Mỗi lời nói của Qua Chiến Kỳ đều truyền rõ ràng tới tổ chuyên án, không ai nói gì, nhưng có mấy ánh mắt bất thiện nhìn về một phía.
Hứa Bình Thu hổ thẹn, ngẫm lại những lời này không sai, xưa nay ông ta luôn lợi dụng Dư Tội, nếu nói tới hi sinh, Dư Tội hi sinh nhiều không thua kém bất kỳ, lập nhiều công hơn bất kỳ ai, đưa rất nhiều người lên, bản thân thì … Ông ta luôn tự giải thích mình làm thế không vì lòng riêng, vì Dư Tội là nhân tố không thể kiểm soát, nhưng nhìn ở phía Dư Tội, đó chẳng phải là hết sức bất công sao ...
Qua Chiến Kỳ không biết lời mình truyền về tổ chuyên án.
Dư Tội im lặng hồi lâu mới nói:” Nếu đại sứ quán can thiệp thì sao?”
Qua Chiến Kỳ thở phào:” Không thể nào, bao nhiêu tham quan ôm tiền sang Mỹ như thế, người ta mua nhà sống đàng hoàng, đâu thấy đại sứ quán làm được gì, huống hồ chúng ta chưa mang theo mấy, loại chuyện này, chúng phủ xấu hổ không dám thanh minh.”
Hai người thì thầm bàn tính, nếu không phải từng lời truyền về tổ chuyên án, người ta thực sự cho rằng đang mật mưu phản quốc rồi ...
“ Chiêu này của Qua Chiến Kỳ đúng là ác, nếu cậu ta làm thế thật, nói không chừng thành công, thế lực bên ngoài luôn muốn có cái cớ thế này đả kích chúng ta.” Dương Thành thừa nhận một hình cảnh Trung Quốc xin tị nạn chính trị ở Mỹ, tỉ lệ thành công rất cao:
“ Tôi thích chàng trai này rồi, cục trưởng Hứa, cậu ấy nên có vũ đài lớn hơn, chúng tôi phá rất nhiều vụ án xuyên quốc gia, rất cần người ứng biến linh hoạt, dám làm dám liều như thế.” Liêu Hàn Thu xem ra có phần bị lời Qua Chiến Kỳ ảnh hưởng, chức vụ của Dư Tội không xứng đáng với khả năng, câu này mang ý châm trích rõ ràng:
Dương Thành ủng hộ:” Cậu ấy phải lên thủ đô, nơi đó là vũ đài lớn, Interpol hoan nghênh cậu ấy.”
Hứa Bình Thu thừa hiểu người ta đang chỉ trích mình đối xử bất công, đột nhiên cảm thấy hết sức mỏi mệt, thở dài:” Được, nếu cậu ấy đồng ý, tôi không ý kiến gi.”
Trương Cần nín thở chờ đợi phía bên kia, ông ta biết gần lắm rồi, Qua Chiến Kỳ thua chắc, hắn quá tự tin, đánh giá quá thấp đối thủ.
Kẻ lừa đảo lớn nhất trong chuyện này, đang ngồi đối diện hắn.
“ Được vậy làm theo anh nói, nhưng tôi nói trước, nếu anh lừa tôi, đừng trách tôi gia nhập XHĐ Mỹ, lúc đó anh và ả tình nhân đừng hòng thoát.” Dư Tội hăm dọa:
“ Yên tâm, hại anh thì tôi đâu được gì, vị kia cũng nên hiện thân rồi chứ? Còn nữa, các anh có kênh liệc lạc với trong nước không?” Qua Chiến Kỳ hỏi:
“ Có, họ đang thương lượng xử lý, sợ ảnh hưởng quốc tế, nên đã phủ định kế hoạch bắt giữ anh ở trên máy bay ... Ài thực sự không biết làm thế có đáng không?”
“ Tôi khẳng định là đáng, yên tâm đi, tôi gây dựng sản nghiệp ở Mỹ nửa năm trước rồi, tất cả đều đã vào guồng.” Qua Chiến Kỳ trấn an:
Dư Tội gật đầu, ngoắc tay một cái, nam tử cao lớn đi tới, cảnh giác nhìn Qua Chiến Kỳ, Dư Tội ra hiệu người đó tháo micro ở tai ra, nói:” Người anh em, anh nghe hết rồi chứ, theo tôi đi, về cũng chỉ được 5000 tiền thưởng, có khi còn truy cứu chúng ta tự ý xông lên chuyến bay.”
“ Nhưng có ổn không, một câu ngoại ngữ cũng không biết, sống thế nào?”
Vị này rõ ràng là tên nhà quê, câu nói ngờ nghệch tới Qua Chiến Kỳ cũng phải cười.
“ Thuê vài em phiên dịch là được, ở nhà có tin tức gì không?” Dư Tội hỏi:
“ Không được gây hỗn loạn, không được gây ra ảnh hưởng quốc tế, bảo chúng ta đợi người đại sứ quán tới giải quyết, nghĩ cách giữ hộ chiếu của hắn.” Người kia trả lời khô khan:
“ Tôi có hộ chiếu Nhật, họ không dám công khai bắt người đâu, sau khi hạ cảnh có người tiếp ứng, các anh chỉ cần báo tin sai lối ra là được, tôi sẽ thông báo truyền thông đợi sẵn, sõ ổn cả thôi.” Qua Chiến Kỳ an bài rất nhanh:
Dư Tội đuổi cấp dưới:” Đi đi, chúng tôi tính.”
Lúc sau đột nhiên có đội ngũ nhân viên hàng không chia ra đứng ở hành lang, sau đó loa truyền tin.
