“ Viết kiểm điểm như thế đấy hả, cậu căn bản không nhận thức được tầm quan trọng của tư tượng nhận thức, cậu là cảnh sát, không phải người dân mà tự do tản mạn muốn làm gì thì làm.” Chính ủy vỗ bản mắng xa xả:
Lý Nhị Đông đốp chát lại luôn: “ Tôi trước là người dân, sau đó mới thành cảnh sát nhân dân, tôi mới thực tập, chưa phải là cảnh sát chính thức, không thể lấy tiêu chuẩn cảnh sát yêu cầu tôi, với lại tôi không thấy mình sai.”
“ Á à, thế thì tôi sai chắc.” Chính ủy mặt như gan lợn rống lớn: “ Cậu ngay cả lập trưởng cơ bản còn không biết, rõ ràng là ám chỉ đội ngũ cảnh sát chúng ta làm … làm … tóm lại, phát ngôn bôi nhọ hình tượng cảnh sát, cậu không phân biệt nổi tốt xấu à? Còn nữa cậu không xóa những bài đăng láo lếu, lại đi xóa bài tuyên truyền của chúng ta, tố chất như thế đừng nói làm cảnh sát, làm người dân cũng không hợp cách.”
“ Thứ cảnh sát như ông nói thì về làm người dân tất nhiên là không hợp cách.”
“ Cậu cậu ...” Chính ủy nổi trận lôi đỉnh đứng dậy chỉ mặt Lý Nhị Đông, cái bộ dạng định dùng nắm đấm nói chuyện rồi:
Thôi xong, đánh thằng điên này nó đánh lại cho thì hỏng, Hứa Bình Thu vội chạy vào hạ hỏa cho chính ủy: “ Cút ra ngoài cửa đợi ... Chính ủy Trương, nguôi giận, chấp cái thẳng ngốc làm gì?”
Lý Nhị Đông còn có chút sợ ông già này, chuồn êm ra ngoài, thập thò nhìn vào.
Hứa Bình Thu đích thân rót trà cho vị chính ủy thấp hơn ông ta mấy cấp, chính ủy vãn hồi lại thể diện, hỏi chuyện gì, chính ủy cẩn thận ra đóng cửa lại mới kể. Té ra học viên mà ông ta gửi tới quá nhiều vấn đề, vừa vào đã nói rằng những cảnh sát già nơi này quá lạc hậu, căn bản không phòng nổi những trang web cấm trẻ em, người khác không tin, hắn chỉ đội cách vượt tường lửa, mở web sex ngay trên máy vi tính của cảnh sát mạng làm cách anh già chấn kinh.
Thế đã đành, chính ủy nhịn, nhưng chuyện tiếp theo không sao nhịn được nữa, thời gian trước ở ngoại ô Đại Nguyên có sự kiện đánh nhau có vũ khí, ảnh hưởng rất xấu, chi đội được lệnh phong tỏa tin tức, nhưng Lý Nhị Đông không xóa bài đã đành, lại còn phát ngôn ủng hồ những bài viết quá khích. Có cục phân chuột này, làm hư cả đội ngũ, giờ không ít người lên tiếng ủng hộ Lý Nhị Đông.
Chứng cứ rõ ràng, Hứa Bình Thu nhìn tờ kiểm điểm mà rớt mắt ra ngoài, hàng chữ đỏ như máu chình ình ra đó không khác gì tuyên ngôn cách mạng: Không ai có thể ép người không sai viết kiểm điểm, không tự do, chẳng thà chết.
Chính ủy Trương càng nói càng thêm tức:” Xử trưởng Hứa, anh không thể đưa kẻ có vấn đề nguyên tắc nghiêm trọng như thế tới chỗ tôi, bây giờ kiến thiết tác phong khó thế nào, chẳng may có chuyện, không phải kéo cả tôi theo à?”
“ Được được, chính ủy Trương, anh yên tâm, tôi lập tức đưa người đi, phụ trách giáo dục, đừng để thằng nhóc đó chọc giận.”
Hứa Bình Thu an ủi vài câu, ra ngoài xách cổ Lý Nhị Đông đi, chính ủy Trương tiễn chân lên xe mới yên tâm, để cái thành phần nguy hiểm này ở đây, chẳng biết còn có chuyện gì.
“ Nhị Đông, cậu có ý kiến với cảnh sát hay với xã hội, tôi không hiểu, trường cảnh sát chẳng lẽ giáo dục chính trị kém như thế?” Hứa Bình Thu ở trên xe chân thành hỏi:
“ Tôi chẳng có ý kiến với bất kỳ cái gì, tôi biết cái xã hội này thế nào, chỉ thấy nhiệm vụ đội trưởng bố trí khác gì tự lừa mình lừa người, xảy ra chuyện không cho người ta thảo luận, bịt miệng người ta, phòng miệng của người dân khó hơn phòng lũ. TW có ý kiến, phải nghiêm túc xử lý quan viên gây sự cố, chúng ta lại che đậy, có nghĩa gì không?” Lý Nhị Đông gân cổ cãi:
Chưa gì Hứa Bình Thu đã muốn kiếm vài viên thuốc thần kinh:” Vậy cậu phát biểu ngôn từ phản động gì khiến ông ta giận thành như vậy?”
