Dù là tên lừa đảo, song câu này không sai, Dư Tội phản bác: “ Đừng làm ra vẻ huyền bí, lão ta không nghe anh, nhưng lão ta nghe tiền.”
“ Miễn cưỡng có thể giải thích, vậy tên sát thủ kia, một chọi năm còn ung dung rời đi ... Đây không phải là vấn đề tiền, bỏ tiền ra kiếm nổi mấy người như vậy? Không sợ cắn trả à?” Qua Chiến Kỳ mỉm cười nhìn Dư Tội đã bắt đầu khẩn trương:” Tôi luôn đứng phía sau, tôi không sợ cảnh sát, các anh không đủ chứng cứ, nhưng tôi sợ người này, tôi và Mã Cương Lô đều là quân cờ, nếu không rút nhanh thì là cờ bỏ rồi.”
Là ai? Ai có thể chấn nhiếp Mã Cương Lô, có thể khiến khiến Qua Chiến Kỳ cúi đầu nghe lệnh, có thể đưa Biện Song Lâm ra khỏi tù, có thể khống chế một tên sát thủ như Hà Chiêm Sơn, có thể khiến mọi chuyện vận hành lưu loát như vậy? Dư Tội rùng mình, chỉ có thể là người trong hệ thống.
Qua Chiến Kỳ mỉm cười: “ Đoán ra rồi hả, cho nên ra giá đi, khi mạng của chúng ta vào lúc này mới nắm trong tay mình thôi.”
Cùng lúc đó ở phương nam, Hà Chiêm Sơn đưa vào bệnh viễn chữa bỏng và đạn bắn, khi ra ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy cảnh sát liền hung dữ cắn động mạch cổ tay, quẫy đạp không cho bác sĩ tới gần, đành phải xông tới cưỡng chế gây mê, xem chừng kẻ này không cách nào cậy miệng được.
Thẩm vấn Mã Cương Lô không ngờ bị kẹt, lão ta không biết Hà Chiêm Sơn là ai, đem hết chuyển đẩy cho hắn, làm thế hắn thành chủ mưu duy nhất. Hơn nữa giở trò vô lại, vừa khai báo, lại vừa phản cung, liên tục như thế mấy lần.
Cứ như lão ta sợ hãi điều gì.
Cùng lúc đó trong tổ chuyên án ở Đại Nguyên cũng nổi lên một sự sợ hãi, sự sợ hãi này bắt nguồn từ lời khuyên của Qua Chiến Kỳ với Dư Tội.
“ Cục trưởng Hứa, liệu có khả năng này không?” Trương Cần hết sức khẩn trương:
“ Không bài trừ hắn có ô dù bảo vệ ở Đại Nguyên.” Liêu Hàn Thu nheo mắt, nếu tất cả điều kiện kia gộp lại thì Hứa Bình Thu là khả nghi nhất, dù sao ông ta nhiều lần bác báo cáo của Dư Tội:
“ Cục trưởng Hứa, trừ ác phải tận gốc, chẳng lẽ tới lúc này anh còn gì che dấu?” Dương Thành nhìn chằm chằm:
Hứa Bình Thu như hóa đá, lẩm bẩm:” Đó là lý do vì sao tôi không dám dùng lực lượng đại đội, đi giao cho đám nhóc ... Tôi không đụng được vào người đó.”
“ Là ai? Bộ trưởng Vương nói rồi, bất kỳ dính líu tới ai cũng phải tra tới cùng.” Trương Cần thúc giục:
“ Làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt tự chuốc lấy cái chết ...” Hứa Bình Thu như không muốn nói ra cái tên này:” Kỳ thực chúng ta ở rất gần rồi, Qua Chiến Kỳ là mục tiêu cuối cùng, nếu bắt hắn, mọi câu đó được giải, nếu thả hắn, tôi sẽ coi như nhầm người, hắn chỉ là tôm tép mà thôi.”
Trương Cần hiểu rồi, thái độ của Hứa Bình Thu tiên quyết nằm ở hành động của tổ chuyên án, ông ta cắn răng:” Gọi sân bay, tôi là Trương Cần cục điều tra kinh tế văn phòng quốc vụ diện, hiện cảnh sát hiện trường nghe lệnh, toàn lực phối hợp với cảnh sát viên trên máy bay NH1235 phá án ... Không cần do dự, lập tức phát lệnh truy nã đỏ, bất kỳ hành vi ý đồ ngăn cản phá án sẽ nghiêm trừng không tha.”
Truy nã đỏ, có nghĩa là bắt bằng mọi giá.
“ Vương ... Thiếu ... Phong!” Dư Tội nói ra ba chữ, cái tên này với y đúng là thứ âm hồn bất tán:
Qua Chiến Kỳ vỗ tay: “ Đúng rồi, 10 điểm.”
“ Vương Thiếu Phong?” Trương Cần không dám tin, sau đó vồ lấy điện thoại không biết gọi ai:
“ Vương Thiếu Phong? Ông ta bị liên lụy vụ án ma túy lớn ba năm trước sau đó bị điều tới cục tư pháp làm phó sở trưởng .. Quản lý trại giam ...” Liêu Hàn Thu mở nhanh điện thoại cảnh vụ tra cứu thông tin, đọc đoạn cuối thì ngớ người:
“ Làm sao có thể tin một tên lừa đảo.” Dương Thành nhíu mày:
“ Tin tôi đi, ông ta khẳng định có phần.” Hứa Bình Thu do dự:” Khu TW sai hổ lớn kia xuống Đại Nguyên thanh tra mỏ than, chúng tôi tất nhiên là phải phối hợp, từ đó tôi nhận ra Vương Thiếu Phong khác rồi.”
