Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 1010 - Q8 - Chương 156: Tranh Thủ Về Nhà. (1)

Q8 - Chương 156: Tranh thủ về nhà. (1) Q8 - Chương 156: Tranh thủ về nhà. (1)

Chủ động khai báo, miễn xử phạt hình sự.

Cánh cửa khép lại, Hàn Như Mân được tha bổng đi rồi, đi một người, còn lại không biết bao nhiêu người.

Đoàn người truy bắt Mã Cương Lô từ trong lầu đi ra, đây là lần đầu họ gặp Dư Tội, sau khi về Đại Nguyên bị cách ly ở tổ chuyên án, hôm nay mới được thả.

Dư Tội đối diện với một đống ánh mắt bất thiện, liên tục lùi lại: “ Các anh em, có gì thong thả nói.”

“ Xông lên.” Hùng Kiếm Phi không nhiều lời phất tay:

Cả đám đồng loạt xông tới như hổ dữ, chiến thuật bao vây, Dư Tội chạy không thoát, Thử Tiêu chẹt cổ, Lý Nhị Đông bóp mũi, Lý Hàng không quen thuộc lắm chỉ đứng nhìn.

“ Chó má, ném xương cho chúng tôi gặm, còn cậu đi ăn thịt.”

“ Lão tử chưa được ra nước ngoài, có cơ hội không gọi theo.”

“ Thèm thăng chức điên rồi phải không?”

“ Các vị đại ca, nghe tôi nói, chẳng phải chuyện hay gì đâu, ra nước ngoài cái rắm gì, đến sân bay, đen xì xì chả thấy gì, đi một vòng bay về, mệt suýt nôn, còn chả thấy em gái ngoại quốc nào.” Dư Tội rối rít giải thích:” Về rồi cũng bị giam như mọi người, hơn gì đâu.”

“ Tốt thế thì tôi yên tâm hơn rồi.”

Thử Tiêu buông tay, Dư Tội vừa thở phào tức thì nào chân nào tay đấm đá, làm y chống đỡ không xuể, đến khi có tiếng phì cười, Tiêu Mộng Kỳ và người TW đi ra mới chạy mất.

“ Thân thiết vậy sao?” Trương Cần sửng sốt:

“ Vậy mới có sức ngưng tụ.” Dương Thành rất có kinh nghiệm chỉ huy đổi ngũ:

Mấy người đi về phía Dư Tội đang phủi bụi đất cười ngượng, lúng túng bắt lấy mấy bàn tay đưa ra.

“ Cám ơn anh.” Trương Cần nắm tay Dư Tội thật chặt:

Dư Tội ngại ngùng: “ Chuyện trong phận sự thôi mà.”

“ Dù thế vẫn phải cám ơn, anh giúp chúng tôi một việc lớn, nhất định thỉnh công lên bộ cho anh.” Liêu Hàn Thu rất tò mò về chàng trai này:

“ Thực sự là không cần khách khí mà, phát thêm tiền thưởng là được.” Dư Tội cười cho qua:

“ Cám ơn anh, còn có chuyện hay hơn tiền thưởng.” Dương Thành bắt tay rồi khoác vai Dư Tội: “ Có hứng thú làm cảnh sát quốc tế không, chúng tôi sẽ cho anh cơ hội đi đào tạo học tập chuyên sâu.”

“ Không, không đi.” Dư Tội giật mình như đỉa phải vôi: “ Tôi lớn thế này rồi còn học gì nữa, xin lỗi, hai tuần rồi tôi chưa về nhà ... Tôi đi đây.”

Nói xong đi như chạy.

“ Chuyện gì thế?” Dương Thành sửng sốt:

“ Thầy nói đúng từ anh ấy kỵ húy nhất.” Tiêu Mộng Kỳ không nhịn được cười, Dương Thành là giáo viên sự vụ quốc tế của cô khi cô học tập ở thủ đô:

“ Làm sao, hình cảnh quốc tệ thì có vấn đề gì?” Liêu Hàn Thu cũng chả hiểu gì:

“ Không phải, là hai chữ đào tạo, với anh ấy mà nói , đi học cũng ngang nhốt lại thẩm tra.”

“Thật à?”

“Thật, anh ấy ghét học lắm.”

Mấy vị kia dở khóc dở cười, ai ngờ chuyện lại hỏng như thế chứ.

Chuyện tới đây có lẽ nên đặt dấu chấm rồi, ba vị ở TW tới nhà ăn, Tiêu Mộng Kỳ nhìn quanh, hai tổ bắt giữ tới hôm nay chính thức giải tán.

Cô thong thả đi lên tầng hai, trong tổ hỗn loạn, Lý Nhị Đông đang tính xem ai mời khách, Thử Tiêu muốn về nhà đại chiến với vợ ba trăm hiệp, Dư Tội bĩu môi nói về mà dám nói không với vợ mới là giỏi, thế là bị đám không có vợ đồng loạt công kích, sau đó chuẩn bị đi thăm Giải Băng.

Tiêu Mộng Kỳ khẽ khàng đi qua lối rẽ nấp đi, đợi đi hết rồi, Dư Tội đi qua mới khẽ ho một tiếng, Dư Tội bất ngờ quay lại, cứ như cửu biệt trùng phùng cười hỏi:” Nhớ tôi hả?”

“ Ái dà, tôi mách vợ cậu.” Thử Tiêu lảo đảo, làm bộ mặt quỷ khoa trương với Dư Tội:

Tiêu Mộng Kỳ tới gần:” Vậy anh có nhớ tôi không?”

“ Nhớ.”

“ Dùng phương thức tư duy của anh mà nói thì là về tâm lý hay sinh lý.”

