Dư Tội mặt dày gật đầu: “Đương nhiên, chuyện này không phân nam nữ đều mong, cuộc sống bình yên lâu sẽ thiếu kích thích.”
“ Ý anh là, nếu có một nữ nhân ... Anh sẽ không ngại phản bội vợ.” Tiêu Mộng Kỳ lập lờ nói:
Dư Tội tim đập gia tốc, sao nghe có có vẻ giống ám thị quá, không giống trêu ghẹo, lườm một cái: “ Không có nam nhân nào đi thảo luận vấn đề trách nhiệm hôn nhân với cô đâu, đừng dụ tôi.”
Tiêu Mộng Kỳ chúm chím môi cười, câu này đã thăm dò được giới hạn của Dư Tội rồi: “ Này, kể cho tôi xem, làm sao mà theo đuổi được vợ anh thế, chúng tôi đều không đánh giá cao anh đâu.”
“ Ha ha ha, đơn giản lắm, tôi thấy tính khí cô ấy rất tệ, người khác không dám trêu chọc, cô ấy thấy tôi không có tiền đồ lớn, trấn áp được cả đời, thế là ghép thành đôi.”
“ Vậy hai người có hạnh phúc không?”
“ Hạnh phúc, giống hồi nhỏ tôi thấy mình là đứa bé khổ nhất trên đời, nhưng có một người cha không biết yêu thương chỉ biết đánh đập thì đó là một hạnh phúc, ít nhất có người quản.”
“ Bảo sao anh thường xuyên bị vợ đánh.” Tiêu Mộng Kỳ cười lớn:
“ Đó gọi là huấn luyện, nghề hình cảnh này nhờ đánh mà ra đấy.” Dư Tội cười tự trào:
Xe đi vào tiểu khu, ăn uống và trò chuyện đều rất vui, song cuộc vui nào cũng tàn, Dư Tội vừa mở cửa, Tiêu Mộng Kỳ lấy dũng khí "này" một tiếng, y quay lại thì bị cánh môi mang theo mùi rượu tóm chặt.
Vừa "ưm" một tiếng thì lưỡi thơm mang theo chút xâm lược tiến vào, làm toàn thân y run rẩy.
“ Đừng .... Để ai thấy ...” Dư Tội nói không rõ ràng nữa, ý chí tức thì tụt thảm hại, tay luồn ngay vào áo Tiêu Mộng Kỳ bóp vài cái:
Tiêu Mộng Kỳ đẩy ra, hai người nhìn nhau hừng hực dục vọng:” Cho anh hai lựa chọn, về nhà hoặc đêm nay không về.”
Dư Tội khó xử.
“ Xéo, biết anh không có gan đó.” Tiêu Mộng Kỳ kích thích ác độc:
“ Vừa rồi uống say, sorry.” Dư Tội xuống xe, chạy như ma đuổi.
Tiêu Mộng Kỳ miệng chan chát, quay đầu xe đi một mạch.
Dư Tội vừa thở phào, vừa có chút tiếc nuối, nhưng đành vậy thôi, nam nhân phải nghèo một lần mới có bạn bè thật, phải vấp ngã một lần mới có tình cảm thật, mà y thì vào lúc vừa nghèo vừa sa sút cưới được cô vợ này, phải giữ.
Gần nhà rồi, Dư Tội lau miệng, y đã mua chai nước khoáng ở hiệu tạp hóa, súc miệng kỹ càng, kiểm tra thân thể mấy lần, tới cửa, ưỡn ngực đưa tay gõ.
Lát sau Dư Tội "á" một cái bị lôi tuột vào nhà.
Sợ hãi biến mất, một bà nương mặt xanh mắng:” Kêu cái gì?”
“ Ra mở cửa là cái mặt quỷ, sợ chết đi được.” Dư Tội hoàn hồn rồi ngạc nhiên nhìn vợ, váy hai dây, vai lộ ra ngoài, váy ngắn chưa tới gối, cổ áo V rất sau, miệng không khép lại được.
Vợ mặt xanh phì cười:” Đợi chút, em vừa đắp mặt, còn tưởng lát nữa anh về.”
Đợi vợ lau mặt quay ra, mồm Dư Tội mở to thêm chút nữa, oa, vợ trắng hơn rồi, ánh mắt đó làm Lâm Vũ Tịnh đắc ý ôm mặt tự khen:” Đúng là có hiệu quả.”
“ Anh ăn rồi, bắt đầu thôi.” Dư Tội không đợi được nữa:
“ Sớm lắm, đợi lúc nữa.”
Vợ ra sức đẩy, Dư Tội dứt khoát muốn, hai người dính lấy nhau ngồi xuống, xem ra đúng là dày công chuẩn bị, ánh đèn dìu dịu, bốn món ăn, lại có chai rượu vang.
