Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 1012 - Q8 - Chương 158: Người Lành Trời Giúp.

Q8 - Chương 158: Người lành trời giúp. Q8 - Chương 158: Người lành trời giúp.

Hai tuần sau.

Giới công thương Lâm Phần đón một sự kiện lớn, sản nghiệp đồ gốm với vốn đầu tư tới 120 triệu chính thức đặt ở Lâm Phần, nghe nói là một thương nhân Ma Cao và một nghiệp chủ phương nam đầu tư, nghe nói sau vụ đầu tư này có nhiều chuyện để kể. Ví như là đó là thương nhân năm xưa chạy khỏi quê, ví như có đứa con bỏ rơi, nhưng câu chuyện này đều không thể chứng thực ... Nhưng đầu tư là thật.

Thương nhân đó tiếp tục bỏ 500 vạn trợ cấp cho viện dưỡng lão, những người hàng xóm xung quanh năm xưa giúp đỡ bà điên kia được ông ta tới nhà tạ ơn, thậm chí cung kính lạy Dư Mãn Đường ba cái, cảnh tượng đó dù người lòng dạ sắt đá nhất cũng tan chảy.

Chuyện cũ lắm rồi, áo gấm về quê, tạo phúc một phương, mời hết người năm xưa ở xưởng gốm tới làm việc, ai không đủ tuổi nữa thì nhường cho con cái ... Báo lớn báo nhỏ rồi ĐTH đưa tin rầm rộ, lãnh đạo thành ủy vô cùng coi trọng.

Ngày hôm đó lẽ khởi công càng long trọng, mới sáng sớm Dư Mãn Đường bị tiếng gõ cửa đánh thức, giống tiếng gõ cửa của thằng con khốn kiếp, hưng phấn chạy ra: “ Con ơi, có phải con không.”

Cửa mở ra một cái, Lão Dư sợ tới ngồi bệt xuống đất, hai chiếc xe cảnh sát, bốn xe công vụ: “ Các các anh tới rỡ nhà hay hay là bắt sinh sản kế hoạch.”

Xung quanh phì cười, một vị đeo kính đi tới: “ Ông chủ Dư, đều không phải, chúng tôi tới mời ông tham dự nghi thức.”

“ Nghi thức gì, ai chết à?”

“ Ái dà, nói thẳng chút ...” Vị khác chen lên, tự giới thiệu là chủ nhiệm văn phòng thành ủy, hôm nay là lễ khởi công công trình xưởng gốm đầu tư công nghệ hiện đại nhất tỉnh, ông chủ Trịnh Kiện Minh chỉ mời đúng một vị là Dư Mãn Đường, người phụ trách sao không coi trọng ..

“ Ra thế, không đi.” Dư Mãn Đường phủi mông: “ Cái tên đầu cơ bỏ trốn, không thể vì có tiền mà coi là cha chứ ... Không đi.”

“ Ui ui, ông chủ Dư, thời nào rồi chứ, giờ không còn tội đầu cơ nữa đâu.”

Lão Dư không thèm nể mặt bỏ vào nhà, thế này không được rồi, hỏi hàng xóm, hàng xóm bảo đi tìm thím Hoa, người này này lợi hại lắm, chưa ai chưa chửi, CSGT nhanh chóng mời vị tổ trưởng dân phố tới, mong giảng giải giác ngộ chính trị lão Hư.

Rầm rầm rầm, lại đập cửa, thím Hoa giọng oang oang:” Dư Lùn, xéo ra đây.”

Người thành ủy giật mình, không ngờ chiêu này hữu dụng, Lão Dư khúm núm mở cửa:” Thím nó, chuyện gì thế?”

“ Đây là an bài tổ chức, nghe tôi nói xong rồi anh quyết định có đi không? Thứ nhất, anh cân điêu bán thiếu, tổ dân phố không phê bình giáo dục kịp thời thì đi vào đường tội phạm rồi ... Thứ hai anh không nhập được hộ khẩu, tôi dẫn anh lên đồn không dưới 80 lần ... Thứ ba, anh và Mẫn Chi kết hôn, cũng là tổ dân phố làm giấy cho, nói ra tôi là bà mai ...” Thím Hoa lật lại chuyện cũ:” Giở giỏi rồi, không nghe tổ chức ăn bài chứ gì, giờ chỉ cần lộ cái mặt mà thôi, kiến thiết kinh tế quan trọng hơn tất cả, bao nhiêu bọn nhỏ có việc làm, anh còn lên mặt à? Có thân thích có con trai làm cảnh sát, không còn coi ai ra gì hả?”

Nói cho Lão Dư không biết dấu mặt vào đâu, đến vợ cũng kinh động, vội vàng nói: “ Ai nói không đi, tại tôi chưa làm cơm cho vợ.”

