Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 113 - Q1 - Chương 013: Thế Giới Tự Do. (1)

Q1 - Chương 013: Thế giới tự do. (1) Q1 - Chương 013: Thế giới tự do. (1)

“ Nhị ca rời giường ạ ...”

Răng Sún ân cần đặt dép của hắn ở trước giường, Dư Tội mở mắt ra, thoải mái vươn mình, tích tắc còn tưởng mình đang ở túc xá trường cảnh sát, cái cuộc sống tập thể này quen thuộc làm sao.

Có điều này đã khác xưa rồi, Dư Tội rời giường đi tới hố xí ở góc tường, một đám phạm nhân tự động tránh đường. Răng Sún ân cần đưa khăn mặt, bàn chỉ cho Nhị ca, bóp ra ít kem đánh răng, nhe bộ răng sún cười lấy lòng, từ sau lần đánh nhau kia, Dư Tội gọi luôn hắn là Răng Sún, hắn vui vẻ tiếp nhận.

Đi tiểu, đánh răng, rửa mặt, lại về bên giường đá hai người bên cạnh, lần lượt tới bên hố xí, sau dịch vụ buổi sáng là chỉnh lý nội vụ, chuyện này không cần y ra tay, những người mới tới hoặc là tới rồi mà chẳng ra sao, ngoan ngoãn làm lính cần vụ, chỉnh lý mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, tới lúc đó tiếng gõ có tiết tấu, cửa sắt chắn gió mở ra.

Lão đại đi đầu, còn lại lần lượt tới cái không gian nhỏ hóng gió đó, lão đại Phó Quốc Sinh luôn không biết lấy từ đâu ra thuốc lá bật lửa, châm ở góc tường, khoan khoái rít một hơi, sau đó đưa cho tân lão đại. Dư Tội vốn không nghiện thuốc lá mấy, có điều ở cái chỗ rảnh rỗi này, thích cái thứ khói tê tê đầu lưỡi, khiến đầu óc lâng lâng này, rít vài hơi đưa cho Hắc Tử.

Hắc Tử vốn tên Nguyễn Lỗi, người đông bắc, sau hắn là tên người Hồi, tên dài rắc rối lắm, mọi người gọi hắn là A Bặc cho tiện.

Sau trận chiến kinh thiên hôm đó, Dư Tội vốn được suy tôn lên làm lão đại, có điều tự thấy mình không có người chiếu cố bên ngoài, nhường cho Phó Quốc Sinh. Trong mắt Dư Tội, tên này biết điều, ít nhất biết điều hơn đại đa số, từ người thăm nom không ngớt và quản giáo năm bảy lượt chiếu cố nhìn ra rồi.

Nam nhân mến tài nhau giống như nam nữ nhất kiến chung tình, đều không cần nhiều thời gian hay ngôn ngữ, đánh nhau hôm trước, hôm sau Phó Quốc Sinh đã biết đưa cho Dư Tội thuốc lá, vì thế đôi oan gia sinh tử bỗng nhiên thành lão đại và lão nhị trong phòng.

Kỳ thực ai cũng ngầm hiểu phòng này có hai lão đại, đối ngoại Phó Quốc Sinh là lão đại, đối nội Dư Tội là lão đại.

Ban lãnh đạo có bốn người, bọn họ hút xong mới tới cán bộ trung tầng là Thằng Nhóc và Răng Sún, toàn là loại chân tay nhanh nhẹn cùng khéo ăn nói, quan trọng hơn là tự giác làm tay sai bảo vệ quyền uy lãnh đạo. Dư Tội phát hiện ra thành phần này không thể thiếu, ít nhất mang thêm chút thú vui cho cuộc sống cực kỳ buồn tẻ này.

“ Phó lão đại, Dư lão đại, người mới hôm qua vào, xử lý ra sao ạ?” Răng Sún khúm núm xin chỉ thị:

Hắc Tử xoa cổ chân còn chưa hoàn toàn phục hồi:” Đánh một trận là xong còn phải hỏi à?”

Răng Sún gọi theo Thằng Nhóc đứng ở cửa, khí thế lập tức thay đổi hẳn, hất hàm gọi:” Người mới, ra đây.”

Đúng rồi, động thủ tuyệt đối không phải chuyện ban lãnh đạo làm, luôn có người ra tay giúp duy trì trật tự trong phòng, theo lời Phó Quốc Sinh, ở cái nơi tài nguyên khống chế khan hiếm này, không thể nói tới dân chủ.

Nói một cách đơn giản, không dọa người mới chết khiếp, ai làm việc cho mày.

Dư Tội tâm tình bình ổn nhiều hơn rồi, nhớ lại lúc mình mới tới, kỳ thực giờ nhìn lại, mang nhiều tâm tình phức tạp thế làm gì, đánh và bị đánh chỉ là trò giải trí thôi. Nhưng mà cũng may mắn là khi đó nhờ đánh bừa đánh bậy mới có chỗ ngủ trên giường, nếu không giống mấy tên vừa lau sàn dọn hố xí, đừng hòng ngóc đầu lên được.

Thế giới tự do này thật là tốt, bằng vào bản lĩnh thăng tiến, đâu như ngoài kia, người ta không nhìn bản lĩnh anh, mà xem cha anh là ai.

