Hai tháng sau ...
Trước quốc khánh, túc xá đại đội hai có thêm vài vị khách không mời, trước tiên là Trịnh Trung Lượng làm dân cảnh ở đồn công an Tân Nam, sau đó có Vương Lâm, Hùng Kiếm Phi, thậm chí có Dư Tội, Thử Tiêu, Trương Mãnh đã lập gia định tới góp vui, nguyên nhân là Lý Dật Phong và Âu Yến Tử, Lạc Gia Long và Sở Yên Nhiên kết hôn tập thể.
Sự kiện lớn, bạn học cũ tới quá nửa, sáng hôm đó từ sớm Dư Tội và Thử Tiêu, là chủ nhà và phù rể, toàn bộ sự vụ gánh lên vai họ.
Trong phòng cốc chén còn chỏng trơ chưa dọn, cả đám người ngáp ngắn ngáp dài thức dậy, vẫn phải dậy sớm xếp hàng tập thể dục. Trịnh Trung Lượng không còn thích ứng nổi không khí này nữa, thấy anh em vẫn như nhiều năm trước thì hoài niệm lắm ... À phải, không giống, Chu Văn Quyên cô bạn sợ súng đã thành chỉ đạo viên, thật không hiểu, sợ súng mà cầm gạch đuổi nghi phạm có súng, vang danh toàn tỉnh luôn.
Tập thể dung xong cả đám vây quanh Chu Văn Quyên, đoán chừng hôm nay đều đi chúc mừng.
Lý Nhị Đông thấy Trịnh Trung Lượng đứng nhìn sân huấn luyện, cười hỏi: “ Đại Tiên, tới đây mới biết thế nào là cảnh sát phải không?”
Hùng Kiếm Phi sờ bụng tặc lưỡi: “ Trời béo thế này rồi, mấy năm nữa tới đâu?”
Tôn Nghệ trêu: “ Đại Tiên bói một quẻ đi, chưa xuống nghề chứ?”
“ Không bói cũng biết mấy cậu vẫn độc thân còn cười tôi.” Trịnh Trung Lượng phủi ống tay áo:” Nào lại đây, nhiều năm không gặp rồi, muốn xem hôn nhân hay tiền đồ?”
“ Tiền đồ, xem xem tôi có lên được đội trưởng không?” Lý Nhị Đông sán tới:
Trịnh Trung Lượng làm ra vẻ bấm bấm tính tính:” Gò má cao, má hóp, đen xì xì, rõ ràng là tướng cùng khổ, lên được cái rắm, đời này chỉ làm chân chạy cho người ta.”
“ Điều này chứng tỏ Đại Tiên vẫn là đồ lừa đảo bịp bợm như xưa, căn bản không biết bói toán.”
Cả đám cười hô hố, té ra là tổ chức đã xuống nói chuyện, Lý Nhị Đông sẽ tới một đội hình sự làm đội trưởng, Trịnh Trung Lượng tức lắm nguyền rủa cả đám độc thân.
Đám anh em bĩu môi, Thử Tiêu làm chính ủy phân cục Cổ Lâu, Dư Tội thì làm quản lý ban đặc vụ tổng đội, còn nhiều đồng chí nay khác xưa rồi.
“ Nhị Đông, Tôn Nghệ, xem ai tới này.” Chu Văn Quyên gọi, hiếm khi thấy cô hưng phấn như thế:
Cả đám thò đầu nhìn, sáng mắt ngay! Ái dà chẳng phải Dịch Mẫn ác khẩu năm xưa sao, bên cạnh là Diệp Xảo Linh cao ráo.
Cả đám kéo ra, nhìn trong lòng Dịch Mẫn là đứa bé đang mụt tay chùn chụt, Tôn Nghệ chỉ đứa bé: “ Úi, đứa bé giống tôi chưa? Lát tôi và Dịch Mẫn ngồi sau.”
“ Vớ vẩn, giống tôi mới đúng.”
“ Lại đây, tôi sờ đầu tính tiền đồ cho nó.”
Đám nam nhân to mồm làm đứa bé khóc ầm ĩ, Dịch Mẫn vừa dỗ con vừa mắng bạn học, cả đám quay sang Diệp Xảo Linh, hỏi lập gia đình chưa, các anh em độc thân cả đây, muốn ghép đôi không?
Dỗ con không được, Dịch Mẫn vén áo cho con bú, tiếng mút chùn chụt làm đám anh em sững sờ trố mắt nhìn, cô chẳng ngại còn kích thích: “ Sao, các cậu có muốn bú không? Xếp hàng đi.”
Lý Nhị Đông ôm ngực đau khổ: “ Em gái thanh thuần năm xưa đâu mất rồi?”
Tất nhiên không còn nữa, nhưng tình nghĩa vẫn còn, năm xưa cãi nhau như chó mèo, giờ càng thân thiết.
Mã Thu Lâm đi vào sân bay, Sợ Tuệ Tiệp như con gái ngoan theo bên cạnh, có vẻ không vui lắm, dù là Lão Mã chẳng đoán nổi tâm tư cô gái.
“ Vui lên chút, cơ hội học tập đâu dễ.”
“ Vâng.” Sở Tuệ Tiệp đáp khẽ:
Trưởng học cử công chức lên thủ đô học tập nâng cao 2 năm, người khác tranh giành nhau, Sở Tuệ Tiệp không thích, cứ thi thoảng quay đầu nhìn ra sau.
Mã Thu Lâm biết cô đợi ai, nhưng vị kia không tới được: “ Dư Tội không đến đâu, có hai đồng nghiệp kết hôn, cậu ta bận lắm.”
“ Cháu biết.”