“ Kính thưa các vị khách quý, chúng tôi xin lỗi thông báo, vì trên máy bay đột nhiên có hành khách đột phát bệnh tim cần phẫu thuật ngay, vì tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, chuyến bay này sẽ dừng ở Hamburg, hành trình kéo dài thêm một giờ bốn mươi phút, lần nữa xin lỗi.”
Thông báo lần lượt phát đi bằng tiếng Anh, Nhật, Hán, đánh thức hành khách đang ngủ.
“ Xúi quẩy ...” Qua Chiến Kỳ vừa lẩm bẩm xong thì kinh hoàng nhìn Dư Tội: “ Anh ... lừa tôi.”
Vừa đứng dậy chưa kịp la hét thì có người cao lớn bóp chặt động mạch cổ, hắn cố gắng kêu cứu chỉ phát ra tiếng ọ ọe, Dư Tội che tầm nhìn mấy vị khách nước ngoài.
Chẳng mấy chốc Qua Chiến Kỳ mất ý thức.
Thế là có một vị bệnh nhân lên cơn đau tim bất chợt cần cấp cứu khẩn cấp.
Không bao lâu sau máy bay hạ cảnh, nhân viên hàng không tích cực hỗ trợ đưa "bệnh nhân" xuống máy bay, lên xe, không phải đưa đi cấp cữu, mà chuyển sang chuyến bay khác,
Lần nữa bình minh ló rạng hành khách rời khoang phát hiện thế trận cực lớn, mấy chục xe cảnh sát nhấp nháy còi, đón ba vị khách đặc thù, toàn bộ bị chùm đầu.
Mã Cương Lô, Hà Chiêm Sơn, Qua Chiến Kỳ đồng loạt sa lưới, nhưng tất cả chìm trong cơn mưa nhỏ ở thủ đô, chẳng gây chút ảnh hưởng nào tới cuộc sống bận rộn.
………… ………………..
( Bí thư thành ủy Đại Nguyên hiềm nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bị lập án điều tra)
( Tiến triển mới nhất vụ lừa đảo chưa từng có, hơn 4 tỷ không thể truy hồi.)
( Lãnh đạo cơ quan tư pháp ngã ngựa, nghi ngờ liên quan vụ án lừa đảo huy động vốn)
( Các ngành tái chính, chứng khoán, đảm bảo ảnh hưởng nghiêm trọng)
( Tròn 10 năm sau vụ án Chuột Bạc, hệ thống tài chính không rút ra bài học nào, sơ hở hay là ... )
Uông Thật Tu chỉ lật xem qua tiêu đề bài báo, chỉ vài ngày có thêm một đống quan viên ngã ngựa, trong đó có cả phó cục trưởng, tổng đội trưởng hình sự Miêu Kỳ, từ chính phủ, thành ủy tới công an đều trải qua chấn động lớn nhất lịch sử.
Hàn Như Mân chưa có tin tức gì, hắn ngày ngày nhìn ban trang bị bề ngoài vô cùng bình thường.
Uông Thận Tu lặng lẽ quan sát, Dư Tội đã về, mấy lần ra vào, đám anh em đột kích phương nam lại áp giải thêm người tới.
Két, cửa mở ra, đám đông tụ tập đợi tin bên ngoài ùa tới, xem xem là ai, chuyện này xảy ra quá nhiều, Uông Thận Tu nhiều lần chạy tới, sau đó chỉ nhận lại thất vọng, thậm chsi hắn hối hận vì đưa Hàn Như Mân đi tự thú, nếu bọn họ lặng lẽ trốn đi, có lẽ thoát được.
Nhưng lần này Uông Thận Tu lại vẫn nhào tới, nước mắt tự động trào ra.
Đôi nam nữ gần như va vào nhau, ôm mặt nhau, Uông Thận Tu run giọng hỏi: “ Không sao rồi chứ?”
Hàn Như Mân gật đầu, sau đó gục mặt vào vai hắn mà khóc.
“ Xin lỗi, xin lỗi, thực sự xin lỗi ...thực sự không biết làm cách nào hơn, tôi sợ họ sẽ hủy hoại chị, tôi lại không cứu được chị ... Xin lỗi ...” Uông Thận Tu vừa lẩm bẩm vừa hôn lân tóc, lên trán Hàn Như Mân:
“ Không phải, tại tôi mà cậu mất việc.” Hàn Như Mân khóc thút thít:
“ Được rồi, được rồi, cả hai đều mất việc, thế là hòa.” Có giọng nói cực kỳ đáng ghét xen vào cảnh tượng cảm động đó, hai người kia tách nhau ra, song không có vẻ gì là tức giận, Dư Tội không biết tới gần lúc nào: “ Anh chắc chứ, muốn đi à?”
Uông Thận Tu ôm vai Hàn Như Mân: “ Ừ, có cậu phụ trách cứu địa cầu là được rồi, tôi đi cứu mỹ nữ vậy.”
“ Yên tâm, tôi chả thèm khuyên anh, tôi mong đổi với anh mà chả được, nhưng cảnh cáo, lần này cấm trốn tránh anh em, anh không còn là cảnh sát nữa đâu đấy, cẩn thận tôi xử lý.”
“ Cút xéo, muốn gây rắc tối cho tôi à, không có cửa.”
“ Anh không trốn được đâu, đợi khi anh kết hôn, chúng tôi chuẩn bị lột trần anh nháo động phòng nữa cơ ...” Dư Tội mỉm cười với Hàn Như Mân: “ Chị dâu, hai người bảo trọng.”
Nói xong vẫy tay đi.