Người mới đi ra, Thằng Nhóc và Răng Sún còn hung dữ hơn cảnh sát, hỏi nguyên quán, Phúc Châu, cho ngay cái tát, mẹ nó, chắc chắn là lừa đảo rồi, dân Phúc Kiến đặc sản là lừa đảo. Hỏi vì chuyện gì mà vào đây, nói là làm hộ chiếu giả, cho cái tát nữa, lừa đảo mà đi làm hộ chiếu giả là không đàng hoảng.

Vãi cả lý do, Dư Tội che mặt xấu hổ thay cho mấy thằng thủ hạ văn hóa lùn, sau màn tra hỏi nghiệp dư là màn tẩm quất bốp chát rất chuyên nghiệp, đánh cho tối tăm mặt mũi, ngoan ngoãn chấp nhận làm giai tầng rễ có mới thôi.

Muốn báo quản giáo à? Vô ích, quay đầu vào tường, không biết ai đánh hết.

Giai cấp có ở khắp nơi, trong tù cũng thế, nhân loại luôn có sở thích ức hiếp đồng loại, cái này thì không khác bên ngoài.

Tên làm hộ chiếu giả không ngoan ngoãn lắm, Răng Sún vừa kéo ra đã la hét lăn lộn trên mặt đất, đá một phát la hét như bị chọc tiết.

Thông thường cứ cuổi sáng là nghe thấy cái âm thanh này, như bị người ta chọc lỗ đít vậy, toàn là tiếng kêu khoa trương của nam nhân, quản giáo lười quan tâm, hoặc là Dư Tội nghĩ, quản giáo ở nơi này lâu cũng nhiễm cái thói xấu ấy rồi.

Người mới la hét, ban bệ lãnh đạo xem tới hứng khởi.

“ Còn tiếp tục la hét thì vả miệng.”

“ Cởi quần sịp của nó ra nhét vào mồm ấy.”

“ Mẹ nó, kêu như con đàn bà, sống kiểu gì vậy?” Hắc Tử rất hoài nghi tố chất nam nhân của lính mới đang lăn lộn chu chéo dưới sàn xi măng:

Dư Tội đã quen nghe thấy loại tiếng thét này rồi, mỗi ngày đều có người mới vào, mỗi ngày đều có người ăn đòn, nơi này là thế giới tự do đánh người không phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Có điều đánh loại người này mất đi hứng thú vốn có ban đầu.

“ Đừng đánh nữa, hôm nay đổi phương thức, bọn mày ngày ngày nghe mà không chán à? Phải cải cách, phải theo kịp thời đại, cho nên phải bỏ hành vi dã man này.”

Dư Tội lên tiếng, thằng hộ chiếu giả như thấy cứu tính vội vàng vái tạ, mấy cán bộ trung tầng cười âm hiểm, nếu muốn vị này chỉ chiêu, chắc chắn khó chịu hơn ăn đòn. Trước đó có một tên nghiện, không đánh được, Dư lão đại bảo cho uống nước lạnh đi, kết quả là vị đó uống tới miệng nôn trôn tháo, bây giờ còn đang lau sàn không dám ngẩng đầu lên nhìn Dư lão đại.

“ Lấy giấy bút ra đây, mấy ngày tới không đấu võ mà đấu văn.” Dư Tội nói một cái liền có người đưa cho công cụ thư tín duy nhất với bên ngoài dâng cho lão đại, Dư Tội vẫy tay gọi người mới, thái độ tương đối ôn hòa:” Lại đây, biết vẽ không? Biết vẽ sẽ không bị ăn đòn.”

Người kia ngoan ngoãn bò tới rồi rít gật đầu: “ Biết biết biết ạ.”

“ Tốt, thế thì mày vẽ mỹ nữ cho anh em đỡ thèm.”

Những người còn lại cười khùng khục, không biết Dư lão đại có chủ ý xấu nào, kỳ vọng nhìn người mới, người mới hiểu lầm rồi, té ra cho rằng vẽ được mỹ nữ sẽ không bị ăn đòn, chống mổng lên vẽ.

Có điều rất nhanh lộ nguyên hình, đúng là tên lừa đảo, không biết mà giả vờ biết, cắn răng vẽ, mỹ nữ gì mà răng lưỡi cưa, mũi Bát Giới, mắt La Hán, đừng nói là mỹ nữ, xấu tới đực cái còn không phân biệt nói.

“ Oa, đẹp quá.” Dư Tộ vỗ tay nhiệt tình: “ Các anh em xem đi, có phải quá đẹp không?”

“ Chậc châc, đẹp đẹp thật.”

“ Đúng là mỹ nữ có khác.” Một đám phạm nhân đã quen hùa theo lão đại, tấm tắc phụ họa:

Dư Tội cúi xuống nhìn người mới:

- Mày thấy mỹ nữ này có sức hấp dẫn không? Có thể khơi lên dục vọng của mày không?

“ Có ạ, có ạ.” Người mới sợ ăn đòn, gật đầu ngay:

Tốt rồi, Dư Tôi sai dán bức tranh dưới ống thoát nước dưới chỗ hóng mát, kéo người mới đứng trước "ảnh mỹ nữ", lộ bản mặt thật, cười lạnh:” Mày phát tiết dục vọng của mày với mỹ nữ ra đi.”

Người mới còn đang ngây ra không hiểu phải phát tiết thế nào thì Răng Sún lĩnh hội ý tứ của lãnh đạo rất nhanh, đá đít:” Bảo mày thủ dâm, mau lên.”

Bình Luận (0)
Comment