Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 103 - Q2 - Chương 003: Thâm Lao Đại Ngục. (3)

Q2 - Chương 003: Thâm lao đại ngục. (3) Q2 - Chương 003: Thâm lao đại ngục. (3)

Mặc cho lão đại la hét, nhưng mà có kẻ lĩnh giáo máu điên của Dư Tội rồi, ở ngoài quát tháo phụ họa chứ không lên, có kẻ nhát gan hơn lặng lẽ lùi ra sau.

Cho dù là lão đại chỉ huy cũng mất hiệu quả, một người thì cầm thú nhập thân, một thì súc sinh chuyển thế, mắt sung huyết, dáng vẻ Dư Tội trông vô cùng khiếp đảm, Hắc Tử đau tái mặt vẫn hung hăng đe dọa: “ Thằng chó , mày chết chắc rồi.”

Nói thì nói thế, một chân hắn đá phải tường, không biết có gãy cái xương nào không, đau vã mồ hôi hột, chân còn lại đạp không tới Dư Tội. Dư Tội vốn bụng đầy oán khí, giờ rơi vào cảnh này y còn đường lui sao, tâm tính đã gần như điên cuồng giơ cao sợi thừng vải, quật mạnh xuống:” Để xem ai chết trước!”

“ Aaaaaaaaaaaa ....”

Hắc Tử phát ra gào thét rùng rợn kéo dài làm ai nghe thấy cũng lạnh gáy, gót chân hắn nện mạnh xuống sàn đá, Dư Tội buông tay, người linh hoạt như mèo, dồn sức toàn thân đạp vào mặt Hắc Tử, cưỡi lên người hắn, cứ nhè đầu mà đánh.

Bốp! Bốp! Bốp!

Mỗi đòn làm đám phạm nhân rùng mình một cái, từ từ lùi ra sau, kết quả rõ rồi, Dư Tội quệt máu mồm, hai tay be bét máu đứng dậy, còn Hắc Tử thì đầu ngoẹo sang một bên, nếu không có bong bóng máu phụ ra từ mũi, người ta còn tưởng hắn đã chết.

Điên rồi, thằng này điên mất rồi, phạm nhân cắt không ra máu.

“ Thằng .... Thằng nào cầm đầu ở đây?”

Dư Tội lảo đảo như say rượu, toàn thân đau đớn khơi lên trong lòng y chỉ có sự độc ác, máu me từ đầu tới chân, hai mắt ngập ngụa sát khí trông y còn đáng sợ hơn ác hổ, bước chân y không vững, nhưng đi tới đâu đám kia lùi tới đó:

Phạm nhân có chút kinh nghiệm đều biết đánh nhau tới mức này là có sự cố rồi, không ai muốn dính líu tới nữa, nhưng chuyện đã không được như bọn chúng mong muốn.

Bốp!

Thằng thiếu răng ăn một phát đấm không dám phản kháng, xỉu ngay tại trận, không biết là ngất thật hay là hay là giả, dù sao cũng nằm cả đống ở đó rồi. Dư Tội đi vào bên trong cửa sắt, tên người Hồi lúc này vẫn còn chút dũng khí, hùng hổ xông tới, Dư Tội tuy toàn thân thương tích nhưng adrenaline cuồn cuộn chảy trong người, phản ứng nhenh nhẹn chính xác, một cú đá tàn bạo đúng hạ bộ làm hắn gục như chó chết không ư hử một tiếng.

“ Grào ...” Trước mắt chỉ còn lão đại, Dư Tội gầm rú lao tới như cuồng phong:

Lão đại tự biết mình không phải là đối thủ của thằng điên này, cuống cuồng đập song sắc phòng giam: “ Quản giáo, quản giáo! Cứu, cứu ...”

Tiếp đó bốp, bốp, bốp liên hồi, Dư Tội tát liên tiếp, túm lấy mái tóc dài của hắn, đậm rầm vào cửa sắt, cả phòng rụng rời chân tay, lùi hết lại, thế này e có người chết, nhưng mà không dám cản.

“ Dừng lại.” Quản giáo mặc cảnh phục chưa tới nghe thấy tiếng đấm đá từ xa đã quát tháo: “ Ai đánh nhau?”

Bộ đồng phục có chút sức chấn nhiếp, cửa vừa mở xoạch ra, Dư Tội tỉnh lại phần nào, rùng mình một cái ngồi xuống, gần như theo bản năng chỉ: “ Hắn, là hắn đánh tôi.”

“ Mày ...” Lão đại tức hộc máu, đầu quay vòng vòng vẫn định xông tới, tức thì bị quản giáo đá lăn lông lốc, vội vàng ôm đầu quỳ xuống, chỉ Dư Tội: “ Hắn đánh tôi.”

- Tôi là người mới, vừa mới vào hôm qua ...

Câu này có sức nặng hơn bất kỳ lời giải thích nào, quản giáo trừng mắt lên, bất kể dựa theo quy củ hay bộ dạng thảm hại của Dư Tội lúc này thì người mới rõ ràng bị thiệt.