Dư Tội rùng mình:” Làm sao nghe cô hỏi thế tôi lại mất sạch cảm giác nhỉ?”

“ Tôi muốn hiệu quả thế đấy, đi nào, tôi tiễn anh.”

Đôi khi thản nhiên thì làm thiếu ái muội, lúc trực tiếp sinh ra khoảng cách, quan hệ hai người mãi mãi muốn gần lại xa như thế.

Lặng lẽ lên xe, lái khỏi sân, đi được không xa thì Dư Tội hô dừng, Tiêu Mộng Kỳ không hiểu gì, đỗ xe lại bên đường, nhìn qua gương chiếu hậu một người đeo kính râm cầm báo cười với cô.

“ Ai thế?”

“ Coi như cô chưa nhìn thấy gì.” Dư Tội xuống xe đi tới phía người kia:” Không hỏi tên anh là gì nữa nhé, dù sao anh cũng dùng tên giả.”

“ Ha ha, qua hôm nay tôi cũng không biết mình sẽ tên là gì nữa.” Người kia vỗ vai Dư Tội:” Tôi là số 3, cùng kỳ với số 2, nghe danh cậu đã lâu.”

Số 2, con số này như là ám ảnh cả đợi của Dư Tội:” Tôi có lỗi với anh Mã, tôi ...”

“ Không, đây chính là mục đích tôi tới đây hôm nay, người khác không bao giờ hiểu được, nhưng người chúng ta phải hiểu, tôi luôn hi vọng có người anh em như cậu, vào lúc cần thiết có thể tiễn tôi lên đường.” Số 03 vỗ vai y: “ Đừng nên có gánh nặng tâm lý, cậu làm rất tốt, số 02 có thể mặc quốc kỳ, phủ cảnh phục, thanh bạch về đội, anh ấy sẽ cám ơn cậu ... Đó là kết cục chúng tôi mong muốn, các anh em đều coi cậu là anh em.”

Lời an ủi đó làm Dư Tội xấu hổ, chớp mắt số 03 đã đi rồi, hòa vào dòng người đông đúc, như người chưa từng tồn tại.

Toét toét! Tiếng còi xe vang lên, Tiêu Mộng Kỳ đoán được là ai, cô mở cửa xe đón Dư Tội lên, xe đi trong im lặng giống như không có mục đích gì.

Dư Tội hồi lâu mới nhận ra, xe đang đi chẳng tới đâu cả:” Này làm gì thế?”

“ Ăn một bữa cơm đi, điều chỉnh lại tâm tình, nếu không thế này về gặp vợ không hay, đi mấy tuần mới về, chẳng lẽ lại đem theo bi thương về?” Tiêu Mộng Kỳ mỉm cười hỏi:

“ Hôm nay cô cũng có vẻ rất nhiều cảm xúc nhỉ?”

“ Tôi luôn theo đuổi sự nghiệp, gần đây chợt cảm giác, nó không quan trọng nữa ... Vương Thiếu Phong tính kế cả đời, cuối cùng đến cuối cùng kết thúc bi kịch, chẳng thả sống sao cho thản nhiên.”

“ Đúng, lý tưởng lớn nhất của tôi từng là làm cảnh sát ở đồn công an, cứ việc sống thư thái tha hổ vừa ăn chơi vừa nhận của đút, về sau lại muốn phát tài, kiếm được rất nhiều tiền ... Giờ quay đầu nhìn lại, thấy những thứ mình theo đuổi đều hết sức nực cười.” Dư Tội cảm thán:

“ Không phải cuộc sống thiếu thốn, mà là lòng tham của con người không bao giờ đủ ... Giờ chỉ muốn ăn một bữa ngon, ngủ một giấc say, mở mắt ra rồi làm lại từ đầu.” Tiêu Mộng Kỳ tựa như tìm được hứng thú mới cuộc sống, tràn ngập hưng phấn:

“ Vậy thì cô mời khách, tôi không định tán tỉnh cô đâu, nên đừng mong tôi trả tiền.” Nói tới chuyện này Dư Tội căn bản không thay đổi:

Tiêu Mộng Kỳ tức tới bật cười, một tay giữ vô lăng, một tay giơ ngón giữa lên, sau đó đạp ga tăng tốc.

Nơi ăn cơm là ngõ Nông Cơ, nơi này có món mỳ thịt lợn rất nổi tiếng, thịt thái to, thích hợp dùng đũa lớn và, hơi thô một chút, nhưng nam nhân Đại Nguyên thích nhất.

Cả Tiêu Mộng Kỳ cũng ăn mất hết hình tượng, cụng ly với Dư Tội, thè lưỡi ra, vẫn đáng yêu như vậy bỗng dưng làm y thấy kết hôn sớm quá, nếu giờ chưa kết hôn có phải tốt không?

Ăn xong thì màn đêm buông xuống, Tiêu Mộng Kỳ hỏi đi đâu, hỏi câu này với đôi mắt long lanh như ám thị, Dư Tội liếm môi:” Cô nói xem.”

“ Đưa anh về nhà.” Tiêu Mộng Kỳ trả lời rồi cười lớn:

“ Cái hay thì không học.” Dư Tội làu bàu:

“ Đương nhiên rồi, suốt ngày tiếp xúc với anh mà lại.” Tiêu Mộng Kỳ cười vui vẻ, dương dương đắc ý nhìn Dư Tội làm y thoáng thẫn thờ: “ Này có phải nam nhân kết hôn rồi đều mong có cuộc gặp giỡ tình cờ mỹ lệ không?”

Bình Luận (0)
Comment