“ Hai tuần chưa về rồi, kết thúc viên mãn chứ?”
“ Ừ thiếu chút nữa vuột mất.”
“ Em nghe nói chuyện Tống gia do thương nhân nước ngoài tố cáo, có phải ...” Lâm Vũ Tịnh hơi nghi ngờ:
“ Là ông ấy, tới tầng cấp ông ấy, khả năng nhìn sự việc càng chuẩn.”
Trịnh Kiện Minh tố cáo thành nguyên nhân trực tiếp nhất khiến chị em Tống gia vào tù ... Có điều dù họ bỏ trốn thì Qua Chiến Kỳ vẫn tiếp tục lừa đảo.
Lâm Vũ Tịnh cúi người hôn chồng một cái, cửu biệt trùng phùng làm như cô thành người khác, nhìn chồng không đủ.
“ Vợ, em làm sao cứ nhìn anh thế, không phải em ở nhà ngoại tình nên áy náy chứ.” Dư Tội khẩn trương, cám giác có gì không ổn:
“ Linh tinh.” Lâm Vũ Tịnh lườm một cái:” Nói cho anh biết một tin mừng.”
“ Có rồi à?” Dư Tội sáng mắt sờ bụng vợ:
“ Thật là, trợ cấp chức vụ, bù nửa năm, hơn một vạn ... Một phần trả nợ tiền nhà, còn lại chúng ta tiêu nhé, mấy năm qua anh quá vất vả rồi.” Lâm Vũ Tịnh áy náy, cô thi thoảng còn gửi tiền về nhà mẹ đẻ, chồng gần như gánh hết kinh tế trong nhà, Dư Tội chưa bao giờ kêu ca:
“ À, hiểu rồi, em đã nhận thức được sai lầm trước kia, chuẩn bị thay đổi con người, làm lại ... vợ của anh, đúng không?”
“ Ừ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Dư Tội mắt đảo tròn:” Được, vậy trước khi bắt đầu lại, anh cũng có chuyện khai báo với em, chúng ta giao hẹn không tính chuyện cũ nhé?”
“ Anh lại làm chuyện không hay ho à?” Vợ chớp mắt đanh mặt lại:
“ Thôi, không nói nữa.” Dư Tội rối rít xua tay:
Lâm Vũ Tịnh cầm chai rượu định đập, có lắm kiềm lại được, chỉ có thể là chuyện cùng nữ nhân khác thôi, cô không muốn nghe không nhịn được lửa giận: “ Nói đi, anh không nói em không ngủ được.”
“ Nhưng em không được có hành động quá khích.”
“ Nối lại duyên cũ với cô bạn kia, hay là tìm được người mới rồi, còn em gái Lật kia rốt cuộc liên quan gì tới anh?”
“ Ái dà, loại chuyện đó nói làm gì, em coi thường phẩm cách của anh quá đấy.” Dư Tội khinh bỉ:
“ Anh còn có chuyện gì được nữa.” Sắc mặt Lâm Vũ Tịnh hòa hoãn hơn, chỉ cần không phải chuyện đó là được, chuyện khác cô có thể tha thứ:
“ Ngồi ngay ngắn, đừng kích động ... Đăng nhập vào tài khoản ngân hàng của anh đi, mật khẩu là ngày kết hôn của chúng ta ... Em tự xem.”
Lâm Vũ Tịnh lấy di động: “ Anh lại kiếm tiền đấy à?”
“ Lần này trả lời đúng rồi.”
“ Á ...” Lâm Vũ Tịnh định mắng chồng liền bị dãy số làm chấn kinh, cô đưa ngón tay đếm, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy .. T ....ngón tay run lên: “ Đâu ... Đâu dâu ra?”
“ Bảo em ngồi cho vững mà ...” Dư Tội ấn vợ ngồi xuống: “ Đây mới chỉ là một nửa.”
Rầm, cả vợ lẫn ghế đổ rồi, sợ không nói ra lời nữa.
Dư Tội ngồi xuống vuốt ngực cho vợ: “ Đừng lo, anh và Lão Ngụy đầu tư vào Tĩnh Hải, đầu tư 130 triệu, thu lợi gần 10%, anh và hắn chia đôi ... Đây là số tiền thu nhập hợp pháp, ha ha ha ....”
Lâm Vũ Tịnh bấy giờ thở đều một chút, tóm chặt áo chồng: “ Không có chuyện gì chứ?”
“ Yên tâm, Lão Ngụy lấy danh nghĩa góp cổ phần vào hiệu lương thực nhà ta trả anh, em biết tên đó mà, dù là tiền bất hợp pháp cũng có cách biến thành hợp pháp.”
