Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 1014 - Q8 - Chương 160: Tháng Năm Dễ Già. (2)

Q8 - Chương 160: Tháng năm dễ già. (2) Q8 - Chương 160: Tháng năm dễ già. (2)

Thời gian đã tới, theo tập tục Đại Nguyên, đội ngũ đón dâu phải xuất phát trước buổi trưa, mấy cỗ xe nối nhau tới, Lạc Gia Long, Lý Dật Phong từ xe nhảy ra hô: “ Này, đi đón vợ ...”

“ Tôi đi, tôi đi ...”

Đậu Hiểu Ba bỏ công việc đấy chui vào xe, Tiêu ca giờ thành cái bánh thơm phưng phức, hai tân lang đều tranh giành, cuối cùng Lý Dật Phong chiến thắng, xe tân hôn toàn bộ là Audi, chuyện này do Lận Thần Tân giúp, hắn đang thò đầu trên nóc cái xe quay camera, đắc ý lắm.

Đội xe đi rồi, Dư Tội thở phào, nhận được cú điện thoại nói có món quà ở phòng 101, đoán là của Uông Thận Tu, hắn ngại tới mà.

Tới phòng 101 mới nhớ ra mình không có thẻ, gõ bừa vài cái, cửa mở ra, Dư Tội thất kinh định chạy nhưng bị kéo tọt vào trong.

Là Lật Nhã Phương đang cười tươi như hoa, mắt như nước, tựa bắt được trộm.

" Mẹ nó, thằng Thú Y đó lừa mình." Dư Tội chửi thầm, y luôn né tránh tình nhân cũ này, Lật Nhã Phương chưa bao giờ uy hiếp làm khó y, khiến Dư Tội càng khó xử, như nợ cô món nợ tình lớn vậy.

“ Bảo bối, em lại chẳng sống chết đòi cưới anh, tránh em làm cái gì?”

Dư Tội xấu hổ: “ Muốn anh trả lời sao?”

“ Sợ vợ, hi hi ...” Lật Nhã Phương ghé tai thổi một hơi: “ Sao không khai báo với vợ, kết hôn rồi vẫn lên giường với em, còn rất nhiều lần.”

Dư Tội á khẩu, thời gian đó suốt ngày cãi nhau với vợ, không muốn về nhà, Lật Nhã Phương lại ôn nhu chiều chuộng hết mực, đương nhiên là tìm cô, nhưng y thề, từ sau khi cùng vợ hòa giải rồi, quyết tâm làm lại, không gặp tình nhân cũ nữa.

“ Xe đón dâu còn lúc nữa mới về, đủ để tắm đấy ...” Lật Nhã Phương nói xong cởi áo ngoài ném lên giường, thân thể trắng như tuyết đi vào phòng, còn cảnh cáo: “ Không được làm bừa đâu nhé, anh là người có vợ rồi đấy.”

Nước chảy ào ào, ở ngoài thấp thoáng cơ thể lả lướt, Dư Tội người bốc hỏa ...

Kết quả thế nào không rõ, nửa tiếng sau Dư Tội mới từ trong phòng đi ra, lấm lét như ăn trộm, còn né tránh camera, khi vừa vào thang máy Lật Nhã Phương đuổi theo tủm tỉm cười nhìn y.

“ Em nhất định phải thấy anh hổ thẹn mới hài lòng à?”

“ Anh đúng là nên hổ thẹn, kém trước kia nhiều.” Lật Nhã Phương trêu một câu tổn thương tự tôn, nhưng cô đưa tay ra gãi cằm Dư Tội như nựng thú cưng: “ Nhưng mà vẫn rất thích anh, em phát hiện vẫn thích anh nhiều hơn một chút.”

“ Sau này chúng ta không thể như thế nữa.” Dư Tội lần nữa thề, nhất định không thể gặp nhau, gặp rồi là lại làm bậy:

“ Em đã nhắc anh là người có vợ rồi, anh còn đổ cho em.” Lật Nhã Phương cười khúc khích, ting một cái, thang may mở ra, cô đưa tay muốn khoác tay Dư Tội làm y sợ hết hồn chạy ù mất, hi hi, trông sao mà đáng yêu thế.

Xe đã về, náo nhiệt kinh khủng, nhất là đám bạn lâu năm không gặp, chơi điên thôi rồi, cao trào liên tiếp.

Lý Nhị Đông là tên chuyên bày trò ác, tuyên bố mở lớp sinh lý cho vợ chồng mới, ghé tai thì thầm, có người lấy cái xúc xích buộng vào hông Lý Dật Phong, tuyên bố quy tắc với Âu Yến Tử, chỉ cho ngậm kéo ra, nếu cắn đứt sẽ mang cái to hơn tới.