“ Đến thủ đô gặp ai thích hợp thì kiếm lấy một người, cháu không ít tuổi nữa.” Lão Mã kỳ thực không tán đồng chuyện tình cảm giữa Dư Tội và Sở Tuệ Tiệp, ông chả hiểu nổi là loại gì, mãi khi cáo biệt mới đưa ra cái hộp: “ Cậu ta nhờ đưa cho cháu.”
Sử Tuệ Tiệp ngạc nhiên mở ra xem, là một quả cầu thủy tinh, có một ông già, cõng một đứa bé, sau lưng còn bốn đứa bé nữa, cô sờ quả cầu cười hạnh phúc.
“ Có mật mã à?” Mã Thu Lâm nhìn mà không hiểu:
“ Đây là cha cháu và bốn anh em cháu, giờ cháu có thêm người anh nữa rồi.” Sở Tuệ Tiệp ôm quả cầu đi về phía kiểm tra an ninh.”
Té ra thế, Mã Thu Lâm hiểu rồi, đây là kết cục tốt nhất của cả hai, có chút tiếc nuối, nhưng tiếc nuối cũng là một cái đẹp.
Tâm tình rất tốt rời sân bay, một chiếc xe dân dụng đỗ bên cạnh, lái xe không ngờ là Hứa Bình Thu, Lão Mã lên xe lấy làm lạ: “ Cục trưởng Hứa, anh hạ mình đích thân lái xe thế này .”
“ Tôi viết báo cáo nghỉ hưu rồi, đang đợi vinh quang về hưu đây.” Hứa Bình Thu cười ha hả: “ Đội trưởng, anh nói khi nào hưu rồi thì anh chào đón mà.”
- Ồ, anh cùng khóa với Thiếu Phong, Bình Sơn … Đã tới tuổi đâu.
“ Cuối năm nay đổi khóa rồi, vợ tôi ép tôi đi kiểm tra sức khỏe, hen suyễn, mỡ máu cao, huyết áp cao, loạn nhịp tim ... Anh cũng nói đầu tôi cùn rồi còn gì, nghỉ thôi.”
Mã Thu Lập gật gù: “ Biết tiến biết lui là tốt, vừa phá đại án xin nghỉ hưu, vinh quang vậy là đủ rồi, phải tin tưởng bọn nhóc ... Ài, Thiếu Phong thật hồ đồ ...”
Hứa Bình Thu nhận ra lòng dạ của Mã Thu Lâm, trước kia ông bị Vương Thiếu Phong chèn ép cả đời, giờ có vẻ không oán giận gì, nhưng hiệu trưởng Vương Lam vì chuyện này mà đột quỵ không dậy được nữa, cả đời ông cụ thanh cao, cuối đời bị chính người thân phản bội, không cả muốn nhìn mặt con gái.
Vương Thiếu Phong vì nhận hối lộ cùng hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng bị song quy, chẳng đoán thì Hứa Bình Thu cũng biết, ông ta chưa cam tâm, muốn ôm chân hổ lớn kia để khôi phục sĩ đồ đang sa sút, ai ngờ chết chìm theo Tĩnh Hải.
“ Ngày một đám lãnh đạo thành ủy bị bắt, đường phố có người đốt pháo hô giải phóng rồi ... Ha ha ha, thời đại quan sống không yên sắp tới, cán bộ kiểu cũ như tôi, không nghỉ thế nào cũng ngã ngựa.” Hứa Bình Thu cười tự trào:
“ Còn Tiểu Dư thì sao?” Mã Thu Lâm hỏi:
“ Không sao, cậu ta không có dã tâm sĩ đồ, chỉ thích phá án, có lãnh đạo nào đi chặt một cánh tay như vậy, giờ cậu ta còn đeo danh chuyên viên trên TW nữa, có tầng đảm bảo này ở địa phương chẳng ai làm gì nổi.”
“ Cũng tốt, anh lui rồi tới làm bạn với tôi, tôi đang tổ chức cái quỹ hỗ trợ, giúp đỡ cảnh sát khó khăn ... Giúp được ai tốt người nấy, đội ngũ cảnh sát thì mạnh, cá thể cảnh sát lại không bằng người thường.”
“ Đây là chuyện tốt, nhưng nguồn tài chính đâu ra?” Hứa Bình Thu nghĩ tới khó khăn: “ Chẳng lẽ muốn cảnh sát tại chức đóng góp, không được, lương họ đã ít rồi.”
“ Ha ha ha, tôi quyên được 200 vạn rồi.” Mã Thu Lâm cười lớn:
Hứa Bình Thu phanh gấp, thấy vị đội trưởng cũ này không giống đang đùa: “ Sao tôi thấy tiền này có vấn đề, làm gì có ai bị lừa đá đi làm chuyện từ thiện này?”
“ Có đấy, hơn nữa là vẫn làm lâu rồi, giải quyết việc làm cho gia đình không ít cảnh sát.” Mã Thu Lâm nhìn Hứa Bình Thu đầy ẩn ý:
“ Dư Tội sao?” Hứa Bình Thu chỉ nghĩ tới một người:
“ Đúng, đừng trừng mắt lên, dù ông là cán bộ cấp bộ cũng không bằng chàng trai đó, đây là sai lầm lớn nhất của ông, đó là chàng trai ngoài gian xảo, trong lương thiện:”
“ Cứ tưởng tôi giúp cậu ta, té ra là cuối cùng cậu ta giúp tôi.” Hứa Bình Thu ngượng ngùng nói một câu, khởi động xe lên đường, ông ta không biết Dư Tội làm chuyện này bao giờ, nhưng y làm gì cũng sẽ tốt hơn người khác.