“ Không phải, tôi không đánh hắn.” Lão đại rối rít xua tay:

“ Hắn bảo người khác rửa hố xí một tuần, tôi phải rửa một tháng, tôi không nghe, nên hắn đánh tôi .... Tôi dọa mách quản giáo, hắn bảo quản giáo là chó gì, hắn đánh hết .... Hắn chuẩn bị cãi đấy, chuẩn bị phủ nhận đấy.” Dư Tội ngồi co ro chân tường, rụt cổ lại:

“ Ai cãi, ai phủ nhận?” Lão đại trừng mắt lên vừa bị đòn đau vừa bị vừa bị Dư Tội làm lú đầu, y nói một cái là phủ nhận luôn:

“ Không phủ nhận, tức là mày thừa nhận đánh người chửi quản giáo phải không?” Ngữ khí quản giáo bất thiện, tuy đúng là có luật ngầm lão đại được quản giáo cho phép chỉ huy tù nhân, nhưng là để kiểm soát tình hình, không phải để gây loạn, huống hồ trại giam Bạch Vân đang tranh thủ thành trại giam kiểu mẫu:

Lão đại choáng váng, biết mình lọt xuống hố phân rồi, cuống lên: “ Quản giáo Lâm, đừng nghe hắn nói bậy, tôi tuyệt đối không nói thế đâu.”

“ Ông chủ Phó, mày được đấy, ngày đầu tiên tao nhận ca mày đã gây chuyện rồi.” Quản giáo mặt âm trầm, dùi cui cao su đập khe khẽ vào lòng bàn tay trái:

Lão đại không dám cãi nữa, thật thà quỳ xuống: “ Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Quy củ ở trong tù nghiêm hơn quan trường, chuyện của phạm nhân do phạm nhân giải quyết, đưa lên quản giáo rồi thì không ai có kết quả tốt. Luật ngầm ở đây là không cáo trạng quản giáo, cho dù bên trong đánh tưng bừng, chỉ cần không chết người là không ai mách lẻo, quản giáo cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao là đám cặn bã, ai hi vọng gì chúng đối xử văn minh với nhau.

Quy củ lâu dần thành tục lệ, hơn nữa thành chức trách của lão đại, anh có đặc quyền thì phải trấn áp được, giờ rõ ràng là lão đại đã thất chức, gây động tĩnh lớn như thế, đánh người mới ra thế này, gõ cửa cáo trạng, thiếu mỗi còi cảnh báo thôi.

“ Ra đây.” Quản giáo đập dùi cui vào song sắt, chỉ số còn lại:” Úp mặt vào tường kiểm điểm, còn xảy ra chuyện tương tự đóng cửa phòng giam.”

Đám người kia như nghe thấy chuyện gì đáng sợ lắm, tên nào tên nấy bò dậy úp mặt vào tưởng, cả thẳng mất răng chơi trò chả chết cũng bò dạy rất nhanh, Hắc Tử tập tễnh nhịn đau úp mặt vào tường.

Lúc này lão đại và Dư Tội đã ra ngoài, quản giáo khóa cửa lại, mặt tỏ ra bực bội, đá lão đại: “ Tao hỏi lần nữa, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

“ Dạ, dạ, không có chuyện gì ạ, quản giáo Lâm, chúng tôi luyện tập thể dục, không cẩn thận mày nói đúng không?” Lão đại huých vai Dư Tội một cái:

Dư Tội mới vào đây còn chưa biết quy củ, nhưng mà nhìn thằng lão đại sợ hãi như thế, ánh mắt còn có vẻ cầu khẩn, quản giáo chức vụ thấp, chưa chắc là quân cờ lão già cái vào, chuyện này truy cứu không lợi gì, cứ gật đã, để thằng kia ứng phó.

Quản giáo Lâm gật gù, cầm dùi cui nâng mặt máu me của Dư Tội lên: “ 0022, tối qua mới tới à?”

“ Dạ.”

“ Vừa rồi có người đánh mày?”

“ Không ạ, không ai đánh tôi.” Dư Tội cảm nhận được tên quản giáo này chẳng khá hơn đám cặn bã trong kia là bao, đối với loại khẩu khí nghi vấn có tính dụ cung này của cảnh sát, y cũng hiểu, đối diện với cường quyền tuyệt đối, lửa giận của y chỉ là đốm lửa nhỏ bé:

“ Vậy đúng là luyện tập thật à?” Quản giáo chỉ hành lang có hơi hai mươi phòng giam: “ Vậy luyện tập ở đây đi, chống đẩy .... Mỗi đứa hai trăm cái, tự đếm.”

Lão đại lập tức nằm xuống chống đẩy, Dư Tội chậm hơn một chút liền bị quản giáo đạp vào vai chửi bới: “ Mẹ mày, mau lên, tao không cần biết mày ở ngoài là ai, vào đây rồi mày phải biết lời ai có tiếng nói ...”

Đúng rồi, mình là phạm nhân, Dư Tội cay đắng nằm xuống bắt đầu chống đẩy, động tác tất nhiên là tiêu chuẩn hơn lão đại chục lần, cho dù mỗi lần đều làm toàn thân y kêu la phản đối, tác dụng của andrelina hết rồi, cảm thụ được cơn đau như thủy triều ập tới ...

Quản giáo không đếm, bỏ ra ngoài cửa sắt đóng sầm cửa lại, song không đi hẳn mà đứng đó hứng thú như xem xiếc khỉ.

Bình Luận (0)
Comment