“ Hai đồng chí, nói xem vì sao trộm đồ?” Hứa Bình Thu ngồi ở ghế phụ lái, làm vẻ mặt nghiêm nghị hỏi:
“ Xử trưởng Hứa, chúng tôi có lấy hay chiếm hữu cái gì làm của riêng đâu mà gọi là trộm ạ.” Tôn Nghệ bắt bẻ câu chữ: “ Mọi thứ vẫn đầy đủ đấy thôi.”
“ Đúng thế ạ, linh kiện vốn ở đâu thì giờ vẫn ở đó, chúng tôi có trộm đâu.” Ngô Quang Vũ nhấn mạnh: “Trộm thì phải có mất, tôi xin hỏi, bọn họ mất cái gì?”
Lái xe vai rung rung khổ sở nhịn cười, Hứa Bình Thu cũng biết bọn sâu hại này giờ cứng cáp cả rồi, dọa không dễ, khoanh tay trước ngực gật gù: “ Hai cậu đem tài sản còn chưa kiểm tra ra khỏi nơi quy định, không phải trộm gọi là gì? Phiền cậu định nghĩa lại.”
“ Chúng tôi thử xe.” Tôn Nghệ khẳng định chắc nịch:
“ Vâng, thử tốc độ đạt tới gần 300 km/h, vượt quá tưởng tượng của chúng tôi.” Ngô Quang Vũ giơ ba ngón tay lên, hưng phấn bổ xung: “ Nếu gia cố phần trước, đâm xuyên tường không thành vấn đề.”
“ Đây là động cơ GTO do Mỹ sản xuất, hàng cực phẩm, vậy mà vứt đó để bị rỉ sét, nếu không khởi động lên thì phải xử lý như đồ đồng nát rồi.” Tôn Nghệ xót của nói: “ Giờ vào tay chúng tôi thế nào, đạp ga một phát là cho hít khói hết.”
“ Nếu chúng tôi tham gia đua xe việt dã toàn quốc, khi đó treo huy hiệu cảnh sát lên, thế nào cũng làm toàn bộ cảnh sát chúng ta nở mày nở mặt.” Ngô Quang Vũ khấp khởi hi vọng nhìn Hứa Bình Thu:
Lái xe rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi, cười phì nước bọt, đúng là không phải trộm, mà là chơi thôi. Hứa Bình Thu hừ một tiếng, trong xe im hết, hai tên kia còn thầm rủa trong lòng, đúng là minh châu vứt xó bếp, nhìn nhau một cái đều có tính toán, thành công này làm họ tử tin hẳn, với tài hoa của mình đi đâu chẳng có chỗ trọng dụng.
Xe đi vào thành phố, mưa rồi, mưa lây phây kèm theo từng cơn gió lạnh thổi cho người đi đường cuống quít kéo chặt cổ áo rảo bước nhanh hơn, cơn mưa này đồng nghĩa với đợt lạnh cuối cùng mùa xuân, chẳng mấy chốc một mùa hè khắc nghiệt không kéo sẽ đến. Hứa Bình Thu chỉ thị tới đường Kính Tông, ông ta xuất thân từ đại đội hai, lái xe nghe là biết lãnh đạo lại muốn ném xương khó gặm tới đó rồi.
Trên đường đi Hứa Bình Thu gọi điện thoại nhưng Thiệu Vạn Qua không có ở đội, chuyện này không ảnh hưởng mấy. Xe đi vào đại đội ở cuối ngõ sâu, cảnh tượng nơi này càng ảm đạm hơn ngoài đường, chẳng có lấy một bóng cây xanh, từ lâu lắm rồi đã thế, chưa từng có ai muốn thay đổi, tất cả thành lối mòn tư duy, càng lúc càng đi xuống, ông ta luôn muốn thay đổi, muốn quấy động đầm nước này lên một chút, kết quả chính là hai tên mặt lầm lỳ ngồi sau kia.
Tới nơi Hứa Bình Thu xuống xe trước, gọi hai người kia xuống, sầm mặt hỏi:” Có biết vấn đề nghiêm trọng thế nào không, nếu là cảnh sát, nhẹ nhất bị lột cảnh phục. Nói đi, định làm thế nào đây?”
“ Vậy chúng tôi về nhà cho rồi.” Ngô Quang Vũ tự động rút lui, thái độ chống đối ra mặt, lần trước nghe Tôn Nghệ kể chuyện xảy ra ở Quảng Châu, niềm tin vào tổ chức đã lung lay càng trên bờ sụp đổ:
“ Tôi cũng về cho xong, lắm quy củ thế, ai mà làm nổi.” Tôn Nghệ càng không phục:
Bốp! Bốp! Cả hai không đề phòng bị Hứa Bình Thu cho hai cái tát nhanh như chớp, mắng: “ Sai là sai, sai không sửa mà muốn bỏ gánh, tới giờ chưa nhận thức được sai lầm của mình à? Tôn Nghệ, cậu biết sai ở đâu không?”