Lâm Vũ Tịnh hoàn toàn hiểu rồi, bằng vào tâm tư ma quỷ của chồng sớm nhìn ra đây là vụ lừa đảo, nên tranh thủ kiếm một mẻ rồi chạy, hợp pháp nhưng không hợp tình, bao nhiêu người bị lừa như thế, nghiêm túc mà nói khác gì mượn tay Tĩnh Hải lừa người khác: “ Đừng để xảy ra chuyện, chúng ta nghèo quen rồi, đâu phải không sống được.”
“ Phù, yên tâm rồi, đây mới là vợ của anh, nhìn cuộc sống trước, nhìn tiền sau ... Yên tâm đi mà, vụ này cứ tin Lão Ngụy, tuyệt đối không có vấn đề, tất cả có ký kết hợp đồng rõ ràng.”
“ ... Vậy tức là ... Chúng ta có tiền rồi .... Không, chúng ta là phú hào rồi ...” Lâm Vũ Tịnh lại cầm di động lên nhìn:” Anh nói chỉ là một nửa?”
“ Có lẽ còn nhiều hơn, anh và Lão Ngụy đầu tư mua 6 cửa hiệu, khi bán đi sẽ lãi mấy lần nữa.”
“ Không thể nào!” Lâm Vũ Tịnh không tin:
“ Chủ cũ là Trần Lệ Lệ, cô ta vì muốn tiền mặt gấp nên bán với giá rẻ chỉ bằng nửa thôi.”
“ Người ta ngốc à?”
“ Không ngốc cô ta là Trần Lệ Lệ, vợ bé của Mã Cương Lô, cô ta cần bán gấp để trốn, nên anh báo Lão Ngụy ...” Dư Tội cười khanh khách:
“ Anh ... Anh ...” Lâm Vũ Tịnh lại ngã xuống đất:
Dư Tội lại chạy tới vuốt ngực cho vợ:” Xem đi, biết em không chịu nổi kích thích mà, lại cứ muốn nghe ... Không nói nữa ...”
Lâm Vũ Tịnh nửa ngày trời mới hoàn hồn, vừa giận vừa lo, đấm chồng thùm thụp.
“ Em xem, đây là vụ làm ăn hợp pháp, công chứng này, môi giới này, tất cả giấy tờ không thiếu gì, không dùng tên anh, có Dương Khương và Rậm Lông làm, lại qua tay Lão Ngụy nữa .... Chả dính dáng gì tới anh.”
Lâm Vũ Tịnh trừng mắt với chồng, đâu phải vuốt ngực, mà sờ ngực cô mới đúng, đánh bạt cái tay y:” Hợp pháp thì hợp pháp, nhưng ...”
“ Em không muốn thì anh đem quyên góp nhé.” Dư Tội hỏi:
“ Không!” Lâm Vũ Tịnh vừa nghe thấy quyên góp là hét lên, nhận thấy mình phải ứng hơi gấp, xấu hổ: “ Em , em không biết.”
Úi, đúng là vợ mình, Dư Tội đắc ý: “ Vậy đợi nghĩ kỹ hẵng nói.”
Lâm Vũ Tịnh cảnh giác: “ Nam nhân có tiền sẽ hư.”
“ Trời, em lo vớ vẩn, anh đã bao giờ tốt đẹp đâu mà sợ anh hư, hơn nữa anh chuẩn bị đưa hết cho em “
“ Ừ ...” Lâm Vũ Tịnh đáp một tiếng như rên: “ Nghe anh hết.”
Sau đó ... Sau đó không có âm thanh nào nữa, hồi lâu sau mở mắt ra thấy chồng rụt tay lại, Lâm Vũ Tịnh tò mò:” Sao thế?”
“ Đây là lần đầu em nghe anh.”
“ Sau này đều nghe anh được chữa?” Lâm Vũ Tịnh từ bỏ địa vị cường thế của mình, bao năm qua áp chế chồng hơi quá rồi:
“ Vậy nghe lệnh của anh ... Bày ra tư thế tư thế dâm đãng chút ... Đúng đúng ... Mông chổng lên chút nữa ....”
“ A a a ... Lên giường đã, đáng ghét ...”
“ Luôn dưới đất cho có không khí dã chiến ... Í, em đừng nghe lời như thế, mất hứng lắm, chống cự đi, vùng vẫy mạnh vào, cưỡng bức mới thích.”
“ Đồ chết tiệt ... Á, nhẹ chút ... Không, không chơi chỗ đấy ...”
Khắp nơi là quần áo vương vãi, bàn đổ, ghế cũng đổ rồi, đúng là vụ ... Cưỡng bức.