“ Vợ anh có tôi lo, anh đi phục vụ nhân dân ... Mau ...”

Thím Hoa to béo kéo Lão Dư gầy nhỏ ra xe đóng sập cửa lại, Hạ Mẫn Chi dở khóc dở cười,.

Ở nghi lễ khởi công, Trịnh Kiện Minh là nhân vật chính, Lão Dư chỉ muốn cầm dao chém thứ chó má này, tức mờ mắt thế là bất cẩn rơi luôn xuống hố, may có phóng viên nhanh tay kéo lấy, xung quanh cười rộ lên, xì xào hâm mộ đố kỵ người này gặp may quen biết được nhà giàu, đúng là đổi đời.

Chứ không à, khi chụp ảnh Trịnh Kiện Minh kéo Dư Mãn Đường chụp cùng bí thư thành ủy, Trịnh Kiện Minh gặp ai cũng giới thiệu đây là đại ân nhân của tôi. Lão Dư bắt tay các vị lãnh đạo mà run, ông già chỉ biết cãi nhau với khách vì vài quả cam quả táo nào tiếp xúc mấy trường hợp này, còn nói với các vị lãnh đạo: Tôi mở hiệu hoa quả ở phố Nam, rảnh rỗi tới chơi nhé ...

“ Anh Dư này ... Trưa nay nhất định phải ở lại ăn bữa cơm nhé, lãnh đạo nhớ mặt, sau này làm việc cũng tiện.” Nghi lễ kết thúc, Trịnh Kiện Minh mời Dư Mãn Đường ngồi cùng xe tới nhà chiêu đãi chính phủ:

“ Thôi đi, thời buổi vài ngày có lãnh đạo ngã ngựa, ngu gì mà dính vào.” Lão Dư đặt tấm thẻ lên bàn, tỏ ý muốn đi:” Đông người nên tôi ngại không làm mất măt anh thôi, trả, tôi có chân có tay, không sợ chết đói.”

“ Khoan đã.” Trịnh Kiện Minh nhét thẻ vào tay Dư Mãn Đường:” Không phải tôi khoe khoang, mà muốn an lòng, anh giúp tôi tận hiếu ... Dù dập đầu với anh trăm cái cũng chưa đủ.”

“ Bỏ đi, chuyện này không nói nữa, nói lại đau lòng.” Dư Mãn Đường cảnh giác: “ Anh về đây có mục đích gì, tôi cảnh cáo anh, dám cướp con tôi, tôi làm ma cũng không tha cho anh. Chúng ta người ngay không nói lời gian, giờ anh có tiền có địa vị có con có cái, lại còn định cướp cả con tôi, không thấy bất nhân bất nghĩa à?”

“ Ra là thế.” Trịnh Kiện Minh cười to: “ Xem ra anh thiếu lòng tin, thấy người cha như tôi hơn anh hả?”

“ Hơn cái ***, cái thứ vứt bỏ lại cha mẹ với vợ bụng mang dạ chửa, mấy chục năm mất tích thì hơn gì tôi ... Nói cho anh biết, lúc nó sinh ra, tôi chỉ muốn bóp chết nó, nhìn cái mặt nó tôi nhớ tới thằng khốn nạn anh ... Mẹ nó bỏ đi, tôi đem tặng chả ai nhận, nhìn nó thiếu sữa đói chỉ còn xương, tôi không nỡ vứt ... Thế là hồ đồ cho nó ăn hoa quả sống qua ngày ... Thằng bé đó hiểu chuyện, từ nhỏ biếc xót tiền, đi học trường cảnh sát biết tốn kém, không chịu lấy tiền ở nhà, nghỉ một cái là làm đủ việc ... Con nhà khác thì ngửa tay đòi cha mẹ mua nhà mua xe, nó không xin đồng nào, lại còn lúc nào cũng muốn mua nhà to đưa cha mẹ tới ở ...”

Lão Dư càng nói càng bi thương, gạt nước mắt mà đi:” Thứ chó má như anh không xứng làm cha nói .. Cái thằng sói con đó, biến mất tăm mất tích rồi, khốn kiếp ...”

“ Nó về rồi, anh không biết sao?” Trịnh Kiện Minh cười khổ:” Đứa bé đó giống anh, tình cảm trượng nghĩa, không bạc tình như tôi ... Nó lớn lên trên lưng anh, tôi cướp sao được.”

“ Ở đâu?” Dư Mãn Đường quay ngoắt lại:

“ Anh nói xem.”

Dư Mãn Đường vỗ đầu, không nói một lời chạy ngay.

Trịnh Kiện Minh thất vọng lắm, mới đầu nghe tin này lòng sinh ý nghĩ ích kỷ, sợ đứa con kia sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc sống, chỉ muốn bỏ tiền dìm bí mật này xuống, giờ khao khát có đứa con này chưa chắc nó muốn nhận.