Bao nhiêu người như thế, Âu Yến Tử không chịu, Lý Nhị Đông dọa, không đồng ý cho mút cái nhỏ hơn bên trong.

Âu Yến Tử hết cách ngồi xuống ngậm, thế là điện thoại chụp liên hồi.

Phía Lạc Gia Long, Thử Tiêu nói chúng ta là người có văn hóa rồi, không chơi trò thấp kém, chỉ ăn kẹo hỉ thôi, bóc kẹo nhát vào mồm hắn, quy tắc là dùng miệng truyền cho tân nương, tân nương thẹn thò nhận lấy..

Xem xem, văn minh quá còn gì … dễ quá, viên kẹo thứ hai thì Diệp Xảo Linh thình lình nhét vào ngực tân nương, cùng đám nữ khách giữ lấy tay, bên kia cười ầm ĩ đẩy Lạc Gia Long tới.

Thử Tiêu ở phía sau hô: “ Cứ yêu tâm, cậu không lấy được kẹo ra thì có anh em giúp.”

Lạc Gia Long hết hồn, vội vàng rúc đầu vào ngực vợ, cả đám cười rũ rượi.

Náo nhiệt suốt một tiếng tới sức cùng lực kiệt mới qua cửa, chủ hôn không ngờ là Lão Hứa, thực sự là vinh dự không nhỏ.

Không khí rất tốt, hiếm khi thấy một mặt hiền hòa của Lão Hứa, Dư Tội ngửi thấy mùi không tầm thường, song chả nghĩ nhiều.

Trong bữa tiệc, Tiêu Mộng Kỳ và đám nữ khách thi thoảng nhìn về phía Dư Tội, chắc là vi y thay đổi nhiều rồi, chững chạc hơn nhiều, thậm chí lúc nãy không tham gia đám đông trêu chọc tân nhân, chỉ đứng cười. Giữa chừng thấy Dư Tội nhận cú điện thoại rồi lặng lẽ rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào Tiêu Mộng Kỳ chạy theo.

Ra ngoài, có lẽ Dư Tội uống hơi say, đứng dựa vào tường một lúc, Tiêu Mộng Kỳ vỗ vai chỉ xe mình: “ Để tôi lái.”

“ Ừm, giúp tôi chút việc, ra ga tàu.”

“ Đón ai thế?”

“ Không, đi tiễn.”

Tiêu Mộng Kỳ không hỏi nhiều, lái xe khỏi bãi, nhìn Dư Tội dựa hẳn lưng vào ghế: “ Nói với anh chuyện này ...”

“ Lại vụ án à, đừng tìm tôi hỏi được không, sống hồ đồ cho qua ngày được rồi.”

“ Chuyện đó thì tôi biết rồi.”

“ Biết gì?”

“ Cái tên biến mất trong danh sách nghi phạm, tôi không thấy là hiểu ngay, làm sao anh mua chuộc được hắn, sơ xảy một chút là lớn chuyện ngay.” Tiêu Mộng Kỳ tò mò, Biện Song Lâm bặt vô âm tín, mà trong quá trình xử lý hậu kỳ, cô không thấy cái tên này:

“ Nói ra không đáng tiền, khi Vương Thiếu Phong ra lệnh cấp dưới tới gặp mặt hắn ta nói chuyện, tên đại bịp đó ngửi thấy mùi nguy hiểm nên hắn cần một đường lui, đó là tôi.”

“ Sao hắn tin anh được?”

Dư Tội nhớ cảnh mình giúp Biện Song Lâm nhặt món quà con gái hắn vứt đi:” Sao lại không, tôi là cảnh sát nhân dân chấp pháp công bằng vô tư mà.”

“ Trong mặt anh vênh lên kìa.” Tiêu Mộng Kỳ bĩu môi, câu trả lời này đủ giải đáp mọi thắc mắc, có Biện Song Lâm làm tay trong, kỳ thực vụ lừa đảo nằm trong tay Dư Tội rồi:

“ Hắn cũng không đơn giản, có thể thoát khỏi tay Hà Chiêm Sơn. Qua Chiến Kỳ lại quá tự phụ, đoán chừng chỉ coi Biện Song Lâm là tên lừa đảo hết thời.”

“ Sai lầm của Qua Chiến Kỳ nhiều lắm, hắn nhất thời nảy lòng tham thôi, chưa làm kẻ lừa đảo được.” Dư Tội nói xong khép mắt lại không trả lời nữa:

Tiêu Mộng Kỳ chợt có linh cảm người mình sắp gặp là ai.