“ Tôi không thấy mình sai gì cả, tôi không trộm đồ, tôi chỉ thí nghiệm, tận dụng đồ vứt đi.” Tôn Nghệ che mặt nóng máu cãi tới cùng:
Hai tên này chưa mặc cảnh phục, không biết nặng nhẹ gì cả, Hứa Bình Thu trừng mắt lên: “ Cậu sai ở chỗ không để tổ chức và tập thể vào trong mắt, tự ý làm càn, làm gì có chuyện lên đường cao tốc thử xe? Lái xe tới trên 200 km/h, tưởng người bình thường cũng biến thái như thế à? Chẳng may có người hoảng sợ, xảy ra sự cố giao thông thì ai phụ trách? Tôi cũng phải chịu trách nhiệm có biết không?”
Một loạt câu hỏi làm cả hai im re không nói gì được, nếu xuất phát từ an toàn giao thông, hành vi của hai người đúng là có vấn đề lớn, lúc đó lắp xong xe chỉ nóng lòng muốn thử đâu có nghĩ gì, người thường mà thấy cái xe chạy trên 200 km/h không rụng rời chân tay mới là lạ, đó là tốc độ ở đường băng sân bay.
“ Học cho tốt lái xe văn minh, tôi kiểm tra sau ... Còn phạm sai lầm đừng trách tôi treo bằng lái suốt đời ... Có điều tài năng méo mó của hai cậu mà để lãng phí cũng tiếc đấy. Thế này đi, tới đại đội 2 bảo dưỡng xe, nếu có nhiệm vụ thực địa thiếu người thì hai cậu lấp vào, nghe cho rõ, muốn lấy công chuộc tội thì ngoan ngoãn cho tôi, nếu tôi nghe phản ánh các cậu gây chuyện là tôi cho cuốn xeo về nhà, hiểu chưa?”
Mặc dù mặt nghiêm nghị, nhưng hai người nghe là hiểu ngay, giọng điệu giống chủ nhiệm Giang, chưa bao giờ cho rằng học sinh của mình có gì sai, hai người đứng thẳng kính lễ: “ Hiểu.”
“ Đi đi, kiếm chỉ đạo viên Lý Kiệt mà báo danh.” Hứa Bình Thu chỉ muốn cho mỗi tên một đá, dọa quá thì chúng bỏ gánh, vậy thì quá phí hoài, tổ chức đào tạo bốn năm đâu phải dễ dàng, nếu không dọa thì ... không biết chúng sẽ gây họa gì, cái đám này tên nào tên nấy như ngựa thoát cương vậy:
Vừa vào cửa đã đứng phắt lại, oa, gặp người quen rồi, một tên mặc áo jacket đang vừa chạy vừa kéo khóa áo, từ trong đi ra, đầu như quả táo nhọn ở trên, chẳng phải Thử Tiêu thì là ai, hai người đang kinh ngạc thì Thử Tiêu đã cười hớn hở: “ Khà khà, cuối cùng cũng có kẻ đen đủi như lão tử rồi, ha ha ha, cứ tưởng một mình tôi số nhọ thôi chứ?”
Thằng họ Tiêu mồm to tướng, cười gian vô cùng làm hai anh em giật mình, chẳng lẽ chỗ này còn tệ hơn nữa, quay đầu thì Hứa Bình Thu đi mất rồi, mỗi người xách một tay Thử Tiêu tra hỏi: “ Làm sao lại đen đủi?”
“ Còn làm sao, đi theo dõi ngồi liền tám tiếng không nhúc nhích, mông mọc mụn rồi đây này.” Thử Tiêu khổ không sao kể siết:
“ Bọn tôi không đi theo dõi, tới bảo dưỡng và lái xe.” Ngô Quang Vũ nghe đã sợ, vội vàng đính chính:
“ Thế còn tệ hơn, lái xe của đội hình cảnh, tiền xăng, lộ phí, tiền sửa xe xưa nay không phát, đều tự nghĩ cách khắc phục, hai cậu có cách gì không? “ Thử Tiêu nhìn hai anh em mặt tái đi hả hê lắm, khoác vai hai người lên mặt cảnh sát lâu năm dạy dỗ người mới:
............. ................
Hứa Bình Thu đi rất gấp không phải bỏ rơi hai người kia, mà là xảy ra vấn đề rồi, chính ủy của chi đội cảnh sát mạng gọi điện tới, nói là không quản nổi người của bên hình cảnh nữa, hỏi ông ta xảy ra vấn đề gì, ông ta không nói, cuống lên tới chi đội cảnh sát mạng.
Đó là đơn vị cảnh sát tương đối mới mẻ, tách khỏi tổng đội trị an mới được hai năm, Lý Nhị Đông thực tập ở nơi này, đại đội cảnh sát mạng số bốn trực thuộc chi đội trị an nằm trên đường Tân Hà, tòa nhà vừa mới xây dựng mang đậm hơi thở thời đại, không khô khan âm u như mấy đơn vị lâu năm, có chút phong cách công ty lớn, xanh hóa cũng làm rất tốt, hàng cây cao, bãi cỏ, bồn hoa, không thiếu gì cả.
Hứa Bình Thu lần đầu tới đây nhưng không có tâm trạng ngắm cảnh, vội vàng đi tới phòng chính ủy, còn chưa gõ cửa đã thấy Lý Nhị Đông cúi đầu nghe giáo huấn.