“ Tôi chỉ ủng hộ một bài viết, tôi thấy người ta nói không sai, cảnh sát nhân dân là của nhân dân, không phải gia đinh cho quan viên, không phải chó cho nhà giàu, ông ta là cảnh sát chỉ chịu trách nhiệm với lãnh đạo mà không chống lưng cho người dân, vậy là thứ cảnh sát quái gì vậy? Làm người dân không hợp cách. “ Lý Nhị Đông cũng giận không thua kém gì:
Lái xe len lén nhìn qua gương chiếu hậu, không dám nói nửa lời, Hứa Bình Thu cũng hết nói, ông ta cũng trải qua giai đoạn bất mãn thời cuộc, nhưng mà bất mãn tới bất chấp cả bát cơm thì chẳng trách bị đặt biệt danh là Lão Nhị: “ Thế cậu đã nghĩ tới chưa, cậu định dùng phương thức ác liệt này để kết thúc cuộc đời cảnh sát chưa bắt đầu à?”
“ Nếu chỉ vì tôi nói lên những lời công bằng mà kết thúc thì tôi chẳng có gì phải tiếc nuối.” Lý Nhị Đông thực sự nhớ những ngày tự do đi dán quảng cáo:
“ Nhưng tôi tiếc, bây giờ rất khó có những người có cảm giác chính nghĩa như cậu ... Thế này, tới đại đội hai làm hình cảnh kiến tập đi, nơi đó yêu cầu tố chất chính trị không cao.”
Lại ném vào đại đội 2? Lái xe nghe mà run tay suýt lệch đường, Lý Nhị Đông không nói gì cả, đành coi là hắn đồng ý, Hứa Bình Thu thở dài cầm điện thoại lên.
“ Vạn Qua, tôi đưa cho cậu một người, bồi dưỡng cho tốt, đây là chàng trai có tinh thần chính nghĩa, do đích thân tôi lựa chọn ...”
Lỵ Nhị Đông nghe xử trưởng Hứa đánh giá mình như thế thì hô lớn tri kỷ, quyết định tới đại đội hai.
Thuốc độc của anh, tôi nếm lại thấy như mật ngọt, trong vòng một ngày đại đội hai tiếp nhận ba học viên thực tập. Thiệu Vạn Qua nghe nói có hai người biết đua xe sửa xe thì mừng lắm, trực tiếp phân phối xe với súng cho lên tuyến đầu, còn vị có tinh thần chính nghĩa cho đi làm bạn với Nghiêm Đức Tiêu mong cải tạo được thằng lưu manh đó.
Chính nghĩa ở đại đa số địa phương và đại đa số địa điểm chẳng có tác dụng gì.
Mỗi người đều có điểm sáng của mình, làm sao để có thể phát huy điểm sáng này là đề tài nghiên cứu mà Hứa Bình Thu không ngừng suy nghĩ và thử nghiệm, còn đại đội hai, ai cũng biết là cái đại đội vấn đề đầy rẫy, nếu không có vị đội trưởng cũ công huân hiển hách bên trên che chở thì Thiệu Vạn Qua bị đá đít lâu rồi.
Ném mấy học viên có vấn đề tới đại đội hai, Hứa Bình Thu không hề lo phương thức giáo dục kiểu bạo lực gia đình của Thiệu Vạn Qua, chắc chắn mài bớt gai góc trên người đám thanh niên này.
Thế nhưng đến chiều Hứa Bình Thu nhận được cú điện thoại tới từ Quảng Châu, chưa nghe điện đã khiến ông ta phải sợ hãi, ông ta sợ tên yêu nghiệt kia bỏ gánh gây họa to, không ngờ là tin tức, chỉ có một câu: Bắt được người, hoạt động theo nhóm, bốn tên sa lưới.
Tin tức này làm ông ta rất hưng phấn, tính toán làm sao để chụp lên quân cờ này tội danh không quá nhẹ mà cũng không thể quá nặng, không làm người ta sinh nghi, hơn nữa thời gian dùng tới cũng phải thật khéo.
“ Cứ giam trước đã, làm rõ vấn đề, giờ cho vào trại giam còn sớm.”
Hứa Bình Thu bố trí như vậy, có quân cờ này nâng cao kỳ vọng vào vụ án, có điều kết hợp với biểu hiện của mấy đứa học viên hôm nay lại khiến ông ta tăng thêm vài phần lo lắng, người khác thì đã đành đi, chứ con ác long đang bị nhốt trong lồng kia, chỉ e càng giam càng làm y phản nghịch, khi thả ra không cách nào kiểm soát nổi nữa.
Lấy cái gì kiềm chế nó đây?
(*) Bên TQ có câu, thằng này có chút nhị, tức là nói loại làm việc không qua đầu óc, Lão Nhị cũng ám chỉ cái chim, nếu mà nói thô tục chút thì là “thằng đầu buồi”, cái nick Lão Nhị của Lý Nhị Đông là thế, mà Dư Tội được đặt tên là Dư Tiểu Nhị cũng chẳng có ý hay ho gì.
Nhìn lại mới thấy cái lừa Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh hiền chán.