Rất nhanh suy nghĩ của cô được chứng thực, ở đại sảnh nhìn thấy Biện Song Lâm, tóc đã nhuộm, mặc trang phục thoải mái, trông trẻ hơn nhiều, bên cạnh là đôi mẹ con, đều đã gặp rồi, chớp mắt cô liền hiểu ra động cơ, thực sự là muốn làm lại cuộc đời.

Dư Tội đi tới bắt tay Biện Song Lâm, cười với mẹ con Tiểu Mễ, hai người đi sang một bên nói chuyện: “ Cám ơn, chưa kịp cám ơn anh một câu, thực sự quá hiểm.”

“ Tôi chưa từng tin ai ngoài vợ tôi, anh là người thứ hai.” Biện Song Lâm cười:

“ Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá, tôi cũng rất ít tin nghi phạm, nhưng trong đó chắc chắn có anh, tình thân là thứ đáng tiền nhất, nếu ai thực sự bận tâm cái đó, thứ khác có thể bỏ qua.”

Biện Song Lâm lấy ra một thứ đưa Dư Tội:” Chuyện cuối cùng rồi, nhờ anh.”

Dư Tội mở ra xem, là hồ sơ của Tống Tinh Nguyệt.

“ Tôi đổi chỗ khác làm lại từ đầu, tôi dùng 10 năm trong tù học tập chỉ để đạp những kẻ hại tôi xuống dưới chân ... Nhưng càng học càng hiểu ra, ý nghĩa sống còn rất nhiều, quyền lực, tài phú, danh lợi, những thứ đó khi nằm xuống còn được gì. Anh nói đúng, tình thân là thứ đáng tiền nhất.”

“ Tôi chúc mừng anh.” Dư Tội lần nữa bắt tay Biện Song Lâm: “Lão Biện, tôi còn có chút tò mò, lừa đảo không phải thứ chỉ thông minh là làm được, kinh nghiệm, trải đời, không thể thiếu thứ gì, nếu không chỉ như Qua Chiến Kỳ vậy. Mười mấy năm trước anh cũng vậy thôi, nhưng anh làm đẹp hơn nhiều, làm tôi tò mò đấy, có ai dạy anh à?”

“ Nên hẹn gặp lại rồi, à, hoặc là đừng gặp lại thì hơn.” Biện Song Lâm hơi ngần ngừ một chút, cuối cùng không nói ra, giống muốn lảng khỏi đề tài này, bắt tay Dư Tội rồi bắt tay Tiêu Mộng Kỳ: “ Hai người vẫn chưa có tiến triển nào nhỉ, chính ủy Tiêu, tôi nhắc cô một câu, đừng để bề ngoài anh ấy lừa, anh ấy mới là tên lừa đảo lớn nhất đấy.”

Nói xong một tay xách hành lý, một tay nắm tay vợ đi về phía soát vé, công thần lớn nhất của vụ án lừa đảo rúng động toàn quốc, cuối cùng biến mất như thế.

Dư Tội nhìn theo bóng lưng Biện Song Lâm, nếu có người dạy ra tên này, không phải quá kinh khủng sao, dù sao cũng không quan trọng, dám thò đầu ra bắt là được, quay sang cười:” Đúng là lụt nghề, hắn đoán sai rồi.”

“ Sao?” Tiêu Mộng Kỳ không hiểu:

“ Thì nói chúng ta không có tiến triển gì ấy, kỳ thực đã hôn rồi, cũng nhìn thấy hết rồi.” Dư Tội cười dâm:

“ Cút.” Tiêu Mộng Kỳ xoay người đi, không thèm để ý tới y nữa:

Hai người rời ga tàu, Tiêu Mộng Kỳ lật xem hồ sơ, đây là thứ khiến Tống Tinh Nguyệt kinh sợ, từng bước tự đẩy mình vào đường cùng, giờ xem ra chẳng đáng kể gì. Dư Tội cầm lấy châm lửa đốt, ném vào thùng rác.

“ Cái này phải nộp lên.” Tiêu Mộng Kỳ ngăn cản:

“ Nộp lên lại có người bị mất quan mất chức, đã bao năm rồi, cho nó chìm đi.” Dư Tội tiếp tục đột thành tro, phủi tay: “ Thế này mới là viên mãn ... À phải rồi, hôm nay tôi thấy Lão Hứa khang khác, rất hiền, với lại chuyện này ông ta chưa nhắc tới một câu, hay là muốn rút?”

“ Anh thật ngốc, địa phương để xảy ra vụ án thế này, sao có thể đề bạt cán bộ lãnh đạo ở đó nữa? Có thể bình an rút lui, không bị chất vấn là tốt rồi. Đương nhiên, anh sẽ được đề bạt, mấy vị lãnh đạo TW đồng loạt xin anh công lao hạng nhất.”

