡ được mấy cú đấm cú đá hướng tới.
Á ... Úi ... Thằng nào đá tao ... Đm ....
Tiếng kêu không ngớt, trong hỗn chiến rất dễ đánh phải đồng đội, bị trúng đòn nặng nhất là thằng thiếu răng, cổ bị siết tới không thở nổi, hạ thân đau vô cùng, người liên tục trúng đòn, gân xanh chẳng chịt, chân đạp loạn xạ. Dư Tội siết tay mạnh hơn, trái một đòn, phải một đòn, trong không gian chật hẹp, không ngờ đánh nhau với bốn năm người không thua kém.
Chịu thôi, vì y ra toàn đòn hiểm, ngón tay cứ nhè mắt người ta mà chọc, chân cứ nhè đũng quần mà đá, che mắt thì y đổi chọc thành đấm, mũi là chỗ yếu vì chỉ có sụn, trúng đòn thì đó ai không chảy nước mắt lùi lại. Che đũng quần à, y không đá nữa mà chọc mắt, trúng cái là mù ngay không chừng, không lui không được, càng đánh càng ngán.
Trái ngược lại adrenalin dâng lên làm Dư Tội càng đánh càng hăng, toàn đòn tàn độc không cần biết có thể dồn đối phương vào chỗ tàn tật, làm đám tấn công kêu khổ không thôi, ai muốn chơi liều với y.
“ Ngu xuẩn!” Thằng đen xì gạt đám đông ra, những người khác vội vàng lui hết, trong số 19 người trong phòng thằng này trâu chó nhất, đại bộ phận người ở đây đều bị hắn đánh rồi, ngồi ở vị trí lão nhị:
Lão đại cách ô cửa nói: “ Hắc Tử, nhanh chút, đừng làm mất uy phong băng Chặt Tay!”
Cái ban lãnh đạo phòng này mới thành lập vì trại giam vừa phân chia lại phòng, lão đại vì ở ngoài gia đình giàu có hay gửi đồ vào mới thành lão đại, luận tới nắm đấm thì Hắc Tử cứng nhất, cơ bắp của hắn đủ dọa khối người chết khiếp.
“ Chúng mày ăn cứt lớn lên à, có mỗi một thằng không xử lý được.” Hắc Tử vung tay tát mấy thằng khác đuổi đi, chỉ mặt Dư Tội, ra lệnh:” Thả người ra.”
Sát khí ngùn ngụt, nhưng Dư Tội đã đánh tới đỏ mắt rồi, vả lại từ bé đến lớn đánh nhau, trải qua không biết bao trận khổ chiến, sợ gì ai, siết càng chặt: “ Mẹ mày, dọa bố mày đấy à?”
“ Thằng chó. “ Hắc Tử nổi điên vung chân đá khiên thịt của Dư Tội, huỵch một cái, Dư Tội không khác gì bị sét đánh, cổ họng ngòn ngọt, tay lỏng ra một cái, con tin mắt trắng dã ngã xuống đất, bị người ta lôi đi như lôi bao tải.
Bọn phạm nhân hú hét trợ uy, lời dơ dáy tuôn không ngớt.
Hắc Tử bắt chước Lý Tiểu Long đưa tay quệt mũi làm động tác màu mè, thình lình vù một phát, chân quét qua đầu. Dư Tội cúi vội xuống né, chưa kịp làm gì, cái chân kia hết đà quật ngược lại, hự, trúng ngay mạng sườn, Dư Tội ọe một tiếng, gần như nôn thứ trong bụng ra.
Chỉ hai cú đá giải quyết trận chiến, Hắc Tử nhếch môi khinh bỉ, nhưng chưa dừng, tung chân liên hồi, Dư Tội vừa trúng một đá vào bụng, người cúi xuống, bị một cú đá tạt ngang trúng má, làm mặt y va mạnh vào tường. Sức lực hai bên quá chênh lệch, không gian lại hẹp, Dư Tội không cách nào phát huy ưu thế thân thủ linh hoạt, thế nên dù có đưa tay đỡ được cú đá của đối phương thì cũng ê ẩm, chưa kể thua thiệt về thể trọng.
Sau mười mấy cú đá, tên người mới lúc nãy còn hung hăng, giờ màu mũi máu mồm ộc ra liên hồi, người như rút mất xương, nằm trên mặt đất không ngừng co giật, mắt trợn trừng ... Đám phạm nhân khác sợ im thin thít, không dám ho he, chưa ai bị đánh tới mức này.
Đây là vận mệnh trong tù, có điều tên người mới kia từ đầu tới cuối không kêu một tiếng, làm đám phạm nhân có chút bội phục.
“ Đủ rồi, sắp điểm danh rồi.” Lão đại ngáp một cái mất hứng, bình thường đánh người mới đều kêu như lợn bị chọc tiết, đừng nói phạm nhân, cả quản giáo cũng thích nghe tiếng này, vậy mà tên này chẳng kêu gì cả, thật vô vị:
“ Chết chưa?” Hắc Tử đá người mời nằm ngửa lên, hắn nhận ra người này không luyện võ, chỉ xương cứng, nhanh nhẹn chút thôi: “ Người mới vào phải lau nhà, dọn hố xí một tuần, còn mày, một tháng cho chừa.”
“ Nằm mơ!” Dư Tội cắn chặt răng, mồm toàn máu, tay len lén đưa vào túi quần, mắt chất chứa lửa giận như dung nham nóng chảy:
“ Còn cứng à?” Hắc Tử dẫm một phát, không ngờ Dư Tội lăn mình, hắn chưa kịp phản ứng thì cổ chân nhói đau, người mất khống chế ngã ra sau:
“ Gì thế?”
“ Nhìn tay nó kìa ...”
Biến cố bất ngờ làm cả phòng nhốn nháo, có người phát hiện ra rồi, tên người mới tay cầm một sợi vải, quấn quanh cổ chân Hắc Tử.
Hắc Tử rống lên co chân đá, nhưng hắn vốn mất cân bằng, thế nên Dư Tội né người tay giật sợi giây vải, cú đá bốp một phát trúng tường, tức thì kêu thảm, ngã vật xuống đất, ôm lấy chân.
Đó là kết cục của lấy xương thịt phàm trần đấu với bê tông cốt thép.
Dư Tội không tha, áo bị y xéo thành mấy sợi quấn thành thừng thấm nước cực dai chắc, trói người đừng hòng thoát, đấm đá túi bụi, lão đại thất kinh, quát lên: “ Buông nó ra … chúng mày đứng đó làm gì? Xông lên, bắt nó! ”