Rầm! Cửa lại mở ra, Lão Dư quay về lần này càng kiên định đặt thẻ vào tay Trịnh Kiện Minh:” Chuyện cũ bỏ qua, coi như chúng ta không dính líu gì nữa, đừng tới quấy nhiễu nữa, tôi cảnh cáo anh, về rồi thì làm ăn thật thà, đừng để tôi bảo con tôi bắt đi.”

Nõi xong hùng hục chạy đi.

Hiệu Hoa Quả Viên phố nam, Lâm Vũ Tịnh vác thùng chuối tiêu nặng vào hiệu, thấy chồng ngồi cậy hạch đào, đá một cái: “ Này này, mình em chuyển nửa xe đấy.”

“ Trước kia anh cưới em còn chẳng phải vì thấy em xương to sức lớn dễ làm việc sao, giờ anh là phú hào, chả lẽ bắt anh sẵn tay áo làm việc á ...”

Chưa dứt lời bị vợ đá suýt ngã, hai nhân viên che miệng cười, ai cũng biết cả nhà ông chủ rất đặc biệt.

“ Cười gì thế, có muốn tôi bảo cha tôi cho mất việc không?” Dư Tội trừng mắt dọa:

Đúng lúc này nghe tiếng Lão Dư:” Con ơi, con ơi .. Dư Nhi, con ở đâu?”

Lâm Vũ Tịnh vội mở cửa ra, nháy mắt với hai nhân viên, bảo xéo, hai người kia răm rắp nghe lời xéo vội.

Dư Tội vừa đứng dậy thì Lão Dư loạng choàng chạy vào, lao cả vào lòng con, y vội vàng đỡ:” Cha ... Khóc cái gì chứ?”

“ Tưởng mày chạy theo người có tiền không về nữa.” Lão Dư ôm con khóc lớn:

“ Không thể nào, con là cảnh sát nhân dân, làm gì có chuyện đi theo phần tử xấu.” Dư Tội mắng:

“ Cha tưởng mày giận, lâu vậy mà không về.” Lão Dư nước mắt ngắn dài, trông hết sức thảm hại:

Dư Tội an ủi: “ Được rồi, được rồi, qua cả rồi, chúng ta sống cuộc đời chúng ta, ông ta sống cuộc đời ông ta, nếu nhận nhà giàu làm cha thì con sang Mỹ tìm Bill Gate, nhận ông ta là cái gì, đúng không?”

“ Đúng, đúng, con trai đúng là thông minh.”

Lâm Vũ Tịnh phì cười, vội kéo ghế cho cha chồng ngồi, Dư Tội bóc quít cho cha ăn, Lão Dư kêu lên: “ Quả này trông đẹp thế để bán, bóc quả kia kìa ...”

“ Cha đừng hẹp hòi như thế, sau này phải sửa.”

“ Ai hẹp hòi?”

“ Vậy thì con muốn đổi cái nhà lớn ở thành phố.”

“ Đổi, cha cho mày tiền.”

“ Con muốn đổi cái xe.”

“ Đổi, xe là cái đếch, mua cái đắt vào.”

“ Con muốn đổi vợ.”

“ Đổi ...” Lão Dư quen mồm, vừa nói xong nhớ ra: “ Cái này không đổi được, có tiền không thể học hư, như cha mày, có tiền rồi vẫn cần kiệm, đó mới là truyền thống nhà ta.”

“ Ài, giờ còn cần tiết kiệm gì nữa ..” Dư Tội chợt nhớ:” Cha, ông ta có cho cha tiền không?”

“ Có, nhưng không lấy, ném trả rồi.” Dư Mãn Đường giáo dục con:” Mày cũng không được lấy.”

“ Ài, con chắc chắn là không lấy rồi, nhưng cha phải lấy, cha có lấy cũng không cần gọi ông ta là cha, ông ta nợ cha mà ...” Dư Tội dậm chân tiếc nuối:” Sau này ông ta cho phải lấy đấy, sau này còn nuôi em con, giờ nuôi trẻ con tốn lắm.”

“ Đúng mày nói đúng, thằng cha đó nợ cha nhiều lắm, chưa tính lãi suất là may ...” Dư Mãn Đường tỉnh ngộ:

Lâm Vũ Tịnh không chịu được nữa rồi, mở cửa chạy ra ngoài, ai dám bảo họ không phải cha con chứ.

Còn gì nữa, cha con khoác vai nhau đi chợ, muốn trưa nay làm một bữa, Dư Mãn Đường gặp ai cũng nói câu đó:” Này, con tôi đấy, làm cảnh sát, giống tôi không?”

Bình Luận (0)
Comment