“ Nếu thế Vương Thiếu Phong phải là ô dù bảo vệ cho Tĩnh Hải chứ sao lại đâm sau lưng?” Liêu Hàn Thu không hiểu:
“ Tôi cũng không hiểu, ông ta không phải là người liều mạng vì tiền.” Hứa Bình Thu lắc đầu:
“ Các đồng chí, có tin tốt, trong danh sách người hạn chế xuất cảnh có Vương Thiếu Phong, hổ lớn khai ra chuyện có liên quan tới ông ta rồi ...” Trương Cần thông báo:
“ Anh đang nói dối.”
Mọi người nghe thấy giọng Dư Tội truyền về, lại dựng tai lên nghe.
“ Thế sao, tôi biết Vương Thiếu Phong không ưa gì anh, chức vụ của ông ta biến động có liên quan tới anh.” Qua Chiến Kỳ khẳng định:
“ Anh đang làm loạn phán đoán của tôi.” Dư Tội rất kiên trì:” Vương Thiếu Phong không phải là nhân vật vẻ vang gì, nhưng không phải chủ mưu, khi đó Tĩnh Hải đang như mặt trời chính ngọ, ai cũng muốn lấy lòng, sao lại đi đâm sau lưng? Vương Thiếu Phong cũng không phải loại vì tiền bán thân. Ông ta nhất định có phần trong câu chuyện, song chủ mưu lừa đỏ chỉ có thể là một mình anh thôi.”
“ À, chúc mưng, anh hiểu thấu rồi.” Qua Chiến Kỳ tự đắc:” 1 tỷ cuối cùng này ở Đại Nguyên, hoặc hối lộ, hoặc tiền bẩn, tóm lại là bốc hơi rồi, tôi chỉ nói ra một mình Vương Thiếu Quân làm anh sợ như thế, nghĩ xem nếu lôi hết ra, tôi sẽ chết thảm, song anh nghĩ kết cục của mình đi.”
Dư Tội vỗ trán, sự thực còn đáng sợ hơn lời nói dối.
“ Không chuẩn bị ra giá à?” Qua Chiến Kỳ giục:” Vẫn câu đó, đây không phải lãnh thổ TQ, chỉ cần anh dám ra giá, tôi sẽ trả nổi.”
“ Anh có tiền, tôi tin, nhưng tôi cầm tiền cũng không mang đi được.”
“ Anh không hiểu nước Mỹ rồi, đối với quần thể người bỏ trốn từ Trung Quốc, họ rất hứng thú, chỉ cần anh cung cấp hiện trạng nhân quyền trong nước, phương thức phương pháp cảnh vụ, cấu thành nội bộ tổ chức, sẽ nhiều người hứng thú lắm .... Thật, người như anh xin thẻ xanh ở Mỹ dễ lắm, chính phủ Mỹ sẵn lòng cung cấp bảo hộ cho anh ... Đơn giản lắm, chỉ cần anh xin tị nạn chính trị, lập tức có thể ở lại, tổ chức sau lưng anh không làm gì được đâu.” Qua Chiến Kỳ nói hết sức chân thành:
Dư Tội khinh hoàng, tuy y chưa bao giờ là người yêu nước, nhưng chuyện này với người bình thường vẫn vượt ngoài khả năng tiếp nhận:” Đây là bán nước.”
“ Ngàn vạn lần đừng nói với tôi anh là người ái quốc, nếu anh bị kẹt ở nước ngoài, kết quả chắc anh rõ hơn tôi, bọn họ sẽ vứt bỏ anh một cách vô tình, sẽ không ai thừa nhận anh là hình cảnh Trung Quốc đâu.”
Chuyện này là thật, Dư Tội im lặng.
“ Sợ tôi lừa anh sao, vinh nhục của tôi trong tay anh, hiệu suất ở Mỹ cao lắm, chỉ cần 10 phút, tôi có thể giúp anh gọi tới lượng lớn luật sư, phóng viên ... Ân Mộc Thần đang ở Mỹ, cô ấy chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết.”
“ Anh truy bắt được tôi, chắc chắn vì anh vượt quyền, nếu không tiến triển điều tra thế nào tôi đã biết ... Dư Tội, anh làm thế để làm gì, anh lập công là tát vào mặt lãnh đạo đấy, vì anh biến họ thành kẻ ngu ngốc, bề ngoài họ tán tụng anh khen ngợi anh, có việc họ gọi anh giao trọng trách cho anh, thực chất thế nào? Anh xem lại mình đi, anh là trưởng khoa cái phòng chỉ có đúng một người là anh ... Tôi nhớ lần gặp nhau ở cty, anh nói phải sống không có bệnh tật gì tới năm 40 tuổi mới trả hết tiền nhà đúng không?” Qua Chiến Kỳ nói rất tha thiết, tựa hồ thấy không đáng thay Dư Tội: “ Hi sinh của anh không hề xứng đáng, anh chỉ là quân cờ bị đám lãnh đạo thối nát đó lợi dụng thôi.”