“ Ồ, lần này lẫn lộn đầu đuôi rồi, tôi quen lập công cho lãnh đạo hưởng.”

Tiêu Mộng Kỳ lại mắng:” Anh đúng là ngốc thật, người nào công lớn trong vụ này là kẻ địch toàn bộ quan trường.”

Hả? Dư Tội lảo đảo, bà nó chứ, đúng thật, thoáng ngạc nhiên rồi cười lớn:” Bọn chúng tham ô phạm pháp, là tứ sâu hại của xã hội, tôi chẳng ngại làm kẻ thù của chúng, dọa chúng sợ chết luôn.”

“ Sau này từng lời ăn tiếng nói phải cẩn thận, đừng để họ nắm được sơ hở, rất nhiều người không ngại dồn anh vào chỗ chết đâu.” Tiêu Mộng Kỳ lên xe nhắc:

“ Có gan thì cứ tới, sau lưng tôi có mấy nghìn anh em sợ cái buồi.” Dư Tội chẳng hề sợ:

Tiêu Mộng Kỳ rất thích hào khí này, xe khởi động mà không đi, mãi mới ấp úng nói:” Kỳ thực tôi muốn nói với anh chuyện này.”

“ Tôi biết rồi, cô tới ban liên lạc interpol chứ gì, xử trưởng Liêu tới nói chuyện với tôi, tôi không đi.”

“ Thăng chức rồi, sao chẳng có tí vui mừng gì nhỉ, tôi phát hiện mình rất lưu luyến nơi này.”

“ Kỳ thực đặc sắc nhất là quá trình, không phải kết quả, ví như chúng ta, cứ ái muội với nhau mới có cảm giác, chứ lăn lên giường rồi thế nào cũng không được như ý.”

“ Phì, anh thật đáng ghét.” Tiêu Mộng Kỳ mắng:” Vậy tôi đi lên thủ đô, anh sẽ đi thăm tôi chứ?”

“ Nhất định sẽ mang theo động cơ không thuần khiết tới.” Dư Tội nhấn mạnh:

“ Hi hi, tôi không sợ anh, chỉ là anh sợ vợ, vậy phải làm sao?”

“ Đừng nhắc tới vợ được không, nhắc tới vợ người ta chột dạ.”

“ Ha ha ha ...”

Một tháng sau Tiêu Mộng Kỳ lên thủ đô nhậm chức, đúng như ý nguyện.

Cuối năm, Hứa Bình Thu vinh quang nghỉ hưu, vị cảnh sát nắm đấm sắt, lãnh đạo công an dứt khoát mạnh mẽ, khi tại chức khá nhiều lời ra tiếng vào, lúc nghỉ hưu từ trên xuống dưới toàn là tiếng tán thưởng.

Sau khi nghỉ hưu rồi ông rất ít lộ diện, chỉ một lần ở hôn lễ của Giải Băng và An Gia Lộ, nữ thần thời học sinh dứt khoát gả cho mối tình đầu, còn Băng Sơn Kỵ Sĩ lắp một cái chân giả, vẫn theo đuổi mộng tưởng cảnh sát của mình. Ở hôn lễ, An Gia Lộ lại lần nữa ôm Dư Tội khóc, lần này là giọt nước mắt hạnh phúc, làm Lâm Vũ Tịnh lần nữa khói bốc trên đầu.

Sau đó cả hai cùng tới trường cảnh sát nhậm chức, hoàn thành một vòng luân hồi.

Dư Tội vẫn tiếp tục sự nghiệp đầy tranh cãi của y, tựa hồ chẳng phù hợp với chức vị nào, để đâu cũng không thích hợp, làm chi đội trưởng thì có chút tài lớn dùng vào việc nhỏ, làm tổng đội trưởng thì tư lịch chưa đủ, làm phân cục trưởng thì không lãnh đạo nào dám giao hết cả đội ngũ cho y, nhưng khi gặp vụ án khó nhằn lại tìm tới y, mà người ta đâu phải loại dễ bị lừa chỉ bắt làm không cho ăn được chứ.

Lãnh đạo cũng có cách giải quyết của lãnh đạo, trải qua một năm dài khảo sát, qua vô số cuộc họp thảo luận, cuối cùng phá cách đề bạt, trở thành tổng đội trưởng hình sự trẻ nhất lịch sử trước giờ, năm đó Dư Tội chưa tròn 30.

Dư Tội, kết thúc!

Xin ngọc phiếu lần cuối, cám ơn mọi người.

Bình Luận (0)
Comment